“Khanh, để tôi giúp cô!”
“Thôi không cần, cô tránh ra đi”
“Mai, An, để tôi bê giúp chậu nước cho nhé!”
“Khỏi, cô đứng lui ra đi không ướt người bây giờ”
“Hương, để chị giúp em…”
“Thôi không cần ạ, em tự làm được.”
Rốt cuôc thì giữa căn bếp rộng rãi đông người, Vy vẫn như người thừa, cô đứng lặng lẽ một mình. Nếu như trước đây họ hành hạ cô bằng cách bắt cô làm việc, thì giờ lại không cho cô mó tay vào việc gì, giúp đỡ người khác cũng không. Cũng phải, cô là người khiến Nhật Long quát mắng cả Lam Đình, thì việc họ không dám dây dưa đến cũng là chuyện không lạ. Có điều…Vy cảm thấy thực sự chán nản.
Tiểu Yên bưng một xô nước đi ngang qua, ánh mắt rơi trên người Vy đang đứng nép sát vào cửa cho người khác qua lại. Nhỏ nguýt cô một cái không dài không ngắn, giơ xô nước lên cao.
<Ào>
Vy giật mình vì nước lạnh, mắt đăm đăm nhìn Yên, ánh mắt không cảm xúc như người mất hết tri giác.
Yên thản nhiên “Lần sau đứng gọn vào, đang định đổ nước đi thì có người gánh hộ”
Cuối cùng thì cũng chỉ còn lại mình Yên là còn gây sự với Vy, chỉ còn mình Yên là cho Vy biết mùi nước bẩn, và cũng chỉ còn mình Yên là cho cô cảm giác thoải mái như thế này.
Thiều Bảo Vy, cô ấy đang cần một xô nước để tỉnh lại, và dẫu đó có là xô nước sạch hay bẩn cũng không quan trọng.
Nước nhỏ tóc tóc xuống sàn nhà, quanh chân Vy, nước nhỏ từ trán xuống cằm, Vy không buồn gạt đi. Nước nhỏ vào làm cay xè đôi mắt, Vy không buồn lau. Cô cứ đứng mãi như thế giữa căn bếp có không ít người, nhưng đối với cô lại như chỉ một mình.
Hình như vừa có thứ gì rơi xuống sàn nhà, cô không buồn cúi xuống nhìn, đôi mắt vẫn thản nhiên đến đờ đẫn.
“Ơ…cái này là…!!!”
Tiếng Tiểu Hương thảng thốt không làm Vy giật mình, con bé với gương mặt kinh ngạc cúi xuống nhặt cái vật vừa rơi xuống đất lên. Hình như là dưới chân Vy thì phải.
“Mọi người ơi….!” – Hương hoảng hốt gọi, tay cầm lủng lẳng một thứ, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Vy ngay lập tức.
Vy nhìn xuống thứ Hương đang cầm.
Tim đập mạnh….
Mắt mở to…
Tay run….
Miệng mấp máy như muốn nói điều gì đó….
Còn gì ngạc nhiên nữa không? Sợi dây đó, sợi dây sinh mạng của Vy, nó đang NẰM TRONG TAY HƯƠNG.
Ngạc nhiên hơn nữa, nó rơi ra từ người của cô?
Chuyện ngược đời gì thế này?
Quái quỷ gì thế này?
“Cậu chủ, rõ là cô Đình bị oan, chính mắt chúng tôi thấy sợi dây này rơi ra từ người Vy, cô ta đã đổ oan cho cô Đình…”
Long ngồi trầm ngâm trên ghế, im lặng như tượng, tiếng nói của Tiểu Hương như không lọt vào tai anh. ánh mắt ngưng đọng trên sợi dây lấp lánh nằm yên lặng trên bàn.
Bảo Vy đứng lặng lẽ, hàng mi đen rậm phủ xuống che đi đôi mắt phức tạp cảm xúc. Đôi bàn tay buông thõng, nhịp thở đều đều, đầu óc rỗng không. Bây giờ cô chẳng muốn nghĩ gì, cũng chẳng muốn quan tâm gì nữa. cô để mặc cho anh muốn nghĩ và phán xét cô ra sao cũng được.
