“Reeng….reeng….”
- Gì? – Hạo Thiên áp điện thoại lên tai, mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường cửa tiệm. anh nhíu mày, có chút không hài lòng.
- Ừm, đến ngay.
Cất chiếc điện thoại vào túi, anh đứng dậy, tay xỏ túi quần, lớn tiếng gọi:
- Zu! Nhanh lên giùm em!
- Xong rồi, đến ngay đến ngay!
Tiếng nói ngọt ngào của Du từ trong vọng ra khiến Hạo Thiên liên tưởng đến mấy bà chủ tiệm đồ ăn, luôn luôn có cái câu cửa miệng ấy mỗi khi khách giục.
- Làm gì mà…. – Câu nói chưa kịp dứt, cánh cửa liền ngay lập tức mở bung ra, ánh sáng hào quang như tỏa ra từ con người mà Khánh Du đang đẩy ra với bộ mặt rạng rỡ.
- Ten ten ten ten! Tiên nữ giáng trần!
Hạo Thiên ngẩn ngơ. Anh chớp chớp mắt, đôi lông mày vẫn nhíu lại như không tin người vừa bước ra là Băng Hạ mà anh dẫn vào 20 phút trước. không phải cô xấu, nhưng đối với người như cô, chỉ cần thay đổi cách ăn mặc một chút cũng khiến người ta hồn siêu phách lạc. nhất là khi đã qua bàn tay “phù phép” của Khánh Du, thực sự bây giờ cô còn đẹp hơn cả tiên nữ ở điện Dao Trì.
Người con gái đẹp như thiên thần trước mắt anh khoác lên mình chiếc váy trắng muốt như bộ lông thiên nga tao nhã bằng chất liệu voan mỏng thanh thoát, để lộ chiếc cổ cao kiêu hãnh và bờ vai trần mịn màng như ẩn như hiện, toát lên nét thanh lịch cao quý không chút sexy. Phía chân váy là một đường vạt cong từ cao xuống thấp, để lộ đôi chân thon dài và trắng ngần như ngọc trai. Trên chiếc váy có gắn những hạt đá nho nhỏ lóng lánh như sao xa.
Mái tóc đen nhánh buông hờ hững trên vai, không hề sử dụng thiết bị máy móc nào lên nó, một vẻ đẹp tự nhiên. Ánh sáng lấp lánh từ những viên đá cũng không thể nào át được đôi mắt xám tro trong suốt long lanh như thiếu nữ mới lớn, được khéo léo tô điểm bằng một chút phấn mắt màu khói. Trông ánh mắt Băng Hạ bây giờ, vừa sắc sảo vừa trong sáng, vừa thờ ơ vừa sâu sắc. Nàng công chúa dịu dàng xinh đẹp trong những câu chuyện cổ tích được mọi người yêu mến, nàng lạnh lùng mà thuần khiết khiến người ta hận không thể đem hết những cái đẹp còn lại trên thế giới này đặt dưới chân nàng để đổi lấy nụ cười của nàng.
Khánh Du cũng thật biết cách trang điểm cho con người vốn đã sáng rực như Băng Hạ bằng một lớp phấn mỏng và son bóng, trước trán buộc sợi dây trang sức bằng bạch kim xinh xinh khiến mái tóc dài hơn quăn nhìn thanh tú vô cùng, điểm nổi bật của sợi dây đó là viên kim cương đặt ở chính giữa trán lấp lánh chói ngời thật tuyệt mỹ, ánh sáng phát ra từ nó vô cùng sống động như ánh mặt trăng dịu dàng. Cùng đôi mắt phẳng lặng như mặt nước hồ thu khiến người khác đắm chìm trong đó, Băng Hạ là một thiên thần đẹp nhất trong tất cả những thiên thần đẹp nhất.
Khánh Du tủm tỉm cười trước bộ dạng của Thiên, cô hươ hươ tay trước mặt anh, làm mặt tếu.
- Ê, đơ rồi hả em trai? Shock quá hả?
