Ôn Nhược Thủy quả thực cực kì xấu hổ cùng buồn bực, đêm đó qua đi, đánh chết nàng cũng không ở cùng một phòng với trượng phu.
Nghĩ tới đêm nọ hai người quá mức kịch liệt, nàng không còn mặt mũi nào mà trụ lại dịch quán nữa, liền sai Hạnh nhi ra ngoài thuê một nhà dân dọn tới ở.
Lý Dật Phong thấy thế chỉ mỉm cười, lơ đãng nói: “Trong dịch quán đều là người thức thời a.”
“Ngươi tưởng ai cũng mặt dày như ngươi sao?” Nàng cắn răng trừng mắt hắn.
“Là là là, là ta chẳng biết liêm sỉ, liên lụy tới nương tử.” Hắn vừa nói vừa sấn tới ôm cổ nàng, “Hiện tại chúng ta dọn ra bên ngoài, nàng sẽ không cùng ta phân phòng ngủ chớ?”
“Mơ tưởng.” Nàng cố sức giẫm hắn một cước, khiến hắn buông tay.
Lúc này, Hạnh nhi từ bên ngoài đi vào, theo sau là lão đại phu mấy ngày trước thay Lý Dật Phong chẩn bệnh.
Đương lão đại phu bắt mạch cho Lý Dật Phong thì vẻ mặt vui mừng, “Tích tụ trong lòng bấy lâu vừa thông suốt, bệnh quả nhiên lập tức chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần tiếp tục dùng dược lần trước ta khai, tĩnh dưỡng nhiều hơn sẽ khỏe lại.”
“Phiền phức đại phu.”
“Phu nhân khách khí, đây là bổn phận của lão hủ.”
“Hạnh nhi, đem ngân lượng cấp đại phu, thuận tiện thay ta tiễn đại phu ra ngoài.”
“Đa tạ phu nhân.”
“Lão nhân gia, thỉnh đi theo ta.”
Nhìn Hạnh nhi dẫn lão đại phu ly khai, Ôn Nhược Thủy nghĩ ông ta chắc là lang băm cũng không chừng, mấy ngày trước đây nghe hắn nói nghiêm trọng như vậy, thế nào mới qua mấy ngày, lại nói thành hai tình trạng bất đồng xa đến như thế?
“Tám phần mười là một lang băm a.” Nàng thì thào tự nói, hay là đổi một đại phu thay trượng phu xem bệnh nhỉ?
Lý Dật Phong nghe được lời của nàng, trong lòng cười thầm. Này cũng khó trách, nàng tuy tinh thông binh pháp am hiểu võ công nhưng đối với y lý mà nói hoàn toàn không biết gì cả.
“Ngày hôm nay khí trời thật tốt, chúng ta đến trong viện ngồi đi.” Hắn lôi tay nàng kéo đi ra ngoài.
Ngôi nhà này gần bờ sông, một gian chủ ốc, hai gian sương phòng, còn có một gian trù phòng, có hàng tre trúc rào quanh với giàn dây leo quấn quít, rất có phong vị ẩn dật nơi thôn quê yên ả.
Trong viện là một cái bàn làm từ một khối đá thiên nhiên, bên cạnh bày vài cái ghế đá. Ngồi ở trong viện có thể nhìn được cảnh trí thoáng đãng xung quanh.
Lý Dật Phong đột nhiên nghĩ định cư lâu dài ở đây có lẽ cũng rất tự tại, “Nương tử, không bằng nàng cùng ta định cư ở đây được không?”
Ôn Nhược Thủy không để ý đến hắn, tự mình đi tới trước rào giậu nhìn về xa xa phía núi non trùng điệp, lặng lẽ không nói gì.
Hắn đi qua, ôm lấy thắt lưng của nàng, cảm giác được nàng hơi có chống cự, liền tăng thêm lực đạo, “Đang suy nghĩ cái gì?”
“Nơi núi rừng này đã từng mai táng rất nhiều huynh đệ của ta.” Nàng thương cảm nói.
“Bọn họ nhìn thấy hòa bình hôm nay tất sẽ mỉm cười nơi chín suối.” Hắn an ủi nàng.
Nàng nhắm mắt rồi lại lần nữa mở ra, chấn tác tinh thần nói: “Chúng ta cũng thử lao động tay chân một phen, câu cá làm cơm trưa được không?”
“Tốt.” Hắn vui vẻ đồng ý.
Câu cá thì phải có cần câu, vì vậy hai người tìm mấy đoạn tre tới, tự tay chế thành cần câu, sau đó đem đến bờ sông câu cá.
Hạnh nhi tiễn lão đại phu một đoạn đường, thuận tiện đến chợ mua thức ăn, sau khi quay về liền thấy thân ảnh tiểu thư cùng cô gia tại bờ sông điềm tĩnh ngồi thả câu, không khỏi hiểu ý cười, tiến vào trù phòng chuẩn bị bữa trưa.
Ôn Nhược Thủy nằm trên thảm cỏ mềm mại dần dần gặp cơn mệt mỏi kéo tới, chẳng bao lâu liền tại giữa nơi trời xanh nước biếc mang theo nụ cười khẽ ngủ thiếp đi.
Một hồi lâu không nghe thấy động tĩnh của nàng, quay đầu lại đã thấy khuôn mặt nàng ngủ say, Lý Dật Phong không khỏi cười cười, đưa tay lấy áo choàng đắp lên thân thể của thê tử.
Sinh sống tại nơi thanh tịnh mà xinh đẹp như vậy, đã từng là chuyện hắn tha thiết ước mơ, hôm nay tại không cầu mà chiếm được.
