Lâm Ý đi khai giảng chỉ mang theo một vali hành lý nên cần mua rất nhiều thứ, ngày đó nơi mua sắm có rất nhiều tân sinh viên, nhiều người đi cùng bạn bè nên không khí rất nhộn nhịp.
Ngày hôm đó Chu Gia Dã cùng cô bận bịu chạy trước chạy sau, sắm thêm rất nhiều đồ dùng hằng ngày.
Anh ở đâu cũng vậy, lên đại học rồi cũng chói mắt đến nỗi tới đâu cũng có người quen, dù xuất hiện ở nơi nào trên đường thì Lâm Ý cũng đều nhận lấy vô số ánh mắt dò xét. Khác biệt rõ ràng so với trước kia là cô sợ ánh mắt người khác săm soi nhưng không cảm thấy sợ hãi mà lạicảm thấy vui vẻ vì hư vinh.
Nhất là khi cô gọi tên anh, anh sẽ quay đầu lại đi về hướng cô.
Từ lâu anh đã quen với ánh mắt của người khác, thản nhiên đi đến bên cạnh cô, hơi cúi người hỏi cô có chuyện gì. Cô thầm cười trộm nói không có việc gì, anh hiểu được suy nghĩ của cô, cong môi lên nhẹ nhàng xoa tóc của cô, lấy đồ rồi tính tiền rời đi.
Ngày đầu tiên cô đến báo danh, tin tức Chu Gia Dã thật sự có bạn gái lan truyền khắp nơi. Trên đường đi, điện thoại di động của anh không ngừng đổ chuông, mọi người tìm anh liên tục, anh xách đồ giúp cô nên chỉ thỉnh thoảng xem tin nhắn rồi trả lời, sau khi cô chọn đồ xong quay lại nhìn anh vẫn đang trả lời tin nhắn, anh trả lời xong thì nói với cô: “Bạn cùng lớp hỏi anh.”
“Vậy anh nói thế nào?”
“Anh nói thế nào sao?” Chu Gia Dã cười một tiếng, giơ điện thoại lên cho cô dễ xem: “Nói với cậu ta, anh và bạn gái ở cạnh nhau. Thấy ổn chưa?”
Chu Gia Dã nhìn Lâm Ý nhếch môi muốn cười lại cố nhịn lại, véo mặt cô: “Đắc ý cái gì chứ?”
“Em cứ đắc ý đấy.” Lúc cô nói còn đang mỉm cười.
Cô nói chuyện như một chú mèo con, cả khi gần gũi cũng hơi nhe răng vươn vuốt, nhưng lại mềm mềm ngoan ngoãn để bạn ôm vào lòng. Chu Gia Dã muốn ôm cô, nhưng xung quanh có quá nhiều người đang nhìn, anh chỉ có thể xoa xoa mặt cô.
Lâm Ý nhận ra tay anh dừng lại thì ngước mắt nhìn anh, thấy anh nhìn đi hướng khác, dáng vẻ bình tĩnh lấy đồ trên kệ hàng giúp cô.
Sau khi mua những thứ cần thiết hàng ngày, cô cất tất cả trở lại ký túc xá, lấp đầy chiếc tủ trống rỗng bằng hơi thở của cuộc sống mới mẻ sắp đến.
Cho đến khi ký túc xá mơ hồ trở nên náo nhiệt, cô vốn không để ý người đi qua hành lang kí túc xá trước cửa phòng mình nhưng lại nghe được họ nói chuyện rất hưng phấn rằng đẹp trai quá. Lâm Ý giật mình, một lát sau lại nghe được tên Chu Gia Dã trong những giọng nói kia.
Lâm Ý vội vàng bỏ đồ đạc đang sửa soạn xuống, chạy đến ban công nép người quan sát phía dưới.
Lần này cô thấy Chu Gia Dã vẫn đang ở dưới lầu kí túc xá.
Gió đêm thổi rối tung đuôi tóc của anh, anh đứng đó nhìn cô, rõ ràng khoảng cách rất xa nhưng cô thấy được ánh sáng dịu dàng trong mắt anh làm đèn đường xung quanh trở nên ảm đạm.
Cơn gió mang theo hơi ấm nhẹ nhàng của cuối hè, tựa như lòng bàn tay của người yêu, như ánh mắt đang nhìn bạn.
Lâm Ý vội vàng lấy điện thoại di động và chìa khóa rồi đi xuống lầu, cô chạy ra khỏi khu ký túc xá nữ đến trước mặt anh, suốt đường đi cô thở hổn hển. Chu Gia Dã nắm tay đỡ cô đứng vững, giọng nói thật trầm, tiếng nói cũng rất dịu dàng: “Sao em lại xuống đây?”
Điện thoại của cô vẫn đang sáng, hiển thị cuộc gọi nhỡ của Chu Gia Dã gọi tới khi cô đang chạy xuống.
Vì thế cô hỏi: “Có phải anh muốn khuyên em đừng xuống không?”
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, trong sáng như những ngôi sao đã hạ xuống và hóa thành ánh đèn, đôi mắt anh khi nhìn cô thật dịu dàng, thậm chí câu trả lời của anh cũng khá ngoan: “Ừm.”
"Anh không muốn em xuống, vậy tại sao anh còn đứng đây?"
“Anh chỉ muốn nhìn em một chút.”
“Em ở trong kí túc xá, anh cũng không thấy được em.”
“Nhưng mà anh vẫn muốn xem thử.”
Trước kí túc xá tân sinh viên không có nhiều người, hôm nay chỉ mới có một phần đến báo danh, trong bóng đêm lờ mơ, đèn đường cũng nhạt nhòa.
Bóng cây tĩnh lặng, gió sắp ngừng thổi, dừng lại trong đôi mắt anh khi rũ xuống lặng lẽ nhìn cô, bóng đêm khiến người ta rất muốn ôm nhau.
Anh nhìn cô một lúc, nắm lấy tay cô xoa xoa trong lòng bàn tay, chuẩn bị nói: “Về nghỉ ngơi sớm đi…”
Gần như Lâm Ý đưa tay ôm lấy anh ngay khi anh vừa nói chuyện.
Lời nói của anh dừng lại ở đó, bàn tay vẫn đặt ở chỗ cũ, máu cả người cuồn cuộn, chỉ có thể cảm nhận được sự mềm mại trong vòng tay, ánh trăng mờ, đèn đường mờ, gió đêm thổi vừa nhẹ vừa khô nóng.
Giống như ngày cuối cùng anh cũng gặp được cô sau một thời gian dài chịu đựng. Sau khi đưa cô về ký túc xá, anh nhận ra rằng vài giờ ngắn ngủi này không thể lấp đầy nỗi nhớ nên anh không đành lòng để cô đi.
Lâm Ý ngẩng đầu trong vòng tay anh, nheo mắt cười: "Vẫn còn sớm, anh cùng em đi một vòng đi."
Yết hầu anh nhấp nhô: “Được.”
Xung quanh lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua, sau khi nghe được câu trả lời của anh, Lâm Ý kịp thời buông ra, nắm lấy tay anh đi về phía ngoài trường học. Bàn tay anh rộng lớn, ngoan ngoãn để cô tùy ý nắm, giống như chú chó to lớn chỉ nghe lời cô, chỉ cần ra hiệu một chút thì anh sẽ đối xử với cô bằng tất cả những gì anh có.
Trường học rất lớn, còn nhiều nơi chưa đi dạo qua, họ đi ngang qua tòa nhà giảng dạy thường được dùng làm lớp học, đi ngang qua ký túc xá nam sinh, Lâm Ý tò mò hỏi xem chỗ ở của anh ở đâu.
Chu Gia Dã dẫn cô đi, chỉ vào vị trí tòa ký túc xá của anh rồi nói: “Anh không ở ký túc xá, học kỳ này anh thuê một chỗ ở gần đây, vì nhiều khi bận việc về muộn sẽ quấy rầy bạn cùng phòng đang nghỉ ngơi.”
Lâm Ý sửng sốt: "Anh sống ở đâu cơ?"
Chu Gia Dã nắm tay cô, cụp mắt nhìn cô, lông mi khẽ rũ xuống trong gió đêm: “Muốn đi xem không?”
"... Được không?"
Cô chớp mắt nhìn anh, giọng điệu đầy thắc mắc.
Anh nắm tay cô, do dự một lát trong gió đêm ấm áp: “Sáng mai có được không?”
Cô hơi sững sờ: “Bây giờ không được sao?”
“Anh dọn dẹp một chút.” Anh tìm cớ.
Lâm Ý cảm thấy cũng có lý, hỏi: “Trong nhà anh bừa bộn lắm sao?”
“Cũng tạm.”
“Em thường xuyên nghe người ta nói kí túc xá nam vừa bẩn vừa lộn xộn, tất thối chất thành một đống, đồ đạc ném lung tung, chắc là anh… không thế đâu nhỉ?”
