“Lòng dạ hiểm độc! Lòng dạ siêu cấp hiểm độc!” Đây là đánh giá cô đưa cho Giang Trì Chu.
Không muốn đổi mẹ nhưng có thể thêm nhiều mẹ, nào có loại chuyện tốt như vậy chứ?
Xe khởi động vững vàng, người lớn nói đến chuyện tiệc sinh nhật, tiếng hai đứa nhỏ nói thầm vừa lúc bị che lấp.
Giang Trì Chu cố ý nhắc tới chuyện xấu hổ khi còn nhỏ để chê cười cô, Nhan Hi lén lút chọt vào eo người kia lại bị bắt được, cái tay không an phận kia bị đè dưới đệm, không thể động đậy.
“Buông em ra!” Cô véo bên tai cảnh cáo Giang Trì Chu.
Người nọ lại làm bộ không nghe thấy, ngay cả ánh mắt cũng không chếch đi nửa phần, như thể chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Nỗ lực muốn thoát khỏi, khuỷu tay không cẩn thận đụng vào người bên trái, Triệu Thu Tĩnh hoài nghi quay đầu nhìn cô một cái, thấy hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi đó thì cũng không lên tiếng.
Chờ Triệu Thu Tĩnh dời tầm mắt, Nhan Hi âm thầm cắn răng, bàn tay phải vẫn như cũ bị khống chế chỉ có thể duy trì trạng thái kia.
Cô cảm thấy Giang Trì Chu càng ngày càng quá đáng!
Không nhắm vào cô giống khi còn nhỏ, lại có thể đàn áp cô hơn khi còn nhỏ.
Không thể tiếp tục như vậy được! Cô phải cố gắng nghĩ biện pháp xoay chuyển địa vị.
Trong lòng đang nói thầm, bỗng nhiên thấy ba Giang ở ghế phụ quay đầu lại, cả người Nhan Hi cứng đờ, thậm chí cũng không dám động tay động chân.
Cũng may, ba Giang cũng chẳng phát hiện ra động tác nhỏ của hai đứa trẻ.
“Chu Chu, những món quà kia của con ba đã sắp xếp người đưa về nhà, con đừng đánh mất danh sách.” Bởi vì nguyên nhân công việc, ba Giang đã sớm luyện tửu lượng tốt ngàn ly không say, hôm nay uống cùng khách khứa rất nhiều nhưng vẫn duy trì mấy phần tỉnh táo như cũ.
“Biết rồi ba.” Giang Trì Chu gật đầu.
Chờ ba Giang xoay người lại, hai đứa nhỏ lại lặng lẽ thảo luận về một chủ đề mới, “Sinh nhật 18 tuổi thật ghê gớm ha, nhận quà cũng phải dùng danh sách để nhớ.”
Lời này nghe ra vẻ chua lòm.
“Ghen tị hử?” Giang Trì Chu hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn cô.
“Không có!” Nhan Hi phủ nhận.
Nhưng cô còn có một nghi ngờ ẩn giấu thật lâu, “Em Tiết tặng anh cái gì?”
Cô nhớ rõ Tiết Vân San cũng xách theo một hộp quà, trăm phần trăm là chuẩn bị quà vì Giang Trì Chu.
“Không biết.” Giang Trì Chu trả lời một cách bình thản.
“Có phải trong đống quà hay không? Trở về mở ra xem ha?” Quà mang đến khách sạn, hẳn là được cất chung một chỗ.
Nhưng ngay sau đó, Giang Trì Chu lại lần nữa cho cô đáp án phủ định, “Không nhận.”
“Hả?” Giang Trì Chu không nhận quà của em Tiết sao? Đột nhiên có tí vui vẻ là chuyện sao thế ~
*
Nhà hai người ở cùng tầng, sau khi ra khỏi thang máy thì chia làm hai hướng, phụ huynh hai bên khách sáo chào tạm biệt, chỉ có Giang Trì Chu đưa cho cô vài ánh mắt ra hiệu trước khi về nhà.
Hứ ~
Cô là cái loại người nói không giữ lời sao?
Sau khi vào cửa nhà, Nhan Hi chui vào phòng ngủ nhanh như chớp, lấy ra một hộp quà hình chữ nhật màu đen với một logo màu vàng đồng bắt mắt từ ngăn kéo của tủ đầu giường.
Cầm hộp quà lên, cô xoay người rời khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bước qua phòng khách, Triệu Thu Tĩnh đang nằm nghỉ ngơi trên sô pha, lười nhác liếc nhìn cô rồi truy hỏi hành tung của con gái, “Đi chỗ nào?”
“Ban ngày con quên mang quà cho Giang Trì Chu, bây giờ con lấy qua cho ổng.” Giơ hộp quà trong tay lên, chứng minh bản thân không có nói dối.
“Con cái đứa nhỏ này, quà 18 tuổi của người ta cũng có thể quên, mau đi đi.” Triệu Thu Tĩnh không ngăn cản xíu nào, liên tục xua tay bảo cô nhanh chóng đi tặng.
Ở trong mắt bà, hai đứa nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm tốt đẹp, mấy năm trước đã thấy con gái nhận được quà Giang Trì Chu tặng vào dịp sinh nhật, con gấu lớn nhất vẫn còn ở trong phòng.
Bởi vì cái gọi là có qua có lại, bà vô cùng ủng hộ cách duy trì mối quan hệ bình thường của bọn trẻ.
“Dạ.” Nhan Hi ôm chặt hộp quà rồi biến mất ở phòng khách.
