Tướng Minh

Chương 119 - Uy Thế Phủ Đầu.

/219


Mọi người thảo luận một chút về các chi tiết các phương diện xong, quyết định một mình Lý Nhàn sẽ đến đại doanh quân Tùy trước, những người khác thì ở lại chờ đợi. Làm như vậy, là vì Lý Nhàn muốn đưa ra điều kiện. Hắn lại không ngờ rằng, mình vốn lo lắng bị người dưới tay sẽ bị Tân Thế Hùng điều đi tách ra, ai biết Tân Thế Hùng lại đưa ra một quyết định ngu xuẩn như vậy, cho nên ngay cả điều kiện cũng không có cơ hội đề xuất. Vừa tới còn cách đại doanh khá xa, đã bị du kỵ ngăn lại, Lý Nhàn nói là có hẹn với Tả Đồn Vệ đại tướng quân Tân Thế Hùng, du kỵ liền tạm giam Lý Nhàn vào trong đại doanh, sau đó giữ hắn chờ ở trong viên môn, có một người đi vào thông báo.

Liên doanh thật sự quá lớn, đợi chừng một canh giờ người nọ mới trở về dẫn Lý Nhàn đi theo vào.

Trong đại doanh không thể phóng ngựa, Lý Nhàn đi bộ theo người dẫn đường kia. Doanh địa Tả Đồn vệ nằm sát một mặt gần với thành Liêu Đông, cách xa nhau khá xa, đã đi nửa canh giờ mới đi đến. Ven đường tuy biểu hiện của Lý Nhàn rất quy củ, nhưng vẫn nhìn tỉ mỉ cảnh tượng trong đại doanh quân Tùy.

Quân doanh quy chỉnh, sĩ tốt huấn luyện nghiêm túc, không nhìn thấy một người nào vui cười đánh chửi, toàn bộ đều là sát khí lạnh lùng.

Đi đến doanh địa Tả Đồn vệ, binh lính dẫn đường kia quay lại khách khí nói với Lý Nhàn:

- Ngươi đứng chờ ở đây, ta đi vào bẩm báo tướng quân.

Lý Nhàn gật đầu nói:

- Làm phiền rồi.

Một lát sau, người nọ từ trong đại trướng đi ra nói với Lý Nhàn:

- Tướng quân đang thăng trướng nghị sự, ngươi cứ chờ một lát đi, không được đi lại lung tung trong quân doanh đấy.

Lý Nhàn gật đầu cảm ơn, người nọ xoay người đi.

Chờ ước chừng nửa canh giờ, Lý Nhàn lại không có vẻ nôn nóng bất an, cũng không có biểu hiện phẫn nộ bất mãn, ngược lại đứng ở cửa nhìn bọn lính thao luyện tựa như nhập thần trên đất trống cách đó không xa. Trên đất trống là hơn một ngàn trường mâu thủ và phác đao thủ đang diễn luyện trận hình, một chỗ khác là cung tiễn thủ huấn luyện bắn nghệ, Lý Nhàn đứng ở đó xem phác đao thủ và trường mâu thủ hợp luyện trong chốc lát, cuối cùng tầm mắt dừng lên người cung tiễn thủ kia.

Phủ binh Đại Tùy huấn luyện có tố chất, đơn giản nói cung tiễn thủ này, tuyệt đối người nào cũng cường tráng khôi ngô. Lý Nhàn nhìn cẩn thận, hắn phát hiện nhiều cung tiễn thủ như vậy, người đơn độc bắn bia, trong bảy mươi bước gần như đều có thể trúng bia ngắm. Mà cung tiễn thủ hợp luyện theo tướng tá chỉ huy, hoặc ngập nước bắn hoặc bắn chụm, binh lính được tướng tá chỉ huy dễ điều khiển

]Chỉ nhìn chốc lát, trong lòng Lý Nhàn hơi khiếp sợ. Hắn biết chiến lực phủ binh Đại Tùy mạnh thiên hạ vô song, cho nên có thể tưởng tượng những binh lính này khẳng định bình thường đều vất vả huấn luyện đấy. Tuy rằng nhìn ở trong mắt và nghĩ trong lòng gần như nhất trí, nhưng hắn rung động ở chỗ, bất kể là năng lực từng binh sĩ tác chiến hay là phối hợp giữa các binh lính, biểu hiện phủ binh thật sự đã làm cho người ta xem mà sợ hãi.

