Tấm lụa mỏng trước cửa sổ sát đất nửa kín nửa mở, gió bên ngoài thổi tạt vào cửa kính, Tống Nhàn thắt chặt chiếc khăn mềm mại và ấm áp quanh cổ rồi xoay người vào nhà.
Bầu không khí náo nhiệt của năm mới tựa như không liên quan đến nhà bọn họ.
Bận rộn qua đi, ba Giang đã bắt đầu sắp xếp người thay thế Ôn Hòa Tường đến nhà họ Ôn thăm ông cụ, diễn viên đóng thế bên kia chậm trễ hai ngày vì việc riêng.
“Hôm nay anh đã sắp xếp Lý Triều Thành qua đó, cậu ấy đã học thuộc lòng chuyện cũ về Ôn Hòa Tường trước, em đừng quá lo lắng.” Ông Giang nhìn sắc mặt đầy lo lắng của vợ, ôm lấy bả vai bà nhẹ giọng an ủi.
Lý Triều Thành là diễn viên bọn họ tìm tới dựa theo dáng vẻ năm đó của Ôn Hòa Tường, chuẩn bị đầy đủ, hy vọng có thể giấu giếm được ông cụ Ôn.
“Chu Chu bây giờ đã lên 12, thời gian học tập căng thẳng, ngày mai lại phải về trường học, em thật sự hy vọng chuyện này có thể sớm được giải quyết một chút.” Nhớ tới đoạn chuyện đã quấy nhiễu con trai mình rất nhiều năm, Tống Nhàn nặng nề thở dài.
Trước tết bà lén tìm con trai nói qua một lần, Giang Trì Chu cũng thành thật phơi bày ý nghĩ thi đại học ở thành phố khác, tuy rằng bà không nỡ bỏ con trai nhưng cũng ủng hộ quyết định của con trai.
Hiện tại chỉ hy vọng mọi thứ đều có thể tiến hành thuận lợi.
*
Chuyện nhà họ Ôn tiến triển cũng không phải chỉ có người nhà họ Giang quan tâm, trong lòng Nhan Hi nhà bên cũng nhớ thương.
Lợi dụng lý do dắt chó đi dạo, mỗi buổi tối cô đều chờ Giang Trì Chu xong tiết tự học tối về nhà ở dưới lầu, hai người vừa đi vừa trò chuyện, rõ ràng quãng đường rất ngắn nhưng lại tốn gấp đôi thời gian bình thường.
Hai người cùng vào thang máy, Giang Trì Chu ấn xuống tầng lầu quen thuộc, cửa thang máy từ từ khép kín, Nhan Hi cúi đầu trêu chó.
Nghe được tiếng “Đinh”, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Nhan Hi theo bản năng đi ra ngoài thì bị người sau túm về.
“Còn chưa tới.” Giang Trì Chu nhắc nhở cô.
Có lẽ do ban đầu ai đó đã ấn thang máy, nhưng đã rời đi.
“Anh nói xem nếu buổi tối đi thang máy một mình, cửa đột nhiên mở ra, bên ngoài trống rỗng không có ai, có thể bị hù hay không?” Nhan Hi đột nhiên nảy ra nghi vấn.
Giang Trì Chu: “……”
Chỉ là một tầng trống, còn chẳng dọa được anh.
Nhưng cứ như vậy mất một lúc, Nhan Hi đã suy diễn ra rất nhiều cảnh tượng hồi hộp, giơ nắm đấm lên trước mặt, làm ra vẻ hoảng sợ, “Nếu sau này em lên tiết tự học buổi tối, về nhà vào thời gian này mỗi tối, gặp được loại tình huống này thì làm sao đây?”
Mùa hạ còn đỡ, 9 giờ 10 giờ tối bên ngoài có lẽ còn có người hóng mát, nhưng vào mùa lạnh như thế này thì rất ít ai ra ngoài, hành lang im ắng, thang máy đóng kín cửa còn khiến người ta sợ hơn.
“Em có thể trở về chung với Tiêu Nhiễm.” Giang Trì Chu nhắc nhở cô tìm bạn đồng hành.
“Đúng ha, nhưng lá gan của Nhiễm Nhiễm còn nhỏ hơn em, em phải bảo vệ em ấy.” Nếu Tiêu Nhiễm ở đây, nói không chừng không khí càng khủng bố thêm.
“Vấn đề này, chờ đến lúc đó lại suy nghĩ cũng không muộn.” Giang Trì Chu nhìn cô, thuận miệng đáp một câu như vậy.
Nhan Hi bĩu môi, cửa thang máy lại mở ra lần nữa, tầng lầu lần này chính xác.
Cô cố ý đi về trước cũng không quay đầu lại, Giang Trì Chu dựa vào đôi chân dài nhanh chóng đuổi kịp cô, kịp thời cứu cánh, “Anh có cách khiến em không sợ hãi.”
“Cách gì?” Nhan Hi lập tức dừng bước lại.
Giang Trì Chu lại ra vẻ thần bí nói: “Đến lúc đó sẽ nói cho em biết.”
“Anh hù em à?” Nhan Hi không tin.
“Đến lúc đó chẳng phải em sẽ biết à?” Giang Trì Chu vẫn duy trì cảm giác thần bí, Nhan Hi tỏ vẻ ghét bỏ với hành vi úp úp mở mở của anh.
