Từng tia nắng vàng nhẹ bướng bỉnh len qua tấm rèm cửa, chiếu vào trong phòng, chim chóc hót líu lo báo hiệu 1 ngày mới đã đến.
_Vy Vy! _Băng Hạ khẽ lay người đánh thức Tiểu Vy dậy, ko biết có phải hôm qua khóc mệt quá hay ko, mà hôm nay Băng Hạ thì đã dậy lâu rồi, nhưng Tiểu Vy thì vẫn chìm trong giấc ngủ mê mệt.
_Băng Hạ, mình dậy rồi!_Tiểu Vy lấy tay dụi dụi mắt, khẽ nhíu mày nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
_Muộn rồi đấy, bạn mau đi làm VSCN rồi còn đi học._Băng Hạ giục.
Sau khi đã nở 1 nụ cười miễn cưỡng tặng cho Băng Hạ gọi là "chào ngày mới", Tiểu Vy ỉu xìu bước vào phòng vệ sinh, tay vẫn ko ngừng dụi mắt. Nhìn vào 1 "vật thể lạ" có đôi mắt sưng húp như ốc nhồi trong gương, rồi lại nhìn xuống chiếc cổ trắng ngần, trống trơn của mình, Tiểu Vy ko nén nổi tiếng thở dài. Suýt nữa thì cô quên mất chuyện đã đụng đến tuyến nước mắt của cô tối hôm qua.
Rời khỏi nhà với chiếc balo hình gấu Pooh trên vai, Tiểu Vy ngước nhìn lên trời.
Trời hôm nay đẹp thật.
Trời đẹp nhưng lòng người ko đẹp.
_Vy! Hạ! Đợi mình!_Một tiếng nói vang lên cắt mất tiếng thở dài đang định phát ra từ miệng Tiểu Vy, đồng thời cũng cản bước chân của 2 cô lại.
Băng Hạ quay ra đằng sau, nhân chủng nào mới sáng sớm ra đã gọi tên cô ko đầu ko đuôi thế nhỉ?
Hạ Tiểu Nhã chạy đc đến chỗ 2 người cũng dừng lại, khom lưng xuống, 1 tay ôm lấy ngực, thở hồng hộc, tuy vậy, 1 tay cô nàng vẫn giơ lên, hươ hươ trước mặt:
_Hi!
Băng Hạ chỉ cười nhạt đáp lại, còn Tiểu Vy thì im lặng, còn tâm trạng đâu nữa?
_Tiểu Vy! Mắt bạn sao thế?_Tiểu Nhã vừa đứng đc thẳng lưng dậy đã trợn mắt, đưa tay lên che cái miệng đang há hốc vì ngạc nhiên.
_À, ko sao._Tiểu Vy xua xua tay, gượng cười.
Tiểu Nhã thừa biết rằng có lí do, nhưng theo phép lịch sự, cô ko hỏi nữa. Ba người tiếp tục đi lên lớp, tình trạng "im lặng là vàng" diễn ra suốt quãng đường đi.
Chuông vào lớp...
Giáo viên vào...
Một bài ca....
Chuông nghỉ giải lao....
Học viên ồn ào....
Từng ấy thời gian qua đi, khung cảnh xung quanh cũng thay đổi, thế mà ở dãy bàn cuối lớp, Băng Hạ và Tiểu Vy vẫn giữ nguyên tư thế suốt từ đầu buổi học đến giờ. Như hai bức tượng ngồi bất động, ko màng đến thế sự.
Nhưng rồi tư thế đó cũng bị phá vỡ. Băng Hạ ngẩng đầu dậy nhíu mày nhìn ra bên ngoài, nơi có 1 đám học viên nữ đang rú lên sung sướng như nhìn thấy sinh vật lạ. Và dù có cố gắng phóng tầm mắt đi xa đến mức nào nữa, thì Băng Hạ vẫn ko thể nhìn thấy "sinh vật lạ" gây ra "sóng gió cung đình" ấy là ai.
Tiếng bước chân từ ngoài cửa tiến vào, mang theo những tiếng reo khe khẽ của các nữ sinh.
Tiếng bước chân ngừng lại trước bàn 2 người.
_Dưa chuột!
Trên khuôn mặt Tiểu Vy đang gục xuống bàn xuất hiện 1 cái nhíu mày.
Dưa chuột? Là tên biến thái đó?
Gì nữa đây?
Chuyện gì?_Tiểu Vy bực bội ngẩng đầu dậy. Tên biến thái này, ko thấy 1 lũ hám trai đang ở xung quanh hay sao? Muốn cô bị chúng nó "dần" cho tơi bời chắc?
Nhật Long tròn mắt nhìn Tiểu Vy, 2 tay vẫn đút trong túi quần, đôi lông mày nhướn lên đến nửa mét.
_Mắt cô...? Sao thế?
Tiểu Vy cúi mặt xuống, đưa tay lên dụi dụi mắt.
_Ko phải việc của anh. Nói đi, có chuyện gì?
_Có 1 thứ muốn đưa cho cô.
_Thứ gì?
Nhật Long lấy trong túi ra 1 vật gì đó, lúc lắc trước mặt.
_Cái này là của cô?
Nhìn sợi dây chuyền sáng lấp lánh, đung đưa giữa những ngón tay Nhật Long, đôi môi 1 phút trước còn đang mím chặt của Tiểu Vy bây giờ đã dãn ra thành 1 chữ O tròn vành vạch. Cả Băng Hạ ngồi bên cạnh cũng ko khỏi sửng sốt. Sợi dây chuyền mà tối hôm qua Tiểu Vy đã khóc nức nở vì bị mất, sợi dây quan trọng nhất của Tiểu Vy, thế quái nào lại nằm trong tay tên này đc nhỉ?
Tiểu Vy ko chần chừ lao nhanh ra khỏi chỗ ngồi, đưa tay giật lấy sợi dây chuyền trong tay Nhật Long. Nhưng Nhật Long đã nhanh tay hơn, anh đã kịp thu lại sợi dây chuyền trước khi Tiểu Vy kịp bắt đc, và hành động đơn giản ấy đã khiến cô mất đà, chúi về đằng trước.
Trong khi Tiểu Vy đang chuẩn bị có 1 màn "vồ ếch" khá đặc sắc trước "bàn dân thiên hạ"...Trong khi Tiểu Vy đang chuẩn bị có 1 màn "vồ ếch" khá đặc sắc trước "bàn dân thiên hạ"...
Một bàn tay đã đỡ ngang eo cô, giúp cô giữ 1 khoảng cách khá xa với "đất mẹ", trước khi cô kịp trở thành trò cười cho lũ hám trai đang bao vây xung quanh.
Im lặng...
_Này, anh...._Tiểu Vy sau khi trở lại tư thế đứng, đang định mắng "...anh làm cái trò gì thế hả?" thì cô bất chợt nhận ra, trong ánh mắt của những nữ sinh xung quanh, ko biết từ bao giờ đã có những đốm lửa đỏ rực, cơ hồ đang chuẩn bị thiêu cháy cô. Nếu còn nói tiếp những câu ko suy nghĩ, việc trở thành món thịt quay sẽ chỉ là vấn đề thời gian.
_À,..._Ho khan 1 tiếng, cô tiếp tục._Cái đó, anh lấy ở đâu?_Cô chỉ vào sợi dây chuyền Nhật Long đang cầm trong tay.
_Nó rơi trong xe tôi.
_À_Tiểu Vy gật đầu, hóa ra là thế, tối hôm qua, cô đã ko nghĩ đến nơi này.
_Cô ta đi đâu với anh Long mà sợi dây đó lại ở trong xe anh ấy?_Tiếng xì xào của đám nữ sinh bên cạnh vang lên, đập vào tai Nhật Long khiến anh bực mình, đập tay xuống bàn, nói như ra lệnh.
_Trật tự giùm.
Hiệu quả đến ko ngờ, âm thanh vừa rồi nín bặt. Băng Hạ ngồi bên trong khẽ thở khì 1 cái, lắc đầu ngán ngẩm. Lũ hám trai này, kể cả giáo viên hét đến rát cả cổ họng cũng chưa bao giờ vâng lời như thế.
Rất muốn kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt, Tiểu Vy xòe tay ra trước mặt Nhật Long:
_Trả cho tôi.
_Dễ vậy sao?_Nhật Long đảo mắt nhìn xung quanh.
_Ko phải anh vừa nói đến đây để trả nó cho tôi à?_Tiểu Vy nhìn Nhật Long từ đầu xuống chân, tên này, lại định giở trò gì nữa đây?
_Hồi nãy là thế, bây giờ đổi ý rồi._Nhật Long mỉm cười ranh mãnh. Quả thật, hồi nãy anh đến đây chỉ đơn thuần là trả sợi dây cho Tiểu Vy, nhưng thấy cái thái độ bướng bỉnh của cô, anh lại muốn chơi trò "mèo vờn chuột" 1 tí, để "dạy dỗ" lại cô nàng dưa chuột này biết điều hơn.
_Ko đùa nữa, trả cho tôi._Tiểu Vy cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc.
_Cô nghĩ tôi đùa à?
_Phải làm thế nào thì anh mới trả lại?
_Một điều kiện....
Nhật Long chưa kịp hoàn thành nốt vế sau của câu nói đã bị Tiểu Vy kéo ra ngoài trước những ánh mắt rực lửa của đám nữ sinh. Phải chịu thôi, chẳng may tên biến thái này nói ra 1 câu nào đó hớ hênh, người bị cho lên thớt sẽ chẳng ai khác ngoài Tiểu Vy, chi bằng kéo hắn ra ngoài nói chuyện sẽ bảo đảm an toàn tính mạng hơn.
Sau khi 2 kẻ gây ra "sóng gió cung đình" kia rời khỏi, mọi ánh mắt lại đổ dồn lên nhân chủng còn lại ở trong lớp - Băng Hạ. Cô là bạn thân của Tiểu Vy, đương nhiên sẽ biết giữa Nhật Long và Tiểu Vy có quan hệ gì.
_Dương Băng Hạ, quan hệ giữa Triệu Vy và anh Long là như thế nào? Tại sao lại thân mật như thế?_Một nữ sinh sấn sổ tiến đến hỏi Băng Hạ.
