Túng Sủng - Ngạo Thế Cuồng Phi

Chương 20: Chút ái muội, nụ hôn của hắn

/30


Canh tư, mưa thu mông lung, hàn ý tràn ngập. Thủ vệ còn đang ngủ gật, một chiếc xe ngựa lặng yên ra khỏi cửa thành, phía sau có bốn năm tùy tùng đi theo.

Người cầm cương chính là Phù Trần, hắn do dự chỉ chốc lát, vẫn xoay người đánh xe.

“Chuyện gì?” Hiên Viên Uyên một thân hắc y ngồi trên xe ngựa, tóc đen cột cao rơi lả tả vài cọng, tràn ngập khí tức tà mị tôn quý, không một ai dám lại gần. Thỉnh thoảng cúi đầu nhìn nha đầu đang gối đầu ngủ, khóe môi nhợt nhạt nụ cười ấm áp.

Tay nhẹ nhàng nhéo lỗ mũi của nàng, cũng không biết vì sao, càng ngày càng không muốn rời xa nha đầu này.

“Bên trong hoàng cung truyền đến tin tức.” Phù Trần khinh bỉ liếc mắt nhìn Vương gia, trên mặt âm trầm càng đậm, cũng không biết Vương gia coi trọng nha đầu này điểm nào? Hắn không khỏi gia tăng thanh âm nói: “Hoàng thượng tự tiện chủ trương, đem 50 vạn binh quyền ngài vừa nộp lên chuyển giao cho Binh bộ Thượng thư Hồ Hải.”

Hiên Viên Uyên cười mỉm, trong mắt lộ vẻ chẳng đáng: “Hành động của hắn thật ra khá nhanh! Đã đem binh quyền dời đi.” Tay nâng cằm của mình, Hiên Viên Uyên hừ lạnh: “Sự tình nếu như hắn mong muốn, cũng sẽ không có ngày hôm nay!”

Phù Trần vừa nghe, lập tức minh bạch vương gia nhất định đã an bài quân cờ: “Vương gia, bước tiếp theo…”

“Ồn quá!” Một tiếng oán giận truyền ra, Tri Nhã ở trong lòng Hiên Viên Uyên trở mình. Thật là, nửa đêm còn làm kẻ trộm? Một đại Vương gia vào buổi tối còn lắm điều thế này.

Buồn ngủ quá! “Ngươi đừng động!” Tri Nhã chu môi lên, đã đồng ý làm Ly Vương phi của hắn, nên chẳng cần phải quản lễ tiết gì, ngủ no là được rồi.

Tri Nhã ở trong lòng Hiên Viên Uyên tìm một vị trí thích hợp, cả người cuộn tròn như con mèo nhỏ, không lâu sau phát ra tiếng hít thở trầm ổn.

Phù Trần thấy Tri Nhã ngủ tiếp, vội vàng thấp giọng hỏi: “Vương gia, bước tiếp theo làm cái gì đây?”

Ánh mắt Hiên Viên Uyên lạnh lùng bắn thẳng lên người Phù Trần, mím môi trong im lặng, rõ ràng phun ra hai chữ…

Câm miệng!

Ngón tay ở trên bàn viết xuống hai chữ “Lạc Thành”.

Đơn giản hai chữ, lại không làm cho Phù Trần nghi hoặc. Hắn thế nào lạ không nghĩ tới lão gia Binh bộ Thượng thư Hồ Hải tới Lạc Thành. Hộ quốc thần kiếm ở Cẩm thành, mà đường tới Lạc thành có đi qua Cẩm thành. Nếu có thể ở Lạc thành thuận lợi tìm được căn cứ Hồ Hải tham ô nhận hối lộ, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện.

“Vương gia! Người thật…” Gương mặt lạnh lùng của Phù Trần biến đổi, mừng như điên.

Lời còn chưa dứt, Tri Nhã vừa lật người.

Phẫn nộ trong mắt Hiên Viên Uyên bỗng nhiên bạo phát, quả thực là tìm đánh mà, không phát hiện nha đầu đang ngủ sao? Liền chẳng chút lưu tình đánh Phù Trần một chưởng văng ra ngoài.

Xe ngựa khởi bước, Phù Trần đen mặt lần thứ hai đánh xe.

Trong buồng xe khí tức an tĩnh, Hiên Viên Uyên nhịn không được cúi đầu, mân mê đôi môi lành lạnh của Tri Nhã, trên khuôn mặt trắng noãn hiện lên chút hồng nhuận, lại khiến người mê hoặc.

Hiên Viên Uyên cũng không kềm chế nữa, cúi đầu khẽ hôn lên môi nàng. Nha đầu này, ngủ là dễ thương nhất.

***

Lạc thành, Hiên Viên quốc chi danh, sản vật phì nhiêu, bách tính hòa thuận.

Đầu đường người bán hàng rong hô rao liên tiếp, chu vi, người đi như nước chảy, hết sức náo nhiệt.

Lúc này đoàn người Tri Nhã cải trang thành thương nhân, đi trên đường cái.

“Ta đói bụng.” Ánh mắt Tri Nhã vẫn lờ mờ, chết tiệt, buồn ngủ quá.