Thiên quay sang nhìn Du, nửa miệng hơi nhếch lên. Băng Hạ bình thường mặc đồng phục cũng đã rất xinh đẹp, lại còn mỗi khi thay đổi diện mạo thì lại mang một vẻ đẹp khác nhau, điểm chung là luôn làm cho những thứ xung quanh mờ nhạt đi một cách đáng thương. Thiên tuy mỗi khi những vẻ đẹp của Băng Hạ được trưng diện thì lại ngẩn ngơ, nhưng anh bây giờ cũng đã dần quen.
- Chị giỏi lắm, Zu.
Du nháy mắt hả hê. Thiên liếc một cái qua chiếc đồng hồ treo trên cao rồi nắm tay Băng Hạ kéo đi. Cánh cửa kính trong veo mở ra, Thiên mở cửa xe cho Hạ rồi anh cũng nhanh nhẹn bước vào xe. Chiếc Porsche 918 Spyder sáng rực đèn rồi lao đi vun vút ra khỏi con phố, sau khi đã để lại một màn khói mù mịt.
Khánh Du đứng tựa vào cánh cửa, mỉm cười.
“Cố lên nào, em trai!”
………………….
Ngồi trong xe, thói quen khó bỏ của Băng Hạ đó là luôn nhìn ra ngoài cửa xe, bất luận rằng có nhìn thấy gì hay không. Lúc này cũng vậy, dẫu rằng ngoài đường đại lộ có những ánh đèn sáng rực, nhưng với tốc độ mà hai người đang đi, thứ cô nhìn thấy cũng chỉ là một màn khung cảnh nhòe nhoẹt lao vun vút từ trước ra sau, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời nó được. chiếc xe lướt nhanh nhẹn rồi dừng chân êm ái trước khách sạn 5 sao mang tên Trường Thịnh. đây chỉ là một mảng kinh doanh nhỏ của công ty này thôi, chứ để làm đối tác với Trịnh Âu, Trường Thịnh cũng là một công ti không tầm thường.
8h30 tối.
Bầu trời giăng một màu đen tuyền của màn đêm, đèn sáng rực rỡ hai bên lối đi vào của khách sạn Trường Thịnh, hàng chục chiếc xe ô tô đen bóng sang trọng nằm im lìm thành hàng dài toát lên sự uy nghiêm sang trọng của các nhà lãnh đạo đến dự buổi tiệc.
Thảm đỏ được ánh đèn trần vàng nhạt chiếu sáng lung linh. Vì Trường Thịnh cũng khá nổi tiếng nên rất nhiều nhân viên an ninh đã được bố trí quanh tòa nhà đề phòng bất trắc và để buổi tiệc kỷ niệm diễn ra tốt đẹp.
Chiếc xe Porsche vừa dừng lại, Nhật Long đã từ phía ngoài bước đến mở cửa xe cho Hạo Thiên, anh bước ra cùng Băng Hạ tiến vào hội trường. Thoạt đầu cô bước ra cũng làm Long sửng sốt, thứ nhất vì anh không nghĩ Thiên sẽ đưa cô cùng tham gia lễ kỷ niệm của Trường Thịnh, thứ hai vì diện mạo của cô. Thì ra đây là lý do mà Thiếu gia không cho anh đến đón như những buổi party bình thường khác.
Đôi giày cao gót cũng màu trắng mà Khánh Du bắt cô đi làm cho Hạ hơi đau chân, nhưng không thể phá vỡ đi vẻ bình thản trên khuôn mặt. cô khoác tay Thiên bước đi trên thảm đỏ không chút ngượng nghịu và bỡ ngỡ, khiến Thiên có cảm giác rằng cô đã dự những buổi tiệc xa hoa thế này rất nhiều lần rồi. Những quý bà quý cô khoác lên mình những bộ trang phục trị giá cả chục triệu cũng phải ngoái lại nhìn anh và cô. Với anh thì là những ánh mắt say mê và ngưỡng mộ, nhưng khi liếc sang cô, ánh mắt của họ lại tràn ngập sự tự ti và hổ thẹn. Cô gái ấy trông như nàng công chúa của thủy cung xinh đẹp và cao ngạo, họ làm sao sánh bằng.
