Náo loạn trong hôn lễ như vậy đương nhiên sẽ có người báo quan nên rất nhanh đã có người từ nha môn đến áp giải đám người Hạ Thanh Vân đi.
Vẫn là Chu Tùy An phải đi vào khuyên bảo mãi mới dỗ được nàng ra hành lễ bái thiên địa.
Triệu thị ngồi trên sảnh nhận lễ, bên tai vẫn còn có thể nghe thấy tiếng người xung quanh xì xào, mỗi một gương mặt tươi cười với bà dường như đều không có ý tốt.
Sắc mặt Chu Tùy An cũng không được tốt lắm. Khổ nỗi quan cấp trên và đồng liêu của hắn đều đang ở đây, còn có rất nhiều thân thích của Tạ gia nên cho cùng thì hắn vẫn phải làm tròn vai của mình.
Mấy người uống rượu đều lén nghị luận, họ đều nói rằng tiền mừng hôm nay đúng là đáng mà, chẳng những có thể uống tiệc rượu mà còn được xem mấy tràng kịch không tốn một xu nào.
Bà đã nói mà, Sở đại nương tử không phải là người hèn nhát. Hóa ra là còn có hậu chiêu lợi hại như vậy, dám thuê người đến phá hôn lễ!
Hà phu nhân xem kịch xong lại buôn chuyện thị phi với người ta, đang nói chuyện thì bà đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Không được, bà phải báo cho Sở nương tử biết trước để Sở nương tử sớm có chuẩn bị, tránh để bị sai dịch đến cửa hỏi han, đáp lời không được thích đáng.
Hơn nữa lúc Chu gia bái đường, cảnh tượng quỳ lạy như ở linh đường cũng rất thú vị, Hà nương tử cảm thấy nếu không kể tỉ mỉ cho Sở Lâm Lang thì thật có lỗi với số bạc mà nàng đã bỏ ra để thuê đám người quấy rối.
Editor: Công nghệ chống rì up bằng cơm ~~~~~ Vui lòng quay lại sau để đọc nội dung hoàn chỉnh.
Thế là khi Hà phu nhân ăn xong tiệc rượu chuẩn bị đi liền để lại một tên tiểu thị chạy việc vặt tới ngõ Tập Tuệ một chuyến, báo lại tỉ mỉ cho Sở nương tử nghe.
Hạ Hà vừa nghe nói mấy người gây chuyện là người buôn muối, hơn nữa tiểu thị kia miêu tả dáng vẻ của tên cầm đầu liền lập tức đoán ra được kẻ gây họa là huynh trưởng của mình, nàng sốt ruột đến mức giậm cả chân, lo lắng hỏi đại cô nương nên phải làm sao đây.
Nghĩ ngợi một chút, trước tiên Sở Lâm Lang về phòng của mình lấy ngân phiếu rồi dẫn theo hai nha hoàn đi nha môn một chuyến, chuẩn bị chuộc người ra trước.
Hơn nữa, cho dù thật sự bị họ tra ra tin đồn này truyền ra từ trạch viện nhà bà thì bà cũng không sợ, vừa khéo lại mượn tay của Tạ gia trừng trị mấy ả tiểu thiếp thị phi lắm mồm, chỉ giỏi câu dẫn nam nhân trong nhà.
An di mẫu tính toán kỹ lưỡng một hồi, dù thế nào thì bà cũng không chịu thiệt được!
Cũng không ngờ rằng chuyện này lại được ông trời phù hộ, phái mấy tên thô lỗ đến giúp bà, vậy nên lúc hôn lễ hỗn loạn, An phu nhân nhất thời cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Vậy nên tiệc rượu phía Chu gia còn chưa kết thúc, An di mẫu đã vội vàng ngồi xe đến Tạ gia, thêm mắm thêm muối kể lại tình hình lúc đó với tỷ tỷ mình và tỷ phu.
Tô thị nghe nói nữ nhi mất mặt trước mặt mọi người như vậy cũng nhất thời khóc đến mức suýt ngất đi.
Bà không được được mà oán trách với Tạ Thắng, nói rằng Sở đại nương tử kia cũng thật quá ngang ngược, độc ác, tiền Tạ gia cho trước kia coi như cho sói trắng mắt ăn. (*)
Sở thị thuê người đến náo loạn hôn lễ, đem chuyện nữ nhi họ có thai lan truyền đi khắp nơi ai ai cũng biết thì cũng quá độc ác rồi.
