Mẫu thân, ngươi để hắn ngủ ở viện ta đi
Giọng nàng nũng nịu níu tay mẫu thân mình.
-''Mị nhi thôi hồ nháo, các ngươi khác giới không thể ở cùng một viện được''
-''Mẫu thân , ta muốn ở cùng hắn à''
Nàng ôm tay hắn lại đưa trước mặt mẫu thân mình.
-''Mị nhi nam nữ thụ thụ bất tương thân, con nếu để ai thấy lỡ sau này không gả được thì sao?''
-''Mẫu thân , không ai lấy ta thì ta lấy hắn''
-''Mị nhi con phải kêu là thất vương''
-''Mị nhi không muốn á, Phong huynh huỵnh thích ta kêu vầy đúng không?''
Hắn lúng túng gật đầu, nói:
-''Mị nhi nàng muốn kêu sao cũng được, bá mẫu không cần kêu ta thất vương gia đâu''
Mẫu thân nàng kêu hắn là thất vương gia làm hắn có cảm giác xa cách nha, tốt hơn hết kêu con rể thì tốt hơn. Hắn thầm gật đầu
-''Đó mẫu thân xem , hắn đồng ý mà''
-''Nha đâu, tuỳ ngươi vậy''
Mẫu thân nàng cười xoà rồi xoa lên đầu nàng , làm hắn thật sự , thật sự thèm cảm giác được phụ mẫu yêu thương nha. Hắn cười khổ nếu thuộc hạ hắn biết các chủ lãnh huyết của mình thèm muốn thì chắc cười bể bụng mất mà cũng đâu thể trách hắn được từ nhỏ hắn đâu được hưởng cái tư vị gia đình này.
-''Phong , chúng ta vào ăn thôi''
Nàng đưa tay nắm lấy tay hắn , cười ngọt ngào với hắn , hắn định rồi cả đời cả kiếp này sẽ ôn nhu, sủng nàng, sẽ dùng cả đời cả kiếp để bồi nàng.
-''Ân, ta đi thôi''
Hắn giờ đã quyết định rồi , không vỏ bọc gì nữa hắn sẽ thẳng lưng mà che chở nàng.
-'' Phong , huynh đứng thẳng vầy nhìn cao lắm nha chắc một thước tám á''
-''Mị nhi đợi thêm một thời gian ta sẽ cho nàng một kinh hỉ được chứ''
-''Ách, được được nhưng là gì vậy?''
Nàng tròn xoe mắt nhìn hắn
-''Ân , từ từ ta sẽ cho nàng biết ''
Hắn đưa tay điểm nhẹ lên mũi nàng sủng nịnh.
-" Nga''
Sao bây giờ nàng cứ có cái cảm giác khác lạ nhiều lắm, dường như có chút gì đó khiến cho nàng không được tự tin khi ở gần hắn nữa.
-''Mị nhi , đi thôi đừng để phụ mẫu chờ''
-''Ách, nga''
OMG nàng thật không nghe lầm nha mặc dù nàng người hiện đại không câu lệ tiểu tiết thật nhưng nàng cũng không có quen kiểu xưng trước khi cưới như vậy nha. Hắn hình như thay đổi rồi, dường như thay đổi rất lớn.
-'' Bái kiến thất vương gia , mời ngài lại dùng bữa ''
-''Ân bá mẫu, bá phụ xin đừng nói vậy cứ kêu là Phong là được''
-'' Lão thân không dám''
-''Thôi kêu thế nào cũng được, ăn thôi ''
''Hazz đúng là , chỉ là vương gia thôi chứ có gì phụ mẫu và các huynh của nàng thật là ăn uống thật quá gượng gạo nha'' nàng thầm lắc đầu nghĩ
(tg: ách vương gia dưới 2 người trên vạn người mà nàng)
-'' Vương gia ngài không chê đồ ăn thanh đạm xin ăn món này ''
Mẫu thân nàng gắp cho hắn ăn còn nàng lại gặm đũa , thân huynh cũng cung kính mời hắn uống cuối cùng hắn chỉ nhấp môi rượu không uống được còn nàng lại trơ mắt nhìn chén cơm trống trơn mà đau lòng.
-'' Phụ mẫu, huynh sao các người không gắp cho Mị nhi? "
-" Mị nhi ngoan thôi hồ nháo ta gắp cho con nhiều lần rồi"
Các caca nàng được lướt bổ sung:
-" Nghe lời lát caca mua hồ lô đường cho mà ăn"
-" Ân, đại huynh nói phải "
-"Nhị huynh đại ca tam ca bắt nạt "
Từ lúc nàng xuyên tới đây hắn là nam nhân đầu tiên che chở cho nàng lúc bị phụ mẫu cùng hai huynh trêu gẹo nên chọn hắn là ổn .
-" Mị nhi lại đây huynh bao che cho muội"
Nàng thực vui nha nhị ca của nàng quả không phụ nàng , nàng đứng dậy tính lại chỗ nhị ca lại bị tên yêu nghiệt dễ yêu đó nắm tay lại, còn trưng ra bộ mặt đáng thương đó chứ. Oa sao nàng chống đỡ nổi đây:
-" Thôi muội ngồi đây được rồi!
