Tích Âm cũng là một cô nương mười tám tuổi rồi, không gả chồng mau thì không kịp mất.
Vì thế Diệp Chiêu rất lo lắng.
Hồ Thanh là một người rất khó nắm bắt, nói Đông thì chỉ Tây, nói Nam lại chỉ Bắc. Bị ép buộc cuối cùng anh ta lại nhả ra một câu: “Diệp tướng quân, biết nhau lâu như thế, chẳng lẽ cô không hiểu tôi sao?”.
Diệp Chiêu ngạc nhiên lắc đầu.
Hồ Thanh “khó xử” nói: “Việc này… thực sự khó nói lắm. Cô nghĩ xem, bao nhiêu năm thế tôi có gần cô gái nào đâu?”.
Diệp Chiêu nhanh nhẹn: “Trừ phi anh không thể làm con trai? Tôi… mời thái y đến xem bệnh cho anh?”.
“Không phải!” Hồ Thanh cố gắng kiềm chế sự kích động muốn cấu chết cô ta, sau đó thở dài thườn thượt nói: “Tôi là một người con trai thực thụ, nhưng thật sự không hứng thú với con gái”.
Diệp Chiêu đau khổ nói: “Anh không để lại chút huyết mạch, thế là có tội với liệt tổ liệt tông họ Hồ đấy!”.
Hồ Thanh gật đầu: “Có lẽ sau này bị ép thì sẽ lấy một người vợ gia cảnh nghèo khó, để lại chút huyết mạch rồi xuất gia, nhưng em họ cô…”.
Xét thấy Hồ Thanh cũng nhiều hành vi sai trái, Diệp Chiêu thấy hơi nghi ngờ những lời cậu ta vừa nói. Nhớ lại trước đây ở du thuyền lầu xanh, Hồ Thanh rất hào hứng với mấy cô nương, không có chỗ nào có thể có vấn đề cả nên trong lòng cũng tin vài phần. Nếu gả Tích Âm đi khiến nó phải chịu đơn độc, khéo lại hận mình cả đời mất?
Nghĩ vậy cô vỗ vỗ vai Hồ Thanh, đe nẹt nói: “Đừng có để tôi phát hiện ra anh đang giở trò với tôi, không thì hậu quả anh sẽ phải tự chịu đấy”.
Hồ Thanh cười hì hì: “Không dám không dám”.
Diệp Chiêu nghĩ một lúc, tiếp tục đe: “Đừng có làm lung lạc chủ ý của chồng tôi, nếu không tôi sẽ treo anh lên xà nhà đấy!”.
Hồ Thanh cười càng tươi rói hơn: “Tướng quân quá khách khí rồi, tôi thích những người đàn ông thô lỗ một chút”.
Diệp Chiêu nheo nheo mắt, tức muốn chết. Chung quy lại là hết cách với anh ta nên vội vàng bỏ đi, về nhà tiếp tục tìm kiếm trong danh sách tuấn kiệt trẻ tuổi trong triều đình, sai Dương Thị đi tìm kiếm khắp nơi, cố gắng chọn cho em họ một vị tướng công.
Qua vài ngày, mưa phùn vẫn chưa tạnh, đường đầy bùn đất, khiến người ta lười biếng ngại không muốn ra ngoài.
Hạ Ngọc Cẩn ngày nào cũng ăn đồ tẩm bổ, bổ đến nỗi ngọn lửa thèm khát trong bụng bốc lên tận não rồi. Cậu ta buổi tối ôm chăn nhớ về cái eo nhỏ và đôi chân dài, trong lòng vô cùng thèm khát. Vậy mà người bên gối không hiểu cho sở thích của chồng, ngày nào cũng ngủ cùng với em họ, khiến cậu tức đến nỗi nghiến răng ken két. Mãi cho tới khi đến An Vương phủ thỉnh an, bị An Thái Phi hỏi lúc nào mới được bế cháu, cậu ta không chịu được nữa, quyết định sẽ chủ động tấn công. Về đến nhà, nhân lúc Tích Âm đi vắng, bèn chạy đến thư phòng của Diệp Chiêu. Đầu tiên cậu giả vờ xem xem mấy quyển sách trên giá sách, sau đó quyết định mở miệng ám chỉ: “Vợ à, chúng mình hình như lâu lắm rồi không cùng nhau nói chuyện riêng vào buổi tối nhỉ?”.
Diệp Chiêu ngẩng đầu lên trong đống văn kiện, ngạc nhiên: “Chuyện riêng gì?”.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận không như ý muốn, đành phải tiếp tục gợi ý: “Về việc hành quân đánh trận gì đó”.
