Năm ngày sau.
Một chuyến bay quốc tế chầm chậm hạ cánh tại sân bay nước Mỹ.
Phan Đình Đình đeo kính râm, mặc bộ váy màu hồng, phong thái kiều diễm. Cô cùng đoàn bảo vệ, người đại diện và các trợ lý bước xuống sân bay. Đám phóng viên Trung Quốc và phóng viên các nước khác đã đợi ở đây từ sớm, lập tức ào ra bao vây, vô số mic và máy quay, ánh sáng liên tiếp chớp lên.
Trên màn hình TV, qua ống kính có thể thấy một trợ lý phía sau Phan Đình Đình cẩn thận ôm một hộp lễ phục rất to, logo trên hộp là chữ “Sâm” theo phong cách thủy mặc.
“Nếu không yên tâm, tôi có thể đi giúp cô chỉnh sửa lễ phục”, đứng trước cửa sát đất của một phòng ăn riêng tại một khách sạn xa hoa bậc nhất Hollywood, Sâm Minh Mỹ rạng rỡ nói chuyện với Phan Đình Đình qua điện thoại, sau đó cười to: “Haha haha, dáng người của cô đương nhiên vẫn đẹp như vậy. Lễ trao giải ngày mai, những minh tinh phương Tây sẽ rõ họ đã hiểu sai đáng sợ như thế nào về những cô gái phương Đông!”
Tiết mục tin tức của Phan Đình Đình kết thúc.
Gập điện thoại, nụ cười vẫn lóng lánh bên môi Sâm Minh Mỹ.
Lúc này Liêu Tu đến nói với cô rằng riệc rượu đêm mai đã sắp xếp xong, nhị thiếu gia và Diệp Anh cũng vừa qua xem tình hình chuẩn bị tiệc rượu chúc mừng.
“Hừ.”
Ánh mắt Sâm Minh Mỹ âm u.
Việt Tuyên và Diệp anh cùng cô bay đến Hollywood, ở sát phòng nhau.
Việt Xán vì phải xử lý một số việc của tập đoàn nên ngày mai mới tới.
“Liêu Tu, lát nữa anh đến khách sạn của Phan Đình Đình, nếu cô ấy có bất cứ điểm gì không hài lòng về bộ lễ phục, hoặc cảm thấy phải thay đổi chỗ nào, anh phải thông báo với tôi ngay!”
Cắn cắn môi, Sâm Minh Mỹ nói với Liêu Tu.
“Vâng.”
“Đến trước lễ trao giải đêm mai, anh phải ở cạnh Phan Đình Đình, nhất định phải tận mắt nhìn thấy Phan Đình Đình mặc bộ lễ phục của SÂM!”
“Vâng.”
Một đêm này, Sâm Minh Mỹ thấp thỏm không yên, cô ở lại phòng khách sạn, không hề rời khỏi một bước.
Trong khi Liêu Tu gọi điện thoại tới, nói rằng anh đã giúp Phan Đình Đình thử lại bộ lễ phục phượng bào lần nữa, không cần sửa chữa gì.
Một đêm, Sâm Minh Mỹ nằm mơ rất nhiều.
Cô mơ thấy bố mình, mơ thấy đoạn thời gian ngắn ngủi kỳ lạ thời niên thiếu, mơ thấy mình đốt cửa hàng MK của Diệp Anh, mơ thấy bộ lễ phục màu lam như một biển sao, mơ thấy nữ vương Veka đột nhiên xuất hiện trên bục chữ T, mơ thấy Phan Đình Đình.
…
“Aaaa –”
Trán đầy mồ hôi, Sâm Minh Mỹ hoảng hốt giật mình tỉnh giấc!
Hai mắt mở to, trái tim Sâm Minh Mỹ hoảng hốt. Không, trận chiến này cô sẽ không thua, SÂM sẽ dựa vào việc Phan Đình Đình bước trên thảm đỏ là nổi tiếng!
Không có ai là đối thủ của cô!
Không ai có thể ngăn cản sự thành công của cô!
*****
Mặt trời đã lên.
Với sự trợ giúp của Quỳnh An, Sâm Minh Mỹ đã trang điểm và làm tóc xong, cô còn mời chuyên gia trang điểm tỉ mỉ mô tả cách trang điểm cho mình.