Băng Hạ chẳng buồn rời mắt khỏi trang sách đang đọc dở. Anh Long? Thân mật quá nhỉ? Chẳng biết là do Nhật Long quá dễ dãi hay do bọn này quá ảo tưởng nữa.
_Ko biết.
_Nói dối, cô cả ngày dính với Triệu Vy như hình với bóng, ko lí nào lại ko biết.
_Nếu cảm thấy tôi nói dối, vậy hãy đi hỏi thẳng 2 người ấy, tôi cam đoan họ sẽ cho cô câu trả lời thỏa đáng hơn._Vẫn giữ tư thế cũ, Băng Hạ đáp với giọng đều đều.
Nữ sinh kia nín bặt, tức tối bỏ ra khỏi lớp, ko lâu sau, những người kia cũng đi theo. Để lại Băng Hạ trong lớp với nụ cười thỏa mãn.
**************
_Điều kiện gì? Nói nhanh._Tiểu Vy nói sau khi 2 người đã đứng ở khu vườn sau trường và chắc chắn ko có ai bám theo.
_Nhà tôi đang thiếu người giúp việc._Nhật Long đứng dựa vào tường, 2 tay đút túi quần, nghếch mặt lên trời, nói vu vơ.
_Là sao? Ko hiểu?_Tiểu Vy nhíu mày. Tên này, ko phải muốn....cô tìm người giúp việc cho nhà hắn đó chứ?
_Tôi muốn cô làm người giúp việc cho nhà tôi._Nhật Long đã lờ mờ hiểu ra nữ nhân đứng trước mặt anh đầu óc khá....chậm tiêu, nhất là với kiểu nói như thế này, nên vào thẳng vấn đề là tốt nhất.
Hả? Cái gì? Ko phải TÌM người giúp việc, mà là LÀM người giúp việc? Tên này có điên ko? Trung tâm môi giới việc làm thiếu gì người? Tại sao phải bắt 1 nữ sinh như cô đi làm chứ?
Đứng hình....
1s....
2s....
3s....
Tiểu Vy bặm môi tức giận, co chân, ko ngần ngại sút thẳng vào đầu gối Nhật Long 1 cái thật mạnh. Sau khi nở 1 nụ cười thỏa mãn vì hắn đã cúi gập người xuống mà kêu đau, cô quay lưng bước đi ko thèm ngoảnh lại.
_Con nhóc dưa chuột kia! Vậy là cô ko muốn lấy lại sợi dây này rồi hả? Ui da...._Dù vẫn phải ôm chân kêu đau, nhưng Nhật Long vẫn ko quên hét với theo. Tiểu Vy càng ngang ngược, mong muốn "dạy dỗ" cô trong anh càng dâng cao.
Sợi dây....
Phải rồi....
Tiểu Vy cắn phập 1 cái vào môi, quay lại nhìn Nhật Long với khuôn mặt hằm hằm.
_Thế nào?_Thấy Tiểu Vy quay lại, Nhật Long ngừng ngay hành động ôm chân của mình, đứng thẳng lên, mỉm cười ngạo nghễ vì đã nắm đc điểm yếu của cô nhóc này.
_Tôi chịu làm giúp việc cho anh, anh sẽ trả lại sợi dây cho tôi chứ?
Thấy Tiểu Vy đã chịu nhượng bộ, khuôn mặt đanh lại, đôi môi cắn chặt trông vô cùng đáng thương, giống như đang phải hy sinh 1 thứ gì đó rất quan trọng nhưng lại ko đành lòng, trong lòng Nhật Long gợn lên 1 chút áy náy, cảm giác như mình đang ép buộc ai đó làm điều họ ko thích vậy. Nhưng suy nghĩ đó bị anh gạt ra khỏi đầu rất nhanh. Chỉ là giúp việc thôi, có gì to tát chứ?
_Còn phải để xem thái độ cô thế nào đã.
Tiểu Vy nắm chặt tay, những đường gân xanh nổi cả lên.
_Được.
_Thế nào? Hắn có chịu trả lại sợi dây ko?
Băng Hạ thấy Tiểu Vy từ ngoài cửa lớp tiến vào thì buông 1 câu hỏi thăm dò. Mà thực ra đâu cần thiết chứ? Cái mặt ỉu xìu như bánh bao chiều của Tiểu Vy cũng là câu trả lời rõ ràng nhất rồi.
_Hắn ko những ko trả lại mà còn...
_Còn sao?
_....bắt mình làm osin.._Nói đến đây thì mặt Tiểu Vy dài thượt ra cả cây số.
_Hả?_Băng Hạ tròn mắt._Làm osin?
_Ừ! Tên biến thái chết tiệt đó...
Chưa kịp nói hết câu, cổ họng Tiểu Vy đã bị 1 tràng cười của Băng Hạ chen ngang. Cô ôm bụng gục đầu xuống bàn cười sặc sụa. Làm osin? Đc lắm, Phùng Nhật Long này quả thực biết dạy dỗ 1 cô gái bướng bỉnh như Tiểu Vy đây.
_Bạn cười cái gì vậy hả?_Tiểu Vy bặm môi tức giận, khuôn mặt phụng phịu. Cô bạn này, đã ko an ủi 1 câu lại còn cười chọc tức cô nữa.
_Ko, ko._Băng Hạ cố gắng kìm lại tiếng cười, ho khan 1 tiếng._Thế bao giờ đi làm?_Tuy giọng nói vẫn còn hơi run run, chứng tỏ chỉ cần lơ là 1 chút, tiếng cười lại có thể bật ra từ miệng cô bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ, chỉ cần sự nghiêm túc ( dù là giả tạo ) của Băng Hạ cũng đủ để xoa dịu cơn thịnh nộ đang cuồn cuộn dậy sóng trong người Tiểu Vy.
_Chiều nay, học xong đi luôn. Làm đến khi nào hắn hài lòng sẽ trả lại dây chuyền.
_Thế...tối nay bạn ko ăn cơm ở nhà?
_Ừ, có lẽ vậy.
Băng Hạ lắc đầu ngao ngán, tối nay cô bạn đảm đang của cô ko về nhà, đồng nghĩa với việc cô phải ăn cơm bên ngoài. Nghĩ đến là thấy nản rồi.
................
_Dương Băng Hạ!!!
Đang mơ màng trong giấc ngủ, Băng Hạ giật mình thức giấc khi nghe thấy họ và tên mình đc xướng lên 1 cách giận dữ, có vẻ cô sắp gặp chuyện ko hay với chủ nhân của giọng nói trên rồi.
Quay sang bên phải, cô nhận đc ánh mắt đầy nhắc nhở của Tiểu Vy:
" Giáo viên gọi bạn."
Một cô giáo béo mập, đeo kính, khuôn mặt hình sự, hằm hằm tiến đến, nói giọng hách dịch:
_Ai cho trò ngủ trong giờ của tôi?
Băng Hạ đưa ánh mắt dửng dưng lướt qua đám học viên xung quanh, ko phải họ cũng đang ngủ hay sao? Vậy mà bà giáo này lại "chiếu tướng" mỗi mình cô, uẩn khúc gì đây?
_Trò điếc à? Hay là câm? Giáo viên hỏi mà ko trả lời.
_Vậy cô mù hay ko nhìn rõ? _Băng Hạ chỉ tay vào đám học viên nhà giàu đang mơ màng_Họ cũng đang ngủ mà ko đc ai cho phép đấy thôi.
Cô khoanh tay trước mặt, dửng dưng như ko. Nếu đã muốn dừng những từ ấy để sỉ nhục học sinh, vậy cô cũng chẳng ngần ngại mà tiếp chuyện bằng thái độ xấc xược vốn có.
Chẳng khó để nhận ra bà giáo này vì nể nang đám học viên nhà giàu nên mới ko đụng đến mấy người kia, còn Băng Hạ, bà ta biết cô là học viên nội trú, gia cảnh cũng tầm tầm, nên mới thừa cơ bắt lỗi, cũng là dịp để trút hết nỗi tức giận bà ta thu lượm đc trong quá trình dạy mấy cậu ấm cô chiêu ỷ giàu, ko coi ai ra gì.
_Học sinh khi giáo viên hỏi lại trả lời kiểu đấy à? Ai dạy trò cái cách ăn nói như thế?
_Vậy có ai bảo cô khi hỏi học sinh phải lịch sự hơn ko? Thiên vị học viên nhà giàu, bắt nạt học viên nhà nghèo, đây là thái độ của giáo viên Thánh Huy à? Thật thất vọng._Băng Hạ cười khẩy.
Bà giáo toát mồ hôi, ko ngờ từ miệng của cô học viên nữ xinh đẹp tựa thiên sứ, trông có vẻ ngoan ngoãn này lại có thể thốt ra những lời sắc bén như thế, lại còn đúng ý đồ của bà, thật ko thể coi thường. Nhưng đâm lao đành phải theo lao, lời nói ra ko thể rút lại, bà ta tiếp tục phun ra những lời nhục mạ thật nặng nề, với hy vọng Băng Hạ sẽ chịu thua.
_Mẹ trò đâu mà lại để con gái như thế này? Nếu ko biết dạy dỗ, thì để tôi dạy trò. Học viên mà dám ăn nói với giáo viên như thế. Ko biết cái mặt xinh đẹp này đã qua mắt đc bao nhiêu người, đúng là yêu tinh!
Tiểu Vy đưa tay lên che miệng, bà giáo này.....!
Mẹ...?
Yêu tinh...?
Bàn tay Băng Hạ thu lại thành hình nắm đấm, cô nắm chặt tay đến nỗi móng tay cắm sâu vào thịt. Muốn cô là yêu tinh, cô sẽ cho bà ta biết yêu tinh là gì.
_Dạy dỗ tôi? Bà có tư cách? Mau về quản lại ông chồng và dạy dỗ lại quý tử của mình đi, đừng ở đây dạy dỗ con thiên hạ. À quên, người như bà mà cũng có con sao? Phải tuyệt tông mới gọi là ông trời có mắt.
_Mày.....!_Bà giáo tức tím mặt, chỉ tay ra ngoài cửa._Trò ra ngoài cho tôi.
_Sẵn sàng.
