Ánh mặt trời đầu thu trong lành và hơi lạnh.
Hoa tường vi ngoài cửa sổ chỉ còn lại những phiến lá xanh biếc, nhẹ nhàng đung đưa trong gió chiều. Ánh mặt trời chiếu lên tấm cửa kính tạo ra những tia sáng chói mắt, rực rỡ như những vì sao lấp lánh.
…Bầu trời đêm đầy sao.
“Việt Tuyên, nếu lời cầu hôn của anh còn có hiệu lực…”
Nằm trên tay anh, cô mỉm cười, chỉ về ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm: “Em muốn một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn ấy phải sáng hơn ngôi sao kia.”
…
“Trong gần một tuần, cổ phần của tập đoàn Tạ Thị…” Tạ Phố báo cáo những thay đổi mới nhất về tình hình cổ phần của tập đoàn, giọng trầm thấp vang lên trong phòng.
Ngồi trên xe lăn, Việt Tuyên nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Anh ngồi thẳng, da mặt vẫn tái nhợt, nhưng đôi môi lại phảng phất chút hồng hồng.
Nhìn ánh sáng rực rỡ trên tấm cửa kính, đáy mắt anh dường như cũng có chút hào quang lấp lánh.
“Nhị thiếu gia?”
Báo cáo xong, Tạ Phố âm trầm hỏi.
Ánh mắt chậm rãi thu hồi, Việt Tuyên suy nghĩ một lát, rồi dặn dò vài câu với Tạ Phố.
Tạ Phố ngẩn người, nhưng không nói nhiều, một lúc sau đã ra khỏi phòng. Vịn vào xe lăn, ngón tay của Việt Tuyên tái nhợt, hơi nắm chặt lại, sau đó dần thả lỏng.
Lồng ngực khẽ thở ra một hơi dài lặng lẽ, ánh mắt anh dừng lại ở khung ảnh trên bàn làm việc.
Trong khung ảnh là anh và hình ảnh cô đang nở nụ cười tươi như hoa.
Cầm lấy khung ảnh.
Ngón tay anh khẽ mân mê mái tóc đen dài trên ảnh, đầu ngón tay hơi lạnh, đúng là cảm giác mỗi khi anh chạm vào mái tóc cô.
Ngày chụp bức ảnh này, ánh mặt trời rất đẹp, hoa nở rất nhiều, cô ôm anh từ phía sau, hai tay đặt trên vai anh, khuôn mặt nở một nụ cười dịu dàng mà rực rỡ kề sát mặt anh, hai đôi mắt cười tinh nghịch nhìn ống kính máy ảnh. Nghĩ lại, khóe môi anh lặng lẽ cong lên.
Hôm nay là ngày Phan Đình Đình thử lễ phục. Tuy chưa nhìn thấy bộ lễ phục cô thiết kế, nhưng anh tin trong trận cạnh tranh với Sâm Minh Mỹ, người giành thắng lợi chắc chắn sẽ là cô.
*****
“Cô Phan!”
Ánh mặt trời buổi triều bao trùm con đường, đoàn người của Phan Đình Đình từ từ bước vào cửa hàng “Sâm”. Sâm Minh Mỹ, Liêu Tu và Quỳnh An đã đợi rất lâu, vội vàng đứng dậy chào đón.
Nói vài câu, Phan Đình Đình bắt đầu thử lễ phục. Hai trợ lý và hai nhân viên nữ của cửa hàng cùng Phan Đình Đình bước vào khu thử đồ lộng lẫy xa hoa.
Tuy rằng Liêu Tu và Quỳnh An đều là những nhà thiết kế lâu năm, nhưng giờ phút này vẫn có chút căng thẳng.
Việc Phan Đình Đình có lựa chọn bộ lễ phục họ thiết kế để bước trên thảm đỏ Hollywood là một chuyện vô cùng quan trọng với dòng sản phẩm thời trang nữ cao cấp của “Sâm” vừa mới được thành lập.
Hơn nữa, chuyện này cũng ảnh hưởng tới cuộc cạnh tranh với MK. Nếu Phan Đình Đình không lựa chọn “Sâm”, thì chắc chắn sẽ lựa chọn MK.
Đáy mắt Liêu Tu và Quỳnh An chất chứa sự lo lắng.
Người thiết kế bộ lễ phục này – Sâm Minh Mỹ cũng không ngừng liếc ra phía ngoài cửa kính, cô nhìn đồng hồ.
Đã hơn bốn giờ bốn mươi phút.
Đợi chờ lo lắng một lát, cô vẫn không thấy bóng dáng người đó.
Rút điện thoại ra, cô chuẩn bị ấn số…
Cửa phòng thay đồ mở ra.
Phan Đình Đình mặc bộ lễ phục màu vàng đi ra, thướt tha như một ánh hào quang rực rỡ chói lóa, mọi người trong cửa hàng đều ngây người ngắm nhìn, sau đó đồng loạt ca ngợi hết lời!
Hai tấm kính đặt trên nền đất, một tấm đặt trước mặt, một tấm đặt bên cạnh, Phan Đình Đình ngắm nhìn chính mình trong gương – Đó là một chiếc váy được thiết kế giống như long bào ngày xưa.
Vải màu vàng sáng tôn quí.
Chiếc váy được cải biên từ sườn xám, lộ ra chiếc cổ trắng nõn nà của cô, phần ngực được khoét hơi thấp, nửa che nửa bày bộ ngực đầy đặn khêu gợi.
Điểm chú ý nhất của bộ lễ phục là phần thêu từ ngực qua lưng đến mông đều rất tinh xảo sinh động, đó là một con rồng rất đẹp; góc váy thêu hình hoa văn như những đám mây tầng lớp, ý chỉ con rồng này đã bay cao lên trời.
Ngoài hoa văn thêu, chiếc váy còn được đính những hạt kim cương và ngọc trai khiến nó trở nên lấp lánh, vô cùng xa hoa.
“Đại thiếu gia.”
Một nhân viên nữ mở cửa kính, một người đàn ông anh tuấn bước vào. Sâm Minh Mỹ lập tức ngoảnh nhìn, người con trai mặc áo đen, quần bò xanh thẫm, khóe môi như cười như không, nụ cười mạnh mẽ tóat ra vài phần điên cuồng bất kham, đó chính là Việt Xán cô vẫn đang đợi.
“Đại thiếu gia.”
Việt Xán xuất hiện, Phan Đình Đình bỗng thẹn thùng đứng lên, ánh mắt tình tứ chào anh. Cô nhắc đến chiếc váy, quay một vòng trước mặt anh, nũng nịu nói: “Đây là chiếc váy Sâm Minh Mỹ thiết kế cho em, đẹp không anh?”