Khoảng năm giờ chiều, Việt Xán cũng đã hạ cánh máy bay, vội vàng đến khách sạn.
Nhìn thấy Việt Xán mặc bộ lễ phục nhung màu đen như thiên nga, cả người anh tuấn khôi ngô, như thể có ánh sáng chiếu rọi lên người, trong lòng Sâm Minh Mỹ cuối cùng cũng yên tâm.
Màn đêm dần xuống.
Liêu Tu gọi điện thoại báo cáo Phan Đình Đình đã mặc xong bộ lễ phục của SÂM, đang tiến về nơi trao giải thưởng, khoảng bảy giờ tối, cô ấy sẽ bước trên thảm đỏ.
“Tốt, tốt!”
Giọng nói có chút kích động không kiềm chế được, Sâm Minh Mỹ thở phào nhẹ nhõm.
Vào lúc sửa sang lại dung mạo, Sâm Minh Mỹ mặc bộ lễ phục của chính mình, cùng Việt Xán và Quỳnh An hướng về phía lễ trao giải.
Nơi tổ chức lễ trao giải lộng lẫy như cung điện.
Thảm đỏ phía ngoài đã bắt đầu có một số minh tinh xuất hiện.
“Tách!”
“Tách!”
“Tách!”
“Tách!”
Giơ cao máy ảnh, các phóng viên truyền thông trên khắp thế giới bao quanh thảm đỏ chật kín.
Đây là lễ trao giải điện ảnh long trọng nhất trên toàn cầu trong năm, rất nhiều quốc gia chiếu truyền hình trực tiếp lễ trao giải qua vệ tinh. Càng ngày càng có nhiều các minh tinh danh tiếng bước vào thảm đỏ, lễ trao giải cũng sắp bước vào điểm cao trào!
Trong hội trường của lễ trao giải, các ngôi sao Hollywood vẫn đang lần lượt bước vào, đám nhà thiết kế thời trang quốc tế cũng đã đến, họ ăn mặc lộng lẫy, cùng nhau ngồi hàn huyên, bầu không khí quen thuộc mà thân thiện.
“Khi nào Phan Đình Đình mới bước vào?”
Nhìn màn hình TV Led đang chiếu quang cảnh rầm rộ trên thảm đỏ, Sâm Minh Mỹ lo lắng hỏi Việt Xán bên cạnh.
Vé vào bên trong rất khó có được nên Quỳnh An và Liêu Tu đành phải ở ngoài, vị trí bên trái Việt Xán thuộc về hai người là Việt Tuyên và Diệp Anh.
Không thể nào không dám đến chứ.
Sâm Minh Mỹ kiêu ngạo nghĩ thầm, biết rõ Phan Đình Đình sẽ lựa chọn lễ phục của cô, chẳng lẽ Diệp Anh lại có sự kiềm chế tốt đến mức tới chúc mừng cô sao? Cô đang vui mừng nghĩ vậy thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng Việt Xán bên cạnh: “Tuyên.”
Bộ lễ phục màu xám bạc, sơ mi màu trắng ngọc trai, trên cổ quấn một chiếc khăn lụa màu xám, chiếc khăn ấy hơi sáng bóng, làm nổi bật vẻ điềm đạm tuấn tú, thanh tịnh cao quí của Việt Tuyên, khiến người khác không dám nhìn lâu khí chất đẹp đẽ cao quí ấy.
Điều khiến Sâm Minh Mỹ kinh ngạc là Việt Tuyên không ngồi xe lăn, chỉ được Diệp Anh đỡ cánh tay mà thôi.
Còn Diệp Anh cũng mặc một chiếc váy màu xám bạc.
Mái tóc cô để buông dài, trang điểm nhẹ, để phối hợp với Việt Tuyên, cô đeo một đôi vòng tai ngọc trai, cả người thanh thoát mà quyến rũ.
Hai mắt đen sâu thẳm, cô mỉm cười liếc nhìn Việt Xán và Sâm Minh Mỹ, đỡ Việt Tuyên đến chỗ ngồi bên cạnh Việt Xán, sau đó cũng ngồi xuống, rồi mới nói: “Cô Sâm đêm nay rất lộng lẫy.”