Cô chớp mắt.
Gió đêm rót vào cổ áo và tay áo, vừa khô vừa nóng.
Chu Gia Dã bỗng nhiên cười nhẹ, như đọc được phần nào khiêu khích trong câu hỏi của cô, anh nắm tay cô xoa xoa trong tay mình, không nặng không nhẹ mập mờ thản nhiên.
Một lát sau anh lại ngước mắt lên nhìn cô, lần này anh hỏi: “Em muốn đi thật sao?”
“Em muốn xem thử chút.”
Chu Gia Dã cúi đầu hôn lên khóe môi cô, anh hơi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt miêu tả môi và cằm cô, sau đó anh nhìn lại đôi mắt trong sáng dịu dàng có chút ngượng ngùng và trìu mến của cô, ánh đèn chảy trong ánh mắt, nhìn anh đong đầy yêu thương.
Nhìn nhiều thêm sẽ mềm lòng.
Giọng anh rất trầm, gần như hòa vào cơn gió hè nóng bức: “Được.”
Có rất nhiều nhà cho thuê trong các khu dân cư gần trường, hầu hết đều được sinh viên đại học thuê, một số khu dân cư lâu đời hơn thì giá cả rẻ hơn một chút.
Từ cổng phụ của trường đi ra, ngay bên ngoài khu dân cư là một con phố buôn bán, có một chợ rau nhỏ, cũng có các quầy bán đồ nướng và quán ăn. Lúc này là thời gian bữa tối náo nhiệt nhất, có rất nhiều sinh viên ở quanh đây, so sánh với khuôn viên trường sạch sẽ như tháp ngà, bước ra khỏi cổng như bước vào thế giới của người bình thường.
Lâm Ý hiếm khi tới những nơi khói lửa như vậy, cô không mua thức ăn cũng không nấu ăn, từ nhỏ cô đã sống trong căn nhà do gia đình sắp xếp. Con hẻm chật hẹp bày các quầy hoa quả quà vặt treo đèn thế này xa lạ như thế giới trần tục mà cô hằng khao khát.
Cô nhìn quanh, thấy trái cây được xếp ngay ngắn trên quầy, bình thường dì rửa sạch sẽ cô không có cảm giác thèm ăn, nhưng bây giờ nhìn hoa quả đỏ rực làm cô lại muốn cắn một miếng.
Chu Gia Dã nắm tay cô, như thể lần đầu tiên dắt một bé thú cưng nhỏ đi ra ngoài, mọi thứ cô nhìn thấy đều mới lạ, nhìn cái gì cũng thấy rất hứng thú.
Trong một thoáng chốc, họ như quay lại ngày tết năm lớp mười, anh cũng cùng cô đi qua khắp phố Văn Hòa như thế này, năm đó cô mới từ Đế Đô đến, chưa quen cuộc sống nơi đây nên cũng không thích ra ngoài. Cô chưa đi qua phố Văn Hòa phồn hoa nhất Nam Đài được mấy lần, cũng không quen với vị cay của Nam Đài, ngày đó anh mua gì cô cũng sẽ ngạc nhiên nếm thử, giống như cho một chú hamster ham ăn, nhìn đôi mắt cô sáng lên sau khi cắn thử từng miếng nhỏ thật sự dễ thương vô cùng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cho nên sau này anh rất thích mua đồ ăn vặt cho cô, anh có niềm vui sướng khi cho động vật nhỏ ăn, dù cho cô ăn gì thì cô cũng sẽ phản hồi rất vui vẻ. Lâm Ý rất dễ lấy lòng, lấy lòng được rồi thì có thể đổi lấy sự gần gũi của cô, cô buông lỏng cảnh giác, duỗi bàn chân với những đệm thịt mềm mại về phía anh.
Cuối cùng, còn chưa đến khu dân cư mà tay Chu Gia Dã đã xách đầy hoa quả.
Ngoài ra còn có những món ăn vặt mà cô thấy tò mò, ngay cả những chiếc bánh nướng ngàn lớp cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy, cô còn có thể ngửi thấy mùi thơm bên cạnh khi còn đang ở sạp trái cây. Cô thấp giọng tò mò hỏi anh đó là gì, sau khi Chu Gia Dã trả tiền trái cây, anh cùng cô đi mua bánh nướng ngàn lớp, ông chủ hỏi cô muốn thêm gì, cô không biết ăn như thế nào mới ngon nên nhìn Chu Gia Dã cầu cứu.
Cô cũng tò mò theo dõi toàn bộ quá trình làm bánh nướng ngàn lớp.
Ngay cả ông chủ cũng cảm thấy cô đáng yêu, cười hỏi: “Tân sinh viên năm nay à?”
Cô trả lời mọi người một cách lịch sự và cư xử đúng mực: "Vâng."
"Bạn gái hả?" Câu hỏi này là dành cho Chu Gia Dã.
Anh cầm trái cây cô vừa vui vẻ chọn ở bên cạnh, đối mặt với ánh mắt ngơ ngác nhìn anh của Lâm Ý, anh mỉm cười nói: “Vâng.”
“Được lắm, trông cô bé rất ngoan, nói chuyện cũng lễ phép.” Ông chủ làm bánh xong gói lại đưa cho Chu Gia Dã, anh hất cằm ra hiệu Lâm Ý tự cầm lấy: “Chú đưa cô ấy đi, cô ấy bảo vệ đồ ăn, thích tự cầm.”
Khi anh nói còn chưa dứt câu, Lâm Ý đã đưa tay ra nhận theo bản năng, bánh vừa tới tay, cô nghe Chu Gia Dã nói vậy thì hơi ngượng lườm anh một cái.
Đợi đến lúc đi khỏi quầy hàng, Lâm Ý mới bắt đầu tính sổ với anh: “Em có bảo vệ đồ ăn đâu.”
Chu Gia Dã khẽ cười nói: “Anh nói không đúng sao? Anh còn chưa đưa tay ra, bánh đã ở trong tay em rồi.”
“Trùng hợp.”
“Ừm, trùng hợp.”
“…”
Một lúc lâu sau, cô cúi đầu cong môi nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao, hình như anh rất hiểu em?”
“Sao anh không hiểu rõ người mình thích chứ?”
Lâm Ý giật mình, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh đèn mờ ảo hai bên con hẻm mơ hồ phác họa ra khuôn mặt anh, anh cụp mắt xuống nhìn cô, khóe mắt và lông mày hơi cong, rõ ràng anh chỉ đang mỉm cười nhẹ nhàng thản nhiên nhưng lại khiến người ta đỏ mặt vô cớ. Hình như đây là lần thứ hai cô nghe anh nói từ “thích”, lần đầu là khi anh đưa cô về ký túc xá sau khi báo danh, khi lên cầu thang anh nói em chỉ ỷ anh thích em thôi.
Cô vội né tránh ánh mắt anh, nhịp tim hơi nhanh, cô cúi đầu nhìn bóng anh trên đường, trong lòng vui vẻ: “Vậy anh thích em từ khi nào?”
"Muốn biết à?"
Giọng điệu của anh rõ ràng không đứng đắn, muốn trêu chọc cô.
Nhưng cô thành thật khẽ gật đầu: “Rất muốn biết.”
Sự thành thật của cô khiến anh hơi ngượng ngùng, cô cúi đầu, mái tóc mềm mại tỏa sáng dịu dàng trong ánh đèn, cổ tay gầy và bờ vai mảnh mai. Lâm Ý là cô gái anh chạm vào sẽ thấy mình cũng mềm mại.
Anh nói: “Lớp mười một.”
Cô chớp chớp mi, hiển nhiên có chút bối rối.
“Lúc sắp kết thúc học kỳ hai.” Anh nhắc lại: “Không phải có mấy lần em chạm mặt anh ở cửa lớp em sao?”
“Ừm.”
“Anh tới tìm em.”
Cái bóng trên đường giống như một giấc mơ xưa, đi rất gần cái bóng của mình khiến cô chợt bừng tỉnh khỏi giấc mơ cũ đó.
Lâm Ý nhớ tới mấy lần cô chạm mặt Chu Gia Dã ở cửa sau lớp học, cô có thể nghe được tiếng anh đùa với những người quen đi cùng, cũng nhớ rõ có mấy lần anh tới mượn đồ. Thỉnh thoảng cô đi ra ngoài tình cờ gặp anh, anh cũng chào cô, nhưng họ chẳng nói với nhau được mấy câu.
Khi đó cô bị bạn cùng lớp xa lánh, tâm trạng thật sự tệ nên cũng ít nghĩ đến những chuyện khác.
Bây giờ cô mới muộn màng nhận ra, kinh ngạc xác nhận lại với anh: “Tìm em sao?”
“Ừm.” Anh nói: “Muốn gặp em.”
“Vậy anh… cũng không tới nói chuyện với em.”
Anh yên lặng không đáp.
Lâm Ý chú ý tới gì đó, hỏi anh: “Anh sao vậy?”