“Để anh xem.”
Đến trước mặt Phan Đình Đình, Việt Xán thích thú ngắm nhìn bộ lễ phục vàng trên người Phan Đình Đình, khóe môi mỉm cười, ánh mắt thâm sâu: “Vô cùng xinh đẹp.”
Phan Đình Đình đỏ mặt, hơi mất tự nhiên quay đầu đi, vân vê nếp gấp tinh tế ở phần eo.
“Vì đây là bộ váy mặc trên thảm đỏ nên nhất định phải sang trọng, nổi bật, xinh đẹp, vì thế tôi đã thiết kế bộ váy này theo kiểu phượng bào.”
Như không nhìn thấy sự tế nhị giữa Việt Xán và Phan Đình Đình, Sâm Minh Mỹ mỉm cười giảng giải: “Đình Đình, cô lần đầu tiên chính thức xuất hiện ở Hollywood, tôi lo lắng sẽ có một số giới truyền thông không biết cô. Nếu cô mặc bộ lễ phục thông thường, dù xinh đẹp, dù là minh tinh thì cũng chỉ khiến người ta nhìn qua rồi quên. Còn phượng và thêu vốn là những yếu tố Trung Quốc vô cùng quen thuộc với người ngoại quốc, trong lòng họ sẽ cảm thấy cô vừa thần bí vừa xinh đẹp. Cô mặc chiếc váy phượng hoàng này, tất cả mọi người sẽ nhớ rõ cô. Hơn nữa…”
Sâm Minh Mỹ mỉm cười nói: “Phượng bào trên người, đêm đó cô nhất định sẽ ôm giải thưởng.”
Phan Đình Đình vui sướng trong lòng.
Nhìn trong gương, bộ lễ phục với hình dáng phượng bào quả thật đã tôn lên vẻ sang trọng khoan thai, phần khoét sâu khiến cô quyến rũ vạn phần, gợi cảm mê người, lại thêm phần cát tường như ý, cô nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng vừa lòng.
Cô vốn định đặt lễ phục ở một thương hiệu lớn nổi tiếng quốc tế, nhưng họ chỉ tập trung ở những nữ minh tinh đứng đầu Hollywood, đối với cô nhàn nhạt, không coi trọng, gửi cho cô bộ lễ phục nhìn cũng được, nhưng không có gì đặc sắc.
Mà bộ váy phượng bào này được may thủ công rất tỉ mỉ, độc đáo tinh xảo, vừa nhìn đã biết Sâm Minh Mỹ đặt rất nhiều tâm huyết.
Phan Đình Đình liếc trộm Việt Xán, thấy anh đang thưởng thức ngắm nhìn cô, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cô, trong lòng lại càng vui sướng.
Thì thầm vài câu với người đại diện, thấy người đại diện cũng cho rằng bộ lễ phục này rất hợp, Phan Đình Đình càng thêm quyết ý. “Được, tôi lấy nó!” Phan Đình Đình tươi cười nói, trở lại phòng thay đồ.
Nhìn thấy thần sắc của Phan Đình Đình, Sâm Minh Mỹ ngồi xuống sô pha, thở phào, tự thấy mình đã quá lo lắng.
Bộ lễ phục đẹp như vậy, Phan Đình Đình sao có thể không thích được.
Diệp Anh đến từ một trường đại học gà mờ, làm sao bắt kịp được sự cẩn thận nghiêm túc của cô. Lâm trận, cô còn thỉnh cầu Việt Xán, xin anh nhất định phải đến cửa hàng ca ngợi Phan Đình Đình một chút.
“Xán, cám ơn anh, anh bận rộn như vậy mà vẫn tới.”
Nhẹ nhàng cầm tay trái anh, ánh mắt Sâm Minh Mỹ dịu dàng, cô cảm kích nói.
Tâm tư của Phan Đình Đình với Việt Xán ai cũng biết, cô cũng không để ý, thời khắc này muốn để Phan Đình Đình vui vẻ một chút.
“Hử? Không có gì.”
Nhếch lông mày, Việt Xán dường như hơi thất thần, anh rút tay trái đang bị cô cầm lấy, lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra.
Không lấy thuốc ra, ngón tay anh mải mê vuốt ve hình hoa tường vi in trên vỏ hộp thuốc, nói: “Chúc mừng em.”
Đang nói, Việt Xán thấy cánh cửa phòng thay đồ mở ra, Phan Đình Đình đã thay quần áo của mình bước ra.
“Chúng ta đi chúc mừng một chút đi!”
Nhân viên cửa hàng cẩn thận đặt bộ lễ phục vào trong chiếc hộp đen tinh xảo, Sâm Minh Mỹ cao hứng đề nghị, cô đã đặt một nhà hàng ăn.
“Ồ..” Phan Đình Đình có chút do dự: “Tôi vẫn muốn đến MK nữa.”
Sắc mặt Sâm Minh Mỹ bỗng chốc thay đổi, hỏi: “Đình Đình, cô không vừa ý bộ lễ phục này ở chỗ nào à?”
“Không có, sao có thể.” Phan Đình Đình ngoái đầu lại, mỉm cười giải thích: “Tôi chỉ đi đến đó nhìn qua thôi, nhiều nhất là năm phút sẽ ra. Cửa hàng MK kia có thể làm ra bộ lễ phục tốt thế nào chẳng qua cũng chỉ là họ tự nói. Tôi tiện đường rẽ qua một chuyến thôi.”
Dù sao tiền đặt cọc đã giao, Phan Đình Đình quyết định cứ đi nhìn một chuyến xem họ đã làm thế nào.
Sâm Minh Mỹ suy nghĩ: “Vậy tôi đi cùng cô, ra khỏi MK, chúng ta sẽ cùng đi ăn cơm. Xán, anh cũng đi cùng chúng em được không?” Việt Xán không phản ứng gì, chỉ khẽ mỉm cười.
Đoàn người chậm rãi bước vào MK.
Nhìn đám người khí thế bước vào, không chỉ có Phan Đình Đình và nhóm trợ lý, đại diện của cô, mà còn có Sâm Minh Mỹ, Việt Xán, ngay cả Liên Tu, Quỳnh An cũng tới. Tracy ngây người, may mà nhân viên cửa hàng được huấn luyện, đã nhanh nhẹn mời khách hàng ngồi xuống, George cũng bước tới chào hỏi.
“Tôi đến xem lễ phục.”
Ngồi trên sô pha màu đen, Phan Đình Đình không kiên nhẫn nói, thoáng nhìn đồng hồ treo trên tường.
“Nhanh lên, tôi còn có việc.”
Tracy ngơ ngác lắng nghe, vội bước đến cửa phòng thiết kế, gõ cửa.