Tỷ như trường mâu thủ và Mạch Đao Thủ phối hợp diễn luyện, Lý Nhàn xem đến gần như trợn tròn tròng mắt.

Phía trước đặt mấy hàng người rơm, tượng trưng cho quân địch. Trường mâu thủ thành đội ngũ xông đi lên, hàng thứ nhất hàng thứ hai hàng thứ ba, liên tục ba hàng trường mâu thủ hợp thành thế công thứ nhất, hai hàng người rơm phía trước lập tức bị đâm ngã xuống. Lúc này, theo trường mâu thủ cố ý tạo ra khoảng cách bên trong, phác đao thủ ùa lên, chém người rơm mặt sau ngã xuống đất nhau chém dưa thái rau. Lại sau đó, phác đao thủ co rút lại, trường mâu thủ cản phía sau chậm rãi lấy phương trận lui bước.

Trường mâu thủ, là binh chủng giá trị chế tạo rẻ nhất trong phủ binh Đại Tùy. Trên người họ chỉ có bì giáp nửa người, không có quần chiến, mặc dù là bì giáp nửa người, cũng chỉ miễn cưỡng bảo vệ yếu hại. Binh khí của họ là một cây gỗ đầu trên cài một trường mâu thiết thương đầu, giá trị chế tạo rẻ, nhưng không hề nghi ngờ, bọn họ là binh chủng hoạt động linh hoạt nhất nhanh chóng nhất ngoại trừ khinh kỵ binh trong phủ binh Đại Tùy, làm quân đội xung phong và quân đội cản phía sau tốt nhất. Hơn nữa, tuy bọn họ giá trị thấp, nhưng lại là binh chủng kỵ binh e ngại nhất. Trường mâu dài đến một trượng tám, nếu xếp thành thương trận, cho dù trọng giáp kỵ binh cũng không dám dễ dàng đụng vào.

Lý Nhàn ở kiếp trước tuy rằng không phải là người ham quân sự, nhưng cũng là người rảnh rỗi vào các diễn đàn để xem. Hắn nhớ mình từng thấy một cái thiếp, trong đó nhắc tới trường thương binh Thụy Điển là khắc tinh của kỵ binh, hơn nữa còn có thể thông qua nhóm trận hình dày đặc của trường thương lắc lư để ngăn cản mũi tên lông vũ, nghe nói 70-80% mũi tên lông vũ đều có thể bị đụng bay. Không biết thật giả, nhưng rất hiển nhiên, từ thời Ngũ Đại sau đó đến Đại Tống, binh khí hoành đao bắt đầu dần dần rời khỏi vũ đài lịch sử như thế, trường thương thành vương giả trên chiến trường.

Thật ra Lý Nhàn thật có thể đoán được, Tân Thế Hùng sở dĩ để mình chờ lâu như thế, chẳng phải muốn cho hắn một uy thế phủ đầu hay sao. Mấy tháng trước mười tám kỵ vô cùng nổi bật ở bờ đông Liêu Thủy, ngay trước mặt mấy vạn phủ binh Đại Tùy đoạt thi thể Tả Đồn Vệ đại tướng quân Mạch Thiết Trượng rở về. Đây coi như là báo một phần thù cho Mạch Thiết Trượng. Mà thù này, hẳn do người kế nhiệm Mạch Thiết Trượng là Tân Thế Hùng báo đấy. Ông ta tiếp quản Tả Đồn vệ, phương pháp xử lý phục chúng tốt nhất chính là báo thù thay Mạch Thiết Trượng, mặc dù trong chiến đấu của ngày hôm sau ông ta đã qua sông đích thân suất quân xung phong liều chết, không tha tù binh, chém đầu tất cả hàng binh cũng giành được sự tôn kính của binh sĩ Tả Đồn vệ, nhưng trong lòng vẫn còn có chút tiếc nuối.

Lý Nhàn biết, biểu hiện kinh diễm ngày đó của mình đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nhân mã Tả Đồn vệ, như vậy, tất nhiên Tân Thế Hùng cũng biết điểm này.

Cho nên, làm một người sắp thăng đảm nhiệm Đại tướng quân, để có thể có quyền khống chế tuyệt đối với Tả Đồn vệ, đối với Lý Nhàn đã khiến binh lính Tả Đồn vệ sinh lòng cảm kích đã đến, ông ta sao có thể không lập uy?

