Editor: Taiga Sae
Mưa lạnh từ trên trời đổ xuống, xen lẫn với tuyết thành những giọt băng, đập thẳng vào mặt đau như dao cắt, gió lạnh thấu xương.
Sát khí lạnh lẽo giống như rắn độc, một giây sau khi lời nói của Nam Cung Nguyệt Bân ra khỏi miệng, rõ ràng cảm thấy nguy hiểm sau lưng chợt tiêu tán.
Ánh mắt Nam Cung Nguyệt Bân như lưỡi dao sắc bén bắn đến, thân thể mỏng manh của Thanh Phong đột nhiên chấn động, nàng mấp máy môi, xoay người về phía Ly vương phủ lao đi. Nàng không chút nào hoài nghi tầm quan trọng của Mộ Dung Tiểu Tiểu trong lòng Nam Cung Nguyệt Bân, đây là hắn không tin tưởng y thuật của nàng, vì thế mới muốn nàng đi tìm Thần Phong lão nhân.
Tiếng cười âm hiểm phía sau vang lên, Nam Cung Nguyệt Bân đang ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không quay đầu lại, lao về hướng Bân vương phủ cách đó không xa. ddlqđ-taiga Hắn cẩn thận ôm lấy người trong ngực, dùng bả vai rộng rãi của mình che mưa cho nàng, hai mắt hắn dịu dàng ngắm nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu còn đang cố gắng bình tĩnh lại, bờ môi nở nụ cười khổ sở, nếu không phải tình huống không cho phép, hắn thật muốn theo đuổi nội tâm xúc động của mình, ích kỷ mang nàng đi xa, nhưng hắn biết chuyện đó chỉ có một bên tình nguyện, cho nên hắn đang nghĩ nếu như thời gian dừng lại ở thời khắc này dù chỉ một giây thôi cũng tốt. Khó có thể quên được, ngoài trái tim đang đau đớn còn có một chút thỏa mãn trong lồng ngực, thật tốt, lúc này hắn đang ôm nàng…
Mục Trạch Dương đến rất nhanh, đi cùng hắn còn có một người thân lạnh thấu xương là Dạ Nguyệt Ly, hắn vừa thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu mặt tái nhợt trên giường, chỉ cảm thân máu nóng trong cơ thể lạnh như băng của mình từ dưới chân xông thẳng lên đỉnh đầu, trong phút chốc hai mắt đỏ thêm vài phần.
Nháy mắt không khí như dừng lại, nhưng chỉ trong chốc lát lập tức khôi phục nguyên trạng, không có chút bất thường nào. Nam Cung Nguyệt Bân híp hai mắt, đáy mắt âm thầm chuyển động, liếc nhìn đánh giá Dạ Nguyệt Ly một chút rồi lập tức thu hồi tầm mắt, mí mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn đắm chìm thật sâu trọng sự tự trách của mình, vành mắt nàng đỏ ngầu kinh ngạc như mất hồn nhìn về hướng bóng dáng thon dài cao lớn đen như mực, ddlqđ-taiga rất nhanh người đó tiến đến gần mép giường, hắn khẽ nghiêng người, ngón tay thon dài ấm áp lau khô nước mắt nơi khóe mắt nàng, mang theo nhiều day dứt, nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi, huynh đến muộn.”
Thân ảnh hắn đến, như gió lướt qua, mi mắt lay động mang theo nước mắt, truyền đến cảm giác lạnh như băng, Mộ Dung Tiểu Tiểu phát hiện không biết từ lúc nào, hai hốc mắt đã lại ẩm ướt.
Nhẹ chớp mắt, khiến tầm mắt không còn bị nước mắt che mờ, Mộ Dung Tiểu Tiểu mấp máy môi, hít sâu một hơi, nức nở nói: “Là muội có lỗi với huynh…” cũng có lỗi với bảo bảo.
“Nhìn xem, còn nói những lời ngốc nghếch này, đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên để sư phụ bắt mạch cho muội đã.” Dạ Nguyệt Ly ngồi ở đầu giường ôm nàng, sủng nịnh cười nói, lấy ra khăn gấm giúp nàng lau khô nước mắt lần nữa rồi liếc xéo Mục Trạch Dương đứng phía sau, ý bảo đi đến bắt mạch.
Mục Trạch Dương có một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, nếu không phải nhìn vẻ mặt mong chờ của Mộ Dung Tiểu Tiểu tội nghiệp nhìn hắn, hắn thật muốn túm lấy tên tiểu tử thúi Dạ Nguyệt Ly này nghiêm khắc đánh cho một trận, sau đó bắt cóc nha đầu.