Biết là Phan Đình Đình tới, hơn nữa còn có nhiều người nữa tới, Diệp Anh mỉm cười, bỏ lại bản vẽ thiết kế đang vẽ dở, bảo Tracy đi lấy lễ phục, rồi bước ra ngoài.
Trên sô pha, Phan Đình Đình mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, toát ra vẻ tươi sáng, như ánh đèn trong cửa hàng.
Sang trái một chút, dáng hình của Việt Xán trên sô pha đen vừa anh tuấn đẹp đẽ đến diễm lệ, lại vừa tỏa ra khí chất nam nhân, vô tình biến Sâm Minh Mỹ bên cạnh trở thành người vô hình.
Lúc ánh mắt Diệp Anh lướt qua, Việt Xán hờ hững nhếch môi, dường như nhắc nhở cô đừng quên ước định của hai người.
“Lễ phục đã làm xong rồi à?”
Thấy Diệp Anh, Phan Đình Đình không biết vì sao bỗng nổi lên tức giận trong lòng.
Cô thấy Diệp Anh hôm nay mặc quần váy, áo sơ mi trắng mềm mại, bên ngoài khoác một chiếc vest đen, trên người cô mang khí chất lãng tử của một người con trai, nhưng lại thêm mày ngài mắt ngọc, làn da trắng muốt.
Phan Đình Đình luôn tự nhận mình là đệ nhất mỹ nữ của làng giải trí, nhưng Diệp Anh lần nào cũng khiến cho khí thế của cô yếu đi.
“Ừm.”
Diệp Anh thản nhiên nói, ánh mắt rơi trên người Phan Đình Đình, dường như không để ý tới Việt Xán và Sâm Minh Mỹ.
“Lấy ra cho tôi xem!” Phan Đình Đình đã nghĩ kĩ rồi, cô nhất định phải đảo ngược tình thế một lần.
Bộ lễ phục của Sâm Minh Mỹ, cô rất hài lòng, quyết định mặc nó trên thảm đỏ.
Mà Diệp Anh luôn như nữ vương, sau khi cô đặt cọc, ngay cả bản thiết kế cũng không đưa cho cô xem, trực tiếp giao bộ lễ phục đã làm xong, đúng là không coi ai ra gì.
Lần này, cô nhất định phải giáo huấn Diệp Anh!
Diệp Anh hất cằm.
Ở hướng đó, Tracy vừa đẩy một ma-na-canh ra. Sâm Minh Mỹ lập tức ngừng thở nhìn theo.
Liêu Tu và Quỳnh An cũng nhìn theo. Họ nhớ rõ khi Diệp Anh vừa đến bộ phận thiết kế đã khiến người khác kinh ngạc chứng kiến cảnh cô cắt kiện vải đỏ làm lễ phục. Ngay cả nữ vương thời trang Veka khi mặc hai bộ do MK thiết kế cũng vô cùng phấn khích.
Lần này cùng MK cạnh tranh thiết kế trang phục cho Phan Đình Đình đi trên thảm đỏ, họ rất muốn biết Diệp Anh sẽ thiết kế thế nào.
Việt Xán nhìn thật sâu vào Diệp Anh.
“Tôi rất muốn xem cô có thể thiết kế ra lễ phục thế nào.” Phan Đình Đình căn bản không có ý định thử bộ lễ phục do Diệp Anh thiết kế, cô sẽ xoi mói, cười nhạo nó, sẽ làm cho Diệp Anh mất hết thể diện.
Ngẩng đầu, Phan Đình Đình kiêu căng nhìn theo hướng tầm mắt của mọi người.
Đó là một chiếc váy màu xanh nước biển.
Giống như hải dương thâm sâu.
Cũng giống như bầu trời đêm thâm sâu.
Có ánh sáng như những ngôi sao lấp lánh.
Chiếc váy màu xanh biển như một biển sao lặng lẽ xuất hiện giữa cửa hàng, bỗng dưng cả cửa hàng tĩnh lặng. Sâm Minh Mỹ chăm chú nhìn bộ lễ phục, làn môi nhợt nhạt.
Ánh mắt chốc lát cũng không thể dời khỏi bộ lễ phục, thần sắc Phan Đình Đình phức tạp, cô đổi tư thế ngồi, khẽ ho nhẹ một tiếng, cố gắng giữ giọng tôn nghiêm: “Cũng không tồi… Nhưng cô chưa biết là tôi không thích màu xanh biển sao?”
Diệp Anh bình thản nói: “Theo tôi thấy, đây là màu sắc hợp nhất với cô. Nhưng nếu cô Phan không thích, vậy bỏ đi. George, tiễn cô Phan.”
Nói xong, cô bảo Tracy cất bộ lễ phục đi, rồi quay người chuẩn bị bước đi.
“Đợi một chút!”
Vội vàng đứng dậy, Phan Đình Đình bất chấp, liên tục nói: “Tôi mặc! Tôi mặc!”
Tracy và hai nhân viên nữ của cửa hàng cùng Phan Đình Đình vào gian thử đồ. Diệp Anh ngồi xuống một chiếc ghế da đen, vẻ mặt thản nhiên, không nói chuyện với Sâm Minh Mỹ và Việt Xán.
“Cô hiện giờ…”
Ngừng một lúc, Sâm Minh Mỹ bắt đầu mở miệng: “ở cùng với Tuyên?”
“Ừ.”
Diệp Anh uống một ngụm cà phê.
“Hai người đang ở đâu?” Sâm Minh Mĩ không khách khí hỏi.
Sau khi Việt Tuyên rời khỏi nhà họ Tạ, thái độ của Tạ Hoa Lăng chuyển từ sự căm phẫn ban đầu sang do dự. Cô lo lắng một thời gian nữa, sự nhớ nhung nhị thiếu gia sẽ khiến Tạ Hoa Lăng thay đổi lập trường.
Nhìn cánh cửa phòng thay đồ, Diệp Anh cười hờ hững.
“Cô có thể đi hỏi Việt Tuyên.”
Bị thái độ của Diệp Anh chọc tức, Sâm Minh Mỹ hít một hơi thật sâu, ra vẻ vô tình: “Thật xin lỗi, tôi không biết Phan Đình Đình hôm nay cũng hẹn đến nơi này của cô, nếu không tôi sẽ để cô ấy đến MK trước, rồi mới đến “Sâm.” Như vậy, nói không chừng cô ấy sẽ mua bộ lễ phục của cô. Dù sao chũng ta đều dưới trướng của Tạ thị, cô có thể kiếm được nhiều lợi nhuận hơn cũng tốt.”