Một chuyến bay quốc tế chầm chậm hạ cánh tại sân bay nước Mỹ.
Phan Đình Đình đeo kính râm, mặc bộ váy màu hồng, phong thái kiều diễm. Cô cùng đoàn bảo vệ, người đại diện và các trợ lý bước xuống sân bay. Đám phóng viên Trung Quốc và phóng viên các nước khác đã đợi ở đây từ sớm, lập tức ào ra bao vây, vô số mic và máy quay, ánh sáng liên tiếp chớp lên.
Trên màn hình TV, qua ống kính có thể thấy một trợ lý phía sau Phan Đình Đình cẩn thận ôm một hộp lễ phục rất to, logo trên hộp là chữ “Sâm” theo phong cách thủy mặc.
“Nếu không yên tâm, tôi có thể đi giúp cô chỉnh sửa lễ phục”, đứng trước cửa sát đất của một phòng ăn riêng tại một khách sạn xa hoa bậc nhất Hollywood, Sâm Minh Mỹ rạng rỡ nói chuyện với Phan Đình Đình qua điện thoại, sau đó cười to: “Haha haha, dáng người của cô đương nhiên vẫn đẹp như vậy. Lễ trao giải ngày mai, những minh tinh phương Tây sẽ rõ họ đã hiểu sai đáng sợ như thế nào về những cô gái phương Đông!”
Tiết mục tin tức của Phan Đình Đình kết thúc.
Gập điện thoại, nụ cười vẫn lóng lánh bên môi Sâm Minh Mỹ.
Lúc này Liêu Tu đến nói với cô rằng riệc rượu đêm mai đã sắp xếp xong, nhị thiếu gia và Diệp Anh cũng vừa qua xem tình hình chuẩn bị tiệc rượu chúc mừng.
“Hừ.”
Ánh mắt Sâm Minh Mỹ âm u.
Việt Tuyên và Diệp anh cùng cô bay đến Hollywood, ở sát phòng nhau.
Việt Xán vì phải xử lý một số việc của tập đoàn nên ngày mai mới tới.
“Liêu Tu, lát nữa anh đến khách sạn của Phan Đình Đình, nếu cô ấy có bất cứ điểm gì không hài lòng về bộ lễ phục, hoặc cảm thấy phải thay đổi chỗ nào, anh phải thông báo với tôi ngay!”
Cắn cắn môi, Sâm Minh Mỹ nói với Liêu Tu.
“Vâng.”
“Đến trước lễ trao giải đêm mai, anh phải ở cạnh Phan Đình Đình, nhất định phải tận mắt nhìn thấy Phan Đình Đình mặc bộ lễ phục của SÂM!”
“Vâng.”
Một đêm này, Sâm Minh Mỹ thấp thỏm không yên, cô ở lại phòng khách sạn, không hề rời khỏi một bước.
Trong khi Liêu Tu gọi điện thoại tới, nói rằng anh đã giúp Phan Đình Đình thử lại bộ lễ phục phượng bào lần nữa, không cần sửa chữa gì.
Một đêm, Sâm Minh Mỹ nằm mơ rất nhiều.
Cô mơ thấy bố mình, mơ thấy đoạn thời gian ngắn ngủi kỳ lạ thời niên thiếu, mơ thấy mình đốt cửa hàng MK của Diệp Anh, mơ thấy bộ lễ phục màu lam như một biển sao, mơ thấy nữ vương Veka đột nhiên xuất hiện trên bục chữ T, mơ thấy Phan Đình Đình.
…
“Aaaa –”
Trán đầy mồ hôi, Sâm Minh Mỹ hoảng hốt giật mình tỉnh giấc!
Hai mắt mở to, trái tim Sâm Minh Mỹ hoảng hốt. Không, trận chiến này cô sẽ không thua, SÂM sẽ dựa vào việc Phan Đình Đình bước trên thảm đỏ là nổi tiếng!
Không có ai là đối thủ của cô!
Không ai có thể ngăn cản sự thành công của cô!
*****
Mặt trời đã lên.
Với sự trợ giúp của Quỳnh An, Sâm Minh Mỹ đã trang điểm và làm tóc xong, cô còn mời chuyên gia trang điểm tỉ mỉ mô tả cách trang điểm cho mình.
