Editor: Tư Di
Á, vào làm gì? Vừa mới ra ngoài, ở lại một lúc đã. Thấy Dạ Nguyệt Ly ôm nàng đi về phía phòng trong, Mộ Dung Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, lên tiếng yêu cầu.
Dạ Nguyệt Ly cúi mắt, ấn đường khẽ chau lại, trong con mắt đỏ sẫm thoáng qua chút do dự, rồi sau đó lại khôi phục trầm tĩnh, thỏa hiệp nói: Được rồi, không thể ở lại quá lâu.
Bên ngoài quá lạnh rồi, muốn đóng băng người lại rồi, vẫn là hắn đau lòng.
Khóe miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ giật, làm ơn, là ai muốn ôm nàng ra nói muốn phơi nắng?
Sư huynh, ngươi nói xem sao lâu như vậy rồi mà sư phụ và bà ngoại chưa tới? Bị Dạ Nguyệt Ly phân tán, Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn nhớ mình muốn hỏi gì.
Trong lòng Dạ Nguyệt Ly trào ra nước chua, lạnh lùng nói: Nàng cứ yên tâm 100%, Nam Cung Nguyệt Bân không dễ chết như vậy.
Hừ, nha đầu không có lương tâm này! Chỉ nhớ đến người ngoài!
Sư huynh, ngươi lại ăn dấm chua à? Mộ Dung Tiểu Tiểu dở khóc, nàng liếc mắt, giải thích: Ta mong sư phụ tới không phải chỉ vì giúp Việt Bân giải độc, mấy ngày nữa là ta cập kê* rồi, phải có người chủ trì.
*cập kê: lễ trưởng thành của nữ nhi cổ đại.
Ở hiện đại, 18 tuổi mới tính là trưởng thành. Mà ở Nam Dục hoặc Bắc Địch, cô gái 15 tuổi đã coi là trưởng thành, lúc này trong các gia tộc đức cao vọng trọng trưởng bối sẽ làm lễ cập kê, cũng sẽ có khách mời, quá trình hơi phức tạp, chỉ là Mộ Dung Tiểu Tiểu không có ý định làm toàn bộ lễ nghi theo cổ đại, đại khái làm qua loa là được. Mặc dù kiếp này nàng không có người thân, nhưng sư phụ và bà ngoại cũng coi là trưởng bối của nàng, cho nên họ tới chủ trì là điều dễ hiểu.
Vừa nghe đến cập kê , mây phủ quanh Dạ Nguyệt Ly lập tức tan, môi mỏng cũng không kiềm hãm được mà nhẹ nhàng nâng lên, cười tà mị khác thường, đợi nhiều năm như vậy không phải là vì đợi thời khắc này sao, biến nàng hoàn toàn thành của mình?
Giờ Nam Cung Nguyệt Bân vẫn còn bị cấm túc, nếu hắn dám tực mình tới đây, Nam Cung Quân Hạo sẽ dễ dàng tha cho hắn ta sao?
Trong mắt Dạ Nguyệt Ly, Nam Cung Quân Hạo là người không cho phép bất kỳ kẻ nào khiêu chiến quyền uy Đế Vương, một khi bị khiêu khích thì chắc chắn Nam Cung Quân Hạo sẽ nổi sát tâm, cho dù là con trai ruột của hắn cũng không ngoại lệ, không phải hắn là một ví dụ tốt nhất sao?
Chỉ là, từ xưa đến nay Đế Vương luôn như thế.
Có lẽ, đối với bất đồng giữa Nam Cung Nguyệt Bân sẽ chỉ coi như Nam Cung Nguyệt Bân không thể thay đổi được gì, còn về Dạ Nguyệt Ly hắn, ai cũng đừng hòng!
Quan sát sắc mặt Dạ Nguyệt Ly không còn thúi như vừa rồi, Mộ Dung Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhỏ cười nói: Ta còn nhớ người nào đó nói muốn tặng ta một mốn quà thật lớn, hừ hừ, ta vẫn chờ đó.
Mộ Dung Tiểu Tiểu cười hài lòng, lại bỏ sót đôi hồng mắt đỏ rực âm trầm bí ẩn của Dạ Nguyệt Ly, giọng nói của hắn êm ái ấm áp như mặt trời sau tuyết rơi, nhẹ nhàng chiếu vào trong lòng nàng: Ừ, đã sớm chuẩn bị tốt rồi…
Có thể nói, hắn đã chuẩn bị xong…
Toái Nguyệt tới, hơn tháng nay không thấy Toái Nguyệt, vẫn giữ mặt đầu gỗ tiêu chuẩn, bóng dáng hắn chợt lóe, quỳ một chân trên đất cung kính nói: Chủ tử, tiểu thư.
Làm xong chuyện chưa? Dạ Nguyệt Ly khôi phục giọng nói lạnh nhạt.
Bẩm chủ tử, đã làm xong.
Rất tốt…
Mộ Dung Tiểu Tiểu không hiểu ra sao, sư huynh đã sai Toái Nguyệt đi chỗ nào rồi?
Dạ Nguyệt Ly chưa kịp cho Toái Nguyệt lui ra, đột nhiên, một giọng nói có lực xuyên thấu vô cùng lớn truyền đến, nghe giọng nói này, người tới đúng là rất kích động.
Ha ha! Nha đầu! Lão nhân ta tới rồi…
Không cần đoán, người tới chính là Thần Phong lão nhân Mục Trạch Dương!