“Cậu chủ, chẳng phải cô Đình đã bị oan sao?”
“Cậu chủ, cậu làm thế…”
“Cậu chủ...”
Trước sự im lặng của Long, đám người làm bắt đầu nhao nhao lên, tất cả đều chỉ mong Nhật Long sẽ nói gì đó để trừng phạt Bảo Vy, ít nhất thì cũng phải giống như Lam Đình.
“Tôi mệt” – Long đứng dậy – “Mọi người nghỉ hết đi”
“Cậu chủ…” – Yên, Hương và một số người nữa không đồng tình, ai nấy nhốn nháo như ong vỡ tổ khi Long đang định bước đến cầu thang.
“Mấy người ít lời đi một chút.”
Long nhìn đám người giúp việc bằng ánh mắt chán nản, bước qua họ và trở về phòng. Mấy người giúp việc đưa nhau ánh mắt kinh ngạc đến phẫn nộ, thái độ thiên vị của Nhật Long được thể hiện không còn có thể rõ nét hơn. Vy vẫn đứng đó, nhịp tim, biểu cảm vẫn không có gì thay đổi. cô biết Nhật Long cũng giống như cô, đang rất mệt mỏi, và để tức giận thì cũng không còn đủ sức.
Điện thoại rung. Là Nhật Long.
“Lên phòng anh”
Tim Bảo Vy bắt đầu đập mạnh, và bất an.
…………….
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Tiếng “kẹt…ttt” của cánh cửa gỗ cộng thêm tấm lưng lặng lẽ của Nhật Long vừa xuất hiện trước mắt Vy khi cánh cửa vừa mở, bỗng dâng lên cho cô một cảm giác ngột ngạt và khó thở.
“Chuyện gì thế?” – Cô hỏi.
Long xoay người lại, ánh mắt mệt mỏi mờ đục nhìn cô “Anh không mắng em”
Vy nhìn anh, cảm giác cay xè lại xộc lên tận sống mũi.
“Nhưng không có nghĩa là anh không tức giận”
Vy khẽ nhắm mắt lại “Em xin lỗi”
“Em xin lỗi về điều gì?”
“….”
“Khi em chưa thấy được mình đã mắc lỗi gì, thì đừng nên xin lỗi.” – Long nhìn cô, vẻ mặt mệt mỏi vẫn không thay đổi, nhưng bây giờ nó lại được thêm một chút của sự bất cần “Làm người khác thấy, câu xin lỗi của em thật rẻ mạt”
Vy ngước lên nhìn anh, vật thể trong lồng ngực trái của cô đang se lại tàn nhẫn. “Anh nói gì..?”
“Em không cần hiểu.” – Anh đưa tay, vuốt mái tóc hơi rối của cô ra sau, hành động của anh làm cô cảm thấy, Phùng Nhật Long trước mắt cô, vừa xa lạ vừa gần gũi, vừa nhạt nhòa lại vừa rõ nét – “Sợi dây chuyền ấy tìm thấy rồi, em có thể đi, mai không cần đến đây nữa”
“Nhật Long…? Anh….ngay cả anh cũng không tin em?”
Vy kinh ngạc.
Rồi. Giờ thì hoàn cảnh thật là tốt đẹp biết bao.
Cô cứ nghĩ Nhật Long dù thế nào cũng sẽ tin cô, vì anh hiểu cô. Và anh yêu cô vì chính cái mà anh đã hiểu.
Thế là cô đã nhầm à? Anh không hề tin cô? Không hề tin con người anh yêu?
Thật là nực cười. mọi thứ cứ như đang trêu đùa cô ấy nhỉ. cả tình cảm, cả niềm tin, niềm hy vọng, niềm hạnh phúc cứ như gió, chạy đến rồi chạy đi. Phũ phàng như chính cái bản chất.
Tại sao nước mắt cô cứ phải rơi ra mới chịu an phận? tại sao nó không ngoan ngoãn đừng rơi, để cô có thể giữ cái hình ảnh mạnh mẽ trước mắt anh chứ.