Tuy rằng, Lý Nhàn là bệ hạ đích thân hạ chỉ đến Tả Đồn vệ của ông ta đấy.

Lý Nhàn cũng không nóng nảy, dù sao hắn có việc để làm, có thể ở khoảng cách gần như vậy nhìn phủ binh Đại Tùy huấn luyện, cũng được coi là một thu hoạch.

Tả Đồn Vệ tướng quân Tân Thế Hùng đứng ở cửa lều lớn, kéo mảnh cửa ra một kẽ hở nhỏ nhìn ra ngoài, thấy thiếu niên kia đang đứng cách đó không xa hết sức chăm chú nhìn bọn lính thao luyện trên đất trống, không nóng không vội, quả thật có chút tán thưởng đối với tâm tính của thiếu niên này. Đêm qua bệ hạ đột nhiên xuất hiện trong quan doanh làm Vũ Văn Thuật và bọn họ bị sợ hãi. Sau đó bệ hạ triệu tập triều thần nghị sự ngay trong đêm, mệnh lệnh lấy Vũ Văn Thuật làm Hành quân Tổng quản, Lưu Sĩ Long làm Giám quân, triệu tập Hữu Vũ vệ, Tả Vũ vệ, Tả Kiêu Vệ, Tả Đồn Vệ và Cửu vệ tổng công hơn ba mươi vạn đại quân, năm ngày sau xuất phát, hành quân đường dài, hội hợp với Lai Hộ Nhi Đại tướng quân suất lĩnh Thủy sư đổ bộ tấn công thành Bình Nhưỡng.

Nghĩ tới cơn giận lôi đình của bệ hạ đêm qua, hiện tại trong lòng Tân Thế Hùng vẫn còn sợ hãi.

Lão chưa từng thấy bệ hạ tức giận đến như vậy bao giờ.[

Nói tới, lần này Vũ Văn Thuật vẫn làm Hành quân Tổng quản toàn quyền chỉ huy ba mươi vạn đại quân viễn chinh, Lưu Sĩ Long vẫn làm Giám quân dường như hai người này vẫn được Hoàng thượng hậu đãi như trước. Nhưng rất hiển nhiên, bệ hạ đang cho hai người mang tội cơ hội lập công. Nhất là giám quân Lưu Sĩ Long, nếu tái phạm chỉ sợ con đường làm quan sẽ chấm dứt. Nhưng lần này quân yểm trợ hành quân một đoạn đường dài, lẽ thường chắc có lẽ không làm sai lầm gì được. Thủy sư của Lai Hộ Nhi Đại tướng quân đã đổ bộ, chỉ cần đại quân giết đến hội hợp cùng Thủy sư, mấy chục vạn đại quân còn không đánh hạ được một thành Bình Nhưỡng nho nhỏ hay sao? Năm đó Nam Trần có nhiều thành lớn chắc chắn như thế, còn có lạch trời Trường Giang, cũng không ngăn không được hùng binh Đại Tùy đó sao?

Chỉ có điều đã đến đây bảy tháng, thời gian để quân Tùy có thể tác chiến tại vùng đất Liêu Đông lạnh giá cũng không nhiều rồi. Dựa theo lẽ thường, tháng chín phương này sẽ có tuyết lớn, đại quân điều động binh lực viễn chinh, tiếp tế tiếp viện theo không kịp, nếu trong hai tháng bắt không đánh hạ được Bình Nhưỡng, cũng chỉ có thể lui binh trở về.

Nghĩ đến đây, ông ta liền hận Lưu Sĩ Long đến ngứa răng. Nếu không phải tên Giám quân khốn khiếp không hiểu quân sự này nhiều lần ngăn trở, thành Liêu Đông đã đánh hạ từ sớm rồi, trăm vạn đại quân sao có thể chậm trễ ba tháng cơ chứ? Cho nên, việc bệ hạ vẫn dùng Lưu Sĩ Long làm Giám quân, Tân Thế Hùng rất bất mãn. Chỉ là quan văn làm Giám quân, đây là lệ thường triều đình, cho dù ông ta không hài lòng cũng không nói được gì.

