Yến Vũ ôm lấy vai, quay người lại đạp vào bụng gã đàn ông kia một phát rồi kéo Vu Kỳ lên xe.
Sau lần đó, Vu Kỳ mới nhận ra không phải ai mang bộ mặt xấu thì cũng đều là người xấu.
"Ông chủ với tôi mà nói, không chỉ là chuyện cấp trên đối đãi với cấp dưới, mà còn là ân nhân cứu mạng, là người thân."
Lý Lạc hơi cong môi mỉm cười. Cô hiểu sự cảm kích của cậu, vì với cô mà nói thì Yến Vũ cũng thế
Hắn đã cứu cô thoát khỏi tay của bọn buôn người, hắn trở thành người cô yêu, thành người thân duy nhất.
Yến Vũ tỉnh dậy sau khi cơn đau đầu qua đi, thuốc an thần hết tác dụng. Hắn đưa tay ra cầm lấy áo sơ mi, mặc lên người. Lúc vừa kéo lên đến vết sẹo ở trên vai, trong lòng lại có chút hoài niệm.
Thời gian đã qua nhanh như vậy rồi, vết sẹo không thể lành, nhưng bên cạnh hắn đã có một thân tín.
Vu Kỳ nghiêng đầu nhìn Lý Lạc, lại nói.
"Hi vọng cô có thể ở bên cạnh ông chủ, chữa lành tất cả những vết thương trong quá khứ. Hàng trăm anh em ở
Thần Doanh, đều rất mong được thấy điều này."
Cô nhìn cậu mỉm cười.
"Yến Vũ là người tốt, xứng đáng được hạnh phúc."
Hai người nhìn nhau, cảnh này lại vô tình để Yến Vũ nhìn thấy. Hắn không hiểu sự tình là gì, cũng không có ý nghi ngờ, nhưng trong lòng lại vô thức khó chịu.
"Hai người ở đây nói chuyện à?"
Lý Lạc nghe giọng của hắn thì quay đầu nhìn, mỉm cười. Hắn từng bước xuống cầu thang, ánh mắt quét qua từng người một.
"Là chuyện gì vậy?"
Vu Kỳ sợ hắn hiểu lầm cậu muốn nói cho Lý Lạc nghe chuyện bệnh tình của mình, nên vội vàng giải thích.
"Chút chuyện liên quan đến Chim Ưng thôi, thưa ông chủ!"
Yến Vũ gật gù.
"À! Ra là vậy! Mà tôi chỉ hỏi thế thôi, cậu không cần căng thẳng đâu! Chúng ta, là người một nhà mà! Hửm?"
Cậu cúi đầu, sau đó liền nói.
"Không còn chuyện gì nữa, vậy tôi xin phép ra ngoài."
Yến Vũ bước tới đứng bên cạnh Lý Lạc, cả hai sánh vai nhau. Bên ngoài trời đã tối, từ chỗ này nhìn ra có thể thấy được hồ nuôi cá.
"Vu Kỳ nói với em, anh có ơn rất lớn với anh ấy. Chẳng trách trước đây khi em vừa bước chân vào, anh ấy luôn đề phòng như vậy."
Thì ra Vu Kỳ và Lạc Lạc đang nói về chuyện này, vậy mà mình cứ nghĩ...
Hắn cong môi.
"Vu Kỳ là một cộng sự tốt. Dù là trước đây hay bây giờ, anh cũng chưa từng xem cậu ấy giống như những người khác."
Cô nghiêng đầu sang nhìn hắn, mỉm cười.
"Anh cũng là người tốt."
Đối với cô, bây giờ tình yêu dành cho Yến Vũ là tất cả. Hắn là người ban cho cô cơ hội sống lại lần nữa, khiến cô phải mạnh mẽ trưởng thành. Một người như vậy, không thể nào xấu xa được.
Chợt nhớ đến chuyện Vu Kỳ kể khi nãy, Lý Lạc lại nói.
"Vậy mà lúc đầu em cứ nghĩ, Vu Kỳ là em trai của anh."
Em trai sao?