“Em nghĩ anh tin gì?” – Long hơi nhướn mày – “Lúc đưa em đến đây, anh có nói là sẽ trả lại sợi dây cho em khi anh đã hài lòng đúng không?” – Khóe môi Long hơi nhếch lên. Anh cười, nụ cười buồn và chua xót.
“Giờ thì anh hài lòng rồi. Trả em”
Yêu…là chết ở trong lòng một ít….
Hài lòng sao? thời gian cô ở bên anh, anh cũng hài lòng sao? Từ “hài lòng”, cô phải hiểu theo nghĩa nào đây?
“Xin lỗi vì đã giữ sợi dây này quá lâu.”
__Nếu anh trả em sớm hơn, liệu chúng ta có đi xa đến thế này? Có đau khổ đến thế này?__
Yêu…là chết ở trong lòng một ít….
“Nhật Long”
“Anh có yêu em chứ?” – Với đôi mắt nhạt nhòa vì nước mắt cay, Vy hỏi anh.
“Có”
“Sẽ nhớ đến em chứ?’
“Ừ”
“Nhớ nhé?”
Một nụ cười buồn, nở ra giữa những giọt nước mắt….
“Ừ”
“Em đi đây”
Vy từ từ quay người, bước ra khỏi căn phòng. Cho dù có chết đi ngay lúc này, thì mãi mãi, hình ảnh Bảo Vy quay lưng đi, âm thầm sánh bước cùng những giọt nước mắt, sẽ in trong tim Nhật Long, sẽ dằn vặt và làm trái tim anh đau đớn biết nhường nào.
Cô có biết rằng ở bên trong, có một người cũng đang khóc? Lệ nhòa đi đôi mắt đen sẫm ngang tàng và nóng nảy. mang tình yêu trôi đi theo những giọt nước mắt.
Cánh cổng sắt đen mở ra, gió thu se se lạnh phả vào mặt, cuốn bay đi những giọt nước mắt. Vy lắng nghe và cảm nhận một thứ gì đó trong tim mình, đang vỡ tan ra, phũ phàng và tàn nhẫn.
Vỡ rồi sẽ chẳng thế gắn lại…
Và cô giương mắt lên nhìn tình yêu ấy vỡ đi.
Quay mặt lại nhìn vào căn nhà lần cuối, trước khi tầm nhìn bị che khuất bởi cánh cổng đang nặng nề đóng lại.
___Biến thái! Anh là đồ biến thái!!__
___Tôi mà ngủ thì sao có thể bảo vệ mình trước con cáo háo sắc như cô chứ?__
___Bảo Vy, cô có nghĩ rằng tôi nên kiếm tìm một niềm hạnh phúc mới, một niềm hạnh phúc không mang tên Lam Đình?__
___Thiều Bảo Vy…anh yêu em____
Nhật Long từ trên cửa sổ nhìn xuống, trái tim bỗng đau thắt lại. Anh hét lên, bằng tất cả sức lực mà hiện tại trong người còn sót lại.
“Thiều Bảo Vy….anh yêu em”
Vy giật mình ngước lên, nước mắt vẫn chưa khô.
Một khắc, rất nhanh, Long nhìn thấy khóe môi Vy hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười…ngay trước khi cánh cổng đóng lại.
Nước mắt rơi…
Bảo Vy, tạm biệt em!
Hai cánh cổng đã gắn vào nhau, như ngăn đôi thế giới của hai con người. một người trong, một người ngoài. Trái tim chia xa. Tình yêu đứt lìa.
Yêu…là chết ở trong lòng một ít
Thi nhân xưa cũng phải thốt lên lời….
Mưa….
Từng hạt mưa buốt lạnh trút xuống nhân gian như nước mắt của thiên sứ.
Giữa màn mưa trắng xóa, một cô gái chậm rãi bước đi, cứ như những giọt nước đang quất vào mặt và người mình chẳng là gì. Vì cái đau trong tim đã lấp đi cả cảm giác bên ngoài.
Nước không ngừng rơi…nhưng đó là nước mưa hay nước mắt??
Có ai hiểu?
Có ai hay?
Bảo Vy vẫn đi trên đường, tay nắm chặt hai sợi dây chuyền. Một là của cô, một là…
__Trong lúc tôi giữ sợi kia làm con tin, cô hãy lấy sợi này mà bầu bạn!__
Mưa xối ướt đẫm mặt con gấu, tưởng chừng như nó cũng đang khóc…
Vì một điều gì đó.
