Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Q.2 - Chương 45 - Thi Đình

/95


“Nương nương, báo cáo chiến sự!” Một sĩ binh tiến vào, giơ cao báo cáo trong tay.

Thiên Thanh Hoàng nói : “Trình lên!”

An công công đi xuống tiếp nhận, sau đó đưa cho Hiên Viên Địch, Hiên Viên Địch đưa cho Thiên Thanh Hoàng, Thiên Thanh Hoàng nhìn, liền cho An công công tuyên đọc, quả nhiên như nàng liệu tính, Hiên Viên Tuyệt đánh thẳng vào Đông Hán, mười ngày đã đánh hạ ba tòa thành trì, thắng lợi như vậy khiến tất cả mọi người đều hưng phấn.

“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, Hoàng Thượng dũng mãnh phi thường, dụng binh như thần, rất nhanh có thể toàn thắng trở về!”

Thiên Thanh Hoàng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là hắn đã muốn trở lại sao? Quay đầu nhìn về phía Lý Lương: “Tướng gia hôm nay không có gì cần báo sao?”

Lý Lương nghe vậy đi lên: “Hồi nương nương, kì khoa khảo đầu đã chấm dứt, trước chọn lấy mười người, sau vì nương nương phân phó nên thần chọn thêm vài người có cách hành văn, giải thích độc đáo, tổng cộng là hai mươi ba người, hiện đang ở ngoài điện đợi chỉ!”

“Truyền!”

“Truyền tân khoa yết kiến!”

Rất nhanh sau đó, hai mươi ba người đi vào xếp thành hàng ngũ, quần áo một màu trắng xám, thoạt nhìn đều là sĩ tử nghèo; bởi vì lần đầu tiên tiến Kim Loan điện nên rất nhiều người đều khẩn trương, còn chưa đi đến trước đại điện đã quỳ xuống : “Tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

“Bình thân!” Thiên Thanh Hoàng hai tay nhấc lên, mắt lóe sáng nhìn những người này, bọn họ mới có thể là trọng thần tương lai của Kim Loan điện, sĩ tử thực sự tài giỏi từ tầng lớp dưới sẽ giúp Tây Hạ thay da đổi thịt.

“Tạ hoàng hậu nương nương!”

Một đám người đứng lên, đều muốn liếc trộm nhìn xem vị hoàng hậu nương nương này, họ đều nghe rằng hoàng hậu nương nương là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng là ngại thân phận, ý tưởng chỉ có thể để dưới đáy lòng.

Thiên Thanh Hoàng đảo mắt qua tất cả, cuối cùng dừng lại trên hai người, một người thân màu xám y bào, bộ dạng có chút ngại ngùng, khoảng hơn hai mươi tuổi, hai tay để trước ngực, bất luận so với ai đều khẩn trương hơn; mà người kia lại tương phản, bên ngoài mặc bạch y bình thường nhưng lại có một sự xuất trần khác thường tỏa ra; khuôn mặt cũng tuấn mỹ, nhưng lại cho người ta cảm giác lạnh nhạt, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm cho người ta nhìn mà tâm tình thoải mái.

Có lẽ là cảm giác được ánh mắt của Thiên Thanh Hoàng, người kia hơi ngẩng đầu, bắt gặp dung mạo của nàng liền kinh diễm, sau đó lại cung kính cúi xuống; biểu hiện này khiến Thiên Thanh Hoàng càng thêm xem trọng hắn, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích: “Tên!”

“Dạ?” Rất nhiều người không hiểu được Thiên Thanh Hoàng nói cái gì, chỉ có người kia bình tĩnh tiêu sái tiến lên, quỳ gối phía trước: “Thảo dân tên là Diệp Tuế Hàn, tham kiến hoàng hậu nương nương!”

“Tuế Hàn! Tên rất hay!” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, nhịn không được thốt ra: “Tuế hàn nhiên hậu tri tùng bách chi hậu điêu” (Qua năm lạnh mới biết cây tùng cây bách là điêu tàn sau cùng)!”

Diệp Tuế Hàn nghe vậy nhịn không được ngẩng đầu: “Nương nương văn thơ xuất thần, thảo dân không biết tên mình còn có ý nghĩa như vậy!”

Thiên Thanh Hoàng ngồi trên cũng đứng dậy: “Nói ngươi tới từ đâu, thân phận của ngươi ra sao!”

“Thảo dân là người Tây Hạ, nhà gần thành Nam Phong Thiên Hà thôn Phượng Hoàng, phụ thân là tiên sinh dạy học, mẫu thân là tiểu thư của gia đình nhỏ, một gia đình bình thường!” Diệp Tuế Hàn nói, không chút tự ti đáp về xuất thân và thân phận của cha mẹ.

“Ha ha!” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Quả thực bình thường! Diệp Tuế Hàn, nếu như bản cung không có lầm thì ngươi ở Phượng Hoàng thôn vì một đứa nhỏ mà đắc tội với thổ hào, cho nên bị buộc rời khỏi thôn?”

Diệp Tuế Hàn sắc mặt khẽ nhúc nhích: “Nương nương điều tra thảo dân?”

“Ngươi nói xem?” Thiên Thanh Hoàng ý tứ hàm xúc không rõ nở nụ cười, sau đó không hề nhìn Diệp Tuế Hàn, ngược lại đem ánh mắt sắc bén đảo qua những người phía sau, thanh âm lạnh lùng, không lớn nhưng mang theo khí thế cường đại: “Ngẩng đầu lên!”

Nghe vậy, mọi người sửng sốt, có người theo phản xạ tính ngẩng đầu, có người vẫn cúi đầu, Thiên Thanh Hoàng nhìn ba người ngẩng đầu, không nhìn thêm những người còn lại không ngẩng đầu, thanh âm lạnh lùng: “Người đâu! Đem những người không ngẩng đầu đuổi ra ngoài đi!”

“Nương nương, vì sao?” Các đại thần cả kinh, khó hiểu nhìn Thiên Thanh Hoàng, Thừa tướng Lý Lương cũng khó hiểu.

Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Vì sao? Bởi vì bọn họ không để tâm tới lời bản cung nói, đây là lý do, còn muốn hỏi sao?”

“Nương nương, bọn họ là không dám nhìn thẳng thiên nhan, huống hồ bọn họ đều có năng lực, quốc gia không thể thiếu nhân tài, thỉnh nương nương cân nhắc!” Lý Lương nhịn không được cầu tình, bởi vì trong đó vài học sinh hắn thực xem trọng, trong lòng cảm thấy đáng tiếc.

“Thỉnh nương nương cân nhắc!” Triều thần quỳ xuống một lượt, đám học trò cũng quỳ xuống theo, duy có một người trước đứng, Thiên Thanh Hoàng đem ánh mắt hướng hỏi: “Nói cho ta biết, vì sao ta phải làm như vậy?”

Diệp Tuế Hàn sửng sốt, lập tức nói: “Lời của Hoàng hậu nương tương đương với thánh chỉ, bọn họ không nghe, đây là thứ nhất; thảo dân lớn mật đoán, nương nương đang muốn khảo nghiệm tâm bọn họ, bất luận kẻ nào nhìn thấy thiên nhan đều đã cảm thấy khẩn trương, nhưng khẩn trương không phải là nao núng, người làm đại sự phải vượt qua chính mình, chứ không phải lúc nào cũng sợ hãi!”

Ánh mắt của Thiên Thanh Hoàng lộ ra một tia tán thưởng, sau đó nhìn về phía những người khác: “Khoa cử khai sáng là từ hàn môn học sĩ, lấy lý luận cùng năng lực để đảm nhiệm quan chức là để cách tân chính sách quốc gia. Ở đây không chỉ cần có kiến thứ, còn cần chính năng lực của các ngươi, nếu như các ngươi chỉ có kiến thức mà không có nguyên tắc và tính cách vững vàng, chỉ biết sợ hãi lùi bước thì không có tư cách trở thành một chi thần, cho dù hôm nay bản cung cho các ngươi cơ hội, các ngươi cũng không thể sống yên trên triều!”

“Cần tự tin và dũng khí, cùng bản cung tranh luận, nên có dã tâm, không quyết làm tướng quân không phải binh lính tốt; hiện tại các ngươi có hai lựa chọn, một, ngẩng đầu nhìn bản cung, nhưng có khả năng mất mạng; hai, tiếp tục cúi đầu, sau đó xoay người ra ngoài, bỏ cơ hội làm quan lại!”

Giọng Thiên Thanh Hoàng không lớn, lại leng keng hữu lực, giống như chùy tử không ngừng gõ vào tim của đám học sĩ, cả các lão thần cũng lo lắng đề phòng, lần trước Thiên Thanh Hoàng hạ lệnh đốt cháy chứng cứ tội của bọn họ trong tay Hàn Thái Hậu, bọn họ đã cầu xin tha thứ nàng cũng không nói gì thêm, ngược lại còn thăng quan, nhưng giờ hiện tại bọn họ mới biết được, Thiên Thanh Hoàng đây là muốn thay máu cho triều đình, cho bọn hắn thăng quan đồng thời là treo trên đầu bọn họ một cây đao, tùy thời khiến bọn họ từ trên Thiên thượng rơi vào địa ngục.

Một cái, hai cái, ba cái, năm, mười cái… Mười lăm cái đầu của các nam sinh trước còn e ngại đều nhắm mắt ngẩng đầu, còn lại sáu người thế nào cũng không ngẩng lên, cuối cùng bị binh lính vô tình kéo ra ngoài.

Thiên Thanh Hoàng không nhìn trong mắt bọn họ đầy kinh diễm: “Hiện tại, các ngươi nói cho bản cung biết, mục đích các ngươi tới đây là gì?”

Mục đích? Câu này vừa hỏi xong khiến tất cả mọi người sửng sốt, đều cảm thấy Thiên Thanh Hoàng hỏi kỳ quái, đầy bụng học thức mà không chỗ phát huy, ngược lại còn khiến cho họ không hiểu ra sao.

Mọi người ở đây nhất thời vẻ mặt đầy sương mù, Diệp Tuế Hàn vô cùng rõ ràng trả lời: “Làm quan!”

Nhất thời mọi người bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ đến không vì làm quan sao? Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, đều là vì làm quan a!

“Như vậy sao?” Thiên Thanh Hoàng nhấc mi mắt hỏi lại.

“Hồi hoàng hậu nương nương, nguyên nhân chúng thần muốn nhập triều đình là muốn vì nước cống hiến, là lý do thảo dân cùng những người khác khổ công học tập cùng kỳ vọng!” Một thư sinh dáng vẻ trầm ổn bước ra, bình tĩnh quỳ xuống đối đáp với Thiên Thanh Hoàng.

“Được!” Thiên Thanh Hoàng coi lý giải tốt, ngồi trở lại long ỷ không hề hỏi thêm, ngược lại nhìn về phía Hiên Viên Địch: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ta?” Hiên Viên Địch không nghĩ tới Thiên Thanh Hoàng lại hỏi hắn, hơi sửng sốt, tự hỏi một hồi rồi đáp: “Thần đệ cho rằng, Hoàng tẩu nói rất đúng, muốn làm đại sự không chỉ cần học thức, còn muốn có tâm tính cùng năng lực, quan trọng nhất còn cần khiêm tốn khoan dung, học được cách dùng người, làm như vậy khởi sự mới có thể càng thành công!” Đây là trải qua chuyện Hàn Thái Hậu khiến hắn hiểu được, mà hắn rốt cục hiểu được Thiên Thanh Hoàng dạy cho hắn cái gì, là bình tĩnh, đảm lượng, trí tuệ và dùng người!

“Bản Cung ý nói ngươi cảm thấy những học sĩ này thế nào!” Thiên Thanh Hoàng nói, bất quá đối với lời Hiên Viên Địch nói cũng thực đồng ý, cũng hiểu được Hiên Viên Địch đã học được gì từ việc nàng giao cho hắn.