Diệp Chiêu hoàn toàn không hiểu ra: “Thiếp và chàng từng thảo luận về vấn đề quân sự sao?”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy đầu óc ngớ ngẩn của cô ta, tức giận: “Ông đây ngủ phải có phụ nữ hầu hạ!”.
“Ờ…” Diệp Chiêu hiểu ra, khoát mạnh tay nói: “Tối nay để My Nương hầu hạ anh đi”. Rồi cúi đầu chăm chú vào danh sách tuấn kiệt trẻ tuổi, cẩn thận nghiên cứu chọn ra vài người đi gặp mặt Tích Âm.
“Cô thật là hiền hậu quá đấy!”. Hạ Ngọc Cẩn không cần biết gì nữa, tức đến toàn thân phát run lên, cầm vài cuộn sách bằng trúc, tức giận đập lên đầu cô ấy, cũng không cần quan tâm đến thân phận, miệng liên tục chửi rủa: “Làm cái mẹ cô này! Đến ghen tuông cũng không biết! Còn đợi chồng chủ động đến xin xỏ cô hả?! Là ngốc thật hay thực sự không biết ông đây nhịn bao nhiêu ngày rồi?! Trong lòng cô rốt cuộc còn có người chồng này không vậy, làm chính phòng mà lười biếng trốn tránh không ngoan ngoãn lên giường mà hầu hạ! Còn muốn đẩy cho thiếp phòng… Ông đây muốn thiếp phòng hầu hạ còn đợi đến lượt cô sắp xếp sao? Được, ngày mai tôi sẽ đi lấy về bảy tám người thiếp, rồi bỏ cái đồ khốn không biết điều như cô!”.
“Hầu hạ! Tối nay tôi sẽ hầu hạ anh! Đừng vứt, đều là bản viết tay, rất quý báu đấy”. Diệp Chiêu sợ đến nỗi nhảy loạn cả lên, đỡ lấy những cuộn sách bằng trúc đang bay đầy trong phòng, bây giờ đã hiểu cậu ta hậm hực điều gì, trong lòng vui mừng, lao đến thì thầm bên tai: “Đừng giận, là do em không tốt, tối nay đảm bảo hầu hạ anh đến tận chân tơ kẽ tóc, sung sướng đến cùng mới thôi”.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận vô cùng, quay người đẩy cô ấy một cái, ấn về phía giá sách, ôm lấy cái eo thon, dùng lực vuốt ve. Sau đó từ từ đi xuống dưới, bẹo mạnh mấy cái trút giận. Sau đó thấy trong đôi mắt điềm tĩnh của cô ấy bùng lên cái nhìn như dã thú, trong lòng không chần chừ gì nữa, thuận tay rút cái trâm trên tóc cô ấy ra, để mái tóc xoăn mềm mượt xổ ra. Cậu ấn vai Diệp Chiêu xuống, hôn một cách thô lỗ, lại còn điên cuồng cắn mấy cái, hình như muốn ăn tươi nuốt sống cái đồ khốn này vào bụng vậy, lại nhận được sự hưởng ứng của đối phương nên hôn càng mãnh liệt hơn. Hai người quấn lấy nhau khá lâu. Hạ Ngọc Cẩn lách một đầu gối vào giữa hai đùi của Diệp Chiêu, đồng thời tay không ngừng tàn phá cặp đùi của cô, vừa thở hổn hển vừa nói: “Ta hận một nỗi bây giờ không thể bắt đồ vô sỉ lưu manh như cô về quy án, thi hành tử hình”.
“Tuần tra ngự sử muốn bắt tiểu nhân thì cũng không dám trái lệnh”. Diệp Chiêu dựa vào giá sách, nhấc một chân lên, dáng vẻ rất khêu gợi, quyến rũ: “Nhưng trước tiên phải lên giường ngự sử đại nhân đi dạo một vòng, để người thẩm vấn tỉ mỉ, rồi mới thi hành tử hình”.
Vợ cậu ta nói chuyện thật là không cần thể diện gì cả!
Mắt của Hạ Ngọc Cẩn bị quyến rũ đến sắp bốc cháy rồi.