Không trực tiếp gõ cửa, cô đang định gửi tin nhắn cho Giang Trì Chu thì cánh cửa trước mặt lại mở ra lần nữa, người muốn tìm đã dựa ở cửa, ôm cây đợi thỏ.
Nhan Hi mới vừa vào phòng khách đã phát hiện những hộp quà chưa mở được xếp ngay ngắn dựa vào tường, “Ôi, thật nhiều.”
Quên bản thân là tới để tặng quà, ngược lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với quà của người khác.
“Em thích à?” Giang Trì Chu đứng im tại chỗ, không có cảm giác chờ mong với quà tặng, tất nhiên cũng không cần mở ra vội, “Em thích cái nào cứ lấy.”
“Này, em là cái kiểu người ham món lợi nhỏ sao?” Sao cô có thể đi lấy quà người khác tặng chứ.
Hai người lớn không ở phòng khách, nhưng không bảo đảm khi nào bọn họ sẽ xuất hiện, đứng tặng quà ở cửa cũng không thích hợp nên địa điểm tốt nhất vẫn là phòng Giang Trì Chu.
Cô đã đến nhiều lần, ngựa quen đường cũ.
“Anh cũng không biết đâu mẹ em đối xử với anh tốt lắm, nghe nói em quên tặng quà cho anh thì thúc giục em lại đây.” Đây là sự ghen tị đến từ con gái ruột.
“Vậy thay anh cảm ơn dì Triệu.” Giang Trì Chu yên tâm thoải mái thừa nhận phần “Thiên vị” đến từ người lớn.
“Được rồi, thuận tiện em truyền đạt thêm một chút, anh muốn nhận mẹ em làm mẹ.” Cô nghiến răng nghiến lợi, chua không chịu được.
Giang Trì Chu hít hà một hơi, uyển chuyển từ chối, “Trái lại cũng không cần……”
Anh cũng không muốn ở trước một độ tuổi nhất định nào đó có bất kỳ một mối quan hệ danh nghĩa lung tung rối loạn gì với dì Triệu nhà bên.
Tạm dừng một lát, Giang Trì Chu lại bổ sung thêm một câu không mặn không nhạt: “Nhưng chờ mấy năm nữa, có thể suy xét.”
Nhan Hi: “?”
Nhận mẹ nuôi còn muốn chọn thời gian à?
Không muốn chậm trễ thêm thời gian, tầm mắt của Giang Trì Chu cuối cùng cũng rơi vào hộp quà màu đen trong vòng tay Nhan Hi, anh đưa tay ra đòi, “Quà.”
“Ngày thường hình người dạng người rất hào phóng, cứ giữ tìm em đòi quà.” Nhỏ giọng nói thầm hai tiếng, Nhan Hi trực tiếp đặt hộp vào lòng bàn tay anh, cố ý dùng sức đè xuống.
“Không đòi em, thì đòi ai?” Anh ngước cằm lên, ngón tay móc lấy rìa hộp quà với vẻ mặt đắc ý.
Những người khác cũng chưa chắc anh vui lòng nhận.
Những món quà của người lớn là xem ở mặt mũi cha mẹ anh, mà lúc anh mời Tống Phi Dương và những bạn đồng lứa, trước tiên anh đã có nói là đừng tặng quà, chỉ cần có mặt.
Cho dù là có người đưa tới cửa, anh cũng quyết đoán từ chối, bởi vì rõ ràng mình rất ích kỷ, rất khó thích những món quà không được mong đợi.
Mà món quà anh chờ mong cũng chỉ có một, bất chấp một chút thì như thế nào?
“Anh có thể mở nó ra không?” Đôi tay khống chế chiếc hộp hình chữ nhật, tò mò trong lòng hoàn toàn được khơi lên, anh gấp không chờ nổi muốn nhìn xem bảo vật bên trong.
“Hiện tại nhớ tới khách sáo á hả?” Cô mè nheo hừ một tiếng, chảnh cún ngước cằm lên, ngược lại cũng không phản bác.
Những ngón tay thon dài ấn vào mép hộp quà, mở nắp hộp quà ra, đồ bên trong khiến Giang Trì Chu cảm thấy hơi kinh ngạc.
Từ từ rút ra, đó là một một chiếc cà vạt dài bằng tơ tằm, đan chéo màu xanh, độ rộng 8.5cm, góc nghiêng tiêu chuẩn 45 độ có thể khiến cà vạt đạt được độ xếp nếp tốt nhất.
Thấy anh nhìn chằm chằm vào món quà im lặng không nói, Nhan Hi đột nhiên cảm thấy hơi khẩn trương, vẫn là lần đầu tiên cô tặng loại đồ vật này, “Trước khi em mua có từng tra, chiều rộng 8cm phù hợp cho đi chơi, cũng thích hợp với trang phục chính thức……”
Lải nhải nói một đống, tất cả đều là những kiến thức tra được từ Bách khoa toàn thư Baidu, đến cuối cùng bản thân cũng không biết mình đã nói gì nữa nên trở lại với một vấn đề: “Anh cảm thấy thế nào?”
Anh hít sâu một hơi, giọng điệu trầm ổn hơn vừa rồi rất nhiều, thấp giọng bảo, “Anh rất thích.”
“Phù……” Được tán thành, Nhan Hi nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi.”
Trước đó đã nhiều lần nhắc nhở cô rằng sinh nhật lần thứ 18 có ý nghĩa vô cùng quan trọng, còn tưởng rằng anh có bao nhiêu yêu cầu kỳ lạ ấy chứ, đối với người tặng quà mà nói, việc nhận được tán thành về món quà chính là đáp án tốt nhất.
