Năm ấy ta tuổi còn nhỏ, ngày đó mới từ thái học hồi cung, phụ hoàng nói muốn ta cùng người đi tiếp một người.
Ta thấy trong mắt phụ hoàng kiệt lực áp chế vui sướng, phụ hoàng nói: “Đi một lần là mười hai năm, hắn cuối cùng đã trở lại.” trận chiến mười sáu châu U Vân kia đánh mười hai năm, người phụ hoàng muốn tiếp, chắc hẳn là Triệu tướng quân Triệu Minh Đức.
Năm ấy đầu mùa xuân, thời tiết còn rất lạnh, ven đường thành Trường An những gốc liễu nảy chồi xanh, ta cùng phụ hoàng đứng ở trên thành lâu nhìn xuống, hai bên đường chật ních dân chúng nghe thấy tin mà đến, khải hoàn, hai chữ này có ma lực rất lớn, làm cho người ta nhịn không được mừng rỡ như điên.
Đó cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng.
Nàng tên là Triệu Như Ngọc, là ác mộng của ta, nhưng cũng là hồi ức tốt đẹp nhất của ta.
Gần tới lúc hoàng hôn, tảng đá cuối đường mới truyền đến nhịp vó ngựa đều đặn cùng tiếng áo giáp va chạm, dần dần có tiếng kêu vui sướng của dân chúng phá vỡ sự tĩnh lặng, phụ hoàng lôi kéo ta tiến lên hai bước, người đang kiệt lực khống chế cảm xúc của bản thân, vội vàng cùng kích động lại tràn đầy.
Triệu tướng quân ngồi trên lưng một con ngựa cao lớn, trên mặt tràn đầy thần thái dày dạn phong sương, mười hai năm chiến tranh lớn nhỏ gần như không ngừng, rèn dũa một Triệu tiểu tướng quân từng ngây ngô trở nên tang thương, nhưng lại càng làm cho ánh mắt hắn sáng ngời.
Phụ hoàng từng nói với ta, Triệu gia tộc đều là quân si, chỉ thích mang binh đánh giặc, nếu muốn bọn họ an ổn mấy ngày tựa như muốn mệnh của bọn họ.
Lúc ấy ta lưu ý trong lòng, lại tâm huyết dâng trào trêu ghẹo phụ hoàng: “Nếu bọn họ sinh một nữ nhi thì sao? Chẳng lẽ cũng muốn gả cho nhà binh đi theo chiến tranh sao?”
Biểu tình hiền hòa của phụ hoàng cứng ngắc rất nhiều, người nói với ta: “Con không hiểu.” Sau đó nhanh chóng kết thúc bài học mỗi ngày dành cho ta, để ta lui ra.
Phụ hoàng giờ phút này thấp giọng kể ta nghe về cuộc đời Triệu tướng quân, người tỏ ý bảo ta nhìn một đoàn trông giống như vải rách trong lòng Triệu tướng quân, người nói, “Đó là nữ nhi của Minh Đức, tuổi còn nhỏ đã biết bày binh bố trận, phương diện kiến giải chỉ huy quân sự làm cho người ta cảm thán, quả thực là đứa nhỏ thiên tài.” Phụ hoàng hiếm khi đánh giá cao một người như vậy.
“Triệu tướng quân chỉ có một nữ nhi như vậy thôi sao?” Ta hỏi phụ hoàng. Nữ tướng cho dù có thiên phú như thế nào, chung quy vẫn không hay bằng nam tướng, quyền kế thừa của Triệu gia quân nếu rơi vào tay nữ nhân, chỉ sợ sau khi nàng lập gia đình hậu hoạn vô cùng.
Nhưng phụ hoàng nhìn cái đoàn vải rách tròn tròn kia dường như nhớ tới người nào khác, không trả lời vấn đề của ta.
Cái đoàn tròn tròn vẫn núp ở trong ngực Triệu tướng quân động đậy, lộ ra cái đầu lông xù cùng ánh mắt ngái ngủ, cái đoàn tròn kia bắt đầu tò mò nhìn cảnh sắc chung quanh, nhìn đến cô nương xinh đẹp liền lộ rõ bộ dáng thất thần, cách tảng đá ở ngã tư đường một đoạn không xa, nàng nhìn thấy ta.
Thần sắc trong mắt nàng ta cũng không xa lạ, bộ dáng ta càng giống mẫu hậu, trước khi thành thân mẫu hậu là mỹ nhân có tiếng ở Trường An, phụ hoàng cũng có bề ngoài phong thần tuấn lãng có thể làm cho cô nương chưa xuất giá đỏ mặt, cho nên, dung mạo của ta… không xấu.
Ta nhìn thấy nàng túm râu phụ thân nàng, nhỏ giọng nói cái gì, sau đó tỏ ý bảo phụ thân nhìn ta.
Triệu tướng quân lộ rõ thần sắc bị làm khó.
Cái đoàn tròn bất mãn tự mình nhảy xuống ngựa, tư thế thuần thục tiêu sái làm cho người ta kinh diễm.
Khi đó nàng một thân phục trang thiếu niên, bên hông đeo một phen bội kiếm có vẻ hơi lớn so với nàng, tóc dài buộc lên đỉnh đầu, lộ ra đôi gò má tràn trề anh khí bừng bừng sức sống.
Trên lầu các, khăn tay của các cô nương nhìn trộm bay tới tấp trên đầu nàng.
Nàng đưa tay tiếp nhận, nhướng mày cười.
Nếu không phải phụ hoàng nói trước cho ta biết nàng là nữ nhi của Triệu tướng quân, ta tuyệt đối sẽ cho rằng đó là tên tiểu tử háo sắc.
Ta nghe được phụ hoàng thấp giọng than thở: “Quả nhiên nàng và cô cô nàng là từ một khuôn đúc ra.”
? ? ?
Trong yến mừng đón Triệu tướng quân khải hoàn, lần thứ hai ta thấy nàng.
Nàng mặc một thân váy cánh màu xanh, không được tự nhiên lôi kéo làn váy, trên trán một khối dấu vết xanh tím, không biết là bị Triệu tướng quân đánh hay là tự mình té ngã.
Khi đó phụ hoàng còn chưa đến, phía dưới các đại thần tụm lại cùng đi chúc mừng Triệu tướng quân, Triệu tướng quân thừa dịp có không có người, nhéo lỗ tai nàng ba ba đánh xuống mông nàng hai ba cái, ta không biết nàng làm sai sự tình gì, chọc Triệu tướng quân tức giận như thế. Bình thường nữ tử khuê các đi cùng tham gia cung yến hẳn là quy củ, dù là nghịch ngợm như muội muội của ta, cũng không dám gây chuyện ở loại địa phương này.
Nàng nhàm chán nhìn chung quanh một vòng, Triệu tướng quân bắt buộc nàng an ổn, nàng lại cứ như ngồi trên thớt, nàng giương mắt nhìn thấy ta, vậy mà lại xách váy vui vẻ chạy tới phía ta, Triệu tướng quân cùng đại thần hàn huyên nhất thời không bắt được nàng, chỉ có thể nhìn bóng dáng của nàng mà cắn răng giậm chân.
Khi đó ta cũng không đi vào cung yến trong đại điện, chỉ đứng ở cửa lẳng lặng nhìn động tĩnh bên trong, hai ba thị vệ cung nữ đi theo phía sau.
Nàng kích động chạy đến trước mặt ta, ngửa đầu hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Cung nữ phía sau muốn quát lên ngăn cản hành vi vô lễ của nàng, liền bị ta giơ tay ngăn lại.
“Hoa Bình.” Ta đáp bằng một cái tên nửa thật nửa giả.
Mới vừa vào Trường An nàng quả nhiên tin, cúi đầu nghiền ngẫm hai câu, trên mặt lộ ra tươi cười mang ý tứ hàm xúc không rõ.
