Sáng.
Bầu trời xanh thẳm, mây trắng tinh khôi, ánh nắng rực rỡ như muôn vàn sợi tơ vàng chiếu xuống mặt đất.
Lá cây xanh thẫm lạo xạo trong gió.
Toàn bộ lớp 10A3 đón Băng Hạ bằng rất nhiều những ánh mắt khác nhau. Nghi ngờ, dò xét, tò mò, thắc mắc. Họ không hẳn là thắc mắc vì tại sao hôm qua Băng Hạ lại nghỉ học, vì đối với ngôi trường này thì đây là chuyện “thường ngày ở huyện”, nhưng họ tò mò vì Tiểu Vy cũng đột nhiên biến mất, và cách đó không lâu thì Thiếu gia Hạo Thiên cũng phóng xe ra khỏi trường một cách vội vàng, trước niềm hy vọng có thể thấy được dễ dàng trên khuôn mặt Tiểu Vy. Họ nghi ngờ giữa hai chuyện này có mối quan hệ với nhau, và họ chăm chú dò xét từng cử chỉ, lời nói của Băng Hạ để tìm câu trả lời. Nhưng có lẽ những học viên nhiều chuyện này đã không thành công, khi cái con người sở hữu khuôn mặt dửng dưng lạnh lùng kia chỉ im lặng ngồi vào chỗ của mình, trước khi đeo lên tai chiếc Mp3 màu xanh nhạt.
_Hôm qua sao bạn nghỉ học vậy, Băng Hạ? – Tiểu Nhã mỉm cười quay xuống hỏi Băng Hạ như một câu xã giao mà không biết những đôi tai đang giỏng về phía mình để cùng được nghe câu trả lời.
_Ốm. – Trả lời rất ngắn gọn, gần như gắt lên, thậm chí Băng Hạ còn chẳng thèm mở mắt ra. Tuy cô biết đây chỉ là một câu hỏi quan tâm đơn thuần, và Tiểu Nhã cũng chẳng có ý gì xấu, nhưng vồn dĩ đã không có thiện cảm với cô bạn này, và cũng hiểu những ánh mắt xoi mói đang hướng về mình, cô không đủ thân thiện để có thể đáp lịch sự và nhẹ nhàng hơn. Câu trả lời của cô gần giống như là tuyên bố cho những kẻ đang mong chờ tin tức từ mình.
Tiểu Vy cười khiếm lỗi trước câu trả lời hơi bất lịch sự của Băng Hạ đang làm cho khuôn mặt Tiểu Nhã tái đi, đỏ bừng lên theo từng giây cùng nụ cười dần đông cứng như một kẻ nhiều chuyện bị phản bác bằng câu “Không liên quan đến bạn.”
_Hì, Tiểu Nhã, Băng Hạ đang mệt nên hơi khó chịu, bạn thông cảm.
_À…có gì đâu, không sao. – Tiểu Nhã cười gượng, ngay lập tức quay lên, dán mắt vào cuốn sách để mở trên bàn nãy giờ.
Cuối cùng thì người cần đến cũng đến, Vương Ngọc Bảo Yến bước vào lớp với chiếc cặp đeo lệch, áo sơ mi trắng cố tình để mở hai hàng cúc bên trên, không thắt cà vạt, như muốn cho chiếc áo nhỏ bên trong “vô ý” lộ ra. Trên tay thì cơ man là son son phấn phấn, thay nhau “trát” lên mặt như hề. Vừa nhìn thấy Băng Hạ yên vị trên chỗ ngồi của cô, Bảo Yến khó chịu ra mặt, không chần chừ mà tặng cho cô một ánh mắt sắc như dao cạo, trước khi ngồi vào chỗ của mình mà tiếp tục sự nghiệp “son phấn”.
Đôi tay tự động làm công việc quen thuộc mỗi ngày, còn đầu óc Bảo Yến suy nghĩ miên man đến chuyện tối qua…
_Anh ! Đã mất công bắt cô ta, tại sao lại để Hạo Thiên đến cứu dễ dàng như vậy chứ? – Bảo Yến tức tối, la hét ầm ĩ vì người anh trai của cô đã vừa để vuột mất con mồi đáng giá, mà lại bằng một cách dễ dàng đến con nít cũng làm được như thế.
Hàn Phong ngồi ngả ra salon, tay cầm ly rượu kê lên môi, chậm rãi thưởng thức, ánh mắt dửng dưng hướng về phía cô em gái nóng nảy. Con bé này, từ lúc về đến giờ cứ như vậy mãi.
_Anh nói rồi, đây chỉ là một trò chơi, chúng ta còn nhiều cơ hội kia mà.
_Anh thật là, bắt được cô ta rồi lại còn để mất, bây giờ lại kêu là trò chơi, sau này cô ta nâng cao cảnh giác rồi, anh còn bắt được nó lần thứ hai không?
_Anh chỉ muốn xem quan hệ giữa Hạo Thiên và cô ta thế nào, để còn biết đường xử lí cô ta, nếu giữa họ là quan hệ yêu đương trai gái, thì chẳng cần phải bắt cóc, chúng ta cũng có thể làm những thứ khác hay ho hơn. Còn nếu chỉ là người dưng, chúng ta động thủ chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”? Lúc ấy chúng ta thì thiệt, còn người quan trọng thực sự của Hạo Thiên thì chẳng có lấy một vết xước.
Hàn Phong dù từ trước đến nay là người không thích nói nhiều, giờ phút này cũng bắt buộc phải giải thích cho Bảo Yến hiểu. Cô em gái này của anh tuy cũng khá thâm độc, đúng tư chất mà người của Vương gia cần có, nhưng vội vàng, nóng nảy và tối dạ quá, đầu óc còn khá đơn giản. Nếu cứ để nó như thế này thì để huấn luyện còn phải mệt nhiều. Hàn Phong thầm nghĩ.
Bảo Yến hình như vẫn chưa cam tâm cho lắm với câu trả lời của anh trai. Cô phụng phịu ngồi phịch xuống salon, một lúc lâu sau mới cất tiếng.
_Vậy…..kết quả như thế nào?
_Chuyện đó em không cần quan tâm. – Hàn Phong bình thản uống cạn ly rượu, anh vẫn không hài lòng về hành động của Bảo Yến khi nãy, trong thâm tâm anh thầm nghĩ, nếu để cho cô em gái biết quá nhiều, coi chừng sẽ kéo theo không ít hệ lụy mà có trời mới lường trước được.
_Anh sẽ làm theo cách của anh, em chỉ cần quan sát thôi, đừng thắc mắc, cũng đừng tham gia vào. – Hàn Phong đứng dậy khỏi salon, để ly rượu lên bàn, lạnh lùng bước lên cầu thang, không thèm ngoái lại nhìn khuôn mặt Bảo Yến đang chồng chất những cảm xúc lẫn lộn.
“REENG…….REENG……”
Tiếng chuông vào lớp vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ đang triền miên trong đầu Bảo Yến, cô vội cất hộp phấn, sửa lại đồng phục rồi đứng dậy chào giáo viên dạy Văn – cũng là giáo viên chủ nhiệm đang tiến vào lớp. Cô Quỳnh Mai tuy còn rất trẻ, mới về trường, nhưng trong vòng 3 năm công tác ở Thánh Huy, cô giáo 27 tuổi này đã chứng minh cho mọi người thấy, năng lực dạy của mình cũng không hề kém bất kì một giáo viên dặn dày kinh nghiệm nào mà Thánh Huy đã bỏ tiền ra “mua”.
Cô Quỳnh Mai mỉm cười chào cả lớp, trong mắt lấp lánh ánh nắng vàng:
_Hôm nay lớp ta sẽ đón chào một học viên mới. Các trò nhớ giúp đỡ bạn ấy, và đừng bắt nạt “ma mới” nhé! – Ngừng một chút, cô nháy mắt – Các nữ sinh sẽ “điên đảo” vì bạn ấy đấy.
Cô vừa dứt lời, toàn bộ lớp 10A3 ngay lập tức “biến thể” thành cái chợ chỉ trong tích tắc. Đầu năm học, 10A3 đã có hai học viên nữ mới xinh đẹp như thiên thần, đánh gục toàn bộ nam sinh của lớp ngay từ cái nhìn đầu tiên, bây giờ lại có một học viên mới nữa, “làm điên đảo các nữ sinh” thì chắc chắn là nam rồi, nhưng là công tử của công ty nào? Hay lại giống Băng Hạ và Tiểu Vy, đến nhờ một cái học bổng?
Nhưng suy cho cùng thì ông trời cũng công bằng đấy chứ nhỉ? Nếu học viên nam này cũng không khác thiên thần là mấy, thì chẳng phải 10A3 năm nay “long phụng sum vầy” đó sao? Thật là tin vui, tin vui!
_Thôi nào! – Bàn tay trắng trẻo của cô Quỳnh Mai đập nhẹ xuống bàn – Đón tiếp học viên mới với một màn ồn ào như thế là được rồi, các trò cũng phải cho bạn ấy vào lớp chứ?!
Nhanh như chớp, khung cảnh hỗn độn lại trở về như cũ. Mọi người đều háo hức muốn xem, học viên mới rốt cuộc là người thế nào. Một tên mọt sách với cặp kính cận dày cộp, tay lúc nào cũng khư khư quyến sách? Một chàng công tử bột gia đình kếch xù? Hay một chàng hoàng tử thân thiện với nụ cười tỏa nắng? Mà cũng có thể là chàng trai lạnh lùng cao quý như Thiếu gia lắm chứ? Đoán già đoán non không bằng tận mắt chiêm ngưỡng, và thế là mọi người đều dán mắt ra ngoài cửa lớp, nơi “nhân vật quan trọng” đang chuẩn bị bước vào.
_Vào đi em. – Cô Quỳnh Mai đợi lớp thật sự ổn định rồi mới hướng mắt ra ngoài cửa, giọng ngọt hơn đường.
Nắng vàng rực rỡ.
Xô vào khung cửa sổ…
Con ngươi đen láy sáng rực, làn da trắng như tuyết, chàng trai trong bộ đồng phục trắng trường Thánh Huy bước vào.
Có một tiếng reo khe khẽ…
Rồi….
Là tiếng thở nhè nhẹ….
Toàn bộ lớp 10A3 trở nên tĩnh lặng khác thường, mọi hơi thở, mọi nhịp tim đều tiêu tan trong chớp mắt.
Bảo Yến lúc đầu rất háo hức được xem mặt ma mới, nhưng bây giờ khi được chiêm ngưỡng dung nhan người ta rồi, thì lại bất động như bị thôi miên, đôi tay run rẩy, mắt mở to, kinh ngạc tột cùng.
“Là vậy sao? Kế hoạch của anh là thế này sao?”
_Chào các bạn, mình là Vương Hàn Phong, học viên mới, xin được giúp đỡ.
Vương Hàn Phong………?
Vương Hàn Phong………?
Vương…….
Hàn……..
Phong…..???
Thân người Băng Hạ đang gục xuống bàn bất ngờ bật dậy ngay lập tức như lò xo, sau khi nghe học viên mới giới thiệu tên. Đôi mắt cô cũng mở to không kém Bảo Yến, trân trối nhìn thân ảnh chàng trai đẹp như hoa đang đứng trên bục giảng. Ánh mắt sâu xa của Hàn Phong như đang nhìn cô mà lại như không, quanh người anh như có làn sương mờ bao phủ khiến dọc sống lưng Băng Hạ chạy một luồng khí lạnh.
“Lần trước tôi nói hẹn gặp lại, không cần phải đúng hẹn thế chứ, kẻ bắt cóc?”
Không chỉ có Băng Hạ và Bảo Yến, mà gần như tất cả các học viên trong lớp đều có chung bộ dạng “mắt chữ A, mồm chữ O” như vậy. Ai chẳng biết Vương Hàn Phong là anh trai của Vương Ngọc Bảo Yến, là công tử của Vương gia tiếng tăm lẫy lừng? Và ai lại không biết anh ta đã ra trường, nắm trong tay một lúc 3 chiếc bằng đại học, và hiện nay đang cùng cha mình điều hành Vương gia? Bỗng dưng lại gặp anh ta ở Thánh Huy, với tư cách là một học viên mới của lớp 10, ai lại không sửng sốt kia chứ? Không lẽ, con người tài giỏi này…muốn “hồi xuân”?
_Không cần thiết phải bất ngờ như vậy chứ, các trò? – Cô Quỳnh Mai bật cười nhìn cả lớp. - Chỉ là học viên mới thôi mà?
Nói thì nói thế, nhưng không có nghĩa là cô không bất ngờ khi con người nổi tiếng này lại xin vào học ở đây, mà vì cô đã biết trước. Quỳnh Mai nhớ lại lúc cô được gọi lên phòng Giám hiệu, khi được Hiệu trưởng bàn giao học viên mới, bộ dạng của cô cũng chẳng khác đám học viên này là mấy.
Trên đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào đó, đã thường trực sẵn một nụ cười.
Nụ cười ẩm ướt, dịu dàng như gió xuân nhè nhẹ thổi.
Nụ cười có sức hút mạnh mẽ, kèm theo chút ác ý kiêu kỳ.
Nụ cười lạnh lùng cô độc.
Nụ cười lẳng lơ đa tình.
Hàn Phong như chàng hoảng tử ưu nhã, cao quý với nụ cười trên môi và ánh mắt gợi tình trao tặng cho các nữ sinh trong lớp khiến Tiểu Vy lúc đầu cũng có chút ấn tượng tốt, nay đã trề môi nguýt dài nguýt ngắn. Trong suy nghĩ của cô, mấy tên con trai chưa gì đã “liếc mắt đưa tình” như thế, rốt cuộc cũng chẳng làm được trò trống gì.
_Hàn Phong, trò muốn ngồi chỗ nào? – Quỳnh Mai mỉm cười thân thiện nhìn Hàn Phong.