*
Ngày hẹn gặp mặt nhà họ Ôn đã đến nhanh chóng, hai vợ chồng nhà họ Giang tự mình dẫn Lý Triều Thành qua đó.
“Đến rồi ư?” Ôn Như Ý đánh giá chàng trai này từ trên xuống dưới, trên mặt nặn ra nụ cười.
Trước đó từng thấy ảnh chụp của Lý Triều Thành, cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng khi nhìn thấy người thật vẫn không khỏi bị kinh sợ.
Không thể không nói, diễn viên nhà họ Giang tìm tới không tệ lắm.
“Vào đây trước đi.” Ôn Như Ý mời nhóm ba người vào nhà, “Ba chị còn đang nghỉ ngơi, phiền mọi người cứ từ từ.”
“Không sao không sao, sức khoẻ của ông cụ quan trọng.” Tống Nhàn trả lời như thế đấy nhưng ở nơi người ngoài nhìn không thấy, bà vẫn khẩn trương siết chặt ngón tay.
Sau đó, một sức mạnh ấm áp bao trùm lấy bà, Tống Nhàn quay đầu xem, là người chồng bên cạnh đang động viên bà.
“Mọi người uống trà hay là uống gì khác?” Ôn Như Ý bưng nước trà đến đãi khách, Tống Nhàn lại không còn tâm trạng để uống.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Như Ý hỏi một ít vấn đề với Lý Triều Thành, Lý Triều Thành đối đáp toàn bộ một cách trôi chảy.
“Dì không ở nhà sao?” Tống Nhàn cầm tách trà nóng, hỏi hành tung của cụ bà Ôn.
Vẻ mặt của Ôn Như Ý đọng lại một lát nhưng nhanh chóng giãn ra, “Chuyện hôm nay chủ yếu còn ở ba chị, dù sao quyết định này với mẹ chị mà nói vẫn tương đối khó tiếp thu, cho nên chị để Vân San đi ra ngoài với bà.”
“Như vậy à……” Tống Nhàn gật đầu.
Giữa phụ nữ nói chuyện thuận tiện hơn chút, tuy rằng ba Giang rất ít mở miệng nhưng vẫn luôn ở bên cạnh vợ, cho bà quyết định.
Thời gian nghỉ ngơi của ông cụ cũng không lâu nhưng Tống Nhàn vẫn cảm thấy hời gian chờ đợi thật lâu và dày vò.
Ước chừng nửa tiếng sau, Ôn Như Ý đứng dậy, “Chịvào phòng xem trước.”
Không bao lâu, Ôn Như Ý trở lại phòng khách một lần nữa rồi ra hiệu cho ba người, “Vào với chị thôi.”
Ông lão đã được đỡ dậy ngồi trên xe lăn, lúc một mình ở trong phòng, ông cụ thích nhìn ra khung cảnh xa xăm từ cửa sổ.
“Ba, có người đến thăm ba.” Ôn Như Ý dẫn ba người vào nhà, ông cụ chuyển động xe lăn, khi xoay người, vừa vặn thấy Lý Triều Thành – người cuối cùng đi vào cửa.
Ông cụ nhìn người trẻ tuổi kia không chớp mắt, trong lòng Tống Nhàn đều nhấc lên, tràn ngập chờ mong.
“Ba, ba đang nhìn cái gì vậy?” Ôn Như Ý đột nhiên lên tiếng, dời đi sự chú ý của ông cụ.
“Đứa nhỏ này, nhìn quen quen.” Ông cụ Ôn chậm rãi nói ra một câu như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, vợ chồng nhà họ Giang cũng không thể nắm bắt được con trai của ông cụ trông như thế nào trong trí nhớ.
Kế hoạch của bọn họ là vào lúc ông cụ không nhìn rõ, đương nhiên đưa nhân vật Ôn Hòa Tường vào, hiện tại trông ông cụ Ôn có cảm giác với dáng vẻ của Lý Triều Thành, vậy là dễ làm rồi.
“Chú Ôn, sức khoẻ của chú gần đây thế nào?” Tống Nhàn bắt đầu trò chuyện với ông cụ Ôn, ngẫu nhiên nhắc tới Ôn Hòa Tường, ông cụ bắt đầu nhắc đến con trai, nhưng kia đều là chuyện đã xảy ra với Giang Trì Chu vào khoảng thời gian trước.
Mọi việc không thể một sớm một chiều, Tống Nhàn lâu lâu lại đây, lúc bà cố ý vô tình coi Lý Triều Thành như Ôn Hòa Tường, ông Ôn lại xụ mặt, “Đừng nhìn chúng tôi già rồi là muốn lừa dối tôi, tôi nhớ rõ Hòa Tường.”
Nghe câu nói kia, lòng Tống Nhàn lạnh đi một nửa, có đôi khi thiếu chút nữa bà đã muốn xúc động nói ra chân tướng, có thể thấy được sức khỏe của ông cụ từ từ suy nhược nên mọi lời nói đều bị nghẹn trong lòng.
Ôn Như Ý giả vờ an ủi, “Bác sĩ nói ba chị chịu không nổi kích thích, chuyện này chỉ sợ không thành được.”
Kế hoạch thất bại, Tống Nhàn rơi vào tâm trạng phiền muộn, buổi tối nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, nếu không có chồng vẫn luôn giúp bà giải tỏa áp lực thì chỉ sợ sẽ càng lo âu hơn.
