Còn đắm chìm trong khoái cảm thắng lợi, Lâu Thư Nhã có nằm mơ cũng ngờ rằng, chuyện mình làm lại sáng tỏ nhanh như vậy, mà Hoàng Phủ Vũ Trạch thì không nể nang chút thân tình ân tình trước kia, trực tiếp nhốt mình vào tử lao thế này.
Đến khi mọi sự đã xảy ra rồi, nàng ta mới nhớ tới mẹ mình, khóc hô oan uổng, muốn gọi mẹ tới cứu, hoàn toàn đã quên những gì mình đối xử với mẹ lúc trước, cũng đã quên là ai luôn miệng nói “từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt”.
Lam Hương Như biết tin con gái bị bắt, lập tức vọt tới Tê Phượng cung, cũng không ngờ rằng, Hoàng Phủ Vũ Trạch mệnh lệnh cho thị vệ bên ngoài từ đầu – Nếu bà ta cầu kiến, trực tiếp đuổi đi.
Không cầu kiến được Hoàng Phủ Vũ Trạch, Lam Hương Như chỉ nghĩ, bây giờ hắn còn đang nổi nóng mà thôi. Bà chuyển tới Thiên Lao để gặp nữ nhi của mình.
Ai ngờ thủ vệ Thiên Lao thị vệ cũng đã được mệnh lệnh, không có lệnh bài, bất luận kẻ nào cũng không thể vào trong!
Vốn định ỷ vào thân phận, nhưng mặc cho bà ta om sòm náo loạn thế nào, đám thị vệ đều không phản ứng mảy may. Tóm lại một câu – Muốn vào, không có cửa đâu!
Rơi vào đường cùng, Lam Hương Như lại nhớ tới Tê Phượng cung, lại khóc nháo tới đó một trận, lại thấy Hoàng Phủ Vũ Trạch vẫn không có chút động tĩnh nào, bà ta mới bắt đầu hoảng loạn.
Dưới tình thế cấp bách, Lam Hương Như cao ngạo không ai bì nổi đã quỳ gối trước Tê Phượng cung, phun ra một câu: Nếu Hoàng Phủ Vũ Trạch không ra, bà sẽ quỳ chết ở chỗ này.
Ai ngờ, nghe thị vệ bẩm báo xong, Hoàng Phủ Vũ Trạch chỉ cười lạnh, phân phó một tiếng: “Đánh ngất bà ta, quăng về tẩm cung, canh giữ nghiêm ngặt”. Nguyên nhân đương nhiên là không muốn thiên hạ âu yếm của mình bị quấy rầy, càng không muốn làm dơ bẩn chỗ ở của thiên hạ âu yếm.
“Vương, vừa nhận được mật báo, phụ thân Vương hậu nương nương là Uất Trì Đại tướng quân đã suốt đêm lặn khỏi kinh thành, đang tới chỗ chúng ta. Xem ra ông ấy đã biết tin Vương hậu nương nương gặp chuyện.”
Ảnh xuất quỷ nhập thần bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Vũ Trạch, nghiêm túc bẩm báo.
Mày kiếm Hoàng Phủ Vũ Trạch nhíu lại, nghĩ nghĩ, hẳn là do tỳ nữ hồi môn của nàng truyền tin.
Nhưng mà, nếu đã dùng tới chữ “lặn”, hiển nhiên là do không được Hoàng Phủ Nhiễm Phong cho phép.
Cũng đúng thôi, lấy tính đa nghi của Hoàng Phủ Nhiễm Phong ra mà nói, gã có thể dễ dàng thả Chiến thần Nguyệt Hoa quốc đến đây sao? Huống chi, vị Chiến thần này còn là nhạc phụ của mình.
Nói vậy, chẳng phải nhạc phụ sẽ nguy hiểm rồi sao?
“Ngươi tự mình dẫn theo năm trăm ám vệ đến tiếp ứng, cần phải bảo vệ Uất Trì Đại tướng quân tới hoàng cung an toàn, không tiếc đại giới!”
Không thể bảo vệ nàng đã đủ làm hắn áy náy tự trách rồi, nếu ngay cả nhạc phụ cũng có chuyện, hắn quả là không còn mặt mũi để đối diện nàng nữa.
Ảnh biến sắc, nặng nề nhận lệnh, thân hình chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Bồi dưỡng mỗi một ám vệ cần tiêu phí thời gian, tinh lực, tiền tài không hề nhỏ. Qua nhiều năm như vậy, Vương chỉ có tổng cộng năm trăm, mất đi một người đều tính là tổn thất lớn.
Trước nay, Vương chưa từng hạ lệnh xuất động tất cả như thế này, bởi vậy, cũng có thể thấy được sự kiên quyết của ngài ấy. Thân là phụ tá đắc lực, hắn sẽ làm Vương thất vọng sao?
