Tri Nhã lạnh lùng đứng trước mặt hắn. Nghiêng đầu không nhìn thẳng ánh mắt của hắn.
Hiên Viên Uyên trái lại tiến lên một bước, mặc cho cành khô cắt lồng ngực mình. Nam tử cao ngạo té quỵ dưới đất, đây là lần áy náy nhất Hiên Viên Uyên đối mặt với nha đầu trước mắt.
“Tha thứ ta!”
Chỉ một tiếng này, môi Tri Nhã khẽ nhúc nhích, không có lên tiếng. Nàng thậm chí nhịn không được rung cánh tay. Nam tử cao ngạo này, nàng chẳng bao giờ nghĩ tới hắn biết dùng biện pháp xin lỗi y hệt trong ti vi.
Đối mặt với người thứ nhất trên thế giới này không chỉ một lần nói thích mình.
Nàng đứng nơi đó thật lâu, nửa bước không nhúc nhích.
“Hiên Viên Uyên. Ngươi rốt cuộc thích ta cái gì?” Môi mỏng khẽ động, lời nói phun ra từ kẽ răng. Nàng bất quá chỉ là một tiểu nha đầu, đáng giá hắn đối đãi như thế sao? Nàng không tin đường đường một Vương gia không tìm được Vương phi thích hợp.
“Nếu như là bởi vì áy náy, căn bản không cần như vậy.” Nàng là người của thế kỷ hai mươi mốt, tất nhiên không sẽ để ý nhiều danh tiết như vậy.
“Không biết.” Hiên Viên Uyên lắc đầu, hắn thích nàng nhiều lắm, muốn nói ra, hắn mới biết được nguyên lai từ lâu tình cảm hắn dành cho nàng đã cắm rễ sâu như vậy, trong mắt khó có thể che giấu áy náy cùng mê luyến, theo mưa cuồng vọng hóa làm một thể.
“Ta cũng không biết, thế nhưng Tri Nhã, từ khi gặp nàng lần đầu tiên, trong đầu lại thường thường hiện ra thân ảnh của nàng, khi nàng chạy vào thất phổ đồ, khi nàng nói nguyện ý làm Vương phi của ta, Tri Nhã, nàng đặc biệt, khiến ta vô pháp quên được.” Hiên Viên Uyên vừa nghĩ tới người thứ nhất mà mình đàm phán lại là một tiểu nha đầu thì kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, đánh sâu vào trong óc.
Lời nói chân thành của Hiên Viên Uyên rơi vào trong tai, trong lòng dâng lên một cảm giác. Tựa hồ là áy náy, lại yêu thương, phẫn nộ... Dường như xúc động muốn lao ra khỏi nhà hoang này.
Tri Nhã nhìn nam nhân trước mắt, nàng biết một việc, chính là tâm tình của mình chịu ảnh hưởng từ người nam nhân này. Tình cảm cá nhân bị người chi phối, vậy lòng nàng đối với hắn cũng đã thích có đúng hay không?
Nàng chẳng bao giờ nói chuyện cảm tình. Đôi mi thanh tú không khỏi nhăn lại, nàng không thích loại cảm giác không xác định. Cùng với mơ hồ, không bằng tự mình đi cảm thụ. Cảm nhận tư vị trong đó, sau đó phán đoán mình yêu hay không yêu.
“Ta cũng không biết ta có thích ngươi hay không?” Tri Nhã buông lỏng cành cây ra, toàn thân sớm bị mưa bụi thấm ướt, nàng vẫn không nhúc nhích: “Hay là ta thử thích ngươi?”
“Thật không?” Nhãn tình Hiên Viên Uyên sáng lên. Đôi mắt nhìn chằm chằm Tri Nhã, không bỏ sót một tia biểu tình trên mặt nàng.
Tri Nhã nhìn Hiên Viên Uyên vì một câu nói của mình mà trở nên hưng phấn, ngực lại nhảy nhót. Nguyên bản không chỉ tâm tình của nàng đã bị hắn nói ảnh hưởng, nam nhân cao cao tại thượng này bị mình dẫn tới hỉ nộ ái ố.