Ta một bên dựa theo phụ hoàng phân phó tiếp tục quan sát đủ loại biểu hiện của các đại thần tham gia cung yến, một bên không yên lòng hỏi nàng đang cười cái gì.
Nàng nói: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy cái tên này với bộ dáng của ngươi, rất xứng đôi.”
Sắc mặt ta nhất thời có hơi đen, khẽ xoay người gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ở cửa Vĩnh Thọ cung cây Mộc Lan rơi đầy những cánh hoa tím, rơi trên vai ta, theo động tác khom người của ta lại lần nữa bay xuống trong gió.”Tiểu thư đang nói ta chỉ có vẻ bề ngoài?”
Nàng đưa tay tiếp nhận cánh hoa rơi xuống từ bả vai ta, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, sau đó hưởng thụ ngẩng đầu trả lời ta, “Không phải, ta đang khen ngươi xinh đẹp như hoa!”
Hành vi đăng đồ tử của nàng được thực hiện một cách vừa lưu loát lại vừa trôi chảy, hết lần này tới lần khác không thể giáo huấn được, tức giận thì chứng tỏ ta lòng dạ hẹp hòi, không tức giận thì quả là nuốt không trôi cảm giác bị đùa giỡn này, ta dứt khoát mặc kệ nàng, tiếp tục bài tập quan sát phụ hoàng bố trí cho ta, bên trong lúc này Triệu tướng quân một bên cùng các đại thần hàn huyên, một bên lo lắng nhìn về hướng này.
Trách không được Triệu tướng quân lo lắng như thế, nàng quả thực không thể khiến người ta bớt lo.
Suy nghĩ xong nên trả lời phụ hoàng như thế nào, ta xoay người muốn đi, làm sao dự đoán được bước chân ngắn của nàng lại đi theo phía sau ta, “Mỹ nhân đừng đi mà, là Như Ngọc đường đột mỹ nhân, muốn đánh muốn mắng thì tùy ngươi ôi chao, đừng đi nha.”
Ta quay đầu nhìn thấy sắc mặt nhất thời tối đen như mực của Triệu tướng quân bên trong khi thấy hành vi của nữ nhi.
Ta dừng □ lại, tận lực bày khuôn mặt không biểu tình nhìn nàng: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Nàng vò đầu cười: “Lần đầu tiên ta thấy mặt ngươi đã muốn đem ngươi về nhà làm vợ nuôi từ bé, nhưng mà cha ta không cho, cho nên ta muốn tự mình đoạt ngươi đem về nhà.”
Ta nghe thấy các cung nữ đi theo ta phía sau kiệt lực áp chế tiếng cười.
Bất đắc dĩ nhìn nàng, ta nói, “Hồ nháo.” Dứt lời tiếp tục bước đi phía trước.
Nàng cũng đi theo phía sau ta, đột nhiên nghe ba một tiếng, cước bộ đi theo phía sau của ta cũng biến mất, ta nghiêng thân mình về phía sau nhìn, nàng đang quỳ ngồi dưới đất xoa đầu, trên dấu vết xanh tím ngay từ đầu kia lại thêm một khối, nàng liếc mắt nhìn ta một cái, nhỏ giọng lầm bầm, “Thành Trường An này đúng là phiền phức, ngay cả y phục cũng bắt nạt người.”
Ta tỏ ý bảo cung nữ phía sau nâng nàng dậy, nói: “Váy cánh trên người ngươi là y phục đơn giản nhất, nếu đơn giản hơn nữa, vậy không phải là trang phục của nữ nhân.”
Nàng cự tuyệt cung nữ nâng đỡ, tự mình đứng lên, nói với ta, ” Thời điểm ta đi theo phụ thân ở U Vân lo chuyện bên ngoài, làm gì có nhiều quy củ phải chú ý như vậy, y phục thoải mái muốn mặc như thế nào thì mặc, vướng víu như thế nếu lên chiến trường không phải toi mạng rồi sao.”
Ta nghe lời này của nàng, trong lòng dâng lên một chút tò mò, hỏi: “Triệu tướng quân cho ngươi tùy quân xuất chinh?”
Nàng dường như cảm thấy ta vũ nhục nàng, nói: “Triệu gia nữ nhân, máu chảy trong huyết quản máu chiến tranh, nếu không ở chiến trường trên lưng ngựa, há có thể yên giấc?!”
Ta một lần nữa đánh giá nàng, mới cảm thấy tiểu cô nương này không giống mấy nử tử khuê các bình thường ta quen biết, so với muội muội bướng bỉnh lại ngốc nghếch của ta cũng không giống.
Lưng nàng thẳng tắp, lúc đứng nghiêm túc và trang nghiêm, khi đi hơi thở lại vững vàng, không giống quý nữ bình thường đi bước nhỏ như liễu nghiêng trước gió, có loại khí chất khác nhau như vậy làm cho người ta tò mò đồng thời muốn hiểu biết sâu hơn.
Triệu gia quân nhân.
Phụ hoàng nói nữ nhi của Triệu Minh Đức mới sinh ra không đến một tuổi đã theo phụ thân đi U Vân, mười hai năm chưa bao giờ bước vào Trường An một bước, lớn lên trên lưng ngựa, ngoại trừ nhìn thấy binh lính thì là xác chết.
Trong lúc nhất thời ta không biết nên trả lời thế nào.
Nàng nghiêm túc nhìn ta, sau đó lắc đầu nói, “Thôi được rồi, không nói với ngươi nữa, ta phải đi về tham gia cung yến, phụ thân nếu thấy ta lâu quá không quay về, sẽ tức giận. Ngày khác ta lại gặp ngươi, được chứ?”
Ta rủ mày trả lời: “Tùy ý tiểu thư.”
Ta không cảm thấy những lời này của nàng có thể thực hiện được, chỉ bằng giả danh Hoa Bình này, nàng căn bản không có khả năng tìm được ta tại nơi cung đình rộng lớn như vậy.
? ? ?
Quả thực từ sau lần đó, một thời gian rất dài ta không nhìn thấy nàng, dưới một tình huống cực kỳ ngẫu nhiên, phụ hoàng cầm vài tấu chương để ta luyện tập cách phê duyệt, ta nhìn thấy tin tức nàng ở Nam Chiếu.
Ta nhìn tấu chương kia có chút thất thần, phụ hoàng hỏi ta làm sao vậy, ta hỏi: “Người phái nữ nhi của Triệu tướng quân đi bình ổn phản loạn ở Nam Chiếu?”
Phụ hoàng kỳ quái liếc mắt nhìn ta một cái.
Ta nhớ dáng lưng thẳng tắp kia trong trí nhớ, tuy rằng tuổi còn nhỏ, lúc cợt nhả bộ dáng như đăng đồ tử không đứng đắn, nhưng lúc nghiêm túc thì chẳng có phân nào lỗ mãng, tác phong quân nhân dứt khoát trôi chảy.
“Nàng mới mười bốn mười lăm tuổi!” Ta kinh ngạc cực kỳ.
Phụ hoàng hời hợt nói: “Triệu gia vô luận nhi tử hay nữ nhi, luôn luôn như vậy, con không cần kinh ngạc như thế.”
Mùa thu năm ấy, nàng khải hoàn, ta ở trong cung nghe tin tức của nàng, đơn giản cũng chỉ cảm khái một câu, tướng môn Triệu gia, danh bất hư truyền.
Tiệc mừng nàng được cử hành trên thuyền hoa Địch Lạc lâu, trùng hợp khi đó tiểu nhi tử của cữu cữu cùng ta lớn lên, biểu đệ của ta Tô Hi cũng cùng nàng một đường trở về, cữu cữu năm đó cãi nhau với Tô Hi, nhưng Tô Hi hiếm khi trở về một lần, cữu mẫu muốn ta đi xem hắn ra sao, ta đáp ứng.