Băng Hạ nhún vai, ung dung bước ra ngoài cửa, để lại trong lớp những ánh mắt ngơ ngác của lũ học viên và bà giáo với cơn thịnh nô ngút trời.
Địa điểm mà Băng Hạ có thể đến chẳng nơi nào khác ngoài vườn trường, và chỗ mà Băng Hạ có thể ngồi cũng chẳng nơi nào khác ngoài gốc cây Bằng Lăng.
Khoanh tay trước ngực, cô dựa lưng vào gốc cây, nhắm mắt, ngồi đợi hết tiết học cũng chẳng biết đến bao giờ, thôi thì cứ đánh 1 giấc là tốt nhất.
_Lại cúp học sao?
Băng Hạ vẫn ko mở mắt, cô đã quen với cảnh chủ nhân của giọng nói lạnh băng này hay xuất hiện đột ngột sau lưng, vậy nên dù giọng nói này có ở trên cây vọng xuống, cũng ko có chút gì làm cô giật mình.
_Anh là ma xó à?
_Lần đầu tiên có người dám nói tôi như thế. Tôi ở trên cây lâu rồi, bỗng dưng cô đi đến ngồi bên dưới, vậy sao có thể gọi tôi là ma xó đc? Phải gọi cô là "đánh hơi" thấy mĩ nam rất nhanh xem ra mới thỏa đáng.
_Đánh hơi? Tôi là Kiki sao?_Băng Hạ thở khì, môi cong lên.
_Tôi đâu có ý đó. Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi._Chẳng biết vì lí do gì mà người trên cây thay đổi đề tài nhanh đến vậy.
_Tôi ko cúp học. Bị đuổi ra khỏi lớp.
_Làm chuyện mờ ám gì vậy?
_Tôi cãi nhau với giáo viên.
_Trông cô vậy mà cũng ghê gớm nhỉ?
_Bây giờ anh mới biết? Muộn rồi đấy. Còn anh? Lại cúp học chứ gì?
_Tôi cũng bị đuổi ra khỏi lớp.
Câu trả lời của Hạo Thiên làm Băng Hạ cố gắng nín cười.
_Giáo viên nào mà muốn về miền cực lạc sớm như vậy?
Ngây người trong 2s, Hạo Thiên cũng quay đi, trên khuôn mặt hoàn mĩ hình thành 1 nụ cười.
_Băng Hạ.
_Tôi nghe.
_Ra đây với tôi 1 lát đc ko?
_Đi đâu?
_Chỗ hôm trước.
___________
Băng Hạ ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt, từng cơn gió thổi qua tung bay mái tóc óng mượt.
_Này._Hạo Thiên ngồi chống 2 tay ra sau, ngước mặt lên trời.
_Gì?
_Chơi với tôi 1 trò chơi.
_Trò gì.
_Câu đố.
_Luật?
_Mỗi người đc đố người kia 3 câu, ai ko trả lời đc là thua.
_Ừm. Anh đố trước hay tôi đố trước?_Giữa 1 khung cảnh mát mẻ như thế này, thực sự Băng Hạ cũng muốn chơi 1 trò chơi gì đó.
_Tôi đố trước.
_Ok.
Hạo Thiên nheo mắt nhìn lên trời, mỉm cười.
_Ai có nhà di động đầu tiên?
_Kăng - gu - ru, Rùa, Ốc sên._Băng Hạ trả lời mà ko cần suy nghĩ.
_Có người mang 3 quả tim. Đó là ai?
_Một bà mẹ mang thai song sinh.
Hạo Thiên bật cười. Tuy có nhiều câu đáp án ko chính xác tuyệt đối, nhưng những câu trả lời Băng Hạ đưa ra đều hợp lí, ko thể chối cãi.
_Con gì còn đau khổ hơn hươu cao cổ bị viêm họng?
Khựng lại 2s, Băng Hạ trả lời rất dứt khoát.
_Con rết bị đau chân.
Lại 1 lần nữa, Hạo Thiên bật cười, anh lắc đầu.
_Đến lượt cô.
Băng Hạ hít 1 hơi thật sâu, từ từ ngả lưng xuống thảm cỏ.
_Tôi phải hỏi câu nào để anh ko trả lời đc?
1s....2s....3s....
Ko biết đây là lần thứ mấy trong ngày, anh bật cười.
Băng Hạ nhìn Hạo Thiên, bây giờ cô mới để ý, khi cười, trên khuôn mặt hoàn mỹ ko tì vết ấy xuất hiện 1 lúm đồng tiền bên má phải. Nhìn anh cười, bất giác khóe môi cô cũng cong lên. Đây ko phải những nụ cười mỉa mai, khinh miệt mà cô đã từng dành cho anh. Nụ cười này, đầy đủ cả 2 bên khóe miệng, 1 nụ cười chân thật, đẹp như thiên sứ. Đến bản thân Băng Hạ cũng ko biết tại sao mình lại có thể cười thoải mái như thế trước mặt Hạo Thiên.
Đúng lúc trong đầu cô đang có những suy nghĩ băn khoăn, bất chợt Hạo Thiên quay lại. Thấy Băng Hạ đang nhìn mình với nụ cười vẫn còn đọng lại trên môi, nụ cười trên môi Hạo Thiên vụt tắt.
Anh ngây người nhìn cô....
....Rồi vội vàng quay mặt đi sau khi nhận thấy trái tim mình đang.....lỗi 1 nhịp....
_Tôi từ trước đến nay rất ít cười,...
Im lặng....
_Kể cả với ba mẹ, tôi cũng ko biết số lần tôi cười với họ có đủ để đếm trên đầu ngón tay ko nữa....
Im lặng....
_Cảm ơn cô.....
Im lặng....
_....đã làm cho tôi cười....
Nói xong, Hạo Thiên lại bật cười tự chế nhạo chính mình. "Cảm ơn vì đã làm cho tôi cười"?, anh đang nói cái quái gì thế này?
_Băng Hạ, tôi thua. Cô muốn gì?
Anh quay lại nhìn Băng Hạ, chợt khựng lại, rồi lại mỉm cười.
_Sao tôi lại có thể nói chuyện với cô....trong khi....cô đã....ngủ rồi nhỉ?
Trên thảm cỏ xanh, Băng Hạ đang nằm ngủ, mắt nhắm nghiền. Từng tia nắng vàng nhạt thỏa sức nhảy múa, đùa nghịch trên mái tóc, trên hàng mi dày, và trên làn da trắng mịn ngọc ngà của cô. Những cơn gió âu yếm ôm lấy cô, vài sợi tóc bị gió thổi bay bay trên khuôn mặt trái xoan thanh tú. Đôi môi căng mọng đc ánh nắng trong suốt tô điểm thêm phần ưu mỹ, như mời gọi.
Hạo Thiên nằm xuống, chống tay bên cạnh, ngắm nhìn Băng Hạ. Cô lúc này trông ko khác gì 1 thiên sứ mất đi đôi cánh, lạc bước xuống dương gian. Khác hẳn lúc cô tỉnh dậy, lạnh lùng, cô độc, tự tạo 1 tấm màng chắn, ko cho ai đến gần.
Có phải anh rất biến thái ko?.....
......Khi ko thể kìm lòng đc mà đặt 1 nụ hôn lên đôi môi anh đào của Băng Hạ.....
Băng Hạ khẽ cựa mình thức giấc, ánh nắng trưa gay gắt chiếu xuyên qua tấm kính rọi vào mắt khiến cô ko thể nào tiếp tục giấc ngủ. Ngồi dậy, đưa tay dụi dụi mắt, cô giật mình khi phát hiện ra mình đang ở trong 1 căn phòng xa lạ, ko phải phòng y tế, ko phải phòng Giáo vụ, càng ko phải phòng kí túc của cô. Căn phòng này khá đẹp, đồ đạc tuy ít nhưng đc sắp xếp rất gọn gàng, sạch sẽ, ngay cả 1 hạt bụi cũng ko có.
Băng Hạ nhìn xung quanh, căn phòng như vậy nhưng tuyệt nhiên ko có thứ gì cho thấy chủ nhân của nó là nam hay nữ. Cả căn phòng chỉ có 1 chiếc giường, 1 bộ bàn làm việc, 1 kệ sách, ngay cả thứ quan trọng cho cuộc sống là tủ quần áo cũng ko thấy. Lạ thật!
Lật tấm chăn ra, Băng Hạ bước xuống giường, lần mò ra ngoài cửa, chí ít thì cô cũng phải biết đc mình đang ở đâu chứ.
Cánh cửa gỗ vừa mở, Hạo Thiên đã bước vào, nhìn thấy cô đang chuẩn bị bước ra ngoài, anh cất tiếng:
_Dậy rồi sao?_Ko biết từ bao giờ anh đã lấy lại đc vẻ lạnh lùng cố hữu, khác hẳn lúc anh cười với Băng Hạ bên bờ hồ.
Băng Hạ ngước nhìn anh, khẽ buông:
_Đây là đâu?
_Phòng kí túc của tôi._Hạo Thiên rời khỏi cửa, tiến đến bàn làm việc, nhẹ nhàng ngồi xuống.
_Tại sao tôi lại ở đây?
_Tôi đưa cô đến.
_Tại sao lại đưa tôi đến?
_Ko thể để cô nằm ngủ bên bờ hồ.
_Sao ko gọi tôi dậy?
_Cô ngủ say quá, tôi ko thể đánh thức.
_Tôi đã ngủ bao lâu?
_26 phút.
_Mấy giờ rồi?
Hạo Thiên chống tay lên thành ghế. Cô gái này...hỏi gì mà nhiều vậy? Chẳng lẽ việc đưa cô ấy đế 1 nơi an toàn hơn so với thảm cỏ ngoài bờ hồ để ngủ lại là 1 điều ko tốt? Có nhất thiết phải cảnh giác như vậy hay ko?
Ko liếc nhìn đồng hồ, anh đáp gọn:
_1h 34 phút.
Băng Hạ nhíu mày, cô thở mạnh, đẩy cửa bước ra ngoài.
_Đi đâu vậy?_Hạo Thiên hỏi với theo.
_Đi học._Ko thèm quay lại, Băng Hạ vẫn xăm xăm tiến về phía trước, đáp gọn lỏn.