“Ta có thể tiếp thu lời thổ lộ của ngươi, cũng sẽ nghĩ rõ ràng quan hệ giữa chúng ta, thế nhưng -” Tri Nhã nhìn hắn một cái. “Ái tình này do ta chủ đạo, mọi việc ta quyết định.”
“Tỷ như?” Hiên Viên Uyên hứng thú, mày kiếm hơi nhướng lên, đôi mắt lóe sáng. Tiểu nha đầu này luôn tạo bất ngờ cho hắn, lại do nàng chủ đạo, vậy hẳn là rất có ý tứ.
“Tỷ như, không nên thay ta quyết định sự tình, không nên can thiệp chuyện của ta, không được hoài nghi ta làm bất cứ chuyện gì, không được mắng ta, không oan uổng ta, không dùng quyền thế áp chế ta, lại càng không nhìn ai ngoài ta hết...” Tri Nhã đếm đầu ngón tay: “Quan trọng nhất khi ta thích ngươi, ngươi phải cao hứng bừng bừng; khi ta không thích ngươi phải rời đi, ngươi phải thoải mái mà rời đi. Không nên dây dưa không dứt với ta.” Trước đây ở hiện đại, nàng ghét nhất người bị cảm tình chi phối, muốn chết đi sống lại.
Hiên Viên Uyên theo Tri Nhã nói, ngày càng kinh ngạc. Ai nói nữ tử này yếu đuối, người nọ nhất định là ngu ngốc. Nhìn tiểu nha đầu này mỗi một câu nói, hắn đều nhanh biến thành tiểu thiếp.
“Thế nào?” Tri Nhã tà tà liếc Hiên Viên Uyên: “Ngươi đồng ý không?”
Cuồng vọng, gió thổi qua khuôn mặt anh tuấn, mang theo kiệt ngạo. Mưa bụi thổi qua gương mặt hai người.
“Đồng ý.” Hiên Viên Uyên gật đầu, nếu đáp ứng cưng chìu nàng, như vậy nàng nói tất cả, hắn cũng sẽ không có ý kiến. Nhưng trừ nàng nói một điều cuối cùng, hắc hắc, nàng muốn rời khỏi. Hắn làm sao để nàng sinh ra ý niệm như vậy?
“Vậy được.” Tri Nhã đi tới trước mặt Hiên Viên Uyên. Cầm tay hắn, tuyên bố: “Từ nay về sau, ngươi chính là nam nhân của ta.”
Một câu nói, mang theo thanh âm trong trẻo, lại cực kỳ bá đạo. Một câu nói, nàng không còn là Vương phi của hắn, mà Hiên Viên Uyên hắn là nam nhân của nàng.
“Tiểu thư -” đứng ở nhà tranh cách mấy bước Nhu Mễ mở to hai mắt nhìn, sao tiểu thư có thể nói ra những câu này?
Hiên Viên Uyên sắc mặt kinh ngạc, không nghĩ tới điều kiện qua đi lại là kết quả như vậy. Hắn thành nam nhân của nàng, mà nàng lại không phải là Vương phi của hắn? Bất quá, ngón tay thon dài vuốt ve mình, loại cảm giác này tựa hồ cũng không tệ lắm.
Gió thổi càng thêm mãnh liệt, hai người quần áo sớm đã ướt đẫm, Tri Nhã ngẩng đầu lên hỏi: “Hồ ly, vậy ngươi dự định đứng bao lâu? Ta muốn đi trú mưa, ngươi còn tiếp tục đứng, ta cũng mặc kệ ngươi.”
Hiên Viên Uyên đi theo bước chân của Tri Nhã, nhịn không được khóe miệng co rúm, đôi mắt thâm thúy như u đàm rất kiên định nhìn nàng, trong tròng mắt lóe ra ánh sáng kháng nghị: “Tiểu nha đầu, nàng có thể đổi cách xưng hô không, như thế nào ta cũng là Vương gia a?” Có thể tưởng tượng, nếu như bị thủ hạ mình nghe được, bọn họ nhất định sẽ cười đến rút gân.
Tri Nhã liếc hắn một cái: “Muốn tên gì? Hiên Viên Uyên ca ca?” Trừ phi, ngươi muốn tìm cái chết.