Bệ hạ chỉ cho thời gian năm ngày để chuẩn bị, hơn nữa đây là một lần viễn chinh không có hậu cần tiếp tế tiếp viện, từng binh lính đều phải mang theo ba thạch lương thực, đối với binh lính mà nói đây tuyệt đối là một gánh nặng không nhỏ. Cảnh nội Cao Cú Lệ nhiều đường núi khó đi, còn phải mang theo nhiều lương thực xuất chinh như vậy đúng là lựa chọn bất đắc dĩ, nhưng đại quân vượt qua Liêu Thủy đã ba tháng, nếu không trước mùa đông đánh hạ Bình Nhưỡng chẳng phải bị người nhạo báng sao?

Tân Thế Hùng lý giải nỗi khổ của bệ hạ, lại không hiểu vì sao còn muốn văn nhân Lưu Sĩ Long không hiểu quân sự này khoa tay múa chân.

Vốn ông ta đã buồn bực, đêm qua bệ hạ còn ở lại nói với ông ta, Yến Vân từng ở bờ đông Liêu Thủy giết địch đoạt thi kia sắp sửa đến làm việc dưới trướng ông ta, ông ta thật sự buồn bực rồi.

Nhìn Lý Nhàn đứng ở bên ngoài, Tân Thế Hùng không khỏi chua chát nghĩ tiểu tử này thật ra rất may mắn, không ngờ lọt mắt xanh của bệ hạ!

Nghĩ mình nhập ngũ nhiều năm như vậy, lão tướng quân Mạch Thiết Trượng đã chết, nhưng ông ta vẫn là Tả Đồn Vệ tướng quân, mà không phải Tả Đồn Vệ đại tướng quân danh chính ngôn thuận!

Tân Thế Hùng vốn muốn làm khó thiếu niên kia một chút, nhưng dù sao người này là bệ hạ đích thân hạ chỉ phái tới, nếu làm quá độc, chẳng phải khiến bệ hạ tức giận nữa sao?

Thấy ông ta cứ ngẩn người ở lều lớn, phụ tá của ông ta Trần Kỳ biết trong lòng tướng quân đang nghĩ gì, vì thế đi về phía trước vài bước, ho khan một tiếng nói:

- Tướng quân vẫn đang khó xử an bài Yến Vân kia như nào đúng không ạ?

Tân Thế Hùng quay đầu lại nhìn giận dữ nói:

- Huyền Mưu có thượng sách gì?

Trần Kỳ chính là nhân sĩ Bác Lăng, tự Huyền Mưu, là một người tâm tư linh hoạt rất được Tân Thế Hùng Tín tin tưởng. Ngày đó, chính gã khuyên bảo Tân Thế Hùng xông lên phía trước nhất làm gương cho binh sĩ, chém đầu tất cả tù binh Cao Cú Lệ báo thù thay Đại tướng quân Mạch Thiết Trượng, giành được tôn kính của binh lính Tả Đồn vệ, Tân Thế Hùng mới thuận lợi tiếp quản Tả Đồn vệ.

- Chuyện nào có đáng gì?

Trần Kỳ vuốt vuốt râu, khẽ cười nói:

- Nếu thiếu niên này là người được bệ hạ coi trọng, vậy Đại tướng quân chỉ cần nâng hắn lên là được.

Tân Thế Hùng không ngờ Trần Kỳ nói vòng vo, có chút không kiên nhẫn nói:

- Chẳng lẽ ta phải sửa trị hắn?

Trần Kỳ nói:

- Đại tướng quân, ý của ta là... chẳng phải bệ hạ thưởng thức hắn đấy ư, vậy Đại tướng quân liền cất nhắc hắn, cho hắn một hư chức không cao không thấp, đãi ngộ với hắn một chút, có điều không cho hắn tiếp xúc chiến sự, không lập được công lao. Nếu người này sau khi nhập ngũ không lập được tấc công lao nào, đến lúc đó đại tướng quân lại tố hắn ngang ngược kiêu ngạo vô lễ, hắn còn có thể tồn tại lâu dài sao? Chỉ sợ, đến lúc đó bệ hạ cũng sẽ thất vọng vô cùng đó.

Ánh mắt Tân Thế Hùng sáng ngời, lập tức liên tục gật đầu.