Chờ Giang Trì Chu tan tiết tự học về đến nhà, Tống Nhàn chuẩn bị bữa tối trước cho anh, “Chu Chu, gần đây học tập rất mệt phải không, ba mẹ không bắt buộc con làm cái gì, nỗ lực là chuyện tốt, nhưng đừng ép mình quá sức.”
Hiểu con không ai bằng mẹ, làm sao bà không biết tâm tư của con, nhưng lại không có cách nào để nói rõ.
Bầu không khí trong nhà trầm thấp, Giang Trì Chu thỉnh thoảng liếc nhìn mẹ, trước sau không có được đáp án chờ mong trong lòng, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Có vài lời nói không cần phải nói rõ cũng đã hiểu kết quả.
Tối hôm sau, Nhan Hi rõ ràng cảm nhận được tâm sự của anh càng trầm trọng hơn ngày hôm trước, có phải đã xảy ra chuyện gì không hay không?
Bỗng nhiên nhớ tới ban ngày lúc nhìn thấy Tống Nhàn cũng không có không có nụ cười ôn hòa như ngày xưa.
“Giang Trì Chu!” Lần này không có ai về nhà nấy, Nhan Hi giữ chặt anh, đưa anh vào nhà, thần thần bí bí nói: “Em cho anh xem thứ tốt.
Cậu đi công tác mang về một vài thứ quý hiếm, cô từ giữa vớt được một cái kính viễn vọng, thứ này không tính là quý hiếm, nhưng bình thường không có tác dụng đặc biệt sẽ không ai muốn mua.
Sau khi lấy được kính viễn vọng, Nhan Hi mân mê hai ngày, cảm thấy rất thú vị, cô muốn đưa cho Giang Trì Chu nhìn xem.
Buổi tối dẫn theo Giang Trì Chu bò lên trên tòa nhà bên cạnh, Nhan Hi đưa đồ cho anh rồi chỉ ra một phương hướng nào đó, “Anh nhìn từ chỗ này nè.”
Góc nhìn trong ống kính tương đối rõ ràng, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc kia, Giang Trì Chu hơi ngoài ý muốn.
Nhan Hi chà xát tay, đứng ở bên cạnh hỏi: “Anh nhìn thấy cái gì không?”
“Không có.” Giang Trì Chu thu hồi tầm mắt, cố ý lắc đầu phủ nhận khi đối mặt với cô.
Nhan Hi cau mày, trực tiếp “Đoạt” kính viễn võng về, tự mình nhìn vào ống kính, rõ ràng là rất rõ, “Có phải anh không biết xem hay không?”
Cô buông kính viễn vọng, xoay người đã thấy chàng trai đứng sau lưng đang khoanh tay, vẻ mặt như đang xem kịch vui, Nhan Hi lập tức hiểu, mình bị chơi một vố rồi!
“Anh rõ ràng đã thấy, anh cái kẻ lừa đảo này!” Mệt cô còn muốn dùng thứ này chọc anh vui vẻ, kết quả mình đã trở thành trò cười của anh.
Tiếng “Kẻ lừa đảo” này mắng không oan uổng, Giang Trì Chu lại không chột dạ, “Ngược lại anh muốn hỏi một chút, em chạy đến tòa nhà này xem kính viễn vọng, là muốn rình coi anh sao?”
Hình ảnh trong kính nhìn ban đêm khác với màu ánh sáng có thể nhìn thấy ban ngày, nhưng anh khẳng định có thể liếc mắt một cái đã nhận ra phòng mình, bức màn kéo ra một nửa, cửa sổ mở ra để không khí lưu thông. Xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy một số đồ đạc trong phòng ngủ, chi tiết không thấy rõ lắm, nhưng anh nhất định quen thuộc với phòng của mình.
Trước khi lên lầu anh còn nghi hoặc vì sao xem cái kính viễn vọng phải cố ý chạy đến tòa nhà này, hóa ra hướng này đối diện với phòng ngủ của anh.
“Rình, rình coi cái gì, xía! Suy nghĩ của anh thật tà ác.” Cô chỉ ngẫu nhiên chợt nảy ra ý nghĩ kỳ lạ, muốn biết nếu có người có thể nhìn thấy nhà mình từ kính viễn vọng thì làm sao đây, cho nên cố ý tìm hướng đối diện nhà mình và hướng phòng của Giang Trì Chu để quan sát.
Giang Trì Chu gật đầu cho có lệ, xem như thầm chấp nhận ý tưởng kỳ diệu của cô.
Tuy nhiên, gần đây có quá nhiều hành vi đặc biệt của cô, từ sau khi anh kể chuyện kia, Nhan Hi mới bắt đầu như vậy, là đồng tình với cảnh ngộ anh gặp phải ư?
“Nói đi, gần đây mỗi buổi tối em đều lắc lư trước mặt anh, rốt cuộc muốn làm gì?” Giang Trì Chu trực tiếp làm rõ.
“Cái gì đó, nói ra cứ như em rất phiền.” Nhan Hi la hét.
Giang Trì Chu có thính lực nhạy không bỏ sót một chữ nào của cô, “Chậc, ai dám phiền cô cả Nhan.”
Nói đùa cũng không thành vấn đề, chuyện Nhan Hi chân chính muốn biết là một chuyện khác, nghẹn mấy ngày mới dám hỏi ra: “Thì em muốn hỏi một chút, chuyện anh quan tâm nhất trước đó, tiến triển như thế nào rồi?”