Bất tri bất giác, Uất Trì Nghiên San đã trúng độc bảy ngày, bố cáo ban ra đã lâu mà vẫn chưa nhận được tin tốt gì.
Tính tình Hoàng Phủ Vũ Trạch càng ngày nóng nảy, cổ quái hơn hẳn. Ngay cả Hoàng Phủ Nhiễm Trần cũng trở nên âm trầm và khủng bố đến kinh dị.
Bên trong Thiên Lao, tiếng kêu bi thảm vang lên mỗi ngày, không cần nghĩ cũng biết, đó chính là giọng của Lâu Thư Nhã, mà kẻ gây ra, chính là trích tiên Hoàng Phủ Nhiễm Trần.
Nghe thanh âm thê lương đó, thủ vệ Thiên Lao cũng không khỏi kinh sợ không thôi, cung nhân bên ngoài thường ngẫu nhiên đi qua cũng run rẩy vòng sang đường khác.
Từ nay về sau, không còn ai dám coi khinh Tứ hoàng tử có vẻ “nhu nhược hiền lành” ấy nữa. Trong lòng mỗi người, Hoàng Phủ Nhiễm Trần đã “quang vinh” nâng lên hàng ngũ ác ma.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Thiên Lao hôm nay vẫn náo nhiệt phi phàm như vậy, tiếng khóc kêu thảm thiết như lệ quỷ vang không dứt bên tai.
“Ngươi giết ta đi ······ A!—”
Bị đổ một thùng nước muối vào, Lâu Thư Nhã vết thương đầy người hét một tiếng rồi lăn ra hôn mê bất tỉnh.
“Hắt nước lạnh!” Hoàng Phủ Nhiễm Trần mặt không đổi sắc, tiếp tục mệnh lệnh.
Thị vệ lập tức lấy nước đá hắt tới. Giữa mùa đông khắc nghiệt, Lâu Thư Nhã bị lạnh đến tỉnh.
Mặt mũi xanh tím, Lâu Thư Nhã sợ hãi nhìn Hoàng Phủ Nhiễm Trần đứng đó cười nhạt, không ngừng lẩm bẩm: “Ngươi giết ta đi ······ giết ta đi ······”
Mỗi ngày đều phải nhận tra tấn như vậy, ta chịu đủ rồi! Lúc này, nàng ta đã không còn dư tinh lực để nghĩ cái gì, trong đầu chỉ quanh quẩn một ý tưởng duy nhất, chính là “chết” mà thôi.
Hoàng Phủ Nhiễm Trần cười lạnh: “Chết? Dám làm hại nàng, ngươi có thể chết dễ dàng ư?”
Nhắc tới “nàng”, cảm xúc Lâu Thư Nhã hiển nhiên lại bị kích động.
“Ả đáng chết! Hết thảy đều do ả tiện nhân đó tự làm tự chịu! Dám cướp Trạch ca ca đi mất, ta hận không thể ăn thịt, uống máu, rút gân của ả ra!”
“Ngoan cố!” Hoàng Phủ Nhiễm Trần hừ lạnh một tiếng, con ngươi đạm mạc tràn ra sự tàn nhẫn. Khóe miệng cong lên nụ cười cực phong hoa tuyệt đại, lời nói ra lại làm người ta sợ hãi không thôi.
“Rút mười móng tay của ả ra!”
“Đừng! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Không được ······ A—!”
Tay đứt ruột xót. Móng tay bị giật ra một cách tàn nhẫn, cái loại đau đớn đó, nếu không tự mình trải qua, sợ là vĩnh viễn không tưởng tượng ra được. Dù vậy, nghe thấy tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế đó, đại khái cũng có chút khái niệm.
Nhưng mà, ả kêu càng thống khổ, Hoàng Phủ Nhiễm Trần càng cười thoải mái hơn, thậm chí còn vui vẻ tự thân động thủ, “ôn nhu” rắc muối lên đầu ngón tay huyết nhục mơ hồ đó.
“A! Ma quỷ! Ngươi là ma quỷ! A!”
Sau khi hét thảm một tràng dài, Lâu Thư Nhã rốt cục lại hôn mê tiếp.
Lần này, không dùng nước đá hắt tỉnh nữa, mà theo ý Hoàng Phủ Nhiễm Trần, người chấp hành tiếp tục giật móng tay ả ra. Một tiếng thét chói tai lại khàn khàn vang lên. Người đã bị đau đến tỉnh.
Hoàng Phủ Nhiễm Trần lãnh khốc nhìn Lâu Thư Nhã chật vật không thôi, đau đến chết đi sống lại, gằn từng chữ vô tình: “Kẻ nào thương nàng, ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần cho người đó!”