Diệp Anh cười nhạt, nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, vì thế mới để cô ấy đến “Sâm” trước.”
Sâm Minh Mỹ tức giận đến mức đầu ngón tay trắng bệch, đang chuẩn bị nói gì đó thì cửa phòng thay đổ mở ra. Đầu tiên là hai nhân viên cửa hàng bước ra, sau đó là Tracy và Phan Đình Đình.
Ánh nắng buổi chiều sáng chói trong suốt như ngọc lưu ly. Thời khắc này, không gian trong cửa hàng như bị làm phép, ngưng đọng lại.
Giống như vừa nãy khi ma-na-canh mẫu được đầy ra, chỉ là lần này âm thanh lặng lẽ, ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe thấy.
Kinh ngạc. Tất cả đều ngây người nhìn.
Bộ lễ phục màu xanh biển này đã tô lên làn da trắng như ngọc của Phan Đình Đình.
Cổ khoét sâu chữ V vô cùng phóng khoáng, hở ra bộ ngực khoảng năm cen-ti-met. Tà váy dài đến mắt cá chân khiến Phan Đình Đình càng thêm dáng vẻ thon thả yểu điệu.
Đây là chiếc váy nhìn qua không quá phức tạp, nhưng đường cong và hình dáng vô cùng đơn giản lại như có sức hút, thể hiện rõ nét “trong nhu có cương”.
Bộ lễ phục lấp lánh ánh sáng như một biển sao, nhìn kỹ thì thấy những ngôi sao lớn nhỏ kia tựa như một trận đồ sao trong vũ trụ, thần bí mà lạnh lùng.
Đây là chiếc váy vô cùng xinh đẹp.
Liên Tu và Quỳnh An giật mình nhìn. Điều khiến hai người khiếp sợ không phải vì vẻ đẹp của chiếc váy, vì trên thế gian này có vô số vật liệu đẹp, vô số thiết kế đẹp. Khi hai chiếc váy đẹp được đặt trước mặt, khẩu vị của mỗi người khác nhau nên rất khó phán xét cái nào đẹp hơn. Phan Đình Đình rõ ràng là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, bất luận mặc gì cũng rất đẹp.
Điều hai người sợ chính là: Phan Đình Đình sau khi mặc chiếc váy màu xanh biển này lại không giống Phan Đình Đình trước đây nữa.
Trước khi thiết kế lễ phục, Liên Tu, Quỳnh An và Sầm Minh Mỹ đều đã nghiên cứu tính tình và phong cách của Phan Đình Đình. Sở dĩ Phan Đình Đình ở trong nước luôn bị cho là bình hoa vì tuy cô đẹp, nhưng khí chất lại hiện rõ vẻ lẳng lơ, dù có trang điểm nhẹ nhàng cũng không che giấu được vẻ dụ dỗ tận trong xương cốt của cô ta.
Lựa chọn thiết kế theo kiểu phượng bào cũng vì muốn dùng sự sang trọng và lộng lẫy để áp chế sự lẳng lơ trong khí chất của Phan Đình Đình.
Mà sau khi Phan Đình Đình mặc bộ lễ phục phượng bào, tuy cô có thêm vài phần đoan trang, nhưng cũng thêm một chút cứng ngắc.
Bộ lễ phục xanh lam này đã lập tức khiến khí chất của Phan Đình Đình trầm lắng xuống, cho dù lộ phần lớn ngực trắng nõn gợi cảm nhưng vẻ cao quí cẩn trọng lại khiến những người khác muốn nhìn mà không dám nhìn.
Ánh sáng thăm thẳm như biển sao kia, thần bí mà lạnh lùng, giống như nữ vương đến từ thế giới băng tuyết.
Ingrid Bergman – Nữ vương của thời đại phim đen trắng.
Kiều diễm, lạnh lùng, cô đơn.
Kinh ngạc nhìn mỹ nữ như băng như ngọc mặc chiếc váy xanh lam trong gương, Phan Đình Đình bỗng nhiên nhớ lại chính mình ngày còn nhỏ. Khi ấy, minh tinh điện ảnh cô hâm mộ nhất chính là Ingrid Bergman, cô bắt chước sự lãnh đạm, sự cao ngạo của Bergman. Nhưng trong làng giải trí, sự cao ngạo khó khiến người ta ngóc đầu lên, chỉ có sự nũng nịu và phóng khoáng mới có thể tranh vị được.
Đã rất lâu rồi.
Cô không còn nhìn kỹ chính mình trong gương.
Qua cơn hoảng loạn, Phan Đình Đình giấu suy nghĩ trong đáy mắt, vẻ mặt phức tạp hỏi Diệp Anh: “Sao cô biết tôi mặc màu này sẽ đẹp?”
“Tôi là nhà thiết kế.” Diệp Anh mỉm cười, thản nhiên nói: “Cô có thể không nhìn ra đặc điểm đẹp nhất của mình ở đâu, nhưng tôi không thể không nhìn ra.”
Sau đó, Diệp Anh nói mình còn có việc khác, gật đầu với những người trong cửa hàng, rồi quay về phòng thiết kế của mình.
Tracy và George giúp Phan Đình Đình phối hợp phụ kiện và sửa sang kiểu tóc.
Từ trong hộp giấy, Tracy lấy ra một đôi giày dạ hội bằng gấm, màu xanh biển, hình dáng theo kiểu giày ba lê, một chiếc túi gấm tinh tế cũng màu xanh biển, và một chiếc vòng tay để phối hợp với chiếc váy.
George búi tóc Phan Đình Đình ra phía sau, nhìn rất thanh lịch trang nhã, giảng giải kỹ càng với trợ lý hóa trang của Phan Đình Đình về kiểu tóc và màu sắc trang điểm.
Bên kia là một cảnh náo nhiệt.
Bên này, Sâm Minh Mỹ nắm chặt hai tay, đôi môi trắng bệch.
Trên sô pha, Việt Xán có thể cảm nhận được hơi thở tuyệt vọng tỏa ra từ người Sâm Minh Mỹ. Thực tế, thời khắc Phan Đình Đình bước ra từ phòng thay đồ, tất cả mọi người ở đầy đều hiểu thắng bại đã định.
Chính anh cũng thấy bộ lễ phục phượng bào tuy có sự đặc sắc của Trung Quốc, nhưng cũng chỉ khiến người khác có ấn tượng rằng: “Cô ấy là minh tinh Trung Quốc”, mà không thể nhớ rõ tên của Phan Đình Đình.
Mà bộ váy này của Diệp Anh…
Mắt Việt Xán tối lại, anh hiểu rõ Diệp Anh thực sự không thể dừng tay lại.
Bởi vì Sâm Minh Mỹ hoàn toàn không phải đối thủ của cô.