“Người kia……” Biểu cảm chỉ có trên mặt Giang Trì Chu cũng mất đi, không có qua loa, trực tiếp nói với cô kết quả, “Hình như thất bại.”
“À……” Nhan Hi thở dài, cau mày càng sâu hơn, “Vậy anh nghĩ như thế nào?”
“Không có suy nghĩ gì đặc biệt.” Giang Trì Chu lắc đầu, điều anh mong chờ nhất bây giờ chính là kỳ thi tuyển sinh đại học đến sớm một chút.
“Như vậy là tốt nhất, anh là học sinh 12, không phải thầy cô trong trường còn nhắc mãi mỗi ngày tranh thủ thời gian học tập sao, anh hãy đặt toàn bộ tâm tư trên học tập đó, ha!” Nhan Hi giơ tay vỗ manh lên vai anh hai cái, luôn không keo kiệt đưa ra nụ cười của mình.
Biết cô đang cố ý làm dịu bầu không khí, Giang Trì Chu yên lặng thừa nhận “Đòn nghiêm trọng” ở vai, nụ cười rạng rỡ dưới ánh đèn suýt chút nữa bị chói mắt.
“Nhan Hi.” Anh nhẹ giọng gọi tên.
“Sao?” Bị gọi tên, Nhan Hi ngẩng đầu lên theo phản xạ.
“Đã chọn được nơi chưa?” Anh muốn biết sớm hơn thành phố mà anh sẽ đến trong tương lai một chút.
Nhắc tới chuyện này, Nhan Hi đưa tay lên che mặt, “Anh đừng hỏi, em còn chưa chọn xong.”
Bởi vì mỗi lần hỏi, trong lòng cô có rất nhiều áp lực.
“Có phải khiến em rất khó xử hay không?” Giang Trì Chu đột nhiên hỏi ra một câu như vậy.
Nghe vậy, Nhan Hi vội lắc đầu, “Bỏ đi những suy nghĩ lung tung của anh đi OK? Em mới không nghĩ như vậy đâu. Anh yên tâm đi nhá, nếu em chọn được một nơi ổn áp, em nhất định nói cho anh trước tiên!”
“Từ từ.” Giang Trì Chu không ngừng nới lỏng thời gian, bảo cô tự do lựa chọn.
Cho dù rất muốn nhanh chóng thoát khỏi thành phố khiến người ta ngột ngạt này nhưng anh vẫn phải tuân theo quy luật trưởng thành và chờ đợi kỳ thi tuyển sinh đại học.
Nhìn gương mặt quen thuộc kia, Nhan Hi nhận thấy được trong khoảng thời gian này tính cách của Giang Trì Chu trở nên chín chắn hơn rất nhiều, ngay cả giọng điệu cũng không sinh động bằng thường ngày.
Trưởng thành là một chuyện tốt, nhưng bởi vì không có cách nào vui vẻ mà trở nên nặng nề, vậy còn không bằng giữ nguyên.
Giang Trì Chu ngẩng đầu nhìn ra nơi xa, bóng người dưới bầu trời đêm có vẻ mỏi mệt cô đơn.
Gió mùa đông rét lạnh thổi qua gò má, Nhan Hi đột nhiên cảm thấy khắp cả người lạnh lẽo, trong bầu không khí vi diệu này, cái mũi bắt đầu chua xót, “Giang Trì Chu, có phải gần đây anh đặc biệt không vui không?”
“Sao đột nhiên hỏi cái này?” Giang Trì Chu biết trạng thái của mình gần đây hơi không hợp, nhưng anh đã nỗ lực duy trì biểu hiện giả dối.
Rõ ràng đã quyết định rằng chỉ truyền cho anh năng lượng tích cực, mà khi cảm xúc tới một điểm đặc thù nào đó, Nhan Hi đã bị đánh bại ngay lập tức, “Gần đây cũng chưa từng thấy anh cười, nói cũng rất ít.”
Trước kia lúc đấu võ mồm, tức giận là thật sự tức giận, thú vị cũng thật sự thú vị, nhưng hiện tại mặc dù là anh nói đùa thì cũng chỉ như là đang phối hợp với trò chơi của cô, mà không thể cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.
Nghĩ vậy, nước mắt đã trào ra từng chút, hoàn toàn không khống chế được.
“Đừng khóc.” Giang Trì Chu bị biến cố bất thình lình dọa đến, “Anh còn chưa ra làm sao, em ngược lại thay anh khóc trước.”
Nhan Hi lắc đầu, quay đầu sang một bên lau nước mắt, còn không thừa nhận, “Em không khóc, là, là mắt có hơi đau.”
“Đột nhiên hơi hối hận nói cho em chuyện kia.” Giang Trì Chu thở dài trong lòng.
Nếu cô còn chưa biết chân tướng, nói không chừng vô tâm vô phế giống như trước, không cần tới dỗ anh thật cẩn thận.
“Không, không cho phép anh hối hận.” Lau nước mắt còn không quên giả vờ bá đạo, Nhan Hi một tay cầm kính viễn vọng, một tay khác vươn ra nắm chặt ống tay áo anh, nước mắt chưa lau khô đọng lại trên mặt, có vẻ cực kỳ ấm ức.
Là đang thay anh khổ sở sao?
“Khi còn nhỏ bắt nạt em cũng không khóc, hiện tại nước mắt nói đến là đến.” Giang Trì Chu giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt cô, “Có phải biết rằng Giang Trì Chu bây giờ sẽ dỗ dành em không? Nhan Nhan.”
