Đêm nay, nhiều người trong nhà lăn lộn khó ngủ.
Sáng sớm hôm sau Vương thị đã đến, trong phòng bếp hỏi Chu thị suy nghĩ thế nào rồi.
Chu thị trong lòng khổ sở, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Thanh Liễu từ ngoài cửa đi vào, nói: Nãi nãi, việc này để ta nói với ngài đi.
Vương thị liếc nhìn Chu thị một cái, nói: Thanh Liễu, ngươi biết?
Thanh Liễu gật gật đầu.
Vương thị thở dài: Ngươi cũng đừng trách nãi nãi nhẫn tâm, thật sự là trong nhà không có biện pháp, nếu không làm như vậy, cha ngươi nửa đời sau chính là một người tàn phế.
Thanh Liễu nói: Ta biết, nãi nãi cũng là vì tốt cho cha ta.
Thấy nàng nói như vậy sắc mặt Vương thị cũng đỡ hơn chút, Vậy ngươi cùng Thanh Hà có đồng ý hay không?
Thanh Liễu tiến lên kéo bà ngồi xuống bên bàn, lại bảo Chu thị cũng ngồi mới nói: Nãi nãi, ta thì không sao, trái phải cũng vậy thôi, nhưng Thanh Hà tuổi còn nhỏ, đi chuyến này không biết phải chịu bao nhiêu khổ. Vừa đúng hai ngày trước ta nghe người ta nói nhà Lâm đại thiện nhân muốn bỏ ra 20 lượng để kết một mối minh hôn. Vậy nên ta liền đi tìm Hòe Hoa bà bà nhờ bà ấy giúp ta tính một quẻ, bát tự của ta cùng Lâm gia đại công tử tương hợp, bây giờ chỉ chờ tin tức từ Lâm gia. Nếu nhà bọn họ đồng ý, chân cha có thể chữa trị. Nãi nãi, xin ngài chờ thêm chút.
Biểu cảm trên mặt Vương thị thay đổi mấy lần, cuối cùng nói: Thanh Liễu, ngươi nghĩ kĩ chưa, đi Lâm gia đó chính là chuyện cả đời.
Thanh Liễu gật gật đầu: Ta biết, ta đã nghĩ kĩ.
Vương thị liền không nói thêm gì nữa, sau một hồi lâu vỗ vỗ tay nàng, Ngươi là đứa bé hiếu thuận.
Mặc dù Thanh Liễu nói với Vương thị cảm giác rất nhẹ nhàng, thật ra trong lòng cũng không nắm chắc, lòng mang lo sợ đợi đến chiều mới thấy Hòe Hoa bà bà kêu một tên nhóc choai choai đến truyền lời, bảo nàng đi tìm bà.
Thanh Liễu chạy nhanh về phòng thay một bộ quần áo sạch rồi vội vàng ra cửa.
Một đường chạy chậm đến sân nhỏ nhà Hòe Hoa bà bà, trên trán nàng đã ra một tầng mồ hôi mỏng, mặt cũng đỏ bừng.
Hòe Hoa bà bà thấy nàng, nói: Gấp như vậy làm cái gì, ta còn có thể chạy hay sao? Chưa thấy qua cô nương nào ngốc vội chạy qua chịu tội như ngươi.
Thanh Liễu hô hấp dần đều, cười cười: Không phải sợ ngài chờ nóng lòng hay sao? Bà bà, ý Lâm gia thế nào?
Hòe Hoa bà bà nói: Vừa rồi Lâm phu nhân kêu người qua truyền lời nói muốn gặp ngươi một lần.
Thanh Liễu sửng sốt: Gặp ta?
Đúng, bây giờ ngươi theo ta đi một chuyến đi.
Thanh Liễu có chút hoảng hốt: Bà bà, ta... Ta có phải nên trở về chuẩn bị chuẩn bị...
Hòe Hoa bà bà cao thấp nhìn nàng một cái, nói: Cứ như vậy đi, nhà bọn họ dạng gì mà chưa thấy qua> Ngươi không cần phải lo lắng, thoải mái là được.
