Editor: Taiga
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Cát Tường tràn đầy vẻ không hiểu, vì sao chủ tử lại hỏi hắn vấn đề kỳ quái này? Hắn gãi đầu, nghiêng đầu đáp: Chủ tử, nô tài không hiểu, thói quen đã hai mươi mấy năm, vì sao phải thay đổi?
Nam Cung Nguyệt Bân ngẩng mặt lên, bóng đêm ngày càng dày đặc, chỉ còn rải rác vài ngôi sao tô điểm bầu trời đêm, mùa thu sương lạnh, hắn thở ra một hơi, loại bỏ những suy nghĩ hỗn loạn kia, nhẹ giọng nói: Đi thôi, trở về vương phủ.”
Cát Tường vẫn không hiểu, nhưng cũng không lên tiếng nữa.
Dạ Nguyệt Ly ôm người một đường bay thẳng ra cửa cung, vừa vào xe ngựa, liền không nhịn được tràn ra ngọt ngào, cúi đầu bắt được môi một người...
Mộ Dung Tiểu Tiểu bị nụ hôn nóng bỏng bất thình lình ập đến làm cho tay chân có chút luống cuống, bị động thừa nhận nhiệt tình của hắn, cả người như nhũn ra, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, đáy mắt hiện lên một vẻ cười tà, bàn tay mềm mại không xương không một tiếng động mở ra vạt áo bên hông Dạ Nguyệt Ly...
Chưa bao giờ thấy may mắn vì quần áo nam nhân cổ đại đều dễ dàng cởi ra như lúc này, chỉ cần cong nhẹ ngón tay một cái! Tay ngọc trắng noãn của Mộ Dung Tiểu Tiểu liền chui vào trong áo lót người nào đó, xoa đến lồng ngực trơn bóng...
Bắt đầu đốt lửa!
Hiện tại nàng cũng không sợ sư huynh sẽ kích động mà ăn mình, bằng hiểu biết của nàng đối với sư huynh, chỉ cần nàng hô ngừng, sư huynh tuyệt đối sẽ dừng lại! Chẳng qua, chuyện tối nay đừng nghĩ nàng cứ cho qua như vậy!
Trước kia tạm thời không tính, hiện tại hắn là của nàng, lại còn quyến rũ ong bướm đến? Không thể tha thứ!
Mắng chửi, không thích hợp, đánh đập, nàng không nỡ, vết thương lần trước đoán chừng còn chưa hồi phục. Cho nên, hôm nay loại vừa hành hạ người, vừa không thương tổn đến thân thể này là phương pháp tốt nhất. Chưa ăn qua thịt heo, nhưng cũng không phải chưa từng thấy heo chạy, khơi lên dục hỏa của nam nhân, còn không phải dễ như trở bàn tay?
Nội tâm Mộ Dung Tiểu Tiểu cười đến tà ác, người còn lại toàn thân vừa khó chịu lại vừa thoải mái!
Nha đầu nguyện ý trao bản thân cho hắn sao? Nhưng bây giờ còn đang trên xe ngựa, mặc dù hắn muốn nàng đã lâu, bất quá, hắn cũng không hy vọng lần đầu tiên của hai người lại ở nơi không lãng mạn này! Hắn còn muốn chờ nàng đến tuổi cập kê, hoặc là khi hắn cưới nàng trong đêm động phòng hoa chúc.
Sư huynh... khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Mộ Dung Tiểu Tiểu nở nụ cười mị hoặc, thanh âm phảng phất như mang theo loại ma lực nào đó, Dạ Nguyệt Ly bị âm thanh này khẽ gọi khiến cả người tê dại, trái tim đập loạn nhịp!
Nha đầu, sư huynh thật thích ngươi! ngay cả khi dục vọng mãnh liệt, Dạ Nguyệt Ly vẫn cố gắng khắc chế thân thể đang kêu gào, trên mặt biểu lộ thâm tình.
Mộ Dung Tiểu Tiểu giống như không nghe thấy, bàn tay trắng nõn chống đỡ trên lồng ngực, nhẹ nhàng đẩy, Dạ Nguyệt Ly thuận thế ngã xuống trong xe ngựa, nàng ngồi trên người hắn, giống như một nữ vương cười ngạo nghễ, lại mang theo sức quyến rũ trí mạng mê hoặc lòng người, nàng chậm rãi cúi đầu, phun khí lên khuôn mặt tuấn tú động tình của hắn.
Sư huynh của ta, nói xem huynh sai ở đâu? Hả? Mộ Dung Tiểu Tiểu cắn lên môi mỏng của Dạ Nguyệt Ly, mỉm cười nói, tay nhỏ bé cũng không ngừng dao động trên lồng ngực hắn, thầm nghĩ, thật trơn, cảm xúc thật tốt!