_Ừm…kia được không ạ? – Hàn Phong đưa ngón tay trỏ về phía trước, trong hành động có thể thấy được chút gì đó hơi rụt rè của người học viên lần đầu nhận lớp. Xem ra Vương Hàn Phong là một con người hoàn hảo về mọi mặt, khi đến cả việc hóa thân trở thành cậu học trò lớp 10 bình thường, anh ta cũng hoàn thành rất xuất sắc. Nếu không phải vì bị ảnh hưởng bởi sự nổi tiếng của anh ta từ trước, thì chắc chẳng có ai phải mảy may bận tâm hay nghi ngờ gì chàng trai này.
_Ồ… - Quỳnh Mai mỉm cười khiếm lỗi khi thấy ngón tay thon dài của Hàn Phong dừng lại ở chỗ của Băng Hạ và Tiểu Vy. – Trò chọn chỗ khác được không? Chỗ ấy có người rồi mà?
_Vậy bên cạnh được không ạ? – Hàn Phong không ngần ngại mà tặng cho cô Quỳnh Mai một nụ cười đẹp lung linh, khiến trái tim cô giáo trẻ đột ngột bước hẫng một nhịp.
Ngồi bên cạnh dãy bàn của Băng Hạ và Tiểu Vy, là cô bạn Tâm Như, khá xinh đẹp. Nghe Hàn Phong nói sẽ ngồi chỗ mình, cô nàng ngẩng lên, niềm vui sướng trong ánh mắt ngập tràn không chút che đậy.
_Ừm, chỗ ấy cũng được. – Quỳnh Mai bối rối quay mặt đi, cố gắng che giấu khuôn mặt đang đỏ bừng lên. Thật đáng xấu hổ khi một giáo viên như cô lại rung động trước học trò của mình một cách trơ trẽn như vậy. May sao đạo đức nghề nghiệp đã kịp thức tỉnh cô, ho khan một tiếng để lấy lại tác phong uy nghiêm, Quỳnh Mai nói:
_Trò về chỗ đi, chúng ta bắt đầu giờ học.
_Vâng. – Hàn Phong mỉm cười nhẹ, như biết rằng trái tim cô giáo trẻ đã có chút xao xuyến, trong nụ cười của hắn có thể thấy rõ được sự thỏa mãn.
Nhìn thân ảnh anh tiến đến chỗ ngồi phía cuối lớp mỗi lúc một gần, Tâm Như che miệng mỉm cười ý nhị, trái tim đánh trống giòn giã trong lồng ngực. Đợi cho bước chân anh dừng lại, cô bé ngẩng lên, làm bộ dịu dàng.
_Chào bạn, mình là Lâm Tâm Như, rất vui được làm quen.
_Ừm, chào. – Tâm Như gần như hóa đá khi nhìn chàng trai trước mặt nụ cười thân thiện đã tắt từ bao giờ, vẻ lạnh lùng trở về với khuôn mặt, Hàn Phong không thèm liếc mĩ nhân ngồi cạnh mình lấy một cái. Vốn dĩ trước giờ anh đã ghét cay ghét đắng đám con gái yểu điệu, lẳng lơ, thấy đàn ông là mắt sáng rỡ. Để có thể trao tặng chúng ánh mắt “chết người” như vừa rồi mà không nôn ra đã là cả một nỗ lực, thế nhưng thái độ của chúng còn làm anh thấy buồn nôn hơn.
Băng Hạ ngồi bên kia khẽ kín đáo liếc Hàn Phong một cái, ánh mắt cảnh giác. Cô không hiểu được anh ta nghĩ gì và muốn làm gì, nhưng âm mưu muốn tiếp cận cô thì không thể giấu được.
Đôi tay giấu trong nếp váy đồng phục bất giác siết lại.
Phía trên, ánh mắt Bảo Yến lạnh lùng đáng sợ quét qua người anh trai.
Tiết học ngày hôm ấy diễn ra bình thường, mọi người bàn tán về chuyện Hàn Phong một lúc rồi thôi. Nhân vật chính cũng lấy sách vở ra học lại những kiến thức mà mình đã học đến chán ngấy từ mấy năm trước. Không một chút khó chịu mà ngược lại, còn rất thích thú. Dù sao cũng có đôi chút thú vị khi trở lại tuổi học trò như thế này, Hàn Phong nhếch mép cười rồi nhìn ra xung quanh lớp. Đứa thì ngủ, đứa thì chăm chú nhắn tin, cả cô nàng Tâm Như bên cạnh anh cũng đang hý hoáy viết một mẩu giấy để chuyền tay nhau mà anh có thể chắc chắn rằng mình là người được nói đến trong cái mẩu giấy con con đó.
Ánh mắt dời đi chỗ khác, anh nhìn cô em gái ngồi bàn trên đang lấy hộp trang điểm ra, tỉ mẩn lau đi chỗ masscara bị lem. Đúng là con gái, ở nhà cũng như ở trường, suốt ngày phấn phấn son son. Anh khẽ cười, con gái bây giờ hầu như đứa nào cũng thế, coi sắc đẹp của mình phụ thuộc vào đống mĩ phẩm kia, chỉ biết thẳng tay trét lên mặt mà không biết người đối diện cảm thấy khó chịu như thế nào khi tiếp xúc. Ở công ty của gia đình mình, Hàn Phong cũng phải tiếp xúc với không ít phụ nữ, những cô gái chân dài trắng trẻo luôn quấn quít lấy anh để nịnh bợ, nhưng chỉ cần nhìn cái lớp phấn dày đến cả tấc trên mặt họ là anh đã phát khiếp, còn chưa kể cái mùi mĩ phẩm và nước hoa nồng nặc nữa chứ. Trong mắt anh, ngoại trừ mẹ và em gái, thì tất cả đàn bà trên thế gian này đều là loài sinh vật đáng kinh tởm.
Ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, anh liếc sang chỗ ngồi bên cửa sổ. Băng Hạ đang ngồi khoanh tay trước ngực, tai đeo Mp3, mắt nhìn ra tán cây Bằng Lăng bên ngoài. Đôi mắt ngây thơ và mơ mộng. Thánh thiện và trong sáng, không gợn một chút bụi trần. Phong có nhìn lầm không nhỉ, khi hôm ấy, trong nhà kho bỏ hoang, anh đã nhìn Hàn thấy trong mắt người con gái ấy, cả sự lạnh lẽo và chết chóc.
Ánh mắt anh lại di chuyển ra chỗ khác, lên trên bục giảng, nơi cô giáo Quỳnh Mai đang say sưa giảng bài. Dẫu biết rằng chẳng có ai nghe, nhưng cô không được phép dừng lại, bỏ ra ngoài hay trách phạt học viên. Làm việc ở Thánh Huy này, giáo viên chỉ được chọn một. Hoặc là mức lương cao ngất, hoặc là sự kính trọng mà họ đáng được nhận từ học trò.
Một cách không chủ định, ánh mắt Quỳnh Mai dừng lại ở Hàn Phong. Anh chàng không suy nghĩ, trao tặng luôn cho cô giáo một cái nhìn thật nồng nàn cộng thêm nụ cười từ từ khoét sâu trên khóe miệng. Cô giáo vội vàng quay mặt đi, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim đang đập trên tốc độ cho phép. Bài giảng trở nên gượng gạo hơn bởi cô giáo trẻ với trái tim đang muốn bay ra khỏi lồng ngực. Hàn Phong lại cười, anh cảm thấy thích thú lắm, khi Quỳnh Mai bối rối vì mình như thế.
“REENG…..REENG…..”
Tiếng chuông hết tiết vang lên, giải thoát cho đám học viên và cho cả cô giáo. Không kịp để học trò chào, Quỳnh Mai đã chạy như bay ra khỏi lớp. Ở lại lâu với ánh mắt Hàn Phong nhìn mình như thế, cô sẽ ngạt thở mất. Hàn Phong nhìn theo cái dáng vội vội vàng vàng của cô giáo, lại cười.
“Rì……….rì…….”
Chiếc điện thoại trong túi quần bỗng dưng rung lên bần bật. “A new message.”
“Ra ngoài cầu thang gặp em một lát.”
Hàn Phong nhíu mày.
________________________
_Anh làm cái trò quái quỷ gì vậy? Sao lại xuất hiện ở đây? – Vừa nhìn thấy Hàn Phong chậm rãi bước đến, Bảo Yến nói gần như quát vào mặt anh trai.
_Thích. – Chỉ một câu, không giải thích, không thanh minh. Anh đã quá quen với chuyện như thế này, quen với cô em gái độc tài chỉ muốn mình là nhất.
_Tại sao anh không nói với em? – Giọng nói đã dịu hơn, nhưng cơn tức vẫn còn nghẹn ứ trong cổ họng, Bảo Yến nhíu mày hỏi.
_Vậy tại sao anh phải nói với em? – Hàn Phong lạnh lùng nhìn Bảo Yến.
_Em….nhưng chuyện này….anh xin vào trường em, xin vào lớp em học, chí ít cũng phải nói với em một câu chứ?
_Để làm gì?
_Chẳng để làm gì cả, nhưng chuyện này ngay từ đầu do em bày ra, anh không nên tự làm theo ý mình như thế.
_Em bắt đầu quản lý chuyện của anh từ bao giờ vậy? Chẳng phải hôm qua anh đã nói rồi sao? Đừng xen vào chuyện của anh. – Hàn Phong lạnh lùng buông một câu, quay lưng bước đi. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, anh dừng lại.
_Đúng là chuyện này ngay từ đầu do em bày ra, nhưng bây giờ em đã hết trách nhiệm rồi, tập trung vào chuyện của mình đi. Em mà dám nhúng tay vào chuyện của anh…….Cẩn thận đấy!
Hàn Phong tay đút túi quần, lững thững bước về lớp. Bảo Yến vẫn còn tức tối, tay nắm chặt, hơi thở dồn dập, căng thẳng.
“Em sẽ giết anh, nếu anh có ý gì với con bé đó, Vương Hàn Phong.”
Cả ngày hôm ấy, Thánh Huy bỗng dưng ồn ào, náo động hẳn. Một đồn mười, mười đồn trăm, đám học sinh nữ đỏ mặt chụm đầu truyền tai nhau. Trong hành lang, học sinh túm tụm từng nhóm thích thú bàn luận sôi nổi. Trong giờ học, vô số những mẩu giấy nhanh chóng truyền từ tay này sang tay khác. Hết tiết thứ tư của buổi sáng, chẳng khó khăn gì khi tin lớp 10A3 có một nam học viên đẹp như thiên thần chuyển đến đã bay lượn khắp học viện.
…………………….
Lớp 11 Sao vàng.
_Hạo Thiên, anh đói không? Mình đi ăn nhé. – Phù Dung đến chỗ Hạo Thiên, dành tặng nụ cười tươi tắn hết mức có thể cho anh ngay khi vừa dứt tiếng chuông giải lao.
_Không, em đi ăn một mình đi. – Hạo Thiên khoát tay, từ chối đôi tay Phù Dung đang ôm chặt lấy tay mình, anh lấy trong túi quần ra chiếc điện thoại, bấm bấm gì đó.
_Anh mệt à, em đi mua đồ ăn cho anh nhé? – Phù Dung không nản lòng, tiếp tục ân cần hỏi han.
_Khỏi, lát anh bảo Nhật Long đi mua là được rồi.
_Ừm, vâng. – Đôi mắt nâu trầm của Phù Dung thoáng qua một tia thất vọng. Lần nào cũng thế, anh luôn khước từ lòng tốt của cô bằng một cách thản nhiên như vậy. Là cố tình hay thực sự anh không biết những lời nói của mình làm người khác buồn như thế nào?
Nhìn Phù Dung bước ra ngoài với vẻ thất vọng không giấu giếm trên khuôn mặt, Hạo Thiên thở dài, khe khẽ lắc đầu.
_Thiếu gia!
Nhật Long từ ngoài bước vào, điệu bộ vội vàng.
_Chuyện gì? – Hạo Thiên tay vẫn lướt trên màn hình cảm ứng, không buồn nhìn Nhật Long.
_Vương Hàn Phong….đến Thánh Huy học.
Ngón tay hơi cứng lại, Hạo Thiên ngước lên, nhíu mày.
_Vương Hàn Phong? Hắn bao nhiêu tuổi?
_24.
_Thánh Huy có lớp học cho người 24 tuổi sao? – Đôi mắt anh lại trở về với màn hình điện thoại, khóe môi nhếch lên, Hạo Thiên cười khẩy – Lại định giở trò gì nữa đây.
_Điều đặc biệt là….
_Nói nhanh.
_Hắn…..chuyển đến lớp 10A3.
Bàn tay đang cầm điện thoại hơi siết lại, Hạo Thiên mím môi, anh đút điện thoại vào túi quần, đứng dậy.
_Bảo Viện trưởng, đuổi ngay.
Anh bước ra ngoài, khuôn mặt lạnh băng.
Bước trên hành lang, Hạo Thiên chẳng mảy may quan tâm đến những cái đầu đang lần lượt cúi xuống chào mình. Đôi chân bước đi trong vô thức và chỉ dừng lại khi có kẻ ngáng đường. Hàn Phong đứng trước mặt Hạo Thiên, tay đút túi quần, nhếch mép cười.
_Thiếu gia, gặp lại anh rồi.
Hạo Thiên chẳng thèm bận tâm đến kẻ kia, anh bước qua người Hàn Phong, đi thẳng.
_Sẽ chẳng bao giờ tôi gặp lại anh, nếu không có một kẻ tự dẫn xác đến mà làm cái gai trong mắt tôi.
Hàn Phong mỉm cười, anh quay lại, vòng tay trước ngực, nhướn mày hỏi Hạo Thiên.
_Anh định đuổi tôi, có phải không?