Mà Phủ doãn đại nhân cũng ngầm hiểu ý, dù sao thì hủy hoại thanh danh của một tiểu thư nhà quan gia cũng không phải chuyện nhỏ. Hôm nay cho dù có phải lột da tên bán muối kia thì cũng phải tra hỏi cho ra kẻ chủ mưu từ miệng hắn, tuyệt đối không thể dễ dàng thả người đi.
Đám người Hạ Hà bị người của nha môn đuổi đi, ngay cả cổng lớn của nha môn cũng không vào được, nhất thời cũng rất sốt ruột, vội vàng quay lại hỏi Sở Lâm Lang rằng nên phải cứu huynh trưởng như thế nào?
Nếu thật sự bị tra khảo một đêm thì chỉ sợ cho dù có là người tốt cũng chỉ còn lại một hơi thở.
Thanh danh chốn quan trường của Tư Đồ Thịnh vốn đã không tốt, nhân duyên trong các phủ đệ Kinh thành cũng vậy. Sở Lâm Lang cảm thấy mình không thể khiến hắn mang thêm tiếng xấu nữa.
Nếu Sở nương tử đi thì chẳng phải là dê vào miệng cọp rồi để bị bọn họ trừng trị theo luôn sao?
Tiếc là lần này nàng ngay cả cổng của Lục vương phủ cũng vào không được.
Lục vương phi vừa nghe là Sở đại nương tử cầu kiến, chỉ để người gác cổng chuyển lời nói rằng Lục vương phi vừa rồi nghe nói hôn lễ của muội muội mình gặp trắc trở, nhất thời cảm thấy tức giận. Nàng đang mang thai, không được thoải mái cho lắm, không tiện gặp khách.
Sở Lâm Lang gặp cánh cổng đóng cài then, nàng ngẫm nghĩ chút rồi lại xin người gác cổng chuyển lời.
Lần này phải qua một hồi lâu thì trước cổng mới xuất hiện một ma ma chưng ra gương mặt lạnh mời Sở thị vào.
Tạ vương phi không còn vẻ thân thiết ôn hòa như lần trước, chỉ lạnh lùng hỏi qua tấm rèm: "Sở quản sự đến là vì Thiếu khanh đại nhân bảo ngươi mang lời gì đến sao?"
Sở Lâm Lang hôm nay hoàn toàn là mượn danh Đại Lý Tự Thiếu khanh mới có thể bước qua ngưỡng cửa của vương phủ.
Tạ vương phi cười lạnh một tiếng: "Ban đầu là Tạ gia chúng ta có lỗi với ngươi vạn phần, sao dám phiền đến Sở quản sự nhà Thiếu khanh đại nhân đến tạ lỗi với ta?"
Tạ vương phi thấy rằng nữ tử này thật hai mặt, đã đi khắp nơi hủy hoại thanh danh Tạ gia như vậy rồi, vừa nghe Sở Lâm Lang nói vậy, cơn tức giận thực sự trào dâng từ đáy lòng: "Sao? Có gì mà hiểu lầm? Nhà họ Tạ chúng ta giờ ở Kinh thành cũng không còn mặt mũi nào mà gặp người nữa, toàn bộ đã trở thành thể diện của Sở quản sự ngài đây rồi, may mà ngài còn thay nhà ta suy nghĩ, giờ thì cũng không cần phải phiền đến Sở đại quản sự thay chúng ta ưu tư nữa!"
Sở Lâm Lang giả vờ như không nghe ra lời châm chọc lạnh lùng của vương phi, vẫn thong thả nói: "Nếu là lỗi của nô gia thì nô gia nhất định sẽ nhận, nhưng không phải chuyện mà nô gia làm thì cũng không có lý do nào phải thay người khác gánh thùng phân này. Vương phi, ngài rõ tính cách của ta sẽ tuyệt đối không làm chuyện ngu ngốc rồi còn chạy đến cầu xin người khác tha thứ. Ngài thật sự cho rằng ta đã lấy lễ vật bồi thường của Tạ gia rồi lại không quản được miệng của mình, đi khắp nơi hủy hoại thanh danh của Tạ nhị tiểu thư sao?"