Ta mang theo hai thị vệ, lúc đi vào thuyền hoa, trong nháy mắt chung quanh im lặng quỷ dị.
Lúc đó mắt nàng đã lờ đờ say, nhìn thấy ta đến, híp mắt nhận thức hồi lâu mới nhận ra ta.
Nàng một thân nam trang lưu loát, tóc dùng mộc trâm buộc lên, hai má sạch sẽ, thấy ta tiến vào, nàng quăng ngã bát rượu trong tay, chỉa vào người của ta mà nói: “Cô nương này là của ta, không cho phép người nào cướp đi!”
Sắc mặt ta nhất thời đen thui.
Tô Hi nhận ra ta đến, lôi kéo ta tới mép thuyền hoa, hành lễ, hỏi: “Thất điện hạ tới nơi này có việc gì sao?”
Ta cúi mắt bình tĩnh nhắn lại lời cữu mẫu, sau đó vỗ vai ý bảo hắn tìm một cơ hội trở về vấn an cữu mẫu một chút, liền tính rời đi, Tô Hi bê bầu rượu ngồi xổm ở góc thuyền ăn năn, lúc này nàng lắc la lắc lư đi về phía ta.
Đó là lần đầu tiên nàng mượn rượu làm càn với ta.
Ta nhớ rõ lần đó, cho nên từ sau khi ta yêu nàng, chuyện thích nhất chính là cho nàng uống rượu.
Ta gật gật đầu với nàng, xoay người muốn đi, nàng lại ngăn ta lại, lúc ta còn chưa phản ứng, nàng nâng tay phải lên ôm lấy cổ ta, kiễng mũi chân hôn lên môi ta.
Hết thảy đều là điện quang hỏa thạch phát sinh ngay lúc đó, ta thậm chí không kịp phản ứng.
Tô Hi ngồi trong góc thuyền kinh dị trừng to mắt, thiếu chút nữa ngã xuống hồ.
Hắn nhỏ giọng kêu rên một tiếng: “Tiểu thư, người… người tiểu thư hôn không phải là cô nương nơi này.”
Nàng không biết hôn môi, chỉ ma sát vài cái rồi không biết phải làm gì cho đúng, môi nàng thật mềm, ta có thể ngửi được hương rượu cùng hơi thở tươi mát dương quang trên người nàng. Hơi thở thật tinh thuần, ta không muốn kháng cự.
Vì thế, ta vươn đầu lưỡi liếm nàng một chút.
Nàng lại giống như con báo bị kinh động, đột nhiên buông lỏng ta ra, lui về phía sau hai bước tựa vào lan can thuyền.
Ánh trăng phản chiếu giữa hồ, như mảnh bạch ngọc Lưu Ly nhỏ, ta lẳng lặng nhìn phản ứng của nàng, nàng ưỡn ngực một cái, nói với ta: “Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, ngày mai ta sẽ kêu cha ta cầu hôn cưới ngươi, mà ngươi tên là gì ấy nhỉ?”
Tô Hi ôm đầu tiếp tục kêu rên.
Ta rủ mắt nở nụ cười, ta rất biết cách lợi dụng khuôn mặt này, biết biểu tình nào là có lực uy hiếp nhất, biểu tình nào có thể trấn an người nhất, biểu tình nào có thể …dụ hoặc người nhất.”Ngươi không nhớ ra ta sao?”
Nàng dại ra một lát, áy náy xoa xoa cái mũi, “Ngươi gạt ta nói ngươi tên là Hoa Bình, khẳng định không phải là tên thật của ngươi, tên thật của ngươi là gì?”
Ta vuốt phẳng nếp nhăn ở góc áo, nhớ lại hương vị ấm áp trên môi vừa rồi, trong lòng có một cảm xúc kỳ dị đang chậm rãi nẩy mầm, ta nói: “Nam Bình, tên ta là Hoa Nam Bình.”
“Ta nhớ kỹ” nàng gật đầu, sau đó còn thật sự nói với ta, “Tên ta là Triệu Như Ngọc.”
Cảm tình ban đầu giống như một hạt giống chưa nảy mầm, tê dại chôn trong lòng, ta chỉ cảm thấy tò mò, cũng không mấy lưu tâm, đợi đến khi hạt giống này phát triển thành một đại thụ chọc trời, khỏe mạnh đến rút dây động rừng, ta mới biết được cái gọi là tình yêu đến tột cùng là thể nghiệm thống khổ như thế nào.
Triệu tướng quân không vui khi thấy nữ nhi nhàn rỗi, nàng nhàn rỗi đến vô sự lần thứ ba đến quý phủ ta đưa cho ta một chậu hoa lan không biết từ nơi nào tìm đến, nói cho ta biết nàng phải đi duyệt nhị quân Triệu gia, ta biết đây là quy củ Triệu gia, vì thế gật đầu, không để lời nàng nói ở trong lòng, tiếp tục đọc sách.
Từ lúc nàng đi, rất hiếm khi trở lại, ta có chút nhớ nhung nàng.
Triệu Như Ngọc không phải là người huyên náo, nhưng nơi nàng đi qua rất nhiều, trong lúc nàng chậm rãi nói ta tựa như có thể nhìn thấy cỏ thơm màu mỡ ở U Vân, hoa rơi rực rỡ ở Nam Chiếu, hay phong tục tập quán kỳ quái của các bộ tộc ở biên cương.
Ta bắt đầu đứng ngồi không yên, ta rất nhớ nàng, đột nhiên cảm thấy, cho dù nàng không nói một lời, không làm gì cả, chỉ im lặng mà ngồi ở chỗ kia như thế để cho ta ngắm nàng, ta cũng có thể sinh lòng thỏa mãn.
Vào cửa tương tư, mới biết tương tư khổ.
Lúc gặp lại là khi ta ngẫu nhiên tuần phố, phụ hoàng lưu lại cho ta một nan đề, ta đau đầu không thôi, chỉ có thể tự mình trải nghiệm, đi ra đường thăm hỏi khó khăn của dân sinh, nàng một thân nam trang, nghiêng người dựa vào vách tường, huýt sáo với ta.
Tiểu thái giám phía sau xoắn tay áo muốn đi đánh nàng.
Sau khi kiềm chế rung động kì quái trong ngực, nhìn thấy bộ dáng đăng đồ tử lỗ mãng kia của nàng, kỳ thật, ta cũng muốn đánh nàng.
Ta đi về hướng nàng, vẫn là khuôn mặt không biểu tình theo thói quen che giấu cảm xúc của bản thân, nàng nâng tay dắt ta đi đến chỗ sâu trong ngõ nhỏ, thị vệ cùng thái giám theo không kịp, hơn nữa không quen đường tắt, nhiều lần bị lạc mất.
Ta đang định lên mặt Vương gia đoan chính răn dạy nàng không biết điều, làm sao dự đoán được nàng lại đè ta lên vách tường, điểm mũi chân lấy môi nàng va chạm môi ta.
Bị cường hôn lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, một cỗ oán khí nho nhỏ trong lòng ta dần dần biến thành lớn, ta nâng tay tính đánh ngất nàng, nhưng nàng ở trên chiến trường sinh tử tôi luyện ra thân thủ, không phải loại công phu mèo ba chân sư phó dạy ta có thể so sánh với.
Nàng vỗ vỗ bả vai ta, hiên ngang lẫm liệt nói: “Ta chỉ biết thời gian dài như vậy không ở đây, khẳng định ngươi sẽ nhớ ta, đặc biệt trốn tới gặp ngươi một lần, ta phải trở về, vợ ngoan nhớ kỹ mỗi ngày phải nhớ thương ta!”
Dứt lời bỏ vào tay ta một phiến lá khô, hẳn là đặt bị kẹp trong sách, đường vân rõ ràng mang theo mùi mực dày đặc, bên trên là đôi câu nét chữ chó cào.