Ngoài trướng vải, rốt cục Lý Nhàn đã hơi chút mất kiên nhẫn rồi, hắn thầm mắng mấy đời tổ tông của Tân Thế Hùng, sau đó ngồi xổm xuống, nhặt một cây gỗ, vẽ phương pháp luyện binh mới xem. Nếu hắn biết chủ ý mà Trần Kỳ đưa ra cho Tân Thế Hùng nhất định sẽ cười đau bụng, sau đó nói một câu cám ơn chân thành với Trần Kỳ.

Cách đại doanh Tả Đồn vệ không xa, Vũ Văn Sĩ Cập nhìn thiếu niên kia ngồi chồm hổm trên mặt đất viết viết vẽ vẽ, không kìm được trong lòng tán thưởng, khí lượng tốt. Tuy nhiên ngẫm nghĩ một chút, thiếu niên này khờ ngốc như thế, nói không chừng không nhìn ra đây là Tân Thế Hùng đang cố ý làm khó dễ hắn.

Gã cười cười, bước đến.

Một khi đã như vậy, vậy thì giúp ngươi một lần đi.

Lý Nhàn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ vẽ, sau đó nhớ lại phủ binh thao luyện lúc trước vừa xem trong lòng nghĩ sau khi trở về cũng nên nghĩ biện pháp đổi trang bị cho Yến Sơn tặc bị rồi. Vốn hắn có tính toán từ trước, sau khi Đạt Khê Trường Nho luyện hơn một ngàn Yến Sơn tặc thành một nhánh chiến binh, hắn dĩ nhiên là sẽ kéo đội ngũ ra ngoài, đoạt trang bị tốt nhất cho họ.

Nhưng lần này Dương Quảng đã cho hắn một đường đi tốt hơn, tuy rằng hơi gian nguy, có khả năng mất tính mạng, nhưng lại là đường phát tài tốt nhất. Không ai chắc chắn hơn hắn, lần này Đại Tùy viễn chinh kết cục thất bại, hơn nữa Dương Quảng còn cho hắn gia nhập Tả Đồn vệ thời điểm đại quân lui lại thì có nhiệm vụ cản phía sau. Lý Nhàn hiện tại là một người mang một khát khao lớn, chỉ cần có thể có được thế lực của mình, hắn không sợ mạo hiểm đấy. Huống chi, nếu có thể kéo về một ít binh mã Tả Đồn vệ, nhặt trang bị phủ binh ven đường cũng đủ võ trang cho Yến Sơn tặc của hắn rồi. Lý Nhàn đã định ra kế hoạch cho mình từ rất sớm, khi Yến Sơn tặc phát triển đến năm ngàn nhân mã, hắn sẽ ra ngoài tìm đối thủ thực lực kém một chút hung hăng làm một trận sau đó rời khỏi Yến Sơn đoạt một địa bàn lớn hơn tốt hơn.

Đạt Khê Trường Nho từng nói, binh lính chân chính cũng không phải huấn luyện có tố chất là đủ tư cách đấy, phải giết người, chảy máu, phải trải qua sát phạt đẫm máu mới xem như là chiến sĩ đủ tư cách. Không trải qua chiến đấu, cho dù đóng cửa ở nhà luyện đến mấy cũng vô dụng, binh lính không thấy máu và không thấy đao nhỏ máu, thì đều là vật bài trí.

Chỉ cần tính toán thật tốt, lần hành trình Liêu Đông này không có nguy hiểm quá lớn, cùng lắm thì xoay người bỏ chạy, mười tám kỵ ít người nhưng tinh nhuệ, muốn tìm cơ hội chạy trốn cũng không phải việc khó. Cục diện trên chiến trường nếu không có lợi, mười tám kỵ đào ngũ, ai sẽ chú ý tới?

Đánh thắng được thì đánh thắng, đánh không được thì bỏ chạy. Trong mắt Lý Nhàn đó chẳng phải là chuyện mất mặt gì.

Lại nói, thuận đường giết vài tên Cao Cú Lệ, coi như trút giận cho kiếp trước. Kiếp trước, Hàn Quốc chỉ là một nước nhỏ vừa chật vừa hẹp vừa đẹp vừa thơm con mẹ nó khiến Lý Nhàn vô cùng buồn bực.

Phát tài và giải hận kết hợp cùng một chỗ, bất kể như thế nào cũng có một chút lực hấp dẫn

/219

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status