“Không cần, không cần.” Hiên Viên Uyên khoát khoát tay, kêu như thế, hắn cũng muốn ói. “Nếu có ngoại nhân ở đó, nàng bảo ta là gia đi. Lúc không có người, tùy nàng gọi sao thì gọi.” Gương mặt tiểu nha đầu kia tràn đầy sát khí, hắn vẫn không nên chọc giận nàng.
“Tiểu thư, các người không sao chứ?” Nhu Mễ mở to mắt, hiển nhiên không có nhận rõ ràng tình huống trước mắt, thế nào thoáng cái tốt rồi?
Tri Nhã liếc nàng, nha đầu ngốc.
Nhìn Nhu Mễ ủy khuất cúi đầu, Tri Nhã bĩu môi, vẫy vẫy tay với Hiên Viên Uyên.
“Ẵm ta.” Nếu đã là người của nàng, vậy cũng không cần thiết lãng phí tài nguyên, nam nhân này ôm ấp coi như hợp lễ.
Hiên Viên Uyên vươn cánh tay, lau khô giọt nước trên mặt Tri Nhã, ôm lấy thân thể nàng.
Tri Nhã ở trong lòng Hiên Viên Uyên tìm một vị trí thích hợp, nếu là nam nhân của nàng, cũng không có gì mất tự nhiên. Nàng không khỏi nhắm hai mắt lại, bận rộn một ngày một đêm, nàng cũng mệt mỏi.
Nhu Mễ thấy vậy, gương mặt tròn vo lộ ra tươi cười. Tiểu thư và Vương gia không cãi nhau nữa. Thật tốt! Nàng nhìn chung quanh, hướng phía đống cành khô đi đến, muốn đốt lửa, để tiểu thư ấm áp thân thể.
Nhưng không nghĩ vừa bước ra vài bước, bỗng nhiên cành khô truyền ra thanh âm ho khan. Có vẻ chói tai.
(Sally: Dạo này mưa bão mạng miết gì chán quá, ta đăng có bài này không mất cả hơn nữa tiếng đồng hồ)
Hiên Viên Uyên trái lại tiến lên một bước, mặc cho cành khô cắt lồng ngực mình. Nam tử cao ngạo té quỵ dưới đất, đây là lần áy náy nhất Hiên Viên Uyên đối mặt với nha đầu trước mắt.
“Tha thứ ta!”
Chỉ một tiếng này, môi Tri Nhã khẽ nhúc nhích, không có lên tiếng. Nàng thậm chí nhịn không được rung cánh tay. Nam tử cao ngạo này, nàng chẳng bao giờ nghĩ tới hắn biết dùng biện pháp xin lỗi y hệt trong ti vi.
Đối mặt với người thứ nhất trên thế giới này không chỉ một lần nói thích mình.
Nàng đứng nơi đó thật lâu, nửa bước không nhúc nhích.
“Hiên Viên Uyên. Ngươi rốt cuộc thích ta cái gì?” Môi mỏng khẽ động, lời nói phun ra từ kẽ răng. Nàng bất quá chỉ là một tiểu nha đầu, đáng giá hắn đối đãi như thế sao? Nàng không tin đường đường một Vương gia không tìm được Vương phi thích hợp.
“Nếu như là bởi vì áy náy, căn bản không cần như vậy.” Nàng là người của thế kỷ hai mươi mốt, tất nhiên không sẽ để ý nhiều danh tiết như vậy.
“Không biết.” Hiên Viên Uyên lắc đầu, hắn thích nàng nhiều lắm, muốn nói ra, hắn mới biết được nguyên lai từ lâu tình cảm hắn dành cho nàng đã cắm rễ sâu như vậy, trong mắt khó có thể che giấu áy náy cùng mê luyến, theo mưa cuồng vọng hóa làm một thể.