Thanh Liễu cúi đầu nhìn bộ quần áo hơi cũ trên người mình, lại theo bản năng sờ vết sẹo trên trán, một hồi lâu mới gật đầu nói: Được, làm phiền bà bà theo giúp ta đi một chuyến.
Sân nhỏ nhà Hòe Hoa bà bà cùng Lâm gia đại trạch đều ở dưới chân núi, có điều một cái ở đầu này, một cái ở đầu kia, hai người liền dọc theo đường nhỏ ven núi đi qua.
Lâm gia đại trạch ở trong thôn thậm chí toàn bộ trấn Thanh Bình đều vô cùng nổi danh, các thôn dân chỉ biết đại trạch đó rất lớn, lại không biết đến cùng lớn đến trình độ nào. Cho dù leo lên đỉnh núi Tiểu Diêu xem cũng thấy không rõ toàn cảnh, bởi vì đại trạch đó hơn phân nửa đều bị che lấp dưới núi rừng của núi Tiểu Diêu.
Rất xa đã có thể nhìn thấy tường lớn nhà họ Lâm, giống như một con cự long, uốn lượn chiếm cứ ở đầu đập chắn nước, đầu long cùng đuôi long đều ẩn vào rừng núi, không biết kéo dài đến nơi nào.
Thanh Liễu vừa thấy tòa nhà kia, trong lòng liền sinh mấy phần kính sợ.
Đến nơi, Hòe Hoa bà bà đi gõ cửa, Thanh Liễu cúi đầu đứng sau lưng bà.
Rất nhanh liền có một phụ nhân trung niên ra mở cửa, vừa thấy Hòe Hoa bà bà liền cười nói: Bà bà nhanh như vậy đã tới rồi?
Hòe Hoa bà bà gật gật đầu, quay đầu kéo Thanh Liễu nói: Phu nhân có nhà không?
Phụ nhân kia nói: Ở trong phòng ấy, bà bà vào đi, ta đi truyền lời.
Hai người vào cửa, phụ nhân kia nhanh chóng đi ở phía trước, Thanh Liễu ngẩng đầu liếc mắt một cái, lúc vừa vào cửa chính là một tòa núi gỏa, vòng qua núi giả, trước mắt xuất hiện một sân trong cực lớn, hai bên hành lang gấp khúc từ cửa bên kéo dài đến sân phòng chính. Giữa sân trồng rất nhiều hoa cỏ, trước mắt đã là tháng mười, có không ít hoa ganh đua sắc đẹp.
Trừ những cái này ra, thật không có chỗ nào đặc biệt khác. Sân trước nhà họ Lâm cũng chỉ lớn hơn nhà bình thường một ít, chứ không có rường cột chạm trổ, tôi tớ thành đàn như trong lời của thuyết thư.
Trong lòng Thanh Liễu thoáng nhẹ nhàng thở ra, tay chân cũng hơi buông lỏng.
Có điều, đến khi trong phòng truyền ra thanh âm nói cho nàng đi vào, trái tim nàng lại thót lên, cúi đầu buông tay đi theo phía sau Hòe Hoa bà bà, không dám nhìn quanh bốn phía.
Lâm phu nhân Tiết thị từ khi Thanh Liễu vào cửa vẫn đag quan sát nàng.
Hôm nay Thanh Liễu mặc một chiếc áo khoác hơi cũ màu xanh, chỉnh đốn rất sạch sẽ, trên quần áo cũng không có mụn vá gì, góc áo cổ áo chỉnh chỉnh tề tề.
Tiết thị âm thầm gật đầu, lại nói: Đứa nhỏ, cháu ngẩng đầu lên.
Thanh Liễu túm lấy góc áo, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nàng có vóc người tầm trung, thân cao gầy, làn da hơi đen, ngũ quan đoan chính, đáng tiếc vết sẹo trên trán làm hỏng tướng mạo.