Sở Lâm Lang nửa ngẩng đầu lên, khẳng định nói: "Chẳng lẽ vương phi thật sự không biết rằng chuyện này đúng là từ Tạ gia truyền ra."
Tạ vương phi vốn còn không tin nhưng không ngờ rằng Sở Lâm Lang lại có thể nói ra tên họ của thị thiếp An gia, còn có thể đầu đuôi nói một cách rõ ràng, chắc chắn, không phải là do nhất thời bịa đặt ra.
Tất nhiên là mấy chuyện này Lâm Lang cũng không đưa ra được bằng chứng gì, càng không dám nói chuyện cháu trai của An gia còn tạm giữ thuyền của Thái tử.
Chỉ là hôm nay nàng đã đặt đề tài này ở đây, nếu Tạ tướng quân có để tâm, tổng vẫn có thể tra ra.
Người đến không phải ai khác mà chính là Lục điện hạ gầy như que củi.
Từ khi hắn cãi nhau với ân sư thì mọi việc đều không thuận. Gần đây còn bị phụ hoàng quở trách nên có chút chán ăn mất ngủ, tay chân lại càng lúc càng thêm gầy.
Tiếc là hắn ngồi ngay ngắn cả nửa ngày trong sảnh cũng không thấy người đâu, hỏi ra mới biết là quản sự phủ Đại Lý Tự Thiếu khanh đi gặp vương phi của hắn.
Tiệc rượu này Lục điện hạ Lưu Lăng uống đến mức mây mù sương mờ, nghe thấy Thái tử nói mấy chuyện như thuyền bè, còn có chuyện của Lão Tứ, hắn cũng chỉ biết ậm ừ ứng phó.
Chỉ là ý trong lời Thái tử lại khiến hắn có hơi sợ hãi.
Thái tử nói rằng huynh đệ đã trưởng thành của hắn không nhiều nhưng hắn rất hy vọng lục đệ mảnh mai như giá đỗ của hắn có thể sống thọ trăm tuổi.
Khi ra khỏi Thái tử phủ, ngay cả lót giày của Lục điện hạ cũng ướt đẫm mồ hôi.
Đúng lúc vừa rồi khi nghe Sở Lâm Lang nói có một vị quan viên họ An quản đường thủy quen thói giương cờ hiệu của hắn đòi tiền hối lộ thuyền bè, Lục điện hạ bỗng như được đả thông kinh mạch, suy ngẫm ra được hết thảy.
Khó trách sao Thái tử lại nói hắn nói có thuyền bị bắt giữ, còn nói rằng hy vọng lục đệ cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, người khôn biết giữ mình chút.
Lục điện hạ dùng lời dịu dàng an ủi Sở thị rồi lại tự mình tiễn nàng ra cửa, một lúc lâu sau mới quay lại.
Vương phi nén nước mắt hỏi Lục điện hạ sao lại thân thiết như vậy với một nữ tử làm huỷ hoại thanh danh nhà ngoại nàng?
Lục điện hạ chỉ về phía nàng rồi nhảy dựng lên như sấm, hỏi nhà nàng đều là loại thân thích chó má gì? Lại dám lấy danh nghĩa của hắn đem đi lừa bịp khắp nơi.
Lục vương phi nghe lời Lục điện hạ xong, trong lòng vô cùng kinh hoàng, đặc biệt là khi nàng nghe Lục điện hạ nói, Thái tử đã từng tự mình nhắc nhở hắn, lòng lại càng thêm run sợ.
Dù sao nha đầu chết tiệt này giờ cũng có Chu gia gánh, tệ nhất cũng chỉ là hài tử nàng sinh ra và nàng không ngóc đầu lên làm người được thôi.
Lục điện hạ vừa mới bị bệ hạ quở trách, phải phạt quỳ trong thư phòng khiến cho ai cũng biết rằng chút ân sủng được nhìn thấy trước kia sắp tiêu tan không còn gì.
Nếu như người của An gia thật sự không biết sống chết là gì, ở bên ngoài chỉ biết mang ô danh cho phụ thân và điện hạ, vậy thì có chết vạn lần cũng đáng!
