“Giao dịch hoàn thành rồi! Cút đi!”
“Cảm ơn!”
Một gã đàn ông mặc áo quần màu đen vừa nhận trên tay một xấp tiền dày cộm. Gã đã ngoài 50, tóc màu hoa râm cùng đuôi mắt nhăn nheo và đòi mòi.
Ông ta vừa bán cô con gái nuôi của mình cho một đám đàn ông lạ mặt ở sòng bài sau khi mất trắng.
Đi đến chỗ cô gái vừa bị đánh thuốc mê còn bị trói chặt tay chân, gã ta tỏ ra thương xót sờ lên mặt cô rồi than thở.
“Lạc à! Xin lỗi con nha! Cha cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy thôi! Chúng ta dù sao cũng không phải máu mủ ruột rà, xem như duyên cha con đến đây là hết.”
Một tên đàn ông gầy đeo kính đen thấy gã ở đó lảm nhảm, lập tức tiến tới xua tay có ý đuổi đi.
“Được rồi cút đi! Nói nhiều quá!”
Gã ta miệng thì nói lời thương tiếc, nhưng khi vừa quay đi thì lại mừng rỡ tột độ. Không ngờ có ngày gia đình đơn chiếc không con cái, nhận được cô con gái nuôi lại được nhờ đến vậy.
Vài tiếng trước khi Lý Lạc rơi vào hôn mê và bị đưa đến nơi này, cô vẫn đang ở nhà nhận bát đũa về rửa thuê kiếm thêm.
Vốn dĩ là một đứa trẻ mồ côi không cha mẹ, cũng không có nhà để về. Lý Lạc mưu sinh bằng cách đi lang thang bên ngoài để xin ăn, thậm chí hành nghề móc túi.
Những tưởng sau khi được cha nuôi nhận về thì sẽ có cuộc sống êm đềm, nào ngờ lại không như thế. Lý Lạc bị bóc lột sức lao động khi phải làm nhiều việc cùng một lúc. Kiếm thật nhiều tiền để cha nuôi đổ vào những canh bạc.
“Đấy! Hôm nay thắng đậm! Cho ít tiền mua quần áo đấy!”
Mỗi khi thắng đậm trở về, cha nuôi mới nghĩ đến Lý Lạc mà cho cô tiền tiêu vặt. Nhưng chỉ cần thua liên tiếp, ông ta liền trách móc cô đủ điều, vì rước thêm người về nuôi chỉ thêm phiền phức.
Chẳng qua là vì ông ta đã nuôi sẵn kế hoạch. Vừa hay khi Lý Lạc lớn lên trong 20 tuổi, tuy làm lụng mặt mũi lấm lem suốt nhưng gương mặt nhỏ xinh. Đến khi bản thân không còn gì để mất, ông ta đã chọn cách bán con nuôi của mình.
***
Xe chở người đã được chuẩn bị sẵn sàng trong đêm tối.
Kẻ đứng đầu tổ chức buôn người này có biệt danh là Chim Ưng, một gã đàn ông to xác xăm trổ.
Gã có gương mặt bặm trợn hung dữ, trên cổ đeo sợi dây chuyền bạc sáng chói bảng to có mặt hình ngà voi nhỏ.
“Chuẩn bị xong hết chưa?”
Chim Ưng ăn to nói lớn, giọng nói của gã mỗi khi vang lên luôn khiến đàn em phải sợ hãi.
“Dạ xong rồi đại ca!”
Gã ta một chân bước lên thùng sau của xe tải lớn, dưới ánh đèn pin của một tên đàn em sau lưng. Trong xe có khoảng hơn 10 cô gái, đa phần đều là những người làm trong những họp đêm đèn mờ.
Nhìn những cô gái trắng trẻo nằm mê man, Chim Ưng cười thú tính.
“Không phải vì muốn có thêm vốn, thì ông đây đã hốt sạch mấy em này về nhà rồi.”