Khoảng năm giờ chiều, Việt Xán cũng đã hạ cánh máy bay, vội vàng đến khách sạn.
Nhìn thấy Việt Xán mặc bộ lễ phục nhung màu đen như thiên nga, cả người anh tuấn khôi ngô, như thể có ánh sáng chiếu rọi lên người, trong lòng Sâm Minh Mỹ cuối cùng cũng yên tâm.
Màn đêm dần xuống.
Liêu Tu gọi điện thoại báo cáo Phan Đình Đình đã mặc xong bộ lễ phục của SÂM, đang tiến về nơi trao giải thưởng, khoảng bảy giờ tối, cô ấy sẽ bước trên thảm đỏ.
“Tốt, tốt!”
Giọng nói có chút kích động không kiềm chế được, Sâm Minh Mỹ thở phào nhẹ nhõm.
Vào lúc sửa sang lại dung mạo, Sâm Minh Mỹ mặc bộ lễ phục của chính mình, cùng Việt Xán và Quỳnh An hướng về phía lễ trao giải.
Nơi tổ chức lễ trao giải lộng lẫy như cung điện.
Thảm đỏ phía ngoài đã bắt đầu có một số minh tinh xuất hiện.
“Tách!”
“Tách!”
“Tách!”
“Tách!”
Giơ cao máy ảnh, các phóng viên truyền thông trên khắp thế giới bao quanh thảm đỏ chật kín.
Đây là lễ trao giải điện ảnh long trọng nhất trên toàn cầu trong năm, rất nhiều quốc gia chiếu truyền hình trực tiếp lễ trao giải qua vệ tinh. Càng ngày càng có nhiều các minh tinh danh tiếng bước vào thảm đỏ, lễ trao giải cũng sắp bước vào điểm cao trào!
Trong hội trường của lễ trao giải, các ngôi sao Hollywood vẫn đang lần lượt bước vào, đám nhà thiết kế thời trang quốc tế cũng đã đến, họ ăn mặc lộng lẫy, cùng nhau ngồi hàn huyên, bầu không khí quen thuộc mà thân thiện.
“Khi nào Phan Đình Đình mới bước vào?”
Nhìn màn hình TV Led đang chiếu quang cảnh rầm rộ trên thảm đỏ, Sâm Minh Mỹ lo lắng hỏi Việt Xán bên cạnh.
Vé vào bên trong rất khó có được nên Quỳnh An và Liêu Tu đành phải ở ngoài, vị trí bên trái Việt Xán thuộc về hai người là Việt Tuyên và Diệp Anh.
Không thể nào không dám đến chứ.
Sâm Minh Mỹ kiêu ngạo nghĩ thầm, biết rõ Phan Đình Đình sẽ lựa chọn lễ phục của cô, chẳng lẽ Diệp Anh lại có sự kiềm chế tốt đến mức tới chúc mừng cô sao? Cô đang vui mừng nghĩ vậy thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng Việt Xán bên cạnh: “Tuyên.”
Bộ lễ phục màu xám bạc, sơ mi màu trắng ngọc trai, trên cổ quấn một chiếc khăn lụa màu xám, chiếc khăn ấy hơi sáng bóng, làm nổi bật vẻ điềm đạm tuấn tú, thanh tịnh cao quí của Việt Tuyên, khiến người khác không dám nhìn lâu khí chất đẹp đẽ cao quí ấy.
Điều khiến Sâm Minh Mỹ kinh ngạc là Việt Tuyên không ngồi xe lăn, chỉ được Diệp Anh đỡ cánh tay mà thôi.
Còn Diệp Anh cũng mặc một chiếc váy màu xám bạc.
Mái tóc cô để buông dài, trang điểm nhẹ, để phối hợp với Việt Tuyên, cô đeo một đôi vòng tai ngọc trai, cả người thanh thoát mà quyến rũ.
Hai mắt đen sâu thẳm, cô mỉm cười liếc nhìn Việt Xán và Sâm Minh Mỹ, đỡ Việt Tuyên đến chỗ ngồi bên cạnh Việt Xán, sau đó cũng ngồi xuống, rồi mới nói: “Cô Sâm đêm nay rất lộng lẫy.”
/18
|