Tuyết Rơi Mùa Hè

Chương 38

/82


Cánh cổng học viện Thánh Huy mở ra, hai bóng đen nhỏ bé dìu nhau ra ngoài.

Vy kéo chiếc áo lên trùm gần kín mặt, mặc dù trời thu không đến nỗi quá lạnh, nhưng với một người đang ốm như cô, từng cơn gió thu chỉ hơi se se cũng giống như những cơn gió đông cắt da cắt thịt. Băng Hạ thi thoảng liếc ánh mắt lo lắng về phía Bảo Vy, cô giơ tay lên gọi một chiếc taxi đi ngang. Chiếc xe hình như đang chở người, nó phóng vụt qua Hạ và Vy không hề dừng lại.

“Chết tiệt!” – Hạ cau mày, cô ngó nghiêng khắp xung quanh xem có chiếc taxi nào khác hay không.

Bên đường đối diện, có một chiếc Lamborghini đen bóng đỗ im lìm. Người ngồi băng ghế sau nheo mắt nhìn hai con người bên kia đường qua tấm kính chắn màu đen mờ. đôi lông mày rậm nghiêm nghị khẽ chau lại.

“Chủ tịch, kia chính là cô gái mà theo lời đồn trong Thánh Huy, là bạn gái của Thiếu gia” – Chàng trai ngồi ở ghế lái cung kính đưa cho người đàn ông mặc vest ngồi sau một tấm ảnh chân dung nhỏ.

Trịnh Hùng rời đôi mắt đang dán chặt phía bên ngoài, nhìn vào tấm ảnh. trong ảnh là một cô gái với khuôn mặt lạnh tanh, nổi bật nhất là làn da trắng ngần. mái tóc quăn nhẹ xõa hờ hững hai bên vai, phần tóc mái đã che bớt đi đôi mắt xám lạnh.

Đôi mắt tinh anh của Trịnh Hùng lại được dịp nheo lại.

Rất giống!

Quả thực rất giống!

Đến màu mắt lạ cũng rất giống. Giống đến gần như là từ một bức tượng đúc ra.

Nếu có khác, có chăng chỉ là thần thái của ánh mắt.

Hôm nay Trịnh Hùng đã sai Lemon chuẩn bị xe để đến Thánh Huy. Ông muốn tận mắt xem mặt đứa con gái đã khiến thằng con lạnh lùng bàng quan của ông si mê, yêu thương đến quên cả Phù Dung, quên cả mối hợp tác béo bở từ tập đoàn Chim Ưng. Đáng lẽ ông sẽ đến tận nơi đứa con gái hư hỏng tham tiền ấy ở, để ném vào mặt nó một xấp tiền, và yêu cầu nó tránh xa khỏi con trai ông. Đối với ông, việc này khá là dễ dàng, vì theo suy nghĩ của ông, con bé đó sẽ bình thản cúi xuống nhặt tiền, và nhởn nhơ cười cợt, cuối cùng cũng sẽ hứa rằng sẽ rời bỏ Hạo Thiên.

Dự định của ông là thế, nhưng khi Lemon chỉ cô gái vừa bước ra khỏi cổng chính là đứa con gái ấy, thì…

Đôi mắt màu xám tro trong veo như chưa từng dính phải bụi trần, làn da trắng, khuôn mặt ấy giống hệt như khuôn mặt của một ai đó đã từng ở trong tiềm thức của ông, đã từng khiến ông đau khổ, rơi nước mắt, giống hệt khuôn mặt đã từng tàn nhẫn xé toạc trái tim ông, trái tim một Trịnh Hùng của hơn mười năm về trước.

Bàn tay giữ tấm hình buông lỏng, ông đưa tay lên day day thái dương. “Lemon, cậu nói cô gái ấy tên gì?”

“À, là Dương Băng Hạ”

<Ầm>

Giống như một quả bom vừa nổ ngay trong não Trịnh Hùng.

___Họ Dương??? Dương Băng Hạ???___

Bên ngoài, một chiếc taxi vừa đỗ xịch trước mặt Băng Hạ và Bảo Vy, hai người mừng rỡ bước lên xe.

“Về thôi!” – Trịnh Hùng nói.

“Sao ạ?” – Lemon ngạc nhiên – “Chẳng phải Chủ tịch nói sẽ trực tiếp gặp cô gái ấy…”

“Tôi nói về là về, nói nhiều quá!” – Trịnh Hùng quát, đôi mắt như thắp lên vài đốm lửa đỏ rực.

“Dạ, vâng, vâng” – Chàng trai lên Lemon hoảng hồn gật đầu, vội vàng cho xe chuyển bánh. Phía sau, chiếc taxi chở Hạ và Vy cũng bắt đầu xuất phát theo hướng ngược lại.

