Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 11

/103


Lúc Lục Lệ Đình đến bệnh viện thì đã 9 giờ sáng, nhận được điện thoại của Mạnh Tầm, anh ta lập tức chạy từ nhà họ Lục tới đây.

“Vi Vi đâu?” Trên hành lang bệnh viện, Lục Lệ Đình thành công gặp được Mạnh Tầm.

Mạnh Tầm nâng cằm lên, chỉ về phía phòng bệnh gần nhất, nói: “Ở trong kia.”

“Sao lại thế này?”

Mạnh Tầm nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt, thấp giọng nói: “Hôm nay giải trí Thiên Ngu đã phát một tin Weibo làm sáng tỏ chuyện Vi Vi bị thương một tháng trước, anh biết đấy, lúc trước bởi vì chuyện này mà cả người Vi Vi nhiều chỗ bị gãy xương, trên mặt cũng bị thương, có thể sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển sau này trong giới giải trí của con bé, cho nên tâm trạng nó vẫn luôn không tốt.”

“May mà khoảng thời gian trước tôi đã tranh thủ lấy được mấy quyền đại diện và mấy vai diễn, Vi Vi đã chuẩn bị rất lâu cho mấy vai này, nhưng công ty vừa phát Weibo làm sáng tỏ thì lập tức giao luôn quyền đại diện và mấy vai diễn kia của Vi Vi cho Kỷ Khinh Khinh, vừa rồi người đại diện của Kỷ Khinh Khinh liên hệ với tôi, nói bọn họ muốn truy cứu trách nhiệm của Vi Vi, đều do tôi nhất thời lỡ miệng, sau khi Vi Vi biết thì nhất thời kích động…”

Sắc mặt Lục Lệ Đình âm trầm đến đáng sợ: “Tôi biết rồi.”

Nói xong, anh ta đẩy cửa phòng đi vào.

Mạnh Tầm đứng ngoài phòng bệnh, xuyên qua cửa kính phòng bệnh, nhìn đến cảnh Thẩm Vi Vi nhanh chóng nhào vào trong lòng ngực Lục Lệ Đình, khóe miệng gợi lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Trong phòng bệnh, một tay Lục Lệ Đình ôm Thẩm Vi Vi vào trong ngực, nhìn thấy băng gạc trên cổ tay thì vừa đau lòng vừa tức giận: “Vì sao lại làm việc ngốc nghếch như vậy?”

Thẩm Vi Vi chôn mặt trong ngực Lục Lệ Đình, nghẹn ngào lắc đầu.

Thẩm Vi Vi nằm trong phòng bệnh một tháng nên nhìn cực kỳ gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế, sắc mặt tái nhợt, cả người như đang bơi trong bộ đồ bệnh nhân vừa to vừa rộng, lại bị Lục Lệ Đình hỏi như vậy, nước mắt từ hốc mắt lập tức rơi xuống, vừa nhìn đã thấy nhu nhược đáng thương, càng làm gợi lên ý muốn bảo vệ của đàn ông hơn.

Giọng điệu Lục Lệ Đình không khỏi mềm lại, không tức giận nữa mà chỉ còn lại đau lòng, đỡ cô ta ngồi bên mép giường: “Đừng sợ, có chuyện gì thì cứ nói với anh.”

Lúc này Thẩm Vi Vi mới đau lòng khóc thành tiếng, che má phải mình lại, chỗ đó còn có một vết sẹo lớn như ngón tay.

Cô ta muốn nói lại thôi nhìn Lục Lệ Đình, đáy mắt ngập tràn nước mắt, giống như cực kỳ có nhiều chuyện ấm ức muốn nói, nhưng cuối cùng lại cố gắng ép mình nhịn xuống như nước mắt, quật cường nói: “Em không sao.”