Nhìn dáng vẻ Lục điện hạ nói chuyện ân cần dịu dàng với Sở Lâm... Chẳng lẽ đại cô nương nhà họ nhẫn nhục chịu đựng, hy sinh cái gì, nên mới được Lục điện hạ đối đãi như vậy?
Nhưng Lục điện hạ luôn miệng nói một hồi rằng chỉ là hiểu lầm, tối nay sẽ thả người ra, nàng cũng tạm coi là thật, cứ đến nha môn đợi một chút vậy.
Một lúc sau, cuối cùng cũng thấy Hạ Thanh Vân dẫn theo đám huynh đệ bang muối xoa nửa khuôn mặt sưng tím đi ra từ nha môn.
Hạ Thanh Vân ở bên trong đã bị đánh đến không có mấy chỗ lành lặn, vừa bị muội muội đấm liền đau đến loạng choạng.
Đợi nghe lời muội muội xong, hắn liền áy náy nhìn về phía Sở Lâm Lang vẫn đang đứng yên ở một bên.
Đại cô nương đứng dưới ánh đèn vẫn diễm lệ động lòng người như trong hồi ức, chỉ là đôi mắt kia nhìn hắn có hơi u oán, khiến hắn có chút xấu hổ không dám ngẩng mặt.
Sở Lâm Lang không muốn nói nhiều trước nha môn, chỉ nói được rồi, có gì về rồi hẵn nói.
Mấy người bọn họ đều ở khách điếm nhưng giờ này trở về, chỉ sợ khách điếm cũng đã tắt bếp, sẽ không ăn được cơm.
Hơn nữa họ còn mang thương tích trên người, cũng phải bôi chút thuốc mới được.
Sở Lâm Lang nhìn canh giờ, nàng biết đại nhân dạo gần đây đều đến giờ Hợi mới về, bây giờ vẫn còn sớm.
Thế là đám người này được Sở Lâm Lang dẫn về ngõ Tập Tuệ trước.
Bụng họ đã đói meo, chưa được ăn chút cơm nào, may là trong nồi còn có sẵn thịt xào giòn, hai nha hoàn liền làm cho họ tô mì canh thịt xào giòn ăn.
Hạ Thanh Vân vừa bôi xong thuốc liền nhận lấy tô mì từ tay Sở Lâm Lang, trong lòng có chút trăm mối ngổn ngang, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ thấp giọng nói: "Đại cô nương, ta... thật sự không cố ý gây phiền phức cho người."
Sở Lâm Lang gắp một miếng thịt xào giòn lớn từ nồi đất bỏ vào bát hắn, bình thản nói: "Đã không sao rồi, đừng nhắc lại nữa. Sau này ta với Chu gia cũng không còn liên quan gì, ngươi không cần nói gì với người của Chu gia nữa."
Từ miệng của muội muội mình, Hạ Thanh Vân đã biết chuyện đại cô nương giờ đến phủ Thiếu khanh làm quản sự.
Nhưng trong lòng hắn, đại cô nương là người nên được nâng niu trong lòng bàn tay, sao có thể làm tôi tớ như vậy?
Sở Lâm Lang thấy hắn như vậy liền nhịn không được mà bật cười, nàng lấy ra khăn tay đưa cho hắn rồi dịu dàng nói: "Về sớm làm gì? Ngươi ở bên ngoài kinh doanh thuyền muối cho tốt, ta mới yên tâm..."
Hạ Thanh Vân ngây ngốc nhìn gương mặt cười tươi như hoa của đại cô nương, bàn tay to của hắn nhận khăn tay có hơi mất khống chế, vừa khéo lại nắm lấy tay của Sở Lâm Lang.
Nào ngờ rằng, đúng lúc này, chủ nhân của phủ Thiếu khanh cùng tiểu thị đã lặng lẽ bước vào sân.
Tư Đồ Thịnh về đến nhà cũng không cần gõ cổng gì, chỉ đẩy cổng rồi nhẹ nhàng bước vào sân.
Vốn khi ngửi thấy mùi thơm thịt xào giòn liền đoán rằng Lâm Lang nấu mì canh cho hắn, Tư Đồ Thịnh còn mang theo một tia cười.
Loại cảm giác bị mạo phạm nặng nề này khiến nụ cười trên mặt Tư Đồ Thịnh dần lạnh đi, ánh mắt sáng quắc như đuốc, cất giọng hỏi: "Sao... Ta trở về không đúng lúc ư?"
