CHUYỂN NGỮ: NQL
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Lúc Tô Trản rửa tay từ phòng vệ sinh đi ra, Từ Gia Diễn đang dựa vào ngoài tường hút thuốc.
Hai người chạm mặt nhau, anh một tay đút túi, một tay thả lỏng bên người, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, hơi ngửa đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước nhuốt mây nhả khói, nghe thấy tiếng bước chân, vội quay đầu lại.
Tô Trản vừa đi vừa vẩy vẩy đôi tay ướt nhẹp, chân đi tập tễnh, dáng vẻ trông thật là tức cười.
Ánh mắt cả hai nhìn nhau trong chốc lát, cô nhanh chóng quay đi, hơi nghiêng người đi tới trước mặt anh, vẫn bước đi tập tễnh, không nhìn nhau, cũng chẳng nói lấy một lời. Thế mà Từ Gia Diễn anh lại cảm thấy, cái nhìn vừa mới vội vã lướt qua kia, rõ ràng là chứa oan ức, mà không dám nói.
Lúc người đi qua trước mặt anh.
Vốn Từ Gia Diễn đang ngả người vào tường đột nhiên anh ngả người ra phía trước, đứng thẳng lên, cầm lấy cổ tay cô, kéo cô lại.
Lòng bàn tay của anh khô ráo, rất ấm áp, mà cánh tay cô vừa lạnh lẽo vừa mềm, không chịu nổi bị nắm chặt như thế.
Tô Trản quay đầu.
Cô thấy anh ấy đang cười dịu dàng nhìn mình, rất hiếm khi thấy anh ấy cười như vậy, bình thường lúc nào cũng ba lăng nhăng, hứng lắm vẫn chỉ là tỉnh bơ rồi nhếch nhếch khóe miệng.
Từ Gia Diễn ngậm điếu thuốc lá, lôi tay cô, từ trên nhìn xuống phía cô.
Cô gái nhỏ này trông mặt cứ buồn thiu, gương mặt mệt mỏi, ánh mắt cũng mất đi cái vẻ rạng rỡ hồi trước, ánh mắt trỗng rỗng không tiêu cự. mái tóc dài đến ngang eo thì rối bù ở sau lưng. Anh rút điếu thuốc lá ra, dập tắt, ném vào thùng rác, tay còn chưa kịp buông, ánh mắt chăm chú nhìn cô rồi hỏi:
“Em theo đội mệt lắm à?”
Cô gái nhỏ gật đầu một cái, khổ lắm, mệt lắm ấy, ăn cũng không đủ no, cả ngày chẳng được nghỉ ngơi, chân còn sưng lên, cô muốn nói thật nhiều, nhưng một chữ cũng không thể nói ra được.
Hai người đứng ở hành lang khu nhà vệ sinh, anh kéo cổ tay cô, thấp giọng hỏi: “Vậy em vẫn muốn theo tiếp à?”
Tô Trản dường như không chút do dự gật đầu, trong ánh mắt có sự cố chấp, “Tất nhiên rồi!”
Anh bật cười, “Tại sao?”
“Em thích thế.”
Anh ngỏ ý bảo cô nói tiếp, dáng vẻ cực kì kiên nhẫn.
Tô Trản: “Mặc dù em cũng không hiểu hết cái trò chơi đó như thế nào, nhưng trưa hôm nay em có nhìn qua một chút, cảm thấy cũng không khó lắm mà cũng thấy khá thú vị. Hơn nữa em thích mọi người, cả Thịnh Thiên Vi nữa, nên muốn tiếp tục ở lại.”
“Còn gì nữa không?” Anh buông lỏng tay, lại đút vào túi, ánh mắt chăm chăm không chớp mắt lấy một lần.
Tô Trản nghiêm túc suy nghĩ một lúc, “Còn, chính là một nguyên nhân khác nữa của riêng em, có thể không nói được không?”
Giờ phút này, không muốn nói một chút nào cả.
Từ Gia Diễn nhìn cô chằm chằm rồi cười, nếu như lúc đó các đội viên của TED có mặt ở đây, họ nhất định sẽ kinh ngạc vô cùng, lão đại nào có bao giờ cười với phụ nữ như thế.
Anh gật đầu một cái, thể hiện mình hiểu rồi, hơi cúi người, ngang hàng với tầm mắt của cô, rất nhẹ nhàng sờ sờ dái tai cô, nói nhỏ nhẹ: “Nghe này.”
Khoảng cách gần như vậy….
Tai Tô Trản nóng lên, cô mờ mịt nhìn anh, vâng một tiếng.
“Mấy lời sau đây, anh chỉ nói với em một lần duy nhất, trước đây chưa từng nói với ai, sau này cũng không nói, em có muốn nghe không?”
Ít nhất là hai mươi sáu năm nay, anh chưa nói với một ai khác.
Tô Trản gật đầu liên hồi.
Lúc đó cô nào có hơi đâu mà nghĩ đến chuyện gì khác, trong đầu cô đều là từng góc cạnh đẹp đẽ trên gương mặt của Từ Gia Diễn, cùng với giọng nói cuốn hút có từ tính của anh.
Từ Gia Diễn rất hài lòng với dáng vẻ của cô bây giờ, anh nói: “Từ nhỏ anh không thích con gái.”
Tô Trản sợ đến nỗi rớt cằm, vẻ mặt hiểu sai trầm trọng, “Không…không phải…chứ?”
Từ Gia Diễn cốc đầu cô một cái, “Em nghĩ vớ vẩn gì thế?”
Bị đau, cô đưa tay xoa xoa đầu.
“Bởi vì anh cảm thấy con gái rất phiền phức, cho nên tiếp xúc với nữ sinh là anh chẳng mấy vui vẻ hồ hởi đâu, kể cả con trai cũng thế, đơn giản mà nói, con người anh không dễ kết bạn, và anh cảm thấy bản thân anh vẫn ổn, cho nên bạn của anh không nhiều, mà cả trong phòng bao kia —–” anh hướng về căn phòng nơi có bọn Đại Minh chỉ chỉ, “Có lẽ là tất cả những người bạn của anh rồi.”
“Trầm Tinh Châu hiểu rõ tính của anh nhất, bản thân anh vốn không hề có kiên nhẫn, tính khí thì không tốt lắm, nên các cô gái cũng thường không chịu được cá tính đó của anh, cho nên trong đội của anh trước nay chưa từng có con gái, ngày hôm đó em nói Trầm Tinh Châu để các em vào, anh cũng thấy khó hiểu. Bởi đây vốn chẳng phải là một công việc nhẹ nhàng, buổi chiều em cũng thấy, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, càng về sau, sẽ càng mệt mỏi, các đội viên sẽ có buồn bực, mà buồn bực quá thì sẽ bắt bẻ ăn ở, lúc khó khăn các em muốn khóc cũng không có chỗ cho các em khóc đâu, trước nay không phải là chưa từng xảy ra những chuyện như thế này.”
Cả đoạn dài phía trên, anh đều phải cúi đầu xuống để nói, gáy đã bắt đầu thấy nhức mỏi, anh đứng lên, xoa xoa phía sau cổ, vừa xòa vừa cúi đầu nhìn cô: “Sau đó nghe Trầm Tinh Châu nói là các em xung phong nhận việc, anh cũng đại khái hiểu ra rồi, hồi đầu tháng lúc anh đi tìm cậu ta có gặp một cô gái, cô ấy nói cô ấy là fan của anh. Cho tới nay, anh cảm thấy người ngoài đối với cái danh Pot này quá mức ca ngợi rồi, trừ lúc chơi game, anh vẫn là Từ Gia Diễn, và có lẽ ở một khía cạnh nào đó Từ Gia Diễn này còn không bằng các em, người ngoài đề cao anh quá, làm cho các em hâm mộ như kiểu theo chiều gió ấy. Nhưng nói thế nào đi nữa, tới cũng đã tới rồi, tự nhiên cũng không bắt các em quay trở về, trước sau cũng có một tháng, coi như là học hỏi chút đi.”