Lục Lệ Đình thở dài, từ trước đến nay Vi Vi đều như vậy trước mặt anh ta, cho dù gặp phải chuyện gì cũng đều giấu trong lòng, một mình tự gánh vác, không muốn làm anh ta thêm phiền toái, cũng không muốn than vãn những ấm ức này với anh ta, tất cả mọi chuyện đều do anh ta tự mình điều tra mới biết được.

“Vi Vi, anh là bạn trai em, những lúc em chịu tổn thương, anh hy vọng cho dù em gặp phải những chuyện oan ức thế nào thì em cũng sẽ nói với anh, anh sẽ bảo vệ em.”

Thẩm Vi Vi lắc đầu, miễn cưỡng cười vui nói: “Em không bị ấm ức gì cả.”

“Rốt cuộc em còn muốn giấu anh bao lâu?”

“Em…”

“Người đại diện của em đã nói chuyện này cho anh rồi, cho dù chuyện em bị thương có phải là do Kỷ Khinh Khinh đẩy hay không, nhưng bởi vì cô ta tới tìm em gây phiền toái nên em mới lăn xuống núi! Hiện tại cô ta còn muốn truy cứu trách nhiệm của em nữa?”

Trước kia là do anh ta bị mù, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Kỷ Khinh Khinh đã cho rằng cô chỉ là một cô gái bướng bỉnh thôi, hóa tra nội tâm địa lại cực kỳ ác độc! Lòng ghen ghét rất nặng, lại là người cực kỳ tính toán!

“Là em sai mà, tình huống lúc ấy quá hoảng loạn nên em mới nghĩ lầm là do cô ấy đẩy em xuống núi, một tháng này Kỷ Khinh Khinh không chỉ ở trong đồn cảnh sát mấy ngày, mà còn bị người ta mắng… cô ấy muốn truy cứu trách nhiệm cũng không có gì đáng trách, em chỉ là…”

“Vi Vi…”

Khóe miệng Thẩm Vi Vi kéo ra ra một nụ cười, làm vết sẹo trên má phải của cô ta càng thêm rõ ràng: “Lệ Đình, anh đừng lo lắng cho em, sau khi trải qua chuyện này em cũng đã nghĩ thông suốt rồi, cùng lắm thì chúng ta trở lại căn phòng cho thuê kia, chúng ta tự tìm việc làm, sau đó tiếp tục dành dụm tiền, cũng có thể sống rất ổn mà.”

Đáy lòng Lục Lệ Đình càng áy náy hơn.

Chỉ cần anh ta muốn, anh ta có thể cho Vi Vi ở trong biệt thự, ngồi siêu xe, làm nữ chính, nhận vai trò người đại diện, nhưng Vi Vi theo anh ta lâu như vậy rồi, ngoài khổ cực ra thì không có được gì cả, anh ta trơ mắt nhìn cô ta liều mạng làm việc trong giới giải trí, chịu uất ức bị bắt nạt, nhìn cô ta một mình nuốt chua xót vào trong bụng, nhưng cũng không chịu nói với anh ta.

Anh ta thở dài, ôm bả vai gầy ốm của Thẩm Vi Vi, trịnh trọng hứa hẹn nói: “Vi Vi, em yên tâm, anh sẽ giải quyết chuyện này thay em!”

Thẩm Vi Vi nóng nảy: “Đừng, anh không hiểu chuyện trong giới giải trí đâu, đừng xen vào, tự em có thể giải quyết được, cùng lắm thì… em xin lỗi cô ấy, sau đó bồi thường tất cả tổn thất cho cô ấy…”

Lục Lệ Đình lại trầm giọng nói: “Đủ rồi! Đừng nói nữa, anh là bạn trai em, tuyệt đối sẽ không trơ mắt lúc nào cũng nhìn em bị người ta ức hiếp, em yên tâm, trong lòng anh hiểu nên sẽ không làm xằng bậy đâu.”

Anh ta đau lòng nhìn cổ tay quấn băng gạc của Thẩm Vi Vi: “Sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa được không?”