Trong nháy mắt, cậu đã bị Diệp Chiêu đẩy lên ghế. Một chân ghì lên người cậu ta, không ngừng hôn lên môi cậu ta, bàn tay nhẹ nhàng tìm đến chỗ cậu ta muốn, nắm lấy, hỏi nhỏ: “Ngự sử đại nhân uy phong lẫm liệt, nhưng lại muốn gian dâm với phạm nhân giữa ban ngày ban mặt? Không cần quốc pháp, thật là quá lưu manh rồi”.
Hạ Ngọc Cẩn phản công lại càng vô lại hơn: “Ông đây là cháu ruột của Hoàng thượng, làm hôn quan đứng đầu thiên hạ, muốn làm là làm, còn nghĩ đến quốc pháp làm gì chứ?”.
Trong lúc hơi thở đang hòa vào nhau…
“Diệp tướng quân có nhà…”. Một giọng nói ngọt ngào từ hành lang phía ngoài vọng vào.
“Ai!” Hạ Ngọc Cẩn đang muốn đi xa hơn, lại bị đứt đoạn, tức đến nỗi chỉ muốn lôi cái đồ không có mắt ra nhốt vào Viện tuần sát, rồi đánh cho một trăm trượng để dạy bảo.
Giọng nói ngọt ngào lại vang lên: “Tôi theo lệnh tiểu thư, đem hoa tới tặng cho tướng quân”.
Diệp Chiêu định thần lại, biết là thị nữ tên là Hồng Oanh ở bên cạnh Liễu Tích Âm, vội vàng đẩy Hạ Ngọc Cẩn đang ở trên người ra, nhanh chóng buộc lại tóc, chỉnh sửa lại quần áo, rồi lại chỉnh quần áo của cậu ta, cố ra vẻ nghiêm túc, nặng nề ho một tiếng: “Vào đi”.
Hạ Ngọc Cẩn vô cùng khó chịu, lườm Hồng Oanh mấy chục cái liền.
Hồng Oanh thấy tình hình có vẻ không ổn, biểu hiện đáng yêu nhanh nhẹn trên khuôn mặt cũng dần nghiêm chỉnh lại, đôi mắt được phủ lên một lớp sương mờ ảm đạm, bê một chậu hoa bích sa thảo đang nở rực rõ, mỉm cười nói: “Tướng quân lần trước khen hoa bích sa của tiểu thư chúng tôi chăm rất đẹp, vì thế cô ấy bảo nô tỳ mang đến tặng một chậu cho tướng quân. Còn có vài chậu hoa loại rất quý đem từ Tây Hạ tới. Tuy là thứ cây trồng hoang dã thô kệch, nhưng khi nở hoa hương thơm lại rất nồng đượm, bày ở trên bàn rất có phong cách. Đợi lát nữa mang đến cho Quận Vương gia và phu nhân thưởng thức ạ”.
Diệp Chiêu nói: “Cô ấy tốn công quá”.
Hồng Oanh túm lấy vạt váy, ngại ngùng nói: “Tiểu thư chúng tôi nói cảm ơn Quận Vương và tướng quân lần này lo nghĩ cho cô ấy, lại còn giúp cô ấy giải quyết cái đám vô lại gây rối, vô cùng cảm kích”.
Việc Hạ Ngọc Cẩn trên đường cứu Liễu Tích Âm, vô cùng đắc ý. Từ trước tới giờ chưa bao giờ giấu giếm Diệp Chiêu điều gì, bây giờ thấy cô ta tạ lễ, nên chần chừ một lúc. Sau đó bảo nô tài bên cạnh nhận lấy, bê đến trước mặt. Thấy trong số đó có một cái bồn nhỏ đang e ấp những nụ hoa màu hồng, vô cùng đặc biệt, liền ghé mũi vào ngửi, có cảm giác an thần, thấy vô cùng thích thú.
Hồng Oanh nói: “Đây là mạn hoa thảo, thích hợp nhất để ở đầu giường, ngủ mơ cũng ngọt ngào ạ”.
Hạ Ngọc Cẩn ngửi thấy rất thơm, bèn cho người mang đi để vào chỗ thích hợp, sau đó nói với cô ta: “Tối nay tướng quân có việc, không qua chỗ tiểu thư được”.
Hồng Oanh cúi đầu nói: “Tiểu thư chúng tôi nói, làm phiền nhiều ngày như thế, cô ấy đã quen giường, buổi tối không phải làm phiền tướng quân nữa ạ”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy trở ngại đã được gạt bỏ, vô cùng vui mừng.
Âm thầm thề thốt, nếu tối nay cô ta còn làm hỏng hứng thú của anh ta, nhất định phải lôi cô ta ra hạ hỏa mới được! Sau đó bán ra khỏi nhà!