Hai tay anh khoanh trước ngực, “Còn như em—–, em với một cô gái khác, chẳng qua là anh cảm thấy với em cũng là có quen biết, mới dứt khoát để cho em giúp anh đi đưa đồ, chứ không phải vì đêm hôm đó….khụ, là có ác ý trả thù em đâu, em có hiểu không?”
Những lời này nói xong, Tô Trản cũng hiểu ra, anh đang giải thích với cô.
Anh cúi đầu liếc nhìn chân Tô Trản, “Sau nay lúc đấu giải, đừng đi giày cao như thế, phần lớn việc hậu cần đều yêu cầu đi lại nhiều.”
Cô gật đầu một cái, “Thật ra thì giày bình thường của em chắc mà, chẳng qua hôm nay là đôi mới, nên hơi cọ vào chân một chút thôi.”
Hai người đã lâu không gặp nhau, nghĩ đến ngày mai có thể gặp anh, Tô Trản đã cố ý mua một đôi giày cao gót mới trước ngày đấu giải.
Lúc Tô Trản nói, cô hơi cúi đầu, đưa chân ra cho anh nhìn, ý là —- cái khác không trách, thì trách giày đây này.
Từ Gia Diễn bỗng nhiên nhớ tới đêm đó ở Bắc Tầm Tôn Siêu đã từng nói với anh như thế này.
“Con gái là phải dỗ dành, không dỗ được thì chạy.”
Lần đầu tiên trong đời anh nhìn chằm chằm vào một đôi giày cao gót thật lâu, rồi khẽ gật đầu khen: “Ừ, đẹp thật đấy.”
Hả – –
Đại thần khen giày cô đẹp?
Tô Trản nhoẻn miệng cười.
Quả nhiên, con gái là phải lấy lòng.
“Còn có vấn đề nào khác nữa không?” Anh hỏi.
Tô Trản mím môi, cười sung sướng: “Em không còn vấn đề gì khác nữa.”
Phải, chính là anh tự mình đa tình mượn danh nghĩa hút thuốc lá mà chạy tới đây giải thích với cô những thứ này.
Từ Gia Diễn nhìn cô một cái, quay người, “Vậy đi thôi.”
Trong phòng bao.
Hai người một trước một sau đi vào, Tô Trản ngồi xuống, bị Thịnh Thiên Vi kéo ngay lại hỏi: “Sao bà đi lâu thế?”
Cô khẽ cười, “Ra ngoài hít ít khí trời.”
Thịnh Thiên Vi cảm thấy kì quái, “Ra ngoài đi vệ sinh mà cũng thấy vui vẻ? Loại bỏ hết độc tố trong người á?”
Tô Trản chau mày, “Cái bà này buồn nôn quá đi?! Đang ăn cơm đấy —–”
Lúc nói chuyện, cô lơ đãng nhìn qua bên Từ Gia Diễn.
Anh khoanh tay, dựa người vào ghế, đang câu được câu không nói chuyện với Trầm Tinh Châu, có lẽ là nhận thấy cô đang nhìn mình, anh xoay đầu lại, nhìn lại.
Tô Trản nghịch ngợm nháy mắt với anh mấy cái, đôi mắt nhỏ sáng ngời.
Anh hơi cười cười, rồi lại tỉnh bơ quay đi chỗ khác, tiếp tục cùng Trầm Tinh Châu nói chuyện, đều bàn tới việc thi đấu vòng tròn ở CPL. Tô Trản nghe mà chẳng hiểu lấy một chữ, nhưng, cô phát hiện, toàn bộ mấy người trên bàn đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn sùng bái nhìn anh, nghe anh nói chuyện, nghe anh sắp xếp.
Lúc anh nói, âm thanh không nhanh không chậm, tầm mắt đảo quanh một lượt, cũng nhìn qua cô.
Ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.
Chẳng lẽ anh có cảm giác với cô rồi?
Nếu không sao lại cố ý chạy đến cửa nhà vệ sinh chặn cô lại, rồi giải thích cho cô những điều đó?
Anh nói anh chưa nói như thế cho ai nghe bao giờ, cho dù không vui vẻ, nhưng cũng có cảm giác đặc biệt chứ nhỉ?
Dù sao đi nữa, cô cảm giác như bây giờ thật sự tốt vô cùng.
…
Ăn xong đồ ăn đêm, đã là rạng sáng, một nhóm người ồn ào từ trong quán ăn đi ra.
Trầm Tinh Châu đề nghị tiếp tục đến quán bar của anh ta xõa. Đám bạn nhỏ bận rộn cả một buổi chiều, mệt muốn chết, rối rít xua xua tay, bảo còn muốn về ngủ, mấy ngày nữa còn phải bay đi San Francisco đấu giải, chờ lần tới mở tiệc ăn mừng rồi nói tiếp.
Tất cả mọi người đều đi hết, Thịnh Thiên Vi đi theo Đại Minh, trước khi đi vẫn còn lải nhải bên tai Tô Trản: “Có phải bà lại đợi đại thần của tôi không?”
Tô Trản quay đầu nhìn.
Lúc đó anh vừa bước ra khỏi phòng bao, nói với cô, “Em chờ anh một lát.”
Cô cũng không dám đi.
Thịnh Thiên Vi tửu lượng không cao, mỗi lần có sự vụ liên hoan, lúc nào cô cũng cần có người đỡ ra. Lần này cũng không ngoại lệ, cô ôm lấy Tô Trản, lải nhải không ngừng. Mùi rượu phảng phất, men say mông lung, “Thật hâm mộ bà mà, ở chung với đại thần, đừng có làm chuyện xấu đó nha~~~”
Tô Trản mờ mịt nhìn cô.
Đại Minh ở phía sau gỡ mãi mà không gỡ được tay của cô nàng đang ôm lấy Tô Trản, ” Không hổ là luyện đánh nhau suốt ngày, mẹ nó mạnh mẽ thế này!”
Cuối cùng, Thịnh Thiên Vi cũng buông lỏng tay, tạm biệt Tô Trản, ngoan ngoãn đi theo Đại Minh, đổi sang ôm bả vai Đại Minh, hai người xiêu xiêu vẹo vẹo đi bắt xe.
“Anh Đại Minh, ngực anh lớn thật đó —-”
Đại Minh mặt đỏ tới tận mang tai, gào lên: “Lớn em gái nhà cô ấy!”
Hai người đi tới đường lớn, Đại Minh hùng hổ nhét cô nàng vào trong xe taxi.
Chờ tất cả mọi người đi hết, Tô Trản mới quay đầu nhìn, Từ Gia Diễn thanh toán xong, đem tiền nhét vào ví, từ phía sau đi tới.
“Anh đi lấy xe, em đứng chỗ này chờ, đừng có đi lung tung đấy.” Anh dặn dò.
“Vâng”
Màn đêm đen, trăng sáng một mảng trên cao, đường phố giống như con sông quanh co chảy không ngừng, xe một đường đi thật nhanh, toàn bộ phong cảnh bỏ lại phía sau lưng.
Từ Gia Diễn bật điều hoa xe, mở nhạc, một tay anh cầm lái, một tay đặt lên chỗ mấy cái phím ấn, liếc về phía cô rồi hỏi: “Em muốn nghe gì?”
“Gì cũng được.”
“Không được gì cũng được.”
“Vậy thì bật ‘Lòng bé con theo đuổi giấc mộng’ đi”
Anh nhìn cô, trong ánh mắt có phần ngạc nhiên xen mừng rỡ, “Em thích bài này á?”