Trong mắt Thẩm Vi Vi rưng rưng, gật gật đầu.

Lục Lệ Đình không yên tâm về cô ta nên ở bệnh viện cùng cô ta đến buổi chiều, mười mấy cuộc điện thoại cũng không nghe, thật sự không thể không giải quyết nữa thì lúc này mới rời khỏi bệnh viện.

Chân trước Lục Lệ Đình vừa đi, sau lưng Mạnh Tầm đã vào phòng bệnh của Thẩm Vi Vi, nhìn cô gái đầu giường dùng khăn giấy lau nước mắt trên khóe mắt mình, cười nói: “Sao rồi?”

Thẩm Vi Vi lười nhác dựa về phía sau, lông mày và lông mi nhìn về phía trước, so với cô gái đáng thương nhu nhược run rẩy ngồi trong ngực Lục Lệ Đình lúc nãy thì như hai người khác nhau, nhìn cổ tay băng đầy băng gạc của mình, khóe miệng gợi lên một nụ cười mê người: “Đàn ông mà, nắm trong bàn tay thôi.”

Sau khi Lục Lệ Đình rời khỏi bệnh viện, về đến nhà đã là 7 giờ nhiều, mười mấy cuộc gọi nhỡ vẫn chưa kịp nghe.

Căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, vừa đi vào phòng khách, dì Bùi đã nghênh đón: “Cậu chủ của tôi ơi, dì gọi điện cho cậu nhiều thế mà sao bây giờ cậu mới về!”

“Dì Bùi, làm sao vậy?”

Cũng không quan trọng gì, chẳng qua buổi sáng bà ấy tưởng Lục Lệ Hành không ổn nên nói người gọi mấy cuộc điện thoại cho Lục Lệ Đình.

“Ông cụ bị bệnh, hiện tại đang nghỉ ngơi trong phòng, con có thời gian thì vào với ông cụ đi.”

Lục Lệ Đình gật gật đầu.

Kỷ Khinh Khinh vui vẻ đi từ trên lầu xuống, Lục Lệ Đình thấy cô cười đến mức miệng sắp kéo ra sau tai, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, rõ ràng tâm trạng không tệ.

“Mợ chủ… cô làm sao vậy?”

“Hả? Tôi tôi á… Tôi không sao đâu, tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Có phải điều hòa mở quá cao không? Hay là dị ứng? Mặt của mợ… sao lại đỏ như vậy?”

“Nhiệt độ có có… Có hơi cao, nhưng mà không sao, một lát nữa sẽ ổn hơn thôi.”

“Vậy cô đi ăn cơm trước đi, đồ ăn của ông chủ và cậu chủ đợi lát nữa tôi sẽ mang vào trong phòng, hôm nay cô vất vả rồi, cố gắng nghỉ ngơi đi nhé.”

“Cảm ơn dì Bùi.”

Hai mắt Lục Lệ Đình híp lại, ngồi xuống bàn ăn cùng Kỷ Khinh Khinh, ngón tay gõ gõ trên bàn cơm, phát ra tiếng lốc cốc khiến người ta chú ý.

Kỷ Khinh Khinh dường như bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của Lục Lệ Đình, thu lại nụ cười ngây ngô trên mặt mình: “Ồ! Cậu hai của chúng ta đã trở về rồi à?”

Trong lòng Lục Lệ Đình vừa trở về đã tức nghẹn vì Thẩm Vi Vi, lúc này thấy dáng vẻ kỳ quái của Kỷ Khinh Khinh thì càng tức giận hơn: “Kỷ Khinh Khinh, đừng làm bộ làm tịch nữa, vừa vào cửa mới được hai ngày đã giả giọng chủ nhà cho rằng toàn bộ nhà họ Lục đều là của cô? Đừng cho rằng tôi không biết cô có suy nghĩ gì! Giới giải trí không có gì tốt nên lại tìm cách kiếm một kim chủ cho mình à.”

