Ôn Như Ý ra ngoài làm việc vô tình gặp được một màn này, lúc bà ta nhận ra chàng trai đang ôm người kia là Giang Trì Chu thì còn có hơi không thể tin được.
Cô gái trong lồng ngực kia tựa như là người từng được con gái nhắc tới, hàng xóm của Giang Trì Chu, hai người là thanh mai trúc mã, quan hệ không giống tầm thường.
Nhưng quan hệ bạn bè có tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng không nên gần gũi như vậy, trừ phi……
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Ôn Như Ý nhíu mày, nhanh chóng mở khóa điện thoại, liên tục chụp mấy tấm ảnh.
Ăn vạ trong cái ôm ấp ấm áp, bóng ma bị chích cuối cùng cũng tan đi, cảm giác bả vai cũng không đau đớn đến thế, Nhan Hi mới dò đầu ra, “Chu Chu.”
“Ừm.” Mắt Giang Trì Chu nhìn về phía trước, nhẹ giọng đáp rồi tiếp tục đi về phía trước, sức nặng chịu trên người cũng không ảnh hưởng đến nhịp bước của anh.
“Em cảm thấy bệnh cảm của em ngày mai sẽ khỏi.” Cánh tay Nhan Hi đặt trên vai anh, cánh tay uốn lượn vòng quanh, mặc dù thân thể treo lơ lửng giữa trời không nhìn thấy con đường phía sau nhưng vẫn sẽ không cảm thấy sợ hãi như cũ.
Thói quen thật là một thứ đáng sợ, vốn dĩ bị ôm một chút cũng sẽ cảm thấy thân thể cứng đờ, hiện tại lại…… tùy ý như vậy.
“Như vậy là tốt nhất.” Anh nghiêm túc nghe Nhan Hi nói mỗi một câu, hơn nữa đưa ra câu trả lời tương ứng.
“Bây giờ em không đau.” Tiếng khóc khụt khịt dần dần biến mất, cảm xúc của Nhan Hi cuối cùng cũng khôi phục, “Anh buông em xuống trước đi.”
“Vừa rồi nhiều người như vậy khóc lóc muốn ôm, hiện tại biết mất mặt à?” Giang Trì Chu hừ lạnh một tiếng, ngừng tại chỗ, còn chưa buông tay.
“……” Không thể dùng cái từ nào hay hả? Đó là thẹn thùng không hiểu sao?
Hai chân chạm đất, cánh tay Nhan Hi chậm rãi buông ra, nhảy một cái thật xa đến bên cạnh Giang Trì Chu, bắt đầu lên án, “Anh đã dẫn em đi chích hai lần rồi, chuyện bất quá tam, em cảnh cáo anh, tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không có lần sau!”
Khi còn nhỏ, cô cố ý tới gần Giang Trì Chu, nói muốn cùng cảm mạo với anh, cho rằng như vậy có thể hù dọa anh, để anh ngoan ngoãn nghe mệnh lệnh của mình.
Kết quả, dọa tới dọa lui, nhưng chuyện cũng không phát triển theo chiều hướng tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô, bởi vì Giang Trì Chu quay đầu đã chạy tới nhà cô, miêu tả sinh động như thật chuyện cô cảm mạo nghiêm trọng đến cỡ nào với ba mẹ!
Sau đó, cô bị ba ruột cưỡng ép bế lên xe đưa đến bệnh viện.
Đồng hành cùng cô, ngoại trừ ba mẹ cô ra thì còn có một người xem trò vui Giang Trì Chu!
“Vì sao anh muốn ngồi xe nhà em đến bệnh viện, anh cách xa em một chút!” Lúc ấy cô cảm thấy Giang Trì Chu là kẻ thù số một của cô, tới bệnh viện xem bệnh cũng phải đi theo, chán ghét chết đi được.
Giang Trì Chu trả lời cô, “Cần phải tận mắt nhìn thấy em bị chích uống thuốc anh mới yên tâm.”
Tách riêng lời này ra, nghe rất giống như là một người tốt bụng quan tâm đến hàng xóm, nhưng lý do chân chính là, “Mẹ anh luôn mời em tới nhà của anh, nếu em không trị bệnh, sẽ lây bệnh.”
Bé Nhan Hi: “?”
Đây là lý do anh xui khiến người lớn dẫn em tới bệnh viện chích sao?
Khi còn nhỏ thể chất của cô cũng rất kỳ quái, uống thuốc sẽ phát sốt, dứt khoát chích một phát sẽ có hiệu quả, miễn cho càng kéo dài càng nghiêm trọng.
Một lần kia, cô ở phòng y tế khóc tan nát cõi lòng, ngay cả một bình Yakult cũng không dỗ nổi.
Khi đó Giang Trì Chu ngồi bên cạnh cô, nỗ lực nói chuyện với cô, “Em có biết vì sao bác sĩ ở bệnh viện đều mang khẩu trang không?”
Sự chú ý của cô bé rất dễ dàng bị dời đi, sụt sịt mũi và hỏi: “Vì, vì sao?”
Giang Trì Chu cố ý tới gần cô, lặng lẽ nói bên tai cô: “Là vì sợ gặp được người như em vậy, quay đầu lại tìm họ trả thù.”
“…… Oa……” Bé Nhan Hi mở to đôi mắt xinh đẹp, cố gắng suy nghĩ về ý nghĩa của câu này, ngẩn ngơ một lúc, khóc càng thêm kịch liệt hơn.
Hồi ức đến đây hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng hiện giờ.
Cô vẫn cứ là người đã từng sợ hãi đau đến phát khóc vì bị chích, Giang Trì Chu lại không hề sợ hãi bị cô “Lây bệnh”, thậm chí sẽ mặc cô hắt hơi.
“Nếu em không sinh bệnh, ai sẽ vô duyên vô cớ dẫn em đi chích.” Giang Trì Chu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Em đây cũng không muốn bị bệnh á! Gió muốn thổi em, em không ngăn cản được!” Từ chối nhận sai, lần sau còn dám.
“Sau này mặc thêm, đừng vì phong cách mà làm giảm độ ấm.” Gặp được chuyện nghiêm chỉnh, Giang Trì Chu không nói giỡn với cô, cẩn thận dặn dò, thậm chí bảo cô bỏ đống váy mùa đông trong tủ ra, đổi thành quần mùa thu……
Đột nhiên cảm thấy người này trở nên còn dong dài hơn mẹ cô, Nhan Hi trực tiếp dùng ngón tay nhét vào lỗ tai, nhưng động tác này không chắn được quá nhiều âm thanh, điện thoại Giang Trì Chu rung lên cô đều nghe thấy rõ ràng.