_Còn phải hỏi sao.
_Hừm, không muốn tôi tiếp cận cô người yêu bé nhỏ à?
Hàn Phong bật cười. Quả đúng như anh nghĩ, Băng Hạ đối với Hạo Thiên là một người không-bình-thường chút nào.
_Đã bày ra cả vụ bắt cóc rồi mà vẫn còn chưa hiểu à? Hay phải đợi tôi nhắc lại?
_Điều gì?
_Hóa ra chuyện tôi với tiểu thư của Chim Ưng hứa hôn vẫn chưa bay đến tai anh à? Thiếu gia của Vương gia mà mù thông tin thế sao?
_À….cái này tôi biết. Nhưng tôi cũng biết rằng cô gái tên Băng Hạ đối với anh cũng không hề tầm thường đấy. Tôi đang điều tra xem giữa hai người có quan hệ gì.
_Cứ tự nhiên.
Hạo Thiên quay lưng đi, chiếc khuyên bạc thánh giá phảng phất ánh sáng lạnh lên khuôn mặt anh tú.
_Nếu anh không có quan hệ gì với Băng Hạ, tại sao lại ngăn tôi tiếp cận cô ta chứ?
Tiếng Hàn Phong vẫn vang lên sau lưng, Hạo Thiên dừng lại, ánh mắt lạnh tanh.
_Suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi là người không thích những thứ mình rất ghét lại cứ bày ra trước mắt. Nếu không phải vì anh mang họ Vương, thì sau vụ bắt cóc hôm trước, anh nghĩ mình còn sống đến hôm nay để đến đây bày trò sao?
Hàn Phong nhìn vào đôi mắt xanh lá cây của Hạo Thiên, nơi sống lưng chạy dọc một luồng khí lạnh. Đôi mắt ấy, phát ra ánh sáng xanh, hàn khí bức người. Lạnh……..rất lạnh……
Thấy Hàn Phong đã im lặng, Hạo Thiên bước thẳng, để anh ta lại đằng sau với nụ cười đang dần dần hình thành trên khóe miệng. Anh biết Hạo Thiên thừa lý do để tự cao như thế. Hạo Thiên mới 17 tuổi nhưng đã có thể một mình lãnh đạo Trịnh Âu không chút bỡ ngỡ, mỗi khi ông Trịnh ra nước ngoài, việc của công ty đều giải quyết gọn ghẽ, tuyệt nhiên không để lại hệ lụy, là con người lạnh lùng, quyết đoán và táo bạo. Còn anh, hơn Hạo Thiên những 7 tuổi, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng tài lãnh đạo vẫn còn kém so với con người thiên tài ấy. Về mọi mặt, Vương gia vẫn đi sau Trịnh Âu, không phải một bước mà là nhiều bước. Và…..trong khi anh đã phải học bên Anh Quốc một khóa về cách lãnh đạo và điều hành, quản trị kinh doanh, thì Hạo Thiên vẫn thản nhiên đảm đương công việc theo bản năng mà không cần qua bất kì trường lớp nào. Hạo Thiên sinh ra để làm người lãnh đạo, Hàn Phong biết điều đó. Chỉ có điều, anh không cam tâm, bàn tính hiều thắng bắt buộc anh phải hơn được Hạo Thiên. Và một khi đã mắc vào lưới tình, thì giới hạn đó sẽ không xa. Hàn Phong cười nhạt.
…………………
Đôi chân nện xuống dưới nền đá hoa cương, Hạo Thiên rút điện thoại trong túi ra.
_Nhật Long, dừng việc tôi vừa bảo lại. Tôi muốn xem Vương Hàn Phong, hắn định giở trò gì.
Tắt điện thoại, chợt, khuôn mặt Hạo Thiên…………….lạnh lẽo khác thường.
Việc thưởng thức âm nhạc trong chiếc Mp3 của Băng Hạ bỗng bị gián đoạn bởi tiếng rung của chiếc điện thoại.
“Ra cầu thang khối 2, tôi chờ. Hạo Thiên.”
……………..
_Sao không vào lớp? – Băng Hạ hỏi khi vừa bước đến, nhìn thấy Hạo Thiên tay xỏ túi quần, đứng ngắm khung cảnh bên ngoài qua ô cửa sổ lớn trên cầu thang.
Nghe tiếng nói, nhân vật chính quay lại, vẫn cái vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, hờ hững buông lời:
_Cô không còn sợ những ánh mắt giết người của đám nữ sinh nữa sao?
_Vốn có sợ đâu.
_Khó sống đấy.
_Quen rồi.
Hai con người này khi gặp nhau, đều giao tiếp bằng những mẩu đối thoại ngắn gọn, không đầu không cuối thế này, nhưng cả hai đều đủ IQ để hiểu.
_Gọi tôi ra đây làm gì? Hóng gió?
_Cô biết Vương Hàn Phong?
_Kẻ bắt cóc.
_Ừm… - Hạo Thiên gật đầu – Hắn vừa chuyển đến lớp cô sáng nay.
_Chuyện đó tôi rõ hơn anh.
_Rồi. – Hạo Thiên cười khổ, nếu người đứng trước mặt anh đây không phải Băng Hạ, thì với cái vẻ xấc xược ngạo mạn này, đã “đủ điều kiện” để anh dạy cho một bài học. Nhưng anh cũng không biết vì sao là Băng Hạ thì lại là ngoại lệ nữa. – Tôi chỉ muốn nhắc cô nên cẩn thận với hắn.
_Biết. Còn gì nữa không?
_Hết rồi.
_Về đây.
Băng Hạ quay gót bước đi, nhìn tấm lưng cô quay về phía mình, Hạo Thiên giật mình gọi:
_Khoan!
Băng Hạ không đáp, cũng không xoay người, cô quay mặt sang bên cạnh, ánh mắt dửng dưng.
_Có chuyện gì nói ngay cho tôi. Còn nữa, cô có cần người bảo vệ không?
Cái điều mà Băng Hạ cho là nực cười này đã khiến cô phải quay đầu lại, nhíu mày:
_Làm gì?
_Ngăn chuyện hôm trước xảy ra lần nữa.
Đôi lông mày thanh tú giãn ra từ từ, Băng Hạ quay đầu nhìn thẳng, cô buông lời trước khi đôi chân giơ lên, bước đi.
_Khỏi, sẽ không có lần thứ hai đâu.
Bóng Băng Hạ xa dần, Hạo Thiên nhìn theo, đôi mắt màu xanh hơi trầm. Anh vẫn hỏi, dẫu biết rằng cô sẽ chẳng bao giờ đồng ý chuyện đó.
Không hiểu sao, cô dù có khoác lên mình vẻ lạnh lùng sắt đá như thế nào, có bất cần, dửng dưng ra sao, thì Hạo Thiên vẫn nhìn thấu trong cái vỏ bọc ấy là một Băng Hạ yếu đuối, đáng thương và cần được bảo vệ.
___________o0o_______
Đúng như dự đoán của Băng Hạ, Hàn Phong, với vẻ lãng tử đa tình đã nghiễm nhiên trở thành nhân vật không-bình-thường của Thánh Huy. Con gái toàn học viện, từ giáo viên cho đến học viên, không ai là không chết mê chết mệt cái vẻ ngoài hào nhoáng ấy, số fan hâm mộ cũng gần suýt soát số fan của Thiếu gia. Thế nhưng, để cạnh tranh công bằng, thì fan của Thiếu gia vẫn “nhỉnh” hơn một chút. Hàn Phong giống như chàng hoàng tử ưu nhã, dung mạo đẹp đẽ, khí chất khiêm tốn, bất kể nói chuyện với ai, anh luôn thể hiện là con người ôn hòa, nhẹ nhàng. Dù là cô gái nào được coi là xấu nhất nói chuyện với anh, anh vẫn không chút khó chịu mà mỉm cười đối đãi như thể đó là nàng công chúa xinh đẹp bước ra từ truyện cổ tích. Còn Thiếu gia, thì cho dù là cô gái đẹp nhất, hấp dẫn nhất bắt chuyện với anh, thì trong đôi mắt xanh lục ấy, tất cả cũng chỉ là không khí, không màu, không mùi, không vị, không hình dạng, lướt qua mà không để lại chút cảm giác. Đó là khác biệt lớn nhất giữa HOÀNG ĐẾ và HOÀNG TỬ. Và xem ra, học viên của Thánh Huy thích vẻ lạnh lùng cao quý hơn là vẻ đào hoa lãng tử, bởi vì trong suy nghĩ của họ, thứ càng xa vời, không thể chạm đến thì càng đáng ngưỡng mộ, còn thứ luôn ở bên cạnh, được tiếp xúc hàng ngày thì sẽ mau nhàm chán.
Nhưng…
Chuyện mọi người sẽ nhàm chán Hàn Phong còn rất xa vời, khi nụ cười của anh – thứ giống như vũ khí vô hình giết người trong các truyền thuyết - vẫn được anh lấy ra sử dụng hàng ngày, vẫn khiến cho các nữ sinh bị mê hoặc, và hứa hẹn thời gian họ còn “điên đảo” vì anh dài dài, đúng như lời cô Quỳnh Mai nói vào ngày đầu anh nhận lớp.
_Phong Phong, anh thích màu gì?
Một đám con gái yểu điệu xúm quanh Hàn Phong, õng a õng ẹo, cô thì bám tay, cô thì bám vai, bám lưng. Trong chẳng khác gì “một đàn thú dữ” bu quanh, làm thịt “con mồi” đáng thương.
_Anh hả, anh thích màu đen.
Hàn Phong tươi cười đáp lại.
_Anh thích mẫu con gái như thế nào?
_Xinh đẹp, hấp dẫn….như các em chẳng hạn.
_Anh Phong chỉ giỏi nói đùa. – Đám con gái rộn lên tiếng cười thích thú.
Bỗng….
Bộp!!!
Một thứ gì đó vừa lao đến, va vào người Hàn Phong và cả đám con gái. Anh hơi loạng choạng, sau một hồi định thần nhìn lại, thì thấy Hạ Tiểu Nhã, cô gái được mệnh danh là “cô nàng xấu xí” của lớp 10A3, vừa đụng phải anh, chồng sách trên tay rơi xuống, cô nàng đang lúi húi nhặt lại mấy quyển sách rơi lộn xộn dưới đất với vẻ lúng túng. Mấy đứa con gái khó chịu ra mặt, buông lời mỉa mai:
_Ây, không có mắt à vịt xấu xí, nhặt nhanh lên cái coi, dẹp đường cho người ta đi!
Tiểu Nhã khuôn mặt nóng ran, cô cắm cúi nhặt lại sách, nhưng vì vụng về nên nhặt được cuốn này, thì cuốn kia lại rơi mất.
Một bàn tay đưa ra, nhặt lại giúp Tiểu Nhã vài quyển vừa rơi, cô ngạc nhiên nhìn lên, đơ người trong 2s.
Hàn Phong, với nụ cười chết người, đưa ra trước mặt Tiểu Nhã cuốn sách.
_Em cũng thích đọc sách Y Dược à? Anh cũng thích lắm.
_Ơ…..dạ…..vâng….. – Tiểu Nhã bối rối nhận lại cuốn sách từ tay Hàn Phong, khuôn mặt đỏ bừng, cô vội vàng ôm chồng sách, cắm đầu chạy mất.
_Con khùng. – Cô gái tên Khương Bảo Huyền lên tiếng, rồi quay sang trách nhẹ Hàn Phong – Anh nhặt giúp nó làm gì, phí công.
_Thôi nào – Hàn Phong cười – Cùng là con gái cả, sao em phải cay nghiệt thế?
_Con nhỏ xấu xí đó, em chỉ mong nó đừng học trong lớp 10A3 nữa. Chúng em cũng đâu đến nỗi, mà mọc ở đâu ra con nhỏ đó, xấu hổ thật! Nhờ có cái đầu học giỏi mà giành được học bổng vào Thánh Huy, nhưng chí ít cũng phải chăm chút cho bản thân chút chứ, anh thấy 2 con nhỏ ngồi bàn cuối không? Cũng vào đây do học bổng, tuy vênh váo và bị nhiều người ghét vậy, nhưng ngoại hình của 2 nhỏ đó cũng không tệ.
_Ai cơ? – Hàn Phong giả vờ không biết.
_Một là Băng Hạ, còn 1 là Triệu Vy. 2 con hồ ly tinh đó, gớm ghê lắm – Bảo Huyền trề dài môi, mấy đứa khác cũng gật đầu đồng tình – Nhỏ Băng Hạ thì quyến rũ Thiếu gia, nhỏ Triệu Vy thì quyến rũ anh Nhật Long, hình như 2 nhỏ đó đã có âm mưu từ trước rồi.
_Quyến rũ? Có thật không thế? Hay lại miệng lưỡi thiên hạ? – Hàn Phong cười khẩy.
_Thật mà, nhỏ Băng Hạ từng bị Công chúa xử vì tội đó đó.
_Xử? Như thế nào? – Hàn Phong nhướn mày, xem ra chuyện giữa 3 người này phức tạp hơn anh tưởng.
_Mười mấy cái tát vào bản mặt xinh đẹp, không nhẹ chút nào.
Hàn Phong đang định hiếu kỳ hỏi thêm, bỗng một cô nàng đeo kẹp tóc màu hồng phía sau phẩy tay, lên tiếng:
_Thôi nào mọi người, bàn tán về mấy nhỏ đó làm gì cho mất thời gian, chúng ta xuống can teen đi, trên đây nóng bức quá!
_Phải đó, phải đó – Các cô nàng cùng reo hò hưởng ứng, Hàn Phong gật đầu đáp lại, anh còn muốn biết thêm, nhưng tò mò quá sẽ bị nghi ngờ, thôi để lần khác. Thời gian anh học ở đây còn dài, và khi nào còn tiếp cận được với đám bà tám này, thì khi đó anh sẽ nắm bắt được không ít tin tức, không chỉ là Hạo Thiên và Băng Hạ, có khi còn hơn thế nữa.