Vì thế Diệp Chiêu rất lo lắng.
Hồ Thanh là một người rất khó nắm bắt, nói Đông thì chỉ Tây, nói Nam lại chỉ Bắc. Bị ép buộc cuối cùng anh ta lại nhả ra một câu: “Diệp tướng quân, biết nhau lâu như thế, chẳng lẽ cô không hiểu tôi sao?”.
Diệp Chiêu ngạc nhiên lắc đầu.
Hồ Thanh “khó xử” nói: “Việc này… thực sự khó nói lắm. Cô nghĩ xem, bao nhiêu năm thế tôi có gần cô gái nào đâu?”.
Diệp Chiêu nhanh nhẹn: “Trừ phi anh không thể làm con trai? Tôi… mời thái y đến xem bệnh cho anh?”.
“Không phải!” Hồ Thanh cố gắng kiềm chế sự kích động muốn cấu chết cô ta, sau đó thở dài thườn thượt nói: “Tôi là một người con trai thực thụ, nhưng thật sự không hứng thú với con gái”.
Diệp Chiêu đau khổ nói: “Anh không để lại chút huyết mạch, thế là có tội với liệt tổ liệt tông họ Hồ đấy!”.
Hồ Thanh gật đầu: “Có lẽ sau này bị ép thì sẽ lấy một người vợ gia cảnh nghèo khó, để lại chút huyết mạch rồi xuất gia, nhưng em họ cô…”.
Xét thấy Hồ Thanh cũng nhiều hành vi sai trái, Diệp Chiêu thấy hơi nghi ngờ những lời cậu ta vừa nói. Nhớ lại trước đây ở du thuyền lầu xanh, Hồ Thanh rất hào hứng với mấy cô nương, không có chỗ nào có thể có vấn đề cả nên trong lòng cũng tin vài phần. Nếu gả Tích Âm đi khiến nó phải chịu đơn độc, khéo lại hận mình cả đời mất?
Nghĩ vậy cô vỗ vỗ vai Hồ Thanh, đe nẹt nói: “Đừng có để tôi phát hiện ra anh đang giở trò với tôi, không thì hậu quả anh sẽ phải tự chịu đấy”.
Hồ Thanh cười hì hì: “Không dám không dám”.
Diệp Chiêu nghĩ một lúc, tiếp tục đe: “Đừng có làm lung lạc chủ ý của chồng tôi, nếu không tôi sẽ treo anh lên xà nhà đấy!”.
Hồ Thanh cười càng tươi rói hơn: “Tướng quân quá khách khí rồi, tôi thích những người đàn ông thô lỗ một chút”.
Diệp Chiêu nheo nheo mắt, tức muốn chết. Chung quy lại là hết cách với anh ta nên vội vàng bỏ đi, về nhà tiếp tục tìm kiếm trong danh sách tuấn kiệt trẻ tuổi trong triều đình, sai Dương Thị đi tìm kiếm khắp nơi, cố gắng chọn cho em họ một vị tướng công.
Qua vài ngày, mưa phùn vẫn chưa tạnh, đường đầy bùn đất, khiến người ta lười biếng ngại không muốn ra ngoài.
Hạ Ngọc Cẩn ngày nào cũng ăn đồ tẩm bổ, bổ đến nỗi ngọn lửa thèm khát trong bụng bốc lên tận não rồi. Cậu ta buổi tối ôm chăn nhớ về cái eo nhỏ và đôi chân dài, trong lòng vô cùng thèm khát. Vậy mà người bên gối không hiểu cho sở thích của chồng, ngày nào cũng ngủ cùng với em họ, khiến cậu tức đến nỗi nghiến răng ken két. Mãi cho tới khi đến An Vương phủ thỉnh an, bị An Thái Phi hỏi lúc nào mới được bế cháu, cậu ta không chịu được nữa, quyết định sẽ chủ động tấn công. Về đến nhà, nhân lúc Tích Âm đi vắng, bèn chạy đến thư phòng của Diệp Chiêu. Đầu tiên cậu giả vờ xem xem mấy quyển sách trên giá sách, sau đó quyết định mở miệng ám chỉ: “Vợ à, chúng mình hình như lâu lắm rồi không cùng nhau nói chuyện riêng vào buổi tối nhỉ?”.
Diệp Chiêu ngẩng đầu lên trong đống văn kiện, ngạc nhiên: “Chuyện riêng gì?”.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận không như ý muốn, đành phải tiếp tục gợi ý: “Về việc hành quân đánh trận gì đó”.