“Sư phụ, bảo bảo… Bảo bảo có chuyện gì không?” trong thanh âm Mộ Dung Tiểu Tiểu lộ rõ sự run rẩy, hàm răng cắn chặt môi dưới cho thấy sự bất an của nàng.
Mục Trạch Dương ngẩng đầu khẽ hừ, đã dự tính trước nàng sẽ hói như vậy, nói: “Nói giỡn, có lão đầu ta ở đây, đồ tôn sao có thể có chuyện gì được, xú nha đầu ngươi quá coi thường sư phụ rồi.”
Nghe được câu này, tâm trạng thấp thỏm lo lắng của Mộ Dung Tiểu Tiểu mới biến mất, bình tĩnh trở lại, thật tốt, thật tốt…
Nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu nở nụ cười như được sống lại sau tai nạn, đáy mắt Mục Trạch Dương chợt lóe một tia khác thường nhưng lập tức biến mất, an ủi: “Có nội lực bảo vệ kịp thời, chẳng qua là động thai khí, sư phụ giúp ngươi kê hai thang thuốc bồi bổ thân thể, ngươi bị thương như vậy, nên nghỉ ngơi thật tốt.” nói xong hắn đứng dậy đi ra cửa, trước khi rời đi liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly một cái, ánh mắt có thâm ý khác.
“Như vậy là tốt rồi, Tiểu Tiểu, bây giờ muội không nên làm loạn, nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì cần cứ nói với ta.” Nam Cung Nguyệt Bân dịu dàng nói, xong cũng không đợi Mộ Dung Tiểu Tiểu đáp lại đã lập tức vội vã rời đi, bước chân có chút vội vàng.
Hắn chỉ sợ nàng từ chối ý tốt của hắn, hoặc là hắn không muốn nghe thấy hai từ ‘Cám ơn’ từ miệng nàng.
Nam Cung Nguyệt Bân vừa ra khỏi cửa liền thấy Tức Mặc Tuyết Dương cảm kích chắp tay với hắn, rất nhanh bên cạnh có một cô gái sắc mặt khẩn trương khẽ quát: “Đừng lộn xộn, không thấy ta đang bôi thuốc sao? Ngươi muốn phế đi đôi tay này à?”
Tức Mặc Tuyết Dương cười khúc khích với Di Tinh, biết điều một chút thu tay lại, đến lúc hắn quay đầu lại, Nam Cung Nguyệt Bân đã đi xa.
“Di Tinh, nếu không nhờ có Bân vương, chắc chắn hôm nay ta và Tiểu Tiểu đã xảy ra chuyện.” Tức Mặc Tuyết Dương thở dài, hồi tưởng lại tình cảnh lúc trên phố, hắn biết chính xác điều khiến cho Huyết Thiên nhượng bộ chính là “Phật Sa môn”, nếu không, đổi lại hôm nay là người khác, cho dù là chủ tử cũng sẽ xảy ra một trận ác chiến, Mộ Dung Tiểu Tiểu thật sự sẽ nguy hiểm, mặc dù hắn không hiểu vì sao Huyết Thiên đột nhiên muốn hạ độc thủ.
Tay Di Tinh bôi thuốc đột nhiên run lên, để che dấu vẻ mất tự nhiên, nàng bĩu môi nói: “Không phải là chỉ đến sớm hơn chủ tử một bước sao.” Tuy là nói như vậy, nhưng nàng nhớ lại lúc đó, có trời mới biết khi nàng thấy Tức Mặc Tuyết Dương bị thương nặng như vậy, trong lòng nàng có bao nhiêu sợ hãi, hiện tại lại thấy hai tay đen nhánh của hắn, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Tóm lại là người ta giúp chúng ta một lần.” hắn thay chủ tử nói lời cảm ơn không có gì đáng trách.
“Đừng quên ngươi là người của ai, hắn là tình địch của chủ tử.” Di Tinh tức giận trợn mắt nhìn Tức Mặc Tuyết Dương một cái, sau khi cất chai thuốc, hết sức cẩn thận băng lại giúp hắn, cảnh cáo “Mấy ngày tới không được để dính nước, nếu đôi tay này bị phế, lão nương sẽ không gả cho người vô dụng.”