Nhiều dặm tìm người trăm nghìn lần, bỗng quay đầu, người nọ đã rời xa nơi đèn đuốc.
Nàng viết chữ xấu đòi mạng, ta từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng cười nhạo, vốn định tùy tay quăng trong gió, lại chần chừ thế nào cũng không buông ra được, gắt gao vân vê nó trong tay.
Tiểu thái giám và thị vệ thở hồng hộc cuối cùng cũng tìm được ta, tầm mắt di chuyển từ môi ta bị nàng không biết nặng nhẹ va chạm đến vạt áo bị nàng nắm tán loạn, tiểu thái giám nhất thời có biểu tình muốn khóc: “Vương gia, trinh tiết còn không? !”
Nàng dùng một loại thái độ kiêu ngạo cạy ra cho riêng mình một vị trí trong cuộc sống kín kẽ của ta, sau đó tùy ý xâm chiếm mỗi ngóc ngách cuộc đời ta.
Ta rốt cuộc tiếp nhận ái mộ của nàng, cho là một thói quen.
Đêm Trung thu năm ấy, tiểu thái giám bên người thúc giục ta đi ngủ, ta nhìn sắc trời, nói: “Bổn vương đọc sách một lát.”
Tiểu thái giám che miệng cười: “Triệu cô nương hôm nay sẽ không đến đây, bệ hạ thiết đãi cung yến, ngày mai triệu cô nương sẽ đi U Vân bình ổn phản loạn, hôm nay bệ hạ nói là cấp cho cô nương tiệc mừng trước.”
Ta bị chọc trúng tâm sự, có chút bối rối, vả lại còn nghe nói nàng sẽ không đến nữa, quăng sách đi ra cửa phòng: “Ta không phải là đang đợi nàng.”
Nàng quả thực không tới, ta trằn trọc khó ngủ.
Nàng vừa đi đi liền ba tháng, không tin tức. Ba tháng sau nàng bình ổn phản loạn trở về, ta không đi nghênh đón, tiểu thái giám bên người nói cánh tay nàng bị tên bắn xuyên qua, trên mũi tên kia còn có độc, ta sau khi nghe được, thất thần quăng ngã chén trà.
Nàng trở về buổi sáng hôm sau liền xuất hiện trước cửa phủ ta, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng xem ra tên độc kia hẳn là không nguy hiểm tới tánh mạng, ta nhẹ nhàng thở ra, nàng dắt phía sau hai con ngựa con, cười với ta vô tâm vô phế.
Ta không quan tâm nàng.
Hai ngày gần đây, nàng ủy ủy khuất khuất theo phía sau ta, thẳng đến Cố Phán Hề đuổi theo tới vương phủ thay thuốc cho vết thương của nàng, nàng đau nhe răng nhe miệng, ta nhìn thấy vết thương hỗn độn của nàng, liền nắm chặt nắm đấm.
“Ta nói này Hoa Bình, ngươi tức giận ta cái gì chứ… nói cho ta với được không, cứ như vậy mà không để ý tới ta, ta khó chịu muốn chết, —— ai da, Phán Hề ngươi cái tên thú y này, nhẹ chút nhẹ chút!”
Ta muốn nàng lần sau xuất chinh cách vài ngày tự tay viết phong thư báo bình an cho ta.
Nàng than thở lầm bầm viết chữ rất phiền toái, không bằng để cho quân sư viết hết toàn bộ sau đó mỗi ngày đưa cho ta một phong, thẳng đến khi thấy mặt ta càng lúc càng âm trầm, nàng mới ngậm miệng, đáp ứng.
? ? ?
Lúc này là cuối năm, nàng tiếp nhận phụ hoàng triệu kiến, vừa vặn ta ở trong cung thỉnh an phụ hoàng, vì thế đứng ở phía sau phụ hoàng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim xem nàng quỳ trên mặt đất hành lễ vấn an.
Nàng quy củ trả lời câu hỏi của phụ hoàng, phụ hoàng hỏi nàng chính sách hiện nay đối với Tây Lương, nàng mặt nhăn mày nhíu, đưa ra ý kiến hoàn toàn ngược lại với dòng ý kiến hiện thời, ta thay nàng đổ mồ hôi. Phụ hoàng làm việc luôn luôn cẩn thận, ta sợ nàng bởi vậy mà bị trách móc nặng nề.
Sau khi nàng đi, phụ hoàng hỏi ý kiến ta, ta nói: “Như Ngọc nàng dù sao tuổi còn nhỏ, làm việc khó tránh khỏi có chút lỗ mãng, phụ hoàng không cần trách cứ tính nết tiểu hài tử của nàng.”
Phụ hoàng tựa tiếu phi tiếu nhìn ta.
Lòng ta cả kinh.
“Con ta, thích nàng sao?” Phụ hoàng hỏi ta.
Lời phủ nhận đến bên miệng lại nghẹn trong cổ họng, nhiều chuyện cũ cùng với nàng đột nhiên lướt qua từng đoạn ngắn trong đầu, ta trầm mặc thật lâu sau, phụ hoàng cũng không thúc giục, chỉ nhìn từng biểu tình trên mặt ta, ta nắm chặt nắm tay, nói: “Con không biết.” Không phải không thích, cũng không phải thích, chỉ là ta không biết.
Phụ hoàng dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta, đôi mắt nhuộm một tầng thương xót.
Phụ hoàng nói với ta: “Con tính tình hiếu thắng, dục vọng độc chiếm lại mạnh, nữ nhi Triệu gia không phải loại người cam tâm bị trói buộc ở hậu cung, chỉ sợ…”
“Chuyện của con và Triệu Như Ngọc, cô có thể thay con làm chủ, con ta xứng đáng với nữ nhân tốt nhất trên đời này, vô luận con có thích nàng hay không, cô đều có thể ra một đạo thánh chỉ trói buộc nàng ở bên cạnh con, nhưng mà, Triệu Như Ngọc này, quả thật không được —— “
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người.
Phụ hoàng buông bút son, mệt mỏi lấy tay chống trán, thanh âm thản nhiên tiếp tục nói: “Năm đó, cô yêu Triệu Nguyệt Triệu gia, chính là muội muội của Triệu Minh Đức, cô cô của Triệu Như Ngọc, vốn là chuyện lưỡng tình tương duyệt, cho nên cô cầu tiên đế một đạo thánh chỉ, muốn nàng gả cho cô, nàng tiếp thánh chỉ, trên mặt ngay cả một chút vui sướng cũng không có, nàng nói muốn cô bồi nàng luyện kiếm, kết quả vốn là một chiêu thức đơn giản có thể tránh né được, nàng lại nghênh diện cầm kiếm trong tay cô đâm vào ngực mình.”
Thần sắc người thê lương chua sót, “Nàng nói, để nàng vào cung cả đời không thể tự do, nàng tình nguyện chết, nàng hận cô đoạt tự do của nàng, dùng loại này phương pháp khiến cô áy náy cả đời, cũng nhớ kỹ nàng cả đời.”
Phụ hoàng dùng vài câu ít ỏi kể xong chuyện cũ, lâm vào trầm tư, ta nghe chuyện của phụ hoàng và chuyện của ta hiện tại cực kì tương tự, bất an cùng không nguôi trong lòng bắt đầu hỗn loạn.
“Nhi thần hiểu.” Ta trả lời như cho có lệ.
Phụ hoàng đứng dậy đỡ ta đứng lên, “Đã hiểu là tốt rồi, Bình nhi, … Đã hiểu, nếu hiểu được, tin tưởng con cũng biết nên làm cái gì bây giờ.”
Ta thấy hai mớ tóc mai của phụ hoàng đã bạc, chung quy không đành lòng nghịch ý người, “Nhi thần cũng không thích nàng.”