“Ta cũng không biết, thế nhưng Tri Nhã, từ khi gặp nàng lần đầu tiên, trong đầu lại thường thường hiện ra thân ảnh của nàng, khi nàng chạy vào thất phổ đồ, khi nàng nói nguyện ý làm Vương phi của ta, Tri Nhã, nàng đặc biệt, khiến ta vô pháp quên được.” Hiên Viên Uyên vừa nghĩ tới người thứ nhất mà mình đàm phán lại là một tiểu nha đầu thì kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, đánh sâu vào trong óc.
Lời nói chân thành của Hiên Viên Uyên rơi vào trong tai, trong lòng dâng lên một cảm giác. Tựa hồ là áy náy, lại yêu thương, phẫn nộ... Dường như xúc động muốn lao ra khỏi nhà hoang này.
Tri Nhã nhìn nam nhân trước mắt, nàng biết một việc, chính là tâm tình của mình chịu ảnh hưởng từ người nam nhân này. Tình cảm cá nhân bị người chi phối, vậy lòng nàng đối với hắn cũng đã thích có đúng hay không?
Nàng chẳng bao giờ nói chuyện cảm tình. Đôi mi thanh tú không khỏi nhăn lại, nàng không thích loại cảm giác không xác định. Cùng với mơ hồ, không bằng tự mình đi cảm thụ. Cảm nhận tư vị trong đó, sau đó phán đoán mình yêu hay không yêu.
“Ta cũng không biết ta có thích ngươi hay không?” Tri Nhã buông lỏng cành cây ra, toàn thân sớm bị mưa bụi thấm ướt, nàng vẫn không nhúc nhích: “Hay là ta thử thích ngươi?”
“Thật không?” Nhãn tình Hiên Viên Uyên sáng lên. Đôi mắt nhìn chằm chằm Tri Nhã, không bỏ sót một tia biểu tình trên mặt nàng.
Tri Nhã nhìn Hiên Viên Uyên vì một câu nói của mình mà trở nên hưng phấn, ngực lại nhảy nhót. Nguyên bản không chỉ tâm tình của nàng đã bị hắn nói ảnh hưởng, nam nhân cao cao tại thượng này bị mình dẫn tới hỉ nộ ái ố.
“Ta có thể tiếp thu lời thổ lộ của ngươi, cũng sẽ nghĩ rõ ràng quan hệ giữa chúng ta, thế nhưng -” Tri Nhã nhìn hắn một cái. “Ái tình này do ta chủ đạo, mọi việc ta quyết định.”
“Tỷ như?” Hiên Viên Uyên hứng thú, mày kiếm hơi nhướng lên, đôi mắt lóe sáng. Tiểu nha đầu này luôn tạo bất ngờ cho hắn, lại do nàng chủ đạo, vậy hẳn là rất có ý tứ.
“Tỷ như, không nên thay ta quyết định sự tình, không nên can thiệp chuyện của ta, không được hoài nghi ta làm bất cứ chuyện gì, không được mắng ta, không oan uổng ta, không dùng quyền thế áp chế ta, lại càng không nhìn ai ngoài ta hết...” Tri Nhã đếm đầu ngón tay: “Quan trọng nhất khi ta thích ngươi, ngươi phải cao hứng bừng bừng; khi ta không thích ngươi phải rời đi, ngươi phải thoải mái mà rời đi. Không nên dây dưa không dứt với ta.” Trước đây ở hiện đại, nàng ghét nhất người bị cảm tình chi phối, muốn chết đi sống lại.
Hiên Viên Uyên theo Tri Nhã nói, ngày càng kinh ngạc. Ai nói nữ tử này yếu đuối, người nọ nhất định là ngu ngốc. Nhìn tiểu nha đầu này mỗi một câu nói, hắn đều nhanh biến thành tiểu thiếp.
“Thế nào?” Tri Nhã tà tà liếc Hiên Viên Uyên: “Ngươi đồng ý không?”
Cuồng vọng, gió thổi qua khuôn mặt anh tuấn, mang theo kiệt ngạo. Mưa bụi thổi qua gương mặt hai người.
“Đồng ý.” Hiên Viên Uyên gật đầu, nếu đáp ứng cưng chìu nàng, như vậy nàng nói tất cả, hắn cũng sẽ không có ý kiến. Nhưng trừ nàng nói một điều cuối cùng, hắc hắc, nàng muốn rời khỏi. Hắn làm sao để nàng sinh ra ý niệm như vậy?