Thanh Liễu cũng cực nhanh nhìn qua Tiết thị một cái, trong lòng ngạc nhiên, do nàng nghe nói Tiết thị là người đã hơn bốn mươi tuổi, không nghĩ tới nhìn qua lại trẻ như Chu thị nương nàng, hơn nữa lại sinh ra trắng nõn phú quý, khóe miệng khẽ nhếch ngồi ở đằng kia cũng đã có khí phái phi phàm.
Nàng ổn định tinh thần, tiến lên đằng trước nói vạn phúc, sau khi đứng dậy ánh mắt cũng không dám nhìn chằm chằm Tiết thị, chỉ rũ mắt dừng trên chiếc bàn trà bên cạnh bà.
Hòe Hoa bà bà ngồi trên đầu bên dưới tay trái Tiết thị, thấy vậy liền nói: Phu nhân, cô nương này từ nhỏ đã thành thật, chưa thấy qua cảnh tượng hoành tráng, trong lòng đang căng thẳng đây.
Tiết thị cười rộ lên: Bà bà đừng gọi ta là phu nhân, ngại chết ta. Rồi nói với Thanh Liễu: Bé ngoan, đến trước mặt thẩm này.
Thanh Liễu liền cẩn thận tiến lên trước mấy bước.
Tiết thị cầm lấy tay nàng, nghiêng đầu quan sát tỉ mỉ, cười nói: Ta nghe bà bà nói, cháu gọi Thanh Liễu đúng không?
Thanh Liễu nói vâng.
Tiết thị nói: Là một cái tên hay. Nghĩ đến cháu cũng biết hôm nay đến đây là vì chuyện gì, thẩm chỉ hỏi cháu một câu, cháu là tự mình nguyện ý, hay là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ?
Chiều hôm qua Hòe Hoa bà bà đến cửa, nói với bà rằng tìm được một cô nương bát tự cực hợp với Đại lang nhà bà, cô nương kia còn ở dương gian.
Bà nghe xong liền cảm thấy không thích hợp, mặc dù bà muốn kết thân cho Đại lang để hắn không đến mức làm một dã quỷ lẻ loi một mình, nhưng cũng không muốn lãng phí cả đời của một cô nương.
Hòe Hoa bà bà liền nói đến tình cảnh của cô nương kia, bà suy nghĩ cả một đêm vẫn cảm thấy cần phải gặp cô nương kia một lần, chính miệng hỏi một chút mới yên tâm.
Thanh Liễu gật đầu, khẽ nói: Phu nhân, ta là chính mình nguyện ý.
Tiết thị lại nói: Tình huống trong nhà cháu ta cũng nghe bà bà nói rồi, nếu là vì bạc không ngại mượn ta dùng trước, chữa trị chân cho cha cháu. Cháu còn trẻ, không đáng giá vì vậy mà bồi cả một đời.
Trong lòng Thanh Liễu nháy mắt có chút dao động, rất nhanh lại lắc đầu nói: Phu nhân, nói thật với ngài, ta là từng bị người lui thân, bây giờ tuổi lớn, lại phá tướng, rất khó lại nói nhân gia, ta không muốn cha nương cả ngày hao tổn tinh thần vì ta.
Còn có chút chuyện nàng chưa nói, bây giờ trong nhà đã thiếu họ hàng bảy tám lượng bạc, nếu lại thiếu Lâm gia 10 lượng, ngày sau vì trả tiền, chỉ sợ Vương thị sẽ lại đánh chủ ý lên nàng và Thanh Hà.
Tiết thị cũng đoán được nàng có lẽ còn ẩn tình gì nên cũng không hỏi thêm nữa.
Nói thật, bà vừa nhìn thấy Thanh Liễu liền cảm thấy thích, là một cô nương hiểu chuyện chất phác. Huống hồ bà còn mấy phần tâm tư, do trước đó Hòe Hoa bà bà đã nói, bây giờ cũng cô nương chết sớm mà bà biết không có một ai tương xứng với Đại lang nhà bà, chỉ có cô nương Thanh Liễu này là hợp với Đại lang, còn là một quẻ cực tốt, trong lòng bà mới động ý.