Trịnh Hùng tựa khuỷu tay lên thành xe, bàn tay day day ấn đường mệt mỏi. Bàn tay kia nắm chặt tấm ảnh Băng Hạ.

Rất giống! Không thể nhầm lẫn được!

Hôm qua sau khi đến bệnh viện, Bảo Vy và Băng Hạ đã ôm được một chồng thuốc về. vốn rất ghét uống thuốc, nhưng bản thân Bảo Vy cũng hiểu tình trạng mình đang tồi tệ đến mức nào.

Tuy nhiên, sáng nay cô vẫn xách cặp đi học, mặc cho Băng Hạ hết năn nỉ lại dọa dẫm. ở nhà, có lẽ cô còn thấy chán nản và mệt mỏi thêm trong những dòng suy nghĩ miên man.

Ra chơi.

Soi vào chiếc gương trong phòng vệ sinh, đôi mắt đỏ quạch như trái hồ đào thật khiến cho người khác hoảng sợ. cô thở hắt ra, con người khi tâm trạng thê lương thì rất dễ nhận thấy, đến cả cái chớp mắt của Vy cũng phảng phất nỗi buồn.

Vy hít một hơi, mỉm cười rạng ngời, sau đó quay lưng bước ra ngoài.

Ôm chồng sách vừa mượn được từ thư viện lê bước chân trên hành lang dài, rộng và vắng bóng người. đáng ra cô chỉ ngồi đọc ở trên đó thôi, nhưng vì mệt và đau đầu, nên đã mượn chúng về, mặc dù không chắc với tình trạng này mình có thể tiếp tục đọc được bao nhiêu trang.

“Xin lỗi!” – Vy lơ đễnh, câu xin lỗi phát ra từ miệng nhạt nhẽo vô cùng. Ngồi xuống nhặt lại mấy cuốn sách vừa đánh rơi, cô cũng không buồn đưa mắt nhìn xem người vừa bị mình đụng trúng là ai.

“Em ốm à?”

Tay Vy đang chạm vào cuốn sách đột nhiên cứng đờ.

“Sao không trả lời anh? em ốm à? Vy?”

Bàn tay vội vàng nhặt nhạnh lại mấy cuốn sách. Vy ôm chồng sách vào lòng, mím môi đứng dậy, bước qua Nhật Long. Từ đầu đến cuối không liếc nhìn Long lấy một cái. Mắt cô đã rát lắm rồi, và cô không muốn cho nó phải chảy thêm nước mắt nữa. Tiếng “kìm nén” vang vọng trong đầu cô cả chục lần, nhưng sao sống mũi cứ cay cay.

“Vy!” – Nhật Long níu tay Vy lại. nhưng cô đã nhanh chóng giật tay mình lại.

“Tránh ra!”

Nhìn bóng Vy xa dần, tiếng bước chân vang vọng mãi trên hành lang vắng lặng, tim Nhật Long như bị xát muối. anh khẽ khép mắt lại, cánh tay buông thõng mệt mỏi.

“Cô Đình, bây giờ mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rồi, người cần đuổi cũng đã đuổi được, thật là đáng mừng”

Tiểu Yên với nụ cười giả lả bắt chuyện với Lam Đình đang ngồi trên bàn ăn, vô tư đưa quả táo lên miệng gặm. Đình nhìn Yên, mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu.

“Cũng phải cảm ơn âm mưu của cô”

“Nếu không có chi tiết về sợi dây chuyền của cô sao tôi có thể nghĩ ra được kế sách ấy” – Yên cười mỉm chi – “Suy cho cùng thì Bảo Vy cũng bị oan, nhưng cái oan ấy là đáng lắm. đúng ra ngay từ đầu cô ta không nên xuất hiện ở đây”

“Cô ghét Bảo Vy lắm sao?”

“Cũng không hẳn” – Yên chuyên tâm lau bát đĩa trên giá, đáp – “Nhưng vì tôi quý mến cô nên cư nhiên cảm thấy ghét cô ta”

“Thế những người làm ở đây thì sao?” – Đình ngưng gặm táo – “Cũng ghét cô ta như thế?”

“Hầu như” – Yên đặt nhẹ chiếc đĩa sứ lên kệ - “Có cô Di là còn ưa cô ta một chút”

“Ồ” – Đình gật gật đầu.

Đêm hôm ấy, Lam Đình đã không nhìn thấy Bảo Vy về, khi cô bé lên phòng thì Bảo Vy đã không còn ở đây nữa rồi. Nhật Long nhốt mình trong phòng, khóa trái cửa. mất lần cô định gõ cửa phòng, nhưng sao cảm thấy vô cùng khó khăn, đôi tay như nặng trịch, không đủ sức gõ vào cánh cửa gỗ ấy nữa. Lam Đình lại trở về phòng, cả đêm trằn trọc không ngủ được.