Yến Vũ nhớ lại trước đây, khoảng thời gian hắn còn là một đứa trẻ có gia đình. Nhà của hắn nằm tại một con phố, hàng xóm thân thiện, gia đình của hắn là kiểu mẫu được bao người mơ ước.
"Mẹ! Yến Vũ muốn đi chơi! Muốn đến nhà em họ!"
Mẹ của Yến Vũ là người Quảng Châu, còn cha hắn đến từ Trùng Khánh.
Trước đây, vì muốn theo đuổi bà, ông đã một mực dọn đến Quảng Châu, vừa tìm việc làm vừa bày tỏ tâm ý. Ông bà nội của hắn mất từ lúc hắn chưa sinh ra, nên cha hắn chỉ có một mình.
Cảm động trước tình cảm ông Yến dành cho con gái, ông bà ngoại của Yến Vũ đã để ông ở chung một nhà.
"Nào nào! Để anh giúp em!"
Ngày bà Yến mang thai, mọi việc trong nhà đều do một tay ông Yến lo chu toàn trên dưới.
Rồi đến khi hắn chào đời, trở thành đứa trẻ hạnh phúc trong tình thương yêu của cha mẹ.
"Vũ à! Cẩn thận coi chừng ngã đấy biết chưa?"
"Dạ!
Yến Vũ có một đứa em họ, cả hai vừa gặp lần đầu đã rất thân thiết với nhau, xem như ruột thịt. Ban đầu, bà Yến muốn sinh thêm một người con nữa, để hắn có em chơi cùng. Nhưng ông Yến lo sợ sức khỏe của bà không tốt, lại thêm việc nhà không có nhiều tiền.
Hắn dành hết tình thương của mình cho em họ, cả hai vui vẻ bên nhau.
Sau này, khi gia đình của Yến Vũ xảy ra biến cố, hắn trở thành đứa trẻ mồ côi cha mẹ. Căn nhà mà hắn cùng cha mẹ ở, bị một người đàn ông đến nói rằng đã mua từ trước và lấy đi.
Yến Vũ lang thang, đến nhà em họ cầu xin được giúp đỡ. Có điều cô cậu của hắn là người hẹp hòi, không muốn rước phiền phức nên đã thẳng thừng chối bỏ.
Mãi sau, khi Yến Vũ trưởng thành từ những đồng tiền đi ăn xin ít ỏi, hắn lại một lần nữa tìm đến nhà em họ.
"Cho hỏi, đây có phải là nhà của ông bà Trương không ạ?"
"Không."
"Không ạ? Sao có thể?"
"Cháu không biết gì à? Ông bà Trương gây thù oán với bọn giang hồ cho vay, nghe đồn cả nhà đều bỏ mạng rồi."
Yến Vũ mặc dù từng hận chuyện cô cậu vì đã bỏ rơi mình, nhưng hắn biết em họ không muốn thế. Chuyện xảy ra như này, hắn chỉ đành đau đớn rời đi. Mang theo tất thảy những gì vọng cuối cùng về chút tình thương còn sót lại, hoàn toàn dập tắt.
"Em họ của anh và Vu Kỳ, có đôi mắt rất giống nhau. Ngay từ lần đầu tiên gặp cậu ấy ở biên giới, anh đã lầm tưởng là nó."
Lý Lạc nhìn nửa gương mặt của hắn, bỗng nhiên cảm thấy chua xót dâng lên tận cổ họng.
Yến Vũ của cô, đã trải qua một cuộc đời quá nhiều bi thương rồi.
Mắt cô hoe đỏ, hỏi hắn.
"Lúc đó, anh đã như thế nào?"
"Vì không được ăn học đàng hoàng, nên anh không thể tìm được công việc ổn định. Sau đó, anh vô tình được một ông chú đánh giày nhận làm học trò."
Yến Vũ lúc ấy rất chịu khó học hỏi, nhanh chóng lấy được cảm tình của ông chú đánh giày. Hắn mang theo bộ đồ nghề, đi dọc khắp nơi trên phố.
Cho đến một ngày, hắn vô tình gặp lại những đứa bạn thuở nhỏ. Bọn chúng đều có cha mẹ yêu thương, được ăn học tử tế. Ngồi trong một quán vỉa hè, chúng gọi Yến Vũ lại.