Chiều.
Thời tiết đang là mùa thu, se se lạnh. Ánh nắng cũng không còn gắt nữa, trên cao, những đám mây như những cục kẹo bông gòn trắng nõn, đủng đỉnh bay qua bay lại.
Tiểu Vy tay cầm hộp sữa, vừa đi từ trạm xe buýt đến nhà Nhật Long vừa hút, hôm nay cô không ăn trưa, và dù những việc Nhật Long giao cho có không nặng nhọc, thì cô cũng không thể tiếp tục nếu không ăn cái gì đó.
“Kính coong…..”
- Cháu chào cô! – Tiểu Vy mỉm cười, cúi đầu chào cô Di, khi cô vừa xuất hiện sau cánh cổng sắt đen.
- Ừ. – 1 nụ cười tươi không kém được xuất hiện trên mặt cô Di để đáp lễ. – Cháu vào đi.
Bước vào nhà, Tiểu Vy đang định bước xuống bếp, bỗng cô Di kéo tay cô lại.
- Cháu lên lầu đi, cậu chủ đang ốm, trưa về chỉ ở trong phòng suốt.
- Cháu ạ? – Tiểu Vy ngờ nghệch hỏi lại – Sao lại là cháu?
- Cháu lên đi, đừng hỏi nhiều.
Đôi chân trần bước lên từng bậc cầu thang mát lạnh, Tiểu Vy vừa đi vừa nhíu mày suy nghĩ.
- Ốm à? Biến thái như anh ta mà cũng ốm được sao? Nực cười thật.
Tiểu Vy đứng trước phòng Nhật Long, chẳng hiểu sao, mọi hôm cô có thể hùng hổ xông vào, nhưng hôm nay thì lại khác. Cánh cửa gỗ im lìm chắn trước mặt khiến cô có thêm chút ít thời gian mà ngồi tưởng tượng ra….bộ dạng thảm hại của anh ta sau cánh cửa gỗ đó.
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên bằng một bàn tay rụt rè, sau khi cô đã hít thở mấy lần để lấy dũng khí.
- Cô Di, để tôi ngủ - Tiếng nói từ bên trong vang ra, trong lời nói ấy, Tiểu Vy có thể thấy được sự mệt mỏi không giấu giếm, và nói đúng hơn là chẳng cần giấu giếm.
- Nhật Long, là tôi, Tiểu Vy đây.
Im lìm. Không có tiếng đáp lại, Tiểu Vy đặt tay lên tay nắm cửa, vặn ra. Bên trong, trên chiếc giường, Nhật Long đang nằm ngủ, đôi mắt nhắm nghiền. Anh gối đầu trên cánh tay, quầng mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi, hơi thở đều đều khiến người ta không nỡ đánh thức. Tiểu Vy đến gần, cô đứng bên cạnh, ngắm nhìn khuôn mặt anh khi ngủ. Thật lâu. Trong lòng bỗng có chút xao động. Anh khi ngủ trông hiền hơn, không ngang tàng, bá đạo như lúc thức. Và trông anh như thế này, Tiểu Vy bỗng cảm thấy….. gọi anh là “biến thái”….. thật chẳng giống chút nào.
- Ngắm đủ chưa? – Một bên mắt he hé mở, Nhật Long hỏi Tiểu Vy bằng vẻ mặt vô cùng thản nhiên, như thể, khi đứng trước một nam nhân tuyệt mỹ như anh đây, việc không thể cầm lòng được là điều hoàn toàn có thể thông cảm.
- Anh…. anh không ngủ sao? – Tiểu Vy giật mình, thất kinh kêu to.
- Tôi mà ngủ thì sao có thể tự bảo vệ mình trước con cáo háo sắc như cô chứ? – Nhật Long che miệng, uể oải ngáp một cái.
Tiểu Vy mím môi, cũng có đôi chỗ bực mình, trong lòng thầm nguyền rủa bản thân, chỉ vì một phút sa ngã, ngắm nhìn hắn chỉ đơn thuần như ngắm nhìn một bức tranh đẹp, cuối cùng lại bị hắn coi thường thế này.
- Tôi lên đây xem anh thế nào, theo lời cô Di, thấy anh vẫn khỏe, vẫn có thể trêu chọc người khác được, vậy tôi xin phép - Tiểu Vy lạnh lùng nói, quay ngoắt đi. Chỉ lướt qua hành động, cũng chẳng khó để nhận ra rằng, cô-đang-giận.
- Này…. – Nhật Long thầm mỉm cười – Tôi chỉ trêu thôi mà, có cần thiết phải bức xúc vậy không? Nể tình một kẻ đang nằm trên giường bệnh như tôi, có thể rủ lòng từ bi mà xí xóa không?
Tiểu Vy quay lại nhìn Nhật Long, cô bật cười.
- Rồi, quân tử không thèm chấp nhặt kẻ tiểu nhân. – Thắng được tên biến thái này cũng là cả một công lao, Tiểu Vy kiêu ngạo hất mặt lên, tâm hồn bay lên tận tầng mây thứ….10 – Vậy….để người quân tử này hầm canh gà bổ dưỡng cho tiểu nhân nhé?
- Canh gà á? – Nhật Long hơi tròn mắt, vụ canh gà nước biển lần trước cũng khiến anh phải tuyên bố hùng hồn rằng, sẽ cạnh đến già cái món kinh khủng ấy. Bây giờ Tiểu Vy lại đòi nấu canh gà, khó tránh khỏi trong lòng Nhật Long dấy lên chút hoảng sợ.
- Không có vấn đề gì đâu – Tiểu Vy cười, khi thấy chữ “sợ hãi” được dán lên mặt Nhật Long một cách rõ ràng – Người quân tử có khi nào lại h.ã.m hại kẻ tiểu nhân đang nằm trên giường bệnh?
- Ừm………. – Nhật Long ậm ừ rồi gọi lớn khi thấy Tiểu Vy đang chuẩn bị rời đi – Này!
Tiểu Vy quay lại, nghiêng đầu.
- Nhà hết muối rồi đấy.
Tiểu Vy nguýt Nhật Long một cái, nhoẻn miệng cười.
…………………….
Nồi canh đang sôi sùng sục trên bếp, cánh gà đã dần dần chuyển thành màu nâu, trong bếp ngào ngạt mùi thơm hấp dẫn. Tiểu Vy dùng muỗng cẩn thận từng li từng tí lật chiếc cánh gà không để chúng dính lại nơi đáy nồi, chờ nước canh đặc lại mới có thể múc ra được.
Cô uể oải vặn người, hôm nay cô không cho phép mình bất cẩn như hôm trước nữa, hoặc nếu có, cũng sẽ bỏ đi làm lại. Trả đũa Nhật Long thì việc hôm trước là quá đủ, và cô cũng hiểu rằng, hôm nay, Nhật Long không-phải-Nhật-Long-của-mọi-hôm.
- Chăm sóc cậu chủ, làm cho tốt vào – Tiểu Yên bước vào bếp, lườm Tiểu Vy một cái, giọng nói pha lẫn chút mỉa mai.
- Cám ơn – Tiểu Vy cười thân thiện. Không phải vì cô cảm kích Tiểu Yên thật, mà cô thừa biết rằng, nhận được nụ cười đáp lễ ấy, con nhỏ đứng sau cô đang tức điên.
- Hồ ly – Tiểu Yên khó chịu dằn mạnh từng tiếng, nhỏ bật vòi nước rửa rau – Chẳng có thứ gì là mãi mãi cả đâu, người làm thì muôn đời vẫn chỉ là người làm, không hơn không kém, trèo cao chỉ tổ ngã đau thôi.
Nhỏ tắt vòi nước, vớt rau ra, trước khi bước ra ngoài còn hào phóng tặng Tiểu Vy thêm một ánh mắt “đao kiếm sáng loáng” nữa. Tiểu Vy vẫn bình thản múc canh ra bát, miệng còn véo von hát lên một điệu nhạc như trêu tức Tiểu Yên, nhưng ánh mắt…..ánh mắt cô lại đượm buồn.
Cô…..
Luôn bị coi thường thế sao?
…………………
Cạch…
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Tiểu Vy với bát canh nóng hổi, bốc hơi nghi ngút trên tay tiến vào.
- Xong rồi đây! – Cô hào hứng nói lớn, như để kéo con người đang đứng bên cửa sổ kia trở về thực tại.
Nhật Long quay lại, không nói gì, khóe môi hơi giãn ra, anh tiến lại gần, giơ tay định đỡ giúp Tiểu Vy, nhưng cô nhanh chóng kéo bát canh về phía mình, không cho anh chạm vào.
- Khỏi, lên giường nằm mau đi – Cô xẵng giọng, nhưng đáy mắt lại toát lên vẻ tinh nghịch trẻ con.
Như một đứa bé, Nhật Long ngoan ngoãn nằm lên giường, anh lặng lẽ nhìn những giọt mồ hôi thi nhau rơi xuống trên vầng trán trắng trẻo của Tiểu Vy, hỏi nhẹ:
- Mệt không?
- Mệt, mệt lắm, mệt chết đi được - Tiểu Vy hơi trề môi, rồi mỉm cười – Vậy nên….anh hãy ăn hết, không được bỏ thừa, không được để phí công của tôi.
- Được – Nhật Long cười hiền.
Tiểu Vy chìa bát canh gà thơm lừng ra cho Nhật Long, cười toe.
- Nè, ăn đi, ăn nhanh cho nóng.
- Có độc không thế? – Đôi mắt lại thấy được vẻ ranh ma, Nhật Long nhướn mày, vẻ nghi ngờ.
- Xì…. – Tiểu Vy bĩu môi – Anh nghĩ tôi ác độc lắm à? Về với cát bụi là cùng chứ gì?
- Cô ăn trước đi rồi tôi mới an tâm được.
- Ok – Tiểu Vy lườm anh.
Cô cầm chiếc muỗng màu bạc lên, múc lên một miếng canh trong suốt, thơm phức, cẩn thận thổi cho nguội, rồi đưa lên miệng.
Chiếc miệng xinh xắn hơi nhu ra, miếng canh gà đưa hết vào miệng. Nhật Long chăm chú nhìn, bỗng trong lòng bỗng rạo rực một cảm xúc lạ lùng. “Mình ốm thật rồi thì phải!” – Anh tự nhủ, khuôn mặt lúng túng quay đi chỗ khác.
- Rồi đó! – Uống hết muỗng canh, Tiểu Vy chẹp chẹp miệng, đưa ra cho Nhật Long – Không có độc đâu, đừng nghi ngờ nữa, ăn mau đi.
- Ừ - Nhật Long cười. Vốn dĩ anh đâu có nghi ngờ bát canh này có độc hay không, chỉ là Tiểu Vy ngốc quá thôi.
Ngon, ngọt, rất vừa miệng, và đặc biệt là không mặn quá như lần trước, anh gật đầu hài lòng, tiếp tục với những muỗng canh tiếp theo.
Tiểu Vy đứng dậy, nhìn khắp xung quanh, bây giờ cô mới nhìn rõ căn phòng của Nhật Long, rất gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Cô bước đến kệ sách, lấy từng quyển xuống, xem qua một lượt, rồi cất lại.
- Nhật Long này!
- Hả?
- Ba mẹ anh….họ đâu cả rồi?
- Bên nước ngoài.
- Họ ở bên ấy làm gì?
- Ba tôi là cánh tay đắc lực của Chủ tịch Trịnh, cha của Thiếu gia.
- Còn mẹ anh?
- Là bạn và cũng là người chăm sóc cho Trịnh Phu nhân.
- Ồ, còn anh thì lại là vệ sĩ của Thiếu gia, có trùng hợp quá hay không? – Tiểu Vy với cuốn sách Khoa học và tự nhiên trên giá, lật mấy trang đầu, chăm chú đọc.
- Do sự sắp đặt thôi.
- Mà tôi thấy kể cũng lạ nha – Tiểu Vy buông cuốn sách xuống, nhìn về phía Nhật Long – Nhà anh giàu sụ như thế này, sao phải làm “người hầu” cho nhà họ Trịnh ấy làm gì?
Nhật Long ngừng húp canh, nhìn Tiểu Vy, bật cười.
- Dưa chuột ngốc, cô nghĩ gia đình tôi làm cho nhà Thiếu gia là vì tiền sao?
- Không phải à? – Tiểu Vy tròn mắt.
- Đương nhiên là không – Nhật Long cúi xuống, tiếp tục chậm rãi và bình thản, đưa muỗng canh lên miệng.
- Vậy, là vì…..?
- Chữ Tín. Gia đình tôi với gia đình họ Trịnh có mối thâm giao từ rất lâu. Từ thời cụ của tôi, đã phục vụ cho Trịnh gia rồi.
- Anh….không thấy cực nhọc à? – Tiểu Vy hơi ái ngại nhìn Nhật Long.
- Trịnh gia đối xử rất tốt với chúng tôi, hơn nữa…. – Anh quay lại nhìn Tiểu Vy, mỉm cười – Đối với họ, chúng tôi không chỉ là vệ sĩ, quản lý, người chăm sóc, mà còn là người bạn. Bề ngoài thì như cô thấy, còn bên trong….không ai là không biết Phùng gia và Trịnh gia là bạn. Rất thân.
- Hóa ra là vậy – Tiểu Vy gật gật đầu, ra chiều đã hiểu.
Bên ngoài, mặt trời rẽ mây nhìn xuống, ánh nắng vàng rực rỡ lan tỏa muôn nơi, trượt dài trên khung cửa sổ, len cả vào bên trong căn phòng. Trong ngăn kéo, sợi dây chuyền mặt hình ngôi sao chợt….lóe sáng.