“Vậy được.” Tri Nhã đi tới trước mặt Hiên Viên Uyên. Cầm tay hắn, tuyên bố: “Từ nay về sau, ngươi chính là nam nhân của ta.”
Một câu nói, mang theo thanh âm trong trẻo, lại cực kỳ bá đạo. Một câu nói, nàng không còn là Vương phi của hắn, mà Hiên Viên Uyên hắn là nam nhân của nàng.
“Tiểu thư -” đứng ở nhà tranh cách mấy bước Nhu Mễ mở to hai mắt nhìn, sao tiểu thư có thể nói ra những câu này?
Hiên Viên Uyên sắc mặt kinh ngạc, không nghĩ tới điều kiện qua đi lại là kết quả như vậy. Hắn thành nam nhân của nàng, mà nàng lại không phải là Vương phi của hắn? Bất quá, ngón tay thon dài vuốt ve mình, loại cảm giác này tựa hồ cũng không tệ lắm.
Gió thổi càng thêm mãnh liệt, hai người quần áo sớm đã ướt đẫm, Tri Nhã ngẩng đầu lên hỏi: “Hồ ly, vậy ngươi dự định đứng bao lâu? Ta muốn đi trú mưa, ngươi còn tiếp tục đứng, ta cũng mặc kệ ngươi.”
Hiên Viên Uyên đi theo bước chân của Tri Nhã, nhịn không được khóe miệng co rúm, đôi mắt thâm thúy như u đàm rất kiên định nhìn nàng, trong tròng mắt lóe ra ánh sáng kháng nghị: “Tiểu nha đầu, nàng có thể đổi cách xưng hô không, như thế nào ta cũng là Vương gia a?” Có thể tưởng tượng, nếu như bị thủ hạ mình nghe được, bọn họ nhất định sẽ cười đến rút gân.
Tri Nhã liếc hắn một cái: “Muốn tên gì? Hiên Viên Uyên ca ca?” Trừ phi, ngươi muốn tìm cái chết.
“Không cần, không cần.” Hiên Viên Uyên khoát khoát tay, kêu như thế, hắn cũng muốn ói. “Nếu có ngoại nhân ở đó, nàng bảo ta là gia đi. Lúc không có người, tùy nàng gọi sao thì gọi.” Gương mặt tiểu nha đầu kia tràn đầy sát khí, hắn vẫn không nên chọc giận nàng.
“Tiểu thư, các người không sao chứ?” Nhu Mễ mở to mắt, hiển nhiên không có nhận rõ ràng tình huống trước mắt, thế nào thoáng cái tốt rồi?
Tri Nhã liếc nàng, nha đầu ngốc.
Nhìn Nhu Mễ ủy khuất cúi đầu, Tri Nhã bĩu môi, vẫy vẫy tay với Hiên Viên Uyên.
“Ẵm ta.” Nếu đã là người của nàng, vậy cũng không cần thiết lãng phí tài nguyên, nam nhân này ôm ấp coi như hợp lễ.
Hiên Viên Uyên vươn cánh tay, lau khô giọt nước trên mặt Tri Nhã, ôm lấy thân thể nàng.
Tri Nhã ở trong lòng Hiên Viên Uyên tìm một vị trí thích hợp, nếu là nam nhân của nàng, cũng không có gì mất tự nhiên. Nàng không khỏi nhắm hai mắt lại, bận rộn một ngày một đêm, nàng cũng mệt mỏi.
Nhu Mễ thấy vậy, gương mặt tròn vo lộ ra tươi cười. Tiểu thư và Vương gia không cãi nhau nữa. Thật tốt! Nàng nhìn chung quanh, hướng phía đống cành khô đi đến, muốn đốt lửa, để tiểu thư ấm áp thân thể.
Nhưng không nghĩ vừa bước ra vài bước, bỗng nhiên cành khô truyền ra thanh âm ho khan. Có vẻ chói tai.
(Sally: Dạo này mưa bão mạng miết gì chán quá, ta đăng có bài này không mất cả hơn nữa tiếng đồng hồ)
/30
|