Âm nhạc chậm rãi như dòng chảy, Tô Trản gật đầu một cái, “Thích chứ, đặc biệt là phần lời ca khúc.”
Đặc biệt là đoạn đó,
“Sau thất bại buồn bực không vui,
Đó chính là biểu hiện của hèn nhát,
Chỉ cần còn một hơi thở thì hai tay phải luôn nắm chặt,
Trước khi trời mờ sáng,
Chúng ta càng phải dũng cảm
Đợi chờ khoảnh khắc mặt trời mọc rực rỡ nhất.”
Cả quãng đường xe lao vun vút, cả thời gian dài yên lặng, lúc lái xe Từ Gia Diễn trước nay đều không thích nói chuyện, mà Tô Trản thì không dám quấy rầy anh, cho đến khi xe dừng dưới lầu của căn nhà thuê, Từ Gia Diễn quay xe, đậu vào bãi, tắt máy, nói: “Đến rồi.”
Người bên cạnh không có động tĩnh, hô hấp rất đều dặn.
Tô Trản hôm nay đúng là ăn mặc rất diện dàng, biết anh thứ hai về, cô mới đi mua sắm một ngày trời, mua quần áo, làm tóc, tâm trạng phấn khích như thể sắp đón bạn trai vậy.
Giày cao gót cũng là mua hôm đó, màu sắc, là kiểu dáng mới nhất của Dior mùa xuân năm nay, làm cho đôi chân nhỏ của nàng càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn, trên đùi là chiếc quần bó sát, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh.
Áo choàng dài đắp lên trên bụng, cô ngoẹo đầu ngủ bên ghế lái. Từ Gia Diễn ở trong xe một hồi, nhìn chằm chằm vao thời gian trên điện thoại di động
—- 00:30
Sau đó anh xuống xe.
Lúc Tô Trản tỉnh ngủ, phát hiện trong xe không có ai, chỉ có mình cô, hai bên cửa sổ cũng mở ra, nghĩ là Từ Gia Diễn bỏ rơi cô trong xe này rồi.
Bên của sổ bỗng có tiễng gõ gõ, Tô Trản nhìn ra bên ngoài, nương theo ánh trăng, một bóng đen áp xuống, Từ Gia Diễn khom người, tay đặt bên cửa sổ, gõ nhè nhẹ, “Tỉnh ngủ rồi thì xuống xe đi.”
Tô Trản bật sáng điện thoại di động, xem giờ, thét chói tai: “Một giờ rồi á?”
“Em có thể kêu to hơn, đánh thức hết tất cả mọi người dậy, rồi nằm cửa sổ nhìn em như nhìn động vật ất.”
“Em ngủ bao lâu rồi?”
Từ Gia Diễn trở về bên kia, mở cửa xe, nâng cửa sổ của xe lên, lấy áo khoác, mặc vào, “Không lâu lắm.”
Tô Trản trề môi trách móc: “Sao anh không gọi em dậy?”
“Ngủ như heo chết vậy, gọi thế nào cũng không tỉnh.” Anh đóng cửa xe lại, rút chìa khóa, sau đó nhìn cô trả lời.
Tô Trản không tin, “Sao có thế!”
“Anh có quay lại cả video em ngáy nữa đấy, muốn xem không?” Anh đi phía trước, cũng không quay đầu lại, chỉ hướng cô giơ cao chiếc điện thoại di động.
“Anh biến thái!” Tô Trản xách quần đuổi theo.
….
Ngày thứ hai làm việc, trong lúc Tô Trản nghỉ ngơi lại nghe được những lời tám chuyện linh tinh.
Một người bưng một tách cà phê Starbucks, được vây quanh, líu ra líu ríu, “Nghe gì không? Tối hôm qua hai người kia lại cùng thái từ gia đi uống rượu đấy.”
Có người mờ mịt, không biết người đang nói tới là ai, “Hai người nào cơ?”
Vương Mẫn Lệ khinh thường, “Còn hai người nào nữa, hai cái người mới tới ấy.”
Mọi người liền hiểu ra.
“Lại cùng Thái tử gia uống rượu à?”
Nói cứ như mình mắt thấy tai nghe ấy, “Cùng với đám người của TED nữa.”
Có người hâm mộ: “Tốt số ghê, có thể lọt vào mắt của đại thần.”
Có người vỗ vỗ sau lưng cô, Tô Trản quay đầu, gương mặt Thịnh Thiên Vi trong phút chốc phình ra, cô đang muốn hỏi Tô Trản đang đứng đây làm gì.
Tô Trản một tay bịt miệng cô nàng lại, thở dài, chỉ chỉ bên trong, ánh mắt ngụ ý —- bà nghe đi.
Thịnh Thiên Vi cũng nhoài người về phía trước, áp vào tường, vừa nghe đã thấy tức sôi máu.
Đề tài đã đi hơi xa.
“Dáng dấp đẹp, lại còn có phần lẳng lơ, đàn ông mà lại không thích à? Đừng nhìn Pot như vậy, ra vẻ với đàn bà thì không để ý đến nhan sắc, thật ra thì đàn ông từ trong xương tủy đã háo sắc rồi.”
“Mẹ kiếp, đừng nói nam thần của tôi như thế chứ.”
Vương Mẫn Lệ còn nói thêm: “Cô em, cưng thì biết cái gì, chị đã nói với cưng rồi, cưng cứ không tin, đứng trước mặt cô ả Tô Trản thân hình đẹp lại lẳng lơ như thế kia, đàn ông nào mà không động lòng chứ hả?”
Dương Thụ vừa vặn pha xong tách cà phê đi ra, vô tình nghe được câu này, ít nhiều cảm thấy khó nghe, nhịn không được mở miệng nhắc nhở một câu: “Bà chị cũng tốt nghiệp đại học đàng hoàng có danh tiếng, tuổi cũng đầu hai rồi, nói người khác như thế, bà chị không thấy mình quá lố rồi à?”
Đề tài của các cô gái bị cắt đứt, lại là nói giúp cho bên kia, nên đâm ra không vui, giễu cợt nhìn về phía Dương Thụ, “Ai da, ở đây lại có người chỉ thích ăn thịt thiên nga lạc này!”
Dương Thụ là một người đàn ông điển hình học khoa học kĩ thuật, cả ngày tiếp xúc với mật mã, chỗ nào cũng có thể tranh cãi với người ta, đặc biệt là đám đàn bà con gái lắm miệng này, giận đến đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, “Thật là không có lý lẽ gì mà!”
Sau đó quay đi, kéo cánh cửa phòng nghỉ.
Đứng ngoài cửa là hai cô gái.
Ngay cả Dương Thụ cũng thấy kinh ngạc, hai cô này đứng đây từ lúc nào?
Các cô gái vây quanh bàn tròn cũng kinh ngạc, đều cảm thấy chột dạ, làm bộ làm tịch như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có Vương Mẫn Lệ, cái vẻ không sợ trời không sợ đất ấy.
Thịnh Thiên Vi dữ dằn nào có nuốt trôi được cục tức này, cứ coi như Vương Mẫn Lệ này cao hơn cô một cấp, nhưng nghé mới sinh thì chẳng bao giờ biết sợ cọp, cộng thêm Thịnh Thiên Vi từ nhỏ đã được nuông chiều, kể cả Thái Tử Gia có đứng trước mặt cô, cô cũng chẳng nể nang, kết quả là, cô nàng xắn tay áo tư thế sẵn sàng xông lên.
Tô Trản kéo cô nàng, đem cô kéo về phía sau mình, Thịnh Thiên Vi la lên: “Bà đừng cản tôi, tôi mà không cho ả kia một trận, tôi không phải là Thịnh Thiên Vi.”
