-'' Mị Nhi, nàng giận ta sao?''
-'' Thủy Nhi không giám, xin các chủ minh giám'' hờn dỗi chu môi nhỏ đỏ xinh nói
-'' Ân, Vậy Thủy Nhi của gia không có gì muốn nói với gia?'' hắn cười tà mị hỏi
-'' Không''
Nàng trả lời một câu ngắn gọn, khiến hắn có cảm giác mất mát... lâu lắm rồi nàng chưa tỏ vẻ hờn dỗi ủy khuất này đối với hắn vậy mà tự dưng bây giờ lại thôi. Nhưng nếu như nàng muốn thì hắn cùng nàng diễn trò vậy.
Tay hắn ôm eo nàng khóa trên đùi hắn, tà mị thổi khí một bên tai nói giọng ám muội
-'' Thủy Nhi nếu như không có gì muốn nói với gia thì cùng gia đàm luận một chút ở trên giường,Ân?''
Nàng vùng vẫy thoát ra nhíu mày nói
-'' Không chơi nữa''
-''A, tại sao nha, nên tiếp tục''
-'' Không''
Nàng đứng một bên nhìn nam nhân đẹp một cách yêu nghiệt đang bày ra bộ dáng phong tình yếu ớt như đang chờ người khác tới thỏa sức chà đạp quyến rũ nàng, khiến nàng một trận nuốt nước miếng ừng ực nhưng lại chợt nhớ lúc trên giường hắn ta lại '' ngọa long ngạo hổ *'' khiến nàng một trận đau nhức tới ba ngày. Nàng lại trấn tĩnh lại
(* ý chỉ mạnh mẽ, nhiều sức lực)
-'' Phong, chàng có phải là thất vương gia phu quân của ta không vậy''
Hắn bất ngờ khi nàng nói vậy
-'' Ân...''
-'' Sao giờ chàng lại có bộ dáng này, thất vương lúc trước ngây thơ đơn thuần của ta''
-'' Haha'' hắn cười lớn nói tiếp '' Mị nhi thật ra ta thấy bộ dáng hiện giờ rất tốt, rất vui, rất thú vị''
Nàng cắn môi nói thầm '' vẫn là tiểu bạch kiểm tốt hơn, nàng vẫn dễ để khinh dễ hắn hơn''
-'' Mị nhi, hay bây giờ ta vậy, nàng không thể khinh dễ được ta?''
'' KHỤ KHỤ'' nàng bị nói trúng tim đen, giả ho nói lảng
-'' Phong ta nghĩ nên kết thúc trò chơi này thôi, bây giờ cũng quá chán rồi''
-'' Ân, vậy nàng muốn...?
-'' Đóng cửa thả chó nhưng... để cho bọn chúng một cái lỗ chó đi vậy thì dễ dàng theo đám chó săn tìm về chủ của chúng'' Đôi mắt nàng hiện lên vẻ quỷ quyệt lạnh lùng
-'' Ân theo nàng''
Hắn lười biếng đáp. Dù sao ý kiến của nàng không quá tệ. Nếu chỉ có hai người bọn họ thì sẽ không thể nào phong tỏa tin tức , biết được nhiều về Ám vậy.
-'' Ta muốn ngay bây giờ'' nàng lạnh lùng nói
Hắn chỉ mỉm cười nhẹ, đứng dậy ôm eo nàng cùng đi đến chính điện ngay ngắn ngồi xuống vị trí chính chủ
-'' Ảnh hồn''
Một bóng đen hiện ra sau cung kính trả lời
-'' Chủ nhân''
-'' Tập hợp mọi người lại đây, nhất là '' mời hai người kia'' tới''
-'' Rõ ,chủ nhân''
Ảnh hồn biết rất rõ chủ nhân nói đến hai người nào, xem ra chủ nhân quyết định ra tay , nhưng Ảnh hồn hắn lại quên, hắn chọc đúng tổ ong
-'' Ảnh hồn, trong vòng nửa khắc phải đầy đủ mọi người. Ân''
Nàng nhướng mi nói
-'' Rõ , phu nhân''
Ảnh hồn hắn sao lại quên đi việc này, phu nhân nhất định còn đang trả thù việc lúc trước hắn đối với phu nhân. Nhưng chỉ nửa khắc thì... thật quá . Khinh công hắn tốt thì có tốt nhưng Ám tinh các này đâu phải nhỏ? Hơn nữa mọi người đâu tập trung một chỗ? Ảnh hồn hắn thật muốn khóc
-'' Phong chàng đoán xem bao lâu nữa nàng ta có mặt?''