Đại lang đi đã có mười năm, nhưng ngay cả một giấc mộng cũng chưa từng báo cho bà, nghe người già nói, đây là do khi hắn còn trên đời chưa thành thân, trong lòng không có vướng bận nên âm hồn không tìm được đường về nhà, cho nên bà mới muốn kết minh thân cho hắn.
Bây giờ đứa nhỏ Thanh Liễu này đã cùng hắn bát tự tương hợp, nghĩ đến hắn cũng sẽ vừa lòng.
Nhiều năm như vậy, mỗi khi nửa đêm tỉnh lại nhớ đến đứa bé mất sớm kia bà liền đau lòng khó có thể đi vào giấc ngủ. Chỉ mong Đại Lang có thể biết được khổ tâm của nương hắn, tốt xấu trở về nhìn bà một cái.
Nghĩ như vậy hốc mắt Tiết thị dần đỏ lên, lấy khăn chấm chấm khóe mắt, bà lại ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Liễu, ánh mắt càng thêm từ ái: Bé ngoan, đã như vậy về sau chúng ta chính là người một nhà. Chân của cha con con không cần lo lắng, sáng sớm ngày mai ta sẽ cho người đi Huyện mời đại phu.
Bà lại nhìn về phía Hòe Hoa bà bà, nói: Xin bà bà giúp đỡ xem ngày tốt, đến nhà Thanh Liễu định ra chuyện của hai đứa bé.
Hòe Hoa bà bà đồng ý, Thanh Liễu vui vẻ nói: Cám ơn thái thái!
Tiết thị kéo nàng ngồi xuống, nhẹ vỗ vỗ tay nàng, cười nói: Đừng kêu thái thái, nhà chúng ta không có quy định như vậy, bây giờ cháu cứ gọi ta là thẩm thẩm, chờ qua cửa nên đổi giọng gọi nương.
Thanh Liễu gò má đỏ ửng: Vâng, thẩm thẩm.
Tiết thị giơ tay vén tóc rơi trên trán nàng đến sau tai, cẩn thận nhìn mặt nàng, nhìn đến khi Thanh Liễu cúi đầu mới lại cười nói: Là một cô nương xinh đẹp, không nên để vết sẹo này phá tướng, đợi sau này thẩm thẩm mời người phối thuốc trừ sẹo, bảo quản xóa vết sẹo này đi trả lại cho cháu một gương mặt mềm mại.
Thanh Liễu cúi thấp đầu không có ý nói chuyện, Hòe Hoa bà bà nói: Thanh Liễu có thể gặp được phu nhân cũng là phúc phận của nàng.
Tiết thị quay đầu cười nói: Vẫn là ít nhiều có bà bà, mang đến cho ta một cô nương tốt như vậy.
Hòe Hoa bà bà chỉ lắc đầu: Là Thanh Liễu cùng phu nhân có duyên. Lại nói: Bà già ta đây phải về tính một quẻ, Thanh Liễu, ngươi có muốn cùng ta về không?
Thanh Liễu nhìn Tiết thị, định đứng dậy cáo từ.
Tiết thị vội kéo tay nàng, nói: Bà bà, ta vừa thấy Thanh Liễu liền thích, muốn giữ nàng lại theo ta trò chuyện, lát nữa ta cho người đưa nàng về. Rồi nói với Thanh Liễu: Bé ngoan, cháu có nguyện ý bồi thẩm thẩm không?
Thanh Liễu nhìn Hòe Hoa bà bà một cái, khẽ nói: Bà bà về một mình, ta lo lắng.
Tiết thị nói: Không có việc gì, ta cho người tiễn bà bà. Nói xong liền hô người phụ nhân trung niên vừa rồi lại, giao đãi bà đưa Hòe Hoa bà bà về nhà, lại gói một bọc bánh hoa hồng cho bà mang đi.
Thanh Liễu thấy bà bà không có dị nghị gì liền đồng ý.
Hòe Hoa bà bà đi rồi, Tiết thị kéo Thanh Liễu đi về phía sau: Qua đây, thẩm thẩm dẫn cháu đi xem sân trước đây Đại lang từng ở, sau này cháu qua cửa thì ở lại đây.