Ánh mắt trói chặt vào chiếc cà vạt sọc, Giang Trì Chu trầm giọng hỏi: “Sao nghĩ đến mua cái này?”
Trước đây anh đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, anh cho rằng Nhan Hi sẽ tặng các loại thiết bị điện tử thường dùng hằng ngày, kết quả ngoài dự đoán, mang đến cho anh bất ngờ khác.
“Chỉ cảm thấy, ý nghĩa tương đối đặc biệt.” Nói cho anh đáp án trong lòng, trên mặt tự nhiên nở nụ cười, “Quà trưởng thành mà.”
Cô chưa bao giờ gặp qua Giang Trì Chu đeo cà vạt, con trai tuổi này hình như sẽ không mặc trang phục chính thức, dưới cái nhìn của cô, vest và cà vạt giống như là tiêu chí trưởng thành hơn. Lễ trưởng thành 18 tuổi vốn có ý nghĩa phi phàm.
Có lẽ chờ anh chân chính bước vào xã hội thì còn sẽ được càng nhiều cà vạt tốt hơn, nhưng khẳng định anh vĩnh viễn cũng sẽ không thể quên được sinh nhật 18 tuổi hôm nay, nhận được phần quà đặc biệt này.
Dấu vết của thời gian có thể bị xóa nhòa nhưng ký ức chân thật thì không.
Cô muốn để Giang Trì Chu nhớ kỹ cô cả đời!
Chiếc cà vạt mới tinh treo trên tay Giang Trì Chu, cánh tay giơ ngang trên không, tâm trạng anh cực tốt cong khóe môi lên, “Quà không tệ lắm, anh rất vừa lòng, không bằng em giúp anh đeo lên nhé?”
“Nói đùa cái gì vậy, nào có mặc áo thun đeo cà vạt lúc nhàn rỗi chứ.” Nhan Hi chỉ vào chiếc áo thun rộng thùng thình của anh, hoàn toàn không khớp với chiếc cà vạt mà cô chuẩn bị chút nào.
“Chờ đã.” Giang Trì Chu không khỏi mở cửa hông tủ quần áo ra, lay giá áo.
Tủ quần áo của chàng trai vô cùng sạch sẽ, bởi vì không giống con gái trong tủ có nhiều loại quần áo đến nỗi không nhét vừa vào tủ, kiểu dáng quần áo nhà anh đều tương đối cùng một kiểu, cũng rõ ràng loại quần áo nào được đặt ở nơi đó.
Rút ra một chiếc áo sơ mi màu trắng từ giữa, gỡ móc áo xuống, Giang Trì Chu xoay người quay mặt về phía cô.
Không cần phải nói cũng biết bây giờ anh đang định làm cái gì, Nhan Hi nhanh chóng giơ tay che hai mắt lại, “Bây giờ anh phải thay quần áo sao?”
“Em có thể đi ra ngoài chờ anh một chút.” Anh nhẹ nhàng nhéo một góc quần áo, cười như không cười.
Nhan Hi lập tức đứng dậy, mới vừa tới gần cửa đã nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có thể là mẹ Giang hoặc là ba Giang đi lại ở bên ngoài.
Bây giờ cô đi ra ngoài, xấu hổ cỡ nào?
Quyết định chắc chắn, cô dứt khoát đứng ở cửa, đối mặt với vách tường tiếp tục che mắt, “Anh thay đi.”
Cô cũng muốn nhìn xem Giang Trì Chu thay sơ mi trắng thắt cà vạt là dáng vẻ gì……
Áo sơ mi được ném lên trên giường, màu trắng thuần và màu đen tương phản rõ rệt, giọng Giang Trì Chu nhẹ nhàng, nghe không ra chút khúc mắc nào, “Anh thay đó, em cũng đừng nhìn lén.”
“Hứ…… Cũng không phải chưa thấy qua.” Cô còn từng xem ảnh tắm của Giang Trì Chu đấy nhá, thay cái áo trên, có thể thế nào?
Trong phòng rất yên tĩnh, ngay cả khi động tĩnh nhỏ nhất lúc quần áo cọ vào nhau cũng có thể nghe thấy rõ ràng, Nhan Hi dựng lỗ tai lên, từng chút vặn vẹo cổ sang một bên, ước chừng thoáng nhìn Giang Trì Chu đang giơ tay thay quần áo.
Giang Trì Chu thong thả ung dung cài cúc áo màu trắng, từng nút từng nút, nhét ngay ngắn vào lỗ khóa, khóe mắt nhìn thấy động tác nhỏ không an phận của người nọ cạnh cửa thì khóe miệng hơi vểnh lên.
Chuyện càng không cho cô làm thì càng quấy nhiễu ngứa ngáy trong lòng cô.
Vốn chỉ thay quần áo, Nhan Hi lại cảm thấy cảm thấy quá trình chờ đợi này rất lâu, cô hoài nghi Giang Trì Chu cố ý cọ tới cọ lui kéo dài thời gian, “Giang Trì Chu anh thay xong chưa?”
“Tự em xoay qua xem chẳng phải sẽ biết sao.” Giang Trì Chu không trực tiếp cho đáp án, giọng điệu nghe ra như là đang trêu cô hơn.
Tính thời gian, ít nhất ba phút trở lên, cho dù là mấy chục nút thắt cũng phải cài xong. Nhan Hi không hề chuẩn bị xoay người sang chỗ khác thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng và không biết phải nói gì, chỉ có thể nhéo cổ họng ho khan.