“Lúc đó nghe nói đến tình cảnh của em nên không dám làm phiền.” Giọng của anh trầm như sắp hòa tan vào cơn gió cuối hạ, nhẹ đến nỗi có thể biến mất bất cứ lúc nào: “Sợ em lại bị bắt nạt.”
“Hơn nữa...”
“Đó là lần đầu tiên anh rất muốn gặp một ai đó, anh còn chưa ý thức được đó là thích.” Gió đêm thổi tới, giọng của anh trầm khàn, anh gian nan nói hết: “Hơn nửa năm sau khi em đột nhiên mất liên lạc, anh mới nhận ra cảm giác thích một người là như thế nào. Nhưng lúc đó anh nghĩ rằng đã quá muộn, mọi chuyện sẽ không bao giờ có kết quả.”
“Cho đến ngày em xuất hiện trước cửa hàng nhà anh.” Anh hơi dừng lại, giọng nói rất nhẹ chứa đầy nỗi khổ, nói ra lại rất khẽ khàng: “Dường như cuối cùng anh đã được cứu.”
“…”
Suốt đoạn đường này họ không nói gì nữa, chỉ có bóng tối im lặng dây dưa, đi về trước thêm vài bước là ến khu dân cư anh sống, hành lang đã cũ, đèn có chút lộn xộn, anh lặng lẽ đi tới nắm tay cô, dẫn cô lên lầu.
Nhưng cái nắm tay của anh rất chặt, chặt đến mức có thể cảm nhận được sự run rẩy nhẹ trong lòng bàn tay anh.
Đến cửa, anh nói với cô một câu: “Em có nhớ đường không đấy?”
Lúc này còn có thể nghe được vẻ ngẫm lại mà sợ hãi trong giọng nói của anh, bàn tay nắm tay cô cũng hơi lạnh.
Cô thành thật lắc đầu, khả năng định hướng của cô không tốt, phải mất mấy lần mới thuộc được đường đi, hơn nữa dọc đường cô còn lơ đãng.
Chu Gia Dã không còn trêu chọc cô ngu ngốc như trước nữa mà chỉ im lặng lấy chìa khóa mở cửa, sau khi cô bước vào, anh ở sau lưng đóng cửa rồi khóa lại.
Anh đặt số hoa quả mua cho cô lên bàn trà vừa quay lại định hỏi cô thì đã bị Lâm Ý ôm chặt lấy.
Cái ôm của cô rất mạnh mẽ, như muốn ôm lấy tâm hồn đang run rẩy của anh vào lòng.
Sự bất an của anh, sự rối loạn của anh và mọi vết thương vẫn đau nhức khi anh mỉm cười trước mặt cô, tất cả đều được cô ôm trong vòng tay.
Trong vòng tay ấm áp, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt dịu dàng trong sáng giờ đây lại ngấn nước, cô cắn răng buồn bã nói: “Chu Gia Dã, thật xin lỗi.”
Chu Gia Dã chậm rãi giơ tay lên xoa tóc cô, nhìn cô gái mềm mại trong lòng mình.
Anh im lặng, cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó là mắt, chóp mũi, má, mỗi cái hôn của anh vừa ấm vừa nhẹ, hơi thở nặng nề vừa không yên vừa nhẫn nhịn.
Đến khóe môi thì nụ hôn của anh dừng lại, anh mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau.
Lông mi cô khẽ run, trong mắt cô tràn ngập bóng hình anh, vừa căng thẳng vừa quyến luyến.
“Em đừng nói xin lỗi.” Tay anh áp lên má cô, bụng ngón cái mơn trớn mặt cô, anh nhìn từ đôi mắt đến bờ môi, cuối cùng lại nhìn về đôi mắt: “Đừng nói xin lỗi với anh, anh chỉ cần sau này em đừng biến mất nữa, được không?”
Cô gật đầu thật mạnh, giống như hận không thể ký tên đồng ý hứa hẹn với anh.
Dáng vẻ nghiêm túc trịnh trọng, lúc gọi tên anh mỗi chữ đều rất rõ ràng, ánh mắt cô tràn ngập chân thành, nói được ắt làm được.
Cuối cùng anh cũng cười, chỉ chớp mắt sau, ánh mắt vừa trầm vừa dịu lại: “Nói thích anh đi.”
“Em thích anh.”
“Lặp lại lần nữa.”
“Chu Gia Dã, em thích anh…”
Cô còn chưa nói xong lời cuối cùng, Chu Gia Dã đã kéo đầu cô lại gần rồi hôn. Đây là lần đầu tiên anh hôn người mình thích, thậm chí chính anh còn rất căng thẳng, anh hôn mạnh lại sợ làm cô đau, nhưng cô lại rất ngoan, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh, tùy ý kéo dài nụ hôn khó dứt. Anh có thể cảm nhận được bàn tay bên hông vẫn ôm chặt lấy anh, lo lắng nắm quần áo anh. Nụ hôn của anh trở nên nhẹ nhàng hơn, lưu luyến không rời trên môi cô. Sau đó cô cũng sẽ phối hợp chủ động chạm vào anh, kết quả khiến nụ hôn kìm nén của anh dây dưa quấn lấy càng ngày càng sâu.
Cuối cùng sau khi anh chịu buông cô ra, trán áp lên trán cô, nhìn lông mi cô khẽ run lên, đôi môi đỏ mọng đầy dấu vết của anh, đôi mắt cô vẫn nhìn anh dịu dàng và sáng ngời, phản chiếu khao khát sâu sắc của anh.
Cô vẫn ôm anh không buông, cứ thế yên tĩnh một hồi lâu, cảm thấy nhịp tim anh dần dịu lại, cô lại nhẹ nhàng bày tỏ với anh: “Em thích anh, Chu Gia Dã.”
Cuối cùng anh cũng mỉm cười một chút và khẽ ừ một tiếng.
“Anh căng thẳng lắm nha.”
Cô nhéo eo anh.
Trong chớp mắt yên tĩnh lại, anh khẽ nhướng mày: “Lần đầu khá căng thẳng, cho anh hôn lại lần nữa đi?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô nhón chân lên hôn anh một cái trước: “Không hôn, em đói, bánh nướng ngàn lớp em mua đâu?”
Chu Gia Dã cuối cùng cũng cười nhẹ, buông cô ra rồi cầm lấy chiếc bánh nướng ngàn lớp đưa cho cô, sau đó uể oải dựa vào ghế sofa.
Thấy cô lấy bánh xong bèn ngồi xuống, cắn miếng đầu tiên, Chu Gia Dã nhìn cô như một đứa trẻ: “Ăn ngon không?”
Lâm Ý gật đầu: “Ăn ngon.”
Cô thật sự thấy nó rất ngon, cắn một miếng lớn làm má cô phồng lên. Cô đang tập trung ăn, còn Chu Gia Dã thì nhếch môi nhìn cô.
Anh vòng tay qua eo cô, cô rất gầy, gầy theo kiểu giống như không được ăn uống đầy đủ. Cuối hạ nên quần áo vẫn còn rất mỏng, anh dùng lòng bàn tay xoa xoa phần thịt eo của cô, đột nhiên nói: “Sao có thể gầy như vậy?”
Cô trả lời rất thành thật: “Trước đây ở nhà nhịn đói nên hại dạ dày, em rất ít thèm ăn, ăn chưa bao nhiêu đã thấy no, thậm chí còn không cảm thấy đói.”
Tay anh dừng lại, nhận ra mình vừa hỏi một vấn đề làm anh đau lòng. Lúc trước cô luôn tránh nói những thứ này, bởi vì nói ra chuyện mình từng trải qua giống như lột vết sẹo ra nên cô chưa từng nhắc những chuyện này với anh, trừ lần kia cô về Đế Đô vào kì nghỉ đông, trong cuộc gọi đêm khuya mới lộ ra sự yếu ớt với anh.
Nhưng bây giờ anh hỏi gì cô cũng sẽ nói cho anh biết, cho dù đó là vết sẹo.
Cô nhận ra anh im lặng, quay đầu nhìn anh: “Sao anh không nói chuyện?”
Anh nở nụ cười nhàn nhạt: “Nhìn em ăn, anh nên nói gì đây?”
“Sớm biết thế thì mua cho anh một cái.”
“Lúc em mua không nhớ mình có một người bạn trai à?”
“…Thật xin lỗi, em còn chưa quen, sau này chắc chắn sẽ nhớ đến anh.”
Anh cười nhìn cô: “Được.”
“Đúng rồi.” Cô chợt nhớ tới đoạn đối thoại của ông chủ bánh nướng ngàn lớp: “Ông chủ bán bánh nướng kia quen biết anh à?”
“Anh ở bên này, ngày nào cũng đi qua nên lâu dần quen biết.”
“À…” Cô nghĩ đến ngày hôm nay phải gặp thật nhiều người, cảm khái: “Người anh quen thật là nhiều.”