Trước khi nghe điện thoại, cô thấy Giang Trì Chu ngắm nhìn cô, cảm thấy có gì đó không đúng nên khẽ meo meo dời đi.
“Mẹ em gọi lại đây.” Giang Trì Chu chuyển màn hình điện thoại sang cô, ngay sau đó, bắt đầu giao lưu với người lớn ở đầu dây bên kia.
Nghe nói con gái đã chích, tảng đá trong lòng Triệu Thu Tĩnh rơi xuống hơn phân nửa, “Vậy là tốt rồi, thật là làm phiền con, đứa trẻ ngoan, buổi chiều dì về nhà làm đồ ăn ngon cho tụi con, con ở lại ăn cơm nhé.”
“Không gì đâu ạ, chẳng qua buổi chiều con còn có tiết tự học buổi tối, hôm nay không làm phiền dì.”
Nghe một chút coi! Ăn đau chính là cô, ăn ngon là Giang Trì Chu.
Một lát sau, Giang Trì Chu túm cô gái đang trong trạng thái tự do đến bên cạnh, di động sát bên tai cô, giọng dặn dò quen thuộc lục tục truyền đến, “Ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, chú ý đừng để bị cảm lạnh……”
“Dì Triệu yên tâm, con sẽ coi chừng em.”
Nói tón lại, Giang Trì Chu hiện tại đã chiếm được cảm tình của cha mẹ cô!
Con một câu dì một câu trò chuyện kết thúc, Nhan Hi chua lòm, “Chà, tình cảm hai người tốt quá hen, anh tới nhà của em làm con trai mẹ em đi.”
“Sau này hẵngnói.” Giang Trì Chu khẽ cười một tiếng, thế nhưng cũng không phản bác.
“Anh thật sự dám nghĩ ha?!” Cô chỉ thuận miệng nói nói mà thôi!
Học sinh 12 chỉ được nghỉ từ buổi sáng đến xế chiều, buổi tối cuối tuần còn phải trở về tiết tự học buổi tối, cho nên không thể trông cô suốt được.
Nhưng Giang Trì Chu vẫn đưa Nhan Hi về nhà trước, đi theo vào cùng.
Bên ngoài trở về có hơi nóng, Nhan Hi trực tiếp bắt đầu cởi áo khoác, lại bị người ta đè lại, “Không thể cởi quần áo, sẽ cảm lạnh.”
“Em chỉ cởi một lát, chờ không nóng lại mặc vào.” Áo khoác lỏng lẻo, bả vai lộ ra áo len bên trong, chiếc áo khoác trói buộc cũng chưa hoàn toàn cởi đi, nhưng cô nghĩ đến lời “Dung túng” không mặn không nhạt được anh nhả ra: “Được thôi, em cởi ra đi, không làm được ngày mai chúng ta đi chích nữa.” Nhan Hi sợ hãi.
“Nhớ rõ, mặc quần áo dày hơn.” Giang Trì Chu lại nhắc nhở một lần nữa.
“Nghèo, không có quần áo để mặc.” Tủ quần áo chiếm cứ hai vách tường chất đầy quần áo, cô vẫn mặt không đỏ tim không loạn nói ra lời như vậy như cũ.
Giang Trì Chu không vạch trần lời nói dối của cô, chỉ hỏi: “Khi nào ra ngoài?”
“Ra ngoài làm gì?” Nhan Hi khó hiểu.
“Mua áo lông!” Giang Trì Chu vô cùng nghiêm túc.
Trước kia lúc Nhan Hi mặc áo khoác cũng không thèm cài cúc áo, hiện tại bảo cô mặc áo lông …… Cô cảm thấy mình nhất định sẽ trở nên rất xấu!
*
Ngoại trừ những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, áp lực học tập cũng không ngừng tăng lên.
Càng đến gần ngày thi, thời gian trong cuộc sống bị học tập lấp đầy, cho dù là học sinh kém không muốn động não cũng ở trong phòng học từ sáng đến tối mỗi ngày, chẳng khác gì bấm giờ chuẩn đúng giờ.
Cuối cùng chào đón trời đông giá rét, ngay sau đó chính là cuối kỳ.
Đối với Nhan Hi mà nói, không có áp lực chia lớp, không có khẩn trương vì kỳ thi đại học sắp đến gần, cô vẫn ở trạng thái không nóng không lạnh như cũ, thành tích thi cử không xuống, cũng không lên.
Ba Nhan mẹ Nhan không có yêu cầu quá cao với con gái, cảm thấy cô có thể duy trì thành tích ổn định cũng đã không tệ lắm rồi, còn cho tiền tiêu vặt làm khen thưởng.
Cầm được tiền khen thưởng, phần lớn đều cho vào heo đất, còn thừa có thể hẹn bạn bè đi ra ngoài ăn ăn uống uống.
Suy nghĩ một chút, những ngày trong tương lai hẳn là sẽ trôi qua rất thoải mái ~
Sau khi công bố thành tích, Tiêu Nhiễm đã thu dọn xong hành lý chuẩn bị về nhà, Nhan Hi giúp cô ấy xách đồ xuống dưới lầu.
Trước khi đi, Tiêu Nhiễm muốn nói lại thôi, lời muốn nói nghẹn trong lòng một lúc lâu, “Chị.”
“Hửm?Còn có chuyện gì sao?” Cô cho rằng Tiêu Nhiễm quên thứ gì.
“Thư Vũ cậu ấy, lần này thi cuối kỳ rớt tới hạng hai trăm.” Sau khi chia lớp, cô ấy và Thư Vũ lại biến thành bạn cùng bàn, ở chung trong một học kỳ, cô ấy đã nhìn thấy rất nhiều chuyện người khác không phát hiện được.
“Ồ……” Nghe thấy tin tức này, Nhan Hi không khỏi nhíu mày, “Cậu ấy rớt đến hạng hai trăm cơ à?”
Dựa theo tính cách tranh cường háo thắng của quý bà Thư, có thể chấp nhận thành tích giảm lớn của con trai sao? Cô cảm thấy có thể Thư Vũ sẽ không có một cái Tết an ổn trong năm mới.