Hoa tường vi ngoài cửa sổ chỉ còn lại những phiến lá xanh biếc, nhẹ nhàng đung đưa trong gió chiều. Ánh mặt trời chiếu lên tấm cửa kính tạo ra những tia sáng chói mắt, rực rỡ như những vì sao lấp lánh.
…Bầu trời đêm đầy sao.
“Việt Tuyên, nếu lời cầu hôn của anh còn có hiệu lực…”
Nằm trên tay anh, cô mỉm cười, chỉ về ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm: “Em muốn một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn ấy phải sáng hơn ngôi sao kia.”
…
“Trong gần một tuần, cổ phần của tập đoàn Tạ Thị…” Tạ Phố báo cáo những thay đổi mới nhất về tình hình cổ phần của tập đoàn, giọng trầm thấp vang lên trong phòng.
Ngồi trên xe lăn, Việt Tuyên nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Anh ngồi thẳng, da mặt vẫn tái nhợt, nhưng đôi môi lại phảng phất chút hồng hồng.
Nhìn ánh sáng rực rỡ trên tấm cửa kính, đáy mắt anh dường như cũng có chút hào quang lấp lánh.
“Nhị thiếu gia?”
Báo cáo xong, Tạ Phố âm trầm hỏi.
Ánh mắt chậm rãi thu hồi, Việt Tuyên suy nghĩ một lát, rồi dặn dò vài câu với Tạ Phố.
Tạ Phố ngẩn người, nhưng không nói nhiều, một lúc sau đã ra khỏi phòng. Vịn vào xe lăn, ngón tay của Việt Tuyên tái nhợt, hơi nắm chặt lại, sau đó dần thả lỏng.
Lồng ngực khẽ thở ra một hơi dài lặng lẽ, ánh mắt anh dừng lại ở khung ảnh trên bàn làm việc.
Trong khung ảnh là anh và hình ảnh cô đang nở nụ cười tươi như hoa.
Cầm lấy khung ảnh.
Ngón tay anh khẽ mân mê mái tóc đen dài trên ảnh, đầu ngón tay hơi lạnh, đúng là cảm giác mỗi khi anh chạm vào mái tóc cô.
Ngày chụp bức ảnh này, ánh mặt trời rất đẹp, hoa nở rất nhiều, cô ôm anh từ phía sau, hai tay đặt trên vai anh, khuôn mặt nở một nụ cười dịu dàng mà rực rỡ kề sát mặt anh, hai đôi mắt cười tinh nghịch nhìn ống kính máy ảnh. Nghĩ lại, khóe môi anh lặng lẽ cong lên.
Hôm nay là ngày Phan Đình Đình thử lễ phục. Tuy chưa nhìn thấy bộ lễ phục cô thiết kế, nhưng anh tin trong trận cạnh tranh với Sâm Minh Mỹ, người giành thắng lợi chắc chắn sẽ là cô.
*****
“Cô Phan!”
Ánh mặt trời buổi triều bao trùm con đường, đoàn người của Phan Đình Đình từ từ bước vào cửa hàng “Sâm”. Sâm Minh Mỹ, Liêu Tu và Quỳnh An đã đợi rất lâu, vội vàng đứng dậy chào đón.
Nói vài câu, Phan Đình Đình bắt đầu thử lễ phục. Hai trợ lý và hai nhân viên nữ của cửa hàng cùng Phan Đình Đình bước vào khu thử đồ lộng lẫy xa hoa.
Tuy rằng Liêu Tu và Quỳnh An đều là những nhà thiết kế lâu năm, nhưng giờ phút này vẫn có chút căng thẳng.
Việc Phan Đình Đình có lựa chọn bộ lễ phục họ thiết kế để bước trên thảm đỏ Hollywood là một chuyện vô cùng quan trọng với dòng sản phẩm thời trang nữ cao cấp của “Sâm” vừa mới được thành lập.
Hơn nữa, chuyện này cũng ảnh hưởng tới cuộc cạnh tranh với MK. Nếu Phan Đình Đình không lựa chọn “Sâm”, thì chắc chắn sẽ lựa chọn MK.
Đáy mắt Liêu Tu và Quỳnh An chất chứa sự lo lắng.
Người thiết kế bộ lễ phục này – Sâm Minh Mỹ cũng không ngừng liếc ra phía ngoài cửa kính, cô nhìn đồng hồ.
Đã hơn bốn giờ bốn mươi phút.
Đợi chờ lo lắng một lát, cô vẫn không thấy bóng dáng người đó.
Rút điện thoại ra, cô chuẩn bị ấn số…
Cửa phòng thay đồ mở ra.
Phan Đình Đình mặc bộ lễ phục màu vàng đi ra, thướt tha như một ánh hào quang rực rỡ chói lóa, mọi người trong cửa hàng đều ngây người ngắm nhìn, sau đó đồng loạt ca ngợi hết lời!
Hai tấm kính đặt trên nền đất, một tấm đặt trước mặt, một tấm đặt bên cạnh, Phan Đình Đình ngắm nhìn chính mình trong gương – Đó là một chiếc váy được thiết kế giống như long bào ngày xưa.
Vải màu vàng sáng tôn quí.
Chiếc váy được cải biên từ sườn xám, lộ ra chiếc cổ trắng nõn nà của cô, phần ngực được khoét hơi thấp, nửa che nửa bày bộ ngực đầy đặn khêu gợi.
Điểm chú ý nhất của bộ lễ phục là phần thêu từ ngực qua lưng đến mông đều rất tinh xảo sinh động, đó là một con rồng rất đẹp; góc váy thêu hình hoa văn như những đám mây tầng lớp, ý chỉ con rồng này đã bay cao lên trời.
Ngoài hoa văn thêu, chiếc váy còn được đính những hạt kim cương và ngọc trai khiến nó trở nên lấp lánh, vô cùng xa hoa.
“Đại thiếu gia.”
Một nhân viên nữ mở cửa kính, một người đàn ông anh tuấn bước vào. Sâm Minh Mỹ lập tức ngoảnh nhìn, người con trai mặc áo đen, quần bò xanh thẫm, khóe môi như cười như không, nụ cười mạnh mẽ tóat ra vài phần điên cuồng bất kham, đó chính là Việt Xán cô vẫn đang đợi.
“Đại thiếu gia.”
Việt Xán xuất hiện, Phan Đình Đình bỗng thẹn thùng đứng lên, ánh mắt tình tứ chào anh. Cô nhắc đến chiếc váy, quay một vòng trước mặt anh, nũng nịu nói: “Đây là chiếc váy Sâm Minh Mỹ thiết kế cho em, đẹp không anh?”
“Để anh xem.”