Sáng sớm hôm sau Vương thị đã đến, trong phòng bếp hỏi Chu thị suy nghĩ thế nào rồi.
Chu thị trong lòng khổ sở, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Thanh Liễu từ ngoài cửa đi vào, nói: Nãi nãi, việc này để ta nói với ngài đi.
Vương thị liếc nhìn Chu thị một cái, nói: Thanh Liễu, ngươi biết?
Thanh Liễu gật gật đầu.
Vương thị thở dài: Ngươi cũng đừng trách nãi nãi nhẫn tâm, thật sự là trong nhà không có biện pháp, nếu không làm như vậy, cha ngươi nửa đời sau chính là một người tàn phế.
Thanh Liễu nói: Ta biết, nãi nãi cũng là vì tốt cho cha ta.
Thấy nàng nói như vậy sắc mặt Vương thị cũng đỡ hơn chút, Vậy ngươi cùng Thanh Hà có đồng ý hay không?
Thanh Liễu tiến lên kéo bà ngồi xuống bên bàn, lại bảo Chu thị cũng ngồi mới nói: Nãi nãi, ta thì không sao, trái phải cũng vậy thôi, nhưng Thanh Hà tuổi còn nhỏ, đi chuyến này không biết phải chịu bao nhiêu khổ. Vừa đúng hai ngày trước ta nghe người ta nói nhà Lâm đại thiện nhân muốn bỏ ra 20 lượng để kết một mối minh hôn. Vậy nên ta liền đi tìm Hòe Hoa bà bà nhờ bà ấy giúp ta tính một quẻ, bát tự của ta cùng Lâm gia đại công tử tương hợp, bây giờ chỉ chờ tin tức từ Lâm gia. Nếu nhà bọn họ đồng ý, chân cha có thể chữa trị. Nãi nãi, xin ngài chờ thêm chút.
Biểu cảm trên mặt Vương thị thay đổi mấy lần, cuối cùng nói: Thanh Liễu, ngươi nghĩ kĩ chưa, đi Lâm gia đó chính là chuyện cả đời.
Thanh Liễu gật gật đầu: Ta biết, ta đã nghĩ kĩ.
Vương thị liền không nói thêm gì nữa, sau một hồi lâu vỗ vỗ tay nàng, Ngươi là đứa bé hiếu thuận.
Mặc dù Thanh Liễu nói với Vương thị cảm giác rất nhẹ nhàng, thật ra trong lòng cũng không nắm chắc, lòng mang lo sợ đợi đến chiều mới thấy Hòe Hoa bà bà kêu một tên nhóc choai choai đến truyền lời, bảo nàng đi tìm bà.
Thanh Liễu chạy nhanh về phòng thay một bộ quần áo sạch rồi vội vàng ra cửa.
Một đường chạy chậm đến sân nhỏ nhà Hòe Hoa bà bà, trên trán nàng đã ra một tầng mồ hôi mỏng, mặt cũng đỏ bừng.
Hòe Hoa bà bà thấy nàng, nói: Gấp như vậy làm cái gì, ta còn có thể chạy hay sao? Chưa thấy qua cô nương nào ngốc vội chạy qua chịu tội như ngươi.
Thanh Liễu hô hấp dần đều, cười cười: Không phải sợ ngài chờ nóng lòng hay sao? Bà bà, ý Lâm gia thế nào?
Hòe Hoa bà bà nói: Vừa rồi Lâm phu nhân kêu người qua truyền lời nói muốn gặp ngươi một lần.
Thanh Liễu sửng sốt: Gặp ta?
Đúng, bây giờ ngươi theo ta đi một chuyến đi.
Thanh Liễu có chút hoảng hốt: Bà bà, ta... Ta có phải nên trở về chuẩn bị chuẩn bị...
Hòe Hoa bà bà cao thấp nhìn nàng một cái, nói: Cứ như vậy đi, nhà bọn họ dạng gì mà chưa thấy qua> Ngươi không cần phải lo lắng, thoải mái là được.