-''Ân, cứ chờ''
--- ----nửa khắc sau---- --------
-'' Chủ nhân đã đầy đủ'' Ảnh hồn trả lời
-'' Lui đi''
Hắn nói xong đứng dậy nhìn xung quoanh một lượt, nói
-'' Ta triệu tập mọi người ở đây đều có việc cần nói'' ánh mắt hắn nhìn về phía Tĩnh Hàn cùng Như Nhu đang đứng
'' Hiện tại trong Ám có kẻ mạo danh, đáng chết''
Tay Như Nhu nắm chặt trong ống áo , sau lưng là một trận mồ hôi lạnh
-'' Nên ta sẽ sát kẻ đó, Lãnh Độc''
Lãnh Độc hiểu ý xông lên sát về phía Như Nhu và Tĩnh Hàn. Tĩnh Hàn khẽ giật mình không ngờ lại bị phát hiện sớm như thế này, đứng trước bảo hộ Như Nhu gắng biện minh
-'' Các chủ , hình như đây có chút hiểu nhầm ''
-'' Hiểu nhầm, đừng quên đây là nơi nào. Chỉ một chút thông tin của hai người không lẽ ta tra không ra?''
Tĩnh Hàn biết không thể biện minh thêm, quay lại Như Nhu nói thầm '' tiểu thư chúng ta nên rút''
Như Nhu khó chịu, mặc dù nàng bây giờ rất sợ nhưng... tiện nhân kia vì cớ gì có thể an tọa ngồi ở đó .
'' Tĩnh Hàn giết tiện nhân kia rồi cùng ta rút''
Tĩnh Hàn lúc này mới nhìn lại nữ nhân đang ngồi ở trên khuôn mặt xinh đẹp tinh khiết đang mở mắt to nhìn vô tội, hắn ... không ra tay sát nàng được.
'' Tiểu thư không kịp được''
Tĩnh Hàn đang nói với Như Nhu, bỗng một luồng nội lực cực mạnh đánh trúng hắn. Gắng chống đỡ, tay ôm chặt Như Nhu dùng khinh công trốn thoát.
-'' Không cần đuổi theo, cho người thầm lặng đi theo bọn chúng về hướng nào.''
-'' Chàng sao có thể chưởng hắn ta mạnh như vậy chứ''
Tất cả mọi người đều tập trung vào nguồn giọng nói bất ngờ khi thấy ''Thủy muội muội'' tay chống cằm mắt nhìn xa xăm thưởng thức ly trà
-'' Hắn ta nhìn nàng, ta không thích''
-'' Ân, ta chỉ lo mạng hắn sống không được . Không đưa ta đến chủ nhân sau lưng hắn''
-'' Không sao, mạnh nhưng đảm bảo vẫn sống''
Nàng gật đầu với hắn ngước lại thì nhìn thấy mọi người đang tập trung vào nhìn nàng
-'' A quên mất một chuyện, ta không phải tên Thủy nhi. Tên ta một chữ Mị''
Lúc nàng nói xong , mọi người mới nhớ ra một vị cô nương cải trang nam tử, huyết y đỏ rực đã khiến mọi người khiếp sợ không thôi. Thật không ngờ , chỉ thay y phục màu khác, tóc bối kiểu khác lại có thể một trời một vực như vậy... thật không ngờ
-'' Thủy Nhi không giám, xin các chủ minh giám'' hờn dỗi chu môi nhỏ đỏ xinh nói
-'' Ân, Vậy Thủy Nhi của gia không có gì muốn nói với gia?'' hắn cười tà mị hỏi
-'' Không''
Nàng trả lời một câu ngắn gọn, khiến hắn có cảm giác mất mát... lâu lắm rồi nàng chưa tỏ vẻ hờn dỗi ủy khuất này đối với hắn vậy mà tự dưng bây giờ lại thôi. Nhưng nếu như nàng muốn thì hắn cùng nàng diễn trò vậy.