1h 34 phút, vậy là ca học buổi chiều đã bắt đầu, cũng đồng nghĩa với việc cô đi học muộn. Tuy hôm nào công việc trên lớp của cô cũng chỉ có ngủ, nhưng cô chẳng bao giờ chỉ vì đi muộn mà nghỉ cả 1 buổi học.
Thân ảnh Băng Hạ xuất hiện ngoài cửa đã thu hút hết những ánh mắt của đám học viên, mấy vị tiểu thư kênh kiệu nhìn cô xì xầm to nhỏ. Bà giáo hồi sáng cao giọng đuổi cô ra khỏi lớp, bây giờ chỉ biết đứng nghiến răng nhìn cô hiên ngang bước vào mà ko thể nói lời nào.
Nhẹ nhàng ngồi xuống, Băng Hạ mỉm cười nhìn bà giáo đang đứng trên bục giảng, chớp chớp mắt, rồi gục đầu xuống bàn, chuẩn bị ngủ.
_Bạn vẫn đi học sao?_Tiếng hỏi nhỏ của Tiểu Vy làm Băng Hạ nhíu mày, liền ngóc đầu dậy. Cái gì mà "vẫn đi học"? Tiểu Vy nghĩ cô sợ bà giáo kia?
_Sao lại ko đi học?
Tiểu Vy nhìn Băng Hạ, giải thích:
_Hồi nãy Thiếu gia có đến đây.
_Cái gì? Anh ta đến đây làm gì?
_Anh ta...nói với bà giáo cho bạn nghỉ ca chiều.
Băng Hạ trợn tròn mắt. Tên này....rảnh quá ko có việc gì làm chắc?
Xin cho cô nghỉ học, à không, ra lệnh cho bà giáo phải cho cô nghỉ học, ai mượn anh ta làm chuyện dư thừa vậy chứ? _Bà giáo nghe xong mặt hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống học viên vậy, nhìn mà ghê. Lại còn mấy nàng tiểu thư kia nữa chứ, mặt cũng chẳng kém gì bà giáo._Tiểu Vy vừa chép bài vừa lắc đầu. Lúc Băng Hạ chưa về, cô thực sự rất khổ sở với cả 1 lô 1 lốc nhũng cái lườm sắc lem lẻm chiếu về phía mình, mà nạn nhân thực sự là Băng Hạ. Làm cái thớt cho tụi nó chém thật chẳng vui vẻ gì!
Băng Hạ nghe xong, trái với việc phải nổi giận vì tên Thiếu gia kia đã gây rắc rối cho mình, cô lại mỉm cười. Ném cho những cô tiểu thư kim chi ngọc diệp kia cái nhìn thách thức, cô gục xuống bàn tiếp tục sự nghiệp ngủ.
"Ghen tị sao? Đc lắm, vậy để tôi chơi với các cô."
Xem ra những ngày tiếp theo đối với 2 người sẽ ko đc bình yên như mong đợi rồi.
_____________
_Dưa chuột!
Vừa tan học, Nhật Long đã đứng ngay trước kí túc xá đợi Tiểu Vy làm cho cô nàng chưa về đến cửa khuôn mặt đã méo xệch. Tên biến thái! Ko cần nhắc thì cô cũng ko thể quên đc bản án tử hình đang treo lơ lửng trên đầu đâu.
_Gì?_Mặt tối sầm, cô cất tiếng hỏi mặc dù thừa biết lí do Nhật Long đợi cô.
_Cô quên rồi à?
_Quên cái gi?
_Ôsin.
Mặt tối thêm chút nữa, Tiểu Vy gằn giọng:
_Bây giờ đi.
Nhật Long mỉm cười đắc thắng, anh chìa ra trước mặt Tiểu Vy 1 mẩu giấy nhỏ:
_Đến địa chỉ này, tôi đợi.
_Cái gì? Anh ko đưa tôi đi à?_Mảng đen trên khuôn mặt bị Tiểu Vy ném đi, cô tròn mắt, sửng sốt.
_Cô ko có chân sao? Tự đi._Sau khi nhìn Tiểu Vy từ đầu đến chân như người ngoài hành tinh, Nhật Long buông 1 câu rồi cất bước đi thẳng.
_Aaaa! Nhật Long! Tên biến thái! Tôi mà lấy đc sợi dây chuyền thì anh chết với tôi!_Tiểu Vy tức tối giậm bình bịch chân xuống đất. Dĩ nhiên câu nói này đc phát ra sau khi Nhật Long đã đi mất dạng, nếu ko việc cô bị "xử" là điều khó tránh khỏi. Dù sao thì bây giờ tên biến thái ấy cũng hơn cô 1 bậc.
Vào nhà cất cặp, Tiểu Vy bắt taxi, phóng như bay đến địa chỉ Nhật Long đã ghi trên tờ giấy.
_________
Căn biệt thự lộng lẫy sang trọng mở ra trước mắt Tiểu Vy. Hóa ra nhà Nhật Long cũng giàu có chứ ko như trong trí tưởng tượng của cô. Làm người hầu, à không, vệ sĩ cho Thiếu gia, cô cứ tưởng nhà hắn phải khó khăn thiếu thốn lắm chứ ko ngờ lại "nứt đố đổ vách" như thế này.
Hít 1 hơi thật sâu, Tiểu Vy run run đưa tay bấm chuông cổng. 2 phút sau, 1 người phụ nữ trung niên, gương mặt phúc hậu ra mở cổng cho cô.
_Chào cô, cô là Triệu Vy?
_À, vâng.
_Cậu chủ đang chờ cô trong nhà, mời cô.
_Vâng.
Bước vào nhà, đập vào mắt cô đầu tiên là thân ảnh Nhật Long ngồi ngả nghiêng trên bộ salon đọc sách. Thấy Tiểu Vy bước vào, Nhật Long ko rời mắt khỏi trang sách, cất giọng trêu chọc:
_Cô vừa đi vừa lết đấy à?
Tiểu Vy bặm môi, hất hàm:
_Anh muốn tôi làm gì, nói nhanh lên!
Nhật Long bấy giờ mới từ tốn gấp trang sách lại, đứng dậy vươn vai, nhướn mày:
_Cô có tinh thần lao động thế là tốt, đi theo tôi.
Anh dẫn Tiểu Vy ra sau vườn, làm quen với những người giúp việc cũ của nhà mình.
_Người này là cô Di, quản gia._Anh chỉ vào người phụ nữ phúc hậu hồi nãy ra mở cửa cho Tiểu Vy._Cô Di sẽ hướng dẫn cho cô công việc ở đây.
_Cháu chào cô, cháu là Triệu Vy, cô cứ gọi cháu là Tiểu Vy cũng đc ạ._Tiểu Vy lễ phép cúi đầu.
_Chào cháu, để cô giới thiệu với cháu những người giúp việc của nhà mình._Rồi cô Di chỉ vào từng người một._Đây là Tiểu Mai...Tiểu An....Tiểu Ngọc....Tiểu Hoa....Tiểu Ly....Tiểu Dĩnh....Tiểu Khôi....Tiểu Hương....Tiểu Khuê....Tiểu Khánh......
Chưa nghe hết tên của những người giúp việc, đầu Tiểu Vy đã quay mòng mòng, mắt nhìn thấy sao bay. Cái này phải gọi là tập đoàn ôsin mới đúng, giúp việc gì mà đông như kiến, phát lương làm sao xuể? Chẳng biết tên biến thái kia có biết đếm ko mà lại bảo...nhà hắn thiếu người giúp việc.
Nhìn thấy ánh mắt "ngọt ngào" Tiểu Vy vừa dành cho mình, Nhật Long cười cười với cô Di:
_Cô Di, Tiểu Vy yếu lắm, ko làm đc việc nặng đâu, cô phân công cho cô ấy công việc gì nhẹ nhàng 1 ít, như cọ bồn cầu, tắm cho con Milu hay dọn dẹp "sản phẩm" của nó ấy.
Tiểu Vy mím chặt môi, cố gắng ko để cơn giận phát ra ngoài. "Sản phẩm"? Đây là công việc nhẹ nhàng? Tên này có vẻ ưu ái cô lắm đây.
_À, đống bát đĩa hồi nãy tôi ăn để Tiểu Vy rửa đi._Anh quay ra nở nụ cười "thân thiện" với cô_Gọi là để làm quen công việc mới ấy mà.
Coi như ko nhìn thấy đầu Tiểu Vy đã gần bốc khói, Nhật Long kéo cô vào bếp, chỉ vào đống bát đĩa trong bồn, ra lệnh:
_Rửa đi._Nụ cười cợt nhả hồi nãy tắt ngúm, thay vào đó là bộ mặt lãnh đạm của 1 người chủ.
Tiểu Vy dở khóc dở cười nhìn vào đống bát đĩa nhem nhuốc chất cao như núi, số bát này....phải để cho cả chục người ăn, lại còn "hồi nãy tôi ăn", rõ ràng tên này muốn bày việc cho cô làm đây mà.
Ko nói ko rằng, Tiểu Vy cắm đầu cắm cổ rửa bát, rủa thầm trong miệng: "Tên biến thái chết tiệt!". Nhật Long mỉm cười đắc thắng bước ra ngoài.
Tiểu Vy hít 1 hơi thật sâu, chẳng lẽ Triệu Vy này mà phải chịu thua 1 tên biến thái? Đằng nào thì cô làm việc cũng ko vì lương, làm ẩu đương nhiên cũng ko bị trừ lương, vậy thì.....
"Nhật Long, anh biết tay tôi!"
Nhật Long ung dung đút 2 tay vào túi, còn chưa kịp mừng vì chiến dịch huấn luyện cô nhóc dưa chuột đã thành công 1/3, thì hàng loạt tiếng động "nhẹ nhàng" phát ra từ bếp, đập bùng bùng vào tai anh:
"Xoảng!"
"Choang!"
"Leng keng!"
"Loảng xoảng!"
Choáng!
Một tay chống lên tường, 1 tay gõ nhẹ vào trán, Nhật Long khẽ lắc đầu.
Bây giờ anh cũng ko thể tưởng tượng đc cái bếp nhà mình ra sao nữa? Ko phải chỗ bát đĩa anh vừa giao cho cô ta rửa đã....về miền cực lạc cả rồi chứ????? Trời đất ơi! Đúng là bất trị mà.