Ngay cả lúc cảm thấy mặt đã nóng bừng, tim đập dữ dội, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không nghĩ sẽ dừng lại nửa chừng, vì sao nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng thú vị? Rất có cảm giác đạt được thành tựu? Quả nhiên, trong tiềm thức, nàng đích thực to gan!
Lúc đầu sau khi Dạ Nguyệt Ly thấy nàng chủ động có chút ngoài ý muốn, nhưng sau một khắc liền thấy rõ trêu cợt trong mắt nàng, liền biết nàng thay đổi biện pháp để trừng phạt hắn chuyện tối nay! Hắn cười khổ, khàn giọng nói, Nha đầu, có thể đứng lên rồi nói chuyện không?
Hắn chỉ cảm thấy cả người muốn cháy rồi! Nơi đó trướng đau khó chịu! Tiếp tục như vậy nữa, hắn thật sự nhịn không nổi muốn nàng ở chỗ này! d.d.l.q.d
Dạ Nguyệt Ly! Nếu huynh dám lộn xộn, sau này đừng mơ tưởng gặp mặt ta nữa! dường như biết hắn suy nghĩ cái gì, Mộ Dung Tiểu Tiểu lập tức tàn nhẫn cảnh cáo.
Mỗi lần gọi hắn Dạ Nguyệt Ly , chính là nàng đang tức giận, Dạ Nguyệt Ly biết vậy.
Hắn nhẹ giọng dụ dỗ, Được, ta không động, ta không động, nha đầu, đứng lên nói chuyện được không? như vậy thật quá hành hạ người!
Không được, huynh phải nói mình sai ở đâu! tối nay Triệu Thi Nhân là muốn hủy dung nàng! Ruồi nhặng lần sau tìm đến, có phải muốn mạng nàng hay không?
Dạ Nguyệt Ly ẩn nhẫn, trên thái dương cũng xuất hiện gân xanh, biết nàng muốn nói cái gì, vẻ mặt hắn vô tội nói: Nha đầu, sư huynh không có trêu chọc nàng ta, trước hôm nay ta cũng chưa từng nhìn nàng ta một cái!
Dạ Nguyệt Ly! Huynh còn chối! Mau khai ra! Mộ Dung Tiểu Tiểu phát hỏa, tiếp theo tay liền dùng sức!
Ưm... Dạ Nguyệt Ly vừa thoải mái vừa thống khổ rên lên, trên trán từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống. Hắn đã muốn phát điên rồi! Nha đầu muốn hành hạ chết hắn sao?
Lỗi của ta lỗi của ta, ta bảo đảm sau này sẽ không
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Cát Tường tràn đầy vẻ không hiểu, vì sao chủ tử lại hỏi hắn vấn đề kỳ quái này? Hắn gãi đầu, nghiêng đầu đáp: Chủ tử, nô tài không hiểu, thói quen đã hai mươi mấy năm, vì sao phải thay đổi?
Nam Cung Nguyệt Bân ngẩng mặt lên, bóng đêm ngày càng dày đặc, chỉ còn rải rác vài ngôi sao tô điểm bầu trời đêm, mùa thu sương lạnh, hắn thở ra một hơi, loại bỏ những suy nghĩ hỗn loạn kia, nhẹ giọng nói: Đi thôi, trở về vương phủ.”
Cát Tường vẫn không hiểu, nhưng cũng không lên tiếng nữa.
Dạ Nguyệt Ly ôm người một đường bay thẳng ra cửa cung, vừa vào xe ngựa, liền không nhịn được tràn ra ngọt ngào, cúi đầu bắt được môi một người...
Mộ Dung Tiểu Tiểu bị nụ hôn nóng bỏng bất thình lình ập đến làm cho tay chân có chút luống cuống, bị động thừa nhận nhiệt tình của hắn, cả người như nhũn ra, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, đáy mắt hiện lên một vẻ cười tà, bàn tay mềm mại không xương không một tiếng động mở ra vạt áo bên hông Dạ Nguyệt Ly...
Chưa bao giờ thấy may mắn vì quần áo nam nhân cổ đại đều dễ dàng cởi ra như lúc này, chỉ cần cong nhẹ ngón tay một cái! Tay ngọc trắng noãn của Mộ Dung Tiểu Tiểu liền chui vào trong áo lót người nào đó, xoa đến lồng ngực trơn bóng...
Bắt đầu đốt lửa!
Hiện tại nàng cũng không sợ sư huynh sẽ kích động mà ăn mình, bằng hiểu biết của nàng đối với sư huynh, chỉ cần nàng hô ngừng, sư huynh tuyệt đối sẽ dừng lại! Chẳng qua, chuyện tối nay đừng nghĩ nàng cứ cho qua như vậy!
Trước kia tạm thời không tính, hiện tại hắn là của nàng, lại còn quyến rũ ong bướm đến? Không thể tha thứ!