“Đúng! Cô tìm được kim chủ không tệ đấy, giúp cô xử lý nhiều chuyện như vậy mà, ngay cả video kia mà cũng có thể tìm ra được, hiện tại trong lòng cô nhất định rất đắc ý nhỉ? Tính toán trong lòng đừng để người khác phát hiện.”

Kỷ Khinh Khinh chậm rãi gắp đồ ăn cho mình, thật sự không muốn chấp nhặt với thứ não tàn Lục Lệ Đình: “Nếu anh cũng đã nói ra chuyện video rồi, thì cũng nên biết chuyện này không phải tôi sai.”

“Đúng là không phải lỗi của cô, nhưng vì sao cô lại muốn truy cứu trách nhiệm của Vi Vi? Cô ấy bị thương vì cô, vết sẹo trên mặt có khi cả đời này cũng không thể xóa được!”

“Nếu không phải do tôi đẩy thì anh hét lên với tôi làm gì?” Kỷ Khinh Khinh cười lạnh: “Anh đừng vu oan cho tôi, cô ta cũng không phải bị thương vì tôi, trong video rất rõ ràng kìa!”

Chỉ cần có lý, từ trước đến nay Kỷ Khinh Khinh đều chẳng sợ gì hết.

“Nhưng nếu cô không tìm cô ấy gây phiền toái thì sao cô ấy lại bị thương chứ?”

Kỷ Khinh Khinh kinh ngạc nhìn anh ta: “Sao anh biết tôi tôi tìm cô ta gây phiền toái? Có chứng cứ không?”

“Kỷ Khinh Khinh, cô!”

“Các người đều nói Thẩm Vi Vi rất đáng thương, còn tôi thì sao?”

“Cô?” Lục Lệ Đình nhìn cô từ trên xuống: “Cô ăn ngon ngủ tốt, cũng không phải cô bị thương mà, cô thì có chuyện gì được chứ?”

Kỷ Khinh Khinh cũng cảm thấy chuyện này thật sự rất thú vị: “Rõ ràng không phải tôi nhưng tôi lại phải gánh lấy tội danh này, bị giam trong sở cảnh sát mấy ngày, suýt chút nữa phải ngồi tù rồi, tôi không chỉ phải bồi thường tổn thất cho Thẩm Vi Vi, lại còn phải nghe fans hâm mộ chửi cho thúi đầu, tôi làm sai chuyện gì sao? Trong chuyện này tôi mới là người vô tội, rõ ràng tôi mới là người bị hại, tôi bất bình cho mình nên truy cứu trách nhiệm của cô ta thì có gì sai sao? Các người dựa vào đâu mà chỉ trích tôi?”

Lục Lệ Đình cắn chặt răng cấm: “Không phải cô cần tiền sao? Cô nói một con số đi, chỉ cần cô đồng ý buông tha cho Vi Vi.”

Kỷ Khinh Khinh nhún vai: “Vì sao tôi phải ra giá? Hiện tại tôi là mợ chủ nhà họ Lục, tiền của anh cả anh đã tiêu không hết, hơn nữa tôi truy cứu trách nhiệm của Thẩm Vi Vi đó là vì cô ta nói đồng ý chịu tất cả trách nhiệm trong chuyện này, nên tôi thành toàn cho cô ta mà thôi, huống chi nếu không làm vậy, lòng tôi sẽ không thoải mái.”

“Kỷ Khinh Khinh, cô!”