Nước mưa trong suốt xối mạnh xuống tấm thân mỏng manh, như hàng ngàn lưỡi dao xuyên mạnh vào tim, lạnh buốt đến từng thớ thịt.
Ông trời ạ, cơn mưa này, thật đáng để con cảm ơn ông.
Bảo Vy đi liêu xiêu, từng hạt mưa nặng trĩu như muốn quất đổ cô gái nhỏ bé, nhưng bù lại thì chẳng có ai biết những giọt mưa mặn chát trên mặt cô rốt cuộc là nước mưa hay nước mắt.
Nước mưa rơi vào mắt cô, cay xè.
Nước mắt chảy ra từ mắt, cũng cay. Suy cho cùng thì cũng như nhau.
Da mặt Vy trắng bệch, môi run run. Cô dừng chân nơi cột đèn đỏ và phóng tầm mắt ra xung quanh.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Băng Hạ nhíu mày nhìn vào màn hình điện thoại. lại thế nữa rồi, Vy là người rất biết cách lo cho bản thân, nhưng lại luôn làm Hạ cảm thấy lo lắng. đã 11 rưỡi tối, và với cái màn mưa mỗi lúc một to ngoài kia, thật khó để Hạ không sốt ruột.
Cô đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, từng hạt mưa trượt dài ở phía bên ngoài tấm kính, chúng muốn vào trong, nhưng không thể. cô với tay kéo tấm rèm vào, ngồi phịch xuống ghế sofa, uống một ngụm nước.
“Thuê bao quý khách vừa gọi…”
Cô ném chiếc điện thoại xuống ghê, bên cạnh Sô cô la, con mèo giật mình ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt màu nâu vàng phảng phất lo lắng.
Những chiếc ô lướt thật nhanh trên con đường trắng xóa nước.
Một mình cô đứng ở đây, lẻ loi và cô độc, lạnh lẽo và buồn tẻ.
Từ đằng sau Bảo Vy, có một đôi trai gái khoác tay nhau chạy thật nhanh qua đường. chàng trai thì dùng vạt áo che mưa cho cô gái, còn cô gái thì nép vào lòng người yêu như con cún nhỏ, ngước đôi mắt long lanh hạnh phúc nhìn chàng trai. Mái tóc cô gái đã bị ướt nhẹp, cả chiếc áo mặc trên người cũng bị mưa xối, nhưng nụ cười trên môi họ quả thực rất hạnh phúc.
Vy ngẩn người nhìn họ.
Sợi dây chuyền rơi từ tay Vy xuống đất. con gấu bông nhỏ đẵm nước nằm lăn lóc.
“A, xin lỗi chị, em không cố ý!”
Chàng trai vội vàng xin lỗi Bảo Vy, cô đờ đẫn nhìn họ rồi mỉm cười, nụ cười nhạt nhòa theo màn mưa.
“Không sao ạ”
Chàng trai và cô gái đứng nhìn Vy cúi xuống nhặt sợi dây, ánh mắt ái ngại. họ nhìn nhau rồi cùng nhìn Bảo Vy, cô nhặt sợi dây lên, dùng ánh mắt ấm áp nhìn nó. Con gấu bông như mỉm cười theo một cách ngây ngô.
Một chiếc xe ô tô trờ tới, ánh đèn pha sáng rực chiếu vào mặt Vy. Cô giật mình ngẩng lên, phát hiện mình nãy giờ đang đứng giữa đường.
Khuôn mặt đôi trai gái phía sau chợt biến sắc.
“Chị gì ơi…!”
Ánh đèn vàng vọt sáng rực cùng tiếng còi xe giục giã như chìm lấp trong tiếng mưa xối xả.
Cô vẫn đứng ngây ra đó, bên tai cô, tiếng mưa, tiếng còi xe, tiếng hét của đôi trai gái và cả những tiếng kêu của người đi đường, tất cả như hòa lẫn vào với nhau.
<Đoàng!>
Một tia chớp rạch ngang bầu trời đầy đau đớn.