"Này! Đánh giày!"
Sau lần đó, Vu Kỳ mới nhận ra không phải ai mang bộ mặt xấu thì cũng đều là người xấu.
"Ông chủ với tôi mà nói, không chỉ là chuyện cấp trên đối đãi với cấp dưới, mà còn là ân nhân cứu mạng, là người thân."
Lý Lạc hơi cong môi mỉm cười. Cô hiểu sự cảm kích của cậu, vì với cô mà nói thì Yến Vũ cũng thế
Hắn đã cứu cô thoát khỏi tay của bọn buôn người, hắn trở thành người cô yêu, thành người thân duy nhất.
Yến Vũ tỉnh dậy sau khi cơn đau đầu qua đi, thuốc an thần hết tác dụng. Hắn đưa tay ra cầm lấy áo sơ mi, mặc lên người. Lúc vừa kéo lên đến vết sẹo ở trên vai, trong lòng lại có chút hoài niệm.
Thời gian đã qua nhanh như vậy rồi, vết sẹo không thể lành, nhưng bên cạnh hắn đã có một thân tín.
Vu Kỳ nghiêng đầu nhìn Lý Lạc, lại nói.
"Hi vọng cô có thể ở bên cạnh ông chủ, chữa lành tất cả những vết thương trong quá khứ. Hàng trăm anh em ở
Thần Doanh, đều rất mong được thấy điều này."
Cô nhìn cậu mỉm cười.
"Yến Vũ là người tốt, xứng đáng được hạnh phúc."
Hai người nhìn nhau, cảnh này lại vô tình để Yến Vũ nhìn thấy. Hắn không hiểu sự tình là gì, cũng không có ý nghi ngờ, nhưng trong lòng lại vô thức khó chịu.
"Hai người ở đây nói chuyện à?"
Lý Lạc nghe giọng của hắn thì quay đầu nhìn, mỉm cười. Hắn từng bước xuống cầu thang, ánh mắt quét qua từng người một.
"Là chuyện gì vậy?"
Vu Kỳ sợ hắn hiểu lầm cậu muốn nói cho Lý Lạc nghe chuyện bệnh tình của mình, nên vội vàng giải thích.
"Chút chuyện liên quan đến Chim Ưng thôi, thưa ông chủ!"
Yến Vũ gật gù.
"À! Ra là vậy! Mà tôi chỉ hỏi thế thôi, cậu không cần căng thẳng đâu! Chúng ta, là người một nhà mà! Hửm?"
Cậu cúi đầu, sau đó liền nói.
"Không còn chuyện gì nữa, vậy tôi xin phép ra ngoài."
Yến Vũ bước tới đứng bên cạnh Lý Lạc, cả hai sánh vai nhau. Bên ngoài trời đã tối, từ chỗ này nhìn ra có thể thấy được hồ nuôi cá.
"Vu Kỳ nói với em, anh có ơn rất lớn với anh ấy. Chẳng trách trước đây khi em vừa bước chân vào, anh ấy luôn đề phòng như vậy."
Thì ra Vu Kỳ và Lạc Lạc đang nói về chuyện này, vậy mà mình cứ nghĩ...
Hắn cong môi.
"Vu Kỳ là một cộng sự tốt. Dù là trước đây hay bây giờ, anh cũng chưa từng xem cậu ấy giống như những người khác."
Cô nghiêng đầu sang nhìn hắn, mỉm cười.
"Anh cũng là người tốt."
Đối với cô, bây giờ tình yêu dành cho Yến Vũ là tất cả. Hắn là người ban cho cô cơ hội sống lại lần nữa, khiến cô phải mạnh mẽ trưởng thành. Một người như vậy, không thể nào xấu xa được.
Chợt nhớ đến chuyện Vu Kỳ kể khi nãy, Lý Lạc lại nói.
"Vậy mà lúc đầu em cứ nghĩ, Vu Kỳ là em trai của anh."
Em trai sao?
Yến Vũ nhớ lại trước đây, khoảng thời gian hắn còn là một đứa trẻ có gia đình. Nhà của hắn nằm tại một con phố, hàng xóm thân thiện, gia đình của hắn là kiểu mẫu được bao người mơ ước.