Bầu không khí náo nhiệt của năm mới tựa như không liên quan đến nhà bọn họ.
Bận rộn qua đi, ba Giang đã bắt đầu sắp xếp người thay thế Ôn Hòa Tường đến nhà họ Ôn thăm ông cụ, diễn viên đóng thế bên kia chậm trễ hai ngày vì việc riêng.
“Hôm nay anh đã sắp xếp Lý Triều Thành qua đó, cậu ấy đã học thuộc lòng chuyện cũ về Ôn Hòa Tường trước, em đừng quá lo lắng.” Ông Giang nhìn sắc mặt đầy lo lắng của vợ, ôm lấy bả vai bà nhẹ giọng an ủi.
Lý Triều Thành là diễn viên bọn họ tìm tới dựa theo dáng vẻ năm đó của Ôn Hòa Tường, chuẩn bị đầy đủ, hy vọng có thể giấu giếm được ông cụ Ôn.
“Chu Chu bây giờ đã lên 12, thời gian học tập căng thẳng, ngày mai lại phải về trường học, em thật sự hy vọng chuyện này có thể sớm được giải quyết một chút.” Nhớ tới đoạn chuyện đã quấy nhiễu con trai mình rất nhiều năm, Tống Nhàn nặng nề thở dài.
Trước tết bà lén tìm con trai nói qua một lần, Giang Trì Chu cũng thành thật phơi bày ý nghĩ thi đại học ở thành phố khác, tuy rằng bà không nỡ bỏ con trai nhưng cũng ủng hộ quyết định của con trai.
Hiện tại chỉ hy vọng mọi thứ đều có thể tiến hành thuận lợi.
*
Chuyện nhà họ Ôn tiến triển cũng không phải chỉ có người nhà họ Giang quan tâm, trong lòng Nhan Hi nhà bên cũng nhớ thương.
Lợi dụng lý do dắt chó đi dạo, mỗi buổi tối cô đều chờ Giang Trì Chu xong tiết tự học tối về nhà ở dưới lầu, hai người vừa đi vừa trò chuyện, rõ ràng quãng đường rất ngắn nhưng lại tốn gấp đôi thời gian bình thường.
Hai người cùng vào thang máy, Giang Trì Chu ấn xuống tầng lầu quen thuộc, cửa thang máy từ từ khép kín, Nhan Hi cúi đầu trêu chó.
Nghe được tiếng “Đinh”, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Nhan Hi theo bản năng đi ra ngoài thì bị người sau túm về.
“Còn chưa tới.” Giang Trì Chu nhắc nhở cô.
Có lẽ do ban đầu ai đó đã ấn thang máy, nhưng đã rời đi.
“Anh nói xem nếu buổi tối đi thang máy một mình, cửa đột nhiên mở ra, bên ngoài trống rỗng không có ai, có thể bị hù hay không?” Nhan Hi đột nhiên nảy ra nghi vấn.
Giang Trì Chu: “……”
Chỉ là một tầng trống, còn chẳng dọa được anh.
Nhưng cứ như vậy mất một lúc, Nhan Hi đã suy diễn ra rất nhiều cảnh tượng hồi hộp, giơ nắm đấm lên trước mặt, làm ra vẻ hoảng sợ, “Nếu sau này em lên tiết tự học buổi tối, về nhà vào thời gian này mỗi tối, gặp được loại tình huống này thì làm sao đây?”
Mùa hạ còn đỡ, 9 giờ 10 giờ tối bên ngoài có lẽ còn có người hóng mát, nhưng vào mùa lạnh như thế này thì rất ít ai ra ngoài, hành lang im ắng, thang máy đóng kín cửa còn khiến người ta sợ hơn.
“Em có thể trở về chung với Tiêu Nhiễm.” Giang Trì Chu nhắc nhở cô tìm bạn đồng hành.
“Đúng ha, nhưng lá gan của Nhiễm Nhiễm còn nhỏ hơn em, em phải bảo vệ em ấy.” Nếu Tiêu Nhiễm ở đây, nói không chừng không khí càng khủng bố thêm.
“Vấn đề này, chờ đến lúc đó lại suy nghĩ cũng không muộn.” Giang Trì Chu nhìn cô, thuận miệng đáp một câu như vậy.
Nhan Hi bĩu môi, cửa thang máy lại mở ra lần nữa, tầng lầu lần này chính xác.
Cô cố ý đi về trước cũng không quay đầu lại, Giang Trì Chu dựa vào đôi chân dài nhanh chóng đuổi kịp cô, kịp thời cứu cánh, “Anh có cách khiến em không sợ hãi.”
“Cách gì?” Nhan Hi lập tức dừng bước lại.
Giang Trì Chu lại ra vẻ thần bí nói: “Đến lúc đó sẽ nói cho em biết.”
“Anh hù em à?” Nhan Hi không tin.
“Đến lúc đó chẳng phải em sẽ biết à?” Giang Trì Chu vẫn duy trì cảm giác thần bí, Nhan Hi tỏ vẻ ghét bỏ với hành vi úp úp mở mở của anh.
*
Ngày hẹn gặp mặt nhà họ Ôn đã đến nhanh chóng, hai vợ chồng nhà họ Giang tự mình dẫn Lý Triều Thành qua đó.