Vẫn là Chu Tùy An phải đi vào khuyên bảo mãi mới dỗ được nàng ra hành lễ bái thiên địa.
Triệu thị ngồi trên sảnh nhận lễ, bên tai vẫn còn có thể nghe thấy tiếng người xung quanh xì xào, mỗi một gương mặt tươi cười với bà dường như đều không có ý tốt.
Sắc mặt Chu Tùy An cũng không được tốt lắm. Khổ nỗi quan cấp trên và đồng liêu của hắn đều đang ở đây, còn có rất nhiều thân thích của Tạ gia nên cho cùng thì hắn vẫn phải làm tròn vai của mình.
Mấy người uống rượu đều lén nghị luận, họ đều nói rằng tiền mừng hôm nay đúng là đáng mà, chẳng những có thể uống tiệc rượu mà còn được xem mấy tràng kịch không tốn một xu nào.
Bà đã nói mà, Sở đại nương tử không phải là người hèn nhát. Hóa ra là còn có hậu chiêu lợi hại như vậy, dám thuê người đến phá hôn lễ!
Hà phu nhân xem kịch xong lại buôn chuyện thị phi với người ta, đang nói chuyện thì bà đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Không được, bà phải báo cho Sở nương tử biết trước để Sở nương tử sớm có chuẩn bị, tránh để bị sai dịch đến cửa hỏi han, đáp lời không được thích đáng.
Hơn nữa lúc Chu gia bái đường, cảnh tượng quỳ lạy như ở linh đường cũng rất thú vị, Hà nương tử cảm thấy nếu không kể tỉ mỉ cho Sở Lâm Lang thì thật có lỗi với số bạc mà nàng đã bỏ ra để thuê đám người quấy rối.
Editor: Công nghệ chống rì up bằng cơm ~~~~~ Vui lòng quay lại sau để đọc nội dung hoàn chỉnh.
Thế là khi Hà phu nhân ăn xong tiệc rượu chuẩn bị đi liền để lại một tên tiểu thị chạy việc vặt tới ngõ Tập Tuệ một chuyến, báo lại tỉ mỉ cho Sở nương tử nghe.
Hạ Hà vừa nghe nói mấy người gây chuyện là người buôn muối, hơn nữa tiểu thị kia miêu tả dáng vẻ của tên cầm đầu liền lập tức đoán ra được kẻ gây họa là huynh trưởng của mình, nàng sốt ruột đến mức giậm cả chân, lo lắng hỏi đại cô nương nên phải làm sao đây.
Nghĩ ngợi một chút, trước tiên Sở Lâm Lang về phòng của mình lấy ngân phiếu rồi dẫn theo hai nha hoàn đi nha môn một chuyến, chuẩn bị chuộc người ra trước.
Hơn nữa, cho dù thật sự bị họ tra ra tin đồn này truyền ra từ trạch viện nhà bà thì bà cũng không sợ, vừa khéo lại mượn tay của Tạ gia trừng trị mấy ả tiểu thiếp thị phi lắm mồm, chỉ giỏi câu dẫn nam nhân trong nhà.
An di mẫu tính toán kỹ lưỡng một hồi, dù thế nào thì bà cũng không chịu thiệt được!
Cũng không ngờ rằng chuyện này lại được ông trời phù hộ, phái mấy tên thô lỗ đến giúp bà, vậy nên lúc hôn lễ hỗn loạn, An phu nhân nhất thời cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Vậy nên tiệc rượu phía Chu gia còn chưa kết thúc, An di mẫu đã vội vàng ngồi xe đến Tạ gia, thêm mắm thêm muối kể lại tình hình lúc đó với tỷ tỷ mình và tỷ phu.
Tô thị nghe nói nữ nhi mất mặt trước mặt mọi người như vậy cũng nhất thời khóc đến mức suýt ngất đi.
Bà không được được mà oán trách với Tạ Thắng, nói rằng Sở đại nương tử kia cũng thật quá ngang ngược, độc ác, tiền Tạ gia cho trước kia coi như cho sói trắng mắt ăn. (*)
Sở thị thuê người đến náo loạn hôn lễ, đem chuyện nữ nhi họ có thai lan truyền đi khắp nơi ai ai cũng biết thì cũng quá độc ác rồi.