Bầu trời xanh thẳm, mây trắng tinh khôi, ánh nắng rực rỡ như muôn vàn sợi tơ vàng chiếu xuống mặt đất.
Lá cây xanh thẫm lạo xạo trong gió.
Toàn bộ lớp 10A3 đón Băng Hạ bằng rất nhiều những ánh mắt khác nhau. Nghi ngờ, dò xét, tò mò, thắc mắc. Họ không hẳn là thắc mắc vì tại sao hôm qua Băng Hạ lại nghỉ học, vì đối với ngôi trường này thì đây là chuyện “thường ngày ở huyện”, nhưng họ tò mò vì Tiểu Vy cũng đột nhiên biến mất, và cách đó không lâu thì Thiếu gia Hạo Thiên cũng phóng xe ra khỏi trường một cách vội vàng, trước niềm hy vọng có thể thấy được dễ dàng trên khuôn mặt Tiểu Vy. Họ nghi ngờ giữa hai chuyện này có mối quan hệ với nhau, và họ chăm chú dò xét từng cử chỉ, lời nói của Băng Hạ để tìm câu trả lời. Nhưng có lẽ những học viên nhiều chuyện này đã không thành công, khi cái con người sở hữu khuôn mặt dửng dưng lạnh lùng kia chỉ im lặng ngồi vào chỗ của mình, trước khi đeo lên tai chiếc Mp3 màu xanh nhạt.
_Hôm qua sao bạn nghỉ học vậy, Băng Hạ? – Tiểu Nhã mỉm cười quay xuống hỏi Băng Hạ như một câu xã giao mà không biết những đôi tai đang giỏng về phía mình để cùng được nghe câu trả lời.
_Ốm. – Trả lời rất ngắn gọn, gần như gắt lên, thậm chí Băng Hạ còn chẳng thèm mở mắt ra. Tuy cô biết đây chỉ là một câu hỏi quan tâm đơn thuần, và Tiểu Nhã cũng chẳng có ý gì xấu, nhưng vồn dĩ đã không có thiện cảm với cô bạn này, và cũng hiểu những ánh mắt xoi mói đang hướng về mình, cô không đủ thân thiện để có thể đáp lịch sự và nhẹ nhàng hơn. Câu trả lời của cô gần giống như là tuyên bố cho những kẻ đang mong chờ tin tức từ mình.
Tiểu Vy cười khiếm lỗi trước câu trả lời hơi bất lịch sự của Băng Hạ đang làm cho khuôn mặt Tiểu Nhã tái đi, đỏ bừng lên theo từng giây cùng nụ cười dần đông cứng như một kẻ nhiều chuyện bị phản bác bằng câu “Không liên quan đến bạn.”
_Hì, Tiểu Nhã, Băng Hạ đang mệt nên hơi khó chịu, bạn thông cảm.
_À…có gì đâu, không sao. – Tiểu Nhã cười gượng, ngay lập tức quay lên, dán mắt vào cuốn sách để mở trên bàn nãy giờ.
Cuối cùng thì người cần đến cũng đến, Vương Ngọc Bảo Yến bước vào lớp với chiếc cặp đeo lệch, áo sơ mi trắng cố tình để mở hai hàng cúc bên trên, không thắt cà vạt, như muốn cho chiếc áo nhỏ bên trong “vô ý” lộ ra. Trên tay thì cơ man là son son phấn phấn, thay nhau “trát” lên mặt như hề. Vừa nhìn thấy Băng Hạ yên vị trên chỗ ngồi của cô, Bảo Yến khó chịu ra mặt, không chần chừ mà tặng cho cô một ánh mắt sắc như dao cạo, trước khi ngồi vào chỗ của mình mà tiếp tục sự nghiệp “son phấn”.
Đôi tay tự động làm công việc quen thuộc mỗi ngày, còn đầu óc Bảo Yến suy nghĩ miên man đến chuyện tối qua…
_Anh ! Đã mất công bắt cô ta, tại sao lại để Hạo Thiên đến cứu dễ dàng như vậy chứ? – Bảo Yến tức tối, la hét ầm ĩ vì người anh trai của cô đã vừa để vuột mất con mồi đáng giá, mà lại bằng một cách dễ dàng đến con nít cũng làm được như thế.
Hàn Phong ngồi ngả ra salon, tay cầm ly rượu kê lên môi, chậm rãi thưởng thức, ánh mắt dửng dưng hướng về phía cô em gái nóng nảy. Con bé này, từ lúc về đến giờ cứ như vậy mãi.
_Anh nói rồi, đây chỉ là một trò chơi, chúng ta còn nhiều cơ hội kia mà.
_Anh thật là, bắt được cô ta rồi lại còn để mất, bây giờ lại kêu là trò chơi, sau này cô ta nâng cao cảnh giác rồi, anh còn bắt được nó lần thứ hai không?
_Anh chỉ muốn xem quan hệ giữa Hạo Thiên và cô ta thế nào, để còn biết đường xử lí cô ta, nếu giữa họ là quan hệ yêu đương trai gái, thì chẳng cần phải bắt cóc, chúng ta cũng có thể làm những thứ khác hay ho hơn. Còn nếu chỉ là người dưng, chúng ta động thủ chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”? Lúc ấy chúng ta thì thiệt, còn người quan trọng thực sự của Hạo Thiên thì chẳng có lấy một vết xước.
Hàn Phong dù từ trước đến nay là người không thích nói nhiều, giờ phút này cũng bắt buộc phải giải thích cho Bảo Yến hiểu. Cô em gái này của anh tuy cũng khá thâm độc, đúng tư chất mà người của Vương gia cần có, nhưng vội vàng, nóng nảy và tối dạ quá, đầu óc còn khá đơn giản. Nếu cứ để nó như thế này thì để huấn luyện còn phải mệt nhiều. Hàn Phong thầm nghĩ.
Bảo Yến hình như vẫn chưa cam tâm cho lắm với câu trả lời của anh trai. Cô phụng phịu ngồi phịch xuống salon, một lúc lâu sau mới cất tiếng.
_Vậy…..kết quả như thế nào?
_Chuyện đó em không cần quan tâm. – Hàn Phong bình thản uống cạn ly rượu, anh vẫn không hài lòng về hành động của Bảo Yến khi nãy, trong thâm tâm anh thầm nghĩ, nếu để cho cô em gái biết quá nhiều, coi chừng sẽ kéo theo không ít hệ lụy mà có trời mới lường trước được.
_Anh sẽ làm theo cách của anh, em chỉ cần quan sát thôi, đừng thắc mắc, cũng đừng tham gia vào. – Hàn Phong đứng dậy khỏi salon, để ly rượu lên bàn, lạnh lùng bước lên cầu thang, không thèm ngoái lại nhìn khuôn mặt Bảo Yến đang chồng chất những cảm xúc lẫn lộn.
“REENG…….REENG……”
Tiếng chuông vào lớp vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ đang triền miên trong đầu Bảo Yến, cô vội cất hộp phấn, sửa lại đồng phục rồi đứng dậy chào giáo viên dạy Văn – cũng là giáo viên chủ nhiệm đang tiến vào lớp. Cô Quỳnh Mai tuy còn rất trẻ, mới về trường, nhưng trong vòng 3 năm công tác ở Thánh Huy, cô giáo 27 tuổi này đã chứng minh cho mọi người thấy, năng lực dạy của mình cũng không hề kém bất kì một giáo viên dặn dày kinh nghiệm nào mà Thánh Huy đã bỏ tiền ra “mua”.
Cô Quỳnh Mai mỉm cười chào cả lớp, trong mắt lấp lánh ánh nắng vàng:
_Hôm nay lớp ta sẽ đón chào một học viên mới. Các trò nhớ giúp đỡ bạn ấy, và đừng bắt nạt “ma mới” nhé! – Ngừng một chút, cô nháy mắt – Các nữ sinh sẽ “điên đảo” vì bạn ấy đấy.
Cô vừa dứt lời, toàn bộ lớp 10A3 ngay lập tức “biến thể” thành cái chợ chỉ trong tích tắc. Đầu năm học, 10A3 đã có hai học viên nữ mới xinh đẹp như thiên thần, đánh gục toàn bộ nam sinh của lớp ngay từ cái nhìn đầu tiên, bây giờ lại có một học viên mới nữa, “làm điên đảo các nữ sinh” thì chắc chắn là nam rồi, nhưng là công tử của công ty nào? Hay lại giống Băng Hạ và Tiểu Vy, đến nhờ một cái học bổng?
Nhưng suy cho cùng thì ông trời cũng công bằng đấy chứ nhỉ? Nếu học viên nam này cũng không khác thiên thần là mấy, thì chẳng phải 10A3 năm nay “long phụng sum vầy” đó sao? Thật là tin vui, tin vui!
_Thôi nào! – Bàn tay trắng trẻo của cô Quỳnh Mai đập nhẹ xuống bàn – Đón tiếp học viên mới với một màn ồn ào như thế là được rồi, các trò cũng phải cho bạn ấy vào lớp chứ?!
Nhanh như chớp, khung cảnh hỗn độn lại trở về như cũ. Mọi người đều háo hức muốn xem, học viên mới rốt cuộc là người thế nào. Một tên mọt sách với cặp kính cận dày cộp, tay lúc nào cũng khư khư quyến sách? Một chàng công tử bột gia đình kếch xù? Hay một chàng hoàng tử thân thiện với nụ cười tỏa nắng? Mà cũng có thể là chàng trai lạnh lùng cao quý như Thiếu gia lắm chứ? Đoán già đoán non không bằng tận mắt chiêm ngưỡng, và thế là mọi người đều dán mắt ra ngoài cửa lớp, nơi “nhân vật quan trọng” đang chuẩn bị bước vào.
_Vào đi em. – Cô Quỳnh Mai đợi lớp thật sự ổn định rồi mới hướng mắt ra ngoài cửa, giọng ngọt hơn đường.
Nắng vàng rực rỡ.
Xô vào khung cửa sổ…
Con ngươi đen láy sáng rực, làn da trắng như tuyết, chàng trai trong bộ đồng phục trắng trường Thánh Huy bước vào.
Có một tiếng reo khe khẽ…
Rồi….
Là tiếng thở nhè nhẹ….
Toàn bộ lớp 10A3 trở nên tĩnh lặng khác thường, mọi hơi thở, mọi nhịp tim đều tiêu tan trong chớp mắt.
Bảo Yến lúc đầu rất háo hức được xem mặt ma mới, nhưng bây giờ khi được chiêm ngưỡng dung nhan người ta rồi, thì lại bất động như bị thôi miên, đôi tay run rẩy, mắt mở to, kinh ngạc tột cùng.
“Là vậy sao? Kế hoạch của anh là thế này sao?”
_Chào các bạn, mình là Vương Hàn Phong, học viên mới, xin được giúp đỡ.
Vương Hàn Phong………?
Vương Hàn Phong………?
Vương…….
Hàn……..
Phong…..???
Thân người Băng Hạ đang gục xuống bàn bất ngờ bật dậy ngay lập tức như lò xo, sau khi nghe học viên mới giới thiệu tên. Đôi mắt cô cũng mở to không kém Bảo Yến, trân trối nhìn thân ảnh chàng trai đẹp như hoa đang đứng trên bục giảng. Ánh mắt sâu xa của Hàn Phong như đang nhìn cô mà lại như không, quanh người anh như có làn sương mờ bao phủ khiến dọc sống lưng Băng Hạ chạy một luồng khí lạnh.
“Lần trước tôi nói hẹn gặp lại, không cần phải đúng hẹn thế chứ, kẻ bắt cóc?”
Không chỉ có Băng Hạ và Bảo Yến, mà gần như tất cả các học viên trong lớp đều có chung bộ dạng “mắt chữ A, mồm chữ O” như vậy. Ai chẳng biết Vương Hàn Phong là anh trai của Vương Ngọc Bảo Yến, là công tử của Vương gia tiếng tăm lẫy lừng? Và ai lại không biết anh ta đã ra trường, nắm trong tay một lúc 3 chiếc bằng đại học, và hiện nay đang cùng cha mình điều hành Vương gia? Bỗng dưng lại gặp anh ta ở Thánh Huy, với tư cách là một học viên mới của lớp 10, ai lại không sửng sốt kia chứ? Không lẽ, con người tài giỏi này…muốn “hồi xuân”?
_Không cần thiết phải bất ngờ như vậy chứ, các trò? – Cô Quỳnh Mai bật cười nhìn cả lớp. - Chỉ là học viên mới thôi mà?
Nói thì nói thế, nhưng không có nghĩa là cô không bất ngờ khi con người nổi tiếng này lại xin vào học ở đây, mà vì cô đã biết trước. Quỳnh Mai nhớ lại lúc cô được gọi lên phòng Giám hiệu, khi được Hiệu trưởng bàn giao học viên mới, bộ dạng của cô cũng chẳng khác đám học viên này là mấy.
Trên đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào đó, đã thường trực sẵn một nụ cười.
Nụ cười ẩm ướt, dịu dàng như gió xuân nhè nhẹ thổi.
Nụ cười có sức hút mạnh mẽ, kèm theo chút ác ý kiêu kỳ.
Nụ cười lạnh lùng cô độc.
Nụ cười lẳng lơ đa tình.
Hàn Phong như chàng hoảng tử ưu nhã, cao quý với nụ cười trên môi và ánh mắt gợi tình trao tặng cho các nữ sinh trong lớp khiến Tiểu Vy lúc đầu cũng có chút ấn tượng tốt, nay đã trề môi nguýt dài nguýt ngắn. Trong suy nghĩ của cô, mấy tên con trai chưa gì đã “liếc mắt đưa tình” như thế, rốt cuộc cũng chẳng làm được trò trống gì.
_Hàn Phong, trò muốn ngồi chỗ nào? – Quỳnh Mai mỉm cười thân thiện nhìn Hàn Phong.