“Đúng là nhiều.”
“Lúc cấp ba cũng thế, đến đâu cũng nghe tên anh, không muốn nghe cũng phải nghe.”
“Không muốn nghe?” Chu Gia Dã véo eo cô, hơi không hài lòng cố ý muốn đùa cô: “Vì sao không muốn nghe?”
“Bởi vì nghe được sẽ nhớ anh.”
“Khi nào thì bắt đầu nhớ anh?” Anh bỗng nhiên hỏi.
“Từ rất sớm.” Cô muốn qua quýt cho qua.
Nhưng Chu Gia Dã lại rất để ý, tiếp tục hỏi: “Rất sớm là bao lâu?”
“Người được rất nhiều người thích từ bé đến lớn như anh, vừa gặp đã yêu anh không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Lời này nghe xong vẫn thấy qua loa.
Chu Gia Dã không bị lừa, xoa thịt mềm trên lưng cô: “Vừa gặp đã yêu à? Ngày đầu gặp anh là ngày nào?”
“Khai giảng lớp mười ấy.” Cô cũng có lòng muốn trò chuyện với anh: “Hôm đó em còn chưa biết anh là ai đã nghe có người nhắc đến tên anh, em quên ai rồi, nói thật to rằng anh là tai họa, rất muốn biết ai sẽ làm anh gặp rắc rối.”
Cô nói xong còn quay đầu nhích lại gần anh, chớp chớp mi rồi hỏi: “Rốt cuộc người đó là ai?”
Chu Gia Dã cười nhạo một cái, nhéo mũi cô: “Là đồ ngốc.”
Lâm Ý bất mãn lườm anh một cái, ngồi lại tiếp tục ăn bánh nướng ngàn lớp.
Chu Gia Dã không còn uể oải dựa vào ghế sofa, anh lại ngồi gần cạnh cô, vẫn rất để ý hỏi: “Đến cùng là lúc nào?”
Lần này Lâm Ý không cố ý dỗ anh: “Em không biết.”
Hiển nhiên Chu Gia Dã không hài lòng, tay ôm eo cô kéo vào lồng ngực mình, giọng nói mang theo chút uy hiếp: “Không biết ư?”
“Thật sự em không biết mà, có lẽ là vừa gặp đã yêu thật đấy.” Thấy trên mặt Chu Gia Dã đều là bất mãn, cô nhịn cười, nhưng lần này lại nghiêm túc giải thích: “Có thể là ngày anh giúp em chạy tám trăm mét, cũng có thể vào hôm anh đưa em một chai nước ngọt, có thể là lúc anh đưa em chiếc đèn con vịt, có thể là ngày anh cầm vở của em cuống quýt xin lỗi em, cũng có thể là lần đầu tiên gặp anh, từ xưa tới nay chưa có ai để ý tới em, nhưng hôm đó anh rõ ràng là tiêu điểm trong mắt mọi người, chỉ có anh chú ý tới ghế em hỏng, giúp em giơ tay nhờ giáo viên đổi một chiếc ghế khác.”
Cô nói xong, nhìn vẻ mặt Chu Gia Dã đổi thành êm dịu, lúc này mới tiếp tục ăn bánh nướng ngàn lớp.
Sau khi ăn xong cô đi rửa tay, cô hỏi toilet ở đâu, Chu Gia Dã dẫn cô đi.
Nhưng khi cô rửa tay xong liền thấy Chu Gia Dã đang tựa ở cửa đợi, cô muốn hỏi anh nhìn gì thì Chu Gia Dã đã i tới bế thốc cô lên, dọa cô cuống quýt ôm cổ anh, cô sợ sẽ ngã xuống, căng thẳng vô cùng: “Anh làm gì thế?”
Chu Gia Dã không trả lời mà ôm cô về lại ghế sofa nhưng lần này anh ôm cô lên đùi, giam trong lồng ngực.
Anh cúi đầu hôn từ cằm rồi lan dần xuống cổ, rõ ràng anh cảm giác được người trong ngực căng thẳng cứng cả người, anh khẽ cười bên cổ cô: “Sao hả, khi về nhà với anh không ngờ mình sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Anh đã hỏi em có muốn mai hẵng đến không, em cứ khăng khăng phải là đêm nay.”
Hơi thở nóng của anh dán gần cổ cô, cảm giác cô cứng người chỉ trong chớp mắt.
Làn da của cô trắng trẻo vì quanh năm không ra nắng, hiện ra vẻ mỏng manh non nớt, dường như chỉ cần hơi mạnh tay thì mảnh trắng kia sẽ bị vết đỏ che kín. Cô căng thẳng làm máu cũng chảy yếu ót, mọi cử động phóng đại trước mắt anh, bàn tay anh cũng cảm nhận được sự căng thẳng của cô, như một con cừu đợi bị làm thịt vừa ngoan vừa đáng thương.
Cừu đợi làm thịt còn hơi giãy dụa, cô nuốt một ngụm nước bọt, khẽ nói: “Anh, anh không phải là loại người như vậy.”
Chu Gia Dã bị lời nói của cô chọc cười, khẽ cắn làn da trên cổ cô, anh cố ý thấp giọng hỏi: “Là người như thế nào?”
Cô đẩy anh ra: “Loại kia đấy.”
“Loại nào?”
“… Loại kia.”
Chu Gia Dã hoàn toàn bị cô chọc cười, vùi mặt vào hõm cổ cô cười không ngừng, cơ thể run run làm cô cảm thấy luống cuống, không biết thế này là muốn tiếp tục hay như thế nào.
Anh dừng cười nhưng vẫn tựa lên vai cô.
Cô cúi đầu nên có thể nhìn thấy cổ áocủa anh, cánh tay anh ôm vòng bên eo cô, đường cong cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ. Anh ôm cô chỉ với lực vừa đủ, lông mi anh rất mỏng, mắt sáng ngời, chỉ nhìn cũng sẽ bị thu hút, nhưng khi anh rũ mi xuống, sự im lặng của anh sẽ thể hiện sự dịu dàng trấn an.
Trên vành tai anh có một nốt ruồi rất nhỏ, rất nhạt, nếu không nhìn kỹ ở khoảng cách gần thì rất khó chú ý tới.
Giống như trái tim anh rõ ràng mềm mại hơi bất kỳ ai, nhưng có rất ít người có thể chạm vào.
Cô đưa tay chạm vào vành tai anh, anh không cử động nữa, để cô nhẹ nhàng xoa xoa.
Sau đó cô hỏi với giọng thương lượng: "Có thể để hôm khác được không?”
Anh yên lặng một lúc rồi cười khúc khích: “Sao lại để hôm khác?”
“Ngày kia huấn luyện quân sự… em sợ em không ổn.”
Câu trả lời của cô vừa chân thành vừa nghiêm túc, lý do cũng thành thật, nói đến huấn luyện quân sự, mắt thường cũng thấy được cô khó chịu.
Cô thật sự rất ngại vận động, anh nghe sự uể oải trong giọng nói của cô, nhìn ra được cô rất sợ đợt huấn luyện quân sự ngày kia.
Anh cũng không đùa cô, tựa trên vai cô khẽ dỗ dành: “Đùa em thôi, chỉ muốn ôm em một hồi.”
“… Ò.”
“Đợt lát nữa anh đưa em về kí túc xá.”
“Được.”
“Nhưng nếu sau này em muốn ở đây thì nói cho anh sớm nhé.”
“Vì sao thế?”
“Có rất nhiều thứ cần chuẩn bị sớm.”
“Ồ.”
Chu Gia Dã nhéo mặt cô: “Chỉ ồ một cái à?”
Lâm Ý chưa kịp nhận ra, cô cảm thấy Chu Gia Dã nói rất có lý đấy, đồ dùng hằng ngày cơ bản vốn nên phải chuẩn bị từ sớm.
Họ nhìn nhau hai giây.
Chu Gia Dã từ bỏ, được rồi, không hiểu thì thôi, làm gì có chuyện mới ngày đầu tiên đã nói những việc này.
Nhưng sau khi trở về kí túc xá, cô nằm trên giường chuẩn bị buồn ngủ thì đột nhiên tỉnh ngộ, cầm điện thoại qua, đỏ mặt khiển trách anh qua màn hình điện thoại: [Sói háo sắc.]
Lúc đó đêm đã khuya.
Màn hình điện thoại sáng lên, Chu Gia Dã nhìn ba chữ không đầu không đuôi trong khung chat.
[?]
Lâm Ý không biết phải lên án anh như thế nào, cụ thể không nói ra được nhưng Chu Gia Dã lại hiểu cô đang nói gì: [Vậy mà đã là sói háo sắc à?]
[Anh đấy.]
[Anh còn chưa làm cái gì mà bé cưng.]
[…]
Giải thích thì giải thích, sao đột nhiên, đột nhiên đổi xưng hô vậy?