Thực ra….cô bé cũng không phải là người không tốt…

“Tiểu Yên…” – Đình thẫn thờ - “Có nên cảm thấy có lỗi với Bảo Vy?”

Yên giật mình quay lại, ngẩn người. sau đó cô ta bật cười sằng sặc, cứ như điều Lam Đình vừa nói là một thứ buồn cười nhất mà cô ta mới được nghe lần đầu.

“Cô Đình, cô đùa tôi đấy à?” – Yên nín tiếng cười, khóe môi nhếch lên nửa miệng khinh rẻ - “Sao lại phải cảm thấy có lỗi với loại như cô ta chứ? cô chỉ lấy lại thứ gì thuộc quyền sở hữu của mình thôi mà.”

“Nhưng là h-ã-m hại cô ấy, là làm cô ấy bị oan!” – Đình lí nhí.

Yên lại cười khẩy – “Có gì mà h-ã-m hại, cô ta đáng bị như thế. vậy cô muốn đứng nhìn cậu chủ thuộc về cô ta?”

“Nhưng…” – Đình chau mày, rồi lại thở hắt ra. Dù sao thì việc cũng đã làm rồi, giờ mới cảm thấy tội lỗi thì có ích gì.

Với lại, Tiểu Yên nói cũng không sai. Cô cần giành lại những thứ gì thuộc quyền sở hữu của mình, Bảo Vy không may vì cô ta đã chọn nhầm đối tượng.

Đình cúi mặt xuống, cô đứng dậy, ném quả táo ăn dở vào thùng rác, sau đó quay người bước lên nhà. Tiểu Yên phía sau khẽ lườm Đình một cái.

Nỗi lo đang chồng chất trong lòng Yên cũng không phải không có cơ sở. Nếu chẳng may cái lương tâm “chết tiệt” của Lam Đình dấy lên, cô ta đi thú nhận với Nhật Long thì người chịu thiệt chẳng phải là nó đó sao. “Giúp người” quả cũng không phải chuyện dễ dàng và thanh thản gì.

“Anh đoán không sai phải không?”

Cái đĩa trong tay Yên rơi xuống. Tan tành.

“Anh…Long…?” – Tiếng Đình bên ngoài phòng bếp khiến máu trong người Yên đông đặc lại, bàn tay run lẩy bẩy.

Long nhìn Lam Đình, cười.

Nhưng sau bao nhiêu chuyện xảy ra và bao nhiêu thứ anh vừa nghe được, thì đương nhiên là nụ cười ấy không thể tròn trịa và thật lòng đúng nghĩa.

Bởi vậy, trong đôi mắt hoảng loạn của Lam Đình lúc này, nụ cười dán trên môi Long quả thực rất đáng sợ.

“Anh không hề ngạc nhiên.”

“…”

Có ai đã từng trải qua cảm giác, khi hình ảnh người mình đã từng yêu thương bằng cả trái tim, nay trong mắt mình lại lem luốc và dơ bẩn, thay đổi và biến chất đến đáng ngạc nhiên?

Giờ thì anh đã hiểu cái cảm giác mà tự tay mình phải ném đi cái tình yêu đẹp đẽ trong ký ức, vì sự thật trước mắt đã làm anh không còn lý do nào để giữ lại nó. Anh cười chua chát, cái hình ảnh thiên sứ Lam Đình của ngày ấy sao mà mờ nhạt và xa vời đến thế. Sự thất vọng dâng lên trong con người anh. Tâm hồn của Hoàng Lam Đình bây giờ đã bị vấy bẩn.

“Anh Long, anh có hiểu tất cả những gì em làm là vì cái gì?”

Lam Đình 2 phút trước đã định lên tiếng phủ nhận và chống chế, nhưng giờ thì cô đã dửng dưng và đối mặt. có gan làm thì có gan chịu, nhất là sau khi đã cảm nhận thấy, trong ánh mắt Long nhìn mình có pha lẫn sự ghê tởm.

“Đương nhiên anh hiểu” – Long cười. nụ cười không thật. – “Nhưng anh không cần”

“Anh không cần? em đã làm bao nhiêu việc vì anh như thế, và giờ thì anh nói anh không cần?” – Đình nghiêng đầu nhìn anh, cười chua chát, nước mắt không mời mà tràn ra khỏi mi mắt.

“Nên giờ anh mới phải chấm dứt điều đó. Đình, em nghĩ anh sẽ cảm ơn những việc em đã làm? Đình, anh cảm ơn em về việc em đã không chết. cảm ơn em về việc em vẫn còn yêu anh, vẫn nhớ tới anh mà chịu khổ cực quay về bên anh.”

“Nhưng nếu biết em về đây mà trở nên thế này, thì anh thà chấp nhận mất em ngay từ ngày ấy của 3 năm trước.”


/82

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status