Phụ hoàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Ta thấy trong mắt phụ hoàng kiệt lực áp chế vui sướng, phụ hoàng nói: “Đi một lần là mười hai năm, hắn cuối cùng đã trở lại.” trận chiến mười sáu châu U Vân kia đánh mười hai năm, người phụ hoàng muốn tiếp, chắc hẳn là Triệu tướng quân Triệu Minh Đức.
Năm ấy đầu mùa xuân, thời tiết còn rất lạnh, ven đường thành Trường An những gốc liễu nảy chồi xanh, ta cùng phụ hoàng đứng ở trên thành lâu nhìn xuống, hai bên đường chật ních dân chúng nghe thấy tin mà đến, khải hoàn, hai chữ này có ma lực rất lớn, làm cho người ta nhịn không được mừng rỡ như điên.
Đó cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng.
Nàng tên là Triệu Như Ngọc, là ác mộng của ta, nhưng cũng là hồi ức tốt đẹp nhất của ta.
Gần tới lúc hoàng hôn, tảng đá cuối đường mới truyền đến nhịp vó ngựa đều đặn cùng tiếng áo giáp va chạm, dần dần có tiếng kêu vui sướng của dân chúng phá vỡ sự tĩnh lặng, phụ hoàng lôi kéo ta tiến lên hai bước, người đang kiệt lực khống chế cảm xúc của bản thân, vội vàng cùng kích động lại tràn đầy.
Triệu tướng quân ngồi trên lưng một con ngựa cao lớn, trên mặt tràn đầy thần thái dày dạn phong sương, mười hai năm chiến tranh lớn nhỏ gần như không ngừng, rèn dũa một Triệu tiểu tướng quân từng ngây ngô trở nên tang thương, nhưng lại càng làm cho ánh mắt hắn sáng ngời.
Phụ hoàng từng nói với ta, Triệu gia tộc đều là quân si, chỉ thích mang binh đánh giặc, nếu muốn bọn họ an ổn mấy ngày tựa như muốn mệnh của bọn họ.
Lúc ấy ta lưu ý trong lòng, lại tâm huyết dâng trào trêu ghẹo phụ hoàng: “Nếu bọn họ sinh một nữ nhi thì sao? Chẳng lẽ cũng muốn gả cho nhà binh đi theo chiến tranh sao?”
Biểu tình hiền hòa của phụ hoàng cứng ngắc rất nhiều, người nói với ta: “Con không hiểu.” Sau đó nhanh chóng kết thúc bài học mỗi ngày dành cho ta, để ta lui ra.
Phụ hoàng giờ phút này thấp giọng kể ta nghe về cuộc đời Triệu tướng quân, người tỏ ý bảo ta nhìn một đoàn trông giống như vải rách trong lòng Triệu tướng quân, người nói, “Đó là nữ nhi của Minh Đức, tuổi còn nhỏ đã biết bày binh bố trận, phương diện kiến giải chỉ huy quân sự làm cho người ta cảm thán, quả thực là đứa nhỏ thiên tài.” Phụ hoàng hiếm khi đánh giá cao một người như vậy.
“Triệu tướng quân chỉ có một nữ nhi như vậy thôi sao?” Ta hỏi phụ hoàng. Nữ tướng cho dù có thiên phú như thế nào, chung quy vẫn không hay bằng nam tướng, quyền kế thừa của Triệu gia quân nếu rơi vào tay nữ nhân, chỉ sợ sau khi nàng lập gia đình hậu hoạn vô cùng.
Nhưng phụ hoàng nhìn cái đoàn vải rách tròn tròn kia dường như nhớ tới người nào khác, không trả lời vấn đề của ta.
Cái đoàn tròn tròn vẫn núp ở trong ngực Triệu tướng quân động đậy, lộ ra cái đầu lông xù cùng ánh mắt ngái ngủ, cái đoàn tròn kia bắt đầu tò mò nhìn cảnh sắc chung quanh, nhìn đến cô nương xinh đẹp liền lộ rõ bộ dáng thất thần, cách tảng đá ở ngã tư đường một đoạn không xa, nàng nhìn thấy ta.
Thần sắc trong mắt nàng ta cũng không xa lạ, bộ dáng ta càng giống mẫu hậu, trước khi thành thân mẫu hậu là mỹ nhân có tiếng ở Trường An, phụ hoàng cũng có bề ngoài phong thần tuấn lãng có thể làm cho cô nương chưa xuất giá đỏ mặt, cho nên, dung mạo của ta… không xấu.
Ta nhìn thấy nàng túm râu phụ thân nàng, nhỏ giọng nói cái gì, sau đó tỏ ý bảo phụ thân nhìn ta.
Triệu tướng quân lộ rõ thần sắc bị làm khó.
Cái đoàn tròn bất mãn tự mình nhảy xuống ngựa, tư thế thuần thục tiêu sái làm cho người ta kinh diễm.
Khi đó nàng một thân phục trang thiếu niên, bên hông đeo một phen bội kiếm có vẻ hơi lớn so với nàng, tóc dài buộc lên đỉnh đầu, lộ ra đôi gò má tràn trề anh khí bừng bừng sức sống.
Trên lầu các, khăn tay của các cô nương nhìn trộm bay tới tấp trên đầu nàng.
Nàng đưa tay tiếp nhận, nhướng mày cười.
Nếu không phải phụ hoàng nói trước cho ta biết nàng là nữ nhi của Triệu tướng quân, ta tuyệt đối sẽ cho rằng đó là tên tiểu tử háo sắc.
Ta nghe được phụ hoàng thấp giọng than thở: “Quả nhiên nàng và cô cô nàng là từ một khuôn đúc ra.”
? ? ?
Trong yến mừng đón Triệu tướng quân khải hoàn, lần thứ hai ta thấy nàng.
Nàng mặc một thân váy cánh màu xanh, không được tự nhiên lôi kéo làn váy, trên trán một khối dấu vết xanh tím, không biết là bị Triệu tướng quân đánh hay là tự mình té ngã.
Khi đó phụ hoàng còn chưa đến, phía dưới các đại thần tụm lại cùng đi chúc mừng Triệu tướng quân, Triệu tướng quân thừa dịp có không có người, nhéo lỗ tai nàng ba ba đánh xuống mông nàng hai ba cái, ta không biết nàng làm sai sự tình gì, chọc Triệu tướng quân tức giận như thế. Bình thường nữ tử khuê các đi cùng tham gia cung yến hẳn là quy củ, dù là nghịch ngợm như muội muội của ta, cũng không dám gây chuyện ở loại địa phương này.
Nàng nhàm chán nhìn chung quanh một vòng, Triệu tướng quân bắt buộc nàng an ổn, nàng lại cứ như ngồi trên thớt, nàng giương mắt nhìn thấy ta, vậy mà lại xách váy vui vẻ chạy tới phía ta, Triệu tướng quân cùng đại thần hàn huyên nhất thời không bắt được nàng, chỉ có thể nhìn bóng dáng của nàng mà cắn răng giậm chân.
Khi đó ta cũng không đi vào cung yến trong đại điện, chỉ đứng ở cửa lẳng lặng nhìn động tĩnh bên trong, hai ba thị vệ cung nữ đi theo phía sau.
Nàng kích động chạy đến trước mặt ta, ngửa đầu hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Cung nữ phía sau muốn quát lên ngăn cản hành vi vô lễ của nàng, liền bị ta giơ tay ngăn lại.
“Hoa Bình.” Ta đáp bằng một cái tên nửa thật nửa giả.
Mới vừa vào Trường An nàng quả nhiên tin, cúi đầu nghiền ngẫm hai câu, trên mặt lộ ra tươi cười mang ý tứ hàm xúc không rõ.