Lâm Ý nhìn màn hình điện thoại, não hơi thiếu oxy, một lúc sau cô vẫn không kìm nổi khóe miệng đang cong lên.
Ngày hôm đó Chu Gia Dã cùng cô bận bịu chạy trước chạy sau, sắm thêm rất nhiều đồ dùng hằng ngày.
Anh ở đâu cũng vậy, lên đại học rồi cũng chói mắt đến nỗi tới đâu cũng có người quen, dù xuất hiện ở nơi nào trên đường thì Lâm Ý cũng đều nhận lấy vô số ánh mắt dò xét. Khác biệt rõ ràng so với trước kia là cô sợ ánh mắt người khác săm soi nhưng không cảm thấy sợ hãi mà lạicảm thấy vui vẻ vì hư vinh.
Nhất là khi cô gọi tên anh, anh sẽ quay đầu lại đi về hướng cô.
Từ lâu anh đã quen với ánh mắt của người khác, thản nhiên đi đến bên cạnh cô, hơi cúi người hỏi cô có chuyện gì. Cô thầm cười trộm nói không có việc gì, anh hiểu được suy nghĩ của cô, cong môi lên nhẹ nhàng xoa tóc của cô, lấy đồ rồi tính tiền rời đi.
Ngày đầu tiên cô đến báo danh, tin tức Chu Gia Dã thật sự có bạn gái lan truyền khắp nơi. Trên đường đi, điện thoại di động của anh không ngừng đổ chuông, mọi người tìm anh liên tục, anh xách đồ giúp cô nên chỉ thỉnh thoảng xem tin nhắn rồi trả lời, sau khi cô chọn đồ xong quay lại nhìn anh vẫn đang trả lời tin nhắn, anh trả lời xong thì nói với cô: “Bạn cùng lớp hỏi anh.”
“Vậy anh nói thế nào?”
“Anh nói thế nào sao?” Chu Gia Dã cười một tiếng, giơ điện thoại lên cho cô dễ xem: “Nói với cậu ta, anh và bạn gái ở cạnh nhau. Thấy ổn chưa?”
Chu Gia Dã nhìn Lâm Ý nhếch môi muốn cười lại cố nhịn lại, véo mặt cô: “Đắc ý cái gì chứ?”
“Em cứ đắc ý đấy.” Lúc cô nói còn đang mỉm cười.
Cô nói chuyện như một chú mèo con, cả khi gần gũi cũng hơi nhe răng vươn vuốt, nhưng lại mềm mềm ngoan ngoãn để bạn ôm vào lòng. Chu Gia Dã muốn ôm cô, nhưng xung quanh có quá nhiều người đang nhìn, anh chỉ có thể xoa xoa mặt cô.
Lâm Ý nhận ra tay anh dừng lại thì ngước mắt nhìn anh, thấy anh nhìn đi hướng khác, dáng vẻ bình tĩnh lấy đồ trên kệ hàng giúp cô.
Sau khi mua những thứ cần thiết hàng ngày, cô cất tất cả trở lại ký túc xá, lấp đầy chiếc tủ trống rỗng bằng hơi thở của cuộc sống mới mẻ sắp đến.
Cho đến khi ký túc xá mơ hồ trở nên náo nhiệt, cô vốn không để ý người đi qua hành lang kí túc xá trước cửa phòng mình nhưng lại nghe được họ nói chuyện rất hưng phấn rằng đẹp trai quá. Lâm Ý giật mình, một lát sau lại nghe được tên Chu Gia Dã trong những giọng nói kia.
Lâm Ý vội vàng bỏ đồ đạc đang sửa soạn xuống, chạy đến ban công nép người quan sát phía dưới.
Lần này cô thấy Chu Gia Dã vẫn đang ở dưới lầu kí túc xá.
Gió đêm thổi rối tung đuôi tóc của anh, anh đứng đó nhìn cô, rõ ràng khoảng cách rất xa nhưng cô thấy được ánh sáng dịu dàng trong mắt anh làm đèn đường xung quanh trở nên ảm đạm.
Cơn gió mang theo hơi ấm nhẹ nhàng của cuối hè, tựa như lòng bàn tay của người yêu, như ánh mắt đang nhìn bạn.
Lâm Ý vội vàng lấy điện thoại di động và chìa khóa rồi đi xuống lầu, cô chạy ra khỏi khu ký túc xá nữ đến trước mặt anh, suốt đường đi cô thở hổn hển. Chu Gia Dã nắm tay đỡ cô đứng vững, giọng nói thật trầm, tiếng nói cũng rất dịu dàng: “Sao em lại xuống đây?”
Điện thoại của cô vẫn đang sáng, hiển thị cuộc gọi nhỡ của Chu Gia Dã gọi tới khi cô đang chạy xuống.
Vì thế cô hỏi: “Có phải anh muốn khuyên em đừng xuống không?”
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, trong sáng như những ngôi sao đã hạ xuống và hóa thành ánh đèn, đôi mắt anh khi nhìn cô thật dịu dàng, thậm chí câu trả lời của anh cũng khá ngoan: “Ừm.”
"Anh không muốn em xuống, vậy tại sao anh còn đứng đây?"
“Anh chỉ muốn nhìn em một chút.”
“Em ở trong kí túc xá, anh cũng không thấy được em.”
“Nhưng mà anh vẫn muốn xem thử.”
Trước kí túc xá tân sinh viên không có nhiều người, hôm nay chỉ mới có một phần đến báo danh, trong bóng đêm lờ mơ, đèn đường cũng nhạt nhòa.
Bóng cây tĩnh lặng, gió sắp ngừng thổi, dừng lại trong đôi mắt anh khi rũ xuống lặng lẽ nhìn cô, bóng đêm khiến người ta rất muốn ôm nhau.
Anh nhìn cô một lúc, nắm lấy tay cô xoa xoa trong lòng bàn tay, chuẩn bị nói: “Về nghỉ ngơi sớm đi…”
Gần như Lâm Ý đưa tay ôm lấy anh ngay khi anh vừa nói chuyện.
Lời nói của anh dừng lại ở đó, bàn tay vẫn đặt ở chỗ cũ, máu cả người cuồn cuộn, chỉ có thể cảm nhận được sự mềm mại trong vòng tay, ánh trăng mờ, đèn đường mờ, gió đêm thổi vừa nhẹ vừa khô nóng.
Giống như ngày cuối cùng anh cũng gặp được cô sau một thời gian dài chịu đựng. Sau khi đưa cô về ký túc xá, anh nhận ra rằng vài giờ ngắn ngủi này không thể lấp đầy nỗi nhớ nên anh không đành lòng để cô đi.
Lâm Ý ngẩng đầu trong vòng tay anh, nheo mắt cười: "Vẫn còn sớm, anh cùng em đi một vòng đi."
Yết hầu anh nhấp nhô: “Được.”
Xung quanh lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua, sau khi nghe được câu trả lời của anh, Lâm Ý kịp thời buông ra, nắm lấy tay anh đi về phía ngoài trường học. Bàn tay anh rộng lớn, ngoan ngoãn để cô tùy ý nắm, giống như chú chó to lớn chỉ nghe lời cô, chỉ cần ra hiệu một chút thì anh sẽ đối xử với cô bằng tất cả những gì anh có.
Trường học rất lớn, còn nhiều nơi chưa đi dạo qua, họ đi ngang qua tòa nhà giảng dạy thường được dùng làm lớp học, đi ngang qua ký túc xá nam sinh, Lâm Ý tò mò hỏi xem chỗ ở của anh ở đâu.
Chu Gia Dã dẫn cô đi, chỉ vào vị trí tòa ký túc xá của anh rồi nói: “Anh không ở ký túc xá, học kỳ này anh thuê một chỗ ở gần đây, vì nhiều khi bận việc về muộn sẽ quấy rầy bạn cùng phòng đang nghỉ ngơi.”
Lâm Ý sửng sốt: "Anh sống ở đâu cơ?"
Chu Gia Dã nắm tay cô, cụp mắt nhìn cô, lông mi khẽ rũ xuống trong gió đêm: “Muốn đi xem không?”
"... Được không?"
Cô chớp mắt nhìn anh, giọng điệu đầy thắc mắc.
Anh nắm tay cô, do dự một lát trong gió đêm ấm áp: “Sáng mai có được không?”
Cô hơi sững sờ: “Bây giờ không được sao?”
“Anh dọn dẹp một chút.” Anh tìm cớ.
Lâm Ý cảm thấy cũng có lý, hỏi: “Trong nhà anh bừa bộn lắm sao?”
“Cũng tạm.”
“Em thường xuyên nghe người ta nói kí túc xá nam vừa bẩn vừa lộn xộn, tất thối chất thành một đống, đồ đạc ném lung tung, chắc là anh… không thế đâu nhỉ?”
Cô chớp mắt.
Gió đêm rót vào cổ áo và tay áo, vừa khô vừa nóng.
