Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 130 - Chương 102

/147


Editor: Maria Nyoko

Không nhất thiết cái gì? Đường Mẫn không hiểu.

Hắn biết mình làm cái gì, hoặc là nói, hắn biết tình cảm hắn đối với mẹ nàng.

Cảnh Ngoạt đứng lên, liếc nhìn Quân Mạc Ly. Ngươi không biết! Ý tứ trong lời nói vô cùng châm biếm, Quân Mạc Ly cũng không tức giận, quả thật hắn không biết, nhưng hắn đã đoán đúng không phải sao.

Ưu nhi rất cố chấp đối với tình cảm, cho nên ta cũng không biết như thế nào. Mười năm qua, ta vẫn suy tư, rốt cuộc ta thiếu hoặc là ta sai chỗ nào, nhưng cuối cùng quả thật một mảnh bi ai. Không phải là ta không làm nhiều hoặc là sai lầm, mà là ta với nàng không có thời gian. Không có tình yêu của nàng thì như thế nào, cuối cùng ta để cho nàng rời đi, hơn nữa, là ta nhìn mình không thấu.

Cảnh Ngoạt không biết cuối cùng mình nói cái gì, có lẽ giờ khắc này hắn mới phát giác ra mình bỏ lỡ thật.

Ai ~ im lặng.

Tại sao sư phụ ngươi để cho chúng ta lên đây, chỉ lấy được đáp án như vậy?

Đường Mẫn không hiểu, Quân Mạc Ly cùng Cảnh Tu cũng không hiểu.

Cảnh Ngoạt cười, nhìn Đường Mẫn, đột nhiên vươn tay ôm nàng, ôm chặt trong ngực.

Thật xin lỗi, hài tử.

Lồng ngực rung động, Đường Mẫn có chút không biết làm sao, đột nhiên cử động như vậy nói rõ cái gì. . . . . .

Ta thực xin lỗi ngươi.

Hắn biết, rõ ràng hắn biết!

Lúc này nội tâm Đường Mẫn không ngừng hô hào, rõ ràng hắn cũng biết nàng là, tại sao?

Năm đó Ưu nhi đã uống canh lạc tử, chỉ là cuối cùng nàng là dùng bí dược của Bách Lý Sơn trang áp chế, trong nguy hiểm mới lưu lại ngươi. Nhưng lại tạo thành tổn thương đối với ngươi, mà nàng lại giảm tuổi thọ.

Nàng không biết, thì ra lại là như vậy.

Bí dược trên người nàng không phải mẹ nàng cố ý, là vì giữ được nàng. Thậm chí nàng không tiếc rút ngắn tuổi thọ của mình, nhưng, tại sao vậy chứ? Không có đứa bé không phải có thể lại có sao?

Năm đó thân thể Ưu nhi bị lạnh, mang thai ngươi thì thân thể khó chịu. Sinh hạ ngươi càng thêm nguy hiểm cực lớn, ta không chịu, chén thuốc kia là ta tự mình nấu, nhưng chưa từng nghĩ, nàng uống, cũng dứt khoát rời đi. Ta thật sự là không biết tại sao nàng ấy quan tâm đứa bé này, thậm chí vượt qua tánh mạng của mình.

Cảnh Ngoạt hối hận nói xong, ánh mắt tràn đầy tiếc hận cùng hối hận.

Sau, ta cũng không tìm thấy nàng.

Bởi vì nàng gả cho tể tướng Phượng Lăng, Đường Ứng Nghiêu.

Thật sao? Ha ha, nàng muốn dùng tâm pháp Đường gia bảo vệ đứa bé, thì ra là nàng muốn lưu lại như vậy, tại sao, không nói cho ta. . . . . .

Câu nói sau cùng, Cảnh Ngoạt nói cho chính mình nghe.

Cuối cùng trong lòng Đường Mẫn còn dư lại chỉ có lòng chua xót, thì ra là người mẹ chưa gặp mặt là như thế này, trước nàng còn suy đoán nàng, có quan hệ cùng các Đế Quân, ha ha, thì ra là làm nhiều hơn nữa, đều là bởi vì, muốn lưu nàng lại.

Nàng, có tư cách gì nói nàng không phải

Mẫn nhi. Quân Mạc Ly đỡ Đường Mẫn, không tiếng động an ủi.

Sáu năm trước Bách Lý Ưu đã chết rồi. Cảnh Tu đột nhiên nói: Vì sao hoàng thúc còn chưa đi xuống, có vẻ như không hợp lý.

Cảnh Tu hình như sực nhớ ra gì đó, theo tin tức hồi báo, sau khi Bách Lý Ưu chết ngày thứ hai người trên giường đột nhiên biến mất.

Như vậy, hoàng thúc có




/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status