“Tốt lắm!” Hiên Viên Địch gật đầu: “Có mười người đã trải qua vô số thử thách của các quan viên mà chọn ra, bọn họ có thực học mà chính mình tự giải thích lý do mình được lựa chọn độc đáo, cũng thật là nhân tài, không biết ý của Hoàng tẩu thế nào!”

Hiên Viên Địch dứt lời, Thiên Thanh Hoàng quay đầu nhìn về phía người ở dưới, tuyên bố: “Tốt lắm, hôm nay thi đình dừng ở đây, bây giờ ta cho để mộc rương ngoài kia, bên trong chứa một xấp giấy, các ngươi mỗi người đi ra ngoài lấy một tờ, lấy được tờ giấy viết chữ ‘Thần’ thì được ở lại làm quan, bản cung sẽ cho người phân quan chức, còn nếu là giấy trắng, nghĩa là các ngươi trượt tuyển. Cơ hội là ở lúc này, hảo hảo nắm chắc đi!”

“Hoàng hậu nương nương!” Lý Lương kinh hãi, làm sao có thể làm như vậy? Lý Lương vừa mới muốn hỏi lại đột nhiên nhớ tới Tô Như Mộng trước khi vào triều nói với hắn: Hoàng hậu nương nương là người thông minh, mỗi một việc đều có ý nghĩa của riêng nó, việc chàng phải làm là giúp nàng, không phải phản bác nàng, hôm nay cứ coi như đi học tập, nhất định học được không ít!

Cân nhắc hồi lâu, Lý Lương chung quy lựa chọn ngậm miệng không nói, còn các đại thần đang đứng đây nào dám phản bác Thiên Thanh Hoàng, chỉ sợ nàng vung tay diệt hết không chừa, tới lúc đó khóc cũng không kịp.

Rất nhanh, một đám học sĩ đi ra ngoài từng người thẳng đến nơi rút thăm, rút xong rời đi rồi mới có thể mở ra, cho nên không ai biết những người khác rút được gì; Diệp Tuế Hàn cũng rút một cái thăm, hắn đi đến phía trước rương mộc, suy tư thật lâu mới đưa bàn tay vào, cuối cùng lấy ra, mở ra thấy cũng là giấy trắng, nhưng hắn không có ảm đạm hoặc là thất vọng, chỉ cầm giấy trắng rời đi, thản nhiên buông thanh âm phiêu tán trong không khí: “Quả thế…”

Mà trong hoàng cung Hoan Hỷ khó hiểu nhìn tiểu thư: “Tiểu thư, vì sao lại bảo ta bỏ hết giấy trắng vào a, vậy không phải không ai trúng sao?”

“Cái gì? Tất cả đều là giấy trắng?” Hiên Viên Địch kinh ngạc vô cùng, nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng tẩu, đây là cửa cuối thật sao?”

Thiên Thanh Hoàng nâng mắt, nói: “Đến lúc đó các ngươi sẽ biết!”

Qua một buổi tối, tin tức về các học sĩ học đều được ám vệ báo cho Thiên Thanh Hoàng, Hiên Viên Địch và Hoan Hỷ nghe được mà hết hồn, nghe tới danh bài đệ nhất học sĩ kia cư nhiên nhảy sông tự sát, lại cắt cổ tay, tuy rằng cuối cùng được cứu trở về, nhưng lại trở nên suy sút vô cùng, một nhân tài tốt như vậy liền bị phế đi!

Dù nghe đến mấy cái tin tức này, Thiên Thanh Hoàng vẫn không có nhiều cảm xúc, đây là một cửa cuối cùng, kiểm tra tâm lý và thừa nhận năng lực, nếu không tiếp thụ nổi đả kích này thì không có tư cách trở thành đại thần của Tây Hạ. Từ lúc thi đình nàng đã nói rất rõ ràng, chỉ là những người này không có tài hoa cũng không chịu động não, không lý giải được ý tứ, chỉ đả kích như vậy đã không dậy nổi, người như vậy giữ dùng làm gì?

Liên tục mười ngày qua, Thiên Thanh Hoàng rốt cục lại triệu những người còn lại vào hoàng cung, mà lần này chỉ có mười người đến, số lượng này đã ngoài ý liệu của Thiên Thanh Hoàng, Diệp Tuế Hàn tất nhiên cũng ở trong đó, mà cái thư sinh trầm ổn cũng đến, cả cái tiểu tử ngại ngùng kia cũng trong số đó.

“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”

“Tham kiến hoàng hậu nương nương!” Mười người một loạt quỳ xuống.

“Đứng lên đi!” Thiên Thanh Hoàng đi đến địa vị cao ngồi xuống, bên cạnh nàng là Hoan Hỷ, còn có An công công đang cầm thánh chỉ.

Thiên Thanh Hoàng đảo mắt qua bọn họ: “Biết bản cung ra khảo đề cuối cùng là gì sao?”

Mười người không hẹn mà cùng gật đầu, bắt đầu bọn họ cũng hoảng, cũng có cảm giác thất vọng, nhưng lại liên tiếp nghe được tin dữ của những học sĩ kia liền tỉnh táo lại, cẩn thận hồi tưởng lại lời hoàng hậu mà suy xét, nhất thời hiểu được hoàng hậu đây là muốn bọn họ khẳng định năng lực, cũng bởi vì bọn họ hiểu được, hôm nay mới có cơ hội đứng ở chỗ này.

“Nói tên các ngươi đi!” Tuy rằng đều không khác lắm vì hầu như đã biết, nhưng nàng vẫn là cho bọn hắn cơ hội tự giới thiệu chính mình.

Diệp Tuế Hàn không cần phải nói, thư sinh bên cạnh tiến lên: “Thảo dân Vương Thành, tham kiến hoàng hậu nương nương!”

“Thảo dân Dư Tùng, tham kiến hoàng hậu nương nương!”

Thư sinh trầm ổn tiến lên: “Thảo dân Ngôn Hà tham kiến hoàng hậu nương nương!”

Đến lượt thư sinh ngại ngùng cũng đi lên trước, run run mở miệng: “Thảo dân Văn Kiều, tham kiến hoàng hậu nương nương!”