Ta một bên dựa theo phụ hoàng phân phó tiếp tục quan sát đủ loại biểu hiện của các đại thần tham gia cung yến, một bên không yên lòng hỏi nàng đang cười cái gì.
Nàng nói: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy cái tên này với bộ dáng của ngươi, rất xứng đôi.”
Sắc mặt ta nhất thời có hơi đen, khẽ xoay người gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ở cửa Vĩnh Thọ cung cây Mộc Lan rơi đầy những cánh hoa tím, rơi trên vai ta, theo động tác khom người của ta lại lần nữa bay xuống trong gió.”Tiểu thư đang nói ta chỉ có vẻ bề ngoài?”
Nàng đưa tay tiếp nhận cánh hoa rơi xuống từ bả vai ta, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi một cái, sau đó hưởng thụ ngẩng đầu trả lời ta, “Không phải, ta đang khen ngươi xinh đẹp như hoa!”
Hành vi đăng đồ tử của nàng được thực hiện một cách vừa lưu loát lại vừa trôi chảy, hết lần này tới lần khác không thể giáo huấn được, tức giận thì chứng tỏ ta lòng dạ hẹp hòi, không tức giận thì quả là nuốt không trôi cảm giác bị đùa giỡn này, ta dứt khoát mặc kệ nàng, tiếp tục bài tập quan sát phụ hoàng bố trí cho ta, bên trong lúc này Triệu tướng quân một bên cùng các đại thần hàn huyên, một bên lo lắng nhìn về hướng này.
Trách không được Triệu tướng quân lo lắng như thế, nàng quả thực không thể khiến người ta bớt lo.
Suy nghĩ xong nên trả lời phụ hoàng như thế nào, ta xoay người muốn đi, làm sao dự đoán được bước chân ngắn của nàng lại đi theo phía sau ta, “Mỹ nhân đừng đi mà, là Như Ngọc đường đột mỹ nhân, muốn đánh muốn mắng thì tùy ngươi ôi chao, đừng đi nha.”
Ta quay đầu nhìn thấy sắc mặt nhất thời tối đen như mực của Triệu tướng quân bên trong khi thấy hành vi của nữ nhi.
Ta dừng □ lại, tận lực bày khuôn mặt không biểu tình nhìn nàng: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Nàng vò đầu cười: “Lần đầu tiên ta thấy mặt ngươi đã muốn đem ngươi về nhà làm vợ nuôi từ bé, nhưng mà cha ta không cho, cho nên ta muốn tự mình đoạt ngươi đem về nhà.”
Ta nghe thấy các cung nữ đi theo ta phía sau kiệt lực áp chế tiếng cười.
Bất đắc dĩ nhìn nàng, ta nói, “Hồ nháo.” Dứt lời tiếp tục bước đi phía trước.
Nàng cũng đi theo phía sau ta, đột nhiên nghe ba một tiếng, cước bộ đi theo phía sau của ta cũng biến mất, ta nghiêng thân mình về phía sau nhìn, nàng đang quỳ ngồi dưới đất xoa đầu, trên dấu vết xanh tím ngay từ đầu kia lại thêm một khối, nàng liếc mắt nhìn ta một cái, nhỏ giọng lầm bầm, “Thành Trường An này đúng là phiền phức, ngay cả y phục cũng bắt nạt người.”
Ta tỏ ý bảo cung nữ phía sau nâng nàng dậy, nói: “Váy cánh trên người ngươi là y phục đơn giản nhất, nếu đơn giản hơn nữa, vậy không phải là trang phục của nữ nhân.”
Nàng cự tuyệt cung nữ nâng đỡ, tự mình đứng lên, nói với ta, ” Thời điểm ta đi theo phụ thân ở U Vân lo chuyện bên ngoài, làm gì có nhiều quy củ phải chú ý như vậy, y phục thoải mái muốn mặc như thế nào thì mặc, vướng víu như thế nếu lên chiến trường không phải toi mạng rồi sao.”
Ta nghe lời này của nàng, trong lòng dâng lên một chút tò mò, hỏi: “Triệu tướng quân cho ngươi tùy quân xuất chinh?”
Nàng dường như cảm thấy ta vũ nhục nàng, nói: “Triệu gia nữ nhân, máu chảy trong huyết quản máu chiến tranh, nếu không ở chiến trường trên lưng ngựa, há có thể yên giấc?!”
Ta một lần nữa đánh giá nàng, mới cảm thấy tiểu cô nương này không giống mấy nử tử khuê các bình thường ta quen biết, so với muội muội bướng bỉnh lại ngốc nghếch của ta cũng không giống.
Lưng nàng thẳng tắp, lúc đứng nghiêm túc và trang nghiêm, khi đi hơi thở lại vững vàng, không giống quý nữ bình thường đi bước nhỏ như liễu nghiêng trước gió, có loại khí chất khác nhau như vậy làm cho người ta tò mò đồng thời muốn hiểu biết sâu hơn.
Triệu gia quân nhân.
Phụ hoàng nói nữ nhi của Triệu Minh Đức mới sinh ra không đến một tuổi đã theo phụ thân đi U Vân, mười hai năm chưa bao giờ bước vào Trường An một bước, lớn lên trên lưng ngựa, ngoại trừ nhìn thấy binh lính thì là xác chết.
Trong lúc nhất thời ta không biết nên trả lời thế nào.
Nàng nghiêm túc nhìn ta, sau đó lắc đầu nói, “Thôi được rồi, không nói với ngươi nữa, ta phải đi về tham gia cung yến, phụ thân nếu thấy ta lâu quá không quay về, sẽ tức giận. Ngày khác ta lại gặp ngươi, được chứ?”
Ta rủ mày trả lời: “Tùy ý tiểu thư.”
Ta không cảm thấy những lời này của nàng có thể thực hiện được, chỉ bằng giả danh Hoa Bình này, nàng căn bản không có khả năng tìm được ta tại nơi cung đình rộng lớn như vậy.
? ? ?
Quả thực từ sau lần đó, một thời gian rất dài ta không nhìn thấy nàng, dưới một tình huống cực kỳ ngẫu nhiên, phụ hoàng cầm vài tấu chương để ta luyện tập cách phê duyệt, ta nhìn thấy tin tức nàng ở Nam Chiếu.
Ta nhìn tấu chương kia có chút thất thần, phụ hoàng hỏi ta làm sao vậy, ta hỏi: “Người phái nữ nhi của Triệu tướng quân đi bình ổn phản loạn ở Nam Chiếu?”
Phụ hoàng kỳ quái liếc mắt nhìn ta một cái.
Ta nhớ dáng lưng thẳng tắp kia trong trí nhớ, tuy rằng tuổi còn nhỏ, lúc cợt nhả bộ dáng như đăng đồ tử không đứng đắn, nhưng lúc nghiêm túc thì chẳng có phân nào lỗ mãng, tác phong quân nhân dứt khoát trôi chảy.
“Nàng mới mười bốn mười lăm tuổi!” Ta kinh ngạc cực kỳ.
Phụ hoàng hời hợt nói: “Triệu gia vô luận nhi tử hay nữ nhi, luôn luôn như vậy, con không cần kinh ngạc như thế.”
Mùa thu năm ấy, nàng khải hoàn, ta ở trong cung nghe tin tức của nàng, đơn giản cũng chỉ cảm khái một câu, tướng môn Triệu gia, danh bất hư truyền.
Tiệc mừng nàng được cử hành trên thuyền hoa Địch Lạc lâu, trùng hợp khi đó tiểu nhi tử của cữu cữu cùng ta lớn lên, biểu đệ của ta Tô Hi cũng cùng nàng một đường trở về, cữu cữu năm đó cãi nhau với Tô Hi, nhưng Tô Hi hiếm khi trở về một lần, cữu mẫu muốn ta đi xem hắn ra sao, ta đáp ứng.