Tay hắn ôm eo nàng khóa trên đùi hắn, tà mị thổi khí một bên tai nói giọng ám muội
-'' Thủy Nhi nếu như không có gì muốn nói với gia thì cùng gia đàm luận một chút ở trên giường,Ân?''
Nàng vùng vẫy thoát ra nhíu mày nói
-'' Không chơi nữa''
-''A, tại sao nha, nên tiếp tục''
-'' Không''
Nàng đứng một bên nhìn nam nhân đẹp một cách yêu nghiệt đang bày ra bộ dáng phong tình yếu ớt như đang chờ người khác tới thỏa sức chà đạp quyến rũ nàng, khiến nàng một trận nuốt nước miếng ừng ực nhưng lại chợt nhớ lúc trên giường hắn ta lại '' ngọa long ngạo hổ *'' khiến nàng một trận đau nhức tới ba ngày. Nàng lại trấn tĩnh lại
(* ý chỉ mạnh mẽ, nhiều sức lực)
-'' Phong, chàng có phải là thất vương gia phu quân của ta không vậy''
Hắn bất ngờ khi nàng nói vậy
-'' Ân...''
-'' Sao giờ chàng lại có bộ dáng này, thất vương lúc trước ngây thơ đơn thuần của ta''
-'' Haha'' hắn cười lớn nói tiếp '' Mị nhi thật ra ta thấy bộ dáng hiện giờ rất tốt, rất vui, rất thú vị''
Nàng cắn môi nói thầm '' vẫn là tiểu bạch kiểm tốt hơn, nàng vẫn dễ để khinh dễ hắn hơn''
-'' Mị nhi, hay bây giờ ta vậy, nàng không thể khinh dễ được ta?''
'' KHỤ KHỤ'' nàng bị nói trúng tim đen, giả ho nói lảng
-'' Phong ta nghĩ nên kết thúc trò chơi này thôi, bây giờ cũng quá chán rồi''
-'' Ân, vậy nàng muốn...?
-'' Đóng cửa thả chó nhưng... để cho bọn chúng một cái lỗ chó đi vậy thì dễ dàng theo đám chó săn tìm về chủ của chúng'' Đôi mắt nàng hiện lên vẻ quỷ quyệt lạnh lùng
-'' Ân theo nàng''
Hắn lười biếng đáp. Dù sao ý kiến của nàng không quá tệ. Nếu chỉ có hai người bọn họ thì sẽ không thể nào phong tỏa tin tức , biết được nhiều về Ám vậy.
-'' Ta muốn ngay bây giờ'' nàng lạnh lùng nói
Hắn chỉ mỉm cười nhẹ, đứng dậy ôm eo nàng cùng đi đến chính điện ngay ngắn ngồi xuống vị trí chính chủ
-'' Ảnh hồn''
Một bóng đen hiện ra sau cung kính trả lời
-'' Chủ nhân''
-'' Tập hợp mọi người lại đây, nhất là '' mời hai người kia'' tới''
-'' Rõ ,chủ nhân''
Ảnh hồn biết rất rõ chủ nhân nói đến hai người nào, xem ra chủ nhân quyết định ra tay , nhưng Ảnh hồn hắn lại quên, hắn chọc đúng tổ ong
-'' Ảnh hồn, trong vòng nửa khắc phải đầy đủ mọi người. Ân''
Nàng nhướng mi nói
-'' Rõ , phu nhân''
Ảnh hồn hắn sao lại quên đi việc này, phu nhân nhất định còn đang trả thù việc lúc trước hắn đối với phu nhân. Nhưng chỉ nửa khắc thì... thật quá . Khinh công hắn tốt thì có tốt nhưng Ám tinh các này đâu phải nhỏ? Hơn nữa mọi người đâu tập trung một chỗ? Ảnh hồn hắn thật muốn khóc
-'' Phong chàng đoán xem bao lâu nữa nàng ta có mặt?''