Đến trước mặt Phan Đình Đình, Việt Xán thích thú ngắm nhìn bộ lễ phục vàng trên người Phan Đình Đình, khóe môi mỉm cười, ánh mắt thâm sâu: “Vô cùng xinh đẹp.”
Phan Đình Đình đỏ mặt, hơi mất tự nhiên quay đầu đi, vân vê nếp gấp tinh tế ở phần eo.
“Vì đây là bộ váy mặc trên thảm đỏ nên nhất định phải sang trọng, nổi bật, xinh đẹp, vì thế tôi đã thiết kế bộ váy này theo kiểu phượng bào.”
Như không nhìn thấy sự tế nhị giữa Việt Xán và Phan Đình Đình, Sâm Minh Mỹ mỉm cười giảng giải: “Đình Đình, cô lần đầu tiên chính thức xuất hiện ở Hollywood, tôi lo lắng sẽ có một số giới truyền thông không biết cô. Nếu cô mặc bộ lễ phục thông thường, dù xinh đẹp, dù là minh tinh thì cũng chỉ khiến người ta nhìn qua rồi quên. Còn phượng và thêu vốn là những yếu tố Trung Quốc vô cùng quen thuộc với người ngoại quốc, trong lòng họ sẽ cảm thấy cô vừa thần bí vừa xinh đẹp. Cô mặc chiếc váy phượng hoàng này, tất cả mọi người sẽ nhớ rõ cô. Hơn nữa…”
Sâm Minh Mỹ mỉm cười nói: “Phượng bào trên người, đêm đó cô nhất định sẽ ôm giải thưởng.”
Phan Đình Đình vui sướng trong lòng.
Nhìn trong gương, bộ lễ phục với hình dáng phượng bào quả thật đã tôn lên vẻ sang trọng khoan thai, phần khoét sâu khiến cô quyến rũ vạn phần, gợi cảm mê người, lại thêm phần cát tường như ý, cô nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng vừa lòng.
Cô vốn định đặt lễ phục ở một thương hiệu lớn nổi tiếng quốc tế, nhưng họ chỉ tập trung ở những nữ minh tinh đứng đầu Hollywood, đối với cô nhàn nhạt, không coi trọng, gửi cho cô bộ lễ phục nhìn cũng được, nhưng không có gì đặc sắc.
Mà bộ váy phượng bào này được may thủ công rất tỉ mỉ, độc đáo tinh xảo, vừa nhìn đã biết Sâm Minh Mỹ đặt rất nhiều tâm huyết.
Phan Đình Đình liếc trộm Việt Xán, thấy anh đang thưởng thức ngắm nhìn cô, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cô, trong lòng lại càng vui sướng.
Thì thầm vài câu với người đại diện, thấy người đại diện cũng cho rằng bộ lễ phục này rất hợp, Phan Đình Đình càng thêm quyết ý. “Được, tôi lấy nó!” Phan Đình Đình tươi cười nói, trở lại phòng thay đồ.
Nhìn thấy thần sắc của Phan Đình Đình, Sâm Minh Mỹ ngồi xuống sô pha, thở phào, tự thấy mình đã quá lo lắng.
Bộ lễ phục đẹp như vậy, Phan Đình Đình sao có thể không thích được.
Diệp Anh đến từ một trường đại học gà mờ, làm sao bắt kịp được sự cẩn thận nghiêm túc của cô. Lâm trận, cô còn thỉnh cầu Việt Xán, xin anh nhất định phải đến cửa hàng ca ngợi Phan Đình Đình một chút.
“Xán, cám ơn anh, anh bận rộn như vậy mà vẫn tới.”
Nhẹ nhàng cầm tay trái anh, ánh mắt Sâm Minh Mỹ dịu dàng, cô cảm kích nói.
Tâm tư của Phan Đình Đình với Việt Xán ai cũng biết, cô cũng không để ý, thời khắc này muốn để Phan Đình Đình vui vẻ một chút.
“Hử? Không có gì.”
Nhếch lông mày, Việt Xán dường như hơi thất thần, anh rút tay trái đang bị cô cầm lấy, lấy một hộp thuốc lá từ trong túi ra.
Không lấy thuốc ra, ngón tay anh mải mê vuốt ve hình hoa tường vi in trên vỏ hộp thuốc, nói: “Chúc mừng em.”
Đang nói, Việt Xán thấy cánh cửa phòng thay đồ mở ra, Phan Đình Đình đã thay quần áo của mình bước ra.
“Chúng ta đi chúc mừng một chút đi!”
Nhân viên cửa hàng cẩn thận đặt bộ lễ phục vào trong chiếc hộp đen tinh xảo, Sâm Minh Mỹ cao hứng đề nghị, cô đã đặt một nhà hàng ăn.
“Ồ..” Phan Đình Đình có chút do dự: “Tôi vẫn muốn đến MK nữa.”
Sắc mặt Sâm Minh Mỹ bỗng chốc thay đổi, hỏi: “Đình Đình, cô không vừa ý bộ lễ phục này ở chỗ nào à?”
“Không có, sao có thể.” Phan Đình Đình ngoái đầu lại, mỉm cười giải thích: “Tôi chỉ đi đến đó nhìn qua thôi, nhiều nhất là năm phút sẽ ra. Cửa hàng MK kia có thể làm ra bộ lễ phục tốt thế nào chẳng qua cũng chỉ là họ tự nói. Tôi tiện đường rẽ qua một chuyến thôi.”
Dù sao tiền đặt cọc đã giao, Phan Đình Đình quyết định cứ đi nhìn một chuyến xem họ đã làm thế nào.
Sâm Minh Mỹ suy nghĩ: “Vậy tôi đi cùng cô, ra khỏi MK, chúng ta sẽ cùng đi ăn cơm. Xán, anh cũng đi cùng chúng em được không?” Việt Xán không phản ứng gì, chỉ khẽ mỉm cười.
Đoàn người chậm rãi bước vào MK.
Nhìn đám người khí thế bước vào, không chỉ có Phan Đình Đình và nhóm trợ lý, đại diện của cô, mà còn có Sâm Minh Mỹ, Việt Xán, ngay cả Liên Tu, Quỳnh An cũng tới. Tracy ngây người, may mà nhân viên cửa hàng được huấn luyện, đã nhanh nhẹn mời khách hàng ngồi xuống, George cũng bước tới chào hỏi.
“Tôi đến xem lễ phục.”
Ngồi trên sô pha màu đen, Phan Đình Đình không kiên nhẫn nói, thoáng nhìn đồng hồ treo trên tường.
“Nhanh lên, tôi còn có việc.”
Tracy ngơ ngác lắng nghe, vội bước đến cửa phòng thiết kế, gõ cửa.