—
“Vương! Có tin tốt, tin tức tốt ạ! Vương hậu được cứu rồi!”
Đến khi mọi sự đã xảy ra rồi, nàng ta mới nhớ tới mẹ mình, khóc hô oan uổng, muốn gọi mẹ tới cứu, hoàn toàn đã quên những gì mình đối xử với mẹ lúc trước, cũng đã quên là ai luôn miệng nói “từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt”.
Lam Hương Như biết tin con gái bị bắt, lập tức vọt tới Tê Phượng cung, cũng không ngờ rằng, Hoàng Phủ Vũ Trạch mệnh lệnh cho thị vệ bên ngoài từ đầu – Nếu bà ta cầu kiến, trực tiếp đuổi đi.
Không cầu kiến được Hoàng Phủ Vũ Trạch, Lam Hương Như chỉ nghĩ, bây giờ hắn còn đang nổi nóng mà thôi. Bà chuyển tới Thiên Lao để gặp nữ nhi của mình.
Ai ngờ thủ vệ Thiên Lao thị vệ cũng đã được mệnh lệnh, không có lệnh bài, bất luận kẻ nào cũng không thể vào trong!
Vốn định ỷ vào thân phận, nhưng mặc cho bà ta om sòm náo loạn thế nào, đám thị vệ đều không phản ứng mảy may. Tóm lại một câu – Muốn vào, không có cửa đâu!
Rơi vào đường cùng, Lam Hương Như lại nhớ tới Tê Phượng cung, lại khóc nháo tới đó một trận, lại thấy Hoàng Phủ Vũ Trạch vẫn không có chút động tĩnh nào, bà ta mới bắt đầu hoảng loạn.
Dưới tình thế cấp bách, Lam Hương Như cao ngạo không ai bì nổi đã quỳ gối trước Tê Phượng cung, phun ra một câu: Nếu Hoàng Phủ Vũ Trạch không ra, bà sẽ quỳ chết ở chỗ này.
Ai ngờ, nghe thị vệ bẩm báo xong, Hoàng Phủ Vũ Trạch chỉ cười lạnh, phân phó một tiếng: “Đánh ngất bà ta, quăng về tẩm cung, canh giữ nghiêm ngặt”. Nguyên nhân đương nhiên là không muốn thiên hạ âu yếm của mình bị quấy rầy, càng không muốn làm dơ bẩn chỗ ở của thiên hạ âu yếm.
“Vương, vừa nhận được mật báo, phụ thân Vương hậu nương nương là Uất Trì Đại tướng quân đã suốt đêm lặn khỏi kinh thành, đang tới chỗ chúng ta. Xem ra ông ấy đã biết tin Vương hậu nương nương gặp chuyện.”
Ảnh xuất quỷ nhập thần bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Vũ Trạch, nghiêm túc bẩm báo.
Mày kiếm Hoàng Phủ Vũ Trạch nhíu lại, nghĩ nghĩ, hẳn là do tỳ nữ hồi môn của nàng truyền tin.
Nhưng mà, nếu đã dùng tới chữ “lặn”, hiển nhiên là do không được Hoàng Phủ Nhiễm Phong cho phép.
Cũng đúng thôi, lấy tính đa nghi của Hoàng Phủ Nhiễm Phong ra mà nói, gã có thể dễ dàng thả Chiến thần Nguyệt Hoa quốc đến đây sao? Huống chi, vị Chiến thần này còn là nhạc phụ của mình.
Nói vậy, chẳng phải nhạc phụ sẽ nguy hiểm rồi sao?
“Ngươi tự mình dẫn theo năm trăm ám vệ đến tiếp ứng, cần phải bảo vệ Uất Trì Đại tướng quân tới hoàng cung an toàn, không tiếc đại giới!”
Không thể bảo vệ nàng đã đủ làm hắn áy náy tự trách rồi, nếu ngay cả nhạc phụ cũng có chuyện, hắn quả là không còn mặt mũi để đối diện nàng nữa.
Ảnh biến sắc, nặng nề nhận lệnh, thân hình chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Bồi dưỡng mỗi một ám vệ cần tiêu phí thời gian, tinh lực, tiền tài không hề nhỏ. Qua nhiều năm như vậy, Vương chỉ có tổng cộng năm trăm, mất đi một người đều tính là tổn thất lớn.
Trước nay, Vương chưa từng hạ lệnh xuất động tất cả như thế này, bởi vậy, cũng có thể thấy được sự kiên quyết của ngài ấy. Thân là phụ tá đắc lực, hắn sẽ làm Vương thất vọng sao?