Dưỡng bệnh đương nhiên rất nhàn nhã, khung cảnh lại yên bình, Lý Dật Phong dần dần có cảm giác thích ý muốn ẩn cư…
Nghĩ tới đêm nọ hai người quá mức kịch liệt, nàng không còn mặt mũi nào mà trụ lại dịch quán nữa, liền sai Hạnh nhi ra ngoài thuê một nhà dân dọn tới ở.
Lý Dật Phong thấy thế chỉ mỉm cười, lơ đãng nói: “Trong dịch quán đều là người thức thời a.”
“Ngươi tưởng ai cũng mặt dày như ngươi sao?” Nàng cắn răng trừng mắt hắn.
“Là là là, là ta chẳng biết liêm sỉ, liên lụy tới nương tử.” Hắn vừa nói vừa sấn tới ôm cổ nàng, “Hiện tại chúng ta dọn ra bên ngoài, nàng sẽ không cùng ta phân phòng ngủ chớ?”
“Mơ tưởng.” Nàng cố sức giẫm hắn một cước, khiến hắn buông tay.
Lúc này, Hạnh nhi từ bên ngoài đi vào, theo sau là lão đại phu mấy ngày trước thay Lý Dật Phong chẩn bệnh.
Đương lão đại phu bắt mạch cho Lý Dật Phong thì vẻ mặt vui mừng, “Tích tụ trong lòng bấy lâu vừa thông suốt, bệnh quả nhiên lập tức chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần tiếp tục dùng dược lần trước ta khai, tĩnh dưỡng nhiều hơn sẽ khỏe lại.”
“Phiền phức đại phu.”
“Phu nhân khách khí, đây là bổn phận của lão hủ.”
“Hạnh nhi, đem ngân lượng cấp đại phu, thuận tiện thay ta tiễn đại phu ra ngoài.”
“Đa tạ phu nhân.”
“Lão nhân gia, thỉnh đi theo ta.”
Nhìn Hạnh nhi dẫn lão đại phu ly khai, Ôn Nhược Thủy nghĩ ông ta chắc là lang băm cũng không chừng, mấy ngày trước đây nghe hắn nói nghiêm trọng như vậy, thế nào mới qua mấy ngày, lại nói thành hai tình trạng bất đồng xa đến như thế?
“Tám phần mười là một lang băm a.” Nàng thì thào tự nói, hay là đổi một đại phu thay trượng phu xem bệnh nhỉ?
Lý Dật Phong nghe được lời của nàng, trong lòng cười thầm. Này cũng khó trách, nàng tuy tinh thông binh pháp am hiểu võ công nhưng đối với y lý mà nói hoàn toàn không biết gì cả.
“Ngày hôm nay khí trời thật tốt, chúng ta đến trong viện ngồi đi.” Hắn lôi tay nàng kéo đi ra ngoài.
Ngôi nhà này gần bờ sông, một gian chủ ốc, hai gian sương phòng, còn có một gian trù phòng, có hàng tre trúc rào quanh với giàn dây leo quấn quít, rất có phong vị ẩn dật nơi thôn quê yên ả.
Trong viện là một cái bàn làm từ một khối đá thiên nhiên, bên cạnh bày vài cái ghế đá. Ngồi ở trong viện có thể nhìn được cảnh trí thoáng đãng xung quanh.
Lý Dật Phong đột nhiên nghĩ định cư lâu dài ở đây có lẽ cũng rất tự tại, “Nương tử, không bằng nàng cùng ta định cư ở đây được không?”
Ôn Nhược Thủy không để ý đến hắn, tự mình đi tới trước rào giậu nhìn về xa xa phía núi non trùng điệp, lặng lẽ không nói gì.
Hắn đi qua, ôm lấy thắt lưng của nàng, cảm giác được nàng hơi có chống cự, liền tăng thêm lực đạo, “Đang suy nghĩ cái gì?”
“Nơi núi rừng này đã từng mai táng rất nhiều huynh đệ của ta.” Nàng thương cảm nói.
“Bọn họ nhìn thấy hòa bình hôm nay tất sẽ mỉm cười nơi chín suối.” Hắn an ủi nàng.
Nàng nhắm mắt rồi lại lần nữa mở ra, chấn tác tinh thần nói: “Chúng ta cũng thử lao động tay chân một phen, câu cá làm cơm trưa được không?”
“Tốt.” Hắn vui vẻ đồng ý.
Câu cá thì phải có cần câu, vì vậy hai người tìm mấy đoạn tre tới, tự tay chế thành cần câu, sau đó đem đến bờ sông câu cá.
Hạnh nhi tiễn lão đại phu một đoạn đường, thuận tiện đến chợ mua thức ăn, sau khi quay về liền thấy thân ảnh tiểu thư cùng cô gia tại bờ sông điềm tĩnh ngồi thả câu, không khỏi hiểu ý cười, tiến vào trù phòng chuẩn bị bữa trưa.
Ôn Nhược Thủy nằm trên thảm cỏ mềm mại dần dần gặp cơn mệt mỏi kéo tới, chẳng bao lâu liền tại giữa nơi trời xanh nước biếc mang theo nụ cười khẽ ngủ thiếp đi.
Một hồi lâu không nghe thấy động tĩnh của nàng, quay đầu lại đã thấy khuôn mặt nàng ngủ say, Lý Dật Phong không khỏi cười cười, đưa tay lấy áo choàng đắp lên thân thể của thê tử.
Sinh sống tại nơi thanh tịnh mà xinh đẹp như vậy, đã từng là chuyện hắn tha thiết ước mơ, hôm nay tại không cầu mà chiếm được.
Dưỡng bệnh đương nhiên rất nhàn nhã, khung cảnh lại yên bình, Lý Dật Phong dần dần có cảm giác thích ý muốn ẩn cư…
/40
|