Trong lòng Tức Mặc Tuyết Dương lại không ngừng suy ngẫm hai chữ ‘tình địch’ này, lại nghe được ‘đe dọa’ của Di Tinh
Mưa lạnh từ trên trời đổ xuống, xen lẫn với tuyết thành những giọt băng, đập thẳng vào mặt đau như dao cắt, gió lạnh thấu xương.
Sát khí lạnh lẽo giống như rắn độc, một giây sau khi lời nói của Nam Cung Nguyệt Bân ra khỏi miệng, rõ ràng cảm thấy nguy hiểm sau lưng chợt tiêu tán.
Ánh mắt Nam Cung Nguyệt Bân như lưỡi dao sắc bén bắn đến, thân thể mỏng manh của Thanh Phong đột nhiên chấn động, nàng mấp máy môi, xoay người về phía Ly vương phủ lao đi. Nàng không chút nào hoài nghi tầm quan trọng của Mộ Dung Tiểu Tiểu trong lòng Nam Cung Nguyệt Bân, đây là hắn không tin tưởng y thuật của nàng, vì thế mới muốn nàng đi tìm Thần Phong lão nhân.
Tiếng cười âm hiểm phía sau vang lên, Nam Cung Nguyệt Bân đang ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng không quay đầu lại, lao về hướng Bân vương phủ cách đó không xa. ddlqđ-taiga Hắn cẩn thận ôm lấy người trong ngực, dùng bả vai rộng rãi của mình che mưa cho nàng, hai mắt hắn dịu dàng ngắm nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu còn đang cố gắng bình tĩnh lại, bờ môi nở nụ cười khổ sở, nếu không phải tình huống không cho phép, hắn thật muốn theo đuổi nội tâm xúc động của mình, ích kỷ mang nàng đi xa, nhưng hắn biết chuyện đó chỉ có một bên tình nguyện, cho nên hắn đang nghĩ nếu như thời gian dừng lại ở thời khắc này dù chỉ một giây thôi cũng tốt. Khó có thể quên được, ngoài trái tim đang đau đớn còn có một chút thỏa mãn trong lồng ngực, thật tốt, lúc này hắn đang ôm nàng…
Mục Trạch Dương đến rất nhanh, đi cùng hắn còn có một người thân lạnh thấu xương là Dạ Nguyệt Ly, hắn vừa thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu mặt tái nhợt trên giường, chỉ cảm thân máu nóng trong cơ thể lạnh như băng của mình từ dưới chân xông thẳng lên đỉnh đầu, trong phút chốc hai mắt đỏ thêm vài phần.
Nháy mắt không khí như dừng lại, nhưng chỉ trong chốc lát lập tức khôi phục nguyên trạng, không có chút bất thường nào. Nam Cung Nguyệt Bân híp hai mắt, đáy mắt âm thầm chuyển động, liếc nhìn đánh giá Dạ Nguyệt Ly một chút rồi lập tức thu hồi tầm mắt, mí mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn đắm chìm thật sâu trọng sự tự trách của mình, vành mắt nàng đỏ ngầu kinh ngạc như mất hồn nhìn về hướng bóng dáng thon dài cao lớn đen như mực, ddlqđ-taiga rất nhanh người đó tiến đến gần mép giường, hắn khẽ nghiêng người, ngón tay thon dài ấm áp lau khô nước mắt nơi khóe mắt nàng, mang theo nhiều day dứt, nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi, huynh đến muộn.”
Thân ảnh hắn đến, như gió lướt qua, mi mắt lay động mang theo nước mắt, truyền đến cảm giác lạnh như băng, Mộ Dung Tiểu Tiểu phát hiện không biết từ lúc nào, hai hốc mắt đã lại ẩm ướt.
Nhẹ chớp mắt, khiến tầm mắt không còn bị nước mắt che mờ, Mộ Dung Tiểu Tiểu mấp máy môi, hít sâu một hơi, nức nở nói: “Là muội có lỗi với huynh…” cũng có lỗi với bảo bảo.
“Nhìn xem, còn nói những lời ngốc nghếch này, đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên để sư phụ bắt mạch cho muội đã.” Dạ Nguyệt Ly ngồi ở đầu giường ôm nàng, sủng nịnh cười nói, lấy ra khăn gấm giúp nàng lau khô nước mắt lần nữa rồi liếc xéo Mục Trạch Dương đứng phía sau, ý bảo đi đến bắt mạch.
Mục Trạch Dương có một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, nếu không phải nhìn vẻ mặt mong chờ của Mộ Dung Tiểu Tiểu tội nghiệp nhìn hắn, hắn thật muốn túm lấy tên tiểu tử thúi Dạ Nguyệt Ly này nghiêm khắc đánh cho một trận, sau đó bắt cóc nha đầu.