Biết là Phan Đình Đình tới, hơn nữa còn có nhiều người nữa tới, Diệp Anh mỉm cười, bỏ lại bản vẽ thiết kế đang vẽ dở, bảo Tracy đi lấy lễ phục, rồi bước ra ngoài.
Trên sô pha, Phan Đình Đình mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, toát ra vẻ tươi sáng, như ánh đèn trong cửa hàng.
Sang trái một chút, dáng hình của Việt Xán trên sô pha đen vừa anh tuấn đẹp đẽ đến diễm lệ, lại vừa tỏa ra khí chất nam nhân, vô tình biến Sâm Minh Mỹ bên cạnh trở thành người vô hình.
Lúc ánh mắt Diệp Anh lướt qua, Việt Xán hờ hững nhếch môi, dường như nhắc nhở cô đừng quên ước định của hai người.
“Lễ phục đã làm xong rồi à?”
Thấy Diệp Anh, Phan Đình Đình không biết vì sao bỗng nổi lên tức giận trong lòng.
Cô thấy Diệp Anh hôm nay mặc quần váy, áo sơ mi trắng mềm mại, bên ngoài khoác một chiếc vest đen, trên người cô mang khí chất lãng tử của một người con trai, nhưng lại thêm mày ngài mắt ngọc, làn da trắng muốt.
Phan Đình Đình luôn tự nhận mình là đệ nhất mỹ nữ của làng giải trí, nhưng Diệp Anh lần nào cũng khiến cho khí thế của cô yếu đi.
“Ừm.”
Diệp Anh thản nhiên nói, ánh mắt rơi trên người Phan Đình Đình, dường như không để ý tới Việt Xán và Sâm Minh Mỹ.
“Lấy ra cho tôi xem!” Phan Đình Đình đã nghĩ kĩ rồi, cô nhất định phải đảo ngược tình thế một lần.
Bộ lễ phục của Sâm Minh Mỹ, cô rất hài lòng, quyết định mặc nó trên thảm đỏ.
Mà Diệp Anh luôn như nữ vương, sau khi cô đặt cọc, ngay cả bản thiết kế cũng không đưa cho cô xem, trực tiếp giao bộ lễ phục đã làm xong, đúng là không coi ai ra gì.
Lần này, cô nhất định phải giáo huấn Diệp Anh!
Diệp Anh hất cằm.
Ở hướng đó, Tracy vừa đẩy một ma-na-canh ra. Sâm Minh Mỹ lập tức ngừng thở nhìn theo.
Liêu Tu và Quỳnh An cũng nhìn theo. Họ nhớ rõ khi Diệp Anh vừa đến bộ phận thiết kế đã khiến người khác kinh ngạc chứng kiến cảnh cô cắt kiện vải đỏ làm lễ phục. Ngay cả nữ vương thời trang Veka khi mặc hai bộ do MK thiết kế cũng vô cùng phấn khích.
Lần này cùng MK cạnh tranh thiết kế trang phục cho Phan Đình Đình đi trên thảm đỏ, họ rất muốn biết Diệp Anh sẽ thiết kế thế nào.
Việt Xán nhìn thật sâu vào Diệp Anh.
“Tôi rất muốn xem cô có thể thiết kế ra lễ phục thế nào.” Phan Đình Đình căn bản không có ý định thử bộ lễ phục do Diệp Anh thiết kế, cô sẽ xoi mói, cười nhạo nó, sẽ làm cho Diệp Anh mất hết thể diện.
Ngẩng đầu, Phan Đình Đình kiêu căng nhìn theo hướng tầm mắt của mọi người.
Đó là một chiếc váy màu xanh nước biển.
Giống như hải dương thâm sâu.
Cũng giống như bầu trời đêm thâm sâu.
Có ánh sáng như những ngôi sao lấp lánh.
Chiếc váy màu xanh biển như một biển sao lặng lẽ xuất hiện giữa cửa hàng, bỗng dưng cả cửa hàng tĩnh lặng. Sâm Minh Mỹ chăm chú nhìn bộ lễ phục, làn môi nhợt nhạt.
Ánh mắt chốc lát cũng không thể dời khỏi bộ lễ phục, thần sắc Phan Đình Đình phức tạp, cô đổi tư thế ngồi, khẽ ho nhẹ một tiếng, cố gắng giữ giọng tôn nghiêm: “Cũng không tồi… Nhưng cô chưa biết là tôi không thích màu xanh biển sao?”
Diệp Anh bình thản nói: “Theo tôi thấy, đây là màu sắc hợp nhất với cô. Nhưng nếu cô Phan không thích, vậy bỏ đi. George, tiễn cô Phan.”
Nói xong, cô bảo Tracy cất bộ lễ phục đi, rồi quay người chuẩn bị bước đi.
“Đợi một chút!”
Vội vàng đứng dậy, Phan Đình Đình bất chấp, liên tục nói: “Tôi mặc! Tôi mặc!”
Tracy và hai nhân viên nữ của cửa hàng cùng Phan Đình Đình vào gian thử đồ. Diệp Anh ngồi xuống một chiếc ghế da đen, vẻ mặt thản nhiên, không nói chuyện với Sâm Minh Mỹ và Việt Xán.
“Cô hiện giờ…”
Ngừng một lúc, Sâm Minh Mỹ bắt đầu mở miệng: “ở cùng với Tuyên?”
“Ừ.”
Diệp Anh uống một ngụm cà phê.
“Hai người đang ở đâu?” Sâm Minh Mĩ không khách khí hỏi.
Sau khi Việt Tuyên rời khỏi nhà họ Tạ, thái độ của Tạ Hoa Lăng chuyển từ sự căm phẫn ban đầu sang do dự. Cô lo lắng một thời gian nữa, sự nhớ nhung nhị thiếu gia sẽ khiến Tạ Hoa Lăng thay đổi lập trường.
Nhìn cánh cửa phòng thay đồ, Diệp Anh cười hờ hững.
“Cô có thể đi hỏi Việt Tuyên.”
Bị thái độ của Diệp Anh chọc tức, Sâm Minh Mỹ hít một hơi thật sâu, ra vẻ vô tình: “Thật xin lỗi, tôi không biết Phan Đình Đình hôm nay cũng hẹn đến nơi này của cô, nếu không tôi sẽ để cô ấy đến MK trước, rồi mới đến “Sâm.” Như vậy, nói không chừng cô ấy sẽ mua bộ lễ phục của cô. Dù sao chũng ta đều dưới trướng của Tạ thị, cô có thể kiếm được nhiều lợi nhuận hơn cũng tốt.”
Diệp Anh cười nhạt, nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, vì thế mới để cô ấy đến “Sâm” trước.”