Hiên Viên Uyên tươi cười: “Bản thiếu gia cũng đói bụng a…”

Ý vị thâm trường, Tri Nhã hung hăng trừng hắn, thật không biết nam nhân này trong đầu đang suy nghĩ gì, đối tiểu hài tử cũng không biết xấu hổ nói ra.

Hiên Viên Uyên nhìn nàng thở phì phò, thấp cười, vỗ vỗ đầu Tri Nhã: “Là ngươi nghĩ sai.”

Ra thủ thế với Phù Trần. Phù Trần lạnh lùng gật đầu, lập tức dẫn đường. Tri Nhã thấy vậy cong môi, cũng không phản bác, ăn no là được.

Đoàn người vừa đi vào quán trọ, thì có tiểu nhị đi lên trước.

“Khách quan, ngài dùng món ạ?“

Hiên Viên Uyên vung quạt lên, phong lưu tiêu sái gật đầu. Trong nháy mắt đưa tới tiếng kinh hô của các cô gái trẻ tuổi.

Tri Nhã xoắn xoắn tóc của mình, đi theo. Nàng cũng quen, hồ ly tới chỗ nào đều là yêu nghiệt, theo tiểu nhị dẫn mình tới bàn bên cạnh.

Lại phát hiện tùy tùng sau lưng đều đứng, Tri Nhã nhíu mày. “Các ngươi đứng làm gì, làm sao ta ăn được?” Nàng ghét nhất chế độ phong kiến này.

“Hạ nhân không thể cùng chủ nhân ngồi chung một chỗ.” Phù Trần đáp lời.

Tri Nhã nhìn gương mặt lạnh lùng, cho dù tâm tình tốt cũng hoàn toàn biến mất. Thái độ gì?

“Hồ ly!” Lạnh lùng nói hai chữ, nhãn thần hội ý quét tới.

Hiên Viên Uyên cũng không tức giận, mặc nàng không lớn không nhỏ kêu: “Ngồi hết đi! Bên ngoài không cần nhiều quy cũ như vậy.” Không nghĩ tới nha đầu này thật quan tâm người.

Tùy tùng sau lưng lúc này mới ngồi xuống.

Đối mặt với một đám mặt không thay đổi, Tri Nhã ngồi cao ở trên ghế, chân không được tự nhiên vung vài cái, nàng ghét cảm giác bị lờ đi.

Chỉ chốc lát sau trên bàn bày đầy món ăn. Tất cả đồ ăn đã được Phù Trần sớm an bài. Nhìn một bàn ăn, đều là những món mình thích. Ánh mắt Tri Nhã híp thành một đường dài. “Làm sao ngươi biết ta thích mấy món này?”

“Giờ mới biết chỗ tốt của bản công tử sao?” Hiên Viên Uyên cười đưa tay vuốt đầu nàng, nhưng không nghĩ thân thể nàng khẽ động, tránh được móng vuốt của hắn. Cũng không biết người đàn ông này sao cứ thích động thủ động cước, nếu không phải vì ngủ, còn lâu mới cho hắn chạm vào.

Hiên Viên Uyên nở nụ cười, cúi đầu, khí tức ái muội thổi tới bên tai Tri Nhã: “Ngươi lẽ nào đã quên, mình đồng ý với ta gì rồi à?” Thanh âm khiêu khích đặc biệt mị hoặc.

Tên hồ ly này, quyến rũ cái quái gì? Tri Nhã ngửa đầu đối mặt ánh mắt Hiên Viên Uyên, khóe miệng cong lên mê người. “Ngươi lẽ nào quên mất, chúng ta còn chưa thành thân. Hay là công tử ngươi, rất thiếu nữ nhân?”

Cười khanh khách, môi anh đào hồng nhuận. Hiên Viên Uyên bỗng nhiên cảm giác được thân thể mình nóng lên, vươn tay uống một hơi cạn sạch chén rượu lạnh. Chết tiệt, hắn lại có cảm giác với tiểu nha đầu. Tay hơi che giấu sự thất thố của mình, bên tai truyền đến tiếng bàn luận mấy người bàn kề cận.

“Các ngươi nghe nói không, thiên kim Hồ đại nhân _ Hồ Nhã Mộng tổ chức tiệc hái hoa, nếu như nam tử nào có thể đáp được ba vấn đề của Hồ tiểu thư, sẽ được mời đến Hồ phủ.” Một người thiêu mi nói.

“Thật vậy chăng?” Một người khác thanh âm kích động. “Hồ tiểu thư là đệ nhất mỹ nữ Lạc thành chúng ta!”

“Huống chi phụ thân của nàng còn là thượng thư trong triều, quyền lợi che trời!”

Thanh âm lục tục truyền tới bên tai, ngón tay Hiên Viên Uyên nhẹ gõ bàn, khóe miệng lơ đãng vung lên. Ánh mắt quay đầu nhìn Phù Trần.

Hái hoa? Đây không phải thời cơ tốt nhất đến Hồ phủ sao?

Tri Nhã chính xác kẹp lấy một miếng thịt để vào trong miệng, đem thần tình hai người thu hết vào đáy mắt, bên môi hiện lên tiếu ý.

Xem ra, sắp có chuyện đùa rồi.

/30

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status