Nhìn đồng hồ đeo trên tay mình điểm 10 giờ tối, Chim Ưng quay sang liếc mắt ra hiệu với đàn em.
“Đến giờ rồi đó! Bọn mày chuẩn bị đi!”
“Dạ!”
Cả đám đàn em đồng thanh rồi bắt đầu đóng cửa thùng xe tải lớn lại. Chiếc xe chở người qua biên giới sẽ đi giữa, đi trước sẽ gồm một xe chở Chim Ưng và một xe hộ tống ở sau cùng.
Vì không muốn để lộ thông tin ra bên ngoài và tránh sự rà soát của cảnh sát, Chim Ưng đã cho đàn em đi đường tắt.
Đoạn đường vắng người mà không có đèn đường, xung quanh là rừng rậm một màu đen bao phủ.
“Đại ca! Đường vắng có hơi lạnh nha!”
Một tên đàn em không được gan dạ lắm lên tiếng, mắt còn ngó nhìn xung quanh nhưng thực tế chẳng thấy được gì.
Chim Ưng quay sang đánh một cái vào vai tên đó, mắng.
“Lạnh cũng phải đi! Xong chuyến đi này bọn mày tha hồ mà hưởng thụ.”
Xe chở người đi rất thuận lợi trong vòng hai tiếng đồng hồ đầu.
Cho đến khi, qua khỏi bìa rừng phía Nam thành phố và bắt đầu tiến đến ngoại ô.
Gã Chim Ưng không biết rằng, mình đang đi vào một vùng đất cấm, nơi dành riêng cho một tổ chức ngầm lớn nhất thành phố có tên gọi là Thần Doanh.
“Ông chủ! Xe đến rồi!”
Một tên đàn em mặc âu phục bước đến nhìn vào trong cửa kính của một chiếc xe Rolls-Royce đen. Bên trong xe chỉ có một ánh đèn xanh tím mờ nhàn nhạt, cùng những chuyển động nhịp nhàng và tiếng rên rỉ của phụ nữ.
“A… ưm…”
“Hư… ư… Ông chủ…”
Người đàn ông đang liên tục thúc vào sau lưng cô gái trẻ kia ngưng lại, không nhanh không chậm đẩy cô ta ra xa mình rồi chỉnh lại khoá quần.
Yến Vũ bước xuống xe, cô gái kia sau khi ân ái được một lúc cũng biết điều mà tự động thu dọn.
Hắn nhíu mày, nhìn ánh đèn xe của Chim Ưng đang chiếu sáng hai bên cánh rừng rồi trầm giọng ra lệnh.
“Bắt đầu đi!”
Người của Yến Vũ đã mai phục sẵn hai bên cánh rừng, nhận được lệnh lập tức mang theo vũ khí lao ra.
Một tên mang theo còi báo động giả vờ như có cảnh sát đến để khiến xe chở người hoảng loạn mà dừng lại.
Tiếng còi ing ỏi khiến Chim Ưng và đồng bọn của hắn hoảng hốt dừng xe, các cô gái ở trong thùng xe cũng thức giấc. Nhận thức được rằng mình đang bị bắt trói, bọn họ la hét và gào khóc liên tục.
“Cứu với!”
“Cứu chúng tôi!”
“Có ai không? Làm ơn!”
Riêng Lý Lạc, sau khi phát hiện ra mình ở nơi này, nhớ lại mọi chuyện từ khi cha nuôi ở sòng bài về rồi mua bánh kem cho mình ăn. Gã chưa từng làm sinh nhật cho con gái nuôi, nhưng ngày hôm nay vì muốn bán con mà đã dày công chuẩn bị.
Lý Lạc ngồi ở một góc bần thần, chua chát dâng lên tận cổ họng khiến cô không thể gào khóc.
Màn đêm đen dài bất tận, tiếng còi báo động cùng tiếng kêu cứu thất thanh khiến mọi thứ hỗn loạn vô cùng.