Khỏi cần bước vào hội trường của khách sạn, Hạo Thiên cũng đã biết Băng Hạ là người nổi bật nhất đêm hôm nay. Không phải nhờ những bộ trang sức đắt tiền, mà cô tỏa sáng bằng chính ánh sáng trong đôi mắt và con người, vẻ đẹp của cô luôn khiến người khác không thể không chú ý.
Hội trưởng cúa khách sạn khá đông người, khách được mời trang điểm rực rỡ và cầu kỳ tạo thành một rừng hoa lung linh chói mắt. Máy ảnh trong tay các phóng viên nhà báo nhấp nháy như biển sao, ánh sáng dồn dập không ngớt làm cho hội trường của khách sạn trở thành biển sáng rực rỡ!
Ánh sáng flash không ngừng nhấp nháy khiến Băng Hạ hơi nhíu mắt lại. vòng tay khoác tay Thiên hơi siết lại. vẻ ngoài là thế nhưng cô cũng rất hồi hộp, hô hấp không được như bình thường. cô sợ mình sẽ mắc sai sót.
Anh liếc nhìn cô, từ từ ghé vào tai cô, đôi mắt trầm lắng.
- Thoải mái nào, em là bạn gái anh.
Cô chớp nhẹ mắt, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành nụ cười.
Người dẫn chương trình có tài ăn nói khéo léo và duyên dáng của buổi tiệc đứng trên lễ đài màu đỏ dựng theo hình tháp xúc động nói phần mở đầu. rồi sau đó là Chủ tịch Trường của công ty Trường Thịnh lên nói vài câu, đại loại là cảm ơn các vị khách đã bớt chút thời gian vàng ngọc đến dự buổi kỷ niệm. Băng Hạ không để tâm nghe, chỉ đưa ánh mắt đông kết ở một nơi nào đó, tâm trí không biết đã bay đi đến đâu, cánh tay vẫn yên lặng đặt trên tay Thiên. Cô không biết vẻ mặt trầm ngâm ấy của mình cũng thu hút bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ và bao nhiêu lời trầm trồ khen ngợi.
Lời cảm ơn của Chủ tịch Trường đã kết thúc từ khi nào, ông bước xuống sân khấu, đến gần Hạo Thiên, tay cầm hai ly rượu màu vàng trong suốt sóng sánh, lịch sự đưa cho anh một ly.
- Trịnh Thiếu gia, cảm ơn cậu đã cất công đến buổi tiệc.
Ông Trường đưa chiếc ly cao cổ gần về phía chiếc ly trên tay Thiên.
“Keng”
Tiếng hai chiếc ly thủy tinh chạm vào nhau vang lên lanh lảnh thật vui tai.
Thiên mỉm cười lịch sự nhìn Chủ tịch Trường, đôi mắt xanh đẹp tuyệt.
- Quá lời rồi Chủ tịch Trường, mong Trường Thịnh ngày một phát triển rực rỡ.
- Không dám không dám! – Ông Trường bật cười ha hả. ánh mắt bỗng liếc qua Băng Hạ đang lặng lẽ đứng bên cạnh.
- Ồ, đây phải chăng là Niệm tiểu thư của tập đoàn Chim Ưng? Thật xinh đẹp, nghe danh đã lâu, hân hạnh được biết cô.
Băng Hạ giật mình quay lại. hạo Thiên có vẻ không hài lòng lắm, anh đưa mắt nhìn về phía Hạ, đang định lên tiếng đính chính thì Băng Hạ đã mỉm cười, dùng đôi mắt sáng trong như trăng non nhìn ông Trường, nhẹ nhàng gật đầu.
- Cảm ơn ông! Rất hân hạnh được biết ông!
- Ồ, không dám không dám, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Niệm Chủ tịch và Niệm phu nhân, đến ngày thành hôn của hai người, tôi nhất định sẽ chúc phúc cho hai người.
- Vâng! Cảm ơn ông. Cha mẹ tôi cũng rất mong được làm đổi tác của Trường Thịnh.
- Ấy, niềm mong ước đỏ phải là của công ty chúng tôi mới phải – Ông Trường cười – Rất mong chúng ta sẽ trở thành đối tác vào một ngày không xa.