“Sư phụ, bảo bảo… Bảo bảo có chuyện gì không?” trong thanh âm Mộ Dung Tiểu Tiểu lộ rõ sự run rẩy, hàm răng cắn chặt môi dưới cho thấy sự bất an của nàng.
Mục Trạch Dương ngẩng đầu khẽ hừ, đã dự tính trước nàng sẽ hói như vậy, nói: “Nói giỡn, có lão đầu ta ở đây, đồ tôn sao có thể có chuyện gì được, xú nha đầu ngươi quá coi thường sư phụ rồi.”
Nghe được câu này, tâm trạng thấp thỏm lo lắng của Mộ Dung Tiểu Tiểu mới biến mất, bình tĩnh trở lại, thật tốt, thật tốt…
Nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu nở nụ cười như được sống lại sau tai nạn, đáy mắt Mục Trạch Dương chợt lóe một tia khác thường nhưng lập tức biến mất, an ủi: “Có nội lực bảo vệ kịp thời, chẳng qua là động thai khí, sư phụ giúp ngươi kê hai thang thuốc bồi bổ thân thể, ngươi bị thương như vậy, nên nghỉ ngơi thật tốt.” nói xong hắn đứng dậy đi ra cửa, trước khi rời đi liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly một cái, ánh mắt có thâm ý khác.
“Như vậy là tốt rồi, Tiểu Tiểu, bây giờ muội không nên làm loạn, nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì cần cứ nói với ta.” Nam Cung Nguyệt Bân dịu dàng nói, xong cũng không đợi Mộ Dung Tiểu Tiểu đáp lại đã lập tức vội vã rời đi, bước chân có chút vội vàng.
Hắn chỉ sợ nàng từ chối ý tốt của hắn, hoặc là hắn không muốn nghe thấy hai từ ‘Cám ơn’ từ miệng nàng.
Nam Cung Nguyệt Bân vừa ra khỏi cửa liền thấy Tức Mặc Tuyết Dương cảm kích chắp tay với hắn, rất nhanh bên cạnh có một cô gái sắc mặt khẩn trương khẽ quát: “Đừng lộn xộn, không thấy ta đang bôi thuốc sao? Ngươi muốn phế đi đôi tay này à?”
Tức Mặc Tuyết Dương cười khúc khích với Di Tinh, biết điều một chút thu tay lại, đến lúc hắn quay đầu lại, Nam Cung Nguyệt Bân đã đi xa.
“Di Tinh, nếu không nhờ có Bân vương, chắc chắn hôm nay ta và Tiểu Tiểu đã xảy ra chuyện.” Tức Mặc Tuyết Dương thở dài, hồi tưởng lại tình cảnh lúc trên phố, hắn biết chính xác điều khiến cho Huyết Thiên nhượng bộ chính là “Phật Sa môn”, nếu không, đổi lại hôm nay là người khác, cho dù là chủ tử cũng sẽ xảy ra một trận ác chiến, Mộ Dung Tiểu Tiểu thật sự sẽ nguy hiểm, mặc dù hắn không hiểu vì sao Huyết Thiên đột nhiên muốn hạ độc thủ.
Tay Di Tinh bôi thuốc đột nhiên run lên, để che dấu vẻ mất tự nhiên, nàng bĩu môi nói: “Không phải là chỉ đến sớm hơn chủ tử một bước sao.” Tuy là nói như vậy, nhưng nàng nhớ lại lúc đó, có trời mới biết khi nàng thấy Tức Mặc Tuyết Dương bị thương nặng như vậy, trong lòng nàng có bao nhiêu sợ hãi, hiện tại lại thấy hai tay đen nhánh của hắn, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Tóm lại là người ta giúp chúng ta một lần.” hắn thay chủ tử nói lời cảm ơn không có gì đáng trách.
“Đừng quên ngươi là người của ai, hắn là tình địch của chủ tử.” Di Tinh tức giận trợn mắt nhìn Tức Mặc Tuyết Dương một cái, sau khi cất chai thuốc, hết sức cẩn thận băng lại giúp hắn, cảnh cáo “Mấy ngày tới không được để dính nước, nếu đôi tay này bị phế, lão nương sẽ không gả cho người vô dụng.”
Trong lòng Tức Mặc Tuyết Dương lại không ngừng suy ngẫm hai chữ ‘tình địch’ này, lại nghe được ‘đe dọa’ của Di Tinh
/158
|