“Đến rồi ư?” Ôn Như Ý đánh giá chàng trai này từ trên xuống dưới, trên mặt nặn ra nụ cười.
Trước đó từng thấy ảnh chụp của Lý Triều Thành, cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng khi nhìn thấy người thật vẫn không khỏi bị kinh sợ.
Không thể không nói, diễn viên nhà họ Giang tìm tới không tệ lắm.
“Vào đây trước đi.” Ôn Như Ý mời nhóm ba người vào nhà, “Ba chị còn đang nghỉ ngơi, phiền mọi người cứ từ từ.”
“Không sao không sao, sức khoẻ của ông cụ quan trọng.” Tống Nhàn trả lời như thế đấy nhưng ở nơi người ngoài nhìn không thấy, bà vẫn khẩn trương siết chặt ngón tay.
Sau đó, một sức mạnh ấm áp bao trùm lấy bà, Tống Nhàn quay đầu xem, là người chồng bên cạnh đang động viên bà.
“Mọi người uống trà hay là uống gì khác?” Ôn Như Ý bưng nước trà đến đãi khách, Tống Nhàn lại không còn tâm trạng để uống.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Như Ý hỏi một ít vấn đề với Lý Triều Thành, Lý Triều Thành đối đáp toàn bộ một cách trôi chảy.
“Dì không ở nhà sao?” Tống Nhàn cầm tách trà nóng, hỏi hành tung của cụ bà Ôn.
Vẻ mặt của Ôn Như Ý đọng lại một lát nhưng nhanh chóng giãn ra, “Chuyện hôm nay chủ yếu còn ở ba chị, dù sao quyết định này với mẹ chị mà nói vẫn tương đối khó tiếp thu, cho nên chị để Vân San đi ra ngoài với bà.”
“Như vậy à……” Tống Nhàn gật đầu.
Giữa phụ nữ nói chuyện thuận tiện hơn chút, tuy rằng ba Giang rất ít mở miệng nhưng vẫn luôn ở bên cạnh vợ, cho bà quyết định.
Thời gian nghỉ ngơi của ông cụ cũng không lâu nhưng Tống Nhàn vẫn cảm thấy hời gian chờ đợi thật lâu và dày vò.
Ước chừng nửa tiếng sau, Ôn Như Ý đứng dậy, “Chịvào phòng xem trước.”
Không bao lâu, Ôn Như Ý trở lại phòng khách một lần nữa rồi ra hiệu cho ba người, “Vào với chị thôi.”
Ông lão đã được đỡ dậy ngồi trên xe lăn, lúc một mình ở trong phòng, ông cụ thích nhìn ra khung cảnh xa xăm từ cửa sổ.
“Ba, có người đến thăm ba.” Ôn Như Ý dẫn ba người vào nhà, ông cụ chuyển động xe lăn, khi xoay người, vừa vặn thấy Lý Triều Thành – người cuối cùng đi vào cửa.
Ông cụ nhìn người trẻ tuổi kia không chớp mắt, trong lòng Tống Nhàn đều nhấc lên, tràn ngập chờ mong.
“Ba, ba đang nhìn cái gì vậy?” Ôn Như Ý đột nhiên lên tiếng, dời đi sự chú ý của ông cụ.
“Đứa nhỏ này, nhìn quen quen.” Ông cụ Ôn chậm rãi nói ra một câu như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, vợ chồng nhà họ Giang cũng không thể nắm bắt được con trai của ông cụ trông như thế nào trong trí nhớ.
Kế hoạch của bọn họ là vào lúc ông cụ không nhìn rõ, đương nhiên đưa nhân vật Ôn Hòa Tường vào, hiện tại trông ông cụ Ôn có cảm giác với dáng vẻ của Lý Triều Thành, vậy là dễ làm rồi.
“Chú Ôn, sức khoẻ của chú gần đây thế nào?” Tống Nhàn bắt đầu trò chuyện với ông cụ Ôn, ngẫu nhiên nhắc tới Ôn Hòa Tường, ông cụ bắt đầu nhắc đến con trai, nhưng kia đều là chuyện đã xảy ra với Giang Trì Chu vào khoảng thời gian trước.
Mọi việc không thể một sớm một chiều, Tống Nhàn lâu lâu lại đây, lúc bà cố ý vô tình coi Lý Triều Thành như Ôn Hòa Tường, ông Ôn lại xụ mặt, “Đừng nhìn chúng tôi già rồi là muốn lừa dối tôi, tôi nhớ rõ Hòa Tường.”
Nghe câu nói kia, lòng Tống Nhàn lạnh đi một nửa, có đôi khi thiếu chút nữa bà đã muốn xúc động nói ra chân tướng, có thể thấy được sức khỏe của ông cụ từ từ suy nhược nên mọi lời nói đều bị nghẹn trong lòng.
Ôn Như Ý giả vờ an ủi, “Bác sĩ nói ba chị chịu không nổi kích thích, chuyện này chỉ sợ không thành được.”
Kế hoạch thất bại, Tống Nhàn rơi vào tâm trạng phiền muộn, buổi tối nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, nếu không có chồng vẫn luôn giúp bà giải tỏa áp lực thì chỉ sợ sẽ càng lo âu hơn.
Chờ Giang Trì Chu tan tiết tự học về đến nhà, Tống Nhàn chuẩn bị bữa tối trước cho anh, “Chu Chu, gần đây học tập rất mệt phải không, ba mẹ không bắt buộc con làm cái gì, nỗ lực là chuyện tốt, nhưng đừng ép mình quá sức.”