Kỷ Khinh Khinh rất vui vẻ, không hề có cảm giác tội lỗi: “Anh đừng nói mấy câu như vậy, anh cho rằng anh là thứ tốt đẹp gì sao, anh rời khỏi nhà họ Lục nhiều năm, cũng chẳng quan tâm ngó ngàng gì đến nhà họ Lục, nhà họ Lục là do anh cả anh cực khổ gầy dựng nên, hiện tại anh cả sắp chết thì trở về chuẩn bị thừa kế nhà họ Lục, vậy tốt xấu gì anh cũng nên giả vờ cho giống chút đi? Tôi vì tiền của nhà họ Lục, ít nhất tôi còn biết chăm sóc ông cụ của nhà họ Lục, còn anh thì sao? Cả ngày không thấy bóng dáng đâu, bọn họ là người thân của anh, ông ấy tuổi già bệnh nặng cần một người để chăm sóc! Giao gia sản cho đồ sói mắt trắng thế này, tôi cũng cảm thấy buồn lòng thay họ!”

“Kỷ Khinh Khinh! Đây là chuyện của nhà họ Lục chúng tôi, không hề liên quan đến cô!”

“Cô ấy là chị dâu của cậu, cậu nói có liên quan hay không?” Một giọng nói trầm thấp truyền tới từ cửa nhà ăn.

Tim Kỷ Khinh Khinh nhảy dựng lên, quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Lệ Hành.

Bệnh nặng như vậy còn chạy lung tung, đây không phải tìm đường chết à? Anh ta không muốn sống nữa sao?

Khuôn mặt kiêu ngạo của Kỷ Khinh Khinh lập tức trở nên cực kỳ ấm ức, giống như chim nhỏ nhào về phía Lục Lệ Hành: “Sao anh lại xuống đây, sức khỏe không tốt thì nên trở về phòng nằm đi.”

Lục Lệ Hành nhìn tốc độ lật mặt của cô: “Tôi không sao, xuống dưới đi dạo một chút thôi.”

Lục Lệ Đình đứng bên cạnh nhìn hai người liếc đi liếc lại, trong lòng hận đến ngứa răng: “Anh cả, tôi cũng không nói vòng vo với anh nữa, người phụ nữ này không tốt đẹp gì đây, cô ta đã từng ở bên tôi, nhưng vì muốn trèo lên người một thằng nhà giàu nào đó nên đã đá tôi!”

Lục Lệ Hành lạnh lùng nhìn anh ta, đáy mắt có thêm vài phần lạnh lùng khó nhìn thấy: “Lục Lệ Đình, cậu nghe đây, tôi mặc kệ lúc trước cậu có quan hệ gì với Kỷ Khinh Khinh, nhưng sau này cô ấy chính là chị dâu của cậu, trong nhà này, chỉ cần tôi còn chưa có chết thì không cho phép cậu bắt nạt cô ấy!”

Trong lòng Kỷ Khinh Khinh như đang ăn mật ngọt.

Cảm giác có người che chở thế này, là thứ cô chưa bao giờ có.

Tuy rằng Lục Lệ Hành không sống được bao lâu, nhưng lúc anh chưa chết vẫn có thể che chở cô như vậy, cô đã cảm thấy rất mỹ mãn.

Lục Lệ Đình âm trầm nhìn Lục Lệ Hành: “Anh cả, anh biết cô ta được bao lâu mà tin tưởng cô ta như vậy? Người phụ nữ này bên ngoài đã có đầy tin đồn, anh chỉ cần điều tra một chút sẽ biết rốt cuộc cô ta là loại người gì, ai mà không biết sức khỏe anh không tốt chứ, người sáng suốt đều nhìn ra được vì sao cô ta lại thừa dịp này mà lấy anh!”

“Cô ta lấy anh chỉ vì tiền mà thôi! Vậy mà anh còn xem cô ta như bảo bối?”

Lục Lệ Hành nhẹ nhàng nhìn ạn ta một cái: “Tôi biết cô ấy vì tiền của tôi, nhưng tôi có tiền, không được sao?”

“Nhưng mà nhà họ Lục…”

“Tất cả những gì của nhà họ Lục hiện tại có liên quan đến cậu à? Cho dù tôi thật sự sẽ chết, Khinh Khinh cũng là người thừa kế tài sản duy nhất của tôi!”

Lục Lệ Đình á khẩu không trả lời được.