“Thảo dân…”

Đợi bọn họ giới thiệu xong, Thiên Thanh Hoàng mới thu ánh mắt: “Các ngươi là người cuối cùng bản cung chọn ra, mặc dù số lượng hơi nhiều, nhưng bản cung cũng sẽ không giảm. Các ngươi giờ đều có thể được quan tước, nhưng bản cung cũng minh xác nói cho các ngươi biết, nếu như năng lực của các ngươi không thể đáp ứng yêu cầu của bản cung thì lúc nào cũng có thể thay đổi, điểm ấy, ta tin các ngươi rất rõ ràng!”

“Thảo dân hiểu được!”

“Tốt lắm! An công công tuyên đọc thánh chỉ đi!” Thiên Thanh Hoàng đứng dậy, cùng Hoan Hỷ rời đi, khi đi qua Diệp Tuế Hàn liền dùng thanh âm nhỏ nói: “Cùng lại đây!”

Diệp Tuế Hàn hơi nghi hoặc, nhưng vẫn xoay người đi cùng Thiên Thanh Hoàng.

Ngự hoa viên, Thiên Thanh Hoàng thoải mái nằm trên nhuyễn tháp, nồng hậu thụ ấm che khuất nàng, lạnh lạnh, thoải mái cực kỳ! Mà nàng thư thái, những người khác liền chịu khổ, Diệp Tuế Hàn đứng dưới mặt trời nóng rực chiếu lên hắn từ đầu chiếu đến chân, không rõ Thiên Thanh Hoàng gọi hắn tới làm gì, hắn nghĩ lại lời Thiên Thanh Hoàng đã nói, nhưng Thiên Thanh Hoàng lại như vậy mà nằm, còn hắn lại đứng ở chỗ này phơi nắng, ước chừng một cái canh giờ, Thiên Thanh Hoàng một câu cũng không nói, rốt cục, Diệp Tuế Hàn nhịn không được: “Hoàng hậu nương nương kêu thảo dân ra đây là có gì phân phó!”

Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng rốt cục mở mắt, mang theo vài phần ý cười: “Bản cung còn tưởng ngươi vẫn sẽ trầm mặc như vậy!”

Diệp Tuế Hàn cũng rốt cục hiểu được Thiên Thanh Hoàng muốn chờ hắn trước mở miệng, nhưng nàng là có ý tứ gì? “Ý của Hoàng hậu nương nương, thảo dân không hiểu!”

Thiên Thanh Hoàng quay đầu nhìn về phía hắn, nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh nhạt rốt cục có một tia bất đắc dĩ cùng vội vàng, tâm tình đột nhiên tốt lên: “Không có, bản cung chỉ muốn nhìn xem trên khuôn mặt kia liệu có khi nào xuất hiện bộ dáng khác hay không!”

Dứt lời, Thiên Thanh Hoàng rõ ràng thấy mặt của Diệp Tuế Hàn như có vết rách, mà Thiên Thanh Hoàng cũng thu hồi thần sắc, ngữ khí nghiêm túc lại: “Ngươi muốn chức quan nào?”

“Việc này không phải do hoàng hậu nương nương định đoạt sao?” Diệp Tuế Hàn sắc mặt có điểm đen.

Thiên Thanh Hoàng cũng không quản vẻ mặt của hắn, tiếp tục hỏi: “Triều đình quan viên được phân ra làm thất phẩm, cao nhất là quyền tướng, đứng đầu lục bộ, dưới là đến thất phẩm quan nghị sự, ngươi muốn đứng ở vị trí nào?”

Diệp Tuế Hàn rốt cục vì lời Thiên Thanh Hoàng nói mà sắc mặt biến hóa vô cùng: “Nương nương đang nói giỡn sao? Quan chức triều đình sao có thể tự thân chọn lựa?”

“Bản cung nói có thể là có thể!” Thiên Thanh Hoàng ngưng mắt: “Giờ bản cung cho ngươi lựa chọn, cho bản cung nhìn xem cái dã tâm của ngươi đi!”

Nghe vậy, Diệp Tuế Hàn cũng hiểu được Thiên Thanh Hoàng muốn trọng dụng hắn, tuy rằng hắn cũng không có ôm kỳ vọng quá lớn, nhưng bị Thiên Thanh Hoàng cho một loạt hành động lại làm hắn có cảm giác rất tự tin, nếu như nói lúc đầu là vì muốn xem cái chế độ khoa cử mới một chút mà đến, thì hiện tại hoàn toàn hắn đã bị Thiên Thanh Hoàng khiêu khích châm Hỏa Diễm, quỳ một gối xuống : “Nếu nương nương đã nói, vậy thảo dân muốn ở vị trí của thừa tướng, đây là dã tâm của thảo dân!”

“Hảo!” Thiên Thanh Hoàng không chút do dự đáp ứng: “Nhưng ta cũng phải nói, không nói lại lần thứ hai, việc ngươi phải làm thì tự giải quyết cho tốt!”

“Thần hiểu rõ.”

Đến khi Diệp Tuế Hàn rời đi, Thiên Thanh Hoàng mới chậm rãi đứng dậy, ở trên Kim Loan điện khi nàng nhìn Diệp Tuế Hàn nàng đã biết hắn là một nhân tài hiếm có, hắn có thái độ lạnh nhạt, gặp biến không hoảng khiến nàng rất thưởng thức, sau đó hắn lại lý giải năng lực của mình, ám vệ báo lại nói chỉ có một mình hắn cầm giấy trắng mà vẻ mặt bình thản, hiển nhiên hắn đã hiểu được ý tứ của nàng. Nhiều người như vậy cuối cùng cũng có người khiến nàng vừa lòng!

Mà Lý Lương, tuy rằng Thiên Thanh Hoàng cho vị trí Thừa tướng, nhưng Lý Lương cũng không phải người nàng chọn vừa lòng. Đứng trên vị trí là một quan cũ, Lý Lương xem như đủ tư cách, nhưng vị trí Thừa tướng này một nửa đều do thê tử của hắn. Hắn đã học các loại sách mang tư tưởng quy tắc cố thủ, cho dù khai sáng khoa cử nhưng hắn không thể hiện hết tư tưởng mới, có rất nhiều lúc vẫn cố thủ tư tưởng cũ, điểm thay đổi kia hơn phân nửa đều do Tô Như Mộng đưa ý kiến cho hắn; cho nên nếu không có Tô Như Mộng, Thiên Thanh Hoàng căn bản sẽ không trọng dụng Lý Lương.