_Vy Vy! _Băng Hạ khẽ lay người đánh thức Tiểu Vy dậy, ko biết có phải hôm qua khóc mệt quá hay ko, mà hôm nay Băng Hạ thì đã dậy lâu rồi, nhưng Tiểu Vy thì vẫn chìm trong giấc ngủ mê mệt.
_Băng Hạ, mình dậy rồi!_Tiểu Vy lấy tay dụi dụi mắt, khẽ nhíu mày nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
_Muộn rồi đấy, bạn mau đi làm VSCN rồi còn đi học._Băng Hạ giục.
Sau khi đã nở 1 nụ cười miễn cưỡng tặng cho Băng Hạ gọi là "chào ngày mới", Tiểu Vy ỉu xìu bước vào phòng vệ sinh, tay vẫn ko ngừng dụi mắt. Nhìn vào 1 "vật thể lạ" có đôi mắt sưng húp như ốc nhồi trong gương, rồi lại nhìn xuống chiếc cổ trắng ngần, trống trơn của mình, Tiểu Vy ko nén nổi tiếng thở dài. Suýt nữa thì cô quên mất chuyện đã đụng đến tuyến nước mắt của cô tối hôm qua.
Rời khỏi nhà với chiếc balo hình gấu Pooh trên vai, Tiểu Vy ngước nhìn lên trời.
Trời hôm nay đẹp thật.
Trời đẹp nhưng lòng người ko đẹp.
_Vy! Hạ! Đợi mình!_Một tiếng nói vang lên cắt mất tiếng thở dài đang định phát ra từ miệng Tiểu Vy, đồng thời cũng cản bước chân của 2 cô lại.
Băng Hạ quay ra đằng sau, nhân chủng nào mới sáng sớm ra đã gọi tên cô ko đầu ko đuôi thế nhỉ?
Hạ Tiểu Nhã chạy đc đến chỗ 2 người cũng dừng lại, khom lưng xuống, 1 tay ôm lấy ngực, thở hồng hộc, tuy vậy, 1 tay cô nàng vẫn giơ lên, hươ hươ trước mặt:
_Hi!
Băng Hạ chỉ cười nhạt đáp lại, còn Tiểu Vy thì im lặng, còn tâm trạng đâu nữa?
_Tiểu Vy! Mắt bạn sao thế?_Tiểu Nhã vừa đứng đc thẳng lưng dậy đã trợn mắt, đưa tay lên che cái miệng đang há hốc vì ngạc nhiên.
_À, ko sao._Tiểu Vy xua xua tay, gượng cười.
Tiểu Nhã thừa biết rằng có lí do, nhưng theo phép lịch sự, cô ko hỏi nữa. Ba người tiếp tục đi lên lớp, tình trạng "im lặng là vàng" diễn ra suốt quãng đường đi.
Chuông vào lớp...
Giáo viên vào...
Một bài ca....
Chuông nghỉ giải lao....
Học viên ồn ào....
Từng ấy thời gian qua đi, khung cảnh xung quanh cũng thay đổi, thế mà ở dãy bàn cuối lớp, Băng Hạ và Tiểu Vy vẫn giữ nguyên tư thế suốt từ đầu buổi học đến giờ. Như hai bức tượng ngồi bất động, ko màng đến thế sự.
Nhưng rồi tư thế đó cũng bị phá vỡ. Băng Hạ ngẩng đầu dậy nhíu mày nhìn ra bên ngoài, nơi có 1 đám học viên nữ đang rú lên sung sướng như nhìn thấy sinh vật lạ. Và dù có cố gắng phóng tầm mắt đi xa đến mức nào nữa, thì Băng Hạ vẫn ko thể nhìn thấy "sinh vật lạ" gây ra "sóng gió cung đình" ấy là ai.
Tiếng bước chân từ ngoài cửa tiến vào, mang theo những tiếng reo khe khẽ của các nữ sinh.
Tiếng bước chân ngừng lại trước bàn 2 người.
_Dưa chuột!
Trên khuôn mặt Tiểu Vy đang gục xuống bàn xuất hiện 1 cái nhíu mày.
Dưa chuột? Là tên biến thái đó?
Gì nữa đây?
Chuyện gì?_Tiểu Vy bực bội ngẩng đầu dậy. Tên biến thái này, ko thấy 1 lũ hám trai đang ở xung quanh hay sao? Muốn cô bị chúng nó "dần" cho tơi bời chắc?
Nhật Long tròn mắt nhìn Tiểu Vy, 2 tay vẫn đút trong túi quần, đôi lông mày nhướn lên đến nửa mét.
_Mắt cô...? Sao thế?
Tiểu Vy cúi mặt xuống, đưa tay lên dụi dụi mắt.
_Ko phải việc của anh. Nói đi, có chuyện gì?
_Có 1 thứ muốn đưa cho cô.
_Thứ gì?
Nhật Long lấy trong túi ra 1 vật gì đó, lúc lắc trước mặt.
_Cái này là của cô?
Nhìn sợi dây chuyền sáng lấp lánh, đung đưa giữa những ngón tay Nhật Long, đôi môi 1 phút trước còn đang mím chặt của Tiểu Vy bây giờ đã dãn ra thành 1 chữ O tròn vành vạch. Cả Băng Hạ ngồi bên cạnh cũng ko khỏi sửng sốt. Sợi dây chuyền mà tối hôm qua Tiểu Vy đã khóc nức nở vì bị mất, sợi dây quan trọng nhất của Tiểu Vy, thế quái nào lại nằm trong tay tên này đc nhỉ?
Tiểu Vy ko chần chừ lao nhanh ra khỏi chỗ ngồi, đưa tay giật lấy sợi dây chuyền trong tay Nhật Long. Nhưng Nhật Long đã nhanh tay hơn, anh đã kịp thu lại sợi dây chuyền trước khi Tiểu Vy kịp bắt đc, và hành động đơn giản ấy đã khiến cô mất đà, chúi về đằng trước.
Trong khi Tiểu Vy đang chuẩn bị có 1 màn "vồ ếch" khá đặc sắc trước "bàn dân thiên hạ"...Trong khi Tiểu Vy đang chuẩn bị có 1 màn "vồ ếch" khá đặc sắc trước "bàn dân thiên hạ"...
Một bàn tay đã đỡ ngang eo cô, giúp cô giữ 1 khoảng cách khá xa với "đất mẹ", trước khi cô kịp trở thành trò cười cho lũ hám trai đang bao vây xung quanh.
Im lặng...
_Này, anh...._Tiểu Vy sau khi trở lại tư thế đứng, đang định mắng "...anh làm cái trò gì thế hả?" thì cô bất chợt nhận ra, trong ánh mắt của những nữ sinh xung quanh, ko biết từ bao giờ đã có những đốm lửa đỏ rực, cơ hồ đang chuẩn bị thiêu cháy cô. Nếu còn nói tiếp những câu ko suy nghĩ, việc trở thành món thịt quay sẽ chỉ là vấn đề thời gian.
_À,..._Ho khan 1 tiếng, cô tiếp tục._Cái đó, anh lấy ở đâu?_Cô chỉ vào sợi dây chuyền Nhật Long đang cầm trong tay.
_Nó rơi trong xe tôi.
_À_Tiểu Vy gật đầu, hóa ra là thế, tối hôm qua, cô đã ko nghĩ đến nơi này.
_Cô ta đi đâu với anh Long mà sợi dây đó lại ở trong xe anh ấy?_Tiếng xì xào của đám nữ sinh bên cạnh vang lên, đập vào tai Nhật Long khiến anh bực mình, đập tay xuống bàn, nói như ra lệnh.
_Trật tự giùm.
Hiệu quả đến ko ngờ, âm thanh vừa rồi nín bặt. Băng Hạ ngồi bên trong khẽ thở khì 1 cái, lắc đầu ngán ngẩm. Lũ hám trai này, kể cả giáo viên hét đến rát cả cổ họng cũng chưa bao giờ vâng lời như thế.
Rất muốn kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt, Tiểu Vy xòe tay ra trước mặt Nhật Long:
_Trả cho tôi.
_Dễ vậy sao?_Nhật Long đảo mắt nhìn xung quanh.
_Ko phải anh vừa nói đến đây để trả nó cho tôi à?_Tiểu Vy nhìn Nhật Long từ đầu xuống chân, tên này, lại định giở trò gì nữa đây?
_Hồi nãy là thế, bây giờ đổi ý rồi._Nhật Long mỉm cười ranh mãnh. Quả thật, hồi nãy anh đến đây chỉ đơn thuần là trả sợi dây cho Tiểu Vy, nhưng thấy cái thái độ bướng bỉnh của cô, anh lại muốn chơi trò "mèo vờn chuột" 1 tí, để "dạy dỗ" lại cô nàng dưa chuột này biết điều hơn.
_Ko đùa nữa, trả cho tôi._Tiểu Vy cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc.
_Cô nghĩ tôi đùa à?
_Phải làm thế nào thì anh mới trả lại?
_Một điều kiện....
Nhật Long chưa kịp hoàn thành nốt vế sau của câu nói đã bị Tiểu Vy kéo ra ngoài trước những ánh mắt rực lửa của đám nữ sinh. Phải chịu thôi, chẳng may tên biến thái này nói ra 1 câu nào đó hớ hênh, người bị cho lên thớt sẽ chẳng ai khác ngoài Tiểu Vy, chi bằng kéo hắn ra ngoài nói chuyện sẽ bảo đảm an toàn tính mạng hơn.
Sau khi 2 kẻ gây ra "sóng gió cung đình" kia rời khỏi, mọi ánh mắt lại đổ dồn lên nhân chủng còn lại ở trong lớp - Băng Hạ. Cô là bạn thân của Tiểu Vy, đương nhiên sẽ biết giữa Nhật Long và Tiểu Vy có quan hệ gì.
_Dương Băng Hạ, quan hệ giữa Triệu Vy và anh Long là như thế nào? Tại sao lại thân mật như thế?_Một nữ sinh sấn sổ tiến đến hỏi Băng Hạ.
Băng Hạ chẳng buồn rời mắt khỏi trang sách đang đọc dở. Anh Long? Thân mật quá nhỉ? Chẳng biết là do Nhật Long quá dễ dãi hay do bọn này quá ảo tưởng nữa.