“Thôi không cần, cô tránh ra đi”
“Mai, An, để tôi bê giúp chậu nước cho nhé!”
“Khỏi, cô đứng lui ra đi không ướt người bây giờ”
“Hương, để chị giúp em…”
“Thôi không cần ạ, em tự làm được.”
Rốt cuôc thì giữa căn bếp rộng rãi đông người, Vy vẫn như người thừa, cô đứng lặng lẽ một mình. Nếu như trước đây họ hành hạ cô bằng cách bắt cô làm việc, thì giờ lại không cho cô mó tay vào việc gì, giúp đỡ người khác cũng không. Cũng phải, cô là người khiến Nhật Long quát mắng cả Lam Đình, thì việc họ không dám dây dưa đến cũng là chuyện không lạ. Có điều…Vy cảm thấy thực sự chán nản.
Tiểu Yên bưng một xô nước đi ngang qua, ánh mắt rơi trên người Vy đang đứng nép sát vào cửa cho người khác qua lại. Nhỏ nguýt cô một cái không dài không ngắn, giơ xô nước lên cao.
<Ào>
Vy giật mình vì nước lạnh, mắt đăm đăm nhìn Yên, ánh mắt không cảm xúc như người mất hết tri giác.
Yên thản nhiên “Lần sau đứng gọn vào, đang định đổ nước đi thì có người gánh hộ”
Cuối cùng thì cũng chỉ còn lại mình Yên là còn gây sự với Vy, chỉ còn mình Yên là cho Vy biết mùi nước bẩn, và cũng chỉ còn mình Yên là cho cô cảm giác thoải mái như thế này.
Thiều Bảo Vy, cô ấy đang cần một xô nước để tỉnh lại, và dẫu đó có là xô nước sạch hay bẩn cũng không quan trọng.
Nước nhỏ tóc tóc xuống sàn nhà, quanh chân Vy, nước nhỏ từ trán xuống cằm, Vy không buồn gạt đi. Nước nhỏ vào làm cay xè đôi mắt, Vy không buồn lau. Cô cứ đứng mãi như thế giữa căn bếp có không ít người, nhưng đối với cô lại như chỉ một mình.
Hình như vừa có thứ gì rơi xuống sàn nhà, cô không buồn cúi xuống nhìn, đôi mắt vẫn thản nhiên đến đờ đẫn.
“Ơ…cái này là…!!!”
Tiếng Tiểu Hương thảng thốt không làm Vy giật mình, con bé với gương mặt kinh ngạc cúi xuống nhặt cái vật vừa rơi xuống đất lên. Hình như là dưới chân Vy thì phải.
“Mọi người ơi….!” – Hương hoảng hốt gọi, tay cầm lủng lẳng một thứ, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Vy ngay lập tức.
Vy nhìn xuống thứ Hương đang cầm.
Tim đập mạnh….
Mắt mở to…
Tay run….
Miệng mấp máy như muốn nói điều gì đó….
Còn gì ngạc nhiên nữa không? Sợi dây đó, sợi dây sinh mạng của Vy, nó đang NẰM TRONG TAY HƯƠNG.
Ngạc nhiên hơn nữa, nó rơi ra từ người của cô?
Chuyện ngược đời gì thế này?
Quái quỷ gì thế này?
“Cậu chủ, rõ là cô Đình bị oan, chính mắt chúng tôi thấy sợi dây này rơi ra từ người Vy, cô ta đã đổ oan cho cô Đình…”
Long ngồi trầm ngâm trên ghế, im lặng như tượng, tiếng nói của Tiểu Hương như không lọt vào tai anh. ánh mắt ngưng đọng trên sợi dây lấp lánh nằm yên lặng trên bàn.
Bảo Vy đứng lặng lẽ, hàng mi đen rậm phủ xuống che đi đôi mắt phức tạp cảm xúc. Đôi bàn tay buông thõng, nhịp thở đều đều, đầu óc rỗng không. Bây giờ cô chẳng muốn nghĩ gì, cũng chẳng muốn quan tâm gì nữa. cô để mặc cho anh muốn nghĩ và phán xét cô ra sao cũng được.