Tiêu Nhiễm gật đầu, ngón tay nắm chặt dây ba lô nhẹ nhàng vuốt ve, chần chờ mở miệng: “Em muốn nói…… Nếu tiện, chị có thể tán gẫu với cậu ấy một chút, em cảm thấy áp lực của cậu ấy rất lớn.”
“Không phải, sao chị nghe có cảm giác là lạ, sau khi phân lớp chị và Thư Vũ hiếm khi liên hệ, chị nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy có thể nói gì với chị?” Không phải trở mặt không quen biết, mà là bởi vì cô thật sự không biết nên mở miệng hỏi như thế nào, lấy lập trường gì để khuyên?
Mỗi người đều sẽ quen những người bạn mới trong một môi trường mới, các ban tự nhiên và xã hội nằm ở các tầng khác nhau, bọn họ đi học rất ít khi gặp được, nghỉ cũng rất ít khi hẹn nhau đi ra ngoài chơi, trên mạng càng không có đề tài để nói chuyện phiếm.
Sau khi vào cấp ba, cô phát hiện quan hệ của mình và Thư Vũ dần dần xa cách nhưng lại không nghĩ tới việc cố ý cứu vãn, bởi vì trong mắt cô, xúc tiến tình cảm giữa bạn bè là cùng nhau, không có khả năng vẫn đều là cô dẫn theo Thư Vũ tiến về trước.
“Chị……” Tiêu Nhiễm nặng nề thở dài, “Thư Vũ không kết bạn mới ở lớp học, chị với cậu ấy mà nói là khác biệt, có lẽ có thể khơi thông tâm trạng của cậu ấy một chút.”
Nói đến đây, thoáng nhìn nghiêng Nhan Hi đang nhìn mình chằm chằm, Tiêu Nhiễm vùi đầu càng thấp hơn, khẩn trương giải thích, “Em, ý của em là thời gian chị và cậu ấy quen biết nhau tương đối lâu, giữa bạn cùng lứa càng dễ dàng giao lưu hơn, có lẽ cậu ấy sẽ sẵn lòng nói cho chị.”
“Nói cũng có lý, chốc nữa chị mời cậu ấy ra ngoài ăn một bữa cơm.” Nhan Hi đã hiểu, vỗ bả vai Tiêu Nhiễm để cô ấy yên tâm, “Này nha, em khẩn trương như vậy làm gì, em cũng là vì bạn bè thôi mà. Nói thực ra, em và Thư Vũ làm bạn cùng bàn lâu như vậy, quan hệ còn sâu sắc hơn bọn chị.”
Cô biết Tiêu Nhiễm có tâm địa thiện lương, là người có nội tâm mẫn cảm, cô ấy quan sát mọi thứ xung quanh một cách cẩn thận tỉ mỉ, nhất định là quá lo lắng cho Thư Vũ mới có thể nói những lời này với cô trước khi rời đi.
Tiêu Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu, cắn môi dưới, không nói thêm nữa.
*
Sau khi tiễn Tiêu Nhiễm đi, Nhan Hi nghĩ về kế hoạch kỳ nghỉ của bản thân dọc theo đường đi, cảm thấy hẳn là rèn sắt khi còn nóng, nhanh hẹn Thư Vũ ra ngoài ăn cơm và hỏi một chút tình hình.
Nhưng cô gọi điện thoại qua mời, Thư Vũ lại uyển chuyển từ chối lời mời khách của cô, “Gần đây tớ đăng ký lớp học bổ túc, chỉ sợ không có thời gian ăn cơm với các cậu, xin lỗi.”
“Như vậy hả, vậy chừng nào thì cậu rảnh?” Nhan Hi giơ di động lên bám vào bên tai, một bàn tay khác cầm quả bóng đồ chơi của Biên Biên, xoay nó trong lòng bàn tay.
Đầu bên kia truyền đến tiếng ho khan rất nhỏ của Thư Vũ rồi nhanh chóng bị đè xuống, “Thời gian học thêm tương đối eo hẹp, bài vở cũng rất nhiều, sắp qua năm mới rồi, trong nhà cũng tương đối bận, trong khoảng thời gian này tớ cũng sẽ không đi ra ngoài.”
Nói đến nước này, Nhan Hi chỉ có thể từ bỏ, “Vậy được rồi, học tập cố lên nha! Chờ chừng nào nghỉ thì chơi cho vui.”
Thành tích thi cuối kỳ rơi xuống phía sau thì lập tức đăng ký lớp học bổ túc, xem ra chính Thư Vũ cũng đang nỗ lực, như vậy cũng khá tốt.
*
Sau khi cúp điện thoại, Thư Vũ nhìn nhật ký cuộc gọi nổi bật trên màn hình, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười nhẹ hiếm thấy.
“Ầm…” cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, quý bà Thư mới vừa kết thúc công tác về nước nổi giận đùng đùng xông tới, ném một tờ giấy hơi mỏng lên trên mặt cậu, “Lê Thư Vũ, đây là hồi báo của con cho mẹ ư!”
Lê Thư Vũ……
Cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ này kéo ký ức xa xôi của Thư Vũ về, cha ruột cậu họ Lê, mẹ đẻ họ Thư, nhưng nguồn gốc cái tên của cậu lại không phải vì tình yêu của cha mẹ mà kết hợp cả hai họ.
Mà là bởi vì dục vọng chiếm hữu của quý bà Thư, cảm thấy nếu con trai muốn theo họ cha thì tên cũng cần phải chứa họ mẹ.
Sau khi ly hôn, quý bà Thư không đề cập đến người kia, thậm chí còn bỏ họ của cậu.
Nếu quý bà Thư chủ động hô lên cái tên kia, chắc hẳn đã thở không ra hơi.
Tờ giấy trắng mỏng manh bay xuống đất, Thư Vũ chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt tờ giấy kia lên, phía trên rõ ràng là điểm số các môn học trong học kỳ này của cậu.
“Mẹ cung phụng con ăn ngon uống ngon, sắp xếp tài xế riêng mỗi ngày đưa đón con đi học tan học, con báo đáp mẹ như vậy ư? Học kỳ này giáo viên bọn con gọi điện thoại cho mẹ tổng cộng ba lần, bảo mẹ đến trường học, đều là bởi vì thành tích của con!” Quý bà Thư một tay đè lại trán, dù thế nào đi nữa thì lửa giận trong lòng cũng không thể nào dập tắt được.