_Ko biết.
_Nói dối, cô cả ngày dính với Triệu Vy như hình với bóng, ko lí nào lại ko biết.
_Nếu cảm thấy tôi nói dối, vậy hãy đi hỏi thẳng 2 người ấy, tôi cam đoan họ sẽ cho cô câu trả lời thỏa đáng hơn._Vẫn giữ tư thế cũ, Băng Hạ đáp với giọng đều đều.
Nữ sinh kia nín bặt, tức tối bỏ ra khỏi lớp, ko lâu sau, những người kia cũng đi theo. Để lại Băng Hạ trong lớp với nụ cười thỏa mãn.
**************
_Điều kiện gì? Nói nhanh._Tiểu Vy nói sau khi 2 người đã đứng ở khu vườn sau trường và chắc chắn ko có ai bám theo.
_Nhà tôi đang thiếu người giúp việc._Nhật Long đứng dựa vào tường, 2 tay đút túi quần, nghếch mặt lên trời, nói vu vơ.
_Là sao? Ko hiểu?_Tiểu Vy nhíu mày. Tên này, ko phải muốn....cô tìm người giúp việc cho nhà hắn đó chứ?
_Tôi muốn cô làm người giúp việc cho nhà tôi._Nhật Long đã lờ mờ hiểu ra nữ nhân đứng trước mặt anh đầu óc khá....chậm tiêu, nhất là với kiểu nói như thế này, nên vào thẳng vấn đề là tốt nhất.
Hả? Cái gì? Ko phải TÌM người giúp việc, mà là LÀM người giúp việc? Tên này có điên ko? Trung tâm môi giới việc làm thiếu gì người? Tại sao phải bắt 1 nữ sinh như cô đi làm chứ?
Đứng hình....
1s....
2s....
3s....
Tiểu Vy bặm môi tức giận, co chân, ko ngần ngại sút thẳng vào đầu gối Nhật Long 1 cái thật mạnh. Sau khi nở 1 nụ cười thỏa mãn vì hắn đã cúi gập người xuống mà kêu đau, cô quay lưng bước đi ko thèm ngoảnh lại.
_Con nhóc dưa chuột kia! Vậy là cô ko muốn lấy lại sợi dây này rồi hả? Ui da...._Dù vẫn phải ôm chân kêu đau, nhưng Nhật Long vẫn ko quên hét với theo. Tiểu Vy càng ngang ngược, mong muốn "dạy dỗ" cô trong anh càng dâng cao.
Sợi dây....
Phải rồi....
Tiểu Vy cắn phập 1 cái vào môi, quay lại nhìn Nhật Long với khuôn mặt hằm hằm.
_Thế nào?_Thấy Tiểu Vy quay lại, Nhật Long ngừng ngay hành động ôm chân của mình, đứng thẳng lên, mỉm cười ngạo nghễ vì đã nắm đc điểm yếu của cô nhóc này.
_Tôi chịu làm giúp việc cho anh, anh sẽ trả lại sợi dây cho tôi chứ?
Thấy Tiểu Vy đã chịu nhượng bộ, khuôn mặt đanh lại, đôi môi cắn chặt trông vô cùng đáng thương, giống như đang phải hy sinh 1 thứ gì đó rất quan trọng nhưng lại ko đành lòng, trong lòng Nhật Long gợn lên 1 chút áy náy, cảm giác như mình đang ép buộc ai đó làm điều họ ko thích vậy. Nhưng suy nghĩ đó bị anh gạt ra khỏi đầu rất nhanh. Chỉ là giúp việc thôi, có gì to tát chứ?
_Còn phải để xem thái độ cô thế nào đã.
Tiểu Vy nắm chặt tay, những đường gân xanh nổi cả lên.
_Được.
_Thế nào? Hắn có chịu trả lại sợi dây ko?
Băng Hạ thấy Tiểu Vy từ ngoài cửa lớp tiến vào thì buông 1 câu hỏi thăm dò. Mà thực ra đâu cần thiết chứ? Cái mặt ỉu xìu như bánh bao chiều của Tiểu Vy cũng là câu trả lời rõ ràng nhất rồi.
_Hắn ko những ko trả lại mà còn...
_Còn sao?
_....bắt mình làm osin.._Nói đến đây thì mặt Tiểu Vy dài thượt ra cả cây số.
_Hả?_Băng Hạ tròn mắt._Làm osin?
_Ừ! Tên biến thái chết tiệt đó...
Chưa kịp nói hết câu, cổ họng Tiểu Vy đã bị 1 tràng cười của Băng Hạ chen ngang. Cô ôm bụng gục đầu xuống bàn cười sặc sụa. Làm osin? Đc lắm, Phùng Nhật Long này quả thực biết dạy dỗ 1 cô gái bướng bỉnh như Tiểu Vy đây.
_Bạn cười cái gì vậy hả?_Tiểu Vy bặm môi tức giận, khuôn mặt phụng phịu. Cô bạn này, đã ko an ủi 1 câu lại còn cười chọc tức cô nữa.
_Ko, ko._Băng Hạ cố gắng kìm lại tiếng cười, ho khan 1 tiếng._Thế bao giờ đi làm?_Tuy giọng nói vẫn còn hơi run run, chứng tỏ chỉ cần lơ là 1 chút, tiếng cười lại có thể bật ra từ miệng cô bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ, chỉ cần sự nghiêm túc ( dù là giả tạo ) của Băng Hạ cũng đủ để xoa dịu cơn thịnh nộ đang cuồn cuộn dậy sóng trong người Tiểu Vy.
_Chiều nay, học xong đi luôn. Làm đến khi nào hắn hài lòng sẽ trả lại dây chuyền.
_Thế...tối nay bạn ko ăn cơm ở nhà?
_Ừ, có lẽ vậy.
Băng Hạ lắc đầu ngao ngán, tối nay cô bạn đảm đang của cô ko về nhà, đồng nghĩa với việc cô phải ăn cơm bên ngoài. Nghĩ đến là thấy nản rồi.
................
_Dương Băng Hạ!!!
Đang mơ màng trong giấc ngủ, Băng Hạ giật mình thức giấc khi nghe thấy họ và tên mình đc xướng lên 1 cách giận dữ, có vẻ cô sắp gặp chuyện ko hay với chủ nhân của giọng nói trên rồi.
Quay sang bên phải, cô nhận đc ánh mắt đầy nhắc nhở của Tiểu Vy:
" Giáo viên gọi bạn."
Một cô giáo béo mập, đeo kính, khuôn mặt hình sự, hằm hằm tiến đến, nói giọng hách dịch:
_Ai cho trò ngủ trong giờ của tôi?
Băng Hạ đưa ánh mắt dửng dưng lướt qua đám học viên xung quanh, ko phải họ cũng đang ngủ hay sao? Vậy mà bà giáo này lại "chiếu tướng" mỗi mình cô, uẩn khúc gì đây?
_Trò điếc à? Hay là câm? Giáo viên hỏi mà ko trả lời.
_Vậy cô mù hay ko nhìn rõ? _Băng Hạ chỉ tay vào đám học viên nhà giàu đang mơ màng_Họ cũng đang ngủ mà ko đc ai cho phép đấy thôi.
Cô khoanh tay trước mặt, dửng dưng như ko. Nếu đã muốn dừng những từ ấy để sỉ nhục học sinh, vậy cô cũng chẳng ngần ngại mà tiếp chuyện bằng thái độ xấc xược vốn có.
Chẳng khó để nhận ra bà giáo này vì nể nang đám học viên nhà giàu nên mới ko đụng đến mấy người kia, còn Băng Hạ, bà ta biết cô là học viên nội trú, gia cảnh cũng tầm tầm, nên mới thừa cơ bắt lỗi, cũng là dịp để trút hết nỗi tức giận bà ta thu lượm đc trong quá trình dạy mấy cậu ấm cô chiêu ỷ giàu, ko coi ai ra gì.
_Học sinh khi giáo viên hỏi lại trả lời kiểu đấy à? Ai dạy trò cái cách ăn nói như thế?
_Vậy có ai bảo cô khi hỏi học sinh phải lịch sự hơn ko? Thiên vị học viên nhà giàu, bắt nạt học viên nhà nghèo, đây là thái độ của giáo viên Thánh Huy à? Thật thất vọng._Băng Hạ cười khẩy.
Bà giáo toát mồ hôi, ko ngờ từ miệng của cô học viên nữ xinh đẹp tựa thiên sứ, trông có vẻ ngoan ngoãn này lại có thể thốt ra những lời sắc bén như thế, lại còn đúng ý đồ của bà, thật ko thể coi thường. Nhưng đâm lao đành phải theo lao, lời nói ra ko thể rút lại, bà ta tiếp tục phun ra những lời nhục mạ thật nặng nề, với hy vọng Băng Hạ sẽ chịu thua.
_Mẹ trò đâu mà lại để con gái như thế này? Nếu ko biết dạy dỗ, thì để tôi dạy trò. Học viên mà dám ăn nói với giáo viên như thế. Ko biết cái mặt xinh đẹp này đã qua mắt đc bao nhiêu người, đúng là yêu tinh!
Tiểu Vy đưa tay lên che miệng, bà giáo này.....!
Mẹ...?
Yêu tinh...?
Bàn tay Băng Hạ thu lại thành hình nắm đấm, cô nắm chặt tay đến nỗi móng tay cắm sâu vào thịt. Muốn cô là yêu tinh, cô sẽ cho bà ta biết yêu tinh là gì.
_Dạy dỗ tôi? Bà có tư cách? Mau về quản lại ông chồng và dạy dỗ lại quý tử của mình đi, đừng ở đây dạy dỗ con thiên hạ. À quên, người như bà mà cũng có con sao? Phải tuyệt tông mới gọi là ông trời có mắt.
_Mày.....!_Bà giáo tức tím mặt, chỉ tay ra ngoài cửa._Trò ra ngoài cho tôi.
_Sẵn sàng.
Băng Hạ nhún vai, ung dung bước ra ngoài cửa, để lại trong lớp những ánh mắt ngơ ngác của lũ học viên và bà giáo với cơn thịnh nô ngút trời.