Chu Gia Dã bỗng nhiên cười nhẹ, như đọc được phần nào khiêu khích trong câu hỏi của cô, anh nắm tay cô xoa xoa trong tay mình, không nặng không nhẹ mập mờ thản nhiên.
Một lát sau anh lại ngước mắt lên nhìn cô, lần này anh hỏi: “Em muốn đi thật sao?”
“Em muốn xem thử chút.”
Chu Gia Dã cúi đầu hôn lên khóe môi cô, anh hơi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt miêu tả môi và cằm cô, sau đó anh nhìn lại đôi mắt trong sáng dịu dàng có chút ngượng ngùng và trìu mến của cô, ánh đèn chảy trong ánh mắt, nhìn anh đong đầy yêu thương.
Nhìn nhiều thêm sẽ mềm lòng.
Giọng anh rất trầm, gần như hòa vào cơn gió hè nóng bức: “Được.”
Có rất nhiều nhà cho thuê trong các khu dân cư gần trường, hầu hết đều được sinh viên đại học thuê, một số khu dân cư lâu đời hơn thì giá cả rẻ hơn một chút.
Từ cổng phụ của trường đi ra, ngay bên ngoài khu dân cư là một con phố buôn bán, có một chợ rau nhỏ, cũng có các quầy bán đồ nướng và quán ăn. Lúc này là thời gian bữa tối náo nhiệt nhất, có rất nhiều sinh viên ở quanh đây, so sánh với khuôn viên trường sạch sẽ như tháp ngà, bước ra khỏi cổng như bước vào thế giới của người bình thường.
Lâm Ý hiếm khi tới những nơi khói lửa như vậy, cô không mua thức ăn cũng không nấu ăn, từ nhỏ cô đã sống trong căn nhà do gia đình sắp xếp. Con hẻm chật hẹp bày các quầy hoa quả quà vặt treo đèn thế này xa lạ như thế giới trần tục mà cô hằng khao khát.
Cô nhìn quanh, thấy trái cây được xếp ngay ngắn trên quầy, bình thường dì rửa sạch sẽ cô không có cảm giác thèm ăn, nhưng bây giờ nhìn hoa quả đỏ rực làm cô lại muốn cắn một miếng.
Chu Gia Dã nắm tay cô, như thể lần đầu tiên dắt một bé thú cưng nhỏ đi ra ngoài, mọi thứ cô nhìn thấy đều mới lạ, nhìn cái gì cũng thấy rất hứng thú.
Trong một thoáng chốc, họ như quay lại ngày tết năm lớp mười, anh cũng cùng cô đi qua khắp phố Văn Hòa như thế này, năm đó cô mới từ Đế Đô đến, chưa quen cuộc sống nơi đây nên cũng không thích ra ngoài. Cô chưa đi qua phố Văn Hòa phồn hoa nhất Nam Đài được mấy lần, cũng không quen với vị cay của Nam Đài, ngày đó anh mua gì cô cũng sẽ ngạc nhiên nếm thử, giống như cho một chú hamster ham ăn, nhìn đôi mắt cô sáng lên sau khi cắn thử từng miếng nhỏ thật sự dễ thương vô cùng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cho nên sau này anh rất thích mua đồ ăn vặt cho cô, anh có niềm vui sướng khi cho động vật nhỏ ăn, dù cho cô ăn gì thì cô cũng sẽ phản hồi rất vui vẻ. Lâm Ý rất dễ lấy lòng, lấy lòng được rồi thì có thể đổi lấy sự gần gũi của cô, cô buông lỏng cảnh giác, duỗi bàn chân với những đệm thịt mềm mại về phía anh.
Cuối cùng, còn chưa đến khu dân cư mà tay Chu Gia Dã đã xách đầy hoa quả.
Ngoài ra còn có những món ăn vặt mà cô thấy tò mò, ngay cả những chiếc bánh nướng ngàn lớp cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy, cô còn có thể ngửi thấy mùi thơm bên cạnh khi còn đang ở sạp trái cây. Cô thấp giọng tò mò hỏi anh đó là gì, sau khi Chu Gia Dã trả tiền trái cây, anh cùng cô đi mua bánh nướng ngàn lớp, ông chủ hỏi cô muốn thêm gì, cô không biết ăn như thế nào mới ngon nên nhìn Chu Gia Dã cầu cứu.
Cô cũng tò mò theo dõi toàn bộ quá trình làm bánh nướng ngàn lớp.
Ngay cả ông chủ cũng cảm thấy cô đáng yêu, cười hỏi: “Tân sinh viên năm nay à?”
Cô trả lời mọi người một cách lịch sự và cư xử đúng mực: "Vâng."
"Bạn gái hả?" Câu hỏi này là dành cho Chu Gia Dã.
Anh cầm trái cây cô vừa vui vẻ chọn ở bên cạnh, đối mặt với ánh mắt ngơ ngác nhìn anh của Lâm Ý, anh mỉm cười nói: “Vâng.”
“Được lắm, trông cô bé rất ngoan, nói chuyện cũng lễ phép.” Ông chủ làm bánh xong gói lại đưa cho Chu Gia Dã, anh hất cằm ra hiệu Lâm Ý tự cầm lấy: “Chú đưa cô ấy đi, cô ấy bảo vệ đồ ăn, thích tự cầm.”
Khi anh nói còn chưa dứt câu, Lâm Ý đã đưa tay ra nhận theo bản năng, bánh vừa tới tay, cô nghe Chu Gia Dã nói vậy thì hơi ngượng lườm anh một cái.
Đợi đến lúc đi khỏi quầy hàng, Lâm Ý mới bắt đầu tính sổ với anh: “Em có bảo vệ đồ ăn đâu.”
Chu Gia Dã khẽ cười nói: “Anh nói không đúng sao? Anh còn chưa đưa tay ra, bánh đã ở trong tay em rồi.”
“Trùng hợp.”
“Ừm, trùng hợp.”
“…”
Một lúc lâu sau, cô cúi đầu cong môi nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao, hình như anh rất hiểu em?”
“Sao anh không hiểu rõ người mình thích chứ?”
Lâm Ý giật mình, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh đèn mờ ảo hai bên con hẻm mơ hồ phác họa ra khuôn mặt anh, anh cụp mắt xuống nhìn cô, khóe mắt và lông mày hơi cong, rõ ràng anh chỉ đang mỉm cười nhẹ nhàng thản nhiên nhưng lại khiến người ta đỏ mặt vô cớ. Hình như đây là lần thứ hai cô nghe anh nói từ “thích”, lần đầu là khi anh đưa cô về ký túc xá sau khi báo danh, khi lên cầu thang anh nói em chỉ ỷ anh thích em thôi.
Cô vội né tránh ánh mắt anh, nhịp tim hơi nhanh, cô cúi đầu nhìn bóng anh trên đường, trong lòng vui vẻ: “Vậy anh thích em từ khi nào?”
"Muốn biết à?"
Giọng điệu của anh rõ ràng không đứng đắn, muốn trêu chọc cô.
Nhưng cô thành thật khẽ gật đầu: “Rất muốn biết.”
Sự thành thật của cô khiến anh hơi ngượng ngùng, cô cúi đầu, mái tóc mềm mại tỏa sáng dịu dàng trong ánh đèn, cổ tay gầy và bờ vai mảnh mai. Lâm Ý là cô gái anh chạm vào sẽ thấy mình cũng mềm mại.
Anh nói: “Lớp mười một.”
Cô chớp chớp mi, hiển nhiên có chút bối rối.
“Lúc sắp kết thúc học kỳ hai.” Anh nhắc lại: “Không phải có mấy lần em chạm mặt anh ở cửa lớp em sao?”
“Ừm.”
“Anh tới tìm em.”
Cái bóng trên đường giống như một giấc mơ xưa, đi rất gần cái bóng của mình khiến cô chợt bừng tỉnh khỏi giấc mơ cũ đó.
Lâm Ý nhớ tới mấy lần cô chạm mặt Chu Gia Dã ở cửa sau lớp học, cô có thể nghe được tiếng anh đùa với những người quen đi cùng, cũng nhớ rõ có mấy lần anh tới mượn đồ. Thỉnh thoảng cô đi ra ngoài tình cờ gặp anh, anh cũng chào cô, nhưng họ chẳng nói với nhau được mấy câu.
Khi đó cô bị bạn cùng lớp xa lánh, tâm trạng thật sự tệ nên cũng ít nghĩ đến những chuyện khác.
Bây giờ cô mới muộn màng nhận ra, kinh ngạc xác nhận lại với anh: “Tìm em sao?”
“Ừm.” Anh nói: “Muốn gặp em.”
“Vậy anh… cũng không tới nói chuyện với em.”
Anh yên lặng không đáp.
Lâm Ý chú ý tới gì đó, hỏi anh: “Anh sao vậy?”