_Ừm…kia được không ạ? – Hàn Phong đưa ngón tay trỏ về phía trước, trong hành động có thể thấy được chút gì đó hơi rụt rè của người học viên lần đầu nhận lớp. Xem ra Vương Hàn Phong là một con người hoàn hảo về mọi mặt, khi đến cả việc hóa thân trở thành cậu học trò lớp 10 bình thường, anh ta cũng hoàn thành rất xuất sắc. Nếu không phải vì bị ảnh hưởng bởi sự nổi tiếng của anh ta từ trước, thì chắc chẳng có ai phải mảy may bận tâm hay nghi ngờ gì chàng trai này.
_Ồ… - Quỳnh Mai mỉm cười khiếm lỗi khi thấy ngón tay thon dài của Hàn Phong dừng lại ở chỗ của Băng Hạ và Tiểu Vy. – Trò chọn chỗ khác được không? Chỗ ấy có người rồi mà?
_Vậy bên cạnh được không ạ? – Hàn Phong không ngần ngại mà tặng cho cô Quỳnh Mai một nụ cười đẹp lung linh, khiến trái tim cô giáo trẻ đột ngột bước hẫng một nhịp.
Ngồi bên cạnh dãy bàn của Băng Hạ và Tiểu Vy, là cô bạn Tâm Như, khá xinh đẹp. Nghe Hàn Phong nói sẽ ngồi chỗ mình, cô nàng ngẩng lên, niềm vui sướng trong ánh mắt ngập tràn không chút che đậy.
_Ừm, chỗ ấy cũng được. – Quỳnh Mai bối rối quay mặt đi, cố gắng che giấu khuôn mặt đang đỏ bừng lên. Thật đáng xấu hổ khi một giáo viên như cô lại rung động trước học trò của mình một cách trơ trẽn như vậy. May sao đạo đức nghề nghiệp đã kịp thức tỉnh cô, ho khan một tiếng để lấy lại tác phong uy nghiêm, Quỳnh Mai nói:
_Trò về chỗ đi, chúng ta bắt đầu giờ học.
_Vâng. – Hàn Phong mỉm cười nhẹ, như biết rằng trái tim cô giáo trẻ đã có chút xao xuyến, trong nụ cười của hắn có thể thấy rõ được sự thỏa mãn.
Nhìn thân ảnh anh tiến đến chỗ ngồi phía cuối lớp mỗi lúc một gần, Tâm Như che miệng mỉm cười ý nhị, trái tim đánh trống giòn giã trong lồng ngực. Đợi cho bước chân anh dừng lại, cô bé ngẩng lên, làm bộ dịu dàng.
_Chào bạn, mình là Lâm Tâm Như, rất vui được làm quen.
_Ừm, chào. – Tâm Như gần như hóa đá khi nhìn chàng trai trước mặt nụ cười thân thiện đã tắt từ bao giờ, vẻ lạnh lùng trở về với khuôn mặt, Hàn Phong không thèm liếc mĩ nhân ngồi cạnh mình lấy một cái. Vốn dĩ trước giờ anh đã ghét cay ghét đắng đám con gái yểu điệu, lẳng lơ, thấy đàn ông là mắt sáng rỡ. Để có thể trao tặng chúng ánh mắt “chết người” như vừa rồi mà không nôn ra đã là cả một nỗ lực, thế nhưng thái độ của chúng còn làm anh thấy buồn nôn hơn.
Băng Hạ ngồi bên kia khẽ kín đáo liếc Hàn Phong một cái, ánh mắt cảnh giác. Cô không hiểu được anh ta nghĩ gì và muốn làm gì, nhưng âm mưu muốn tiếp cận cô thì không thể giấu được.
Đôi tay giấu trong nếp váy đồng phục bất giác siết lại.
Phía trên, ánh mắt Bảo Yến lạnh lùng đáng sợ quét qua người anh trai.
Tiết học ngày hôm ấy diễn ra bình thường, mọi người bàn tán về chuyện Hàn Phong một lúc rồi thôi. Nhân vật chính cũng lấy sách vở ra học lại những kiến thức mà mình đã học đến chán ngấy từ mấy năm trước. Không một chút khó chịu mà ngược lại, còn rất thích thú. Dù sao cũng có đôi chút thú vị khi trở lại tuổi học trò như thế này, Hàn Phong nhếch mép cười rồi nhìn ra xung quanh lớp. Đứa thì ngủ, đứa thì chăm chú nhắn tin, cả cô nàng Tâm Như bên cạnh anh cũng đang hý hoáy viết một mẩu giấy để chuyền tay nhau mà anh có thể chắc chắn rằng mình là người được nói đến trong cái mẩu giấy con con đó.
Ánh mắt dời đi chỗ khác, anh nhìn cô em gái ngồi bàn trên đang lấy hộp trang điểm ra, tỉ mẩn lau đi chỗ masscara bị lem. Đúng là con gái, ở nhà cũng như ở trường, suốt ngày phấn phấn son son. Anh khẽ cười, con gái bây giờ hầu như đứa nào cũng thế, coi sắc đẹp của mình phụ thuộc vào đống mĩ phẩm kia, chỉ biết thẳng tay trét lên mặt mà không biết người đối diện cảm thấy khó chịu như thế nào khi tiếp xúc. Ở công ty của gia đình mình, Hàn Phong cũng phải tiếp xúc với không ít phụ nữ, những cô gái chân dài trắng trẻo luôn quấn quít lấy anh để nịnh bợ, nhưng chỉ cần nhìn cái lớp phấn dày đến cả tấc trên mặt họ là anh đã phát khiếp, còn chưa kể cái mùi mĩ phẩm và nước hoa nồng nặc nữa chứ. Trong mắt anh, ngoại trừ mẹ và em gái, thì tất cả đàn bà trên thế gian này đều là loài sinh vật đáng kinh tởm.
Ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, anh liếc sang chỗ ngồi bên cửa sổ. Băng Hạ đang ngồi khoanh tay trước ngực, tai đeo Mp3, mắt nhìn ra tán cây Bằng Lăng bên ngoài. Đôi mắt ngây thơ và mơ mộng. Thánh thiện và trong sáng, không gợn một chút bụi trần. Phong có nhìn lầm không nhỉ, khi hôm ấy, trong nhà kho bỏ hoang, anh đã nhìn Hàn thấy trong mắt người con gái ấy, cả sự lạnh lẽo và chết chóc.
Ánh mắt anh lại di chuyển ra chỗ khác, lên trên bục giảng, nơi cô giáo Quỳnh Mai đang say sưa giảng bài. Dẫu biết rằng chẳng có ai nghe, nhưng cô không được phép dừng lại, bỏ ra ngoài hay trách phạt học viên. Làm việc ở Thánh Huy này, giáo viên chỉ được chọn một. Hoặc là mức lương cao ngất, hoặc là sự kính trọng mà họ đáng được nhận từ học trò.
Một cách không chủ định, ánh mắt Quỳnh Mai dừng lại ở Hàn Phong. Anh chàng không suy nghĩ, trao tặng luôn cho cô giáo một cái nhìn thật nồng nàn cộng thêm nụ cười từ từ khoét sâu trên khóe miệng. Cô giáo vội vàng quay mặt đi, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim đang đập trên tốc độ cho phép. Bài giảng trở nên gượng gạo hơn bởi cô giáo trẻ với trái tim đang muốn bay ra khỏi lồng ngực. Hàn Phong lại cười, anh cảm thấy thích thú lắm, khi Quỳnh Mai bối rối vì mình như thế.
“REENG…..REENG…..”
Tiếng chuông hết tiết vang lên, giải thoát cho đám học viên và cho cả cô giáo. Không kịp để học trò chào, Quỳnh Mai đã chạy như bay ra khỏi lớp. Ở lại lâu với ánh mắt Hàn Phong nhìn mình như thế, cô sẽ ngạt thở mất. Hàn Phong nhìn theo cái dáng vội vội vàng vàng của cô giáo, lại cười.
“Rì……….rì…….”
Chiếc điện thoại trong túi quần bỗng dưng rung lên bần bật. “A new message.”
“Ra ngoài cầu thang gặp em một lát.”
Hàn Phong nhíu mày.
________________________
_Anh làm cái trò quái quỷ gì vậy? Sao lại xuất hiện ở đây? – Vừa nhìn thấy Hàn Phong chậm rãi bước đến, Bảo Yến nói gần như quát vào mặt anh trai.
_Thích. – Chỉ một câu, không giải thích, không thanh minh. Anh đã quá quen với chuyện như thế này, quen với cô em gái độc tài chỉ muốn mình là nhất.
_Tại sao anh không nói với em? – Giọng nói đã dịu hơn, nhưng cơn tức vẫn còn nghẹn ứ trong cổ họng, Bảo Yến nhíu mày hỏi.
_Vậy tại sao anh phải nói với em? – Hàn Phong lạnh lùng nhìn Bảo Yến.
_Em….nhưng chuyện này….anh xin vào trường em, xin vào lớp em học, chí ít cũng phải nói với em một câu chứ?
_Để làm gì?
_Chẳng để làm gì cả, nhưng chuyện này ngay từ đầu do em bày ra, anh không nên tự làm theo ý mình như thế.
_Em bắt đầu quản lý chuyện của anh từ bao giờ vậy? Chẳng phải hôm qua anh đã nói rồi sao? Đừng xen vào chuyện của anh. – Hàn Phong lạnh lùng buông một câu, quay lưng bước đi. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, anh dừng lại.
_Đúng là chuyện này ngay từ đầu do em bày ra, nhưng bây giờ em đã hết trách nhiệm rồi, tập trung vào chuyện của mình đi. Em mà dám nhúng tay vào chuyện của anh…….Cẩn thận đấy!
Hàn Phong tay đút túi quần, lững thững bước về lớp. Bảo Yến vẫn còn tức tối, tay nắm chặt, hơi thở dồn dập, căng thẳng.
“Em sẽ giết anh, nếu anh có ý gì với con bé đó, Vương Hàn Phong.”
Cả ngày hôm ấy, Thánh Huy bỗng dưng ồn ào, náo động hẳn. Một đồn mười, mười đồn trăm, đám học sinh nữ đỏ mặt chụm đầu truyền tai nhau. Trong hành lang, học sinh túm tụm từng nhóm thích thú bàn luận sôi nổi. Trong giờ học, vô số những mẩu giấy nhanh chóng truyền từ tay này sang tay khác. Hết tiết thứ tư của buổi sáng, chẳng khó khăn gì khi tin lớp 10A3 có một nam học viên đẹp như thiên thần chuyển đến đã bay lượn khắp học viện.
…………………….
Lớp 11 Sao vàng.
_Hạo Thiên, anh đói không? Mình đi ăn nhé. – Phù Dung đến chỗ Hạo Thiên, dành tặng nụ cười tươi tắn hết mức có thể cho anh ngay khi vừa dứt tiếng chuông giải lao.
_Không, em đi ăn một mình đi. – Hạo Thiên khoát tay, từ chối đôi tay Phù Dung đang ôm chặt lấy tay mình, anh lấy trong túi quần ra chiếc điện thoại, bấm bấm gì đó.
_Anh mệt à, em đi mua đồ ăn cho anh nhé? – Phù Dung không nản lòng, tiếp tục ân cần hỏi han.
_Khỏi, lát anh bảo Nhật Long đi mua là được rồi.
_Ừm, vâng. – Đôi mắt nâu trầm của Phù Dung thoáng qua một tia thất vọng. Lần nào cũng thế, anh luôn khước từ lòng tốt của cô bằng một cách thản nhiên như vậy. Là cố tình hay thực sự anh không biết những lời nói của mình làm người khác buồn như thế nào?
Nhìn Phù Dung bước ra ngoài với vẻ thất vọng không giấu giếm trên khuôn mặt, Hạo Thiên thở dài, khe khẽ lắc đầu.
_Thiếu gia!
Nhật Long từ ngoài bước vào, điệu bộ vội vàng.
_Chuyện gì? – Hạo Thiên tay vẫn lướt trên màn hình cảm ứng, không buồn nhìn Nhật Long.
_Vương Hàn Phong….đến Thánh Huy học.
Ngón tay hơi cứng lại, Hạo Thiên ngước lên, nhíu mày.
_Vương Hàn Phong? Hắn bao nhiêu tuổi?
_24.
_Thánh Huy có lớp học cho người 24 tuổi sao? – Đôi mắt anh lại trở về với màn hình điện thoại, khóe môi nhếch lên, Hạo Thiên cười khẩy – Lại định giở trò gì nữa đây.
_Điều đặc biệt là….
_Nói nhanh.
_Hắn…..chuyển đến lớp 10A3.
Bàn tay đang cầm điện thoại hơi siết lại, Hạo Thiên mím môi, anh đút điện thoại vào túi quần, đứng dậy.
_Bảo Viện trưởng, đuổi ngay.
Anh bước ra ngoài, khuôn mặt lạnh băng.
Bước trên hành lang, Hạo Thiên chẳng mảy may quan tâm đến những cái đầu đang lần lượt cúi xuống chào mình. Đôi chân bước đi trong vô thức và chỉ dừng lại khi có kẻ ngáng đường. Hàn Phong đứng trước mặt Hạo Thiên, tay đút túi quần, nhếch mép cười.
_Thiếu gia, gặp lại anh rồi.
Hạo Thiên chẳng thèm bận tâm đến kẻ kia, anh bước qua người Hàn Phong, đi thẳng.
_Sẽ chẳng bao giờ tôi gặp lại anh, nếu không có một kẻ tự dẫn xác đến mà làm cái gai trong mắt tôi.
Hàn Phong mỉm cười, anh quay lại, vòng tay trước ngực, nhướn mày hỏi Hạo Thiên.
_Anh định đuổi tôi, có phải không?