- Vâng!
- Gì? – Hạo Thiên áp điện thoại lên tai, mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường cửa tiệm. anh nhíu mày, có chút không hài lòng.
- Ừm, đến ngay.
Cất chiếc điện thoại vào túi, anh đứng dậy, tay xỏ túi quần, lớn tiếng gọi:
- Zu! Nhanh lên giùm em!
- Xong rồi, đến ngay đến ngay!
Tiếng nói ngọt ngào của Du từ trong vọng ra khiến Hạo Thiên liên tưởng đến mấy bà chủ tiệm đồ ăn, luôn luôn có cái câu cửa miệng ấy mỗi khi khách giục.
- Làm gì mà…. – Câu nói chưa kịp dứt, cánh cửa liền ngay lập tức mở bung ra, ánh sáng hào quang như tỏa ra từ con người mà Khánh Du đang đẩy ra với bộ mặt rạng rỡ.
- Ten ten ten ten! Tiên nữ giáng trần!
Hạo Thiên ngẩn ngơ. Anh chớp chớp mắt, đôi lông mày vẫn nhíu lại như không tin người vừa bước ra là Băng Hạ mà anh dẫn vào 20 phút trước. không phải cô xấu, nhưng đối với người như cô, chỉ cần thay đổi cách ăn mặc một chút cũng khiến người ta hồn siêu phách lạc. nhất là khi đã qua bàn tay “phù phép” của Khánh Du, thực sự bây giờ cô còn đẹp hơn cả tiên nữ ở điện Dao Trì.
Người con gái đẹp như thiên thần trước mắt anh khoác lên mình chiếc váy trắng muốt như bộ lông thiên nga tao nhã bằng chất liệu voan mỏng thanh thoát, để lộ chiếc cổ cao kiêu hãnh và bờ vai trần mịn màng như ẩn như hiện, toát lên nét thanh lịch cao quý không chút sexy. Phía chân váy là một đường vạt cong từ cao xuống thấp, để lộ đôi chân thon dài và trắng ngần như ngọc trai. Trên chiếc váy có gắn những hạt đá nho nhỏ lóng lánh như sao xa.
Mái tóc đen nhánh buông hờ hững trên vai, không hề sử dụng thiết bị máy móc nào lên nó, một vẻ đẹp tự nhiên. Ánh sáng lấp lánh từ những viên đá cũng không thể nào át được đôi mắt xám tro trong suốt long lanh như thiếu nữ mới lớn, được khéo léo tô điểm bằng một chút phấn mắt màu khói. Trông ánh mắt Băng Hạ bây giờ, vừa sắc sảo vừa trong sáng, vừa thờ ơ vừa sâu sắc. Nàng công chúa dịu dàng xinh đẹp trong những câu chuyện cổ tích được mọi người yêu mến, nàng lạnh lùng mà thuần khiết khiến người ta hận không thể đem hết những cái đẹp còn lại trên thế giới này đặt dưới chân nàng để đổi lấy nụ cười của nàng.
Khánh Du cũng thật biết cách trang điểm cho con người vốn đã sáng rực như Băng Hạ bằng một lớp phấn mỏng và son bóng, trước trán buộc sợi dây trang sức bằng bạch kim xinh xinh khiến mái tóc dài hơn quăn nhìn thanh tú vô cùng, điểm nổi bật của sợi dây đó là viên kim cương đặt ở chính giữa trán lấp lánh chói ngời thật tuyệt mỹ, ánh sáng phát ra từ nó vô cùng sống động như ánh mặt trăng dịu dàng. Cùng đôi mắt phẳng lặng như mặt nước hồ thu khiến người khác đắm chìm trong đó, Băng Hạ là một thiên thần đẹp nhất trong tất cả những thiên thần đẹp nhất.
Khánh Du tủm tỉm cười trước bộ dạng của Thiên, cô hươ hươ tay trước mặt anh, làm mặt tếu.
- Ê, đơ rồi hả em trai? Shock quá hả?