Lúc không ai nói chuyện, xung quanh có vẻ cực kỳ tĩnh như thể thời gian bị ngăn chặn, cho đến khi Thư Vũ cầm bảng điểm và nhẹ nhàng nói: “Vậy mẹ đến đó chưa.”
Thậm chí không phải là một câu hỏi tu từ.
“Con là chê mẹ chưa đủ mất mặt sao?!” Quý bà Thư cao giọng chất vấn, “Lúc trước lúc phân ban, con dựa vào thành tích tiến vào A1 ưu tú nhất, mẹ còn lấy làm tự hào, kết quả lại là chuyện vui vẻ uổng phí!”
“Con muốn học, cũng không phải khoa học tự nhiên.” Thư Vũ nắm lấy tờ giấy mỏng trong tay kia, vẫn chưa dùng sức, chỉ cần thoáng buông lỏng tay, thành tích nặng trĩu kia sẽ rớt xuống.
“Đó đều là lấy cớ! Con cho rằng mẹ không biết Nhan Hi kia học xã hội, cho nên con cũng muốn chọn theo!” Quý bà Thư nhớ tới nửa năm trước, bà ta lật được tờ nguyện vọng phân ban được kẹp trong sách của con trai.
Thư Vũ chưa bao giờ biểu hiện ra sự yêu thích với xã hội tự chọn, sao lại đi chọn xã hội tự chọn?
Bà ta cảm thấy không thích hợp, hơi chút động não đã nghĩ đến cô gái ảnh hưởng đến con trai, vừa tra đã phát hiện ra cô gái kia chọn xã hội tự chọn.
Người đàn ông bỏ vợ bỏ con kia vì bị mối tình đầu thời học sinh mê hoặc đến độ đầu óc choáng váng, bà ta tuyệt đối sẽ không cho phép con trai mình đi lên con đường cũ của cha ruột.
“Từ nhỏ đến lớn thành tích của con thế nào, lòng mẹ rành rành, thành tích khoa học tự nhiên của con cũng không kém hơn xã hội tự chọn, nếu không phải bởi vì Nhan Hi, sao con sẽ điền xã hội tự chọn?” Quý bà Thư cảm thấy mình chiếm lý, tiếng leng keng ngăn cản mạnh mẽ.
Đối với phản ứng như vậy, Thư Vũ chỉ có thể duy trì sự im lặng.
Cuối học kỳ lớp 10, cậu tự mình điền “xã hội tự chọn” vào tờ đơn nguyện vọng phân ban, chờ đến khai giảng phân ban mới hiểu được mình được xếp vào lớp A1 ban tự nhiên.
Cậu tìm giáo viên thẩm tra đối chiếu và được thông báo là học kỳ 1 đã quyết định rồi, không thể sửa đổi.
“Từ hôm nay trở đi, mẹ sẽ sắp xếp một gia sư chuyên nghiệp dạy thêm cho con, không có sự cho phép của mẹ, không cho phép đi ra ngoài!” Bà ta nghĩ, nếu Thư Vũ đi ra ngoài, nhất định lại muốn gặp đứa con gái ảnh hưởng đến thành tích của nó.
Dứt khoát ngăn chặn loại tình huống này phát sinh từ lúc bắt đầu.
*
Năm mới đang đến gần, dường như tất cả mọi người đều trở nên bận rộn, Thẩm Tiếu Ngôn và người trong nhà cùng nhau ra ngoài du lịch, Nhan Hi cũng không hẹn được ai.
Giang Trì Chu ở gần cô nhất còn chưa bắt đầu nghỉ, kỳ nghỉ đông của học sinh 12 bị giảm bớt thành một tuần, hơn nữa là bảy ngày qua năm mới.
Đêm giao thừa hôm đó, ba người nhà họ Giang đều không ở nhà, nói là đi ra ngoài thăm người thân.
Mà nhà bọn họ bên này, bởi vì cậu cô bề bộn nhiều việc, mọi người nhất trí thương lượng lùi thời gian đoàn tụ gia đình.
“Nhàm chán, thật sự nhàm chán.” Hẹn không ai chơi cùng, đêm nay một nhà ba người bọn họ đón năm mới, cũng không náo nhiệt như những năm trước.
Cơm nước xong xuôi, ba mẹ nằm bên nhau xem Tiệc Xuân Vãn trên TV, Nhan Hi cảm thấy mình đang phát ra một tia sét 100.000 vôn.
Xem được nửa đoạn video trên điện thoại di động, Nhan Hi nhấn vào kênh trò chuyện: 【 Tối nay nhà anh có về không? 】
“Về.” Đối phương lời ít ý nhiều trả lời, Nhan Hi yên lòng.
Nhưng không bao lâu, giao diện lại lần nữa bắn ra tin nhắn mới, click mở mới thấy, thế nhưng là Tiết Vân San: 【 Cậu biết bây giờ tôi đang ở bên ai không? 】
Nhan Tiểu Hi: 【……】
Liên quan gì đến tôi chứ?
Cô trả lời một dấu ba chấm, Tiết Vân San lại không buông tha, gửi đến một bức ảnh.
Trong ảnh là bóng lưng của một người đàn ông, nhưng nhìn vào bức ảnh nhỏ, chiếc bành tô màu cà phê chiếm gần hết màn hình trông có phần quen mắt.
Nếu Tiết Vân San cố ý gửi cô xem, như vậy chứng minh cô quen biết người trong ảnh chụp và có quan hệ.
Khoảnh khắc ngón tay chạm vào màn hình, trong lòng Nhan Hi đã có đáp án, người kia là…… Giang Trì Chu.
Đêm giao thừa, anh với Tiết Vân San không thân không thích ở bên nhau.
À không…… Nói đúng ra, Tiết Vân San đã quen biết Giang Trì Chu vào chín năm trước, vậy cũng coi như bạn cũ nhỉ?
Tiết Vân San xuất hiện đã hơn một năm, cô biết đó là bí mật mà Giang Trì Chu không muốn nhắc đến, mỗi lần làm bộ thuận miệng hỏi Giang Trì Chu thì anh đều sẽ chuyển đề tài.
Nếu đêm giao thừa hai bọn họ ở bên nhau, há chẳng phải là Giang Trì Chu lừa cô sao?
Tự mình đoán tới đoán lui cũng không ra đáp án chính xác, dứt khoát trực tiếp chụp màn hình cuộc trò chuyện và gửi cho người đó vậy.