Mắng chửi, không thích hợp, đánh đập, nàng không nỡ, vết thương lần trước đoán chừng còn chưa hồi phục. Cho nên, hôm nay loại vừa hành hạ người, vừa không thương tổn đến thân thể này là phương pháp tốt nhất. Chưa ăn qua thịt heo, nhưng cũng không phải chưa từng thấy heo chạy, khơi lên dục hỏa của nam nhân, còn không phải dễ như trở bàn tay?
Nội tâm Mộ Dung Tiểu Tiểu cười đến tà ác, người còn lại toàn thân vừa khó chịu lại vừa thoải mái!
Nha đầu nguyện ý trao bản thân cho hắn sao? Nhưng bây giờ còn đang trên xe ngựa, mặc dù hắn muốn nàng đã lâu, bất quá, hắn cũng không hy vọng lần đầu tiên của hai người lại ở nơi không lãng mạn này! Hắn còn muốn chờ nàng đến tuổi cập kê, hoặc là khi hắn cưới nàng trong đêm động phòng hoa chúc.
Sư huynh... khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Mộ Dung Tiểu Tiểu nở nụ cười mị hoặc, thanh âm phảng phất như mang theo loại ma lực nào đó, Dạ Nguyệt Ly bị âm thanh này khẽ gọi khiến cả người tê dại, trái tim đập loạn nhịp!
Nha đầu, sư huynh thật thích ngươi! ngay cả khi dục vọng mãnh liệt, Dạ Nguyệt Ly vẫn cố gắng khắc chế thân thể đang kêu gào, trên mặt biểu lộ thâm tình.
Mộ Dung Tiểu Tiểu giống như không nghe thấy, bàn tay trắng nõn chống đỡ trên lồng ngực, nhẹ nhàng đẩy, Dạ Nguyệt Ly thuận thế ngã xuống trong xe ngựa, nàng ngồi trên người hắn, giống như một nữ vương cười ngạo nghễ, lại mang theo sức quyến rũ trí mạng mê hoặc lòng người, nàng chậm rãi cúi đầu, phun khí lên khuôn mặt tuấn tú động tình của hắn.
Sư huynh của ta, nói xem huynh sai ở đâu? Hả? Mộ Dung Tiểu Tiểu cắn lên môi mỏng của Dạ Nguyệt Ly, mỉm cười nói, tay nhỏ bé cũng không ngừng dao động trên lồng ngực hắn, thầm nghĩ, thật trơn, cảm xúc thật tốt!
Ngay cả lúc cảm thấy mặt đã nóng bừng, tim đập dữ dội, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không nghĩ sẽ dừng lại nửa chừng, vì sao nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng thú vị? Rất có cảm giác đạt được thành tựu? Quả nhiên, trong tiềm thức, nàng đích thực to gan!
Lúc đầu sau khi Dạ Nguyệt Ly thấy nàng chủ động có chút ngoài ý muốn, nhưng sau một khắc liền thấy rõ trêu cợt trong mắt nàng, liền biết nàng thay đổi biện pháp để trừng phạt hắn chuyện tối nay! Hắn cười khổ, khàn giọng nói, Nha đầu, có thể đứng lên rồi nói chuyện không?
Hắn chỉ cảm thấy cả người muốn cháy rồi! Nơi đó trướng đau khó chịu! Tiếp tục như vậy nữa, hắn thật sự nhịn không nổi muốn nàng ở chỗ này! d.d.l.q.d
Dạ Nguyệt Ly! Nếu huynh dám lộn xộn, sau này đừng mơ tưởng gặp mặt ta nữa! dường như biết hắn suy nghĩ cái gì, Mộ Dung Tiểu Tiểu lập tức tàn nhẫn cảnh cáo.
Mỗi lần gọi hắn Dạ Nguyệt Ly , chính là nàng đang tức giận, Dạ Nguyệt Ly biết vậy.
Hắn nhẹ giọng dụ dỗ, Được, ta không động, ta không động, nha đầu, đứng lên nói chuyện được không? như vậy thật quá hành hạ người!
Không được, huynh phải nói mình sai ở đâu! tối nay Triệu Thi Nhân là muốn hủy dung nàng! Ruồi nhặng lần sau tìm đến, có phải muốn mạng nàng hay không?
Dạ Nguyệt Ly ẩn nhẫn, trên thái dương cũng xuất hiện gân xanh, biết nàng muốn nói cái gì, vẻ mặt hắn vô tội nói: Nha đầu, sư huynh không có trêu chọc nàng ta, trước hôm nay ta cũng chưa từng nhìn nàng ta một cái!
Dạ Nguyệt Ly! Huynh còn chối! Mau khai ra! Mộ Dung Tiểu Tiểu phát hỏa, tiếp theo tay liền dùng sức!
Ưm... Dạ Nguyệt Ly vừa thoải mái vừa thống khổ rên lên, trên trán từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống. Hắn đã muốn phát điên rồi! Nha đầu muốn hành hạ chết hắn sao?
Lỗi của ta lỗi của ta, ta bảo đảm sau này sẽ không
/158
|