Thịnh Thiên Vi thật ra cũng là một cô gái xinh đẹp, nước da đẹp, trắng trẻo mịn màng, gương mặt tròn trịa, lúc nói chuyện, ánh mắt cũng rất linh hoạt, trừ tính tình, nhưng ngược lại làm cho người khác yêu thương. Dương Thụ lần đầu tiếp xúc, cảm thấy cô em gái này cũng làm cho người ta thích thú thật.
Đồng nghiệp cùng ngành đều nói Tô Trản đẹp hơn Thịnh Thiên Vi, nhưng anh ta cảm thấy cô em này rất đẹp mà, không mặn mà nhưng lại non nớt đáng yêu.
Cơ mà lúc cô nàng xù lông, một chút cũng không đáng yêu, giống như đầu xông ngang đánh thẳng, sư tử nhỏ xù lông, không phương hướng, không thứ tự, bao nhiêu tu dưỡng lúc bình thường đều mất hết, nhưng tính tình như vậy lại rất thẳng thắn.
Tô Trản nhìn chằm chằm Vương Mẫn Lệ, nhạt nhẽo, không hề có buồn bực.
Nhưng cũng đủ làm cho Vương Mẫn Lệ lòng khẽ run, trận chiến kết thúc, ngay cả chính cô ta cũng thấy kinh ngạc, cô ta ba mươi đã thành Bạch Cốt Tinh nơi công sở, lại bị ánh mắt của một cô gái mới hai mươi hù dọa, quả thật so với Thịnh Thiên Vi luôn hớn hở ra mặt, Tô Trản này làm người khác thấy sợ hơn nhiều.
Phòng nghỉ ngơi tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi trên nền đất.
Sau đó, Tô Trản đi về phía cô ta, giày cao gót giẫm lên nền gạch, thanh âm vang toàn bộ hành lang.
Cô đi tới trước mặt Vương Mẫn Lệ, hai người chỉ đứng cách nhau một bước, cô hơi cúi người xuống, ghé vào tai cô, cực kỳ thấp giọng,
“Nếu lần sau chị còn để em nghe thấy nói lời không hay về Pot, em sẽ làm cho chị thấy hối hận khi vào Quang Thế đấy.”
Tô Trản không tốn nhiều sức lực khi nói những lời này, thái độ rất bình thường, nghe vào có thể khiến người khác cảm thấy cô không hề đùa hay đơn giản là dọa một chút, một người bình thường nhìn qua yên lặng như vậy, giờ phút này ánh mắt lại lóe lên sự thâm hiểm.
Ngay cả Thịnh Thiên Vi cách đó không xa cũng phát hiện ra sự tức giận trên mặt Tô Trản, như thể phát hiện ra miền đất mới vậy, sợ đến ngây người run tại chỗ, miệng lẩm bẩm: “Đẹp quá…đẹp… khí chất thật bao trùm….”
Dương Thụ cũng ngây người, ….vẫn là cô gái ấy…mới vào…..người lãnh đạm, hừ! Đây là cô gái thanh đạm như nước ư?
….
Buổi tối sắp tan làm, Tô Trản cùng Thịnh Thiên Vi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, ở cửa công ty chạm mặt Mạnh Thần và Đại Minh, hai người đang ngồi trong xe, hút thuốc nói chuyện với anh bảo vệ đang đứng cửa phơi nắng chiều.
Mạnh Thần ngậm điếu thuốc: “Đại ca, công việc nhàn nhã quá ha…”
Anh bảo an: “Cũng mệt mỏi mà, phải nhớ nhiều, đầu óc chả theo kịp.”
Đại Minh cảm thấy mới lạ, “Các anh còn phải nhớ nữa à?”
“Tất nhiên rồi, từng biển số xe trong tòa nhà này phải nhớ thật kĩ, đặc biệt là một số lãnh đạo không thể nhầm lẫn được, ngăn cản xe lãnh đạo là cuốn gói về nhà ngay đấy.”
“Nếu thế cũng thật mệt mỏi nhỉ.”
“Ừ, được như các cậu thì tốt rồi, chơi game, thật là thú vị mà.”
Đại Minh: “Anh biết tụi em à?”
“Sao không, thường xuyên thấy các cậu đi đánh giải, có một cậu trông rất đẹp trai nhé, lúc nào cũng vô địch, tên gì mà P p ấy…”
Đại Minh trong chớp mắt nhìn thấy Tô Trản và Thịnh Thiên Vi tay nắm tay đi tới, vẫy tay với các cô, “Hế lô các người đẹp ~~”
Thịnh Thiên Vi kéo tay Tô Trản chạy tới, đứng bên cửa kính, tò mò, “Anh Đại Minh, các anh ở đây làm gì thế?”
Liếc mắt thấy Mạnh Thần ngồi ở phía cuối, vắt chân, ngậm điếu thuốc, “Lại gặp mặt rồi —-”
Đại Minh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, “Đang đợi lão đại.”
“Uây, lão đại đang ở đây à?”
“Mới vừa anh ấy đi tìm Thái tử gia, đợi một lúc chắc xuống ngay.”
Thịnh Thiên Vi hỏi: “Các anh ăn cơm chưa?”
“Chưa đâu, chờ lão đại xuống rồi cùng đi ăn.”
“Bọn em đi cùng được không?” Thịnh Thiên Vi cầm tay Tô Trản, đề nghị.
Đại Minh sảng khoái, “Ok!”
Từ Gia Diễn rất nhanh đã đi xuống, Tô Trản ngồi trong xe, lúc lên xe, nhìn thấy cô anh cũng ngơ ngẩn một hồi, vẻ mặt nghi hoặc —– sao cô ấy lại ở đây nhỉ?
Đại Minh lên tiếng giải thích, “Mới gặp hai cô này, Thiên Vi nói cũng chưa ăn cơm, em cho hai cô ấy đi theo.”
Từ Gia Diễn ừ một tiếng, một bước nhảy lên xe, ở bên cạnh cô ngồi xuống chỗ còn trống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tô Trản liếc mắt nhìn anh, phát hiện anh đang ngủ, không phải là giả vờ ngủ, lúc này mới hiển nhiên quay qua chỗ khác nhìn anh.
Đại Minh quay người lại từ ghế phụ, lấy ngon tay ngăn ở miệng, lặng lẽ nói nhỏ bên tai cô, “Tối qua họp video suốt đêm, buổi chiều tỉnh ngủ lại bị Thái tử gia gọi đến, chắc giờ người vẫn chưa tỉnh táo hẳn, em đừng chọc anh ấy.”
Đùa à, em thương anh ấy còn không hết, sao còn đi trêu chọc anh ấy?
Quyển kinh Đại Minh vừa nói xong, trong xe yên tĩnh trở lại, ngay cả Thịnh Thiên Vi đang ăn bánh quy cũng đem bánh quy ngậm ngậm trong miệng rồi từ từ nuốt xuống, lại dè dặt nhét giấy bạc vào túi xách, rất sợ làm ảnh hưởng đến Đại thần.
Cho đến khi xe dừng lại, Đai Minh mới gọi nhỏ: “Lão đại, đến rồi.”
Từ Gia Diễn lúc này mới tỉnh, nắm một túm tóc, lười biếng ừ một tiếng, “Xuống đi.”
Còn chưa vào ăn, Thịnh Thiên Vi đã la lớn: “Bữa tối nay đại thần phải mời rồi.”
Đại Minh mờ mịt: “Tại sao?”
Từ Gia Diễn dựa vào ghế gọi thức ăn, nghe lời này cũng liếc nhìn cô nàng một cái.
Thật ra thì vòng vo một hồi không phải vẫn là anh mời sao?
Thịnh Thiên Vi khoa trương nói,” Hôm nay Tô Trản của chúng ta có thể vì đại thần anh, trừng trị một quản lý nhỏ bé, sau này chắc là ngày ngày đều có chuyện vui để xem rồi —-” Đăng bởi: admin
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Lúc Tô Trản rửa tay từ phòng vệ sinh đi ra, Từ Gia Diễn đang dựa vào ngoài tường hút thuốc.