Áo sơ mi một nửa chưa cài, hình thành hình chữ V không quá quy tắc, cơ bụng quyến rũ nửa ẩn nửa lộ khiến người xem trực tiếp nuốt nước miếng.
“Anh anh anh làm cả buổi ngay cả nút cũng chưa cài xong hả!” Cài một nửa lộ một nửa coi như chuyện gì đây??? Lại không phải để khoe dáng người!
Giang Trì Chu ngược lại là dáng vẻ không thèm để ý, “À, cảm thấy có hơi nóng, dứt khoát không cài.”
“Nhưng anh muốn thắt cà vạt á.” Lần đầu tiên đeo cà vạt, dù sao cũng phải chính thức một chút chứ?
Lỏng lẻo sao được.
Nhan Hi nhắc tới lời này, chiếc cà vạt đan chéo màu xanh lam đã bị Giang Trì Chu đưa về phía trước, lọt vào trong tay cô, “Vậy phiền em rồi.”
Bị giao một nhiệm vụ dư thừa số một, Nhan Hi nhíu mày: Đây là ý tứ định để cô tự mình hầu hạ ư?
Không chờ cô tỏ vẻ kháng nghị, Giang Trì Chu đã dùng lý do đứng đắn để thuyết phục cô, “Dù sao, đây là quà sinh nhật tuổi 18 em tặng anh, không phải sao?”
Nhan Hi líu lưỡi.
Rất nhiều người vô cùng coi trọng giới hạn độ tuổi 18 này, cô mới biết được hoá ra Giang Trì Chu – kiểu người tự ý hành sự từ nhỏ cũng sẽ nhấn mạnh năm lần bảy lượt.
Một khi đã như vậy……
“Được thôi, nể mặt hôm nay sinh nhật anh, em chiều theo nhường anh.” Đây là sinh nhật mới có đặc quyền.
Lúc mua cà vạt sợ hãi dẫm mìn, tìm tòi qua ở trên mạng không ít video, trong đó cũng bao gồm cách thắt.
Cô nhớ rõ có cái nút thắt Four in hand đơn giản và nút Windsor phức tạp, cái trước học được, cái sau bị phế đi.
Trước khi thắt cà vạt còn phải cài lại những chiếc nút còn một nửa hở của anh, đôi tay Nhan Hi chia ra bắt lấy hai bên quần áo, tư thế không được tự nhiên nắm chặt cúc áo cài vào khóa mắt.
Giang Trì Chu cụp mắt xuống, có thể thấy rõ ràng cô gái đứng ở trước người, thần thái nghiêm túc vì anh hoàn thành phần quà sinh nhật tuổi 18 này.
Cái trán trơn bóng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trong phòng, gương mặt thanh tú trắng nõn phóng đại trước mắt anh, như được phủ một lớp sương trắng mờ ảo, không đẹp quá rõ ràng.
Vốn muốn quyến rũ cô động lòng, đến cuối cùng khó có thể tự khống chế lại là anh, cách gần đến như vậy, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập hỗn loạn.
Điều anh thực sự muốn từ Nhan Hi chưa bao giờ là một phần quà đơn giản hoặc là một thực thể phức tạp, mà là trong lòng cô……
Cổ áo sơ mi của anh cứng đờ, Nhan Hi cẩn thận giúp anh vuốt phẳng nếp gấp ở những chỗ khác, đột nhiên lên tiếng chỉ thị, “Anh cúi đầu.”
Chiếc cà vạt thật dài được đặt giữa tay anh, Nhan Hi chỉ huy anh phối hợp.
Giang Trì Chu cúi đầu về phía cô, Nhan Hi nâng cao cổ áo vòng ra sau cổ, trái phải giao nhau, cổ áo rộng ở trên, vòng xuống tạo thành một nút ngang, sau đó mở rộng cổ áo từ đầu dưới lên trên, cuối cùng cuối cùng luồn xuống nút thắt ngang.
“Ôi chao, thật sự xong rồi nè!” Nhan Hi vỗ tay, vui vẻ vì bản thân đeo cà vạt thành công, cảm giác phấn khích nho nhỏ vì hoàn thành thành tựu nào đó.
“Trước buộc nơ chặt, được chứ?” Giang Trì Chu cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc nơ chưa hoàn thành, lên tiếng nhắc nhở.
“Ờ ờ, ha ha.” Cô không tim không phổi lộ ra gương mặt tươi cười, cầm lấy chiếc nơ đẩy lên trên, dùng sức quá độ thít chặt cổ Giang Trì Chu.
“Khụ…”
Hầu kết bị chạm vào, cổ họng ngứa ngáy ho khan một tiếng, Giang Trì Chu cắn răng nhắc nhở, “Mưu sát là phạm pháp.”
“Ngại ghê, em sẽ làm lại lần nữa.” Nhan Hi nhanh chóng thắt dây nơ và kéo nó ra, kết quả chiếc nơ buộc bị biến dạng lại phải làm lại từ đầu.
Cà vạt đan xen, lặp lại những bước thắt nút trước đó, vào lúc kết quả cuối cùng, Giang Trì Chu bỗng nhiên nắm tay cô, “Anh dạy cho em.”
Bàn tay to dày rộng bao phủ năm ngón tay thon thả của cô gái, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay luân phiên truyền đến, mang theo ma lực, dẫn dắt cô nắm lấy đầu gút, khống chế lực đẩy nó về phía cổ áo sơ mi.
Cô rõ ràng thấy yết hầu của Giang Trì Chu nhô ra trước cổ trượt lên trượt xuống, trái tim nóng bỏng “thình thình thịch” như là muốn nhảy ra.