“Lúc đó nghe nói đến tình cảnh của em nên không dám làm phiền.” Giọng của anh trầm như sắp hòa tan vào cơn gió cuối hạ, nhẹ đến nỗi có thể biến mất bất cứ lúc nào: “Sợ em lại bị bắt nạt.”
“Hơn nữa...”
“Đó là lần đầu tiên anh rất muốn gặp một ai đó, anh còn chưa ý thức được đó là thích.” Gió đêm thổi tới, giọng của anh trầm khàn, anh gian nan nói hết: “Hơn nửa năm sau khi em đột nhiên mất liên lạc, anh mới nhận ra cảm giác thích một người là như thế nào. Nhưng lúc đó anh nghĩ rằng đã quá muộn, mọi chuyện sẽ không bao giờ có kết quả.”
“Cho đến ngày em xuất hiện trước cửa hàng nhà anh.” Anh hơi dừng lại, giọng nói rất nhẹ chứa đầy nỗi khổ, nói ra lại rất khẽ khàng: “Dường như cuối cùng anh đã được cứu.”
“…”
Suốt đoạn đường này họ không nói gì nữa, chỉ có bóng tối im lặng dây dưa, đi về trước thêm vài bước là ến khu dân cư anh sống, hành lang đã cũ, đèn có chút lộn xộn, anh lặng lẽ đi tới nắm tay cô, dẫn cô lên lầu.
Nhưng cái nắm tay của anh rất chặt, chặt đến mức có thể cảm nhận được sự run rẩy nhẹ trong lòng bàn tay anh.
Đến cửa, anh nói với cô một câu: “Em có nhớ đường không đấy?”
Lúc này còn có thể nghe được vẻ ngẫm lại mà sợ hãi trong giọng nói của anh, bàn tay nắm tay cô cũng hơi lạnh.
Cô thành thật lắc đầu, khả năng định hướng của cô không tốt, phải mất mấy lần mới thuộc được đường đi, hơn nữa dọc đường cô còn lơ đãng.
Chu Gia Dã không còn trêu chọc cô ngu ngốc như trước nữa mà chỉ im lặng lấy chìa khóa mở cửa, sau khi cô bước vào, anh ở sau lưng đóng cửa rồi khóa lại.
Anh đặt số hoa quả mua cho cô lên bàn trà vừa quay lại định hỏi cô thì đã bị Lâm Ý ôm chặt lấy.
Cái ôm của cô rất mạnh mẽ, như muốn ôm lấy tâm hồn đang run rẩy của anh vào lòng.
Sự bất an của anh, sự rối loạn của anh và mọi vết thương vẫn đau nhức khi anh mỉm cười trước mặt cô, tất cả đều được cô ôm trong vòng tay.
Trong vòng tay ấm áp, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt dịu dàng trong sáng giờ đây lại ngấn nước, cô cắn răng buồn bã nói: “Chu Gia Dã, thật xin lỗi.”
Chu Gia Dã chậm rãi giơ tay lên xoa tóc cô, nhìn cô gái mềm mại trong lòng mình.
Anh im lặng, cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó là mắt, chóp mũi, má, mỗi cái hôn của anh vừa ấm vừa nhẹ, hơi thở nặng nề vừa không yên vừa nhẫn nhịn.
Đến khóe môi thì nụ hôn của anh dừng lại, anh mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau.
Lông mi cô khẽ run, trong mắt cô tràn ngập bóng hình anh, vừa căng thẳng vừa quyến luyến.
“Em đừng nói xin lỗi.” Tay anh áp lên má cô, bụng ngón cái mơn trớn mặt cô, anh nhìn từ đôi mắt đến bờ môi, cuối cùng lại nhìn về đôi mắt: “Đừng nói xin lỗi với anh, anh chỉ cần sau này em đừng biến mất nữa, được không?”
Cô gật đầu thật mạnh, giống như hận không thể ký tên đồng ý hứa hẹn với anh.
Dáng vẻ nghiêm túc trịnh trọng, lúc gọi tên anh mỗi chữ đều rất rõ ràng, ánh mắt cô tràn ngập chân thành, nói được ắt làm được.
Cuối cùng anh cũng cười, chỉ chớp mắt sau, ánh mắt vừa trầm vừa dịu lại: “Nói thích anh đi.”
“Em thích anh.”
“Lặp lại lần nữa.”
“Chu Gia Dã, em thích anh…”
Cô còn chưa nói xong lời cuối cùng, Chu Gia Dã đã kéo đầu cô lại gần rồi hôn. Đây là lần đầu tiên anh hôn người mình thích, thậm chí chính anh còn rất căng thẳng, anh hôn mạnh lại sợ làm cô đau, nhưng cô lại rất ngoan, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh, tùy ý kéo dài nụ hôn khó dứt. Anh có thể cảm nhận được bàn tay bên hông vẫn ôm chặt lấy anh, lo lắng nắm quần áo anh. Nụ hôn của anh trở nên nhẹ nhàng hơn, lưu luyến không rời trên môi cô. Sau đó cô cũng sẽ phối hợp chủ động chạm vào anh, kết quả khiến nụ hôn kìm nén của anh dây dưa quấn lấy càng ngày càng sâu.
Cuối cùng sau khi anh chịu buông cô ra, trán áp lên trán cô, nhìn lông mi cô khẽ run lên, đôi môi đỏ mọng đầy dấu vết của anh, đôi mắt cô vẫn nhìn anh dịu dàng và sáng ngời, phản chiếu khao khát sâu sắc của anh.
Cô vẫn ôm anh không buông, cứ thế yên tĩnh một hồi lâu, cảm thấy nhịp tim anh dần dịu lại, cô lại nhẹ nhàng bày tỏ với anh: “Em thích anh, Chu Gia Dã.”
Cuối cùng anh cũng mỉm cười một chút và khẽ ừ một tiếng.
“Anh căng thẳng lắm nha.”
Cô nhéo eo anh.
Trong chớp mắt yên tĩnh lại, anh khẽ nhướng mày: “Lần đầu khá căng thẳng, cho anh hôn lại lần nữa đi?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô nhón chân lên hôn anh một cái trước: “Không hôn, em đói, bánh nướng ngàn lớp em mua đâu?”
Chu Gia Dã cuối cùng cũng cười nhẹ, buông cô ra rồi cầm lấy chiếc bánh nướng ngàn lớp đưa cho cô, sau đó uể oải dựa vào ghế sofa.
Thấy cô lấy bánh xong bèn ngồi xuống, cắn miếng đầu tiên, Chu Gia Dã nhìn cô như một đứa trẻ: “Ăn ngon không?”
Lâm Ý gật đầu: “Ăn ngon.”
Cô thật sự thấy nó rất ngon, cắn một miếng lớn làm má cô phồng lên. Cô đang tập trung ăn, còn Chu Gia Dã thì nhếch môi nhìn cô.
Anh vòng tay qua eo cô, cô rất gầy, gầy theo kiểu giống như không được ăn uống đầy đủ. Cuối hạ nên quần áo vẫn còn rất mỏng, anh dùng lòng bàn tay xoa xoa phần thịt eo của cô, đột nhiên nói: “Sao có thể gầy như vậy?”
Cô trả lời rất thành thật: “Trước đây ở nhà nhịn đói nên hại dạ dày, em rất ít thèm ăn, ăn chưa bao nhiêu đã thấy no, thậm chí còn không cảm thấy đói.”
Tay anh dừng lại, nhận ra mình vừa hỏi một vấn đề làm anh đau lòng. Lúc trước cô luôn tránh nói những thứ này, bởi vì nói ra chuyện mình từng trải qua giống như lột vết sẹo ra nên cô chưa từng nhắc những chuyện này với anh, trừ lần kia cô về Đế Đô vào kì nghỉ đông, trong cuộc gọi đêm khuya mới lộ ra sự yếu ớt với anh.
Nhưng bây giờ anh hỏi gì cô cũng sẽ nói cho anh biết, cho dù đó là vết sẹo.
Cô nhận ra anh im lặng, quay đầu nhìn anh: “Sao anh không nói chuyện?”
Anh nở nụ cười nhàn nhạt: “Nhìn em ăn, anh nên nói gì đây?”
“Sớm biết thế thì mua cho anh một cái.”
“Lúc em mua không nhớ mình có một người bạn trai à?”
“…Thật xin lỗi, em còn chưa quen, sau này chắc chắn sẽ nhớ đến anh.”
Anh cười nhìn cô: “Được.”
“Đúng rồi.” Cô chợt nhớ tới đoạn đối thoại của ông chủ bánh nướng ngàn lớp: “Ông chủ bán bánh nướng kia quen biết anh à?”
“Anh ở bên này, ngày nào cũng đi qua nên lâu dần quen biết.”
“À…” Cô nghĩ đến ngày hôm nay phải gặp thật nhiều người, cảm khái: “Người anh quen thật là nhiều.”
“Đúng là nhiều.”
“Lúc cấp ba cũng thế, đến đâu cũng nghe tên anh, không muốn nghe cũng phải nghe.”