-''Ân, cứ chờ''
--- ----nửa khắc sau---- --------
-'' Chủ nhân đã đầy đủ'' Ảnh hồn trả lời
-'' Lui đi''
Hắn nói xong đứng dậy nhìn xung quoanh một lượt, nói
-'' Ta triệu tập mọi người ở đây đều có việc cần nói'' ánh mắt hắn nhìn về phía Tĩnh Hàn cùng Như Nhu đang đứng
'' Hiện tại trong Ám có kẻ mạo danh, đáng chết''
Tay Như Nhu nắm chặt trong ống áo , sau lưng là một trận mồ hôi lạnh
-'' Nên ta sẽ sát kẻ đó, Lãnh Độc''
Lãnh Độc hiểu ý xông lên sát về phía Như Nhu và Tĩnh Hàn. Tĩnh Hàn khẽ giật mình không ngờ lại bị phát hiện sớm như thế này, đứng trước bảo hộ Như Nhu gắng biện minh
-'' Các chủ , hình như đây có chút hiểu nhầm ''
-'' Hiểu nhầm, đừng quên đây là nơi nào. Chỉ một chút thông tin của hai người không lẽ ta tra không ra?''
Tĩnh Hàn biết không thể biện minh thêm, quay lại Như Nhu nói thầm '' tiểu thư chúng ta nên rút''
Như Nhu khó chịu, mặc dù nàng bây giờ rất sợ nhưng... tiện nhân kia vì cớ gì có thể an tọa ngồi ở đó .
'' Tĩnh Hàn giết tiện nhân kia rồi cùng ta rút''
Tĩnh Hàn lúc này mới nhìn lại nữ nhân đang ngồi ở trên khuôn mặt xinh đẹp tinh khiết đang mở mắt to nhìn vô tội, hắn ... không ra tay sát nàng được.
'' Tiểu thư không kịp được''
Tĩnh Hàn đang nói với Như Nhu, bỗng một luồng nội lực cực mạnh đánh trúng hắn. Gắng chống đỡ, tay ôm chặt Như Nhu dùng khinh công trốn thoát.
-'' Không cần đuổi theo, cho người thầm lặng đi theo bọn chúng về hướng nào.''
-'' Chàng sao có thể chưởng hắn ta mạnh như vậy chứ''
Tất cả mọi người đều tập trung vào nguồn giọng nói bất ngờ khi thấy ''Thủy muội muội'' tay chống cằm mắt nhìn xa xăm thưởng thức ly trà
-'' Hắn ta nhìn nàng, ta không thích''
-'' Ân, ta chỉ lo mạng hắn sống không được . Không đưa ta đến chủ nhân sau lưng hắn''
-'' Không sao, mạnh nhưng đảm bảo vẫn sống''
Nàng gật đầu với hắn ngước lại thì nhìn thấy mọi người đang tập trung vào nhìn nàng
-'' A quên mất một chuyện, ta không phải tên Thủy nhi. Tên ta một chữ Mị''
Lúc nàng nói xong , mọi người mới nhớ ra một vị cô nương cải trang nam tử, huyết y đỏ rực đã khiến mọi người khiếp sợ không thôi. Thật không ngờ , chỉ thay y phục màu khác, tóc bối kiểu khác lại có thể một trời một vực như vậy... thật không ngờ
/76
|