Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 129 - Chương 91

/158


Trong biệt viện Ly vương.

Hôm đó, Mộ Dung Tiểu Tiểu ăn trưa rồi đi nghỉ đến gần hoàng hôn mới thức dậy, chỉ thấy Tiểu Ngư khóe môi tươi cười đi đến hầu hạ, Mộ Dung Tiểu Tiểu có chút không hiểu, hỏi: “Có chuyện gì mà vui mừng như vậy?”

Tiểu Ngư cười hì hì, “Tiểu Ngư cũng không biết có chuyện gì, hôm nay Ly vương gia tâm tình rất tốt, đã ban thưởng cho toàn bộ người trong biệt viện.”

Khóe môi Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ co rút, đột nhiên hiểu Dạ Nguyệt Ly vui mừng như vậy là vì chuyện kia.

“A, Tiểu thư, người làm sao vậy!” tay Tiểu Ngư chỉ vào cổ Mộ Dung Tiểu Tiểu, mặt đầy kinh ngạc nhìn những vết đỏ dày đặc trên đó.

Mộ Dung Tiểu Tiểu giật mình, sau khi nghe Tiểu Ngư nói thì luống cuống kéo cổ áo cao lên che đi, nàng khẽ ho, nghiêm túc nói: “Không có việc gì, ăn nhầm đồ linh tinh nên bị dị ứng thôi.” Ánh mắt nàng không ngừng né tránh, lý do khiên cưỡng như vậy cũng chỉ có thể lừa gạt người đơn thuần như Tiểu Ngư.

Nhớ đến lúc trước Dạ Nguyệt Ly muốn ngủ trưa cùng nàng, thựa tế là muốn có cơ hội lại ăn nàng sạch sẽ. Để ngăn Tiểu Ngư nhìn ra manh mối gì, nàng bước xuống giường mặc thêm y phục.

“A? Thì ra là như vậy.” Tiểu Ngư giật mình hiểu ra.

Dị ứng là cái gì thì Tiểu Ngư biết, trước kia lúc còn trong Ẩn Cốc nàng bị dị ứng phấn hoa, tuy khi đó trong cốc có đại phu nhưng lại không tìm ra nguyên nhân, cho nên từ nhỏ nàng đã không dám đến quá gần hoa tươi, nếu không không chỉ mũi khó chịu mà còn bị nổi mẩn đỏ. Sau này khi tiểu thư đến Ẩn cốc mới nói cho nàng biết đây là dị ứng, còn giúp nàng trị hết căn bệnh lâu năm này.

“Không sao.” Mộ Dung Tiểu Tiểu cười gượng gạo, sắc mặt rõ ràng là làm việc trái với lòng, sợ Tiểu Ngư lại hỏi tiếp, Mộ Dung Tiểu Tiểu hậm hực đi ra khỏi phòng.

“Tiểu thư, bên ngoài trời lạnh, người choàng áo khoác lông chồn rồi hãy đi.” Tiểu Ngư ở phía sau la lên, sao tiểu thư lại đi nhanh như không nghe thấy nàng nói vậy.

Tại chỗ hành lang gấp khúc, “PHANH” một tiếng, Mộ Dung Tiểu Tiểu đụng phải lồng ngực ấm áp, vừa ngửi thấy mùi quen thuộc, nàng liền biết người này là ai.

“Đau!” Mộ Dung Tiểu Tiểu vuốt cái mũi nhỏ, hai mắt ngấn lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất hừ nhẹ.

Một cánh tay Dạ Nguyệt Ly ôm chặt nàng, kéo nàng vào trong áo khoác, một tay khác nhanh chóng xoa chóp mũi Mộ Dung Tiểu Tiểu, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ lo lắng, “Có sao không, rất đau sao? Di Tinh! Di Tinh đâu!” Thấy tiểu nữ nhân trong ngực hai mắt ngấn lệ, không đợi Mộ Dung Tiểu Tiểu trả lời Dạ Nguyệt Ly đã cao giọng la lên.

“Ly, muội không sao.” Mộ Dung Tiểu Tiểu hít mũi một cái, nội tâm khẽ thở dài, trách nàng có tật giật mình, đi cũng không nhìn đường.

Dạ Nguyệt Ly nhíu chặt lông mày, đau lòng vô cùng, thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu giãy dụa muốn thoát khỏi lồng ngực hắn ra ngoài thì hắn nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Là huynh không tốt, ngoan, đừng lộn xộn, trở về phòng huynh giúp muội thoa thuốc.”

Nhìn chóp mũi đỏ bừng, Dạ Nguyệt Ly tự trách không dứt, bực mình sao lại không chú ý làm nàng bị thương.

“Ly, huynh làm quá rồi, muội sao lại yếu ớt như vậy.” Mộ Dung Tiểu Tiểu không giãy dụa nữa, hai tay ôm lấy eo Dạ Nguyệt Ly, cười đến chói lọi.

“Thật không?” Dạ Nguyệt Ly khẽ nhếch môi, hồng mâu ẩn chứa một chút hoài nghi.

Mộ Dung Tiểu Tiểu mỉm cười dán lên lồng ngực Dạ Nguyệt Ly, lắng tai nghe nhịp tim đập của hắn, nội tâm tràn ngập ngọt ngào, toét cái miệng nhỏ nhắn cười nói: “Vậy huynh xoa bóp giúp ta.”

Tay Dạ Nguyệt Ly vẫn chưa rời khỏi chóp mũi nàng, nghe nàng nói như vậy, nhất thời bàn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế kia, cúi đầu khẽ hôn lên chóp mũi nàng…

Ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu chậm lại, nàng nói là xoa, không phải là hôn có được không?

“Tiểu thư, người chậm –“Tiểu Ngư ôm áo lông chồn lúc này

/158

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status