Hiểu con không ai bằng mẹ, làm sao bà không biết tâm tư của con, nhưng lại không có cách nào để nói rõ.
Bầu không khí trong nhà trầm thấp, Giang Trì Chu thỉnh thoảng liếc nhìn mẹ, trước sau không có được đáp án chờ mong trong lòng, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Có vài lời nói không cần phải nói rõ cũng đã hiểu kết quả.
Tối hôm sau, Nhan Hi rõ ràng cảm nhận được tâm sự của anh càng trầm trọng hơn ngày hôm trước, có phải đã xảy ra chuyện gì không hay không?
Bỗng nhiên nhớ tới ban ngày lúc nhìn thấy Tống Nhàn cũng không có không có nụ cười ôn hòa như ngày xưa.
“Giang Trì Chu!” Lần này không có ai về nhà nấy, Nhan Hi giữ chặt anh, đưa anh vào nhà, thần thần bí bí nói: “Em cho anh xem thứ tốt.
Cậu đi công tác mang về một vài thứ quý hiếm, cô từ giữa vớt được một cái kính viễn vọng, thứ này không tính là quý hiếm, nhưng bình thường không có tác dụng đặc biệt sẽ không ai muốn mua.
Sau khi lấy được kính viễn vọng, Nhan Hi mân mê hai ngày, cảm thấy rất thú vị, cô muốn đưa cho Giang Trì Chu nhìn xem.
Buổi tối dẫn theo Giang Trì Chu bò lên trên tòa nhà bên cạnh, Nhan Hi đưa đồ cho anh rồi chỉ ra một phương hướng nào đó, “Anh nhìn từ chỗ này nè.”
Góc nhìn trong ống kính tương đối rõ ràng, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc kia, Giang Trì Chu hơi ngoài ý muốn.
Nhan Hi chà xát tay, đứng ở bên cạnh hỏi: “Anh nhìn thấy cái gì không?”
“Không có.” Giang Trì Chu thu hồi tầm mắt, cố ý lắc đầu phủ nhận khi đối mặt với cô.
Nhan Hi cau mày, trực tiếp “Đoạt” kính viễn võng về, tự mình nhìn vào ống kính, rõ ràng là rất rõ, “Có phải anh không biết xem hay không?”
Cô buông kính viễn vọng, xoay người đã thấy chàng trai đứng sau lưng đang khoanh tay, vẻ mặt như đang xem kịch vui, Nhan Hi lập tức hiểu, mình bị chơi một vố rồi!
“Anh rõ ràng đã thấy, anh cái kẻ lừa đảo này!” Mệt cô còn muốn dùng thứ này chọc anh vui vẻ, kết quả mình đã trở thành trò cười của anh.
Tiếng “Kẻ lừa đảo” này mắng không oan uổng, Giang Trì Chu lại không chột dạ, “Ngược lại anh muốn hỏi một chút, em chạy đến tòa nhà này xem kính viễn vọng, là muốn rình coi anh sao?”
Hình ảnh trong kính nhìn ban đêm khác với màu ánh sáng có thể nhìn thấy ban ngày, nhưng anh khẳng định có thể liếc mắt một cái đã nhận ra phòng mình, bức màn kéo ra một nửa, cửa sổ mở ra để không khí lưu thông. Xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy một số đồ đạc trong phòng ngủ, chi tiết không thấy rõ lắm, nhưng anh nhất định quen thuộc với phòng của mình.
Trước khi lên lầu anh còn nghi hoặc vì sao xem cái kính viễn vọng phải cố ý chạy đến tòa nhà này, hóa ra hướng này đối diện với phòng ngủ của anh.
“Rình, rình coi cái gì, xía! Suy nghĩ của anh thật tà ác.” Cô chỉ ngẫu nhiên chợt nảy ra ý nghĩ kỳ lạ, muốn biết nếu có người có thể nhìn thấy nhà mình từ kính viễn vọng thì làm sao đây, cho nên cố ý tìm hướng đối diện nhà mình và hướng phòng của Giang Trì Chu để quan sát.
Giang Trì Chu gật đầu cho có lệ, xem như thầm chấp nhận ý tưởng kỳ diệu của cô.
Tuy nhiên, gần đây có quá nhiều hành vi đặc biệt của cô, từ sau khi anh kể chuyện kia, Nhan Hi mới bắt đầu như vậy, là đồng tình với cảnh ngộ anh gặp phải ư?
“Nói đi, gần đây mỗi buổi tối em đều lắc lư trước mặt anh, rốt cuộc muốn làm gì?” Giang Trì Chu trực tiếp làm rõ.
“Cái gì đó, nói ra cứ như em rất phiền.” Nhan Hi la hét.
Giang Trì Chu có thính lực nhạy không bỏ sót một chữ nào của cô, “Chậc, ai dám phiền cô cả Nhan.”
Nói đùa cũng không thành vấn đề, chuyện Nhan Hi chân chính muốn biết là một chuyện khác, nghẹn mấy ngày mới dám hỏi ra: “Thì em muốn hỏi một chút, chuyện anh quan tâm nhất trước đó, tiến triển như thế nào rồi?”
“Người kia……” Biểu cảm chỉ có trên mặt Giang Trì Chu cũng mất đi, không có qua loa, trực tiếp nói với cô kết quả, “Hình như thất bại.”