Nhưng Diệp Tuế Hàn lại khác, hắn có tư tưởng cá tính của chính mình, bình tĩnh, trầm mặc, tâm tư tinh tế, làm cho nàng liếc mắt một cái đã nhìn trúng hắn, vị trí hữu tướng này nàng đã nghĩ sẽ cho hắn, bởi vì hắn đủ khả năng để đảm nhiệm.

“Chủ tử!” Một bóng đen dừng ở dưới thụ ấm, đánh gãy mạch suy nghĩ của Thiên Thanh Hoàng.

“Nói!”

“Đông Hán có biến, Bát hoàng tử là con thừa tự của Thượng Quan hoàng hậu bị giết, Tư Đồ Dực được giao điều tra việc này, Thái Hậu đang bị áp chế, Tư Đồ Dực góp lời cầu hòa với Tư Đồ Thanh, ông ta đã đáp ứng, công hàm cầu hòa đang chuyển tới đây, không lâu sau sứ đoàn của Đông Hán sẽ tới!”

“Hoàng Thượng thì sao?” Tư Đồ Dực, nam nhân này đừng xem hắn tao nhã, kỳ thật rất đen tối.

“Mấy ngày liền Hoàng Thượng đánh hạ tổng cộng sáu tòa thành trì, giờ đang dừng ở thành Đông Hán Tang. Công hàm của Đông Hán đã đến, Hoàng Thượng đã ngừng tiến công, sẽ nhanh khải hoàn trở về!”

“Chàng sắp về sao?” Giọng nói của Thiên Thanh Hoàng mang theo nhớ nhung, ánh mắt nhìn về phía phía chân trời, hình như đã lâu rồi không được gặp hắn!

Không lâu sau, tin Hiên Viên Tuyệt toàn thắng truyền đến, đồng thời với đó là công hàm của Đông Hán, chỉ có việc ngoài ý muốn là, Đông Phương Vô Dật cũng gửi công hàm tới chơi, Bắc Lương cũng phái người đến giúp vui, bất quá lần này không phải Triệu Duệ, mà là thái tử Triệu Tĩnh Vũ; Nam Phong hiện tại phân hai, Đông Phương Hằng tuy không xưng đế nhưng cũng tương đương như một hoàng đế, hơn nữa nàng tin tưởng hắn trở về lần này khẳng định quá náo nhiệt, vừa nghĩ tới những người này sẽ đến, huyệt thái dương của Thiên Thanh Hoàng liền đau nhức, càng về sau nàng lại càng không thích thân phận hoàng hậu này.

“Hoàng hậu nương nương! Cung yến nương nương có gì phân phó?” An công công tiến vào hỏi.

“Cung yến?” Thiên Thanh Hoàng giờ mới nhớ tới, tựa hồ mấy thứ này cần chính hoàng hậu sắp xếp, nàng không thích nhất là điều này, đột nhiên, trước mắt xuất hiện một bóng người, Thiên Thanh Hoàng khóe môi cười cười: “Diệp Thừa tướng mấy ngày nay quá nhàn hạ sao? Cho hắn đến đây đi! Bản cung tin tưởng hắn nhất định sẽ làm rất khá!”

Diệp Thừa tướng? An công công nghe vậy, mí mắt giật mạnh, nếu hắn không nhớ lầm thì nương nương đã nói Diệp Thừa tướng đi giúp Vương gia phê tấu chương, sau đó mọi chuyện tình đều giao cho Diệp Thừa tướng đi làm, Diệp Thừa tướng bận cả ngày không thấy bóng người, mỗi ngày nhìn thấy Diệp Thừa tướng đều thấy vẻ mặt mưa dầm dày đặc của hắn, nhất là khi nghe Nhiếp Chính vương chợt nhắc tới hoàng hậu nương nương, thì bộ dáng càng khủng bố.

An công công có đôi khi không nhịn được cảm thán, nhớ ngày đó trên đại điện, Diệp tướng gia là một người trung tối lạnh nhạt, gặp biến không hoảng khiến hắn cũng tán thưởng, nhưng từ khi lên làm Thừa tướng, biểu tình kia… chưa từng có một ngày bình tĩnh được quá vài phút.

Nếu như Diệp Tuế Hàn nghe được tiếng lòng của An công công thì khẳng định sẽ nói một câu: Ngộ nhân không thục!

Diệp Tuế Hàn sao không biết Thiên Thanh Hoàng lấy việc tra tấn hắn ra làm thú vui, mỗi lần vừa thấy Diệp Tuế Hàn đến mang theo cả thuyền cảm xúc thì tâm tình sẽ đặc biệt rất tốt.

“Tiểu thư! Người như vậy không sợ Diệp Thừa tướng hận người sao?” Hoan Hỷ chính mắt chứng kiến tiểu Diệp Thừa tướng có chút chua xót, có đôi khi còn nhịn không được đồng tình một phen, cũng không biết lúc trước Diệp Thừa tướng làm sao chọc phải tiểu thư, sau đó bị tiểu thư nô dịch thảm hại.

“Hận ta?” Thiên Thanh Hoàng vẻ mặt kỳ quái: “Hắn làm sao có thể hận ta? Hắn cảm kích ta cũng không kịp đâu!”

Hoan Hỷ bĩu môi, nàng không tin, mỗi ngày nhìn ánh mắt của Diệp Thừa tướng như muốn giết tiểu thư mới là thật, cảm kích? Ai sẽ cảm kích một người hành mình thảm như vậy? Hoan Hỷ không muốn phản bác lời của Thiên Thanh Hoàng, cho nên mới không đáp, nhưng trong lòng vẫn cho là việc hắn cảm kích không thể nào tin được. Dù vậy, khi nàng hiểu rõ ràng tiếng lòng của Diệp Thừa tướng, nàng mới hiểu được tiểu thư quả thực quá cường đại!

