Một ngày trước yến tiệc trong cung, mẹ đặc biệt đến phòng ta hỏi han: "Nếu ngày mai con không muốn đi, mẹ sẽ nói với Thái hậu con bị cảm lạnh, đang nằm liệt giường."
Ánh mắt mẹ nhìn ta chứa đựng sự lo lắng không hề che giấu.
Ta lắc đầu: "Không sao đâu ạ, con sẽ đi."
Đương nhiên phải đi, làm sao ta có thể để Tạ Trọng Lâu xem thường ta được?
Mẹ thở dài, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ta: "Con và Trọng Lâu lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mẹ cứ nghĩ hai đứa sẽ có chút tình cảm, nhưng có lẽ chúng ta đã suy nghĩ không thấu đáo, không nên định hôn ước sớm như vậy."
"Là con không tốt." Ta hít mũi, "Con biết, việc từ hôn đã gây phiền phức cho nhà họ Lục."
Mẹ trách yêu: "Sao lại gọi là phiền phức? Chuyện hôn nhân của con, đương nhiên phải theo ý con."
Kiếp trước, ta khăng khăng muốn thành thân với Tạ Trọng Lâu, trong mắt Hoàng thượng, đó là sự cấu kết giữa hai thế lực văn võ trong triều, đương nhiên không thể dung thứ.
Không lâu sau khi ta thành thân, thế lực của nhà họ Lục dần dần bị cô lập, tuy cha ta giữ chức cao nhưng lại là chức vị nhàn rỗi, không còn nắm giữ chút quyền lực thực sự nào.
Còn nhà họ Tạ, dưới sự điều hành của Tạ Trọng Lâu, lại được bảo toàn.
Về sau, ta càng ngày càng cảm thấy hắn xa lạ, không chỉ vì hắn từ yêu ta sâu đậm đến ghét ta sâu đậm.
Mà còn vì, Tạ Trọng Lâu vốn ghét nhất những toan tính trên triều đình, từng một lòng muốn dùng chiến công hiển hách để mang về cho ta tước hiệu phu nhân, vậy mà không biết từ lúc nào, lại trở thành cái dáng vẻ khôn khéo, lọc lõi mà hắn từng ghét nhất.
Ngày hôm sau, ta dậy từ rất sớm, tỉ mỉ trang điểm thật lâu, mặc chiếc váy xếp ly màu đỏ thạch lựu thêu tám đám mây, phối với một bộ trang sức bằng ngọc trai và hồng ngọc, vừa thanh lịch vừa sang trọng.
Kết quả là vừa dừng xe ngựa ở cổng cung, ta đã đụng phải Tạ Trọng Lâu.
Hắn nhướng mày, khóe mắt ánh lên ý cười: "Biết hôm nay phải gặp ta, nên cố tình ăn diện đẹp như vậy sao?"
Tự mình đa tình!
Ta nhếch mép cười: "Tạ tướng quân lo xa rồi, hôn ước giữa ta và ngươi đã được hủy bỏ, hôm nay ta ăn diện lộng lẫy, đương nhiên là để tìm kiếm một ý trung nhân khác trong buổi yến tiệc."
Sắc mặt Tạ Trọng Lâu lập tức tối sầm, nghiến răng nói: "Lục Chiêu Ý, nàng dám!"
Trong lúc chúng ta nói chuyện, một chiếc xe ngựa khác tiến đến từ phía sau.
Ban đầu, ta không để ý, cho đến khi một giọng nữ êm tai quen thuộc vang lên: "Đa tạ công công."
Như bị một cây đinh dài đóng chặt tại chỗ, cả người ta cứng đờ.
Tạ Trọng Lâu trước mặt ta tinh ý nhận ra, nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Ta không kịp trả lời hắn, chỉ cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, chậm rãi quay đầu lại.
Sau ta vài bước, nữ nhân mặc áo tím váy trắng đó, chính là người mà kiếp trước Tạ Trọng Lâu muốn bỏ ta để cưới - người trong mộng của hắn.