Bất tri bất giác, Uất Trì Nghiên San đã trúng độc bảy ngày, bố cáo ban ra đã lâu mà vẫn chưa nhận được tin tốt gì.
Tính tình Hoàng Phủ Vũ Trạch càng ngày nóng nảy, cổ quái hơn hẳn. Ngay cả Hoàng Phủ Nhiễm Trần cũng trở nên âm trầm và khủng bố đến kinh dị.
Bên trong Thiên Lao, tiếng kêu bi thảm vang lên mỗi ngày, không cần nghĩ cũng biết, đó chính là giọng của Lâu Thư Nhã, mà kẻ gây ra, chính là trích tiên Hoàng Phủ Nhiễm Trần.
Nghe thanh âm thê lương đó, thủ vệ Thiên Lao cũng không khỏi kinh sợ không thôi, cung nhân bên ngoài thường ngẫu nhiên đi qua cũng run rẩy vòng sang đường khác.
Từ nay về sau, không còn ai dám coi khinh Tứ hoàng tử có vẻ “nhu nhược hiền lành” ấy nữa. Trong lòng mỗi người, Hoàng Phủ Nhiễm Trần đã “quang vinh” nâng lên hàng ngũ ác ma.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Thiên Lao hôm nay vẫn náo nhiệt phi phàm như vậy, tiếng khóc kêu thảm thiết như lệ quỷ vang không dứt bên tai.
“Ngươi giết ta đi ······ A!—”
Bị đổ một thùng nước muối vào, Lâu Thư Nhã vết thương đầy người hét một tiếng rồi lăn ra hôn mê bất tỉnh.
“Hắt nước lạnh!” Hoàng Phủ Nhiễm Trần mặt không đổi sắc, tiếp tục mệnh lệnh.
Thị vệ lập tức lấy nước đá hắt tới. Giữa mùa đông khắc nghiệt, Lâu Thư Nhã bị lạnh đến tỉnh.
Mặt mũi xanh tím, Lâu Thư Nhã sợ hãi nhìn Hoàng Phủ Nhiễm Trần đứng đó cười nhạt, không ngừng lẩm bẩm: “Ngươi giết ta đi ······ giết ta đi ······”
Mỗi ngày đều phải nhận tra tấn như vậy, ta chịu đủ rồi! Lúc này, nàng ta đã không còn dư tinh lực để nghĩ cái gì, trong đầu chỉ quanh quẩn một ý tưởng duy nhất, chính là “chết” mà thôi.
Hoàng Phủ Nhiễm Trần cười lạnh: “Chết? Dám làm hại nàng, ngươi có thể chết dễ dàng ư?”
Nhắc tới “nàng”, cảm xúc Lâu Thư Nhã hiển nhiên lại bị kích động.
“Ả đáng chết! Hết thảy đều do ả tiện nhân đó tự làm tự chịu! Dám cướp Trạch ca ca đi mất, ta hận không thể ăn thịt, uống máu, rút gân của ả ra!”
“Ngoan cố!” Hoàng Phủ Nhiễm Trần hừ lạnh một tiếng, con ngươi đạm mạc tràn ra sự tàn nhẫn. Khóe miệng cong lên nụ cười cực phong hoa tuyệt đại, lời nói ra lại làm người ta sợ hãi không thôi.
“Rút mười móng tay của ả ra!”
“Đừng! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Không được ······ A—!”
Tay đứt ruột xót. Móng tay bị giật ra một cách tàn nhẫn, cái loại đau đớn đó, nếu không tự mình trải qua, sợ là vĩnh viễn không tưởng tượng ra được. Dù vậy, nghe thấy tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế đó, đại khái cũng có chút khái niệm.
Nhưng mà, ả kêu càng thống khổ, Hoàng Phủ Nhiễm Trần càng cười thoải mái hơn, thậm chí còn vui vẻ tự thân động thủ, “ôn nhu” rắc muối lên đầu ngón tay huyết nhục mơ hồ đó.
“A! Ma quỷ! Ngươi là ma quỷ! A!”
Sau khi hét thảm một tràng dài, Lâu Thư Nhã rốt cục lại hôn mê tiếp.
Lần này, không dùng nước đá hắt tỉnh nữa, mà theo ý Hoàng Phủ Nhiễm Trần, người chấp hành tiếp tục giật móng tay ả ra. Một tiếng thét chói tai lại khàn khàn vang lên. Người đã bị đau đến tỉnh.
Hoàng Phủ Nhiễm Trần lãnh khốc nhìn Lâu Thư Nhã chật vật không thôi, đau đến chết đi sống lại, gằn từng chữ vô tình: “Kẻ nào thương nàng, ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần cho người đó!”
—
“Vương! Có tin tốt, tin tức tốt ạ! Vương hậu được cứu rồi!”
/94
|