“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, cơ thể anh không tốt, lên lầu nghỉ ngơi đi.” Kỷ Khinh Khinh biết quan hệ anh em của hai người này không tốt, nhưng không ngờ lại đối chọi gay gắt như vậy, cô sợ Lục Lệ Hành sẽ bị tên khốn nạn Lục Lệ Đình kia làm tức giận, nhanh chóng ép Lục Lệ Hành trở về phòng.

Lục Lệ Hành cũng không muốn nhiều lời với Lục Lệ Đình, không có quá nhiều tình cảm với đứa em trai rời nhà nhiều năm này, mới cảnh cáo một hai câu đã bị Kỷ Khinh Khinh đỡ lên lầu.

Kỷ Khinh Khinh thấp giọng nói thầm bên tai anh: “Anh giúp tôi như vậy, tôi cũng không biết báo đáp anh thế nào đây.”

Lục Lệ Hành dường như không sao, nói: “Không cần.”

Kỷ Khinh Khinh cười.

Thật ra Lục Lệ Hành cũng rất chính nhân quân tử.

Màn đêm dần dần buông xuống, biệt thự rơi vào trong bóng đêm yên tĩnh.

Đồng hồ trên vách đã chuyển hướng 11 giờ.

Từ khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ tới nay, Lục Lệ Hành đã xem xong tất cả tài liệu tồn đọng lại, trong lòng đã hiểu hết các tiến độ của hạng mục quan trọng trong công ty.

Chuyện duy nhất khiến anh lo lắng đó là anh nên thuyết phục ông nội thế nào để anh được trở lại công ty.

Y học hiện đại phát hiện các cơ quan nội tạng của anh hiện tại đã bắt đầu suy yếu, nguy hiểm sớm tôi, trong tình trạng cơ thể kém cỏi như thế, ông cụ Lục sao có thể đồng ý cho anh trở lại công ty chứ?

“Cảnh báo tử vong, 12 giờ đêm nay hãy ngủ cùng giường cùng gối với bà xã Kỷ Khinh Khinh của ngài.”

Lục Lệ Hành híp hai mắt lại: “Tiểu A, cậu có cách nào có thể giúp tôi thoạt nhìn giống như một người bình thường, mấy loại máy hiện đại cũng không thể kiểm tra được gì.”

“Có, hoàn thành nhiệm vụ sẽ có khen thưởng.”

Lục Lệ Hành trầm tư một lúc thật lâu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Nhưng lúc vừa đi tới cửa phòng, dường như anh ý thức được chuyện gì đó, quay đầu lại nhìn mắt giường chiếu chỉnh tề, sau đó đi đến trước bàn, cầm ly rót đầy nước, mặt không cảm xúc đi đến trước giường hất ly nước kia lên đó.

Trên giường lập tức ướt sũng nước, khăn trải giường cũng ướt một mảng lớn.

Lúc Lục Lệ Hành đến phòng của Kỷ Khinh Khinh thì cô đang rửa mặt trong phòng, đang chuẩn bị lên giường ngủ thì chợt nghe thấy tiếng đập cửa vừa thong thả vừa nghiêm túc truyền từ ngoài cửa đến.

Mở cửa lại thấy Lục Lệ Hành.

“Anh Lục? Sao anh lại tới đây?” Hơn nửa đêm rồi, một người bệnh nặng lại chạy loạn thế này, không muốn sống nữa à?

Lục Lệ Hành đứng ngoài cửa phòng, nghiêm túc nhìn cô.

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Mười giây sau, Lục Lệ Hành nói: “Ban nãy cô nói muốn báo đáp tôi, bây giờ còn tính không?”

“… Tất nhiên là tính rồi.”

“Chúng ta… Ngủ một đêm đi?”

Không khí đột nhiên yên tĩnh xuống.

Lại mười giây trôi qua.

Rầm—

Lục Lệ Hành nghe thấy một tiếng đập cửa.

/103

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status