Bất quá đó đều là chuyện về sau , hiện tại có một việc khác phải xử lý, là Diệp Thừa tướng đang nổi giận đùng đùng đi vào: “Thần tham kiến hoàng hậu nương nương!”

Thiên Thanh Hoàng vẻ mặt “kinh hỉ” nhìn hắn: “Thì ra ngươi ở trong cung a, bản cung còn phái người đi tìm ngươi đâu. An công công vừa mới nói chuyện cung yến, bản cung cảm thấy chuyện này để tướng gia ngươi tới an bài thích hợp nhất. Với lại hiện tại hậu cung chỉ có một mình bản cung nên hơi bận, đành nhờ tướng gia hảo hảo an bài chuyện này đi! Cứ định như vậy đi nhé!”

Thiên Thanh Hoàng nói một hơi không vội cũng không dừng, nhưng tốc độ như vậy lại khiến Diệp Tuế Hàn không chen nổi một chữ, nói xong mới như nhớ tới cái gì đó, bình thường hỏi: “Đúng rồi! Tướng gia đến tìm bản cung là có chuyện gì sao?”

Run! Hoan Hỷ hai vai không ngừng run rẩy, cuối cùng nhịn không được, trực tiếp vùi mặt vào lòng Thiên Thanh Hoàng, sau đó toàn bộ thân mình đều rung lên, cuối cùng cũng không kiềm chế được: “Ha ha ha ha ha ha…”

“Ha ha ha ha ha…” Hoan Hỷ một bên cười một bên gạt lệ: “Ôi, chảy cả nước mắt!”

Mà phía dưới sắc mặt của Diệp Tuế Hàn đã trở nên xanh mét, Thiên Thanh Hoàng rõ ràng biết hắn vì sao đến, nhưng nàng đã giành trước lời, nói tất cả ra, cuối cùng khiến hắn không thể chối việc, giờ mới hỏi hắn tới làm gì, hắn còn có thể nói cái gì? Nhịn xuống lửa giận: “Thần đột nhiên nhớ tới còn có chuyện chưa làm, thần cáo lui!”

“Ha ha ha ha ha…” Đợi Diệp Tuế Hàn đi rồi, Hoan Hỷ lại cười không kiêng nể gì, cuối cùng trực tiếp chạy đến nhuyễn tháp lăn lộn cười.

Thiên Thanh Hoàng bất đắc dĩ nhìn nàng: “Đừng cười nữa, sẽ đau bụng đấy!”

“Ha ha!” Hoan Hỷ tiếp tục cười, làm cho Thiên Thanh Hoàng không biết nói gì: “Buồn cười đến vậy sao?”

Hoan Hỷ vất vả nhịn xuống, sau đó đứng lên nhìn Thiên Thanh Hoàng nói: “Tiểu thư, người không biết đâu, người vừa mới một phát nói sạch lời khiến Diệp Thừa tướng lộ ra bộ mặt có bao nhiêu buồn cười, ta đã lâu không thấy tiểu thư chỉnh người khác, thật sự hài hước quá thôi!”

Hoan Hỷ ngồi dậy, đột nhiên nhíu mày, sau đó ôm thắt lưng đi: “Ôi… Đau bụng!”

Thiên Thanh Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi đi tìm người giúp đỡ đi, ta đi ra ngoài một chút!”

“Dạ! Tiểu thư trở về sớm một chút a!” Nói xong câu đó, Hoan Hỷ lại đổ xuống tháp, không có biện pháp, rất đau.

Thiên Thanh Hoàng thay quần áo, chớp mắt một cái liền biến mất khỏi hoàng cung, phi tới Mị Âm các thì ánh mắt bỗng thấy một bóng người, dù người nọ biến mất rất nhanh, nàng cũng không thấy rõ ràng nhưng nàng khẳng định không phải nàng nhìn nhầm, trở về nhất định kêu ám vệ điều tra!

Lướt qua sân, Thiên Thanh Hoàng đi vào phòng Hoa Úc, vừa mới đẩy cửa phòng, ngay trong nháy mắt thấy trong phòng hồng quang mãnh liệt, lập tức nhắm mắt, để hồng quang lướt qua xong mới cảm giác có ai hung hăng ôm lấy mình.

“Hoàng Nhi! Ta nhớ muội!” Thanh âm nhẹ nhàng ở bên tai vang lên, Thiên Thanh Hoàng nháy mắt kinh hỉ: “Hoa Úc, huynh đã trở lại?”

“Ừm!” Hoa Úc nhẹ nhàng gật đầu, cảm giác được Thiên Thanh Hoàng muốn gỡ hắn ra, tay ôm nàng không tự chủ buộc chặt: “Hoàng Nhi! Cho ta ôm một cái, ôm một chút cũng được”

Rất ít khi nghe được ngữ khí khẩn trương như vậy của Hoa Úc, Thiên Thanh Hoàng không đẩy hắn ra nữa, tùy ý để hắn ôm, đến lâu sau mới buông ra; ánh mắt Thiên Thanh Hoàng dừng ở khuôn mặt yêu nghiệt không có thiên lý kia của Hoa Úc, nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt, chỉ cảm thấy nếu như mỗi ngày phải thấy khuôn mặt này thì mắt nàng sẽ mờ mất.

“Hoa Úc! Dù nàng rời đi nhưng sẽ mau quay về thôi!” Thiên Thanh Hoàng nói, tâm tư nàng vẫn hi vọng bọn họ đều tốt, nàng không muốn Hoa Úc phải cô độc.

“Ta biết!” Hoa Úc ngẩng đầu xoa hai má Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng Nhi không cần quan tâm đến chuyện của ta, tâm tư của mình thế nào ta rất rõ, nếu ta thật sự có cảm giác với nàng ấy, khẳng định ta sẽ bước ra từng bước, nhưng giờ nhiều lắm ta chỉ xem như bằng hữu, chuyện tình cảm miễn cưỡng không được, cho nên Hoàng Nhi đừng miễn cưỡng ta được chứ?”