Thanh Liễu cúi đầu nhìn bộ quần áo hơi cũ trên người mình, lại theo bản năng sờ vết sẹo trên trán, một hồi lâu mới gật đầu nói: Được, làm phiền bà bà theo giúp ta đi một chuyến.
Sân nhỏ nhà Hòe Hoa bà bà cùng Lâm gia đại trạch đều ở dưới chân núi, có điều một cái ở đầu này, một cái ở đầu kia, hai người liền dọc theo đường nhỏ ven núi đi qua.
Lâm gia đại trạch ở trong thôn thậm chí toàn bộ trấn Thanh Bình đều vô cùng nổi danh, các thôn dân chỉ biết đại trạch đó rất lớn, lại không biết đến cùng lớn đến trình độ nào. Cho dù leo lên đỉnh núi Tiểu Diêu xem cũng thấy không rõ toàn cảnh, bởi vì đại trạch đó hơn phân nửa đều bị che lấp dưới núi rừng của núi Tiểu Diêu.
Rất xa đã có thể nhìn thấy tường lớn nhà họ Lâm, giống như một con cự long, uốn lượn chiếm cứ ở đầu đập chắn nước, đầu long cùng đuôi long đều ẩn vào rừng núi, không biết kéo dài đến nơi nào.
Thanh Liễu vừa thấy tòa nhà kia, trong lòng liền sinh mấy phần kính sợ.
Đến nơi, Hòe Hoa bà bà đi gõ cửa, Thanh Liễu cúi đầu đứng sau lưng bà.
Rất nhanh liền có một phụ nhân trung niên ra mở cửa, vừa thấy Hòe Hoa bà bà liền cười nói: Bà bà nhanh như vậy đã tới rồi?
Hòe Hoa bà bà gật gật đầu, quay đầu kéo Thanh Liễu nói: Phu nhân có nhà không?
Phụ nhân kia nói: Ở trong phòng ấy, bà bà vào đi, ta đi truyền lời.
Hai người vào cửa, phụ nhân kia nhanh chóng đi ở phía trước, Thanh Liễu ngẩng đầu liếc mắt một cái, lúc vừa vào cửa chính là một tòa núi gỏa, vòng qua núi giả, trước mắt xuất hiện một sân trong cực lớn, hai bên hành lang gấp khúc từ cửa bên kéo dài đến sân phòng chính. Giữa sân trồng rất nhiều hoa cỏ, trước mắt đã là tháng mười, có không ít hoa ganh đua sắc đẹp.
Trừ những cái này ra, thật không có chỗ nào đặc biệt khác. Sân trước nhà họ Lâm cũng chỉ lớn hơn nhà bình thường một ít, chứ không có rường cột chạm trổ, tôi tớ thành đàn như trong lời của thuyết thư.
Trong lòng Thanh Liễu thoáng nhẹ nhàng thở ra, tay chân cũng hơi buông lỏng.
Có điều, đến khi trong phòng truyền ra thanh âm nói cho nàng đi vào, trái tim nàng lại thót lên, cúi đầu buông tay đi theo phía sau Hòe Hoa bà bà, không dám nhìn quanh bốn phía.
Lâm phu nhân Tiết thị từ khi Thanh Liễu vào cửa vẫn đag quan sát nàng.
Hôm nay Thanh Liễu mặc một chiếc áo khoác hơi cũ màu xanh, chỉnh đốn rất sạch sẽ, trên quần áo cũng không có mụn vá gì, góc áo cổ áo chỉnh chỉnh tề tề.
Tiết thị âm thầm gật đầu, lại nói: Đứa nhỏ, cháu ngẩng đầu lên.
Thanh Liễu túm lấy góc áo, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nàng có vóc người tầm trung, thân cao gầy, làn da hơi đen, ngũ quan đoan chính, đáng tiếc vết sẹo trên trán làm hỏng tướng mạo.