-"Ách muội và vương gia có chuyên gì sao!"
Tên tam huynh chết tiệt này sao lại nói lúc này
-" Hihi muội ..... muội.....
-" Mị nhi có chuyện gì thật sao?"
Mẫu thân nàng hỏi giờ biết sao?Oa mặt hắn lại đỏ lên rồi! Người nên đỏ mặt là nàng chứ sao lại hắn. Ách sao đỏ mặt hắn lại đẹp vậy chứ? Không lẽ nàng thực sự hoa si .
-" Bẩm thất vương gia tứ vương sai người bảo nô tài nói phủ ngài sửa đã xong mai ngài có thể về rồi"
-"Ân ta đã rõ"
-" Xin phép các vị ta ra ngoài một lát"
Hắn đi dạo quanh sân nhìn lên trời nhẹ giọng:
-" Ảnh Hồn "
-"có thuộc hạ"
......
......
......
......
......
......
-" Thuộc hạ đã rõ"
-" Ân , lui ra"
-"Phong huynh sao ở đây ?"
-"Ta... ta... lạc..."
Mặt hắn đỏ lên khi nói.
-" Bẩm thất vương gia lúc nãi có 5 hắc y nhân phóng hỏa đốt phủ thất vương nên hiện tại ...."
-"Uh, ta đã rõ"
-" Chắc ta phải về phủ tứ huynh rồi"
-" Gì chứ huynh ở lại phủ của ta"
-" Nàng....nga"
-''Ta mà biết ai đốt ta sẽ xử giúp huynh''
-''Ân nhờ nàng vậy''
-" Thôi muộn rồi huynh nghỉ ngơi đi ta cũng đi nghỉ"
-"Ân"
Hai người nghỉ ngơi còn lại Ảnh hồn hắn khóc không ra nước mắt à các chủ à người bảo ta mà
Quay lại 21 phút trước
-''Ảnh hồn''
-''Có thuộc hạ''
-'' Ngươi đốt phủ thất vương cho ta''
-''thuộc hạ lĩnh mệnh''
3 giây sau
-'' Các chủ phủ tứ vương là...''
-''Ân''
-''Đốt sao?''
-''Ân''
-''thuộcccc....''
-''Lui ra''
-''Vâng''
A các chủ à ngài sao nỡ đổ mọi tội lỗi lên đầu hắn chứ ?
Giọng nàng nũng nịu níu tay mẫu thân mình.
-''Mị nhi thôi hồ nháo, các ngươi khác giới không thể ở cùng một viện được''
-''Mẫu thân , ta muốn ở cùng hắn à''
Nàng ôm tay hắn lại đưa trước mặt mẫu thân mình.
-''Mị nhi nam nữ thụ thụ bất tương thân, con nếu để ai thấy lỡ sau này không gả được thì sao?''
-''Mẫu thân , không ai lấy ta thì ta lấy hắn''
-''Mị nhi con phải kêu là thất vương''
-''Mị nhi không muốn á, Phong huynh huỵnh thích ta kêu vầy đúng không?''
Hắn lúng túng gật đầu, nói:
-''Mị nhi nàng muốn kêu sao cũng được, bá mẫu không cần kêu ta thất vương gia đâu''
Mẫu thân nàng kêu hắn là thất vương gia làm hắn có cảm giác xa cách nha, tốt hơn hết kêu con rể thì tốt hơn. Hắn thầm gật đầu
-''Đó mẫu thân xem , hắn đồng ý mà''
-''Nha đâu, tuỳ ngươi vậy''
Mẫu thân nàng cười xoà rồi xoa lên đầu nàng , làm hắn thật sự , thật sự thèm cảm giác được phụ mẫu yêu thương nha. Hắn cười khổ nếu thuộc hạ hắn biết các chủ lãnh huyết của mình thèm muốn thì chắc cười bể bụng mất mà cũng đâu thể trách hắn được từ nhỏ hắn đâu được hưởng cái tư vị gia đình này.
-''Phong , chúng ta vào ăn thôi''
Nàng đưa tay nắm lấy tay hắn , cười ngọt ngào với hắn , hắn định rồi cả đời cả kiếp này sẽ ôn nhu, sủng nàng, sẽ dùng cả đời cả kiếp để bồi nàng.
-''Ân, ta đi thôi''
Hắn giờ đã quyết định rồi , không vỏ bọc gì nữa hắn sẽ thẳng lưng mà che chở nàng.
-'' Phong , huynh đứng thẳng vầy nhìn cao lắm nha chắc một thước tám á''
-''Mị nhi đợi thêm một thời gian ta sẽ cho nàng một kinh hỉ được chứ''
-''Ách, được được nhưng là gì vậy?''
Nàng tròn xoe mắt nhìn hắn
-''Ân , từ từ ta sẽ cho nàng biết ''
Hắn đưa tay điểm nhẹ lên mũi nàng sủng nịnh.