Thiên Thanh Hoàng gật đầu: “Ta biết, ta cũng sẽ không miễn cưỡng huynh, nhưng ta thật sự hi vọng huynh có thể tìm được chân ái!”

“Chỉ cần ở bên Hoàng Nhi, ta liền thỏa mãn!” Hoa Úc tham niệm nhìn khuôn mặt của Thiên Thanh Hoàng, giờ khắc này hắn mới biết, thì ra đã đợi mười vạn năm a… Trước kia khi không có trí nhớ hắn không thể yêu người khác, hiện tại lại không có khả năng, cho dù hắn phải vĩnh viễn đứng phía xa nhìn bọn họ, nhưng chỉ cần nàng sống tốt, hắn sẽ cảm thấy thỏa mãn.

“Được rồi! Trong khoảng thời gian này tứ quốc náo động, mặt khác tam quốc lại muốn đến Tây Hạ, Đông Hán cầu hòa, xem ra sẽ an tĩnh một chút, nhưng sau này chúng ta sẽ còn gặp nhiều bão táp hơn nữa, cho nên cần phải chuẩn bị cho tốt!” Đây là vấn đề Thiên Thanh Hoàng luôn suy nghĩ, nhưng từ khi từ Ngô đồng lâm trở về, Hoa Úc biến thành như vậy, thương thế còn chưa khôi phục, Triển Hạo đã đi điều tra những người rơi xuống, bên cạnh nàng không có một ai, giờ Hoa Úc đã tỉnh lại, nàng cũng có thể nhẹ nhàng thở phào.

“Ta biết, Hoàng Nhi yên tâm, ta sẽ đi bố trí!” Chỉ cần vì nàng, cái gì ta cũng làm.

“Ừm! Nhớ tranh thủ liên lạc, ta đi về trước!” Thiên Thanh Hoàng xoay người.

“Hoàng Nhi!” Hoa Úc đột nhiên ôm lấy nàng từ phía sau, tì cằm vào vai nàng: “Hoàng Nhi! Tuy ta thực cam tâm tình nguyện làm việc cho muội, nhưng ta muốn một phần thưởng nhé!” Dứt lời, liền nhẹ nhàng ấn một cái nên môi nàng, sau đó thân ảnh nháy mắt biến mất.

Thiên Thanh Hoàng bị hôn, nhìn xung quanh trống rỗng không nói gì, nàng cũng có thể tưởng tượng được Hoa Úc kia đang bày ra dáng vẻ đắc ý như thế nào, nhưng không phải dù thân cũng nên chỉ hôn hai má sao? Cho hắn hôn như vậy là giống như yêu đương vụng trộm? Nghĩ vậy, Thiên Thanh Hoàng hết chỗ nói, nàng đang nghĩ cái gì vậy a? Nhất định là bị Hoa Úc kia lây bệnh rồi.

So sánh với Thiên Thanh Hoàng không thèm để ý, Hoa Úc lại kích động chảy nước mắt, hai hàng lệ lăn dài trên khuôn mặt yêu dã; một cái hôn, mười vạn năm, vì cái hôn này, hắn đợi suốt mười vạn năm; giờ hắn rốt cục cũng hôn được, nhưng cũng vĩnh viễn mất đi tư cách có được nàng.

Hồng quang chợt lóe, thân ảnh của Hoa Úc biến mất tại chỗ, lúc sau hắn xuất hiện ở Ngô đồng lâm rộng lớn, xung quanh là thác nước, hắn đứng trên một tảng đá cao, mặt đối diện thác nước khoanh tay đứng, thanh âm lạnh lùng: “Xuất hiện đi! Vụ!”

Hồi lâu sau, lâu đến khi chỉ còn nghe thấy tiếng nước, một thân ảnh nữ tử nổi bật từ thác nước đi ra, thác nước kia không có chút ảnh hưởng tới nàng, người này chính là Vụl!

“Không ngờ người đầu tiên tới tìm ta là ngươi!”

Hoa Úc nhìn nàng, mắt lạnh lùng hơn: “Ma giới đệ nhất mỹ nhân xuất hiện ở đây, ta có thể nghĩ chủ nhân của ngươi là Ma Thiên không?”

Vụ vén mái tóc dài, không e dè đáp: “Cho dù ta không nói ngươi cũng khẳng định không phải sao? Năm đó ngươi cùng Hỏa Hoàng phong ấn Ma Vương, bên trên còn đặt chú thần hồn của các ngươi, tới lúc các ngươi chết, thần hồn mới biến mất, cho nên hắn mới có thể đi ra, bất quá bởi vì năm đó bị thương rất nặng nên từ đó vẫn cần dựa vào máu tươi để chữa thương!”

“Ngươi nói trắng ra cho ta biết như vậy, không sợ ta lại chém giết hắn sao?” Hoa Úc lạnh lùng nói, chuyện này vài ngày trước hắn có nghĩ tới.

Nghe vậy, Vụ không chút sợ hãi nào: “Nếu ta không nhìn lầm thì giờ ngươi chỉ có hai hồn ba phách, không thể khôi phục hoàn toàn thực lực như trước, đừng nói Ma Vương chỉ vừa khôi phục hơn phân nửa công lực, cho dù là ta ngươi cũng không thắng được!”

“Hừ!” Biết nàng nói sự thật, nhưng cũng vì là sự thật Hoa Úc mới cảm thấy buồn bực; thiếu hồn phách tổn thất thực lực cùng với việc còn gặp kẻ địch không mong muốn nhất càng thêm buồn bực.

“Ta mặc kệ các ngươi đang diễn trò gì, nhưng nếu là các ngươi dám đả thương Hoàng Nhi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!” Nếu là Ma Thiên thì có khả năng cửu thành đến vì Hoàng Nhi.

“Ha ha!” Vụ cười khẽ: “Chắc ngươi cũng rất rõ Ma Vương sẽ tuyệt đối không thương tổn tới Hỏa Hoàng, vị trí Hoàng hậu Ma tộc kia, Vương vẫn nhất quyết giữ cho nàng a, cho dù bị phong ấn vẫn cứ kiên trì!”