Thiên quay sang nhìn Du, nửa miệng hơi nhếch lên. Băng Hạ bình thường mặc đồng phục cũng đã rất xinh đẹp, lại còn mỗi khi thay đổi diện mạo thì lại mang một vẻ đẹp khác nhau, điểm chung là luôn làm cho những thứ xung quanh mờ nhạt đi một cách đáng thương. Thiên tuy mỗi khi những vẻ đẹp của Băng Hạ được trưng diện thì lại ngẩn ngơ, nhưng anh bây giờ cũng đã dần quen.
- Chị giỏi lắm, Zu.
Du nháy mắt hả hê. Thiên liếc một cái qua chiếc đồng hồ treo trên cao rồi nắm tay Băng Hạ kéo đi. Cánh cửa kính trong veo mở ra, Thiên mở cửa xe cho Hạ rồi anh cũng nhanh nhẹn bước vào xe. Chiếc Porsche 918 Spyder sáng rực đèn rồi lao đi vun vút ra khỏi con phố, sau khi đã để lại một màn khói mù mịt.
Khánh Du đứng tựa vào cánh cửa, mỉm cười.
“Cố lên nào, em trai!”
………………….
Ngồi trong xe, thói quen khó bỏ của Băng Hạ đó là luôn nhìn ra ngoài cửa xe, bất luận rằng có nhìn thấy gì hay không. Lúc này cũng vậy, dẫu rằng ngoài đường đại lộ có những ánh đèn sáng rực, nhưng với tốc độ mà hai người đang đi, thứ cô nhìn thấy cũng chỉ là một màn khung cảnh nhòe nhoẹt lao vun vút từ trước ra sau, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời nó được. chiếc xe lướt nhanh nhẹn rồi dừng chân êm ái trước khách sạn 5 sao mang tên Trường Thịnh. đây chỉ là một mảng kinh doanh nhỏ của công ty này thôi, chứ để làm đối tác với Trịnh Âu, Trường Thịnh cũng là một công ti không tầm thường.
8h30 tối.
Bầu trời giăng một màu đen tuyền của màn đêm, đèn sáng rực rỡ hai bên lối đi vào của khách sạn Trường Thịnh, hàng chục chiếc xe ô tô đen bóng sang trọng nằm im lìm thành hàng dài toát lên sự uy nghiêm sang trọng của các nhà lãnh đạo đến dự buổi tiệc.
Thảm đỏ được ánh đèn trần vàng nhạt chiếu sáng lung linh. Vì Trường Thịnh cũng khá nổi tiếng nên rất nhiều nhân viên an ninh đã được bố trí quanh tòa nhà đề phòng bất trắc và để buổi tiệc kỷ niệm diễn ra tốt đẹp.
Chiếc xe Porsche vừa dừng lại, Nhật Long đã từ phía ngoài bước đến mở cửa xe cho Hạo Thiên, anh bước ra cùng Băng Hạ tiến vào hội trường. Thoạt đầu cô bước ra cũng làm Long sửng sốt, thứ nhất vì anh không nghĩ Thiên sẽ đưa cô cùng tham gia lễ kỷ niệm của Trường Thịnh, thứ hai vì diện mạo của cô. Thì ra đây là lý do mà Thiếu gia không cho anh đến đón như những buổi party bình thường khác.
Đôi giày cao gót cũng màu trắng mà Khánh Du bắt cô đi làm cho Hạ hơi đau chân, nhưng không thể phá vỡ đi vẻ bình thản trên khuôn mặt. cô khoác tay Thiên bước đi trên thảm đỏ không chút ngượng nghịu và bỡ ngỡ, khiến Thiên có cảm giác rằng cô đã dự những buổi tiệc xa hoa thế này rất nhiều lần rồi. Những quý bà quý cô khoác lên mình những bộ trang phục trị giá cả chục triệu cũng phải ngoái lại nhìn anh và cô. Với anh thì là những ánh mắt say mê và ngưỡng mộ, nhưng khi liếc sang cô, ánh mắt của họ lại tràn ngập sự tự ti và hổ thẹn. Cô gái ấy trông như nàng công chúa của thủy cung xinh đẹp và cao ngạo, họ làm sao sánh bằng.