Diệp Chiêu hoàn toàn không hiểu ra: “Thiếp và chàng từng thảo luận về vấn đề quân sự sao?”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy đầu óc ngớ ngẩn của cô ta, tức giận: “Ông đây ngủ phải có phụ nữ hầu hạ!”.
“Ờ…” Diệp Chiêu hiểu ra, khoát mạnh tay nói: “Tối nay để My Nương hầu hạ anh đi”. Rồi cúi đầu chăm chú vào danh sách tuấn kiệt trẻ tuổi, cẩn thận nghiên cứu chọn ra vài người đi gặp mặt Tích Âm.
“Cô thật là hiền hậu quá đấy!”. Hạ Ngọc Cẩn không cần biết gì nữa, tức đến toàn thân phát run lên, cầm vài cuộn sách bằng trúc, tức giận đập lên đầu cô ấy, cũng không cần quan tâm đến thân phận, miệng liên tục chửi rủa: “Làm cái mẹ cô này! Đến ghen tuông cũng không biết! Còn đợi chồng chủ động đến xin xỏ cô hả?! Là ngốc thật hay thực sự không biết ông đây nhịn bao nhiêu ngày rồi?! Trong lòng cô rốt cuộc còn có người chồng này không vậy, làm chính phòng mà lười biếng trốn tránh không ngoan ngoãn lên giường mà hầu hạ! Còn muốn đẩy cho thiếp phòng… Ông đây muốn thiếp phòng hầu hạ còn đợi đến lượt cô sắp xếp sao? Được, ngày mai tôi sẽ đi lấy về bảy tám người thiếp, rồi bỏ cái đồ khốn không biết điều như cô!”.
“Hầu hạ! Tối nay tôi sẽ hầu hạ anh! Đừng vứt, đều là bản viết tay, rất quý báu đấy”. Diệp Chiêu sợ đến nỗi nhảy loạn cả lên, đỡ lấy những cuộn sách bằng trúc đang bay đầy trong phòng, bây giờ đã hiểu cậu ta hậm hực điều gì, trong lòng vui mừng, lao đến thì thầm bên tai: “Đừng giận, là do em không tốt, tối nay đảm bảo hầu hạ anh đến tận chân tơ kẽ tóc, sung sướng đến cùng mới thôi”.
Hạ Ngọc Cẩn tức giận vô cùng, quay người đẩy cô ấy một cái, ấn về phía giá sách, ôm lấy cái eo thon, dùng lực vuốt ve. Sau đó từ từ đi xuống dưới, bẹo mạnh mấy cái trút giận. Sau đó thấy trong đôi mắt điềm tĩnh của cô ấy bùng lên cái nhìn như dã thú, trong lòng không chần chừ gì nữa, thuận tay rút cái trâm trên tóc cô ấy ra, để mái tóc xoăn mềm mượt xổ ra. Cậu ấn vai Diệp Chiêu xuống, hôn một cách thô lỗ, lại còn điên cuồng cắn mấy cái, hình như muốn ăn tươi nuốt sống cái đồ khốn này vào bụng vậy, lại nhận được sự hưởng ứng của đối phương nên hôn càng mãnh liệt hơn. Hai người quấn lấy nhau khá lâu. Hạ Ngọc Cẩn lách một đầu gối vào giữa hai đùi của Diệp Chiêu, đồng thời tay không ngừng tàn phá cặp đùi của cô, vừa thở hổn hển vừa nói: “Ta hận một nỗi bây giờ không thể bắt đồ vô sỉ lưu manh như cô về quy án, thi hành tử hình”.
“Tuần tra ngự sử muốn bắt tiểu nhân thì cũng không dám trái lệnh”. Diệp Chiêu dựa vào giá sách, nhấc một chân lên, dáng vẻ rất khêu gợi, quyến rũ: “Nhưng trước tiên phải lên giường ngự sử đại nhân đi dạo một vòng, để người thẩm vấn tỉ mỉ, rồi mới thi hành tử hình”.
Vợ cậu ta nói chuyện thật là không cần thể diện gì cả!
Mắt của Hạ Ngọc Cẩn bị quyến rũ đến sắp bốc cháy rồi.
Trong nháy mắt, cậu đã bị Diệp Chiêu đẩy lên ghế. Một chân ghì lên người cậu ta, không ngừng hôn lên môi cậu ta, bàn tay nhẹ nhàng tìm đến chỗ cậu ta muốn, nắm lấy, hỏi nhỏ: “Ngự sử đại nhân uy phong lẫm liệt, nhưng lại muốn gian dâm với phạm nhân giữa ban ngày ban mặt? Không cần quốc pháp, thật là quá lưu manh rồi”.