Mà Phủ doãn đại nhân cũng ngầm hiểu ý, dù sao thì hủy hoại thanh danh của một tiểu thư nhà quan gia cũng không phải chuyện nhỏ. Hôm nay cho dù có phải lột da tên bán muối kia thì cũng phải tra hỏi cho ra kẻ chủ mưu từ miệng hắn, tuyệt đối không thể dễ dàng thả người đi.
Đám người Hạ Hà bị người của nha môn đuổi đi, ngay cả cổng lớn của nha môn cũng không vào được, nhất thời cũng rất sốt ruột, vội vàng quay lại hỏi Sở Lâm Lang rằng nên phải cứu huynh trưởng như thế nào?
Nếu thật sự bị tra khảo một đêm thì chỉ sợ cho dù có là người tốt cũng chỉ còn lại một hơi thở.
Thanh danh chốn quan trường của Tư Đồ Thịnh vốn đã không tốt, nhân duyên trong các phủ đệ Kinh thành cũng vậy. Sở Lâm Lang cảm thấy mình không thể khiến hắn mang thêm tiếng xấu nữa.
Nếu Sở nương tử đi thì chẳng phải là dê vào miệng cọp rồi để bị bọn họ trừng trị theo luôn sao?
Tiếc là lần này nàng ngay cả cổng của Lục vương phủ cũng vào không được.
Lục vương phi vừa nghe là Sở đại nương tử cầu kiến, chỉ để người gác cổng chuyển lời nói rằng Lục vương phi vừa rồi nghe nói hôn lễ của muội muội mình gặp trắc trở, nhất thời cảm thấy tức giận. Nàng đang mang thai, không được thoải mái cho lắm, không tiện gặp khách.
Sở Lâm Lang gặp cánh cổng đóng cài then, nàng ngẫm nghĩ chút rồi lại xin người gác cổng chuyển lời.
Lần này phải qua một hồi lâu thì trước cổng mới xuất hiện một ma ma chưng ra gương mặt lạnh mời Sở thị vào.
Tạ vương phi không còn vẻ thân thiết ôn hòa như lần trước, chỉ lạnh lùng hỏi qua tấm rèm: "Sở quản sự đến là vì Thiếu khanh đại nhân bảo ngươi mang lời gì đến sao?"
Sở Lâm Lang hôm nay hoàn toàn là mượn danh Đại Lý Tự Thiếu khanh mới có thể bước qua ngưỡng cửa của vương phủ.
Tạ vương phi cười lạnh một tiếng: "Ban đầu là Tạ gia chúng ta có lỗi với ngươi vạn phần, sao dám phiền đến Sở quản sự nhà Thiếu khanh đại nhân đến tạ lỗi với ta?"
Tạ vương phi thấy rằng nữ tử này thật hai mặt, đã đi khắp nơi hủy hoại thanh danh Tạ gia như vậy rồi, vừa nghe Sở Lâm Lang nói vậy, cơn tức giận thực sự trào dâng từ đáy lòng: "Sao? Có gì mà hiểu lầm? Nhà họ Tạ chúng ta giờ ở Kinh thành cũng không còn mặt mũi nào mà gặp người nữa, toàn bộ đã trở thành thể diện của Sở quản sự ngài đây rồi, may mà ngài còn thay nhà ta suy nghĩ, giờ thì cũng không cần phải phiền đến Sở đại quản sự thay chúng ta ưu tư nữa!"
Sở Lâm Lang giả vờ như không nghe ra lời châm chọc lạnh lùng của vương phi, vẫn thong thả nói: "Nếu là lỗi của nô gia thì nô gia nhất định sẽ nhận, nhưng không phải chuyện mà nô gia làm thì cũng không có lý do nào phải thay người khác gánh thùng phân này. Vương phi, ngài rõ tính cách của ta sẽ tuyệt đối không làm chuyện ngu ngốc rồi còn chạy đến cầu xin người khác tha thứ. Ngài thật sự cho rằng ta đã lấy lễ vật bồi thường của Tạ gia rồi lại không quản được miệng của mình, đi khắp nơi hủy hoại thanh danh của Tạ nhị tiểu thư sao?"