Sâm Minh Mỹ tức giận đến mức đầu ngón tay trắng bệch, đang chuẩn bị nói gì đó thì cửa phòng thay đổ mở ra. Đầu tiên là hai nhân viên cửa hàng bước ra, sau đó là Tracy và Phan Đình Đình.
Ánh nắng buổi chiều sáng chói trong suốt như ngọc lưu ly. Thời khắc này, không gian trong cửa hàng như bị làm phép, ngưng đọng lại.
Giống như vừa nãy khi ma-na-canh mẫu được đầy ra, chỉ là lần này âm thanh lặng lẽ, ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe thấy.
Kinh ngạc. Tất cả đều ngây người nhìn.
Bộ lễ phục màu xanh biển này đã tô lên làn da trắng như ngọc của Phan Đình Đình.
Cổ khoét sâu chữ V vô cùng phóng khoáng, hở ra bộ ngực khoảng năm cen-ti-met. Tà váy dài đến mắt cá chân khiến Phan Đình Đình càng thêm dáng vẻ thon thả yểu điệu.
Đây là chiếc váy nhìn qua không quá phức tạp, nhưng đường cong và hình dáng vô cùng đơn giản lại như có sức hút, thể hiện rõ nét “trong nhu có cương”.
Bộ lễ phục lấp lánh ánh sáng như một biển sao, nhìn kỹ thì thấy những ngôi sao lớn nhỏ kia tựa như một trận đồ sao trong vũ trụ, thần bí mà lạnh lùng.
Đây là chiếc váy vô cùng xinh đẹp.
Liên Tu và Quỳnh An giật mình nhìn. Điều khiến hai người khiếp sợ không phải vì vẻ đẹp của chiếc váy, vì trên thế gian này có vô số vật liệu đẹp, vô số thiết kế đẹp. Khi hai chiếc váy đẹp được đặt trước mặt, khẩu vị của mỗi người khác nhau nên rất khó phán xét cái nào đẹp hơn. Phan Đình Đình rõ ràng là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, bất luận mặc gì cũng rất đẹp.
Điều hai người sợ chính là: Phan Đình Đình sau khi mặc chiếc váy màu xanh biển này lại không giống Phan Đình Đình trước đây nữa.
Trước khi thiết kế lễ phục, Liên Tu, Quỳnh An và Sầm Minh Mỹ đều đã nghiên cứu tính tình và phong cách của Phan Đình Đình. Sở dĩ Phan Đình Đình ở trong nước luôn bị cho là bình hoa vì tuy cô đẹp, nhưng khí chất lại hiện rõ vẻ lẳng lơ, dù có trang điểm nhẹ nhàng cũng không che giấu được vẻ dụ dỗ tận trong xương cốt của cô ta.
Lựa chọn thiết kế theo kiểu phượng bào cũng vì muốn dùng sự sang trọng và lộng lẫy để áp chế sự lẳng lơ trong khí chất của Phan Đình Đình.
Mà sau khi Phan Đình Đình mặc bộ lễ phục phượng bào, tuy cô có thêm vài phần đoan trang, nhưng cũng thêm một chút cứng ngắc.
Bộ lễ phục xanh lam này đã lập tức khiến khí chất của Phan Đình Đình trầm lắng xuống, cho dù lộ phần lớn ngực trắng nõn gợi cảm nhưng vẻ cao quí cẩn trọng lại khiến những người khác muốn nhìn mà không dám nhìn.
Ánh sáng thăm thẳm như biển sao kia, thần bí mà lạnh lùng, giống như nữ vương đến từ thế giới băng tuyết.
Ingrid Bergman – Nữ vương của thời đại phim đen trắng.
Kiều diễm, lạnh lùng, cô đơn.
Kinh ngạc nhìn mỹ nữ như băng như ngọc mặc chiếc váy xanh lam trong gương, Phan Đình Đình bỗng nhiên nhớ lại chính mình ngày còn nhỏ. Khi ấy, minh tinh điện ảnh cô hâm mộ nhất chính là Ingrid Bergman, cô bắt chước sự lãnh đạm, sự cao ngạo của Bergman. Nhưng trong làng giải trí, sự cao ngạo khó khiến người ta ngóc đầu lên, chỉ có sự nũng nịu và phóng khoáng mới có thể tranh vị được.
Đã rất lâu rồi.
Cô không còn nhìn kỹ chính mình trong gương.
Qua cơn hoảng loạn, Phan Đình Đình giấu suy nghĩ trong đáy mắt, vẻ mặt phức tạp hỏi Diệp Anh: “Sao cô biết tôi mặc màu này sẽ đẹp?”
“Tôi là nhà thiết kế.” Diệp Anh mỉm cười, thản nhiên nói: “Cô có thể không nhìn ra đặc điểm đẹp nhất của mình ở đâu, nhưng tôi không thể không nhìn ra.”
Sau đó, Diệp Anh nói mình còn có việc khác, gật đầu với những người trong cửa hàng, rồi quay về phòng thiết kế của mình.
Tracy và George giúp Phan Đình Đình phối hợp phụ kiện và sửa sang kiểu tóc.
Từ trong hộp giấy, Tracy lấy ra một đôi giày dạ hội bằng gấm, màu xanh biển, hình dáng theo kiểu giày ba lê, một chiếc túi gấm tinh tế cũng màu xanh biển, và một chiếc vòng tay để phối hợp với chiếc váy.
George búi tóc Phan Đình Đình ra phía sau, nhìn rất thanh lịch trang nhã, giảng giải kỹ càng với trợ lý hóa trang của Phan Đình Đình về kiểu tóc và màu sắc trang điểm.
Bên kia là một cảnh náo nhiệt.
Bên này, Sâm Minh Mỹ nắm chặt hai tay, đôi môi trắng bệch.
Trên sô pha, Việt Xán có thể cảm nhận được hơi thở tuyệt vọng tỏa ra từ người Sâm Minh Mỹ. Thực tế, thời khắc Phan Đình Đình bước ra từ phòng thay đồ, tất cả mọi người ở đầy đều hiểu thắng bại đã định.
Chính anh cũng thấy bộ lễ phục phượng bào tuy có sự đặc sắc của Trung Quốc, nhưng cũng chỉ khiến người khác có ấn tượng rằng: “Cô ấy là minh tinh Trung Quốc”, mà không thể nhớ rõ tên của Phan Đình Đình.
Mà bộ váy này của Diệp Anh…
Mắt Việt Xán tối lại, anh hiểu rõ Diệp Anh thực sự không thể dừng tay lại.
Bởi vì Sâm Minh Mỹ hoàn toàn không phải đối thủ của cô.
/18
|