Người của Yến Vũ bao vây toàn bộ xe chở người của Chim Ưng. Gã ta sau khi nhận ra mình đi vào vùng cấm của Thần Doanh, lập tức cùng vài tên đồng bọn lẫn vào bìa rừng chạy trốn.
“Chạy đi!”
“Được cứu rồi!”
Những cô gái thấy cánh cửa thùng xe bị cậy mở ra, vui mừng giúp nhau cởi trói rồi kéo nhau cùng chạy thoát.
Lý Lạc cũng được một cô gái không nhìn rõ mặt tháo dây, lay người giục.
“Cô à! Mau chạy đi!”
Còi báo động không còn kêu, bên ngoài lại là sự yên tĩnh của đêm đen lạnh lẽo. Lý Lạc xuống xe, hai chân mềm nhũn không còn sức vì lượng thuốc mê cha nuôi bỏ vào bánh kem quá nhiều.
Cô loạng choạng bước đi, trên người mặc một chiếc áo sơ mi sọc trắng hồng cùng quần gối jean xanh nhạt.
Lúc này, Yến Vũ đang được đàn em châm thuốc hút. Hắn đứng tựa lưng trước đầu xe Rolls-Royce, dáng vẻ thong dong bình thản.
“Ông chủ! Đám con gái trong xe bỏ chạy hết rồi!”
Hắn liếc nhìn tên đàn em một cái, tên kia liền sợ đến mặt mày tái nhợt mà cúi gầm mặt xuống. Vốn dĩ hắn cho đàn em phá đường dây buôn người của Chim Ưng, là vì muốn chọc tức và khiêu khích gã. Vậy nên, trong xe có bao nhiêu cô gái hắn chẳng thấy quan trọng.
Một người đàn ông có nhiều tiền lại phong độ như Yến Vũ, không cần phí sức để tranh giành.
“Mặc kệ đi! Dọn dẹp hiện trường! Rút!”
Hắn còn chưa hút xong thuốc đã ném phăng xuống đất, chân bước tới giẫm lên. Vừa chuẩn bị mở cửa xe, thì từ xa có một bóng người loạng choạng đi lại.
Lý Lạc đi không vững, hai chân xiêu vẹo bước từng bước về trước mà cũng không rõ sẽ về đâu. Miệng cô lẩm bẩm, cổ họng lại khát khô.
“Cứu… Cứu tôi…”
Yến Vũ nheo mắt lại, muốn nhìn xem ai đang tiến về phía mình. Hắn cảnh giác với mọi thứ xung quanh, nên chậm rãi đặt tay ở thắt lưng để chuẩn bị rút vũ khí.
Ánh đèn pin trắng mờ mờ của tên đàn em sau lưng chiếu tới.
“Ông chủ! Là một cô gái!”
Gương mặt tái nhợt của Lý Lạc hiện lên trong đáy mắt lạnh lẽo của Vũ Yến. Cô với hắn mà nói, cũng chẳng khác gì những cô gái đã luôn quẩn quanh bên cạnh mình.
Nhưng thứ mà hắn cảm thấy khác biệt ở cô, lại là vết bớt son nhỏ hình bông hoa ở trên cổ.
“Cứu… Tôi…”
Lý Lạc không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng chân vẫn cố đi nhanh hơn chút nữa để mong được giúp đỡ.
Cuối cùng, ngay khi vừa đến trước mặt Yến Vũ thì cô đã ngã xuống. Hắn kịp thời đưa tay ra, không hiểu là thuận theo tự nhiên hay có gì thôi thúc. Lý Lạc cứ thế ngã ở trong vòng tay của hắn, mái tóc đen dài rũ rượi trên cánh tay.
“Ông chủ! Bây giờ làm thế nào ạ?”
Yến Vũ nhìn cô gái trong tay mình, sau đó vững vàng cúi người xuống bế cô trên tay. Giọng hắn không nhanh không chậm, toát ra hơi lạnh trong đêm tối.
“Đưa về Thần Doanh.”