Không muốn đổi mẹ nhưng có thể thêm nhiều mẹ, nào có loại chuyện tốt như vậy chứ?
Xe khởi động vững vàng, người lớn nói đến chuyện tiệc sinh nhật, tiếng hai đứa nhỏ nói thầm vừa lúc bị che lấp.
Giang Trì Chu cố ý nhắc tới chuyện xấu hổ khi còn nhỏ để chê cười cô, Nhan Hi lén lút chọt vào eo người kia lại bị bắt được, cái tay không an phận kia bị đè dưới đệm, không thể động đậy.
“Buông em ra!” Cô véo bên tai cảnh cáo Giang Trì Chu.
Người nọ lại làm bộ không nghe thấy, ngay cả ánh mắt cũng không chếch đi nửa phần, như thể chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Nỗ lực muốn thoát khỏi, khuỷu tay không cẩn thận đụng vào người bên trái, Triệu Thu Tĩnh hoài nghi quay đầu nhìn cô một cái, thấy hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi đó thì cũng không lên tiếng.
Chờ Triệu Thu Tĩnh dời tầm mắt, Nhan Hi âm thầm cắn răng, bàn tay phải vẫn như cũ bị khống chế chỉ có thể duy trì trạng thái kia.
Cô cảm thấy Giang Trì Chu càng ngày càng quá đáng!
Không nhắm vào cô giống khi còn nhỏ, lại có thể đàn áp cô hơn khi còn nhỏ.
Không thể tiếp tục như vậy được! Cô phải cố gắng nghĩ biện pháp xoay chuyển địa vị.
Trong lòng đang nói thầm, bỗng nhiên thấy ba Giang ở ghế phụ quay đầu lại, cả người Nhan Hi cứng đờ, thậm chí cũng không dám động tay động chân.
Cũng may, ba Giang cũng chẳng phát hiện ra động tác nhỏ của hai đứa trẻ.
“Chu Chu, những món quà kia của con ba đã sắp xếp người đưa về nhà, con đừng đánh mất danh sách.” Bởi vì nguyên nhân công việc, ba Giang đã sớm luyện tửu lượng tốt ngàn ly không say, hôm nay uống cùng khách khứa rất nhiều nhưng vẫn duy trì mấy phần tỉnh táo như cũ.
“Biết rồi ba.” Giang Trì Chu gật đầu.
Chờ ba Giang xoay người lại, hai đứa nhỏ lại lặng lẽ thảo luận về một chủ đề mới, “Sinh nhật 18 tuổi thật ghê gớm ha, nhận quà cũng phải dùng danh sách để nhớ.”
Lời này nghe ra vẻ chua lòm.
“Ghen tị hử?” Giang Trì Chu hơi nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn cô.
“Không có!” Nhan Hi phủ nhận.
Nhưng cô còn có một nghi ngờ ẩn giấu thật lâu, “Em Tiết tặng anh cái gì?”
Cô nhớ rõ Tiết Vân San cũng xách theo một hộp quà, trăm phần trăm là chuẩn bị quà vì Giang Trì Chu.
“Không biết.” Giang Trì Chu trả lời một cách bình thản.
“Có phải trong đống quà hay không? Trở về mở ra xem ha?” Quà mang đến khách sạn, hẳn là được cất chung một chỗ.
Nhưng ngay sau đó, Giang Trì Chu lại lần nữa cho cô đáp án phủ định, “Không nhận.”
“Hả?” Giang Trì Chu không nhận quà của em Tiết sao? Đột nhiên có tí vui vẻ là chuyện sao thế ~
*
Nhà hai người ở cùng tầng, sau khi ra khỏi thang máy thì chia làm hai hướng, phụ huynh hai bên khách sáo chào tạm biệt, chỉ có Giang Trì Chu đưa cho cô vài ánh mắt ra hiệu trước khi về nhà.
Hứ ~
Cô là cái loại người nói không giữ lời sao?
Sau khi vào cửa nhà, Nhan Hi chui vào phòng ngủ nhanh như chớp, lấy ra một hộp quà hình chữ nhật màu đen với một logo màu vàng đồng bắt mắt từ ngăn kéo của tủ đầu giường.
Cầm hộp quà lên, cô xoay người rời khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bước qua phòng khách, Triệu Thu Tĩnh đang nằm nghỉ ngơi trên sô pha, lười nhác liếc nhìn cô rồi truy hỏi hành tung của con gái, “Đi chỗ nào?”
“Ban ngày con quên mang quà cho Giang Trì Chu, bây giờ con lấy qua cho ổng.” Giơ hộp quà trong tay lên, chứng minh bản thân không có nói dối.
“Con cái đứa nhỏ này, quà 18 tuổi của người ta cũng có thể quên, mau đi đi.” Triệu Thu Tĩnh không ngăn cản xíu nào, liên tục xua tay bảo cô nhanh chóng đi tặng.
Ở trong mắt bà, hai đứa nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm tốt đẹp, mấy năm trước đã thấy con gái nhận được quà Giang Trì Chu tặng vào dịp sinh nhật, con gấu lớn nhất vẫn còn ở trong phòng.
Bởi vì cái gọi là có qua có lại, bà vô cùng ủng hộ cách duy trì mối quan hệ bình thường của bọn trẻ.
“Dạ.” Nhan Hi ôm chặt hộp quà rồi biến mất ở phòng khách.