“Cậu chủ, chẳng phải cô Đình đã bị oan sao?”
“Cậu chủ, cậu làm thế…”
“Cậu chủ...”
Trước sự im lặng của Long, đám người làm bắt đầu nhao nhao lên, tất cả đều chỉ mong Nhật Long sẽ nói gì đó để trừng phạt Bảo Vy, ít nhất thì cũng phải giống như Lam Đình.
“Tôi mệt” – Long đứng dậy – “Mọi người nghỉ hết đi”
“Cậu chủ…” – Yên, Hương và một số người nữa không đồng tình, ai nấy nhốn nháo như ong vỡ tổ khi Long đang định bước đến cầu thang.
“Mấy người ít lời đi một chút.”
Long nhìn đám người giúp việc bằng ánh mắt chán nản, bước qua họ và trở về phòng. Mấy người giúp việc đưa nhau ánh mắt kinh ngạc đến phẫn nộ, thái độ thiên vị của Nhật Long được thể hiện không còn có thể rõ nét hơn. Vy vẫn đứng đó, nhịp tim, biểu cảm vẫn không có gì thay đổi. cô biết Nhật Long cũng giống như cô, đang rất mệt mỏi, và để tức giận thì cũng không còn đủ sức.
Điện thoại rung. Là Nhật Long.
“Lên phòng anh”
Tim Bảo Vy bắt đầu đập mạnh, và bất an.
…………….
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Tiếng “kẹt…ttt” của cánh cửa gỗ cộng thêm tấm lưng lặng lẽ của Nhật Long vừa xuất hiện trước mắt Vy khi cánh cửa vừa mở, bỗng dâng lên cho cô một cảm giác ngột ngạt và khó thở.
“Chuyện gì thế?” – Cô hỏi.
Long xoay người lại, ánh mắt mệt mỏi mờ đục nhìn cô “Anh không mắng em”
Vy nhìn anh, cảm giác cay xè lại xộc lên tận sống mũi.
“Nhưng không có nghĩa là anh không tức giận”
Vy khẽ nhắm mắt lại “Em xin lỗi”
“Em xin lỗi về điều gì?”
“….”
“Khi em chưa thấy được mình đã mắc lỗi gì, thì đừng nên xin lỗi.” – Long nhìn cô, vẻ mặt mệt mỏi vẫn không thay đổi, nhưng bây giờ nó lại được thêm một chút của sự bất cần “Làm người khác thấy, câu xin lỗi của em thật rẻ mạt”
Vy ngước lên nhìn anh, vật thể trong lồng ngực trái của cô đang se lại tàn nhẫn. “Anh nói gì..?”
“Em không cần hiểu.” – Anh đưa tay, vuốt mái tóc hơi rối của cô ra sau, hành động của anh làm cô cảm thấy, Phùng Nhật Long trước mắt cô, vừa xa lạ vừa gần gũi, vừa nhạt nhòa lại vừa rõ nét – “Sợi dây chuyền ấy tìm thấy rồi, em có thể đi, mai không cần đến đây nữa”
“Nhật Long…? Anh….ngay cả anh cũng không tin em?”
Vy kinh ngạc.
Rồi. Giờ thì hoàn cảnh thật là tốt đẹp biết bao.
Cô cứ nghĩ Nhật Long dù thế nào cũng sẽ tin cô, vì anh hiểu cô. Và anh yêu cô vì chính cái mà anh đã hiểu.
Thế là cô đã nhầm à? Anh không hề tin cô? Không hề tin con người anh yêu?
Thật là nực cười. mọi thứ cứ như đang trêu đùa cô ấy nhỉ. cả tình cảm, cả niềm tin, niềm hy vọng, niềm hạnh phúc cứ như gió, chạy đến rồi chạy đi. Phũ phàng như chính cái bản chất.
Tại sao nước mắt cô cứ phải rơi ra mới chịu an phận? tại sao nó không ngoan ngoãn đừng rơi, để cô có thể giữ cái hình ảnh mạnh mẽ trước mắt anh chứ.
“Em nghĩ anh tin gì?” – Long hơi nhướn mày – “Lúc đưa em đến đây, anh có nói là sẽ trả lại sợi dây cho em khi anh đã hài lòng đúng không?” – Khóe môi Long hơi nhếch lên. Anh cười, nụ cười buồn và chua xót.