Hạ Ngọc Cẩn phản công lại càng vô lại hơn: “Ông đây là cháu ruột của Hoàng thượng, làm hôn quan đứng đầu thiên hạ, muốn làm là làm, còn nghĩ đến quốc pháp làm gì chứ?”.
Trong lúc hơi thở đang hòa vào nhau…
“Diệp tướng quân có nhà…”. Một giọng nói ngọt ngào từ hành lang phía ngoài vọng vào.
“Ai!” Hạ Ngọc Cẩn đang muốn đi xa hơn, lại bị đứt đoạn, tức đến nỗi chỉ muốn lôi cái đồ không có mắt ra nhốt vào Viện tuần sát, rồi đánh cho một trăm trượng để dạy bảo.
Giọng nói ngọt ngào lại vang lên: “Tôi theo lệnh tiểu thư, đem hoa tới tặng cho tướng quân”.
Diệp Chiêu định thần lại, biết là thị nữ tên là Hồng Oanh ở bên cạnh Liễu Tích Âm, vội vàng đẩy Hạ Ngọc Cẩn đang ở trên người ra, nhanh chóng buộc lại tóc, chỉnh sửa lại quần áo, rồi lại chỉnh quần áo của cậu ta, cố ra vẻ nghiêm túc, nặng nề ho một tiếng: “Vào đi”.
Hạ Ngọc Cẩn vô cùng khó chịu, lườm Hồng Oanh mấy chục cái liền.
Hồng Oanh thấy tình hình có vẻ không ổn, biểu hiện đáng yêu nhanh nhẹn trên khuôn mặt cũng dần nghiêm chỉnh lại, đôi mắt được phủ lên một lớp sương mờ ảm đạm, bê một chậu hoa bích sa thảo đang nở rực rõ, mỉm cười nói: “Tướng quân lần trước khen hoa bích sa của tiểu thư chúng tôi chăm rất đẹp, vì thế cô ấy bảo nô tỳ mang đến tặng một chậu cho tướng quân. Còn có vài chậu hoa loại rất quý đem từ Tây Hạ tới. Tuy là thứ cây trồng hoang dã thô kệch, nhưng khi nở hoa hương thơm lại rất nồng đượm, bày ở trên bàn rất có phong cách. Đợi lát nữa mang đến cho Quận Vương gia và phu nhân thưởng thức ạ”.
Diệp Chiêu nói: “Cô ấy tốn công quá”.
Hồng Oanh túm lấy vạt váy, ngại ngùng nói: “Tiểu thư chúng tôi nói cảm ơn Quận Vương và tướng quân lần này lo nghĩ cho cô ấy, lại còn giúp cô ấy giải quyết cái đám vô lại gây rối, vô cùng cảm kích”.
Việc Hạ Ngọc Cẩn trên đường cứu Liễu Tích Âm, vô cùng đắc ý. Từ trước tới giờ chưa bao giờ giấu giếm Diệp Chiêu điều gì, bây giờ thấy cô ta tạ lễ, nên chần chừ một lúc. Sau đó bảo nô tài bên cạnh nhận lấy, bê đến trước mặt. Thấy trong số đó có một cái bồn nhỏ đang e ấp những nụ hoa màu hồng, vô cùng đặc biệt, liền ghé mũi vào ngửi, có cảm giác an thần, thấy vô cùng thích thú.
Hồng Oanh nói: “Đây là mạn hoa thảo, thích hợp nhất để ở đầu giường, ngủ mơ cũng ngọt ngào ạ”.
Hạ Ngọc Cẩn ngửi thấy rất thơm, bèn cho người mang đi để vào chỗ thích hợp, sau đó nói với cô ta: “Tối nay tướng quân có việc, không qua chỗ tiểu thư được”.
Hồng Oanh cúi đầu nói: “Tiểu thư chúng tôi nói, làm phiền nhiều ngày như thế, cô ấy đã quen giường, buổi tối không phải làm phiền tướng quân nữa ạ”.
Hạ Ngọc Cẩn thấy trở ngại đã được gạt bỏ, vô cùng vui mừng.
Âm thầm thề thốt, nếu tối nay cô ta còn làm hỏng hứng thú của anh ta, nhất định phải lôi cô ta ra hạ hỏa mới được! Sau đó bán ra khỏi nhà!
/115
|