Không trực tiếp gõ cửa, cô đang định gửi tin nhắn cho Giang Trì Chu thì cánh cửa trước mặt lại mở ra lần nữa, người muốn tìm đã dựa ở cửa, ôm cây đợi thỏ.
Nhan Hi mới vừa vào phòng khách đã phát hiện những hộp quà chưa mở được xếp ngay ngắn dựa vào tường, “Ôi, thật nhiều.”
Quên bản thân là tới để tặng quà, ngược lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với quà của người khác.
“Em thích à?” Giang Trì Chu đứng im tại chỗ, không có cảm giác chờ mong với quà tặng, tất nhiên cũng không cần mở ra vội, “Em thích cái nào cứ lấy.”
“Này, em là cái kiểu người ham món lợi nhỏ sao?” Sao cô có thể đi lấy quà người khác tặng chứ.
Hai người lớn không ở phòng khách, nhưng không bảo đảm khi nào bọn họ sẽ xuất hiện, đứng tặng quà ở cửa cũng không thích hợp nên địa điểm tốt nhất vẫn là phòng Giang Trì Chu.
Cô đã đến nhiều lần, ngựa quen đường cũ.
“Anh cũng không biết đâu mẹ em đối xử với anh tốt lắm, nghe nói em quên tặng quà cho anh thì thúc giục em lại đây.” Đây là sự ghen tị đến từ con gái ruột.
“Vậy thay anh cảm ơn dì Triệu.” Giang Trì Chu yên tâm thoải mái thừa nhận phần “Thiên vị” đến từ người lớn.
“Được rồi, thuận tiện em truyền đạt thêm một chút, anh muốn nhận mẹ em làm mẹ.” Cô nghiến răng nghiến lợi, chua không chịu được.
Giang Trì Chu hít hà một hơi, uyển chuyển từ chối, “Trái lại cũng không cần……”
Anh cũng không muốn ở trước một độ tuổi nhất định nào đó có bất kỳ một mối quan hệ danh nghĩa lung tung rối loạn gì với dì Triệu nhà bên.
Tạm dừng một lát, Giang Trì Chu lại bổ sung thêm một câu không mặn không nhạt: “Nhưng chờ mấy năm nữa, có thể suy xét.”
Nhan Hi: “?”
Nhận mẹ nuôi còn muốn chọn thời gian à?
Không muốn chậm trễ thêm thời gian, tầm mắt của Giang Trì Chu cuối cùng cũng rơi vào hộp quà màu đen trong vòng tay Nhan Hi, anh đưa tay ra đòi, “Quà.”
“Ngày thường hình người dạng người rất hào phóng, cứ giữ tìm em đòi quà.” Nhỏ giọng nói thầm hai tiếng, Nhan Hi trực tiếp đặt hộp vào lòng bàn tay anh, cố ý dùng sức đè xuống.
“Không đòi em, thì đòi ai?” Anh ngước cằm lên, ngón tay móc lấy rìa hộp quà với vẻ mặt đắc ý.
Những người khác cũng chưa chắc anh vui lòng nhận.
Những món quà của người lớn là xem ở mặt mũi cha mẹ anh, mà lúc anh mời Tống Phi Dương và những bạn đồng lứa, trước tiên anh đã có nói là đừng tặng quà, chỉ cần có mặt.
Cho dù là có người đưa tới cửa, anh cũng quyết đoán từ chối, bởi vì rõ ràng mình rất ích kỷ, rất khó thích những món quà không được mong đợi.
Mà món quà anh chờ mong cũng chỉ có một, bất chấp một chút thì như thế nào?
“Anh có thể mở nó ra không?” Đôi tay khống chế chiếc hộp hình chữ nhật, tò mò trong lòng hoàn toàn được khơi lên, anh gấp không chờ nổi muốn nhìn xem bảo vật bên trong.
“Hiện tại nhớ tới khách sáo á hả?” Cô mè nheo hừ một tiếng, chảnh cún ngước cằm lên, ngược lại cũng không phản bác.
Những ngón tay thon dài ấn vào mép hộp quà, mở nắp hộp quà ra, đồ bên trong khiến Giang Trì Chu cảm thấy hơi kinh ngạc.
Từ từ rút ra, đó là một một chiếc cà vạt dài bằng tơ tằm, đan chéo màu xanh, độ rộng 8.5cm, góc nghiêng tiêu chuẩn 45 độ có thể khiến cà vạt đạt được độ xếp nếp tốt nhất.
Thấy anh nhìn chằm chằm vào món quà im lặng không nói, Nhan Hi đột nhiên cảm thấy hơi khẩn trương, vẫn là lần đầu tiên cô tặng loại đồ vật này, “Trước khi em mua có từng tra, chiều rộng 8cm phù hợp cho đi chơi, cũng thích hợp với trang phục chính thức……”
Lải nhải nói một đống, tất cả đều là những kiến thức tra được từ Bách khoa toàn thư Baidu, đến cuối cùng bản thân cũng không biết mình đã nói gì nữa nên trở lại với một vấn đề: “Anh cảm thấy thế nào?”
Anh hít sâu một hơi, giọng điệu trầm ổn hơn vừa rồi rất nhiều, thấp giọng bảo, “Anh rất thích.”
“Phù……” Được tán thành, Nhan Hi nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi.”
Trước đó đã nhiều lần nhắc nhở cô rằng sinh nhật lần thứ 18 có ý nghĩa vô cùng quan trọng, còn tưởng rằng anh có bao nhiêu yêu cầu kỳ lạ ấy chứ, đối với người tặng quà mà nói, việc nhận được tán thành về món quà chính là đáp án tốt nhất.