Hai người chạm mặt nhau, anh một tay đút túi, một tay thả lỏng bên người, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, hơi ngửa đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía trước nhuốt mây nhả khói, nghe thấy tiếng bước chân, vội quay đầu lại.
Tô Trản vừa đi vừa vẩy vẩy đôi tay ướt nhẹp, chân đi tập tễnh, dáng vẻ trông thật là tức cười.
Ánh mắt cả hai nhìn nhau trong chốc lát, cô nhanh chóng quay đi, hơi nghiêng người đi tới trước mặt anh, vẫn bước đi tập tễnh, không nhìn nhau, cũng chẳng nói lấy một lời. Thế mà Từ Gia Diễn anh lại cảm thấy, cái nhìn vừa mới vội vã lướt qua kia, rõ ràng là chứa oan ức, mà không dám nói.
Lúc người đi qua trước mặt anh.
Vốn Từ Gia Diễn đang ngả người vào tường đột nhiên anh ngả người ra phía trước, đứng thẳng lên, cầm lấy cổ tay cô, kéo cô lại.
Lòng bàn tay của anh khô ráo, rất ấm áp, mà cánh tay cô vừa lạnh lẽo vừa mềm, không chịu nổi bị nắm chặt như thế.
Tô Trản quay đầu.
Cô thấy anh ấy đang cười dịu dàng nhìn mình, rất hiếm khi thấy anh ấy cười như vậy, bình thường lúc nào cũng ba lăng nhăng, hứng lắm vẫn chỉ là tỉnh bơ rồi nhếch nhếch khóe miệng.
Từ Gia Diễn ngậm điếu thuốc lá, lôi tay cô, từ trên nhìn xuống phía cô.
Cô gái nhỏ này trông mặt cứ buồn thiu, gương mặt mệt mỏi, ánh mắt cũng mất đi cái vẻ rạng rỡ hồi trước, ánh mắt trỗng rỗng không tiêu cự. mái tóc dài đến ngang eo thì rối bù ở sau lưng. Anh rút điếu thuốc lá ra, dập tắt, ném vào thùng rác, tay còn chưa kịp buông, ánh mắt chăm chú nhìn cô rồi hỏi:
“Em theo đội mệt lắm à?”
Cô gái nhỏ gật đầu một cái, khổ lắm, mệt lắm ấy, ăn cũng không đủ no, cả ngày chẳng được nghỉ ngơi, chân còn sưng lên, cô muốn nói thật nhiều, nhưng một chữ cũng không thể nói ra được.
Hai người đứng ở hành lang khu nhà vệ sinh, anh kéo cổ tay cô, thấp giọng hỏi: “Vậy em vẫn muốn theo tiếp à?”
Tô Trản dường như không chút do dự gật đầu, trong ánh mắt có sự cố chấp, “Tất nhiên rồi!”
Anh bật cười, “Tại sao?”
“Em thích thế.”
Anh ngỏ ý bảo cô nói tiếp, dáng vẻ cực kì kiên nhẫn.
Tô Trản: “Mặc dù em cũng không hiểu hết cái trò chơi đó như thế nào, nhưng trưa hôm nay em có nhìn qua một chút, cảm thấy cũng không khó lắm mà cũng thấy khá thú vị. Hơn nữa em thích mọi người, cả Thịnh Thiên Vi nữa, nên muốn tiếp tục ở lại.”
“Còn gì nữa không?” Anh buông lỏng tay, lại đút vào túi, ánh mắt chăm chăm không chớp mắt lấy một lần.
Tô Trản nghiêm túc suy nghĩ một lúc, “Còn, chính là một nguyên nhân khác nữa của riêng em, có thể không nói được không?”
Giờ phút này, không muốn nói một chút nào cả.
Từ Gia Diễn nhìn cô chằm chằm rồi cười, nếu như lúc đó các đội viên của TED có mặt ở đây, họ nhất định sẽ kinh ngạc vô cùng, lão đại nào có bao giờ cười với phụ nữ như thế.
Anh gật đầu một cái, thể hiện mình hiểu rồi, hơi cúi người, ngang hàng với tầm mắt của cô, rất nhẹ nhàng sờ sờ dái tai cô, nói nhỏ nhẹ: “Nghe này.”
Khoảng cách gần như vậy….
Tai Tô Trản nóng lên, cô mờ mịt nhìn anh, vâng một tiếng.
“Mấy lời sau đây, anh chỉ nói với em một lần duy nhất, trước đây chưa từng nói với ai, sau này cũng không nói, em có muốn nghe không?”
Ít nhất là hai mươi sáu năm nay, anh chưa nói với một ai khác.
Tô Trản gật đầu liên hồi.
Lúc đó cô nào có hơi đâu mà nghĩ đến chuyện gì khác, trong đầu cô đều là từng góc cạnh đẹp đẽ trên gương mặt của Từ Gia Diễn, cùng với giọng nói cuốn hút có từ tính của anh.
Từ Gia Diễn rất hài lòng với dáng vẻ của cô bây giờ, anh nói: “Từ nhỏ anh không thích con gái.”
Tô Trản sợ đến nỗi rớt cằm, vẻ mặt hiểu sai trầm trọng, “Không…không phải…chứ?”
Từ Gia Diễn cốc đầu cô một cái, “Em nghĩ vớ vẩn gì thế?”
Bị đau, cô đưa tay xoa xoa đầu.
“Bởi vì anh cảm thấy con gái rất phiền phức, cho nên tiếp xúc với nữ sinh là anh chẳng mấy vui vẻ hồ hởi đâu, kể cả con trai cũng thế, đơn giản mà nói, con người anh không dễ kết bạn, và anh cảm thấy bản thân anh vẫn ổn, cho nên bạn của anh không nhiều, mà cả trong phòng bao kia —–” anh hướng về căn phòng nơi có bọn Đại Minh chỉ chỉ, “Có lẽ là tất cả những người bạn của anh rồi.”
“Trầm Tinh Châu hiểu rõ tính của anh nhất, bản thân anh vốn không hề có kiên nhẫn, tính khí thì không tốt lắm, nên các cô gái cũng thường không chịu được cá tính đó của anh, cho nên trong đội của anh trước nay chưa từng có con gái, ngày hôm đó em nói Trầm Tinh Châu để các em vào, anh cũng thấy khó hiểu. Bởi đây vốn chẳng phải là một công việc nhẹ nhàng, buổi chiều em cũng thấy, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, càng về sau, sẽ càng mệt mỏi, các đội viên sẽ có buồn bực, mà buồn bực quá thì sẽ bắt bẻ ăn ở, lúc khó khăn các em muốn khóc cũng không có chỗ cho các em khóc đâu, trước nay không phải là chưa từng xảy ra những chuyện như thế này.”
Cả đoạn dài phía trên, anh đều phải cúi đầu xuống để nói, gáy đã bắt đầu thấy nhức mỏi, anh đứng lên, xoa xoa phía sau cổ, vừa xòa vừa cúi đầu nhìn cô: “Sau đó nghe Trầm Tinh Châu nói là các em xung phong nhận việc, anh cũng đại khái hiểu ra rồi, hồi đầu tháng lúc anh đi tìm cậu ta có gặp một cô gái, cô ấy nói cô ấy là fan của anh. Cho tới nay, anh cảm thấy người ngoài đối với cái danh Pot này quá mức ca ngợi rồi, trừ lúc chơi game, anh vẫn là Từ Gia Diễn, và có lẽ ở một khía cạnh nào đó Từ Gia Diễn này còn không bằng các em, người ngoài đề cao anh quá, làm cho các em hâm mộ như kiểu theo chiều gió ấy. Nhưng nói thế nào đi nữa, tới cũng đã tới rồi, tự nhiên cũng không bắt các em quay trở về, trước sau cũng có một tháng, coi như là học hỏi chút đi.”