Khỏi cần bước vào hội trường của khách sạn, Hạo Thiên cũng đã biết Băng Hạ là người nổi bật nhất đêm hôm nay. Không phải nhờ những bộ trang sức đắt tiền, mà cô tỏa sáng bằng chính ánh sáng trong đôi mắt và con người, vẻ đẹp của cô luôn khiến người khác không thể không chú ý.
Hội trưởng cúa khách sạn khá đông người, khách được mời trang điểm rực rỡ và cầu kỳ tạo thành một rừng hoa lung linh chói mắt. Máy ảnh trong tay các phóng viên nhà báo nhấp nháy như biển sao, ánh sáng dồn dập không ngớt làm cho hội trường của khách sạn trở thành biển sáng rực rỡ!
Ánh sáng flash không ngừng nhấp nháy khiến Băng Hạ hơi nhíu mắt lại. vòng tay khoác tay Thiên hơi siết lại. vẻ ngoài là thế nhưng cô cũng rất hồi hộp, hô hấp không được như bình thường. cô sợ mình sẽ mắc sai sót.
Anh liếc nhìn cô, từ từ ghé vào tai cô, đôi mắt trầm lắng.
- Thoải mái nào, em là bạn gái anh.
Cô chớp nhẹ mắt, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành nụ cười.
Người dẫn chương trình có tài ăn nói khéo léo và duyên dáng của buổi tiệc đứng trên lễ đài màu đỏ dựng theo hình tháp xúc động nói phần mở đầu. rồi sau đó là Chủ tịch Trường của công ty Trường Thịnh lên nói vài câu, đại loại là cảm ơn các vị khách đã bớt chút thời gian vàng ngọc đến dự buổi kỷ niệm. Băng Hạ không để tâm nghe, chỉ đưa ánh mắt đông kết ở một nơi nào đó, tâm trí không biết đã bay đi đến đâu, cánh tay vẫn yên lặng đặt trên tay Thiên. Cô không biết vẻ mặt trầm ngâm ấy của mình cũng thu hút bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ và bao nhiêu lời trầm trồ khen ngợi.
Lời cảm ơn của Chủ tịch Trường đã kết thúc từ khi nào, ông bước xuống sân khấu, đến gần Hạo Thiên, tay cầm hai ly rượu màu vàng trong suốt sóng sánh, lịch sự đưa cho anh một ly.
- Trịnh Thiếu gia, cảm ơn cậu đã cất công đến buổi tiệc.
Ông Trường đưa chiếc ly cao cổ gần về phía chiếc ly trên tay Thiên.
“Keng”
Tiếng hai chiếc ly thủy tinh chạm vào nhau vang lên lanh lảnh thật vui tai.
Thiên mỉm cười lịch sự nhìn Chủ tịch Trường, đôi mắt xanh đẹp tuyệt.
- Quá lời rồi Chủ tịch Trường, mong Trường Thịnh ngày một phát triển rực rỡ.
- Không dám không dám! – Ông Trường bật cười ha hả. ánh mắt bỗng liếc qua Băng Hạ đang lặng lẽ đứng bên cạnh.
- Ồ, đây phải chăng là Niệm tiểu thư của tập đoàn Chim Ưng? Thật xinh đẹp, nghe danh đã lâu, hân hạnh được biết cô.
Băng Hạ giật mình quay lại. hạo Thiên có vẻ không hài lòng lắm, anh đưa mắt nhìn về phía Hạ, đang định lên tiếng đính chính thì Băng Hạ đã mỉm cười, dùng đôi mắt sáng trong như trăng non nhìn ông Trường, nhẹ nhàng gật đầu.
- Cảm ơn ông! Rất hân hạnh được biết ông!
- Ồ, không dám không dám, cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Niệm Chủ tịch và Niệm phu nhân, đến ngày thành hôn của hai người, tôi nhất định sẽ chúc phúc cho hai người.
- Vâng! Cảm ơn ông. Cha mẹ tôi cũng rất mong được làm đổi tác của Trường Thịnh.
- Ấy, niềm mong ước đỏ phải là của công ty chúng tôi mới phải – Ông Trường cười – Rất mong chúng ta sẽ trở thành đối tác vào một ngày không xa.
- Vâng!
/82
|