Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 74 - Chương 66.2

/147


Thiên Mị ngây ngốc ở bên trong không gian càng lâu tâm lại càng bình tĩnh, không còn gấp gáp như lúc đầu nữa. Hoành Ngọc là người mà hắn coi trọng chứ không phải cưỡng cầu lúc nào cũng bên cạnh. Quân Mạc Ly không ngừng tìm đường ra, còn hắn lại ngồi xuống, hồi tưởng về quãng thời gian nửa năm chung sống của bọn họ.

Lần đầu tiên gặp mặt hắn đã cảm thấy Hoành Ngọc rất khác biệt. Nam tử này, bề ngoài hào hoa, ôn tồn nho nhã cứ tưởng rằng đây chỉ là một chiếc gối thêu hoa. Nhưng cuối cùng hắn liền phát hiện bản thân đã sai lầm rồi, người này cố chấp cứng rắn từ trong xương tủy tuyệt không thua gì hắn, thậm chí so với hắn càng mạnh mẽ hơn. Tuy nhiên, sự cố chấp bướng bỉnh này của Hoành Ngọc vẫn chưa kịp bộc phát, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng hắn ta là một người hèn yếu.

Thiên Mị thoáng hối hận, ban đầu vì sao lại biến người kia trở thành nam sủng, khiến hắn ta dùng ánh mắt oán hận như thế nhìn mình gần nửa năm trời. Ha ha, chuyện đúng đắn nhẩt cũng là sai lầm nhất mà Thiên Mị hắn đã làm chính là để người kia ở lại. Trời cao thật biết trêu đùa, để người kia có mặt trong cuộc sống của hắn, chuyện này người đời sao có thể dễ dàng tha thứ, mà buồn cười nhất, hết thảy đều là do hắn đơn phương.

Ha ha, tìm được thì như thế nào, còn có thể nói gì chứ! . Thiên Mị cất tiếng cười to, đến cuối cùng, hoàn toàn không được gì cả. Cái hắn muốn chỉ là công dã tràng!

RẮC...A...Ắ..!!! . Bỗng dưn lúc này không gian lại tách ra một kẽ hở, tia sáng trắng trong nháy mắt xẹt qua, Quân Mạc Ly lập tức nắm lấy cơ hội, dùng sức mở ra: Giúp một tay đi! .

Cái khe quá nhỏ, sức lực của một người tuyệt đối không đủ, mà Thiên Mị này, có thể giúp được hắn. Tìm được đường ra rồi! . Quân Mạc Ly nhìn về phía nam tử đang ngồi trên đất cười không dứt lên tiếng. Thiên Mị vội lấy lại tinh thần, sau khi hiểu ra lập tức giúp một tay. Dưới sức mạnh của hai người cái khe dường như cũng thỏa hiệp, từ từ mở ra.

Bắt lấy thời cơ!

Thân ảnh của Quân Mạc Ly cùng với Thiên Mị chợt lóe, nhảy ra khỏi không gian, cuối cùng cũng thoát được.

Tiếng chim hót ríu rít, tiếng suối chảy róc rách thật êm tai, hiện tại bọn họ đã có mặt ở một thế giới chân thật. Bách Lý Hàn Thiên mừng rỡ không thôi, nhanh như vậy mà đã thoát ra được, đủ cho thấy giác ngộ của họ cao ra sao.

Tiểu tử, đi ra, mau theo ta! . Bách Lý Hàn Thiên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai người họ, chậm rãi nói một câu sau đó đi thẳng về phía trước. Vừa bước được mấy bước, nhận thấy được người phía sau còn chưa đuổi theo, lập tức quay đầu nhìn lại, thấy hai tên kia vẫn ngây người ra tại chỗ.

Các ngươi có muốn thấy người mình muốn gặp không hả ?

Mẫn nhi ở đâu?

Bách Lý Hàn Thiên lập tức chê cười: Đuổi theo là được rồi, còn nói nhảm làm gì! . Rồi lại quay sang nhìn Thiên Mị, vẻ mặt có chút phức tạp, hỏi: Còn tiểu tử ngươi thì sao đây?

Thiên Mị không hiểu, hắn thì có liên quan gì chứ, liền đáp: Ta không muốn gặp nữ nhân kia!

Ta biết, ta chỉ hỏi ngươi có muốn gặp Hoành Ngọc hay không? . Hoành Ngọc đã ù ù cạc cạc, chẳng lẽ tên này cũng không nắm rõ lắm sao!

Hắn đang ở đây?

Nói nhảm.

À!”. Thiên Mị ngây ngốc cười, đuổi theo Bách Lý Hàn Thiên, nhưng trong lòng vẫn không biết nên thuyết phục mình ra sao, hắn lấy lý do gì để đi gặp người kia chứ.

Đường Mẫn ở bên ngoài đi lại không yên, cứ qua qua lại lại mấy lần, cả con đường nhỏ cũng nhìn đến sắp thủng rồi, mà vẫn không thấy bóng dáng của lão đầu kia đâu. Không phải đi đón người sao? Thế nào mà còn chưa trở lại!

Tới rồi! . Vốn đang tựa vào khung cửa, Hoành Ngọc ngẩng

/147

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status