Thanh Liễu cũng cực nhanh nhìn qua Tiết thị một cái, trong lòng ngạc nhiên, do nàng nghe nói Tiết thị là người đã hơn bốn mươi tuổi, không nghĩ tới nhìn qua lại trẻ như Chu thị nương nàng, hơn nữa lại sinh ra trắng nõn phú quý, khóe miệng khẽ nhếch ngồi ở đằng kia cũng đã có khí phái phi phàm.
Nàng ổn định tinh thần, tiến lên đằng trước nói vạn phúc, sau khi đứng dậy ánh mắt cũng không dám nhìn chằm chằm Tiết thị, chỉ rũ mắt dừng trên chiếc bàn trà bên cạnh bà.
Hòe Hoa bà bà ngồi trên đầu bên dưới tay trái Tiết thị, thấy vậy liền nói: Phu nhân, cô nương này từ nhỏ đã thành thật, chưa thấy qua cảnh tượng hoành tráng, trong lòng đang căng thẳng đây.
Tiết thị cười rộ lên: Bà bà đừng gọi ta là phu nhân, ngại chết ta. Rồi nói với Thanh Liễu: Bé ngoan, đến trước mặt thẩm này.
Thanh Liễu liền cẩn thận tiến lên trước mấy bước.
Tiết thị cầm lấy tay nàng, nghiêng đầu quan sát tỉ mỉ, cười nói: Ta nghe bà bà nói, cháu gọi Thanh Liễu đúng không?
Thanh Liễu nói vâng.
Tiết thị nói: Là một cái tên hay. Nghĩ đến cháu cũng biết hôm nay đến đây là vì chuyện gì, thẩm chỉ hỏi cháu một câu, cháu là tự mình nguyện ý, hay là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ?
Chiều hôm qua Hòe Hoa bà bà đến cửa, nói với bà rằng tìm được một cô nương bát tự cực hợp với Đại lang nhà bà, cô nương kia còn ở dương gian.
Bà nghe xong liền cảm thấy không thích hợp, mặc dù bà muốn kết thân cho Đại lang để hắn không đến mức làm một dã quỷ lẻ loi một mình, nhưng cũng không muốn lãng phí cả đời của một cô nương.
Hòe Hoa bà bà liền nói đến tình cảnh của cô nương kia, bà suy nghĩ cả một đêm vẫn cảm thấy cần phải gặp cô nương kia một lần, chính miệng hỏi một chút mới yên tâm.
Thanh Liễu gật đầu, khẽ nói: Phu nhân, ta là chính mình nguyện ý.
Tiết thị lại nói: Tình huống trong nhà cháu ta cũng nghe bà bà nói rồi, nếu là vì bạc không ngại mượn ta dùng trước, chữa trị chân cho cha cháu. Cháu còn trẻ, không đáng giá vì vậy mà bồi cả một đời.
Trong lòng Thanh Liễu nháy mắt có chút dao động, rất nhanh lại lắc đầu nói: Phu nhân, nói thật với ngài, ta là từng bị người lui thân, bây giờ tuổi lớn, lại phá tướng, rất khó lại nói nhân gia, ta không muốn cha nương cả ngày hao tổn tinh thần vì ta.
Còn có chút chuyện nàng chưa nói, bây giờ trong nhà đã thiếu họ hàng bảy tám lượng bạc, nếu lại thiếu Lâm gia 10 lượng, ngày sau vì trả tiền, chỉ sợ Vương thị sẽ lại đánh chủ ý lên nàng và Thanh Hà.
Tiết thị cũng đoán được nàng có lẽ còn ẩn tình gì nên cũng không hỏi thêm nữa.
Nói thật, bà vừa nhìn thấy Thanh Liễu liền cảm thấy thích, là một cô nương hiểu chuyện chất phác. Huống hồ bà còn mấy phần tâm tư, do trước đó Hòe Hoa bà bà đã nói, bây giờ cũng cô nương chết sớm mà bà biết không có một ai tương xứng với Đại lang nhà bà, chỉ có cô nương Thanh Liễu này là hợp với Đại lang, còn là một quẻ cực tốt, trong lòng bà mới động ý.