Không đi qua cánh cửa hình vòm trong đình viện mà trực tiếp từ trên bầu trời biệt viện xẹt qua, Mục Trạch Dương không nói hai lời dang đôi tay đánh úp tới Mộ Dung
Á, vào làm gì? Vừa mới ra ngoài, ở lại một lúc đã. Thấy Dạ Nguyệt Ly ôm nàng đi về phía phòng trong, Mộ Dung Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, lên tiếng yêu cầu.
Dạ Nguyệt Ly cúi mắt, ấn đường khẽ chau lại, trong con mắt đỏ sẫm thoáng qua chút do dự, rồi sau đó lại khôi phục trầm tĩnh, thỏa hiệp nói: Được rồi, không thể ở lại quá lâu.
Bên ngoài quá lạnh rồi, muốn đóng băng người lại rồi, vẫn là hắn đau lòng.
Khóe miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ giật, làm ơn, là ai muốn ôm nàng ra nói muốn phơi nắng?
Sư huynh, ngươi nói xem sao lâu như vậy rồi mà sư phụ và bà ngoại chưa tới? Bị Dạ Nguyệt Ly phân tán, Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn nhớ mình muốn hỏi gì.
Trong lòng Dạ Nguyệt Ly trào ra nước chua, lạnh lùng nói: Nàng cứ yên tâm 100%, Nam Cung Nguyệt Bân không dễ chết như vậy.
Hừ, nha đầu không có lương tâm này! Chỉ nhớ đến người ngoài!
Sư huynh, ngươi lại ăn dấm chua à? Mộ Dung Tiểu Tiểu dở khóc, nàng liếc mắt, giải thích: Ta mong sư phụ tới không phải chỉ vì giúp Việt Bân giải độc, mấy ngày nữa là ta cập kê* rồi, phải có người chủ trì.
*cập kê: lễ trưởng thành của nữ nhi cổ đại.
Ở hiện đại, 18 tuổi mới tính là trưởng thành. Mà ở Nam Dục hoặc Bắc Địch, cô gái 15 tuổi đã coi là trưởng thành, lúc này trong các gia tộc đức cao vọng trọng trưởng bối sẽ làm lễ cập kê, cũng sẽ có khách mời, quá trình hơi phức tạp, chỉ là Mộ Dung Tiểu Tiểu không có ý định làm toàn bộ lễ nghi theo cổ đại, đại khái làm qua loa là được. Mặc dù kiếp này nàng không có người thân, nhưng sư phụ và bà ngoại cũng coi là trưởng bối của nàng, cho nên họ tới chủ trì là điều dễ hiểu.
Vừa nghe đến cập kê , mây phủ quanh Dạ Nguyệt Ly lập tức tan, môi mỏng cũng không kiềm hãm được mà nhẹ nhàng nâng lên, cười tà mị khác thường, đợi nhiều năm như vậy không phải là vì đợi thời khắc này sao, biến nàng hoàn toàn thành của mình?
Giờ Nam Cung Nguyệt Bân vẫn còn bị cấm túc, nếu hắn dám tực mình tới đây, Nam Cung Quân Hạo sẽ dễ dàng tha cho hắn ta sao?
Trong mắt Dạ Nguyệt Ly, Nam Cung Quân Hạo là người không cho phép bất kỳ kẻ nào khiêu chiến quyền uy Đế Vương, một khi bị khiêu khích thì chắc chắn Nam Cung Quân Hạo sẽ nổi sát tâm, cho dù là con trai ruột của hắn cũng không ngoại lệ, không phải hắn là một ví dụ tốt nhất sao?
Chỉ là, từ xưa đến nay Đế Vương luôn như thế.
Có lẽ, đối với bất đồng giữa Nam Cung Nguyệt Bân sẽ chỉ coi như Nam Cung Nguyệt Bân không thể thay đổi được gì, còn về Dạ Nguyệt Ly hắn, ai cũng đừng hòng!
Quan sát sắc mặt Dạ Nguyệt Ly không còn thúi như vừa rồi, Mộ Dung Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhỏ cười nói: Ta còn nhớ người nào đó nói muốn tặng ta một mốn quà thật lớn, hừ hừ, ta vẫn chờ đó.
Mộ Dung Tiểu Tiểu cười hài lòng, lại bỏ sót đôi hồng mắt đỏ rực âm trầm bí ẩn của Dạ Nguyệt Ly, giọng nói của hắn êm ái ấm áp như mặt trời sau tuyết rơi, nhẹ nhàng chiếu vào trong lòng nàng: Ừ, đã sớm chuẩn bị tốt rồi…
Có thể nói, hắn đã chuẩn bị xong…
Toái Nguyệt tới, hơn tháng nay không thấy Toái Nguyệt, vẫn giữ mặt đầu gỗ tiêu chuẩn, bóng dáng hắn chợt lóe, quỳ một chân trên đất cung kính nói: Chủ tử, tiểu thư.
Làm xong chuyện chưa? Dạ Nguyệt Ly khôi phục giọng nói lạnh nhạt.
Bẩm chủ tử, đã làm xong.
Rất tốt…
Mộ Dung Tiểu Tiểu không hiểu ra sao, sư huynh đã sai Toái Nguyệt đi chỗ nào rồi?
Dạ Nguyệt Ly chưa kịp cho Toái Nguyệt lui ra, đột nhiên, một giọng nói có lực xuyên thấu vô cùng lớn truyền đến, nghe giọng nói này, người tới đúng là rất kích động.
Ha ha! Nha đầu! Lão nhân ta tới rồi…
Không cần đoán, người tới chính là Thần Phong lão nhân Mục Trạch Dương!
Không đi qua cánh cửa hình vòm trong đình viện mà trực tiếp từ trên bầu trời biệt viện xẹt qua, Mục Trạch Dương không nói hai lời dang đôi tay đánh úp tới Mộ Dung
/158
|