Cô gái trong lồng ngực kia tựa như là người từng được con gái nhắc tới, hàng xóm của Giang Trì Chu, hai người là thanh mai trúc mã, quan hệ không giống tầm thường.
Nhưng quan hệ bạn bè có tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng không nên gần gũi như vậy, trừ phi……
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Ôn Như Ý nhíu mày, nhanh chóng mở khóa điện thoại, liên tục chụp mấy tấm ảnh.
Ăn vạ trong cái ôm ấp ấm áp, bóng ma bị chích cuối cùng cũng tan đi, cảm giác bả vai cũng không đau đớn đến thế, Nhan Hi mới dò đầu ra, “Chu Chu.”
“Ừm.” Mắt Giang Trì Chu nhìn về phía trước, nhẹ giọng đáp rồi tiếp tục đi về phía trước, sức nặng chịu trên người cũng không ảnh hưởng đến nhịp bước của anh.
“Em cảm thấy bệnh cảm của em ngày mai sẽ khỏi.” Cánh tay Nhan Hi đặt trên vai anh, cánh tay uốn lượn vòng quanh, mặc dù thân thể treo lơ lửng giữa trời không nhìn thấy con đường phía sau nhưng vẫn sẽ không cảm thấy sợ hãi như cũ.
Thói quen thật là một thứ đáng sợ, vốn dĩ bị ôm một chút cũng sẽ cảm thấy thân thể cứng đờ, hiện tại lại…… tùy ý như vậy.
“Như vậy là tốt nhất.” Anh nghiêm túc nghe Nhan Hi nói mỗi một câu, hơn nữa đưa ra câu trả lời tương ứng.
“Bây giờ em không đau.” Tiếng khóc khụt khịt dần dần biến mất, cảm xúc của Nhan Hi cuối cùng cũng khôi phục, “Anh buông em xuống trước đi.”
“Vừa rồi nhiều người như vậy khóc lóc muốn ôm, hiện tại biết mất mặt à?” Giang Trì Chu hừ lạnh một tiếng, ngừng tại chỗ, còn chưa buông tay.
“……” Không thể dùng cái từ nào hay hả? Đó là thẹn thùng không hiểu sao?
Hai chân chạm đất, cánh tay Nhan Hi chậm rãi buông ra, nhảy một cái thật xa đến bên cạnh Giang Trì Chu, bắt đầu lên án, “Anh đã dẫn em đi chích hai lần rồi, chuyện bất quá tam, em cảnh cáo anh, tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không có lần sau!”
Khi còn nhỏ, cô cố ý tới gần Giang Trì Chu, nói muốn cùng cảm mạo với anh, cho rằng như vậy có thể hù dọa anh, để anh ngoan ngoãn nghe mệnh lệnh của mình.
Kết quả, dọa tới dọa lui, nhưng chuyện cũng không phát triển theo chiều hướng tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô, bởi vì Giang Trì Chu quay đầu đã chạy tới nhà cô, miêu tả sinh động như thật chuyện cô cảm mạo nghiêm trọng đến cỡ nào với ba mẹ!
Sau đó, cô bị ba ruột cưỡng ép bế lên xe đưa đến bệnh viện.
Đồng hành cùng cô, ngoại trừ ba mẹ cô ra thì còn có một người xem trò vui Giang Trì Chu!
“Vì sao anh muốn ngồi xe nhà em đến bệnh viện, anh cách xa em một chút!” Lúc ấy cô cảm thấy Giang Trì Chu là kẻ thù số một của cô, tới bệnh viện xem bệnh cũng phải đi theo, chán ghét chết đi được.
Giang Trì Chu trả lời cô, “Cần phải tận mắt nhìn thấy em bị chích uống thuốc anh mới yên tâm.”
Tách riêng lời này ra, nghe rất giống như là một người tốt bụng quan tâm đến hàng xóm, nhưng lý do chân chính là, “Mẹ anh luôn mời em tới nhà của anh, nếu em không trị bệnh, sẽ lây bệnh.”
Bé Nhan Hi: “?”
Đây là lý do anh xui khiến người lớn dẫn em tới bệnh viện chích sao?
Khi còn nhỏ thể chất của cô cũng rất kỳ quái, uống thuốc sẽ phát sốt, dứt khoát chích một phát sẽ có hiệu quả, miễn cho càng kéo dài càng nghiêm trọng.
Một lần kia, cô ở phòng y tế khóc tan nát cõi lòng, ngay cả một bình Yakult cũng không dỗ nổi.
Khi đó Giang Trì Chu ngồi bên cạnh cô, nỗ lực nói chuyện với cô, “Em có biết vì sao bác sĩ ở bệnh viện đều mang khẩu trang không?”
Sự chú ý của cô bé rất dễ dàng bị dời đi, sụt sịt mũi và hỏi: “Vì, vì sao?”
Giang Trì Chu cố ý tới gần cô, lặng lẽ nói bên tai cô: “Là vì sợ gặp được người như em vậy, quay đầu lại tìm họ trả thù.”
“…… Oa……” Bé Nhan Hi mở to đôi mắt xinh đẹp, cố gắng suy nghĩ về ý nghĩa của câu này, ngẩn ngơ một lúc, khóc càng thêm kịch liệt hơn.
Hồi ức đến đây hoàn toàn trái ngược với cảnh tượng hiện giờ.
Cô vẫn cứ là người đã từng sợ hãi đau đến phát khóc vì bị chích, Giang Trì Chu lại không hề sợ hãi bị cô “Lây bệnh”, thậm chí sẽ mặc cô hắt hơi.
“Nếu em không sinh bệnh, ai sẽ vô duyên vô cớ dẫn em đi chích.” Giang Trì Chu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Em đây cũng không muốn bị bệnh á! Gió muốn thổi em, em không ngăn cản được!” Từ chối nhận sai, lần sau còn dám.
“Sau này mặc thêm, đừng vì phong cách mà làm giảm độ ấm.” Gặp được chuyện nghiêm chỉnh, Giang Trì Chu không nói giỡn với cô, cẩn thận dặn dò, thậm chí bảo cô bỏ đống váy mùa đông trong tủ ra, đổi thành quần mùa thu……
Đột nhiên cảm thấy người này trở nên còn dong dài hơn mẹ cô, Nhan Hi trực tiếp dùng ngón tay nhét vào lỗ tai, nhưng động tác này không chắn được quá nhiều âm thanh, điện thoại Giang Trì Chu rung lên cô đều nghe thấy rõ ràng.