_______
“Cảm ơn!”
Một gã đàn ông mặc áo quần màu đen vừa nhận trên tay một xấp tiền dày cộm. Gã đã ngoài 50, tóc màu hoa râm cùng đuôi mắt nhăn nheo và đòi mòi.
Ông ta vừa bán cô con gái nuôi của mình cho một đám đàn ông lạ mặt ở sòng bài sau khi mất trắng.
Đi đến chỗ cô gái vừa bị đánh thuốc mê còn bị trói chặt tay chân, gã ta tỏ ra thương xót sờ lên mặt cô rồi than thở.
“Lạc à! Xin lỗi con nha! Cha cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy thôi! Chúng ta dù sao cũng không phải máu mủ ruột rà, xem như duyên cha con đến đây là hết.”
Một tên đàn ông gầy đeo kính đen thấy gã ở đó lảm nhảm, lập tức tiến tới xua tay có ý đuổi đi.
“Được rồi cút đi! Nói nhiều quá!”
Gã ta miệng thì nói lời thương tiếc, nhưng khi vừa quay đi thì lại mừng rỡ tột độ. Không ngờ có ngày gia đình đơn chiếc không con cái, nhận được cô con gái nuôi lại được nhờ đến vậy.
Vài tiếng trước khi Lý Lạc rơi vào hôn mê và bị đưa đến nơi này, cô vẫn đang ở nhà nhận bát đũa về rửa thuê kiếm thêm.
Vốn dĩ là một đứa trẻ mồ côi không cha mẹ, cũng không có nhà để về. Lý Lạc mưu sinh bằng cách đi lang thang bên ngoài để xin ăn, thậm chí hành nghề móc túi.
Những tưởng sau khi được cha nuôi nhận về thì sẽ có cuộc sống êm đềm, nào ngờ lại không như thế. Lý Lạc bị bóc lột sức lao động khi phải làm nhiều việc cùng một lúc. Kiếm thật nhiều tiền để cha nuôi đổ vào những canh bạc.
“Đấy! Hôm nay thắng đậm! Cho ít tiền mua quần áo đấy!”
Mỗi khi thắng đậm trở về, cha nuôi mới nghĩ đến Lý Lạc mà cho cô tiền tiêu vặt. Nhưng chỉ cần thua liên tiếp, ông ta liền trách móc cô đủ điều, vì rước thêm người về nuôi chỉ thêm phiền phức.
Chẳng qua là vì ông ta đã nuôi sẵn kế hoạch. Vừa hay khi Lý Lạc lớn lên trong 20 tuổi, tuy làm lụng mặt mũi lấm lem suốt nhưng gương mặt nhỏ xinh. Đến khi bản thân không còn gì để mất, ông ta đã chọn cách bán con nuôi của mình.
***
Xe chở người đã được chuẩn bị sẵn sàng trong đêm tối.
Kẻ đứng đầu tổ chức buôn người này có biệt danh là Chim Ưng, một gã đàn ông to xác xăm trổ.
Gã có gương mặt bặm trợn hung dữ, trên cổ đeo sợi dây chuyền bạc sáng chói bảng to có mặt hình ngà voi nhỏ.
“Chuẩn bị xong hết chưa?”
Chim Ưng ăn to nói lớn, giọng nói của gã mỗi khi vang lên luôn khiến đàn em phải sợ hãi.
“Dạ xong rồi đại ca!”
Gã ta một chân bước lên thùng sau của xe tải lớn, dưới ánh đèn pin của một tên đàn em sau lưng. Trong xe có khoảng hơn 10 cô gái, đa phần đều là những người làm trong những họp đêm đèn mờ.
Nhìn những cô gái trắng trẻo nằm mê man, Chim Ưng cười thú tính.
“Không phải vì muốn có thêm vốn, thì ông đây đã hốt sạch mấy em này về nhà rồi.”