_Còn phải hỏi sao.
_Hừm, không muốn tôi tiếp cận cô người yêu bé nhỏ à?
Hàn Phong bật cười. Quả đúng như anh nghĩ, Băng Hạ đối với Hạo Thiên là một người không-bình-thường chút nào.
_Đã bày ra cả vụ bắt cóc rồi mà vẫn còn chưa hiểu à? Hay phải đợi tôi nhắc lại?
_Điều gì?
_Hóa ra chuyện tôi với tiểu thư của Chim Ưng hứa hôn vẫn chưa bay đến tai anh à? Thiếu gia của Vương gia mà mù thông tin thế sao?
_À….cái này tôi biết. Nhưng tôi cũng biết rằng cô gái tên Băng Hạ đối với anh cũng không hề tầm thường đấy. Tôi đang điều tra xem giữa hai người có quan hệ gì.
_Cứ tự nhiên.
Hạo Thiên quay lưng đi, chiếc khuyên bạc thánh giá phảng phất ánh sáng lạnh lên khuôn mặt anh tú.
_Nếu anh không có quan hệ gì với Băng Hạ, tại sao lại ngăn tôi tiếp cận cô ta chứ?
Tiếng Hàn Phong vẫn vang lên sau lưng, Hạo Thiên dừng lại, ánh mắt lạnh tanh.
_Suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi là người không thích những thứ mình rất ghét lại cứ bày ra trước mắt. Nếu không phải vì anh mang họ Vương, thì sau vụ bắt cóc hôm trước, anh nghĩ mình còn sống đến hôm nay để đến đây bày trò sao?
Hàn Phong nhìn vào đôi mắt xanh lá cây của Hạo Thiên, nơi sống lưng chạy dọc một luồng khí lạnh. Đôi mắt ấy, phát ra ánh sáng xanh, hàn khí bức người. Lạnh……..rất lạnh……
Thấy Hàn Phong đã im lặng, Hạo Thiên bước thẳng, để anh ta lại đằng sau với nụ cười đang dần dần hình thành trên khóe miệng. Anh biết Hạo Thiên thừa lý do để tự cao như thế. Hạo Thiên mới 17 tuổi nhưng đã có thể một mình lãnh đạo Trịnh Âu không chút bỡ ngỡ, mỗi khi ông Trịnh ra nước ngoài, việc của công ty đều giải quyết gọn ghẽ, tuyệt nhiên không để lại hệ lụy, là con người lạnh lùng, quyết đoán và táo bạo. Còn anh, hơn Hạo Thiên những 7 tuổi, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng tài lãnh đạo vẫn còn kém so với con người thiên tài ấy. Về mọi mặt, Vương gia vẫn đi sau Trịnh Âu, không phải một bước mà là nhiều bước. Và…..trong khi anh đã phải học bên Anh Quốc một khóa về cách lãnh đạo và điều hành, quản trị kinh doanh, thì Hạo Thiên vẫn thản nhiên đảm đương công việc theo bản năng mà không cần qua bất kì trường lớp nào. Hạo Thiên sinh ra để làm người lãnh đạo, Hàn Phong biết điều đó. Chỉ có điều, anh không cam tâm, bàn tính hiều thắng bắt buộc anh phải hơn được Hạo Thiên. Và một khi đã mắc vào lưới tình, thì giới hạn đó sẽ không xa. Hàn Phong cười nhạt.
…………………
Đôi chân nện xuống dưới nền đá hoa cương, Hạo Thiên rút điện thoại trong túi ra.
_Nhật Long, dừng việc tôi vừa bảo lại. Tôi muốn xem Vương Hàn Phong, hắn định giở trò gì.
Tắt điện thoại, chợt, khuôn mặt Hạo Thiên…………….lạnh lẽo khác thường.
Việc thưởng thức âm nhạc trong chiếc Mp3 của Băng Hạ bỗng bị gián đoạn bởi tiếng rung của chiếc điện thoại.
“Ra cầu thang khối 2, tôi chờ. Hạo Thiên.”
……………..
_Sao không vào lớp? – Băng Hạ hỏi khi vừa bước đến, nhìn thấy Hạo Thiên tay xỏ túi quần, đứng ngắm khung cảnh bên ngoài qua ô cửa sổ lớn trên cầu thang.
Nghe tiếng nói, nhân vật chính quay lại, vẫn cái vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, hờ hững buông lời:
_Cô không còn sợ những ánh mắt giết người của đám nữ sinh nữa sao?
_Vốn có sợ đâu.
_Khó sống đấy.
_Quen rồi.
Hai con người này khi gặp nhau, đều giao tiếp bằng những mẩu đối thoại ngắn gọn, không đầu không cuối thế này, nhưng cả hai đều đủ IQ để hiểu.
_Gọi tôi ra đây làm gì? Hóng gió?
_Cô biết Vương Hàn Phong?
_Kẻ bắt cóc.
_Ừm… - Hạo Thiên gật đầu – Hắn vừa chuyển đến lớp cô sáng nay.
_Chuyện đó tôi rõ hơn anh.
_Rồi. – Hạo Thiên cười khổ, nếu người đứng trước mặt anh đây không phải Băng Hạ, thì với cái vẻ xấc xược ngạo mạn này, đã “đủ điều kiện” để anh dạy cho một bài học. Nhưng anh cũng không biết vì sao là Băng Hạ thì lại là ngoại lệ nữa. – Tôi chỉ muốn nhắc cô nên cẩn thận với hắn.
_Biết. Còn gì nữa không?
_Hết rồi.
_Về đây.
Băng Hạ quay gót bước đi, nhìn tấm lưng cô quay về phía mình, Hạo Thiên giật mình gọi:
_Khoan!
Băng Hạ không đáp, cũng không xoay người, cô quay mặt sang bên cạnh, ánh mắt dửng dưng.
_Có chuyện gì nói ngay cho tôi. Còn nữa, cô có cần người bảo vệ không?
Cái điều mà Băng Hạ cho là nực cười này đã khiến cô phải quay đầu lại, nhíu mày:
_Làm gì?
_Ngăn chuyện hôm trước xảy ra lần nữa.
Đôi lông mày thanh tú giãn ra từ từ, Băng Hạ quay đầu nhìn thẳng, cô buông lời trước khi đôi chân giơ lên, bước đi.
_Khỏi, sẽ không có lần thứ hai đâu.
Bóng Băng Hạ xa dần, Hạo Thiên nhìn theo, đôi mắt màu xanh hơi trầm. Anh vẫn hỏi, dẫu biết rằng cô sẽ chẳng bao giờ đồng ý chuyện đó.
Không hiểu sao, cô dù có khoác lên mình vẻ lạnh lùng sắt đá như thế nào, có bất cần, dửng dưng ra sao, thì Hạo Thiên vẫn nhìn thấu trong cái vỏ bọc ấy là một Băng Hạ yếu đuối, đáng thương và cần được bảo vệ.
___________o0o_______
Đúng như dự đoán của Băng Hạ, Hàn Phong, với vẻ lãng tử đa tình đã nghiễm nhiên trở thành nhân vật không-bình-thường của Thánh Huy. Con gái toàn học viện, từ giáo viên cho đến học viên, không ai là không chết mê chết mệt cái vẻ ngoài hào nhoáng ấy, số fan hâm mộ cũng gần suýt soát số fan của Thiếu gia. Thế nhưng, để cạnh tranh công bằng, thì fan của Thiếu gia vẫn “nhỉnh” hơn một chút. Hàn Phong giống như chàng hoàng tử ưu nhã, dung mạo đẹp đẽ, khí chất khiêm tốn, bất kể nói chuyện với ai, anh luôn thể hiện là con người ôn hòa, nhẹ nhàng. Dù là cô gái nào được coi là xấu nhất nói chuyện với anh, anh vẫn không chút khó chịu mà mỉm cười đối đãi như thể đó là nàng công chúa xinh đẹp bước ra từ truyện cổ tích. Còn Thiếu gia, thì cho dù là cô gái đẹp nhất, hấp dẫn nhất bắt chuyện với anh, thì trong đôi mắt xanh lục ấy, tất cả cũng chỉ là không khí, không màu, không mùi, không vị, không hình dạng, lướt qua mà không để lại chút cảm giác. Đó là khác biệt lớn nhất giữa HOÀNG ĐẾ và HOÀNG TỬ. Và xem ra, học viên của Thánh Huy thích vẻ lạnh lùng cao quý hơn là vẻ đào hoa lãng tử, bởi vì trong suy nghĩ của họ, thứ càng xa vời, không thể chạm đến thì càng đáng ngưỡng mộ, còn thứ luôn ở bên cạnh, được tiếp xúc hàng ngày thì sẽ mau nhàm chán.
Nhưng…
Chuyện mọi người sẽ nhàm chán Hàn Phong còn rất xa vời, khi nụ cười của anh – thứ giống như vũ khí vô hình giết người trong các truyền thuyết - vẫn được anh lấy ra sử dụng hàng ngày, vẫn khiến cho các nữ sinh bị mê hoặc, và hứa hẹn thời gian họ còn “điên đảo” vì anh dài dài, đúng như lời cô Quỳnh Mai nói vào ngày đầu anh nhận lớp.
_Phong Phong, anh thích màu gì?
Một đám con gái yểu điệu xúm quanh Hàn Phong, õng a õng ẹo, cô thì bám tay, cô thì bám vai, bám lưng. Trong chẳng khác gì “một đàn thú dữ” bu quanh, làm thịt “con mồi” đáng thương.
_Anh hả, anh thích màu đen.
Hàn Phong tươi cười đáp lại.
_Anh thích mẫu con gái như thế nào?
_Xinh đẹp, hấp dẫn….như các em chẳng hạn.
_Anh Phong chỉ giỏi nói đùa. – Đám con gái rộn lên tiếng cười thích thú.
Bỗng….
Bộp!!!
Một thứ gì đó vừa lao đến, va vào người Hàn Phong và cả đám con gái. Anh hơi loạng choạng, sau một hồi định thần nhìn lại, thì thấy Hạ Tiểu Nhã, cô gái được mệnh danh là “cô nàng xấu xí” của lớp 10A3, vừa đụng phải anh, chồng sách trên tay rơi xuống, cô nàng đang lúi húi nhặt lại mấy quyển sách rơi lộn xộn dưới đất với vẻ lúng túng. Mấy đứa con gái khó chịu ra mặt, buông lời mỉa mai:
_Ây, không có mắt à vịt xấu xí, nhặt nhanh lên cái coi, dẹp đường cho người ta đi!
Tiểu Nhã khuôn mặt nóng ran, cô cắm cúi nhặt lại sách, nhưng vì vụng về nên nhặt được cuốn này, thì cuốn kia lại rơi mất.
Một bàn tay đưa ra, nhặt lại giúp Tiểu Nhã vài quyển vừa rơi, cô ngạc nhiên nhìn lên, đơ người trong 2s.
Hàn Phong, với nụ cười chết người, đưa ra trước mặt Tiểu Nhã cuốn sách.
_Em cũng thích đọc sách Y Dược à? Anh cũng thích lắm.
_Ơ…..dạ…..vâng….. – Tiểu Nhã bối rối nhận lại cuốn sách từ tay Hàn Phong, khuôn mặt đỏ bừng, cô vội vàng ôm chồng sách, cắm đầu chạy mất.
_Con khùng. – Cô gái tên Khương Bảo Huyền lên tiếng, rồi quay sang trách nhẹ Hàn Phong – Anh nhặt giúp nó làm gì, phí công.
_Thôi nào – Hàn Phong cười – Cùng là con gái cả, sao em phải cay nghiệt thế?
_Con nhỏ xấu xí đó, em chỉ mong nó đừng học trong lớp 10A3 nữa. Chúng em cũng đâu đến nỗi, mà mọc ở đâu ra con nhỏ đó, xấu hổ thật! Nhờ có cái đầu học giỏi mà giành được học bổng vào Thánh Huy, nhưng chí ít cũng phải chăm chút cho bản thân chút chứ, anh thấy 2 con nhỏ ngồi bàn cuối không? Cũng vào đây do học bổng, tuy vênh váo và bị nhiều người ghét vậy, nhưng ngoại hình của 2 nhỏ đó cũng không tệ.
_Ai cơ? – Hàn Phong giả vờ không biết.
_Một là Băng Hạ, còn 1 là Triệu Vy. 2 con hồ ly tinh đó, gớm ghê lắm – Bảo Huyền trề dài môi, mấy đứa khác cũng gật đầu đồng tình – Nhỏ Băng Hạ thì quyến rũ Thiếu gia, nhỏ Triệu Vy thì quyến rũ anh Nhật Long, hình như 2 nhỏ đó đã có âm mưu từ trước rồi.
_Quyến rũ? Có thật không thế? Hay lại miệng lưỡi thiên hạ? – Hàn Phong cười khẩy.
_Thật mà, nhỏ Băng Hạ từng bị Công chúa xử vì tội đó đó.
_Xử? Như thế nào? – Hàn Phong nhướn mày, xem ra chuyện giữa 3 người này phức tạp hơn anh tưởng.
_Mười mấy cái tát vào bản mặt xinh đẹp, không nhẹ chút nào.
Hàn Phong đang định hiếu kỳ hỏi thêm, bỗng một cô nàng đeo kẹp tóc màu hồng phía sau phẩy tay, lên tiếng:
_Thôi nào mọi người, bàn tán về mấy nhỏ đó làm gì cho mất thời gian, chúng ta xuống can teen đi, trên đây nóng bức quá!
_Phải đó, phải đó – Các cô nàng cùng reo hò hưởng ứng, Hàn Phong gật đầu đáp lại, anh còn muốn biết thêm, nhưng tò mò quá sẽ bị nghi ngờ, thôi để lần khác. Thời gian anh học ở đây còn dài, và khi nào còn tiếp cận được với đám bà tám này, thì khi đó anh sẽ nắm bắt được không ít tin tức, không chỉ là Hạo Thiên và Băng Hạ, có khi còn hơn thế nữa.