Đúng vậy, Ma vương Ma giới yêu người Thần giới là Hỏa Hoàng, trước kia Hỏa Hoàng không chịu đốt thế chi diễm, chạy đến nhân gian chơi đùa, không cẩn thận xông vào Ma tộc, hơn nữa còn cố tình chạy vào hoàng cung Ma tộc, sau đó gặp được Ma Thiên. Ma Thiên thấy mỹ mạo của Hỏa Hoàng thì vừa gặp đã thích, lúc đó Hỏa Hoàng tuổi còn rất nhỏ, đầy sự chân thành hồn nhiên, nhưng phương diện khác lại biểu hiện nàng thông minh cơ trí, khiến Ma Vương càng ngày càng thích, cuối cùng yêu nàng sâu đậm, đáng tiếc Hoả Hoàng khi đó hoàn toàn chỉ coi hắn là ca ca, vốn không có tình yêu nam nữ.

Cho nên, khi Ma Vương tới Phượng Hoàng tộc cầu hôn liền bị cự tuyệt, chưa nói đến Hỏa Hoàng không thích Ma Thiên, chuyện Thần tộc liên hôn với Ma tộc, Thiên Giới tuyệt đối không cho phép .

Ma Thiên vì hận, ra tay tàn sát trên Cửu Trọng Thiên, long trời lở đất, vừa vặn lúc Hỏa Hoàng từ Hỏa Diễm nghịch thiên trở về, liền nói rõ ràng với Ma Thiên nàng không thích hắn, nhưng Ma Thiên đã yêu đến nhập ma, chỉ nghĩ phải giam giữ Hỏa Hoàng bên người, cuối cùng bị Hỏa Hoàng và Hỏa Mị đánh bại, kỳ thật Ma Thiên bại trận là bởi vì có chút nhân nhượng với Hỏa Hoàng; mà Hỏa Hoàng cũng không dùng nhiều lực, chỉ phong ấn Ma Thiên lại, đặt chú thần hồn lên trên, vừa phong ấn vừa không để người khác tới gần Ma Thiên.

Kỳ thật Thiên Thanh Hoàng vẫn rất lưu tình, mà có lẽ cũng bởi vì nàng lưu tình, nên tâm ý của Ma Thiên đối với nàng càng ngày càng chấp nhất.

“Hắn vẫn cố chấp như vậy!” Nghĩ đến năm đó hắn liều lĩnh sát hại thần tộc Cửu Trọng Thiên, kỳ thật Hoa Úc rất hâm mộ hắn, nhưng lúc đó hắn đối với Hoàng Nhi đã không phải yêu, mà biến thành một loại chấp niệm, hắn chỉ muốn giam cầm Hoàng Nhi bên người, không cần nàng thương hắn, bởi vì hắn yêu đơn phương đã làm cho Thiên Địa rung chuyển, cái loại tình yêu này không thể coi là yêu nữa!

Hoa Úc nhìn về phía Vụ: “Nếu ta cũng không nhớ lầm thì ngươi thân là Ma giới đệ nhất mỹ nhân, sớm từ lâu đã yêu mê muội Ma Thiên, nhìn Ma Thiên vì Hoàng Nhi si mê như thế, chẳng lẽ ngươi không ăn dấm chua và ghen tị?”

Nghe vậy, Vụ hơi sửng sốt, lập tức cười nói: “Ta nghĩ ngươi không hiểu lắm, yêu người không thương mình, cũng vì quá yêu mà không dám nói hết chuyện trong lòng với hắn; ta yêu Ma Thiên, nhưng tình yêu của ta không hẹp hòi, hắn là Ma Vương, hắn yêu ai là tự do của hắn, ta yêu ai cũng là tự do của ta, nếu như người kia là người khác có lẽ ta sẽ ghen, nhưng là Hỏa Hoàng thì ta không thể ghen tị, bởi vì nàng khiến ta tâm phục không ai oán nổi!”

Nói xong lời cuối, Vụ có chút bất đắc dĩ, rõ ràng là tình địch, nhưng nàng lại không chán ghét và ghen tị, thậm chí một lần còn muốn cùng nàng làm bằng hữu, đây là mị lực của Hỏa Hoàng; Hỏa Hoàng yêu hận rõ ràng, nàng nói có là có còn đã nói không thương thì vĩnh viễn sẽ không thương, đáng tiếc Ma Thiên không hiểu được, cho chấp niệm của hắn càng ngày càng sâu.

Hoa Úc hiểu lời của Vụ, loại tâm tình này hắn hiểu được, như hắn cùng với Long Vực, năm đó bọn họ vì tranh giành Hoàng Nhi mà dùng hết mọi phương pháp, hai người đều coi đối phương là tử địch, nhưng đến phút sinh tử, không ai đồng ý để đối phương chết đi, bởi vì đã chen vào giữa một ý hữu nghị.

“Ngươi không hỏi nữa vậy ta đi trước, lần sau gặp mặt, chúng ta chính là kẻ địch, nên biết mỗi ngày Ma Vương đều hận không thể đem ngươi và Long Vực lột da dóc xương đó!” Vụ cười khẽ, lập tức biến mất giữa thác nước, để lại Hoa Úc một mình nhìn thác nước suy nghĩ sâu xa.

Ma Thiên đến vì Hoàng Nhi, người hắn sẽ đối phó không có khả năng là Hoàng Nhi mà là hắn và Long Vực, nhưng giờ thần hồn của bọn hắn không đủ, thực lực giảm sút, muốn đánh bại Ma Thiên thì khó như lên trời, bất quá điều may mắn duy nhất là Ma Thiên hắn sẽ không thương tổn tới Hoàng Nhi .

“Ma Thiên, kỳ thật ngươi và ta đều bi ai giống nhau!” Hắn yêu cũng quá sâu, cho dù chiếm được Hoàng Nhi, cũng không chiếm được tâm tư của nàng, chính hắn bây giờ còn không rõ rốt cục từ lúc hắn cố ý tìm đến Hoàng Nhi, hắn đã mất đi tư cách có được nàng.


/95

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status