Ánh mắt trói chặt vào chiếc cà vạt sọc, Giang Trì Chu trầm giọng hỏi: “Sao nghĩ đến mua cái này?”
Trước đây anh đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, anh cho rằng Nhan Hi sẽ tặng các loại thiết bị điện tử thường dùng hằng ngày, kết quả ngoài dự đoán, mang đến cho anh bất ngờ khác.
“Chỉ cảm thấy, ý nghĩa tương đối đặc biệt.” Nói cho anh đáp án trong lòng, trên mặt tự nhiên nở nụ cười, “Quà trưởng thành mà.”
Cô chưa bao giờ gặp qua Giang Trì Chu đeo cà vạt, con trai tuổi này hình như sẽ không mặc trang phục chính thức, dưới cái nhìn của cô, vest và cà vạt giống như là tiêu chí trưởng thành hơn. Lễ trưởng thành 18 tuổi vốn có ý nghĩa phi phàm.
Có lẽ chờ anh chân chính bước vào xã hội thì còn sẽ được càng nhiều cà vạt tốt hơn, nhưng khẳng định anh vĩnh viễn cũng sẽ không thể quên được sinh nhật 18 tuổi hôm nay, nhận được phần quà đặc biệt này.
Dấu vết của thời gian có thể bị xóa nhòa nhưng ký ức chân thật thì không.
Cô muốn để Giang Trì Chu nhớ kỹ cô cả đời!
Chiếc cà vạt mới tinh treo trên tay Giang Trì Chu, cánh tay giơ ngang trên không, tâm trạng anh cực tốt cong khóe môi lên, “Quà không tệ lắm, anh rất vừa lòng, không bằng em giúp anh đeo lên nhé?”
“Nói đùa cái gì vậy, nào có mặc áo thun đeo cà vạt lúc nhàn rỗi chứ.” Nhan Hi chỉ vào chiếc áo thun rộng thùng thình của anh, hoàn toàn không khớp với chiếc cà vạt mà cô chuẩn bị chút nào.
“Chờ đã.” Giang Trì Chu không khỏi mở cửa hông tủ quần áo ra, lay giá áo.
Tủ quần áo của chàng trai vô cùng sạch sẽ, bởi vì không giống con gái trong tủ có nhiều loại quần áo đến nỗi không nhét vừa vào tủ, kiểu dáng quần áo nhà anh đều tương đối cùng một kiểu, cũng rõ ràng loại quần áo nào được đặt ở nơi đó.
Rút ra một chiếc áo sơ mi màu trắng từ giữa, gỡ móc áo xuống, Giang Trì Chu xoay người quay mặt về phía cô.
Không cần phải nói cũng biết bây giờ anh đang định làm cái gì, Nhan Hi nhanh chóng giơ tay che hai mắt lại, “Bây giờ anh phải thay quần áo sao?”
“Em có thể đi ra ngoài chờ anh một chút.” Anh nhẹ nhàng nhéo một góc quần áo, cười như không cười.
Nhan Hi lập tức đứng dậy, mới vừa tới gần cửa đã nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có thể là mẹ Giang hoặc là ba Giang đi lại ở bên ngoài.
Bây giờ cô đi ra ngoài, xấu hổ cỡ nào?
Quyết định chắc chắn, cô dứt khoát đứng ở cửa, đối mặt với vách tường tiếp tục che mắt, “Anh thay đi.”
Cô cũng muốn nhìn xem Giang Trì Chu thay sơ mi trắng thắt cà vạt là dáng vẻ gì……
Áo sơ mi được ném lên trên giường, màu trắng thuần và màu đen tương phản rõ rệt, giọng Giang Trì Chu nhẹ nhàng, nghe không ra chút khúc mắc nào, “Anh thay đó, em cũng đừng nhìn lén.”
“Hứ…… Cũng không phải chưa thấy qua.” Cô còn từng xem ảnh tắm của Giang Trì Chu đấy nhá, thay cái áo trên, có thể thế nào?
Trong phòng rất yên tĩnh, ngay cả khi động tĩnh nhỏ nhất lúc quần áo cọ vào nhau cũng có thể nghe thấy rõ ràng, Nhan Hi dựng lỗ tai lên, từng chút vặn vẹo cổ sang một bên, ước chừng thoáng nhìn Giang Trì Chu đang giơ tay thay quần áo.
Giang Trì Chu thong thả ung dung cài cúc áo màu trắng, từng nút từng nút, nhét ngay ngắn vào lỗ khóa, khóe mắt nhìn thấy động tác nhỏ không an phận của người nọ cạnh cửa thì khóe miệng hơi vểnh lên.
Chuyện càng không cho cô làm thì càng quấy nhiễu ngứa ngáy trong lòng cô.
Vốn chỉ thay quần áo, Nhan Hi lại cảm thấy cảm thấy quá trình chờ đợi này rất lâu, cô hoài nghi Giang Trì Chu cố ý cọ tới cọ lui kéo dài thời gian, “Giang Trì Chu anh thay xong chưa?”
“Tự em xoay qua xem chẳng phải sẽ biết sao.” Giang Trì Chu không trực tiếp cho đáp án, giọng điệu nghe ra như là đang trêu cô hơn.
Tính thời gian, ít nhất ba phút trở lên, cho dù là mấy chục nút thắt cũng phải cài xong. Nhan Hi không hề chuẩn bị xoay người sang chỗ khác thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng và không biết phải nói gì, chỉ có thể nhéo cổ họng ho khan.