Hai tay anh khoanh trước ngực, “Còn như em—–, em với một cô gái khác, chẳng qua là anh cảm thấy với em cũng là có quen biết, mới dứt khoát để cho em giúp anh đi đưa đồ, chứ không phải vì đêm hôm đó….khụ, là có ác ý trả thù em đâu, em có hiểu không?”
Những lời này nói xong, Tô Trản cũng hiểu ra, anh đang giải thích với cô.
Anh cúi đầu liếc nhìn chân Tô Trản, “Sau nay lúc đấu giải, đừng đi giày cao như thế, phần lớn việc hậu cần đều yêu cầu đi lại nhiều.”
Cô gật đầu một cái, “Thật ra thì giày bình thường của em chắc mà, chẳng qua hôm nay là đôi mới, nên hơi cọ vào chân một chút thôi.”
Hai người đã lâu không gặp nhau, nghĩ đến ngày mai có thể gặp anh, Tô Trản đã cố ý mua một đôi giày cao gót mới trước ngày đấu giải.
Lúc Tô Trản nói, cô hơi cúi đầu, đưa chân ra cho anh nhìn, ý là —- cái khác không trách, thì trách giày đây này.
Từ Gia Diễn bỗng nhiên nhớ tới đêm đó ở Bắc Tầm Tôn Siêu đã từng nói với anh như thế này.
“Con gái là phải dỗ dành, không dỗ được thì chạy.”
Lần đầu tiên trong đời anh nhìn chằm chằm vào một đôi giày cao gót thật lâu, rồi khẽ gật đầu khen: “Ừ, đẹp thật đấy.”
Hả – –
Đại thần khen giày cô đẹp?
Tô Trản nhoẻn miệng cười.
Quả nhiên, con gái là phải lấy lòng.
“Còn có vấn đề nào khác nữa không?” Anh hỏi.
Tô Trản mím môi, cười sung sướng: “Em không còn vấn đề gì khác nữa.”
Phải, chính là anh tự mình đa tình mượn danh nghĩa hút thuốc lá mà chạy tới đây giải thích với cô những thứ này.
Từ Gia Diễn nhìn cô một cái, quay người, “Vậy đi thôi.”
Trong phòng bao.
Hai người một trước một sau đi vào, Tô Trản ngồi xuống, bị Thịnh Thiên Vi kéo ngay lại hỏi: “Sao bà đi lâu thế?”
Cô khẽ cười, “Ra ngoài hít ít khí trời.”
Thịnh Thiên Vi cảm thấy kì quái, “Ra ngoài đi vệ sinh mà cũng thấy vui vẻ? Loại bỏ hết độc tố trong người á?”
Tô Trản chau mày, “Cái bà này buồn nôn quá đi?! Đang ăn cơm đấy —–”
Lúc nói chuyện, cô lơ đãng nhìn qua bên Từ Gia Diễn.
Anh khoanh tay, dựa người vào ghế, đang câu được câu không nói chuyện với Trầm Tinh Châu, có lẽ là nhận thấy cô đang nhìn mình, anh xoay đầu lại, nhìn lại.
Tô Trản nghịch ngợm nháy mắt với anh mấy cái, đôi mắt nhỏ sáng ngời.
Anh hơi cười cười, rồi lại tỉnh bơ quay đi chỗ khác, tiếp tục cùng Trầm Tinh Châu nói chuyện, đều bàn tới việc thi đấu vòng tròn ở CPL. Tô Trản nghe mà chẳng hiểu lấy một chữ, nhưng, cô phát hiện, toàn bộ mấy người trên bàn đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn sùng bái nhìn anh, nghe anh nói chuyện, nghe anh sắp xếp.
Lúc anh nói, âm thanh không nhanh không chậm, tầm mắt đảo quanh một lượt, cũng nhìn qua cô.
Ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.
Chẳng lẽ anh có cảm giác với cô rồi?
Nếu không sao lại cố ý chạy đến cửa nhà vệ sinh chặn cô lại, rồi giải thích cho cô những điều đó?
Anh nói anh chưa nói như thế cho ai nghe bao giờ, cho dù không vui vẻ, nhưng cũng có cảm giác đặc biệt chứ nhỉ?
Dù sao đi nữa, cô cảm giác như bây giờ thật sự tốt vô cùng.
…
Ăn xong đồ ăn đêm, đã là rạng sáng, một nhóm người ồn ào từ trong quán ăn đi ra.
Trầm Tinh Châu đề nghị tiếp tục đến quán bar của anh ta xõa. Đám bạn nhỏ bận rộn cả một buổi chiều, mệt muốn chết, rối rít xua xua tay, bảo còn muốn về ngủ, mấy ngày nữa còn phải bay đi San Francisco đấu giải, chờ lần tới mở tiệc ăn mừng rồi nói tiếp.
Tất cả mọi người đều đi hết, Thịnh Thiên Vi đi theo Đại Minh, trước khi đi vẫn còn lải nhải bên tai Tô Trản: “Có phải bà lại đợi đại thần của tôi không?”
Tô Trản quay đầu nhìn.
Lúc đó anh vừa bước ra khỏi phòng bao, nói với cô, “Em chờ anh một lát.”
Cô cũng không dám đi.
Thịnh Thiên Vi tửu lượng không cao, mỗi lần có sự vụ liên hoan, lúc nào cô cũng cần có người đỡ ra. Lần này cũng không ngoại lệ, cô ôm lấy Tô Trản, lải nhải không ngừng. Mùi rượu phảng phất, men say mông lung, “Thật hâm mộ bà mà, ở chung với đại thần, đừng có làm chuyện xấu đó nha~~~”
Tô Trản mờ mịt nhìn cô.
Đại Minh ở phía sau gỡ mãi mà không gỡ được tay của cô nàng đang ôm lấy Tô Trản, ” Không hổ là luyện đánh nhau suốt ngày, mẹ nó mạnh mẽ thế này!”
Cuối cùng, Thịnh Thiên Vi cũng buông lỏng tay, tạm biệt Tô Trản, ngoan ngoãn đi theo Đại Minh, đổi sang ôm bả vai Đại Minh, hai người xiêu xiêu vẹo vẹo đi bắt xe.
“Anh Đại Minh, ngực anh lớn thật đó —-”
Đại Minh mặt đỏ tới tận mang tai, gào lên: “Lớn em gái nhà cô ấy!”
Hai người đi tới đường lớn, Đại Minh hùng hổ nhét cô nàng vào trong xe taxi.
Chờ tất cả mọi người đi hết, Tô Trản mới quay đầu nhìn, Từ Gia Diễn thanh toán xong, đem tiền nhét vào ví, từ phía sau đi tới.
“Anh đi lấy xe, em đứng chỗ này chờ, đừng có đi lung tung đấy.” Anh dặn dò.
“Vâng”
Màn đêm đen, trăng sáng một mảng trên cao, đường phố giống như con sông quanh co chảy không ngừng, xe một đường đi thật nhanh, toàn bộ phong cảnh bỏ lại phía sau lưng.
Từ Gia Diễn bật điều hoa xe, mở nhạc, một tay anh cầm lái, một tay đặt lên chỗ mấy cái phím ấn, liếc về phía cô rồi hỏi: “Em muốn nghe gì?”
“Gì cũng được.”
“Không được gì cũng được.”
“Vậy thì bật ‘Lòng bé con theo đuổi giấc mộng’ đi”
Anh nhìn cô, trong ánh mắt có phần ngạc nhiên xen mừng rỡ, “Em thích bài này á?”