Nhìn đồng hồ đeo trên tay mình điểm 10 giờ tối, Chim Ưng quay sang liếc mắt ra hiệu với đàn em.
“Đến giờ rồi đó! Bọn mày chuẩn bị đi!”
“Dạ!”
Cả đám đàn em đồng thanh rồi bắt đầu đóng cửa thùng xe tải lớn lại. Chiếc xe chở người qua biên giới sẽ đi giữa, đi trước sẽ gồm một xe chở Chim Ưng và một xe hộ tống ở sau cùng.
Vì không muốn để lộ thông tin ra bên ngoài và tránh sự rà soát của cảnh sát, Chim Ưng đã cho đàn em đi đường tắt.
Đoạn đường vắng người mà không có đèn đường, xung quanh là rừng rậm một màu đen bao phủ.
“Đại ca! Đường vắng có hơi lạnh nha!”
Một tên đàn em không được gan dạ lắm lên tiếng, mắt còn ngó nhìn xung quanh nhưng thực tế chẳng thấy được gì.
Chim Ưng quay sang đánh một cái vào vai tên đó, mắng.
“Lạnh cũng phải đi! Xong chuyến đi này bọn mày tha hồ mà hưởng thụ.”
Xe chở người đi rất thuận lợi trong vòng hai tiếng đồng hồ đầu.
Cho đến khi, qua khỏi bìa rừng phía Nam thành phố và bắt đầu tiến đến ngoại ô.
Gã Chim Ưng không biết rằng, mình đang đi vào một vùng đất cấm, nơi dành riêng cho một tổ chức ngầm lớn nhất thành phố có tên gọi là Thần Doanh.
“Ông chủ! Xe đến rồi!”
Một tên đàn em mặc âu phục bước đến nhìn vào trong cửa kính của một chiếc xe Rolls-Royce đen. Bên trong xe chỉ có một ánh đèn xanh tím mờ nhàn nhạt, cùng những chuyển động nhịp nhàng và tiếng rên rỉ của phụ nữ.
“A… ưm…”
“Hư… ư… Ông chủ…”
Người đàn ông đang liên tục thúc vào sau lưng cô gái trẻ kia ngưng lại, không nhanh không chậm đẩy cô ta ra xa mình rồi chỉnh lại khoá quần.
Yến Vũ bước xuống xe, cô gái kia sau khi ân ái được một lúc cũng biết điều mà tự động thu dọn.
Hắn nhíu mày, nhìn ánh đèn xe của Chim Ưng đang chiếu sáng hai bên cánh rừng rồi trầm giọng ra lệnh.
“Bắt đầu đi!”
Người của Yến Vũ đã mai phục sẵn hai bên cánh rừng, nhận được lệnh lập tức mang theo vũ khí lao ra.
Một tên mang theo còi báo động giả vờ như có cảnh sát đến để khiến xe chở người hoảng loạn mà dừng lại.
Tiếng còi ing ỏi khiến Chim Ưng và đồng bọn của hắn hoảng hốt dừng xe, các cô gái ở trong thùng xe cũng thức giấc. Nhận thức được rằng mình đang bị bắt trói, bọn họ la hét và gào khóc liên tục.
“Cứu với!”
“Cứu chúng tôi!”
“Có ai không? Làm ơn!”
Riêng Lý Lạc, sau khi phát hiện ra mình ở nơi này, nhớ lại mọi chuyện từ khi cha nuôi ở sòng bài về rồi mua bánh kem cho mình ăn. Gã chưa từng làm sinh nhật cho con gái nuôi, nhưng ngày hôm nay vì muốn bán con mà đã dày công chuẩn bị.
Lý Lạc ngồi ở một góc bần thần, chua chát dâng lên tận cổ họng khiến cô không thể gào khóc.
Màn đêm đen dài bất tận, tiếng còi báo động cùng tiếng kêu cứu thất thanh khiến mọi thứ hỗn loạn vô cùng.