Áo sơ mi một nửa chưa cài, hình thành hình chữ V không quá quy tắc, cơ bụng quyến rũ nửa ẩn nửa lộ khiến người xem trực tiếp nuốt nước miếng.
“Anh anh anh làm cả buổi ngay cả nút cũng chưa cài xong hả!” Cài một nửa lộ một nửa coi như chuyện gì đây??? Lại không phải để khoe dáng người!
Giang Trì Chu ngược lại là dáng vẻ không thèm để ý, “À, cảm thấy có hơi nóng, dứt khoát không cài.”
“Nhưng anh muốn thắt cà vạt á.” Lần đầu tiên đeo cà vạt, dù sao cũng phải chính thức một chút chứ?
Lỏng lẻo sao được.
Nhan Hi nhắc tới lời này, chiếc cà vạt đan chéo màu xanh lam đã bị Giang Trì Chu đưa về phía trước, lọt vào trong tay cô, “Vậy phiền em rồi.”
Bị giao một nhiệm vụ dư thừa số một, Nhan Hi nhíu mày: Đây là ý tứ định để cô tự mình hầu hạ ư?
Không chờ cô tỏ vẻ kháng nghị, Giang Trì Chu đã dùng lý do đứng đắn để thuyết phục cô, “Dù sao, đây là quà sinh nhật tuổi 18 em tặng anh, không phải sao?”
Nhan Hi líu lưỡi.
Rất nhiều người vô cùng coi trọng giới hạn độ tuổi 18 này, cô mới biết được hoá ra Giang Trì Chu – kiểu người tự ý hành sự từ nhỏ cũng sẽ nhấn mạnh năm lần bảy lượt.
Một khi đã như vậy……
“Được thôi, nể mặt hôm nay sinh nhật anh, em chiều theo nhường anh.” Đây là sinh nhật mới có đặc quyền.
Lúc mua cà vạt sợ hãi dẫm mìn, tìm tòi qua ở trên mạng không ít video, trong đó cũng bao gồm cách thắt.
Cô nhớ rõ có cái nút thắt Four in hand đơn giản và nút Windsor phức tạp, cái trước học được, cái sau bị phế đi.
Trước khi thắt cà vạt còn phải cài lại những chiếc nút còn một nửa hở của anh, đôi tay Nhan Hi chia ra bắt lấy hai bên quần áo, tư thế không được tự nhiên nắm chặt cúc áo cài vào khóa mắt.
Giang Trì Chu cụp mắt xuống, có thể thấy rõ ràng cô gái đứng ở trước người, thần thái nghiêm túc vì anh hoàn thành phần quà sinh nhật tuổi 18 này.
Cái trán trơn bóng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trong phòng, gương mặt thanh tú trắng nõn phóng đại trước mắt anh, như được phủ một lớp sương trắng mờ ảo, không đẹp quá rõ ràng.
Vốn muốn quyến rũ cô động lòng, đến cuối cùng khó có thể tự khống chế lại là anh, cách gần đến như vậy, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập hỗn loạn.
Điều anh thực sự muốn từ Nhan Hi chưa bao giờ là một phần quà đơn giản hoặc là một thực thể phức tạp, mà là trong lòng cô……
Cổ áo sơ mi của anh cứng đờ, Nhan Hi cẩn thận giúp anh vuốt phẳng nếp gấp ở những chỗ khác, đột nhiên lên tiếng chỉ thị, “Anh cúi đầu.”
Chiếc cà vạt thật dài được đặt giữa tay anh, Nhan Hi chỉ huy anh phối hợp.
Giang Trì Chu cúi đầu về phía cô, Nhan Hi nâng cao cổ áo vòng ra sau cổ, trái phải giao nhau, cổ áo rộng ở trên, vòng xuống tạo thành một nút ngang, sau đó mở rộng cổ áo từ đầu dưới lên trên, cuối cùng cuối cùng luồn xuống nút thắt ngang.
“Ôi chao, thật sự xong rồi nè!” Nhan Hi vỗ tay, vui vẻ vì bản thân đeo cà vạt thành công, cảm giác phấn khích nho nhỏ vì hoàn thành thành tựu nào đó.
“Trước buộc nơ chặt, được chứ?” Giang Trì Chu cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc nơ chưa hoàn thành, lên tiếng nhắc nhở.
“Ờ ờ, ha ha.” Cô không tim không phổi lộ ra gương mặt tươi cười, cầm lấy chiếc nơ đẩy lên trên, dùng sức quá độ thít chặt cổ Giang Trì Chu.
“Khụ…”
Hầu kết bị chạm vào, cổ họng ngứa ngáy ho khan một tiếng, Giang Trì Chu cắn răng nhắc nhở, “Mưu sát là phạm pháp.”
“Ngại ghê, em sẽ làm lại lần nữa.” Nhan Hi nhanh chóng thắt dây nơ và kéo nó ra, kết quả chiếc nơ buộc bị biến dạng lại phải làm lại từ đầu.
Cà vạt đan xen, lặp lại những bước thắt nút trước đó, vào lúc kết quả cuối cùng, Giang Trì Chu bỗng nhiên nắm tay cô, “Anh dạy cho em.”
Bàn tay to dày rộng bao phủ năm ngón tay thon thả của cô gái, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay luân phiên truyền đến, mang theo ma lực, dẫn dắt cô nắm lấy đầu gút, khống chế lực đẩy nó về phía cổ áo sơ mi.
Cô rõ ràng thấy yết hầu của Giang Trì Chu nhô ra trước cổ trượt lên trượt xuống, trái tim nóng bỏng “thình thình thịch” như là muốn nhảy ra.
/50
|