Âm nhạc chậm rãi như dòng chảy, Tô Trản gật đầu một cái, “Thích chứ, đặc biệt là phần lời ca khúc.”
Đặc biệt là đoạn đó,
“Sau thất bại buồn bực không vui,
Đó chính là biểu hiện của hèn nhát,
Chỉ cần còn một hơi thở thì hai tay phải luôn nắm chặt,
Trước khi trời mờ sáng,
Chúng ta càng phải dũng cảm
Đợi chờ khoảnh khắc mặt trời mọc rực rỡ nhất.”
Cả quãng đường xe lao vun vút, cả thời gian dài yên lặng, lúc lái xe Từ Gia Diễn trước nay đều không thích nói chuyện, mà Tô Trản thì không dám quấy rầy anh, cho đến khi xe dừng dưới lầu của căn nhà thuê, Từ Gia Diễn quay xe, đậu vào bãi, tắt máy, nói: “Đến rồi.”
Người bên cạnh không có động tĩnh, hô hấp rất đều dặn.
Tô Trản hôm nay đúng là ăn mặc rất diện dàng, biết anh thứ hai về, cô mới đi mua sắm một ngày trời, mua quần áo, làm tóc, tâm trạng phấn khích như thể sắp đón bạn trai vậy.
Giày cao gót cũng là mua hôm đó, màu sắc, là kiểu dáng mới nhất của Dior mùa xuân năm nay, làm cho đôi chân nhỏ của nàng càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn, trên đùi là chiếc quần bó sát, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh.
Áo choàng dài đắp lên trên bụng, cô ngoẹo đầu ngủ bên ghế lái. Từ Gia Diễn ở trong xe một hồi, nhìn chằm chằm vao thời gian trên điện thoại di động
—- 00:30
Sau đó anh xuống xe.
Lúc Tô Trản tỉnh ngủ, phát hiện trong xe không có ai, chỉ có mình cô, hai bên cửa sổ cũng mở ra, nghĩ là Từ Gia Diễn bỏ rơi cô trong xe này rồi.
Bên của sổ bỗng có tiễng gõ gõ, Tô Trản nhìn ra bên ngoài, nương theo ánh trăng, một bóng đen áp xuống, Từ Gia Diễn khom người, tay đặt bên cửa sổ, gõ nhè nhẹ, “Tỉnh ngủ rồi thì xuống xe đi.”
Tô Trản bật sáng điện thoại di động, xem giờ, thét chói tai: “Một giờ rồi á?”
“Em có thể kêu to hơn, đánh thức hết tất cả mọi người dậy, rồi nằm cửa sổ nhìn em như nhìn động vật ất.”
“Em ngủ bao lâu rồi?”
Từ Gia Diễn trở về bên kia, mở cửa xe, nâng cửa sổ của xe lên, lấy áo khoác, mặc vào, “Không lâu lắm.”
Tô Trản trề môi trách móc: “Sao anh không gọi em dậy?”
“Ngủ như heo chết vậy, gọi thế nào cũng không tỉnh.” Anh đóng cửa xe lại, rút chìa khóa, sau đó nhìn cô trả lời.
Tô Trản không tin, “Sao có thế!”
“Anh có quay lại cả video em ngáy nữa đấy, muốn xem không?” Anh đi phía trước, cũng không quay đầu lại, chỉ hướng cô giơ cao chiếc điện thoại di động.
“Anh biến thái!” Tô Trản xách quần đuổi theo.
….
Ngày thứ hai làm việc, trong lúc Tô Trản nghỉ ngơi lại nghe được những lời tám chuyện linh tinh.
Một người bưng một tách cà phê Starbucks, được vây quanh, líu ra líu ríu, “Nghe gì không? Tối hôm qua hai người kia lại cùng thái từ gia đi uống rượu đấy.”
Có người mờ mịt, không biết người đang nói tới là ai, “Hai người nào cơ?”
Vương Mẫn Lệ khinh thường, “Còn hai người nào nữa, hai cái người mới tới ấy.”
Mọi người liền hiểu ra.
“Lại cùng Thái tử gia uống rượu à?”
Nói cứ như mình mắt thấy tai nghe ấy, “Cùng với đám người của TED nữa.”
Có người hâm mộ: “Tốt số ghê, có thể lọt vào mắt của đại thần.”
Có người vỗ vỗ sau lưng cô, Tô Trản quay đầu, gương mặt Thịnh Thiên Vi trong phút chốc phình ra, cô đang muốn hỏi Tô Trản đang đứng đây làm gì.
Tô Trản một tay bịt miệng cô nàng lại, thở dài, chỉ chỉ bên trong, ánh mắt ngụ ý —- bà nghe đi.
Thịnh Thiên Vi cũng nhoài người về phía trước, áp vào tường, vừa nghe đã thấy tức sôi máu.
Đề tài đã đi hơi xa.
“Dáng dấp đẹp, lại còn có phần lẳng lơ, đàn ông mà lại không thích à? Đừng nhìn Pot như vậy, ra vẻ với đàn bà thì không để ý đến nhan sắc, thật ra thì đàn ông từ trong xương tủy đã háo sắc rồi.”
“Mẹ kiếp, đừng nói nam thần của tôi như thế chứ.”
Vương Mẫn Lệ còn nói thêm: “Cô em, cưng thì biết cái gì, chị đã nói với cưng rồi, cưng cứ không tin, đứng trước mặt cô ả Tô Trản thân hình đẹp lại lẳng lơ như thế kia, đàn ông nào mà không động lòng chứ hả?”
Dương Thụ vừa vặn pha xong tách cà phê đi ra, vô tình nghe được câu này, ít nhiều cảm thấy khó nghe, nhịn không được mở miệng nhắc nhở một câu: “Bà chị cũng tốt nghiệp đại học đàng hoàng có danh tiếng, tuổi cũng đầu hai rồi, nói người khác như thế, bà chị không thấy mình quá lố rồi à?”
Đề tài của các cô gái bị cắt đứt, lại là nói giúp cho bên kia, nên đâm ra không vui, giễu cợt nhìn về phía Dương Thụ, “Ai da, ở đây lại có người chỉ thích ăn thịt thiên nga lạc này!”
Dương Thụ là một người đàn ông điển hình học khoa học kĩ thuật, cả ngày tiếp xúc với mật mã, chỗ nào cũng có thể tranh cãi với người ta, đặc biệt là đám đàn bà con gái lắm miệng này, giận đến đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, “Thật là không có lý lẽ gì mà!”
Sau đó quay đi, kéo cánh cửa phòng nghỉ.
Đứng ngoài cửa là hai cô gái.
Ngay cả Dương Thụ cũng thấy kinh ngạc, hai cô này đứng đây từ lúc nào?
Các cô gái vây quanh bàn tròn cũng kinh ngạc, đều cảm thấy chột dạ, làm bộ làm tịch như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có Vương Mẫn Lệ, cái vẻ không sợ trời không sợ đất ấy.
Thịnh Thiên Vi dữ dằn nào có nuốt trôi được cục tức này, cứ coi như Vương Mẫn Lệ này cao hơn cô một cấp, nhưng nghé mới sinh thì chẳng bao giờ biết sợ cọp, cộng thêm Thịnh Thiên Vi từ nhỏ đã được nuông chiều, kể cả Thái Tử Gia có đứng trước mặt cô, cô cũng chẳng nể nang, kết quả là, cô nàng xắn tay áo tư thế sẵn sàng xông lên.
Tô Trản kéo cô nàng, đem cô kéo về phía sau mình, Thịnh Thiên Vi la lên: “Bà đừng cản tôi, tôi mà không cho ả kia một trận, tôi không phải là Thịnh Thiên Vi.”