Trước khi nghe điện thoại, cô thấy Giang Trì Chu ngắm nhìn cô, cảm thấy có gì đó không đúng nên khẽ meo meo dời đi.
“Mẹ em gọi lại đây.” Giang Trì Chu chuyển màn hình điện thoại sang cô, ngay sau đó, bắt đầu giao lưu với người lớn ở đầu dây bên kia.
Nghe nói con gái đã chích, tảng đá trong lòng Triệu Thu Tĩnh rơi xuống hơn phân nửa, “Vậy là tốt rồi, thật là làm phiền con, đứa trẻ ngoan, buổi chiều dì về nhà làm đồ ăn ngon cho tụi con, con ở lại ăn cơm nhé.”
“Không gì đâu ạ, chẳng qua buổi chiều con còn có tiết tự học buổi tối, hôm nay không làm phiền dì.”
Nghe một chút coi! Ăn đau chính là cô, ăn ngon là Giang Trì Chu.
Một lát sau, Giang Trì Chu túm cô gái đang trong trạng thái tự do đến bên cạnh, di động sát bên tai cô, giọng dặn dò quen thuộc lục tục truyền đến, “Ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, chú ý đừng để bị cảm lạnh……”
“Dì Triệu yên tâm, con sẽ coi chừng em.”
Nói tón lại, Giang Trì Chu hiện tại đã chiếm được cảm tình của cha mẹ cô!
Con một câu dì một câu trò chuyện kết thúc, Nhan Hi chua lòm, “Chà, tình cảm hai người tốt quá hen, anh tới nhà của em làm con trai mẹ em đi.”
“Sau này hẵngnói.” Giang Trì Chu khẽ cười một tiếng, thế nhưng cũng không phản bác.
“Anh thật sự dám nghĩ ha?!” Cô chỉ thuận miệng nói nói mà thôi!
Học sinh 12 chỉ được nghỉ từ buổi sáng đến xế chiều, buổi tối cuối tuần còn phải trở về tiết tự học buổi tối, cho nên không thể trông cô suốt được.
Nhưng Giang Trì Chu vẫn đưa Nhan Hi về nhà trước, đi theo vào cùng.
Bên ngoài trở về có hơi nóng, Nhan Hi trực tiếp bắt đầu cởi áo khoác, lại bị người ta đè lại, “Không thể cởi quần áo, sẽ cảm lạnh.”
“Em chỉ cởi một lát, chờ không nóng lại mặc vào.” Áo khoác lỏng lẻo, bả vai lộ ra áo len bên trong, chiếc áo khoác trói buộc cũng chưa hoàn toàn cởi đi, nhưng cô nghĩ đến lời “Dung túng” không mặn không nhạt được anh nhả ra: “Được thôi, em cởi ra đi, không làm được ngày mai chúng ta đi chích nữa.” Nhan Hi sợ hãi.
“Nhớ rõ, mặc quần áo dày hơn.” Giang Trì Chu lại nhắc nhở một lần nữa.
“Nghèo, không có quần áo để mặc.” Tủ quần áo chiếm cứ hai vách tường chất đầy quần áo, cô vẫn mặt không đỏ tim không loạn nói ra lời như vậy như cũ.
Giang Trì Chu không vạch trần lời nói dối của cô, chỉ hỏi: “Khi nào ra ngoài?”
“Ra ngoài làm gì?” Nhan Hi khó hiểu.
“Mua áo lông!” Giang Trì Chu vô cùng nghiêm túc.
Trước kia lúc Nhan Hi mặc áo khoác cũng không thèm cài cúc áo, hiện tại bảo cô mặc áo lông …… Cô cảm thấy mình nhất định sẽ trở nên rất xấu!
*
Ngoại trừ những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, áp lực học tập cũng không ngừng tăng lên.
Càng đến gần ngày thi, thời gian trong cuộc sống bị học tập lấp đầy, cho dù là học sinh kém không muốn động não cũng ở trong phòng học từ sáng đến tối mỗi ngày, chẳng khác gì bấm giờ chuẩn đúng giờ.
Cuối cùng chào đón trời đông giá rét, ngay sau đó chính là cuối kỳ.
Đối với Nhan Hi mà nói, không có áp lực chia lớp, không có khẩn trương vì kỳ thi đại học sắp đến gần, cô vẫn ở trạng thái không nóng không lạnh như cũ, thành tích thi cử không xuống, cũng không lên.
Ba Nhan mẹ Nhan không có yêu cầu quá cao với con gái, cảm thấy cô có thể duy trì thành tích ổn định cũng đã không tệ lắm rồi, còn cho tiền tiêu vặt làm khen thưởng.
Cầm được tiền khen thưởng, phần lớn đều cho vào heo đất, còn thừa có thể hẹn bạn bè đi ra ngoài ăn ăn uống uống.
Suy nghĩ một chút, những ngày trong tương lai hẳn là sẽ trôi qua rất thoải mái ~
Sau khi công bố thành tích, Tiêu Nhiễm đã thu dọn xong hành lý chuẩn bị về nhà, Nhan Hi giúp cô ấy xách đồ xuống dưới lầu.
Trước khi đi, Tiêu Nhiễm muốn nói lại thôi, lời muốn nói nghẹn trong lòng một lúc lâu, “Chị.”
“Hửm?Còn có chuyện gì sao?” Cô cho rằng Tiêu Nhiễm quên thứ gì.
“Thư Vũ cậu ấy, lần này thi cuối kỳ rớt tới hạng hai trăm.” Sau khi chia lớp, cô ấy và Thư Vũ lại biến thành bạn cùng bàn, ở chung trong một học kỳ, cô ấy đã nhìn thấy rất nhiều chuyện người khác không phát hiện được.
“Ồ……” Nghe thấy tin tức này, Nhan Hi không khỏi nhíu mày, “Cậu ấy rớt đến hạng hai trăm cơ à?”
Dựa theo tính cách tranh cường háo thắng của quý bà Thư, có thể chấp nhận thành tích giảm lớn của con trai sao? Cô cảm thấy có thể Thư Vũ sẽ không có một cái Tết an ổn trong năm mới.