Địa điểm mà Băng Hạ có thể đến chẳng nơi nào khác ngoài vườn trường, và chỗ mà Băng Hạ có thể ngồi cũng chẳng nơi nào khác ngoài gốc cây Bằng Lăng.
Khoanh tay trước ngực, cô dựa lưng vào gốc cây, nhắm mắt, ngồi đợi hết tiết học cũng chẳng biết đến bao giờ, thôi thì cứ đánh 1 giấc là tốt nhất.
_Lại cúp học sao?
Băng Hạ vẫn ko mở mắt, cô đã quen với cảnh chủ nhân của giọng nói lạnh băng này hay xuất hiện đột ngột sau lưng, vậy nên dù giọng nói này có ở trên cây vọng xuống, cũng ko có chút gì làm cô giật mình.
_Anh là ma xó à?
_Lần đầu tiên có người dám nói tôi như thế. Tôi ở trên cây lâu rồi, bỗng dưng cô đi đến ngồi bên dưới, vậy sao có thể gọi tôi là ma xó đc? Phải gọi cô là "đánh hơi" thấy mĩ nam rất nhanh xem ra mới thỏa đáng.
_Đánh hơi? Tôi là Kiki sao?_Băng Hạ thở khì, môi cong lên.
_Tôi đâu có ý đó. Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi._Chẳng biết vì lí do gì mà người trên cây thay đổi đề tài nhanh đến vậy.
_Tôi ko cúp học. Bị đuổi ra khỏi lớp.
_Làm chuyện mờ ám gì vậy?
_Tôi cãi nhau với giáo viên.
_Trông cô vậy mà cũng ghê gớm nhỉ?
_Bây giờ anh mới biết? Muộn rồi đấy. Còn anh? Lại cúp học chứ gì?
_Tôi cũng bị đuổi ra khỏi lớp.
Câu trả lời của Hạo Thiên làm Băng Hạ cố gắng nín cười.
_Giáo viên nào mà muốn về miền cực lạc sớm như vậy?
Ngây người trong 2s, Hạo Thiên cũng quay đi, trên khuôn mặt hoàn mĩ hình thành 1 nụ cười.
_Băng Hạ.
_Tôi nghe.
_Ra đây với tôi 1 lát đc ko?
_Đi đâu?
_Chỗ hôm trước.
___________
Băng Hạ ngồi xuống thảm cỏ xanh mướt, từng cơn gió thổi qua tung bay mái tóc óng mượt.
_Này._Hạo Thiên ngồi chống 2 tay ra sau, ngước mặt lên trời.
_Gì?
_Chơi với tôi 1 trò chơi.
_Trò gì.
_Câu đố.
_Luật?
_Mỗi người đc đố người kia 3 câu, ai ko trả lời đc là thua.
_Ừm. Anh đố trước hay tôi đố trước?_Giữa 1 khung cảnh mát mẻ như thế này, thực sự Băng Hạ cũng muốn chơi 1 trò chơi gì đó.
_Tôi đố trước.
_Ok.
Hạo Thiên nheo mắt nhìn lên trời, mỉm cười.
_Ai có nhà di động đầu tiên?
_Kăng - gu - ru, Rùa, Ốc sên._Băng Hạ trả lời mà ko cần suy nghĩ.
_Có người mang 3 quả tim. Đó là ai?
_Một bà mẹ mang thai song sinh.
Hạo Thiên bật cười. Tuy có nhiều câu đáp án ko chính xác tuyệt đối, nhưng những câu trả lời Băng Hạ đưa ra đều hợp lí, ko thể chối cãi.
_Con gì còn đau khổ hơn hươu cao cổ bị viêm họng?
Khựng lại 2s, Băng Hạ trả lời rất dứt khoát.
_Con rết bị đau chân.
Lại 1 lần nữa, Hạo Thiên bật cười, anh lắc đầu.
_Đến lượt cô.
Băng Hạ hít 1 hơi thật sâu, từ từ ngả lưng xuống thảm cỏ.
_Tôi phải hỏi câu nào để anh ko trả lời đc?
1s....2s....3s....
Ko biết đây là lần thứ mấy trong ngày, anh bật cười.
Băng Hạ nhìn Hạo Thiên, bây giờ cô mới để ý, khi cười, trên khuôn mặt hoàn mỹ ko tì vết ấy xuất hiện 1 lúm đồng tiền bên má phải. Nhìn anh cười, bất giác khóe môi cô cũng cong lên. Đây ko phải những nụ cười mỉa mai, khinh miệt mà cô đã từng dành cho anh. Nụ cười này, đầy đủ cả 2 bên khóe miệng, 1 nụ cười chân thật, đẹp như thiên sứ. Đến bản thân Băng Hạ cũng ko biết tại sao mình lại có thể cười thoải mái như thế trước mặt Hạo Thiên.
Đúng lúc trong đầu cô đang có những suy nghĩ băn khoăn, bất chợt Hạo Thiên quay lại. Thấy Băng Hạ đang nhìn mình với nụ cười vẫn còn đọng lại trên môi, nụ cười trên môi Hạo Thiên vụt tắt.
Anh ngây người nhìn cô....
....Rồi vội vàng quay mặt đi sau khi nhận thấy trái tim mình đang.....lỗi 1 nhịp....
_Tôi từ trước đến nay rất ít cười,...
Im lặng....
_Kể cả với ba mẹ, tôi cũng ko biết số lần tôi cười với họ có đủ để đếm trên đầu ngón tay ko nữa....
Im lặng....
_Cảm ơn cô.....
Im lặng....
_....đã làm cho tôi cười....
Nói xong, Hạo Thiên lại bật cười tự chế nhạo chính mình. "Cảm ơn vì đã làm cho tôi cười"?, anh đang nói cái quái gì thế này?
_Băng Hạ, tôi thua. Cô muốn gì?
Anh quay lại nhìn Băng Hạ, chợt khựng lại, rồi lại mỉm cười.
_Sao tôi lại có thể nói chuyện với cô....trong khi....cô đã....ngủ rồi nhỉ?
Trên thảm cỏ xanh, Băng Hạ đang nằm ngủ, mắt nhắm nghiền. Từng tia nắng vàng nhạt thỏa sức nhảy múa, đùa nghịch trên mái tóc, trên hàng mi dày, và trên làn da trắng mịn ngọc ngà của cô. Những cơn gió âu yếm ôm lấy cô, vài sợi tóc bị gió thổi bay bay trên khuôn mặt trái xoan thanh tú. Đôi môi căng mọng đc ánh nắng trong suốt tô điểm thêm phần ưu mỹ, như mời gọi.
Hạo Thiên nằm xuống, chống tay bên cạnh, ngắm nhìn Băng Hạ. Cô lúc này trông ko khác gì 1 thiên sứ mất đi đôi cánh, lạc bước xuống dương gian. Khác hẳn lúc cô tỉnh dậy, lạnh lùng, cô độc, tự tạo 1 tấm màng chắn, ko cho ai đến gần.
Có phải anh rất biến thái ko?.....
......Khi ko thể kìm lòng đc mà đặt 1 nụ hôn lên đôi môi anh đào của Băng Hạ.....
Băng Hạ khẽ cựa mình thức giấc, ánh nắng trưa gay gắt chiếu xuyên qua tấm kính rọi vào mắt khiến cô ko thể nào tiếp tục giấc ngủ. Ngồi dậy, đưa tay dụi dụi mắt, cô giật mình khi phát hiện ra mình đang ở trong 1 căn phòng xa lạ, ko phải phòng y tế, ko phải phòng Giáo vụ, càng ko phải phòng kí túc của cô. Căn phòng này khá đẹp, đồ đạc tuy ít nhưng đc sắp xếp rất gọn gàng, sạch sẽ, ngay cả 1 hạt bụi cũng ko có.
Băng Hạ nhìn xung quanh, căn phòng như vậy nhưng tuyệt nhiên ko có thứ gì cho thấy chủ nhân của nó là nam hay nữ. Cả căn phòng chỉ có 1 chiếc giường, 1 bộ bàn làm việc, 1 kệ sách, ngay cả thứ quan trọng cho cuộc sống là tủ quần áo cũng ko thấy. Lạ thật!
Lật tấm chăn ra, Băng Hạ bước xuống giường, lần mò ra ngoài cửa, chí ít thì cô cũng phải biết đc mình đang ở đâu chứ.
Cánh cửa gỗ vừa mở, Hạo Thiên đã bước vào, nhìn thấy cô đang chuẩn bị bước ra ngoài, anh cất tiếng:
_Dậy rồi sao?_Ko biết từ bao giờ anh đã lấy lại đc vẻ lạnh lùng cố hữu, khác hẳn lúc anh cười với Băng Hạ bên bờ hồ.
Băng Hạ ngước nhìn anh, khẽ buông:
_Đây là đâu?
_Phòng kí túc của tôi._Hạo Thiên rời khỏi cửa, tiến đến bàn làm việc, nhẹ nhàng ngồi xuống.
_Tại sao tôi lại ở đây?
_Tôi đưa cô đến.
_Tại sao lại đưa tôi đến?
_Ko thể để cô nằm ngủ bên bờ hồ.
_Sao ko gọi tôi dậy?
_Cô ngủ say quá, tôi ko thể đánh thức.
_Tôi đã ngủ bao lâu?
_26 phút.
_Mấy giờ rồi?
Hạo Thiên chống tay lên thành ghế. Cô gái này...hỏi gì mà nhiều vậy? Chẳng lẽ việc đưa cô ấy đế 1 nơi an toàn hơn so với thảm cỏ ngoài bờ hồ để ngủ lại là 1 điều ko tốt? Có nhất thiết phải cảnh giác như vậy hay ko?
Ko liếc nhìn đồng hồ, anh đáp gọn:
_1h 34 phút.
Băng Hạ nhíu mày, cô thở mạnh, đẩy cửa bước ra ngoài.
_Đi đâu vậy?_Hạo Thiên hỏi với theo.
_Đi học._Ko thèm quay lại, Băng Hạ vẫn xăm xăm tiến về phía trước, đáp gọn lỏn.