“À……” Nhan Hi thở dài, cau mày càng sâu hơn, “Vậy anh nghĩ như thế nào?”
“Không có suy nghĩ gì đặc biệt.” Giang Trì Chu lắc đầu, điều anh mong chờ nhất bây giờ chính là kỳ thi tuyển sinh đại học đến sớm một chút.
“Như vậy là tốt nhất, anh là học sinh 12, không phải thầy cô trong trường còn nhắc mãi mỗi ngày tranh thủ thời gian học tập sao, anh hãy đặt toàn bộ tâm tư trên học tập đó, ha!” Nhan Hi giơ tay vỗ manh lên vai anh hai cái, luôn không keo kiệt đưa ra nụ cười của mình.
Biết cô đang cố ý làm dịu bầu không khí, Giang Trì Chu yên lặng thừa nhận “Đòn nghiêm trọng” ở vai, nụ cười rạng rỡ dưới ánh đèn suýt chút nữa bị chói mắt.
“Nhan Hi.” Anh nhẹ giọng gọi tên.
“Sao?” Bị gọi tên, Nhan Hi ngẩng đầu lên theo phản xạ.
“Đã chọn được nơi chưa?” Anh muốn biết sớm hơn thành phố mà anh sẽ đến trong tương lai một chút.
Nhắc tới chuyện này, Nhan Hi đưa tay lên che mặt, “Anh đừng hỏi, em còn chưa chọn xong.”
Bởi vì mỗi lần hỏi, trong lòng cô có rất nhiều áp lực.
“Có phải khiến em rất khó xử hay không?” Giang Trì Chu đột nhiên hỏi ra một câu như vậy.
Nghe vậy, Nhan Hi vội lắc đầu, “Bỏ đi những suy nghĩ lung tung của anh đi OK? Em mới không nghĩ như vậy đâu. Anh yên tâm đi nhá, nếu em chọn được một nơi ổn áp, em nhất định nói cho anh trước tiên!”
“Từ từ.” Giang Trì Chu không ngừng nới lỏng thời gian, bảo cô tự do lựa chọn.
Cho dù rất muốn nhanh chóng thoát khỏi thành phố khiến người ta ngột ngạt này nhưng anh vẫn phải tuân theo quy luật trưởng thành và chờ đợi kỳ thi tuyển sinh đại học.
Nhìn gương mặt quen thuộc kia, Nhan Hi nhận thấy được trong khoảng thời gian này tính cách của Giang Trì Chu trở nên chín chắn hơn rất nhiều, ngay cả giọng điệu cũng không sinh động bằng thường ngày.
Trưởng thành là một chuyện tốt, nhưng bởi vì không có cách nào vui vẻ mà trở nên nặng nề, vậy còn không bằng giữ nguyên.
Giang Trì Chu ngẩng đầu nhìn ra nơi xa, bóng người dưới bầu trời đêm có vẻ mỏi mệt cô đơn.
Gió mùa đông rét lạnh thổi qua gò má, Nhan Hi đột nhiên cảm thấy khắp cả người lạnh lẽo, trong bầu không khí vi diệu này, cái mũi bắt đầu chua xót, “Giang Trì Chu, có phải gần đây anh đặc biệt không vui không?”
“Sao đột nhiên hỏi cái này?” Giang Trì Chu biết trạng thái của mình gần đây hơi không hợp, nhưng anh đã nỗ lực duy trì biểu hiện giả dối.
Rõ ràng đã quyết định rằng chỉ truyền cho anh năng lượng tích cực, mà khi cảm xúc tới một điểm đặc thù nào đó, Nhan Hi đã bị đánh bại ngay lập tức, “Gần đây cũng chưa từng thấy anh cười, nói cũng rất ít.”
Trước kia lúc đấu võ mồm, tức giận là thật sự tức giận, thú vị cũng thật sự thú vị, nhưng hiện tại mặc dù là anh nói đùa thì cũng chỉ như là đang phối hợp với trò chơi của cô, mà không thể cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.
Nghĩ vậy, nước mắt đã trào ra từng chút, hoàn toàn không khống chế được.
“Đừng khóc.” Giang Trì Chu bị biến cố bất thình lình dọa đến, “Anh còn chưa ra làm sao, em ngược lại thay anh khóc trước.”
Nhan Hi lắc đầu, quay đầu sang một bên lau nước mắt, còn không thừa nhận, “Em không khóc, là, là mắt có hơi đau.”
“Đột nhiên hơi hối hận nói cho em chuyện kia.” Giang Trì Chu thở dài trong lòng.
Nếu cô còn chưa biết chân tướng, nói không chừng vô tâm vô phế giống như trước, không cần tới dỗ anh thật cẩn thận.
“Không, không cho phép anh hối hận.” Lau nước mắt còn không quên giả vờ bá đạo, Nhan Hi một tay cầm kính viễn vọng, một tay khác vươn ra nắm chặt ống tay áo anh, nước mắt chưa lau khô đọng lại trên mặt, có vẻ cực kỳ ấm ức.
Là đang thay anh khổ sở sao?
“Khi còn nhỏ bắt nạt em cũng không khóc, hiện tại nước mắt nói đến là đến.” Giang Trì Chu giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt cô, “Có phải biết rằng Giang Trì Chu bây giờ sẽ dỗ dành em không? Nhan Nhan.”
/50
|