Tiêu Nhiễm gật đầu, ngón tay nắm chặt dây ba lô nhẹ nhàng vuốt ve, chần chờ mở miệng: “Em muốn nói…… Nếu tiện, chị có thể tán gẫu với cậu ấy một chút, em cảm thấy áp lực của cậu ấy rất lớn.”
“Không phải, sao chị nghe có cảm giác là lạ, sau khi phân lớp chị và Thư Vũ hiếm khi liên hệ, chị nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy có thể nói gì với chị?” Không phải trở mặt không quen biết, mà là bởi vì cô thật sự không biết nên mở miệng hỏi như thế nào, lấy lập trường gì để khuyên?
Mỗi người đều sẽ quen những người bạn mới trong một môi trường mới, các ban tự nhiên và xã hội nằm ở các tầng khác nhau, bọn họ đi học rất ít khi gặp được, nghỉ cũng rất ít khi hẹn nhau đi ra ngoài chơi, trên mạng càng không có đề tài để nói chuyện phiếm.
Sau khi vào cấp ba, cô phát hiện quan hệ của mình và Thư Vũ dần dần xa cách nhưng lại không nghĩ tới việc cố ý cứu vãn, bởi vì trong mắt cô, xúc tiến tình cảm giữa bạn bè là cùng nhau, không có khả năng vẫn đều là cô dẫn theo Thư Vũ tiến về trước.
“Chị……” Tiêu Nhiễm nặng nề thở dài, “Thư Vũ không kết bạn mới ở lớp học, chị với cậu ấy mà nói là khác biệt, có lẽ có thể khơi thông tâm trạng của cậu ấy một chút.”
Nói đến đây, thoáng nhìn nghiêng Nhan Hi đang nhìn mình chằm chằm, Tiêu Nhiễm vùi đầu càng thấp hơn, khẩn trương giải thích, “Em, ý của em là thời gian chị và cậu ấy quen biết nhau tương đối lâu, giữa bạn cùng lứa càng dễ dàng giao lưu hơn, có lẽ cậu ấy sẽ sẵn lòng nói cho chị.”
“Nói cũng có lý, chốc nữa chị mời cậu ấy ra ngoài ăn một bữa cơm.” Nhan Hi đã hiểu, vỗ bả vai Tiêu Nhiễm để cô ấy yên tâm, “Này nha, em khẩn trương như vậy làm gì, em cũng là vì bạn bè thôi mà. Nói thực ra, em và Thư Vũ làm bạn cùng bàn lâu như vậy, quan hệ còn sâu sắc hơn bọn chị.”
Cô biết Tiêu Nhiễm có tâm địa thiện lương, là người có nội tâm mẫn cảm, cô ấy quan sát mọi thứ xung quanh một cách cẩn thận tỉ mỉ, nhất định là quá lo lắng cho Thư Vũ mới có thể nói những lời này với cô trước khi rời đi.
Tiêu Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu, cắn môi dưới, không nói thêm nữa.
*
Sau khi tiễn Tiêu Nhiễm đi, Nhan Hi nghĩ về kế hoạch kỳ nghỉ của bản thân dọc theo đường đi, cảm thấy hẳn là rèn sắt khi còn nóng, nhanh hẹn Thư Vũ ra ngoài ăn cơm và hỏi một chút tình hình.
Nhưng cô gọi điện thoại qua mời, Thư Vũ lại uyển chuyển từ chối lời mời khách của cô, “Gần đây tớ đăng ký lớp học bổ túc, chỉ sợ không có thời gian ăn cơm với các cậu, xin lỗi.”
“Như vậy hả, vậy chừng nào thì cậu rảnh?” Nhan Hi giơ di động lên bám vào bên tai, một bàn tay khác cầm quả bóng đồ chơi của Biên Biên, xoay nó trong lòng bàn tay.
Đầu bên kia truyền đến tiếng ho khan rất nhỏ của Thư Vũ rồi nhanh chóng bị đè xuống, “Thời gian học thêm tương đối eo hẹp, bài vở cũng rất nhiều, sắp qua năm mới rồi, trong nhà cũng tương đối bận, trong khoảng thời gian này tớ cũng sẽ không đi ra ngoài.”
Nói đến nước này, Nhan Hi chỉ có thể từ bỏ, “Vậy được rồi, học tập cố lên nha! Chờ chừng nào nghỉ thì chơi cho vui.”
Thành tích thi cuối kỳ rơi xuống phía sau thì lập tức đăng ký lớp học bổ túc, xem ra chính Thư Vũ cũng đang nỗ lực, như vậy cũng khá tốt.
*
Sau khi cúp điện thoại, Thư Vũ nhìn nhật ký cuộc gọi nổi bật trên màn hình, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười nhẹ hiếm thấy.
“Ầm…” cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, quý bà Thư mới vừa kết thúc công tác về nước nổi giận đùng đùng xông tới, ném một tờ giấy hơi mỏng lên trên mặt cậu, “Lê Thư Vũ, đây là hồi báo của con cho mẹ ư!”
Lê Thư Vũ……
Cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ này kéo ký ức xa xôi của Thư Vũ về, cha ruột cậu họ Lê, mẹ đẻ họ Thư, nhưng nguồn gốc cái tên của cậu lại không phải vì tình yêu của cha mẹ mà kết hợp cả hai họ.
Mà là bởi vì dục vọng chiếm hữu của quý bà Thư, cảm thấy nếu con trai muốn theo họ cha thì tên cũng cần phải chứa họ mẹ.
Sau khi ly hôn, quý bà Thư không đề cập đến người kia, thậm chí còn bỏ họ của cậu.
Nếu quý bà Thư chủ động hô lên cái tên kia, chắc hẳn đã thở không ra hơi.
Tờ giấy trắng mỏng manh bay xuống đất, Thư Vũ chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt tờ giấy kia lên, phía trên rõ ràng là điểm số các môn học trong học kỳ này của cậu.
“Mẹ cung phụng con ăn ngon uống ngon, sắp xếp tài xế riêng mỗi ngày đưa đón con đi học tan học, con báo đáp mẹ như vậy ư? Học kỳ này giáo viên bọn con gọi điện thoại cho mẹ tổng cộng ba lần, bảo mẹ đến trường học, đều là bởi vì thành tích của con!” Quý bà Thư một tay đè lại trán, dù thế nào đi nữa thì lửa giận trong lòng cũng không thể nào dập tắt được.