Như cảm nhận được ánh mắt của ta, nàng cũng quay lại, ánh mắt lướt qua ta rồi dừng trên người Tạ Trọng Lâu phía sau, đôi mắt nàng bỗng sáng lên: "Tạ tiểu tướng quân!"
......
Trưởng nữ của Tuyên Bình hầu phủ, Thẩm Tú.
Kiếp trước, khi Tạ Trọng Lâu đưa nàng về, ta đã từng đứng tựa cửa nhìn trộm.
Khi đó, tiết trời mùa xuân trong lành, hai người cưỡi ngựa đi qua, đều mặc một thân áo đỏ.
Nhìn từ xa, quả thật là một đôi trai tài gái sắc.
Hạ nhân trong phủ Tướng quân lén lút bàn tán, rằng Thẩm Tú cải trang thành tiểu binh lén lên chiến trường, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đã cứu Tạ Trọng Lâu, hắn cũng vì thế mà yêu nàng sâu đậm.
Họ nói, Tạ Trọng Lâu đã quen biết Thẩm Tú từ khi còn ở kinh thành, lần đầu gặp gỡ là oan gia ngõ hẹp, sau đó dần dần trở thành một đôi oan gia vui vẻ, thường xuyên đấu khẩu nhưng lại có tình ý với nhau.
Có người còn nói, trước đây, Thẩm Tú tính tình trầm lặng ít nói, từ sau khi bị bệnh nặng ba năm trước, dường như đã thay đổi thành một người khác, thường xuyên nói những điều mà người khác không hiểu.
Nhưng không hiểu sao, Tạ Trọng Lâu dường như đều hiểu được những lời này, thậm chí còn có thể tiếp lời.
Ta trơ mắt nhìn Thẩm Tú nhấc váy chạy đến, phớt lờ ta, tiến thẳng đến gần Tạ Trọng Lâu, cười mỉm gọi: "Tạ tiểu tướng quân, đã lâu không gặp."
Tạ Trọng Lâu sững người, cúi đầu nhìn nàng ta một lúc, rồi nhướng mày: "Là ngươi?"
...
Trong lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác nghẹn ngào khó tả, không muốn nghe thêm nữa, ta khoác tay mẹ, xoay người bỏ đi.
Ánh mắt mẹ nhìn ta chứa đựng sự lo lắng không hề che giấu.
Ta lắc đầu: "Không sao đâu ạ, con sẽ đi."
Đương nhiên phải đi, làm sao ta có thể để Tạ Trọng Lâu xem thường ta được?
Mẹ thở dài, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ta: "Con và Trọng Lâu lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mẹ cứ nghĩ hai đứa sẽ có chút tình cảm, nhưng có lẽ chúng ta đã suy nghĩ không thấu đáo, không nên định hôn ước sớm như vậy."
"Là con không tốt." Ta hít mũi, "Con biết, việc từ hôn đã gây phiền phức cho nhà họ Lục."
Mẹ trách yêu: "Sao lại gọi là phiền phức? Chuyện hôn nhân của con, đương nhiên phải theo ý con."
Kiếp trước, ta khăng khăng muốn thành thân với Tạ Trọng Lâu, trong mắt Hoàng thượng, đó là sự cấu kết giữa hai thế lực văn võ trong triều, đương nhiên không thể dung thứ.
Không lâu sau khi ta thành thân, thế lực của nhà họ Lục dần dần bị cô lập, tuy cha ta giữ chức cao nhưng lại là chức vị nhàn rỗi, không còn nắm giữ chút quyền lực thực sự nào.
Còn nhà họ Tạ, dưới sự điều hành của Tạ Trọng Lâu, lại được bảo toàn.
Về sau, ta càng ngày càng cảm thấy hắn xa lạ, không chỉ vì hắn từ yêu ta sâu đậm đến ghét ta sâu đậm.
Mà còn vì, Tạ Trọng Lâu vốn ghét nhất những toan tính trên triều đình, từng một lòng muốn dùng chiến công hiển hách để mang về cho ta tước hiệu phu nhân, vậy mà không biết từ lúc nào, lại trở thành cái dáng vẻ khôn khéo, lọc lõi mà hắn từng ghét nhất.