Người của Yến Vũ bao vây toàn bộ xe chở người của Chim Ưng. Gã ta sau khi nhận ra mình đi vào vùng cấm của Thần Doanh, lập tức cùng vài tên đồng bọn lẫn vào bìa rừng chạy trốn.
“Chạy đi!”
“Được cứu rồi!”
Những cô gái thấy cánh cửa thùng xe bị cậy mở ra, vui mừng giúp nhau cởi trói rồi kéo nhau cùng chạy thoát.
Lý Lạc cũng được một cô gái không nhìn rõ mặt tháo dây, lay người giục.
“Cô à! Mau chạy đi!”
Còi báo động không còn kêu, bên ngoài lại là sự yên tĩnh của đêm đen lạnh lẽo. Lý Lạc xuống xe, hai chân mềm nhũn không còn sức vì lượng thuốc mê cha nuôi bỏ vào bánh kem quá nhiều.
Cô loạng choạng bước đi, trên người mặc một chiếc áo sơ mi sọc trắng hồng cùng quần gối jean xanh nhạt.
Lúc này, Yến Vũ đang được đàn em châm thuốc hút. Hắn đứng tựa lưng trước đầu xe Rolls-Royce, dáng vẻ thong dong bình thản.
“Ông chủ! Đám con gái trong xe bỏ chạy hết rồi!”
Hắn liếc nhìn tên đàn em một cái, tên kia liền sợ đến mặt mày tái nhợt mà cúi gầm mặt xuống. Vốn dĩ hắn cho đàn em phá đường dây buôn người của Chim Ưng, là vì muốn chọc tức và khiêu khích gã. Vậy nên, trong xe có bao nhiêu cô gái hắn chẳng thấy quan trọng.
Một người đàn ông có nhiều tiền lại phong độ như Yến Vũ, không cần phí sức để tranh giành.
“Mặc kệ đi! Dọn dẹp hiện trường! Rút!”
Hắn còn chưa hút xong thuốc đã ném phăng xuống đất, chân bước tới giẫm lên. Vừa chuẩn bị mở cửa xe, thì từ xa có một bóng người loạng choạng đi lại.
Lý Lạc đi không vững, hai chân xiêu vẹo bước từng bước về trước mà cũng không rõ sẽ về đâu. Miệng cô lẩm bẩm, cổ họng lại khát khô.
“Cứu… Cứu tôi…”
Yến Vũ nheo mắt lại, muốn nhìn xem ai đang tiến về phía mình. Hắn cảnh giác với mọi thứ xung quanh, nên chậm rãi đặt tay ở thắt lưng để chuẩn bị rút vũ khí.
Ánh đèn pin trắng mờ mờ của tên đàn em sau lưng chiếu tới.
“Ông chủ! Là một cô gái!”
Gương mặt tái nhợt của Lý Lạc hiện lên trong đáy mắt lạnh lẽo của Vũ Yến. Cô với hắn mà nói, cũng chẳng khác gì những cô gái đã luôn quẩn quanh bên cạnh mình.
Nhưng thứ mà hắn cảm thấy khác biệt ở cô, lại là vết bớt son nhỏ hình bông hoa ở trên cổ.
“Cứu… Tôi…”
Lý Lạc không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng chân vẫn cố đi nhanh hơn chút nữa để mong được giúp đỡ.
Cuối cùng, ngay khi vừa đến trước mặt Yến Vũ thì cô đã ngã xuống. Hắn kịp thời đưa tay ra, không hiểu là thuận theo tự nhiên hay có gì thôi thúc. Lý Lạc cứ thế ngã ở trong vòng tay của hắn, mái tóc đen dài rũ rượi trên cánh tay.
“Ông chủ! Bây giờ làm thế nào ạ?”
Yến Vũ nhìn cô gái trong tay mình, sau đó vững vàng cúi người xuống bế cô trên tay. Giọng hắn không nhanh không chậm, toát ra hơi lạnh trong đêm tối.
“Đưa về Thần Doanh.”
_______
/37
|