Lúc không ai nói chuyện, xung quanh có vẻ cực kỳ tĩnh như thể thời gian bị ngăn chặn, cho đến khi Thư Vũ cầm bảng điểm và nhẹ nhàng nói: “Vậy mẹ đến đó chưa.”
Thậm chí không phải là một câu hỏi tu từ.
“Con là chê mẹ chưa đủ mất mặt sao?!” Quý bà Thư cao giọng chất vấn, “Lúc trước lúc phân ban, con dựa vào thành tích tiến vào A1 ưu tú nhất, mẹ còn lấy làm tự hào, kết quả lại là chuyện vui vẻ uổng phí!”
“Con muốn học, cũng không phải khoa học tự nhiên.” Thư Vũ nắm lấy tờ giấy mỏng trong tay kia, vẫn chưa dùng sức, chỉ cần thoáng buông lỏng tay, thành tích nặng trĩu kia sẽ rớt xuống.
“Đó đều là lấy cớ! Con cho rằng mẹ không biết Nhan Hi kia học xã hội, cho nên con cũng muốn chọn theo!” Quý bà Thư nhớ tới nửa năm trước, bà ta lật được tờ nguyện vọng phân ban được kẹp trong sách của con trai.
Thư Vũ chưa bao giờ biểu hiện ra sự yêu thích với xã hội tự chọn, sao lại đi chọn xã hội tự chọn?
Bà ta cảm thấy không thích hợp, hơi chút động não đã nghĩ đến cô gái ảnh hưởng đến con trai, vừa tra đã phát hiện ra cô gái kia chọn xã hội tự chọn.
Người đàn ông bỏ vợ bỏ con kia vì bị mối tình đầu thời học sinh mê hoặc đến độ đầu óc choáng váng, bà ta tuyệt đối sẽ không cho phép con trai mình đi lên con đường cũ của cha ruột.
“Từ nhỏ đến lớn thành tích của con thế nào, lòng mẹ rành rành, thành tích khoa học tự nhiên của con cũng không kém hơn xã hội tự chọn, nếu không phải bởi vì Nhan Hi, sao con sẽ điền xã hội tự chọn?” Quý bà Thư cảm thấy mình chiếm lý, tiếng leng keng ngăn cản mạnh mẽ.
Đối với phản ứng như vậy, Thư Vũ chỉ có thể duy trì sự im lặng.
Cuối học kỳ lớp 10, cậu tự mình điền “xã hội tự chọn” vào tờ đơn nguyện vọng phân ban, chờ đến khai giảng phân ban mới hiểu được mình được xếp vào lớp A1 ban tự nhiên.
Cậu tìm giáo viên thẩm tra đối chiếu và được thông báo là học kỳ 1 đã quyết định rồi, không thể sửa đổi.
“Từ hôm nay trở đi, mẹ sẽ sắp xếp một gia sư chuyên nghiệp dạy thêm cho con, không có sự cho phép của mẹ, không cho phép đi ra ngoài!” Bà ta nghĩ, nếu Thư Vũ đi ra ngoài, nhất định lại muốn gặp đứa con gái ảnh hưởng đến thành tích của nó.
Dứt khoát ngăn chặn loại tình huống này phát sinh từ lúc bắt đầu.
*
Năm mới đang đến gần, dường như tất cả mọi người đều trở nên bận rộn, Thẩm Tiếu Ngôn và người trong nhà cùng nhau ra ngoài du lịch, Nhan Hi cũng không hẹn được ai.
Giang Trì Chu ở gần cô nhất còn chưa bắt đầu nghỉ, kỳ nghỉ đông của học sinh 12 bị giảm bớt thành một tuần, hơn nữa là bảy ngày qua năm mới.
Đêm giao thừa hôm đó, ba người nhà họ Giang đều không ở nhà, nói là đi ra ngoài thăm người thân.
Mà nhà bọn họ bên này, bởi vì cậu cô bề bộn nhiều việc, mọi người nhất trí thương lượng lùi thời gian đoàn tụ gia đình.
“Nhàm chán, thật sự nhàm chán.” Hẹn không ai chơi cùng, đêm nay một nhà ba người bọn họ đón năm mới, cũng không náo nhiệt như những năm trước.
Cơm nước xong xuôi, ba mẹ nằm bên nhau xem Tiệc Xuân Vãn trên TV, Nhan Hi cảm thấy mình đang phát ra một tia sét 100.000 vôn.
Xem được nửa đoạn video trên điện thoại di động, Nhan Hi nhấn vào kênh trò chuyện: 【 Tối nay nhà anh có về không? 】
“Về.” Đối phương lời ít ý nhiều trả lời, Nhan Hi yên lòng.
Nhưng không bao lâu, giao diện lại lần nữa bắn ra tin nhắn mới, click mở mới thấy, thế nhưng là Tiết Vân San: 【 Cậu biết bây giờ tôi đang ở bên ai không? 】
Nhan Tiểu Hi: 【……】
Liên quan gì đến tôi chứ?
Cô trả lời một dấu ba chấm, Tiết Vân San lại không buông tha, gửi đến một bức ảnh.
Trong ảnh là bóng lưng của một người đàn ông, nhưng nhìn vào bức ảnh nhỏ, chiếc bành tô màu cà phê chiếm gần hết màn hình trông có phần quen mắt.
Nếu Tiết Vân San cố ý gửi cô xem, như vậy chứng minh cô quen biết người trong ảnh chụp và có quan hệ.
Khoảnh khắc ngón tay chạm vào màn hình, trong lòng Nhan Hi đã có đáp án, người kia là…… Giang Trì Chu.
Đêm giao thừa, anh với Tiết Vân San không thân không thích ở bên nhau.
À không…… Nói đúng ra, Tiết Vân San đã quen biết Giang Trì Chu vào chín năm trước, vậy cũng coi như bạn cũ nhỉ?
Tiết Vân San xuất hiện đã hơn một năm, cô biết đó là bí mật mà Giang Trì Chu không muốn nhắc đến, mỗi lần làm bộ thuận miệng hỏi Giang Trì Chu thì anh đều sẽ chuyển đề tài.
Nếu đêm giao thừa hai bọn họ ở bên nhau, há chẳng phải là Giang Trì Chu lừa cô sao?
Tự mình đoán tới đoán lui cũng không ra đáp án chính xác, dứt khoát trực tiếp chụp màn hình cuộc trò chuyện và gửi cho người đó vậy.
/50
|