Ta mang theo hai thị vệ, lúc đi vào thuyền hoa, trong nháy mắt chung quanh im lặng quỷ dị.
Lúc đó mắt nàng đã lờ đờ say, nhìn thấy ta đến, híp mắt nhận thức hồi lâu mới nhận ra ta.
Nàng một thân nam trang lưu loát, tóc dùng mộc trâm buộc lên, hai má sạch sẽ, thấy ta tiến vào, nàng quăng ngã bát rượu trong tay, chỉa vào người của ta mà nói: “Cô nương này là của ta, không cho phép người nào cướp đi!”
Sắc mặt ta nhất thời đen thui.
Tô Hi nhận ra ta đến, lôi kéo ta tới mép thuyền hoa, hành lễ, hỏi: “Thất điện hạ tới nơi này có việc gì sao?”
Ta cúi mắt bình tĩnh nhắn lại lời cữu mẫu, sau đó vỗ vai ý bảo hắn tìm một cơ hội trở về vấn an cữu mẫu một chút, liền tính rời đi, Tô Hi bê bầu rượu ngồi xổm ở góc thuyền ăn năn, lúc này nàng lắc la lắc lư đi về phía ta.
Đó là lần đầu tiên nàng mượn rượu làm càn với ta.
Ta nhớ rõ lần đó, cho nên từ sau khi ta yêu nàng, chuyện thích nhất chính là cho nàng uống rượu.
Ta gật gật đầu với nàng, xoay người muốn đi, nàng lại ngăn ta lại, lúc ta còn chưa phản ứng, nàng nâng tay phải lên ôm lấy cổ ta, kiễng mũi chân hôn lên môi ta.
Hết thảy đều là điện quang hỏa thạch phát sinh ngay lúc đó, ta thậm chí không kịp phản ứng.
Tô Hi ngồi trong góc thuyền kinh dị trừng to mắt, thiếu chút nữa ngã xuống hồ.
Hắn nhỏ giọng kêu rên một tiếng: “Tiểu thư, người… người tiểu thư hôn không phải là cô nương nơi này.”
Nàng không biết hôn môi, chỉ ma sát vài cái rồi không biết phải làm gì cho đúng, môi nàng thật mềm, ta có thể ngửi được hương rượu cùng hơi thở tươi mát dương quang trên người nàng. Hơi thở thật tinh thuần, ta không muốn kháng cự.
Vì thế, ta vươn đầu lưỡi liếm nàng một chút.
Nàng lại giống như con báo bị kinh động, đột nhiên buông lỏng ta ra, lui về phía sau hai bước tựa vào lan can thuyền.
Ánh trăng phản chiếu giữa hồ, như mảnh bạch ngọc Lưu Ly nhỏ, ta lẳng lặng nhìn phản ứng của nàng, nàng ưỡn ngực một cái, nói với ta: “Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, ngày mai ta sẽ kêu cha ta cầu hôn cưới ngươi, mà ngươi tên là gì ấy nhỉ?”
Tô Hi ôm đầu tiếp tục kêu rên.
Ta rủ mắt nở nụ cười, ta rất biết cách lợi dụng khuôn mặt này, biết biểu tình nào là có lực uy hiếp nhất, biểu tình nào có thể trấn an người nhất, biểu tình nào có thể …dụ hoặc người nhất.”Ngươi không nhớ ra ta sao?”
Nàng dại ra một lát, áy náy xoa xoa cái mũi, “Ngươi gạt ta nói ngươi tên là Hoa Bình, khẳng định không phải là tên thật của ngươi, tên thật của ngươi là gì?”
Ta vuốt phẳng nếp nhăn ở góc áo, nhớ lại hương vị ấm áp trên môi vừa rồi, trong lòng có một cảm xúc kỳ dị đang chậm rãi nẩy mầm, ta nói: “Nam Bình, tên ta là Hoa Nam Bình.”
“Ta nhớ kỹ” nàng gật đầu, sau đó còn thật sự nói với ta, “Tên ta là Triệu Như Ngọc.”
Cảm tình ban đầu giống như một hạt giống chưa nảy mầm, tê dại chôn trong lòng, ta chỉ cảm thấy tò mò, cũng không mấy lưu tâm, đợi đến khi hạt giống này phát triển thành một đại thụ chọc trời, khỏe mạnh đến rút dây động rừng, ta mới biết được cái gọi là tình yêu đến tột cùng là thể nghiệm thống khổ như thế nào.
Triệu tướng quân không vui khi thấy nữ nhi nhàn rỗi, nàng nhàn rỗi đến vô sự lần thứ ba đến quý phủ ta đưa cho ta một chậu hoa lan không biết từ nơi nào tìm đến, nói cho ta biết nàng phải đi duyệt nhị quân Triệu gia, ta biết đây là quy củ Triệu gia, vì thế gật đầu, không để lời nàng nói ở trong lòng, tiếp tục đọc sách.
Từ lúc nàng đi, rất hiếm khi trở lại, ta có chút nhớ nhung nàng.
Triệu Như Ngọc không phải là người huyên náo, nhưng nơi nàng đi qua rất nhiều, trong lúc nàng chậm rãi nói ta tựa như có thể nhìn thấy cỏ thơm màu mỡ ở U Vân, hoa rơi rực rỡ ở Nam Chiếu, hay phong tục tập quán kỳ quái của các bộ tộc ở biên cương.
Ta bắt đầu đứng ngồi không yên, ta rất nhớ nàng, đột nhiên cảm thấy, cho dù nàng không nói một lời, không làm gì cả, chỉ im lặng mà ngồi ở chỗ kia như thế để cho ta ngắm nàng, ta cũng có thể sinh lòng thỏa mãn.
Vào cửa tương tư, mới biết tương tư khổ.
Lúc gặp lại là khi ta ngẫu nhiên tuần phố, phụ hoàng lưu lại cho ta một nan đề, ta đau đầu không thôi, chỉ có thể tự mình trải nghiệm, đi ra đường thăm hỏi khó khăn của dân sinh, nàng một thân nam trang, nghiêng người dựa vào vách tường, huýt sáo với ta.
Tiểu thái giám phía sau xoắn tay áo muốn đi đánh nàng.
Sau khi kiềm chế rung động kì quái trong ngực, nhìn thấy bộ dáng đăng đồ tử lỗ mãng kia của nàng, kỳ thật, ta cũng muốn đánh nàng.
Ta đi về hướng nàng, vẫn là khuôn mặt không biểu tình theo thói quen che giấu cảm xúc của bản thân, nàng nâng tay dắt ta đi đến chỗ sâu trong ngõ nhỏ, thị vệ cùng thái giám theo không kịp, hơn nữa không quen đường tắt, nhiều lần bị lạc mất.
Ta đang định lên mặt Vương gia đoan chính răn dạy nàng không biết điều, làm sao dự đoán được nàng lại đè ta lên vách tường, điểm mũi chân lấy môi nàng va chạm môi ta.
Bị cường hôn lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, một cỗ oán khí nho nhỏ trong lòng ta dần dần biến thành lớn, ta nâng tay tính đánh ngất nàng, nhưng nàng ở trên chiến trường sinh tử tôi luyện ra thân thủ, không phải loại công phu mèo ba chân sư phó dạy ta có thể so sánh với.
Nàng vỗ vỗ bả vai ta, hiên ngang lẫm liệt nói: “Ta chỉ biết thời gian dài như vậy không ở đây, khẳng định ngươi sẽ nhớ ta, đặc biệt trốn tới gặp ngươi một lần, ta phải trở về, vợ ngoan nhớ kỹ mỗi ngày phải nhớ thương ta!”
Dứt lời bỏ vào tay ta một phiến lá khô, hẳn là đặt bị kẹp trong sách, đường vân rõ ràng mang theo mùi mực dày đặc, bên trên là đôi câu nét chữ chó cào.