Ngày hôm sau, ta dậy từ rất sớm, tỉ mỉ trang điểm thật lâu, mặc chiếc váy xếp ly màu đỏ thạch lựu thêu tám đám mây, phối với một bộ trang sức bằng ngọc trai và hồng ngọc, vừa thanh lịch vừa sang trọng.
Kết quả là vừa dừng xe ngựa ở cổng cung, ta đã đụng phải Tạ Trọng Lâu.
Hắn nhướng mày, khóe mắt ánh lên ý cười: "Biết hôm nay phải gặp ta, nên cố tình ăn diện đẹp như vậy sao?"
Tự mình đa tình!
Ta nhếch mép cười: "Tạ tướng quân lo xa rồi, hôn ước giữa ta và ngươi đã được hủy bỏ, hôm nay ta ăn diện lộng lẫy, đương nhiên là để tìm kiếm một ý trung nhân khác trong buổi yến tiệc."
Sắc mặt Tạ Trọng Lâu lập tức tối sầm, nghiến răng nói: "Lục Chiêu Ý, nàng dám!"
Trong lúc chúng ta nói chuyện, một chiếc xe ngựa khác tiến đến từ phía sau.
Ban đầu, ta không để ý, cho đến khi một giọng nữ êm tai quen thuộc vang lên: "Đa tạ công công."
Như bị một cây đinh dài đóng chặt tại chỗ, cả người ta cứng đờ.
Tạ Trọng Lâu trước mặt ta tinh ý nhận ra, nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Ta không kịp trả lời hắn, chỉ cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u lưỡi, chậm rãi quay đầu lại.
Sau ta vài bước, nữ nhân mặc áo tím váy trắng đó, chính là người mà kiếp trước Tạ Trọng Lâu muốn bỏ ta để cưới - người trong mộng của hắn.
Như cảm nhận được ánh mắt của ta, nàng cũng quay lại, ánh mắt lướt qua ta rồi dừng trên người Tạ Trọng Lâu phía sau, đôi mắt nàng bỗng sáng lên: "Tạ tiểu tướng quân!"
......
Trưởng nữ của Tuyên Bình hầu phủ, Thẩm Tú.
Kiếp trước, khi Tạ Trọng Lâu đưa nàng về, ta đã từng đứng tựa cửa nhìn trộm.
Khi đó, tiết trời mùa xuân trong lành, hai người cưỡi ngựa đi qua, đều mặc một thân áo đỏ.
Nhìn từ xa, quả thật là một đôi trai tài gái sắc.
Hạ nhân trong phủ Tướng quân lén lút bàn tán, rằng Thẩm Tú cải trang thành tiểu binh lén lên chiến trường, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đã cứu Tạ Trọng Lâu, hắn cũng vì thế mà yêu nàng sâu đậm.
Họ nói, Tạ Trọng Lâu đã quen biết Thẩm Tú từ khi còn ở kinh thành, lần đầu gặp gỡ là oan gia ngõ hẹp, sau đó dần dần trở thành một đôi oan gia vui vẻ, thường xuyên đấu khẩu nhưng lại có tình ý với nhau.
Có người còn nói, trước đây, Thẩm Tú tính tình trầm lặng ít nói, từ sau khi bị bệnh nặng ba năm trước, dường như đã thay đổi thành một người khác, thường xuyên nói những điều mà người khác không hiểu.
Nhưng không hiểu sao, Tạ Trọng Lâu dường như đều hiểu được những lời này, thậm chí còn có thể tiếp lời.
Ta trơ mắt nhìn Thẩm Tú nhấc váy chạy đến, phớt lờ ta, tiến thẳng đến gần Tạ Trọng Lâu, cười mỉm gọi: "Tạ tiểu tướng quân, đã lâu không gặp."
Tạ Trọng Lâu sững người, cúi đầu nhìn nàng ta một lúc, rồi nhướng mày: "Là ngươi?"
...
Trong lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác nghẹn ngào khó tả, không muốn nghe thêm nữa, ta khoác tay mẹ, xoay người bỏ đi.
/24
|