“Không muốn nghe?” Chu Gia Dã véo eo cô, hơi không hài lòng cố ý muốn đùa cô: “Vì sao không muốn nghe?”
“Bởi vì nghe được sẽ nhớ anh.”
“Khi nào thì bắt đầu nhớ anh?” Anh bỗng nhiên hỏi.
“Từ rất sớm.” Cô muốn qua quýt cho qua.
Nhưng Chu Gia Dã lại rất để ý, tiếp tục hỏi: “Rất sớm là bao lâu?”
“Người được rất nhiều người thích từ bé đến lớn như anh, vừa gặp đã yêu anh không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Lời này nghe xong vẫn thấy qua loa.
Chu Gia Dã không bị lừa, xoa thịt mềm trên lưng cô: “Vừa gặp đã yêu à? Ngày đầu gặp anh là ngày nào?”
“Khai giảng lớp mười ấy.” Cô cũng có lòng muốn trò chuyện với anh: “Hôm đó em còn chưa biết anh là ai đã nghe có người nhắc đến tên anh, em quên ai rồi, nói thật to rằng anh là tai họa, rất muốn biết ai sẽ làm anh gặp rắc rối.”
Cô nói xong còn quay đầu nhích lại gần anh, chớp chớp mi rồi hỏi: “Rốt cuộc người đó là ai?”
Chu Gia Dã cười nhạo một cái, nhéo mũi cô: “Là đồ ngốc.”
Lâm Ý bất mãn lườm anh một cái, ngồi lại tiếp tục ăn bánh nướng ngàn lớp.
Chu Gia Dã không còn uể oải dựa vào ghế sofa, anh lại ngồi gần cạnh cô, vẫn rất để ý hỏi: “Đến cùng là lúc nào?”
Lần này Lâm Ý không cố ý dỗ anh: “Em không biết.”
Hiển nhiên Chu Gia Dã không hài lòng, tay ôm eo cô kéo vào lồng ngực mình, giọng nói mang theo chút uy hiếp: “Không biết ư?”
“Thật sự em không biết mà, có lẽ là vừa gặp đã yêu thật đấy.” Thấy trên mặt Chu Gia Dã đều là bất mãn, cô nhịn cười, nhưng lần này lại nghiêm túc giải thích: “Có thể là ngày anh giúp em chạy tám trăm mét, cũng có thể vào hôm anh đưa em một chai nước ngọt, có thể là lúc anh đưa em chiếc đèn con vịt, có thể là ngày anh cầm vở của em cuống quýt xin lỗi em, cũng có thể là lần đầu tiên gặp anh, từ xưa tới nay chưa có ai để ý tới em, nhưng hôm đó anh rõ ràng là tiêu điểm trong mắt mọi người, chỉ có anh chú ý tới ghế em hỏng, giúp em giơ tay nhờ giáo viên đổi một chiếc ghế khác.”
Cô nói xong, nhìn vẻ mặt Chu Gia Dã đổi thành êm dịu, lúc này mới tiếp tục ăn bánh nướng ngàn lớp.
Sau khi ăn xong cô đi rửa tay, cô hỏi toilet ở đâu, Chu Gia Dã dẫn cô đi.
Nhưng khi cô rửa tay xong liền thấy Chu Gia Dã đang tựa ở cửa đợi, cô muốn hỏi anh nhìn gì thì Chu Gia Dã đã i tới bế thốc cô lên, dọa cô cuống quýt ôm cổ anh, cô sợ sẽ ngã xuống, căng thẳng vô cùng: “Anh làm gì thế?”
Chu Gia Dã không trả lời mà ôm cô về lại ghế sofa nhưng lần này anh ôm cô lên đùi, giam trong lồng ngực.
Anh cúi đầu hôn từ cằm rồi lan dần xuống cổ, rõ ràng anh cảm giác được người trong ngực căng thẳng cứng cả người, anh khẽ cười bên cổ cô: “Sao hả, khi về nhà với anh không ngờ mình sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Anh đã hỏi em có muốn mai hẵng đến không, em cứ khăng khăng phải là đêm nay.”
Hơi thở nóng của anh dán gần cổ cô, cảm giác cô cứng người chỉ trong chớp mắt.
Làn da của cô trắng trẻo vì quanh năm không ra nắng, hiện ra vẻ mỏng manh non nớt, dường như chỉ cần hơi mạnh tay thì mảnh trắng kia sẽ bị vết đỏ che kín. Cô căng thẳng làm máu cũng chảy yếu ót, mọi cử động phóng đại trước mắt anh, bàn tay anh cũng cảm nhận được sự căng thẳng của cô, như một con cừu đợi bị làm thịt vừa ngoan vừa đáng thương.
Cừu đợi làm thịt còn hơi giãy dụa, cô nuốt một ngụm nước bọt, khẽ nói: “Anh, anh không phải là loại người như vậy.”
Chu Gia Dã bị lời nói của cô chọc cười, khẽ cắn làn da trên cổ cô, anh cố ý thấp giọng hỏi: “Là người như thế nào?”
Cô đẩy anh ra: “Loại kia đấy.”
“Loại nào?”
“… Loại kia.”
Chu Gia Dã hoàn toàn bị cô chọc cười, vùi mặt vào hõm cổ cô cười không ngừng, cơ thể run run làm cô cảm thấy luống cuống, không biết thế này là muốn tiếp tục hay như thế nào.
Anh dừng cười nhưng vẫn tựa lên vai cô.
Cô cúi đầu nên có thể nhìn thấy cổ áocủa anh, cánh tay anh ôm vòng bên eo cô, đường cong cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ. Anh ôm cô chỉ với lực vừa đủ, lông mi anh rất mỏng, mắt sáng ngời, chỉ nhìn cũng sẽ bị thu hút, nhưng khi anh rũ mi xuống, sự im lặng của anh sẽ thể hiện sự dịu dàng trấn an.
Trên vành tai anh có một nốt ruồi rất nhỏ, rất nhạt, nếu không nhìn kỹ ở khoảng cách gần thì rất khó chú ý tới.
Giống như trái tim anh rõ ràng mềm mại hơi bất kỳ ai, nhưng có rất ít người có thể chạm vào.
Cô đưa tay chạm vào vành tai anh, anh không cử động nữa, để cô nhẹ nhàng xoa xoa.
Sau đó cô hỏi với giọng thương lượng: "Có thể để hôm khác được không?”
Anh yên lặng một lúc rồi cười khúc khích: “Sao lại để hôm khác?”
“Ngày kia huấn luyện quân sự… em sợ em không ổn.”
Câu trả lời của cô vừa chân thành vừa nghiêm túc, lý do cũng thành thật, nói đến huấn luyện quân sự, mắt thường cũng thấy được cô khó chịu.
Cô thật sự rất ngại vận động, anh nghe sự uể oải trong giọng nói của cô, nhìn ra được cô rất sợ đợt huấn luyện quân sự ngày kia.
Anh cũng không đùa cô, tựa trên vai cô khẽ dỗ dành: “Đùa em thôi, chỉ muốn ôm em một hồi.”
“… Ò.”
“Đợt lát nữa anh đưa em về kí túc xá.”
“Được.”
“Nhưng nếu sau này em muốn ở đây thì nói cho anh sớm nhé.”
“Vì sao thế?”
“Có rất nhiều thứ cần chuẩn bị sớm.”
“Ồ.”
Chu Gia Dã nhéo mặt cô: “Chỉ ồ một cái à?”
Lâm Ý chưa kịp nhận ra, cô cảm thấy Chu Gia Dã nói rất có lý đấy, đồ dùng hằng ngày cơ bản vốn nên phải chuẩn bị từ sớm.
Họ nhìn nhau hai giây.
Chu Gia Dã từ bỏ, được rồi, không hiểu thì thôi, làm gì có chuyện mới ngày đầu tiên đã nói những việc này.
Nhưng sau khi trở về kí túc xá, cô nằm trên giường chuẩn bị buồn ngủ thì đột nhiên tỉnh ngộ, cầm điện thoại qua, đỏ mặt khiển trách anh qua màn hình điện thoại: [Sói háo sắc.]
Lúc đó đêm đã khuya.
Màn hình điện thoại sáng lên, Chu Gia Dã nhìn ba chữ không đầu không đuôi trong khung chat.
[?]
Lâm Ý không biết phải lên án anh như thế nào, cụ thể không nói ra được nhưng Chu Gia Dã lại hiểu cô đang nói gì: [Vậy mà đã là sói háo sắc à?]
[Anh đấy.]
[Anh còn chưa làm cái gì mà bé cưng.]
[…]
Giải thích thì giải thích, sao đột nhiên, đột nhiên đổi xưng hô vậy?
Lâm Ý nhìn màn hình điện thoại, não hơi thiếu oxy, một lúc sau cô vẫn không kìm nổi khóe miệng đang cong lên.
/100
|