“Giờ thì anh hài lòng rồi. Trả em”
Yêu…là chết ở trong lòng một ít….
Hài lòng sao? thời gian cô ở bên anh, anh cũng hài lòng sao? Từ “hài lòng”, cô phải hiểu theo nghĩa nào đây?
“Xin lỗi vì đã giữ sợi dây này quá lâu.”
__Nếu anh trả em sớm hơn, liệu chúng ta có đi xa đến thế này? Có đau khổ đến thế này?__
Yêu…là chết ở trong lòng một ít….
“Nhật Long”
“Anh có yêu em chứ?” – Với đôi mắt nhạt nhòa vì nước mắt cay, Vy hỏi anh.
“Có”
“Sẽ nhớ đến em chứ?’
“Ừ”
“Nhớ nhé?”
Một nụ cười buồn, nở ra giữa những giọt nước mắt….
“Ừ”
“Em đi đây”
Vy từ từ quay người, bước ra khỏi căn phòng. Cho dù có chết đi ngay lúc này, thì mãi mãi, hình ảnh Bảo Vy quay lưng đi, âm thầm sánh bước cùng những giọt nước mắt, sẽ in trong tim Nhật Long, sẽ dằn vặt và làm trái tim anh đau đớn biết nhường nào.
Cô có biết rằng ở bên trong, có một người cũng đang khóc? Lệ nhòa đi đôi mắt đen sẫm ngang tàng và nóng nảy. mang tình yêu trôi đi theo những giọt nước mắt.
Cánh cổng sắt đen mở ra, gió thu se se lạnh phả vào mặt, cuốn bay đi những giọt nước mắt. Vy lắng nghe và cảm nhận một thứ gì đó trong tim mình, đang vỡ tan ra, phũ phàng và tàn nhẫn.
Vỡ rồi sẽ chẳng thế gắn lại…
Và cô giương mắt lên nhìn tình yêu ấy vỡ đi.
Quay mặt lại nhìn vào căn nhà lần cuối, trước khi tầm nhìn bị che khuất bởi cánh cổng đang nặng nề đóng lại.
___Biến thái! Anh là đồ biến thái!!__
___Tôi mà ngủ thì sao có thể bảo vệ mình trước con cáo háo sắc như cô chứ?__
___Bảo Vy, cô có nghĩ rằng tôi nên kiếm tìm một niềm hạnh phúc mới, một niềm hạnh phúc không mang tên Lam Đình?__
___Thiều Bảo Vy…anh yêu em____
Nhật Long từ trên cửa sổ nhìn xuống, trái tim bỗng đau thắt lại. Anh hét lên, bằng tất cả sức lực mà hiện tại trong người còn sót lại.
“Thiều Bảo Vy….anh yêu em”
Vy giật mình ngước lên, nước mắt vẫn chưa khô.
Một khắc, rất nhanh, Long nhìn thấy khóe môi Vy hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười…ngay trước khi cánh cổng đóng lại.
Nước mắt rơi…
Bảo Vy, tạm biệt em!
Hai cánh cổng đã gắn vào nhau, như ngăn đôi thế giới của hai con người. một người trong, một người ngoài. Trái tim chia xa. Tình yêu đứt lìa.
Yêu…là chết ở trong lòng một ít
Thi nhân xưa cũng phải thốt lên lời….
Mưa….
Từng hạt mưa buốt lạnh trút xuống nhân gian như nước mắt của thiên sứ.
Giữa màn mưa trắng xóa, một cô gái chậm rãi bước đi, cứ như những giọt nước đang quất vào mặt và người mình chẳng là gì. Vì cái đau trong tim đã lấp đi cả cảm giác bên ngoài.
Nước không ngừng rơi…nhưng đó là nước mưa hay nước mắt??
Có ai hiểu?
Có ai hay?
Bảo Vy vẫn đi trên đường, tay nắm chặt hai sợi dây chuyền. Một là của cô, một là…
__Trong lúc tôi giữ sợi kia làm con tin, cô hãy lấy sợi này mà bầu bạn!__
Mưa xối ướt đẫm mặt con gấu, tưởng chừng như nó cũng đang khóc…
Vì một điều gì đó.