Đại lang đi đã có mười năm, nhưng ngay cả một giấc mộng cũng chưa từng báo cho bà, nghe người già nói, đây là do khi hắn còn trên đời chưa thành thân, trong lòng không có vướng bận nên âm hồn không tìm được đường về nhà, cho nên bà mới muốn kết minh thân cho hắn.
Bây giờ đứa nhỏ Thanh Liễu này đã cùng hắn bát tự tương hợp, nghĩ đến hắn cũng sẽ vừa lòng.
Nhiều năm như vậy, mỗi khi nửa đêm tỉnh lại nhớ đến đứa bé mất sớm kia bà liền đau lòng khó có thể đi vào giấc ngủ. Chỉ mong Đại Lang có thể biết được khổ tâm của nương hắn, tốt xấu trở về nhìn bà một cái.
Nghĩ như vậy hốc mắt Tiết thị dần đỏ lên, lấy khăn chấm chấm khóe mắt, bà lại ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Liễu, ánh mắt càng thêm từ ái: Bé ngoan, đã như vậy về sau chúng ta chính là người một nhà. Chân của cha con con không cần lo lắng, sáng sớm ngày mai ta sẽ cho người đi Huyện mời đại phu.
Bà lại nhìn về phía Hòe Hoa bà bà, nói: Xin bà bà giúp đỡ xem ngày tốt, đến nhà Thanh Liễu định ra chuyện của hai đứa bé.
Hòe Hoa bà bà đồng ý, Thanh Liễu vui vẻ nói: Cám ơn thái thái!
Tiết thị kéo nàng ngồi xuống, nhẹ vỗ vỗ tay nàng, cười nói: Đừng kêu thái thái, nhà chúng ta không có quy định như vậy, bây giờ cháu cứ gọi ta là thẩm thẩm, chờ qua cửa nên đổi giọng gọi nương.
Thanh Liễu gò má đỏ ửng: Vâng, thẩm thẩm.
Tiết thị giơ tay vén tóc rơi trên trán nàng đến sau tai, cẩn thận nhìn mặt nàng, nhìn đến khi Thanh Liễu cúi đầu mới lại cười nói: Là một cô nương xinh đẹp, không nên để vết sẹo này phá tướng, đợi sau này thẩm thẩm mời người phối thuốc trừ sẹo, bảo quản xóa vết sẹo này đi trả lại cho cháu một gương mặt mềm mại.
Thanh Liễu cúi thấp đầu không có ý nói chuyện, Hòe Hoa bà bà nói: Thanh Liễu có thể gặp được phu nhân cũng là phúc phận của nàng.
Tiết thị quay đầu cười nói: Vẫn là ít nhiều có bà bà, mang đến cho ta một cô nương tốt như vậy.
Hòe Hoa bà bà chỉ lắc đầu: Là Thanh Liễu cùng phu nhân có duyên. Lại nói: Bà già ta đây phải về tính một quẻ, Thanh Liễu, ngươi có muốn cùng ta về không?
Thanh Liễu nhìn Tiết thị, định đứng dậy cáo từ.
Tiết thị vội kéo tay nàng, nói: Bà bà, ta vừa thấy Thanh Liễu liền thích, muốn giữ nàng lại theo ta trò chuyện, lát nữa ta cho người đưa nàng về. Rồi nói với Thanh Liễu: Bé ngoan, cháu có nguyện ý bồi thẩm thẩm không?
Thanh Liễu nhìn Hòe Hoa bà bà một cái, khẽ nói: Bà bà về một mình, ta lo lắng.
Tiết thị nói: Không có việc gì, ta cho người tiễn bà bà. Nói xong liền hô người phụ nhân trung niên vừa rồi lại, giao đãi bà đưa Hòe Hoa bà bà về nhà, lại gói một bọc bánh hoa hồng cho bà mang đi.
Thanh Liễu thấy bà bà không có dị nghị gì liền đồng ý.
Hòe Hoa bà bà đi rồi, Tiết thị kéo Thanh Liễu đi về phía sau: Qua đây, thẩm thẩm dẫn cháu đi xem sân trước đây Đại lang từng ở, sau này cháu qua cửa thì ở lại đây.
/74
|