"Mẹ! Yến Vũ muốn đi chơi! Muốn đến nhà em họ!"
Mẹ của Yến Vũ là người Quảng Châu, còn cha hắn đến từ Trùng Khánh.
Trước đây, vì muốn theo đuổi bà, ông đã một mực dọn đến Quảng Châu, vừa tìm việc làm vừa bày tỏ tâm ý. Ông bà nội của hắn mất từ lúc hắn chưa sinh ra, nên cha hắn chỉ có một mình.
Cảm động trước tình cảm ông Yến dành cho con gái, ông bà ngoại của Yến Vũ đã để ông ở chung một nhà.
"Nào nào! Để anh giúp em!"
Ngày bà Yến mang thai, mọi việc trong nhà đều do một tay ông Yến lo chu toàn trên dưới.
Rồi đến khi hắn chào đời, trở thành đứa trẻ hạnh phúc trong tình thương yêu của cha mẹ.
"Vũ à! Cẩn thận coi chừng ngã đấy biết chưa?"
"Dạ!
Yến Vũ có một đứa em họ, cả hai vừa gặp lần đầu đã rất thân thiết với nhau, xem như ruột thịt. Ban đầu, bà Yến muốn sinh thêm một người con nữa, để hắn có em chơi cùng. Nhưng ông Yến lo sợ sức khỏe của bà không tốt, lại thêm việc nhà không có nhiều tiền.
Hắn dành hết tình thương của mình cho em họ, cả hai vui vẻ bên nhau.
Sau này, khi gia đình của Yến Vũ xảy ra biến cố, hắn trở thành đứa trẻ mồ côi cha mẹ. Căn nhà mà hắn cùng cha mẹ ở, bị một người đàn ông đến nói rằng đã mua từ trước và lấy đi.
Yến Vũ lang thang, đến nhà em họ cầu xin được giúp đỡ. Có điều cô cậu của hắn là người hẹp hòi, không muốn rước phiền phức nên đã thẳng thừng chối bỏ.
Mãi sau, khi Yến Vũ trưởng thành từ những đồng tiền đi ăn xin ít ỏi, hắn lại một lần nữa tìm đến nhà em họ.
"Cho hỏi, đây có phải là nhà của ông bà Trương không ạ?"
"Không."
"Không ạ? Sao có thể?"
"Cháu không biết gì à? Ông bà Trương gây thù oán với bọn giang hồ cho vay, nghe đồn cả nhà đều bỏ mạng rồi."
Yến Vũ mặc dù từng hận chuyện cô cậu vì đã bỏ rơi mình, nhưng hắn biết em họ không muốn thế. Chuyện xảy ra như này, hắn chỉ đành đau đớn rời đi. Mang theo tất thảy những gì vọng cuối cùng về chút tình thương còn sót lại, hoàn toàn dập tắt.
"Em họ của anh và Vu Kỳ, có đôi mắt rất giống nhau. Ngay từ lần đầu tiên gặp cậu ấy ở biên giới, anh đã lầm tưởng là nó."
Lý Lạc nhìn nửa gương mặt của hắn, bỗng nhiên cảm thấy chua xót dâng lên tận cổ họng.
Yến Vũ của cô, đã trải qua một cuộc đời quá nhiều bi thương rồi.
Mắt cô hoe đỏ, hỏi hắn.
"Lúc đó, anh đã như thế nào?"
"Vì không được ăn học đàng hoàng, nên anh không thể tìm được công việc ổn định. Sau đó, anh vô tình được một ông chú đánh giày nhận làm học trò."
Yến Vũ lúc ấy rất chịu khó học hỏi, nhanh chóng lấy được cảm tình của ông chú đánh giày. Hắn mang theo bộ đồ nghề, đi dọc khắp nơi trên phố.
Cho đến một ngày, hắn vô tình gặp lại những đứa bạn thuở nhỏ. Bọn chúng đều có cha mẹ yêu thương, được ăn học tử tế. Ngồi trong một quán vỉa hè, chúng gọi Yến Vũ lại.
"Này! Đánh giày!"
/37
|