1h 34 phút, vậy là ca học buổi chiều đã bắt đầu, cũng đồng nghĩa với việc cô đi học muộn. Tuy hôm nào công việc trên lớp của cô cũng chỉ có ngủ, nhưng cô chẳng bao giờ chỉ vì đi muộn mà nghỉ cả 1 buổi học.
Thân ảnh Băng Hạ xuất hiện ngoài cửa đã thu hút hết những ánh mắt của đám học viên, mấy vị tiểu thư kênh kiệu nhìn cô xì xầm to nhỏ. Bà giáo hồi sáng cao giọng đuổi cô ra khỏi lớp, bây giờ chỉ biết đứng nghiến răng nhìn cô hiên ngang bước vào mà ko thể nói lời nào.
Nhẹ nhàng ngồi xuống, Băng Hạ mỉm cười nhìn bà giáo đang đứng trên bục giảng, chớp chớp mắt, rồi gục đầu xuống bàn, chuẩn bị ngủ.
_Bạn vẫn đi học sao?_Tiếng hỏi nhỏ của Tiểu Vy làm Băng Hạ nhíu mày, liền ngóc đầu dậy. Cái gì mà "vẫn đi học"? Tiểu Vy nghĩ cô sợ bà giáo kia?
_Sao lại ko đi học?
Tiểu Vy nhìn Băng Hạ, giải thích:
_Hồi nãy Thiếu gia có đến đây.
_Cái gì? Anh ta đến đây làm gì?
_Anh ta...nói với bà giáo cho bạn nghỉ ca chiều.
Băng Hạ trợn tròn mắt. Tên này....rảnh quá ko có việc gì làm chắc?
Xin cho cô nghỉ học, à không, ra lệnh cho bà giáo phải cho cô nghỉ học, ai mượn anh ta làm chuyện dư thừa vậy chứ? _Bà giáo nghe xong mặt hằm hằm như muốn ăn tươi nuốt sống học viên vậy, nhìn mà ghê. Lại còn mấy nàng tiểu thư kia nữa chứ, mặt cũng chẳng kém gì bà giáo._Tiểu Vy vừa chép bài vừa lắc đầu. Lúc Băng Hạ chưa về, cô thực sự rất khổ sở với cả 1 lô 1 lốc nhũng cái lườm sắc lem lẻm chiếu về phía mình, mà nạn nhân thực sự là Băng Hạ. Làm cái thớt cho tụi nó chém thật chẳng vui vẻ gì!
Băng Hạ nghe xong, trái với việc phải nổi giận vì tên Thiếu gia kia đã gây rắc rối cho mình, cô lại mỉm cười. Ném cho những cô tiểu thư kim chi ngọc diệp kia cái nhìn thách thức, cô gục xuống bàn tiếp tục sự nghiệp ngủ.
"Ghen tị sao? Đc lắm, vậy để tôi chơi với các cô."
Xem ra những ngày tiếp theo đối với 2 người sẽ ko đc bình yên như mong đợi rồi.
_____________
_Dưa chuột!
Vừa tan học, Nhật Long đã đứng ngay trước kí túc xá đợi Tiểu Vy làm cho cô nàng chưa về đến cửa khuôn mặt đã méo xệch. Tên biến thái! Ko cần nhắc thì cô cũng ko thể quên đc bản án tử hình đang treo lơ lửng trên đầu đâu.
_Gì?_Mặt tối sầm, cô cất tiếng hỏi mặc dù thừa biết lí do Nhật Long đợi cô.
_Cô quên rồi à?
_Quên cái gi?
_Ôsin.
Mặt tối thêm chút nữa, Tiểu Vy gằn giọng:
_Bây giờ đi.
Nhật Long mỉm cười đắc thắng, anh chìa ra trước mặt Tiểu Vy 1 mẩu giấy nhỏ:
_Đến địa chỉ này, tôi đợi.
_Cái gì? Anh ko đưa tôi đi à?_Mảng đen trên khuôn mặt bị Tiểu Vy ném đi, cô tròn mắt, sửng sốt.
_Cô ko có chân sao? Tự đi._Sau khi nhìn Tiểu Vy từ đầu đến chân như người ngoài hành tinh, Nhật Long buông 1 câu rồi cất bước đi thẳng.
_Aaaa! Nhật Long! Tên biến thái! Tôi mà lấy đc sợi dây chuyền thì anh chết với tôi!_Tiểu Vy tức tối giậm bình bịch chân xuống đất. Dĩ nhiên câu nói này đc phát ra sau khi Nhật Long đã đi mất dạng, nếu ko việc cô bị "xử" là điều khó tránh khỏi. Dù sao thì bây giờ tên biến thái ấy cũng hơn cô 1 bậc.
Vào nhà cất cặp, Tiểu Vy bắt taxi, phóng như bay đến địa chỉ Nhật Long đã ghi trên tờ giấy.
_________
Căn biệt thự lộng lẫy sang trọng mở ra trước mắt Tiểu Vy. Hóa ra nhà Nhật Long cũng giàu có chứ ko như trong trí tưởng tượng của cô. Làm người hầu, à không, vệ sĩ cho Thiếu gia, cô cứ tưởng nhà hắn phải khó khăn thiếu thốn lắm chứ ko ngờ lại "nứt đố đổ vách" như thế này.
Hít 1 hơi thật sâu, Tiểu Vy run run đưa tay bấm chuông cổng. 2 phút sau, 1 người phụ nữ trung niên, gương mặt phúc hậu ra mở cổng cho cô.
_Chào cô, cô là Triệu Vy?
_À, vâng.
_Cậu chủ đang chờ cô trong nhà, mời cô.
_Vâng.
Bước vào nhà, đập vào mắt cô đầu tiên là thân ảnh Nhật Long ngồi ngả nghiêng trên bộ salon đọc sách. Thấy Tiểu Vy bước vào, Nhật Long ko rời mắt khỏi trang sách, cất giọng trêu chọc:
_Cô vừa đi vừa lết đấy à?
Tiểu Vy bặm môi, hất hàm:
_Anh muốn tôi làm gì, nói nhanh lên!
Nhật Long bấy giờ mới từ tốn gấp trang sách lại, đứng dậy vươn vai, nhướn mày:
_Cô có tinh thần lao động thế là tốt, đi theo tôi.
Anh dẫn Tiểu Vy ra sau vườn, làm quen với những người giúp việc cũ của nhà mình.
_Người này là cô Di, quản gia._Anh chỉ vào người phụ nữ phúc hậu hồi nãy ra mở cửa cho Tiểu Vy._Cô Di sẽ hướng dẫn cho cô công việc ở đây.
_Cháu chào cô, cháu là Triệu Vy, cô cứ gọi cháu là Tiểu Vy cũng đc ạ._Tiểu Vy lễ phép cúi đầu.
_Chào cháu, để cô giới thiệu với cháu những người giúp việc của nhà mình._Rồi cô Di chỉ vào từng người một._Đây là Tiểu Mai...Tiểu An....Tiểu Ngọc....Tiểu Hoa....Tiểu Ly....Tiểu Dĩnh....Tiểu Khôi....Tiểu Hương....Tiểu Khuê....Tiểu Khánh......
Chưa nghe hết tên của những người giúp việc, đầu Tiểu Vy đã quay mòng mòng, mắt nhìn thấy sao bay. Cái này phải gọi là tập đoàn ôsin mới đúng, giúp việc gì mà đông như kiến, phát lương làm sao xuể? Chẳng biết tên biến thái kia có biết đếm ko mà lại bảo...nhà hắn thiếu người giúp việc.
Nhìn thấy ánh mắt "ngọt ngào" Tiểu Vy vừa dành cho mình, Nhật Long cười cười với cô Di:
_Cô Di, Tiểu Vy yếu lắm, ko làm đc việc nặng đâu, cô phân công cho cô ấy công việc gì nhẹ nhàng 1 ít, như cọ bồn cầu, tắm cho con Milu hay dọn dẹp "sản phẩm" của nó ấy.
Tiểu Vy mím chặt môi, cố gắng ko để cơn giận phát ra ngoài. "Sản phẩm"? Đây là công việc nhẹ nhàng? Tên này có vẻ ưu ái cô lắm đây.
_À, đống bát đĩa hồi nãy tôi ăn để Tiểu Vy rửa đi._Anh quay ra nở nụ cười "thân thiện" với cô_Gọi là để làm quen công việc mới ấy mà.
Coi như ko nhìn thấy đầu Tiểu Vy đã gần bốc khói, Nhật Long kéo cô vào bếp, chỉ vào đống bát đĩa trong bồn, ra lệnh:
_Rửa đi._Nụ cười cợt nhả hồi nãy tắt ngúm, thay vào đó là bộ mặt lãnh đạm của 1 người chủ.
Tiểu Vy dở khóc dở cười nhìn vào đống bát đĩa nhem nhuốc chất cao như núi, số bát này....phải để cho cả chục người ăn, lại còn "hồi nãy tôi ăn", rõ ràng tên này muốn bày việc cho cô làm đây mà.
Ko nói ko rằng, Tiểu Vy cắm đầu cắm cổ rửa bát, rủa thầm trong miệng: "Tên biến thái chết tiệt!". Nhật Long mỉm cười đắc thắng bước ra ngoài.
Tiểu Vy hít 1 hơi thật sâu, chẳng lẽ Triệu Vy này mà phải chịu thua 1 tên biến thái? Đằng nào thì cô làm việc cũng ko vì lương, làm ẩu đương nhiên cũng ko bị trừ lương, vậy thì.....
"Nhật Long, anh biết tay tôi!"
Nhật Long ung dung đút 2 tay vào túi, còn chưa kịp mừng vì chiến dịch huấn luyện cô nhóc dưa chuột đã thành công 1/3, thì hàng loạt tiếng động "nhẹ nhàng" phát ra từ bếp, đập bùng bùng vào tai anh:
"Xoảng!"
"Choang!"
"Leng keng!"
"Loảng xoảng!"
Choáng!
Một tay chống lên tường, 1 tay gõ nhẹ vào trán, Nhật Long khẽ lắc đầu.
Bây giờ anh cũng ko thể tưởng tượng đc cái bếp nhà mình ra sao nữa? Ko phải chỗ bát đĩa anh vừa giao cho cô ta rửa đã....về miền cực lạc cả rồi chứ????? Trời đất ơi! Đúng là bất trị mà.
/82
|