-" Nga''
Sao bây giờ nàng cứ có cái cảm giác khác lạ nhiều lắm, dường như có chút gì đó khiến cho nàng không được tự tin khi ở gần hắn nữa.
-''Mị nhi , đi thôi đừng để phụ mẫu chờ''
-''Ách, nga''
OMG nàng thật không nghe lầm nha mặc dù nàng người hiện đại không câu lệ tiểu tiết thật nhưng nàng cũng không có quen kiểu xưng trước khi cưới như vậy nha. Hắn hình như thay đổi rồi, dường như thay đổi rất lớn.
-'' Bái kiến thất vương gia , mời ngài lại dùng bữa ''
-''Ân bá mẫu, bá phụ xin đừng nói vậy cứ kêu là Phong là được''
-'' Lão thân không dám''
-''Thôi kêu thế nào cũng được, ăn thôi ''
''Hazz đúng là , chỉ là vương gia thôi chứ có gì phụ mẫu và các huynh của nàng thật là ăn uống thật quá gượng gạo nha'' nàng thầm lắc đầu nghĩ
(tg: ách vương gia dưới 2 người trên vạn người mà nàng)
-'' Vương gia ngài không chê đồ ăn thanh đạm xin ăn món này ''
Mẫu thân nàng gắp cho hắn ăn còn nàng lại gặm đũa , thân huynh cũng cung kính mời hắn uống cuối cùng hắn chỉ nhấp môi rượu không uống được còn nàng lại trơ mắt nhìn chén cơm trống trơn mà đau lòng.
-'' Phụ mẫu, huynh sao các người không gắp cho Mị nhi? "
-" Mị nhi ngoan thôi hồ nháo ta gắp cho con nhiều lần rồi"
Các caca nàng được lướt bổ sung:
-" Nghe lời lát caca mua hồ lô đường cho mà ăn"
-" Ân, đại huynh nói phải "
-"Nhị huynh đại ca tam ca bắt nạt "
Từ lúc nàng xuyên tới đây hắn là nam nhân đầu tiên che chở cho nàng lúc bị phụ mẫu cùng hai huynh trêu gẹo nên chọn hắn là ổn .
-" Mị nhi lại đây huynh bao che cho muội"
Nàng thực vui nha nhị ca của nàng quả không phụ nàng , nàng đứng dậy tính lại chỗ nhị ca lại bị tên yêu nghiệt dễ yêu đó nắm tay lại, còn trưng ra bộ mặt đáng thương đó chứ. Oa sao nàng chống đỡ nổi đây:
-" Thôi muội ngồi đây được rồi!
-"Ách muội và vương gia có chuyên gì sao!"
Tên tam huynh chết tiệt này sao lại nói lúc này
-" Hihi muội ..... muội.....
-" Mị nhi có chuyện gì thật sao?"
Mẫu thân nàng hỏi giờ biết sao?Oa mặt hắn lại đỏ lên rồi! Người nên đỏ mặt là nàng chứ sao lại hắn. Ách sao đỏ mặt hắn lại đẹp vậy chứ? Không lẽ nàng thực sự hoa si .
-" Bẩm thất vương gia tứ vương sai người bảo nô tài nói phủ ngài sửa đã xong mai ngài có thể về rồi"
-"Ân ta đã rõ"
-" Xin phép các vị ta ra ngoài một lát"
Hắn đi dạo quanh sân nhìn lên trời nhẹ giọng:
-" Ảnh Hồn "
-"có thuộc hạ"
......
......
......
......
......
......
-" Thuộc hạ đã rõ"
-" Ân , lui ra"
-"Phong huynh sao ở đây ?"
-"Ta... ta... lạc..."
Mặt hắn đỏ lên khi nói.
-" Bẩm thất vương gia lúc nãi có 5 hắc y nhân phóng hỏa đốt phủ thất vương nên hiện tại ...."
-"Uh, ta đã rõ"
-" Chắc ta phải về phủ tứ huynh rồi"
-" Gì chứ huynh ở lại phủ của ta"
-" Nàng....nga"
-''Ta mà biết ai đốt ta sẽ xử giúp huynh''
-''Ân nhờ nàng vậy''
-" Thôi muộn rồi huynh nghỉ ngơi đi ta cũng đi nghỉ"
-"Ân"
Hai người nghỉ ngơi còn lại Ảnh hồn hắn khóc không ra nước mắt à các chủ à người bảo ta mà
Quay lại 21 phút trước
-''Ảnh hồn''
-''Có thuộc hạ''
-'' Ngươi đốt phủ thất vương cho ta''
-''thuộc hạ lĩnh mệnh''
3 giây sau
-'' Các chủ phủ tứ vương là...''
-''Ân''
-''Đốt sao?''
-''Ân''
-''thuộcccc....''
-''Lui ra''
-''Vâng''
A các chủ à ngài sao nỡ đổ mọi tội lỗi lên đầu hắn chứ ?
/76
|