Thịnh Thiên Vi thật ra cũng là một cô gái xinh đẹp, nước da đẹp, trắng trẻo mịn màng, gương mặt tròn trịa, lúc nói chuyện, ánh mắt cũng rất linh hoạt, trừ tính tình, nhưng ngược lại làm cho người khác yêu thương. Dương Thụ lần đầu tiếp xúc, cảm thấy cô em gái này cũng làm cho người ta thích thú thật.
Đồng nghiệp cùng ngành đều nói Tô Trản đẹp hơn Thịnh Thiên Vi, nhưng anh ta cảm thấy cô em này rất đẹp mà, không mặn mà nhưng lại non nớt đáng yêu.
Cơ mà lúc cô nàng xù lông, một chút cũng không đáng yêu, giống như đầu xông ngang đánh thẳng, sư tử nhỏ xù lông, không phương hướng, không thứ tự, bao nhiêu tu dưỡng lúc bình thường đều mất hết, nhưng tính tình như vậy lại rất thẳng thắn.
Tô Trản nhìn chằm chằm Vương Mẫn Lệ, nhạt nhẽo, không hề có buồn bực.
Nhưng cũng đủ làm cho Vương Mẫn Lệ lòng khẽ run, trận chiến kết thúc, ngay cả chính cô ta cũng thấy kinh ngạc, cô ta ba mươi đã thành Bạch Cốt Tinh nơi công sở, lại bị ánh mắt của một cô gái mới hai mươi hù dọa, quả thật so với Thịnh Thiên Vi luôn hớn hở ra mặt, Tô Trản này làm người khác thấy sợ hơn nhiều.
Phòng nghỉ ngơi tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi trên nền đất.
Sau đó, Tô Trản đi về phía cô ta, giày cao gót giẫm lên nền gạch, thanh âm vang toàn bộ hành lang.
Cô đi tới trước mặt Vương Mẫn Lệ, hai người chỉ đứng cách nhau một bước, cô hơi cúi người xuống, ghé vào tai cô, cực kỳ thấp giọng,
“Nếu lần sau chị còn để em nghe thấy nói lời không hay về Pot, em sẽ làm cho chị thấy hối hận khi vào Quang Thế đấy.”
Tô Trản không tốn nhiều sức lực khi nói những lời này, thái độ rất bình thường, nghe vào có thể khiến người khác cảm thấy cô không hề đùa hay đơn giản là dọa một chút, một người bình thường nhìn qua yên lặng như vậy, giờ phút này ánh mắt lại lóe lên sự thâm hiểm.
Ngay cả Thịnh Thiên Vi cách đó không xa cũng phát hiện ra sự tức giận trên mặt Tô Trản, như thể phát hiện ra miền đất mới vậy, sợ đến ngây người run tại chỗ, miệng lẩm bẩm: “Đẹp quá…đẹp… khí chất thật bao trùm….”
Dương Thụ cũng ngây người, ….vẫn là cô gái ấy…mới vào…..người lãnh đạm, hừ! Đây là cô gái thanh đạm như nước ư?
….
Buổi tối sắp tan làm, Tô Trản cùng Thịnh Thiên Vi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, ở cửa công ty chạm mặt Mạnh Thần và Đại Minh, hai người đang ngồi trong xe, hút thuốc nói chuyện với anh bảo vệ đang đứng cửa phơi nắng chiều.
Mạnh Thần ngậm điếu thuốc: “Đại ca, công việc nhàn nhã quá ha…”
Anh bảo an: “Cũng mệt mỏi mà, phải nhớ nhiều, đầu óc chả theo kịp.”
Đại Minh cảm thấy mới lạ, “Các anh còn phải nhớ nữa à?”
“Tất nhiên rồi, từng biển số xe trong tòa nhà này phải nhớ thật kĩ, đặc biệt là một số lãnh đạo không thể nhầm lẫn được, ngăn cản xe lãnh đạo là cuốn gói về nhà ngay đấy.”
“Nếu thế cũng thật mệt mỏi nhỉ.”
“Ừ, được như các cậu thì tốt rồi, chơi game, thật là thú vị mà.”
Đại Minh: “Anh biết tụi em à?”
“Sao không, thường xuyên thấy các cậu đi đánh giải, có một cậu trông rất đẹp trai nhé, lúc nào cũng vô địch, tên gì mà P p ấy…”
Đại Minh trong chớp mắt nhìn thấy Tô Trản và Thịnh Thiên Vi tay nắm tay đi tới, vẫy tay với các cô, “Hế lô các người đẹp ~~”
Thịnh Thiên Vi kéo tay Tô Trản chạy tới, đứng bên cửa kính, tò mò, “Anh Đại Minh, các anh ở đây làm gì thế?”
Liếc mắt thấy Mạnh Thần ngồi ở phía cuối, vắt chân, ngậm điếu thuốc, “Lại gặp mặt rồi —-”
Đại Minh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, “Đang đợi lão đại.”
“Uây, lão đại đang ở đây à?”
“Mới vừa anh ấy đi tìm Thái tử gia, đợi một lúc chắc xuống ngay.”
Thịnh Thiên Vi hỏi: “Các anh ăn cơm chưa?”
“Chưa đâu, chờ lão đại xuống rồi cùng đi ăn.”
“Bọn em đi cùng được không?” Thịnh Thiên Vi cầm tay Tô Trản, đề nghị.
Đại Minh sảng khoái, “Ok!”
Từ Gia Diễn rất nhanh đã đi xuống, Tô Trản ngồi trong xe, lúc lên xe, nhìn thấy cô anh cũng ngơ ngẩn một hồi, vẻ mặt nghi hoặc —– sao cô ấy lại ở đây nhỉ?
Đại Minh lên tiếng giải thích, “Mới gặp hai cô này, Thiên Vi nói cũng chưa ăn cơm, em cho hai cô ấy đi theo.”
Từ Gia Diễn ừ một tiếng, một bước nhảy lên xe, ở bên cạnh cô ngồi xuống chỗ còn trống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tô Trản liếc mắt nhìn anh, phát hiện anh đang ngủ, không phải là giả vờ ngủ, lúc này mới hiển nhiên quay qua chỗ khác nhìn anh.
Đại Minh quay người lại từ ghế phụ, lấy ngon tay ngăn ở miệng, lặng lẽ nói nhỏ bên tai cô, “Tối qua họp video suốt đêm, buổi chiều tỉnh ngủ lại bị Thái tử gia gọi đến, chắc giờ người vẫn chưa tỉnh táo hẳn, em đừng chọc anh ấy.”
Đùa à, em thương anh ấy còn không hết, sao còn đi trêu chọc anh ấy?
Quyển kinh Đại Minh vừa nói xong, trong xe yên tĩnh trở lại, ngay cả Thịnh Thiên Vi đang ăn bánh quy cũng đem bánh quy ngậm ngậm trong miệng rồi từ từ nuốt xuống, lại dè dặt nhét giấy bạc vào túi xách, rất sợ làm ảnh hưởng đến Đại thần.
Cho đến khi xe dừng lại, Đai Minh mới gọi nhỏ: “Lão đại, đến rồi.”
Từ Gia Diễn lúc này mới tỉnh, nắm một túm tóc, lười biếng ừ một tiếng, “Xuống đi.”
Còn chưa vào ăn, Thịnh Thiên Vi đã la lớn: “Bữa tối nay đại thần phải mời rồi.”
Đại Minh mờ mịt: “Tại sao?”
Từ Gia Diễn dựa vào ghế gọi thức ăn, nghe lời này cũng liếc nhìn cô nàng một cái.
Thật ra thì vòng vo một hồi không phải vẫn là anh mời sao?
Thịnh Thiên Vi khoa trương nói,” Hôm nay Tô Trản của chúng ta có thể vì đại thần anh, trừng trị một quản lý nhỏ bé, sau này chắc là ngày ngày đều có chuyện vui để xem rồi —-” Đăng bởi: admin
/77
|