Chiều.
Thời tiết đang là mùa thu, se se lạnh. Ánh nắng cũng không còn gắt nữa, trên cao, những đám mây như những cục kẹo bông gòn trắng nõn, đủng đỉnh bay qua bay lại.
Tiểu Vy tay cầm hộp sữa, vừa đi từ trạm xe buýt đến nhà Nhật Long vừa hút, hôm nay cô không ăn trưa, và dù những việc Nhật Long giao cho có không nặng nhọc, thì cô cũng không thể tiếp tục nếu không ăn cái gì đó.
“Kính coong…..”
- Cháu chào cô! – Tiểu Vy mỉm cười, cúi đầu chào cô Di, khi cô vừa xuất hiện sau cánh cổng sắt đen.
- Ừ. – 1 nụ cười tươi không kém được xuất hiện trên mặt cô Di để đáp lễ. – Cháu vào đi.
Bước vào nhà, Tiểu Vy đang định bước xuống bếp, bỗng cô Di kéo tay cô lại.
- Cháu lên lầu đi, cậu chủ đang ốm, trưa về chỉ ở trong phòng suốt.
- Cháu ạ? – Tiểu Vy ngờ nghệch hỏi lại – Sao lại là cháu?
- Cháu lên đi, đừng hỏi nhiều.
Đôi chân trần bước lên từng bậc cầu thang mát lạnh, Tiểu Vy vừa đi vừa nhíu mày suy nghĩ.
- Ốm à? Biến thái như anh ta mà cũng ốm được sao? Nực cười thật.
Tiểu Vy đứng trước phòng Nhật Long, chẳng hiểu sao, mọi hôm cô có thể hùng hổ xông vào, nhưng hôm nay thì lại khác. Cánh cửa gỗ im lìm chắn trước mặt khiến cô có thêm chút ít thời gian mà ngồi tưởng tượng ra….bộ dạng thảm hại của anh ta sau cánh cửa gỗ đó.
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên bằng một bàn tay rụt rè, sau khi cô đã hít thở mấy lần để lấy dũng khí.
- Cô Di, để tôi ngủ - Tiếng nói từ bên trong vang ra, trong lời nói ấy, Tiểu Vy có thể thấy được sự mệt mỏi không giấu giếm, và nói đúng hơn là chẳng cần giấu giếm.
- Nhật Long, là tôi, Tiểu Vy đây.
Im lìm. Không có tiếng đáp lại, Tiểu Vy đặt tay lên tay nắm cửa, vặn ra. Bên trong, trên chiếc giường, Nhật Long đang nằm ngủ, đôi mắt nhắm nghiền. Anh gối đầu trên cánh tay, quầng mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi, hơi thở đều đều khiến người ta không nỡ đánh thức. Tiểu Vy đến gần, cô đứng bên cạnh, ngắm nhìn khuôn mặt anh khi ngủ. Thật lâu. Trong lòng bỗng có chút xao động. Anh khi ngủ trông hiền hơn, không ngang tàng, bá đạo như lúc thức. Và trông anh như thế này, Tiểu Vy bỗng cảm thấy….. gọi anh là “biến thái”….. thật chẳng giống chút nào.
- Ngắm đủ chưa? – Một bên mắt he hé mở, Nhật Long hỏi Tiểu Vy bằng vẻ mặt vô cùng thản nhiên, như thể, khi đứng trước một nam nhân tuyệt mỹ như anh đây, việc không thể cầm lòng được là điều hoàn toàn có thể thông cảm.
- Anh…. anh không ngủ sao? – Tiểu Vy giật mình, thất kinh kêu to.
- Tôi mà ngủ thì sao có thể tự bảo vệ mình trước con cáo háo sắc như cô chứ? – Nhật Long che miệng, uể oải ngáp một cái.
Tiểu Vy mím môi, cũng có đôi chỗ bực mình, trong lòng thầm nguyền rủa bản thân, chỉ vì một phút sa ngã, ngắm nhìn hắn chỉ đơn thuần như ngắm nhìn một bức tranh đẹp, cuối cùng lại bị hắn coi thường thế này.
- Tôi lên đây xem anh thế nào, theo lời cô Di, thấy anh vẫn khỏe, vẫn có thể trêu chọc người khác được, vậy tôi xin phép - Tiểu Vy lạnh lùng nói, quay ngoắt đi. Chỉ lướt qua hành động, cũng chẳng khó để nhận ra rằng, cô-đang-giận.
- Này…. – Nhật Long thầm mỉm cười – Tôi chỉ trêu thôi mà, có cần thiết phải bức xúc vậy không? Nể tình một kẻ đang nằm trên giường bệnh như tôi, có thể rủ lòng từ bi mà xí xóa không?
Tiểu Vy quay lại nhìn Nhật Long, cô bật cười.
- Rồi, quân tử không thèm chấp nhặt kẻ tiểu nhân. – Thắng được tên biến thái này cũng là cả một công lao, Tiểu Vy kiêu ngạo hất mặt lên, tâm hồn bay lên tận tầng mây thứ….10 – Vậy….để người quân tử này hầm canh gà bổ dưỡng cho tiểu nhân nhé?
- Canh gà á? – Nhật Long hơi tròn mắt, vụ canh gà nước biển lần trước cũng khiến anh phải tuyên bố hùng hồn rằng, sẽ cạnh đến già cái món kinh khủng ấy. Bây giờ Tiểu Vy lại đòi nấu canh gà, khó tránh khỏi trong lòng Nhật Long dấy lên chút hoảng sợ.
- Không có vấn đề gì đâu – Tiểu Vy cười, khi thấy chữ “sợ hãi” được dán lên mặt Nhật Long một cách rõ ràng – Người quân tử có khi nào lại h.ã.m hại kẻ tiểu nhân đang nằm trên giường bệnh?
- Ừm………. – Nhật Long ậm ừ rồi gọi lớn khi thấy Tiểu Vy đang chuẩn bị rời đi – Này!
Tiểu Vy quay lại, nghiêng đầu.
- Nhà hết muối rồi đấy.
Tiểu Vy nguýt Nhật Long một cái, nhoẻn miệng cười.
…………………….
Nồi canh đang sôi sùng sục trên bếp, cánh gà đã dần dần chuyển thành màu nâu, trong bếp ngào ngạt mùi thơm hấp dẫn. Tiểu Vy dùng muỗng cẩn thận từng li từng tí lật chiếc cánh gà không để chúng dính lại nơi đáy nồi, chờ nước canh đặc lại mới có thể múc ra được.
Cô uể oải vặn người, hôm nay cô không cho phép mình bất cẩn như hôm trước nữa, hoặc nếu có, cũng sẽ bỏ đi làm lại. Trả đũa Nhật Long thì việc hôm trước là quá đủ, và cô cũng hiểu rằng, hôm nay, Nhật Long không-phải-Nhật-Long-của-mọi-hôm.
- Chăm sóc cậu chủ, làm cho tốt vào – Tiểu Yên bước vào bếp, lườm Tiểu Vy một cái, giọng nói pha lẫn chút mỉa mai.
- Cám ơn – Tiểu Vy cười thân thiện. Không phải vì cô cảm kích Tiểu Yên thật, mà cô thừa biết rằng, nhận được nụ cười đáp lễ ấy, con nhỏ đứng sau cô đang tức điên.
- Hồ ly – Tiểu Yên khó chịu dằn mạnh từng tiếng, nhỏ bật vòi nước rửa rau – Chẳng có thứ gì là mãi mãi cả đâu, người làm thì muôn đời vẫn chỉ là người làm, không hơn không kém, trèo cao chỉ tổ ngã đau thôi.
Nhỏ tắt vòi nước, vớt rau ra, trước khi bước ra ngoài còn hào phóng tặng Tiểu Vy thêm một ánh mắt “đao kiếm sáng loáng” nữa. Tiểu Vy vẫn bình thản múc canh ra bát, miệng còn véo von hát lên một điệu nhạc như trêu tức Tiểu Yên, nhưng ánh mắt…..ánh mắt cô lại đượm buồn.
Cô…..
Luôn bị coi thường thế sao?
…………………
Cạch…
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Tiểu Vy với bát canh nóng hổi, bốc hơi nghi ngút trên tay tiến vào.
- Xong rồi đây! – Cô hào hứng nói lớn, như để kéo con người đang đứng bên cửa sổ kia trở về thực tại.
Nhật Long quay lại, không nói gì, khóe môi hơi giãn ra, anh tiến lại gần, giơ tay định đỡ giúp Tiểu Vy, nhưng cô nhanh chóng kéo bát canh về phía mình, không cho anh chạm vào.
- Khỏi, lên giường nằm mau đi – Cô xẵng giọng, nhưng đáy mắt lại toát lên vẻ tinh nghịch trẻ con.
Như một đứa bé, Nhật Long ngoan ngoãn nằm lên giường, anh lặng lẽ nhìn những giọt mồ hôi thi nhau rơi xuống trên vầng trán trắng trẻo của Tiểu Vy, hỏi nhẹ:
- Mệt không?
- Mệt, mệt lắm, mệt chết đi được - Tiểu Vy hơi trề môi, rồi mỉm cười – Vậy nên….anh hãy ăn hết, không được bỏ thừa, không được để phí công của tôi.
- Được – Nhật Long cười hiền.
Tiểu Vy chìa bát canh gà thơm lừng ra cho Nhật Long, cười toe.
- Nè, ăn đi, ăn nhanh cho nóng.
- Có độc không thế? – Đôi mắt lại thấy được vẻ ranh ma, Nhật Long nhướn mày, vẻ nghi ngờ.
- Xì…. – Tiểu Vy bĩu môi – Anh nghĩ tôi ác độc lắm à? Về với cát bụi là cùng chứ gì?
- Cô ăn trước đi rồi tôi mới an tâm được.
- Ok – Tiểu Vy lườm anh.
Cô cầm chiếc muỗng màu bạc lên, múc lên một miếng canh trong suốt, thơm phức, cẩn thận thổi cho nguội, rồi đưa lên miệng.
Chiếc miệng xinh xắn hơi nhu ra, miếng canh gà đưa hết vào miệng. Nhật Long chăm chú nhìn, bỗng trong lòng bỗng rạo rực một cảm xúc lạ lùng. “Mình ốm thật rồi thì phải!” – Anh tự nhủ, khuôn mặt lúng túng quay đi chỗ khác.
- Rồi đó! – Uống hết muỗng canh, Tiểu Vy chẹp chẹp miệng, đưa ra cho Nhật Long – Không có độc đâu, đừng nghi ngờ nữa, ăn mau đi.
- Ừ - Nhật Long cười. Vốn dĩ anh đâu có nghi ngờ bát canh này có độc hay không, chỉ là Tiểu Vy ngốc quá thôi.
Ngon, ngọt, rất vừa miệng, và đặc biệt là không mặn quá như lần trước, anh gật đầu hài lòng, tiếp tục với những muỗng canh tiếp theo.
Tiểu Vy đứng dậy, nhìn khắp xung quanh, bây giờ cô mới nhìn rõ căn phòng của Nhật Long, rất gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Cô bước đến kệ sách, lấy từng quyển xuống, xem qua một lượt, rồi cất lại.
- Nhật Long này!
- Hả?
- Ba mẹ anh….họ đâu cả rồi?
- Bên nước ngoài.
- Họ ở bên ấy làm gì?
- Ba tôi là cánh tay đắc lực của Chủ tịch Trịnh, cha của Thiếu gia.
- Còn mẹ anh?
- Là bạn và cũng là người chăm sóc cho Trịnh Phu nhân.
- Ồ, còn anh thì lại là vệ sĩ của Thiếu gia, có trùng hợp quá hay không? – Tiểu Vy với cuốn sách Khoa học và tự nhiên trên giá, lật mấy trang đầu, chăm chú đọc.
- Do sự sắp đặt thôi.
- Mà tôi thấy kể cũng lạ nha – Tiểu Vy buông cuốn sách xuống, nhìn về phía Nhật Long – Nhà anh giàu sụ như thế này, sao phải làm “người hầu” cho nhà họ Trịnh ấy làm gì?
Nhật Long ngừng húp canh, nhìn Tiểu Vy, bật cười.
- Dưa chuột ngốc, cô nghĩ gia đình tôi làm cho nhà Thiếu gia là vì tiền sao?
- Không phải à? – Tiểu Vy tròn mắt.
- Đương nhiên là không – Nhật Long cúi xuống, tiếp tục chậm rãi và bình thản, đưa muỗng canh lên miệng.
- Vậy, là vì…..?
- Chữ Tín. Gia đình tôi với gia đình họ Trịnh có mối thâm giao từ rất lâu. Từ thời cụ của tôi, đã phục vụ cho Trịnh gia rồi.
- Anh….không thấy cực nhọc à? – Tiểu Vy hơi ái ngại nhìn Nhật Long.
- Trịnh gia đối xử rất tốt với chúng tôi, hơn nữa…. – Anh quay lại nhìn Tiểu Vy, mỉm cười – Đối với họ, chúng tôi không chỉ là vệ sĩ, quản lý, người chăm sóc, mà còn là người bạn. Bề ngoài thì như cô thấy, còn bên trong….không ai là không biết Phùng gia và Trịnh gia là bạn. Rất thân.
- Hóa ra là vậy – Tiểu Vy gật gật đầu, ra chiều đã hiểu.
Bên ngoài, mặt trời rẽ mây nhìn xuống, ánh nắng vàng rực rỡ lan tỏa muôn nơi, trượt dài trên khung cửa sổ, len cả vào bên trong căn phòng. Trong ngăn kéo, sợi dây chuyền mặt hình ngôi sao chợt….lóe sáng.
/82
|