Sở Lâm Lang nửa ngẩng đầu lên, khẳng định nói: "Chẳng lẽ vương phi thật sự không biết rằng chuyện này đúng là từ Tạ gia truyền ra."
Tạ vương phi vốn còn không tin nhưng không ngờ rằng Sở Lâm Lang lại có thể nói ra tên họ của thị thiếp An gia, còn có thể đầu đuôi nói một cách rõ ràng, chắc chắn, không phải là do nhất thời bịa đặt ra.
Tất nhiên là mấy chuyện này Lâm Lang cũng không đưa ra được bằng chứng gì, càng không dám nói chuyện cháu trai của An gia còn tạm giữ thuyền của Thái tử.
Chỉ là hôm nay nàng đã đặt đề tài này ở đây, nếu Tạ tướng quân có để tâm, tổng vẫn có thể tra ra.
Người đến không phải ai khác mà chính là Lục điện hạ gầy như que củi.
Từ khi hắn cãi nhau với ân sư thì mọi việc đều không thuận. Gần đây còn bị phụ hoàng quở trách nên có chút chán ăn mất ngủ, tay chân lại càng lúc càng thêm gầy.
Tiếc là hắn ngồi ngay ngắn cả nửa ngày trong sảnh cũng không thấy người đâu, hỏi ra mới biết là quản sự phủ Đại Lý Tự Thiếu khanh đi gặp vương phi của hắn.
Tiệc rượu này Lục điện hạ Lưu Lăng uống đến mức mây mù sương mờ, nghe thấy Thái tử nói mấy chuyện như thuyền bè, còn có chuyện của Lão Tứ, hắn cũng chỉ biết ậm ừ ứng phó.
Chỉ là ý trong lời Thái tử lại khiến hắn có hơi sợ hãi.
Thái tử nói rằng huynh đệ đã trưởng thành của hắn không nhiều nhưng hắn rất hy vọng lục đệ mảnh mai như giá đỗ của hắn có thể sống thọ trăm tuổi.
Khi ra khỏi Thái tử phủ, ngay cả lót giày của Lục điện hạ cũng ướt đẫm mồ hôi.
Đúng lúc vừa rồi khi nghe Sở Lâm Lang nói có một vị quan viên họ An quản đường thủy quen thói giương cờ hiệu của hắn đòi tiền hối lộ thuyền bè, Lục điện hạ bỗng như được đả thông kinh mạch, suy ngẫm ra được hết thảy.
Khó trách sao Thái tử lại nói hắn nói có thuyền bị bắt giữ, còn nói rằng hy vọng lục đệ cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, người khôn biết giữ mình chút.
Lục điện hạ dùng lời dịu dàng an ủi Sở thị rồi lại tự mình tiễn nàng ra cửa, một lúc lâu sau mới quay lại.
Vương phi nén nước mắt hỏi Lục điện hạ sao lại thân thiết như vậy với một nữ tử làm huỷ hoại thanh danh nhà ngoại nàng?
Lục điện hạ chỉ về phía nàng rồi nhảy dựng lên như sấm, hỏi nhà nàng đều là loại thân thích chó má gì? Lại dám lấy danh nghĩa của hắn đem đi lừa bịp khắp nơi.
Lục vương phi nghe lời Lục điện hạ xong, trong lòng vô cùng kinh hoàng, đặc biệt là khi nàng nghe Lục điện hạ nói, Thái tử đã từng tự mình nhắc nhở hắn, lòng lại càng thêm run sợ.
Dù sao nha đầu chết tiệt này giờ cũng có Chu gia gánh, tệ nhất cũng chỉ là hài tử nàng sinh ra và nàng không ngóc đầu lên làm người được thôi.
Lục điện hạ vừa mới bị bệ hạ quở trách, phải phạt quỳ trong thư phòng khiến cho ai cũng biết rằng chút ân sủng được nhìn thấy trước kia sắp tiêu tan không còn gì.
Nếu như người của An gia thật sự không biết sống chết là gì, ở bên ngoài chỉ biết mang ô danh cho phụ thân và điện hạ, vậy thì có chết vạn lần cũng đáng!
Nhìn dáng vẻ Lục điện hạ nói chuyện ân cần dịu dàng với Sở Lâm... Chẳng lẽ đại cô nương nhà họ nhẫn nhục chịu đựng, hy sinh cái gì, nên mới được Lục điện hạ đối đãi như vậy?