Nước mưa trong suốt xối mạnh xuống tấm thân mỏng manh, như hàng ngàn lưỡi dao xuyên mạnh vào tim, lạnh buốt đến từng thớ thịt.
Ông trời ạ, cơn mưa này, thật đáng để con cảm ơn ông.
Bảo Vy đi liêu xiêu, từng hạt mưa nặng trĩu như muốn quất đổ cô gái nhỏ bé, nhưng bù lại thì chẳng có ai biết những giọt mưa mặn chát trên mặt cô rốt cuộc là nước mưa hay nước mắt.
Nước mưa rơi vào mắt cô, cay xè.
Nước mắt chảy ra từ mắt, cũng cay. Suy cho cùng thì cũng như nhau.
Da mặt Vy trắng bệch, môi run run. Cô dừng chân nơi cột đèn đỏ và phóng tầm mắt ra xung quanh.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Băng Hạ nhíu mày nhìn vào màn hình điện thoại. lại thế nữa rồi, Vy là người rất biết cách lo cho bản thân, nhưng lại luôn làm Hạ cảm thấy lo lắng. đã 11 rưỡi tối, và với cái màn mưa mỗi lúc một to ngoài kia, thật khó để Hạ không sốt ruột.
Cô đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, từng hạt mưa trượt dài ở phía bên ngoài tấm kính, chúng muốn vào trong, nhưng không thể. cô với tay kéo tấm rèm vào, ngồi phịch xuống ghế sofa, uống một ngụm nước.
“Thuê bao quý khách vừa gọi…”
Cô ném chiếc điện thoại xuống ghê, bên cạnh Sô cô la, con mèo giật mình ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt màu nâu vàng phảng phất lo lắng.
Những chiếc ô lướt thật nhanh trên con đường trắng xóa nước.
Một mình cô đứng ở đây, lẻ loi và cô độc, lạnh lẽo và buồn tẻ.
Từ đằng sau Bảo Vy, có một đôi trai gái khoác tay nhau chạy thật nhanh qua đường. chàng trai thì dùng vạt áo che mưa cho cô gái, còn cô gái thì nép vào lòng người yêu như con cún nhỏ, ngước đôi mắt long lanh hạnh phúc nhìn chàng trai. Mái tóc cô gái đã bị ướt nhẹp, cả chiếc áo mặc trên người cũng bị mưa xối, nhưng nụ cười trên môi họ quả thực rất hạnh phúc.
Vy ngẩn người nhìn họ.
Sợi dây chuyền rơi từ tay Vy xuống đất. con gấu bông nhỏ đẵm nước nằm lăn lóc.
“A, xin lỗi chị, em không cố ý!”
Chàng trai vội vàng xin lỗi Bảo Vy, cô đờ đẫn nhìn họ rồi mỉm cười, nụ cười nhạt nhòa theo màn mưa.
“Không sao ạ”
Chàng trai và cô gái đứng nhìn Vy cúi xuống nhặt sợi dây, ánh mắt ái ngại. họ nhìn nhau rồi cùng nhìn Bảo Vy, cô nhặt sợi dây lên, dùng ánh mắt ấm áp nhìn nó. Con gấu bông như mỉm cười theo một cách ngây ngô.
Một chiếc xe ô tô trờ tới, ánh đèn pha sáng rực chiếu vào mặt Vy. Cô giật mình ngẩng lên, phát hiện mình nãy giờ đang đứng giữa đường.
Khuôn mặt đôi trai gái phía sau chợt biến sắc.
“Chị gì ơi…!”
Ánh đèn vàng vọt sáng rực cùng tiếng còi xe giục giã như chìm lấp trong tiếng mưa xối xả.
Cô vẫn đứng ngây ra đó, bên tai cô, tiếng mưa, tiếng còi xe, tiếng hét của đôi trai gái và cả những tiếng kêu của người đi đường, tất cả như hòa lẫn vào với nhau.
<Đoàng!>
Một tia chớp rạch ngang bầu trời đầy đau đớn.
/82
|