Nhiều dặm tìm người trăm nghìn lần, bỗng quay đầu, người nọ đã rời xa nơi đèn đuốc.
Nàng viết chữ xấu đòi mạng, ta từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng cười nhạo, vốn định tùy tay quăng trong gió, lại chần chừ thế nào cũng không buông ra được, gắt gao vân vê nó trong tay.
Tiểu thái giám và thị vệ thở hồng hộc cuối cùng cũng tìm được ta, tầm mắt di chuyển từ môi ta bị nàng không biết nặng nhẹ va chạm đến vạt áo bị nàng nắm tán loạn, tiểu thái giám nhất thời có biểu tình muốn khóc: “Vương gia, trinh tiết còn không? !”
Nàng dùng một loại thái độ kiêu ngạo cạy ra cho riêng mình một vị trí trong cuộc sống kín kẽ của ta, sau đó tùy ý xâm chiếm mỗi ngóc ngách cuộc đời ta.
Ta rốt cuộc tiếp nhận ái mộ của nàng, cho là một thói quen.
Đêm Trung thu năm ấy, tiểu thái giám bên người thúc giục ta đi ngủ, ta nhìn sắc trời, nói: “Bổn vương đọc sách một lát.”
Tiểu thái giám che miệng cười: “Triệu cô nương hôm nay sẽ không đến đây, bệ hạ thiết đãi cung yến, ngày mai triệu cô nương sẽ đi U Vân bình ổn phản loạn, hôm nay bệ hạ nói là cấp cho cô nương tiệc mừng trước.”
Ta bị chọc trúng tâm sự, có chút bối rối, vả lại còn nghe nói nàng sẽ không đến nữa, quăng sách đi ra cửa phòng: “Ta không phải là đang đợi nàng.”
Nàng quả thực không tới, ta trằn trọc khó ngủ.
Nàng vừa đi đi liền ba tháng, không tin tức. Ba tháng sau nàng bình ổn phản loạn trở về, ta không đi nghênh đón, tiểu thái giám bên người nói cánh tay nàng bị tên bắn xuyên qua, trên mũi tên kia còn có độc, ta sau khi nghe được, thất thần quăng ngã chén trà.
Nàng trở về buổi sáng hôm sau liền xuất hiện trước cửa phủ ta, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng xem ra tên độc kia hẳn là không nguy hiểm tới tánh mạng, ta nhẹ nhàng thở ra, nàng dắt phía sau hai con ngựa con, cười với ta vô tâm vô phế.
Ta không quan tâm nàng.
Hai ngày gần đây, nàng ủy ủy khuất khuất theo phía sau ta, thẳng đến Cố Phán Hề đuổi theo tới vương phủ thay thuốc cho vết thương của nàng, nàng đau nhe răng nhe miệng, ta nhìn thấy vết thương hỗn độn của nàng, liền nắm chặt nắm đấm.
“Ta nói này Hoa Bình, ngươi tức giận ta cái gì chứ… nói cho ta với được không, cứ như vậy mà không để ý tới ta, ta khó chịu muốn chết, —— ai da, Phán Hề ngươi cái tên thú y này, nhẹ chút nhẹ chút!”
Ta muốn nàng lần sau xuất chinh cách vài ngày tự tay viết phong thư báo bình an cho ta.
Nàng than thở lầm bầm viết chữ rất phiền toái, không bằng để cho quân sư viết hết toàn bộ sau đó mỗi ngày đưa cho ta một phong, thẳng đến khi thấy mặt ta càng lúc càng âm trầm, nàng mới ngậm miệng, đáp ứng.
? ? ?
Lúc này là cuối năm, nàng tiếp nhận phụ hoàng triệu kiến, vừa vặn ta ở trong cung thỉnh an phụ hoàng, vì thế đứng ở phía sau phụ hoàng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim xem nàng quỳ trên mặt đất hành lễ vấn an.
Nàng quy củ trả lời câu hỏi của phụ hoàng, phụ hoàng hỏi nàng chính sách hiện nay đối với Tây Lương, nàng mặt nhăn mày nhíu, đưa ra ý kiến hoàn toàn ngược lại với dòng ý kiến hiện thời, ta thay nàng đổ mồ hôi. Phụ hoàng làm việc luôn luôn cẩn thận, ta sợ nàng bởi vậy mà bị trách móc nặng nề.
Sau khi nàng đi, phụ hoàng hỏi ý kiến ta, ta nói: “Như Ngọc nàng dù sao tuổi còn nhỏ, làm việc khó tránh khỏi có chút lỗ mãng, phụ hoàng không cần trách cứ tính nết tiểu hài tử của nàng.”
Phụ hoàng tựa tiếu phi tiếu nhìn ta.
Lòng ta cả kinh.
“Con ta, thích nàng sao?” Phụ hoàng hỏi ta.
Lời phủ nhận đến bên miệng lại nghẹn trong cổ họng, nhiều chuyện cũ cùng với nàng đột nhiên lướt qua từng đoạn ngắn trong đầu, ta trầm mặc thật lâu sau, phụ hoàng cũng không thúc giục, chỉ nhìn từng biểu tình trên mặt ta, ta nắm chặt nắm tay, nói: “Con không biết.” Không phải không thích, cũng không phải thích, chỉ là ta không biết.
Phụ hoàng dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta, đôi mắt nhuộm một tầng thương xót.
Phụ hoàng nói với ta: “Con tính tình hiếu thắng, dục vọng độc chiếm lại mạnh, nữ nhi Triệu gia không phải loại người cam tâm bị trói buộc ở hậu cung, chỉ sợ…”
“Chuyện của con và Triệu Như Ngọc, cô có thể thay con làm chủ, con ta xứng đáng với nữ nhân tốt nhất trên đời này, vô luận con có thích nàng hay không, cô đều có thể ra một đạo thánh chỉ trói buộc nàng ở bên cạnh con, nhưng mà, Triệu Như Ngọc này, quả thật không được —— “
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người.
Phụ hoàng buông bút son, mệt mỏi lấy tay chống trán, thanh âm thản nhiên tiếp tục nói: “Năm đó, cô yêu Triệu Nguyệt Triệu gia, chính là muội muội của Triệu Minh Đức, cô cô của Triệu Như Ngọc, vốn là chuyện lưỡng tình tương duyệt, cho nên cô cầu tiên đế một đạo thánh chỉ, muốn nàng gả cho cô, nàng tiếp thánh chỉ, trên mặt ngay cả một chút vui sướng cũng không có, nàng nói muốn cô bồi nàng luyện kiếm, kết quả vốn là một chiêu thức đơn giản có thể tránh né được, nàng lại nghênh diện cầm kiếm trong tay cô đâm vào ngực mình.”
Thần sắc người thê lương chua sót, “Nàng nói, để nàng vào cung cả đời không thể tự do, nàng tình nguyện chết, nàng hận cô đoạt tự do của nàng, dùng loại này phương pháp khiến cô áy náy cả đời, cũng nhớ kỹ nàng cả đời.”
Phụ hoàng dùng vài câu ít ỏi kể xong chuyện cũ, lâm vào trầm tư, ta nghe chuyện của phụ hoàng và chuyện của ta hiện tại cực kì tương tự, bất an cùng không nguôi trong lòng bắt đầu hỗn loạn.
“Nhi thần hiểu.” Ta trả lời như cho có lệ.
Phụ hoàng đứng dậy đỡ ta đứng lên, “Đã hiểu là tốt rồi, Bình nhi, … Đã hiểu, nếu hiểu được, tin tưởng con cũng biết nên làm cái gì bây giờ.”
Ta thấy hai mớ tóc mai của phụ hoàng đã bạc, chung quy không đành lòng nghịch ý người, “Nhi thần cũng không thích nàng.”
Phụ hoàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
/68
|