Nhưng Lục điện hạ luôn miệng nói một hồi rằng chỉ là hiểu lầm, tối nay sẽ thả người ra, nàng cũng tạm coi là thật, cứ đến nha môn đợi một chút vậy.
Một lúc sau, cuối cùng cũng thấy Hạ Thanh Vân dẫn theo đám huynh đệ bang muối xoa nửa khuôn mặt sưng tím đi ra từ nha môn.
Hạ Thanh Vân ở bên trong đã bị đánh đến không có mấy chỗ lành lặn, vừa bị muội muội đấm liền đau đến loạng choạng.
Đợi nghe lời muội muội xong, hắn liền áy náy nhìn về phía Sở Lâm Lang vẫn đang đứng yên ở một bên.
Đại cô nương đứng dưới ánh đèn vẫn diễm lệ động lòng người như trong hồi ức, chỉ là đôi mắt kia nhìn hắn có hơi u oán, khiến hắn có chút xấu hổ không dám ngẩng mặt.
Sở Lâm Lang không muốn nói nhiều trước nha môn, chỉ nói được rồi, có gì về rồi hẵn nói.
Mấy người bọn họ đều ở khách điếm nhưng giờ này trở về, chỉ sợ khách điếm cũng đã tắt bếp, sẽ không ăn được cơm.
Hơn nữa họ còn mang thương tích trên người, cũng phải bôi chút thuốc mới được.
Sở Lâm Lang nhìn canh giờ, nàng biết đại nhân dạo gần đây đều đến giờ Hợi mới về, bây giờ vẫn còn sớm.
Thế là đám người này được Sở Lâm Lang dẫn về ngõ Tập Tuệ trước.
Bụng họ đã đói meo, chưa được ăn chút cơm nào, may là trong nồi còn có sẵn thịt xào giòn, hai nha hoàn liền làm cho họ tô mì canh thịt xào giòn ăn.
Hạ Thanh Vân vừa bôi xong thuốc liền nhận lấy tô mì từ tay Sở Lâm Lang, trong lòng có chút trăm mối ngổn ngang, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ thấp giọng nói: "Đại cô nương, ta... thật sự không cố ý gây phiền phức cho người."
Sở Lâm Lang gắp một miếng thịt xào giòn lớn từ nồi đất bỏ vào bát hắn, bình thản nói: "Đã không sao rồi, đừng nhắc lại nữa. Sau này ta với Chu gia cũng không còn liên quan gì, ngươi không cần nói gì với người của Chu gia nữa."
Từ miệng của muội muội mình, Hạ Thanh Vân đã biết chuyện đại cô nương giờ đến phủ Thiếu khanh làm quản sự.
Nhưng trong lòng hắn, đại cô nương là người nên được nâng niu trong lòng bàn tay, sao có thể làm tôi tớ như vậy?
Sở Lâm Lang thấy hắn như vậy liền nhịn không được mà bật cười, nàng lấy ra khăn tay đưa cho hắn rồi dịu dàng nói: "Về sớm làm gì? Ngươi ở bên ngoài kinh doanh thuyền muối cho tốt, ta mới yên tâm..."
Hạ Thanh Vân ngây ngốc nhìn gương mặt cười tươi như hoa của đại cô nương, bàn tay to của hắn nhận khăn tay có hơi mất khống chế, vừa khéo lại nắm lấy tay của Sở Lâm Lang.
Nào ngờ rằng, đúng lúc này, chủ nhân của phủ Thiếu khanh cùng tiểu thị đã lặng lẽ bước vào sân.
Tư Đồ Thịnh về đến nhà cũng không cần gõ cổng gì, chỉ đẩy cổng rồi nhẹ nhàng bước vào sân.
Vốn khi ngửi thấy mùi thơm thịt xào giòn liền đoán rằng Lâm Lang nấu mì canh cho hắn, Tư Đồ Thịnh còn mang theo một tia cười.
Loại cảm giác bị mạo phạm nặng nề này khiến nụ cười trên mặt Tư Đồ Thịnh dần lạnh đi, ánh mắt sáng quắc như đuốc, cất giọng hỏi: "Sao... Ta trở về không đúng lúc ư?"
/47
|