Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 142 - Chương 103

/158


Editor: Taiga

Một lát sau, Dạ Nguyệt Ly cả người lạnh lùng bước ra khỏi sương phòng, vẻ mặt hắn âm hiểm, thanh âm nặng nề: “Là ai?”

Toái Nguyệt nặng nề đáp: “Hồi bẩm chủ tử, theo tin ám vệ báo về chỉ kịp nói thi thể lão phu nhân bị trộm thì lập tức tắt thở, thuộc hạ đã phái người đi tra xét, chủ tử có muốn lập tức xuất phát?

“Ừ, bảo Di Tinh đi cùng.” Hồng mâu Dạ Nguyệt Ly híp lại, đáy lòng tức giận, phát ra một luồng khí lạnh đáng sợ bao phủ toàn thân, cái nay so với mùa đông còn lạnh hơn.

Trở lại trong phòng, vừa lúc thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu khoác lên áo khoác lông chồn, ánh mắt trong suốt như lưu ly bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt nàng lóe lên vẻ kiên định, ddlqđ-taiga khiến Dạ Nguyệt Ly vừa muốn mở miệng lời nói lại bị nghẹn tại cổ họng.

“Để muội đi cùng.” Không phải thương lượng mà là yêu cầu.

“Ngoan, huynh sẽ nhanh chóng trở lại.” Dạ Nguyệt Ly nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ hôn lên cánh môi mềm mại của nàng, rồi mềm mỏng dụ dỗ.

“Để muội đi cùng.” Mộ Dung Tiểu Tiểu bướng bỉnh lặp lại lần nữa.

“Không được.” Dạ Nguyệt Ly khẽ nhăn trán, hắn thật sự không biết làm thế nào với tình cảnh nàng mang thai lại mang nàng mạo hiểm cùng hắn, hậu quả hắn thật không thể chấp nhận được.

“Ly, chúng ta là người một nhà.” Giọng nói của Mộ Dung Tiểu Tiểu không mang tính cưỡng ép nữa, nàng nhẹ nhàng nắm tay Dạ Nguyệt Ly đặt lên bụng mình, mỉm cười nói: “Để chúng ta cùng nhau đối mặt.”

“Nha đầu, muội…?” Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly chợt lóe, không hiểu nàng đêm qua còn sợ hãi ngủ không yên, sao sáng nay lại bình tĩnh như thế.?

“Ly, có lẽ muội vẫn đang lo lắng không biết đảm nhiệm vai trò mẫu thân như nào, nhưng phải tin tưởng muội sẽ cùng tiến cùng lùi, cả đời làm bạn cùng huynh không bao giờ thay đổi.” giọng nói nhỏ lại, vẻ mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu giảo hoạt, “Cho dù huynh ngăn cản, muội cũng sẽ đi theo phía sau.”

Dạ Nguyệt Ly ấm áp bật cười yếu ớt, thôi thôi, nếu ngay cả nàng mà hắn cũng không bảo vệ được thì sao xứng có được nàng, ddlqđ-taiga ngay cả bảo bối chưa ra đời cũng sẽ cười hắn?

Toái Nguyệt và Di Tinh đã đợi ngoài cửa viện chờ lệnh, thấy chủ tử nhà mình vẫn ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu, Di Tinh đột nhiên lắc mình đi chuẩn bị xe ngựa. Tiểu Ngư đêm trước đã chuyển vào chủ viên, chuẩn bị theo hầu bên người nàng, cẩn thận bưng thuốc dưỡng thai đến, còn đưa một phần đồ ăn điểm tâm còn nóng đến, không yên lòng nói: “Tiểu thư, hay là người cho muội đi cùng? Muội có thể chăm sóc tiểu thư thật chu đáo.”

Mộ Dung Tiểu Tiểu bật cười, hiện tại nàng đang mang thai nên tất cả mọi người đều vây quanh nàng, sư phụ cũng vậy, bà ngoại cũng vậy, ngay cả Tiểu Ngư cũng thu lại tính trẻ con, muốn làm bảo mẫu cho nàng? Trong ngực ấm áp, cười nhạt lắc đầu: “Muội ngốc ở trong phủ đi, ta đi rồi sẽ trở lại.”

Bên trong xe ngựa.

“Ly, huynh có nghi ngờ kẻ nào không?” Mộ Dung Tiểu Tiểu ngậm miếng bánh điểm tâm Dạ Nguyệt Ly đút cho, vẫn không thấy có vị gì.

“Còn thể xác định.” Dạ Nguyệt Ly trầm thấp lên tiếng, không giấu nổi hàn ý.

Xem ra bọn họ đã sớm bị theo dõi, đối phương lưu lại một người báo tin cho hắn, xem ra hắn vô cùng có lòng tin đối với thực lực của bản thân, đây rõ ràng là đang khiêu khích hắn? Người có năng lực như vậy tại Nam Dục thật sự cũng không nhiều lắm, tin rằng ở hiện trường có thể lưu lại một chút dấu vết, hắn cũng có thể đoán được một chút manh mối.

“Ly, có phải Nam Cung Quân Hạo làm không?” người kia ban đầu chính là dùng thi thể mẫu thân uy hiếp Dạ Nguyệt Ly, hiện tại cũng không loại trừ khả năng lặp lại kế cũ.

“Không phải hắn, hắn không có khả năng tìm được chỗ này, cũng không có khả năng làm được chuyện này chỉ trong một đêm.” Không phải là hắn coi thường Nam Cung Quân Hạo, nếu thật sự bị Nam Cung Quân Hạo trộm đi, chắc chắn hẵn đã đến biệt viện ra uy rồi, ở trong mắt hắn, đến giờ Nam Cung Quân Hạo vẫn luôn là người tự cho mình là đúng.

“Vậy có thể là người nào?” Mộ Dung Tiểu Tiểu cố gắng nuốt xuống khối bánh điểm tâm, len lén gói lại chỗ điểm tâm đó, thật sự nàng ăn không vào.

“Còn nhớ định nhan châu không? Ta nghi là do cùng một người gây ra.” Dạ Nguyệt Ly săn sóc lau đi vụn bánh trên mép nàng, vừa bực mình vừa buồn cười vì hành động mờ ám vừa rồi của nàng.

Mộ Dung Tiểu Tiểu cong lên cái miệng nhỏ nhắn, dưới con mắt không thể kháng cự của Dạ Nguyệt Ly lại cầm miếng điểm tâm lên, “Muội chính là không hiểu vì sao người đó ban đầu không mang đi mà phải đợi hai mươi năm sau mới động thủ?”

Nhìn bộ dáng nàng vô cùng khó chịu vẫn cố gắng chịu đựng không nói với hắn, tâm Dạ Nguyệt Ly như bị thắt lại, mới tháng đầu mang thai đã khó chịu như vậy, vậy mấy tháng sau sẽ như thế nào? Trong lòng hắn lại nổi lên lo lắng, cánh tay dài cửa hắn vươn đến bàn, cầm chén trà đưa đến bên miệng nàng, hắn cố gắng




/158

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status