Xung quanh toàn những khuôn mặt dữ dằn, tiếng mắng c-hử-i tục tĩu vang bên tai một đứa bé 7 tuổi. con bé ngồi sát vào tường, ánh mắt sợ hãi nhìn những người hàng xóm. Đôi mắt trẻ thơ non nớt vương nước, nhưng chẳng ai còn để ý nữa. giây phút này, họ vẫn còn kiềm chế được để không lao vào giết cô bé, đã là một may mắn lớn lắm rồi.
Hình như, mối lo toan về tiền bạc và sự tức giận khi ba mẹ cô bé chết khi còn chưa trả được xong những mối nợ chồng chất, đã che đi bản tính nhân đạo của con người. giờ đây tồn tại trước mắt của cô bé này chỉ còn là những con quỷ khát máu.
“Biến đi nhanh lên con ranh! Còn ngồi đó nữa à?” Một người nào đó kéo con bé dậy và đẩy nó ra ngoài.
Nó sợ, đứng dậy, loạng choạng chạy bán sống bán chết khỏi con ngõ mà nó đã sống trong đó 7 năm đầu tiên của cuộc đời.
*Bộp*
Con bé mặt tái mét, ngước lên.
Một chị gái rất xinh, đang đứng nhìn nó lặng lẽ. khuôn mặt chị ấy chẳng tỏ ra tức giận hay quan tâm đến nó, con bé sợ hãi lùi lại.
Tiếng người ch-ửi bới phía sau nhỏ dần.
Băng Hạ ngồi xuống, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô bé. Nó, là một cô bé rất xinh.
“Em tên gì?”
“Thu…Hương….” Hạ cảm nhận rõ con bé đang run rẩy. giọng nói khản đặc.
“Em mấy tuổi?”
“Mẹ em nói… em …7 tuổi”
“Đừng sợ” Hạ nắm lấy bàn tay nhỏ xíu nhưng lạnh ngắt của Thu Hương “Chị không làm hại em đâu. Ba mẹ em đâu rồi?”
“…Mất….mất rồi….” Con bé mếu máo, nước mắt chảy dài.
“…”
Bỗng cảm thấy nhói lòng.
“Bố em đánh bạc….bị thua…nợ tiền người ta nên bị người ta đánh chết…..Mẹ em cũng nợ tiền….nên đi tự tử….” Con bé òa khóc. Con phố bên ngoài đã tấp nập người, nhưng tiếng khóc của Thu Hương vẫn len qua những tiếng còi xe mà làm thắt lòng Hạ.
“Họ hàng nhà em không còn ai sao?”
“Không…..Xung quanh họ ghét nhà em….nên đuổi em đi….em không biết đi đâu cả…..” Tiếng khóc của cô bé thảm thiết hơn.
Hóa ra, đối với những đứa trẻ mồ côi, cũng phân biệt ra được một đứa bé may mắn nhất. Băng Hạ ngày ấy còn sung sướng hơn nhiều với cô bé Thu Hương bây giờ. Vậy mà qua con mắt của cô bé 6 tuổi ấy, thế giới như đã chẳng còn ai…
*Cộc cộc*
“Vào đi!”
“Ba!”
Trịnh Hùng ngước lên, Hạo Thiên đứng ngay sau cánh cửa vừa được mở ra.
“Con không đi học à?”
“Con không. Còn ba không đến công ty?”
“Ba mệt” Trịnh Hùng cúi mặt xuống tập tài liệu trên bàn.
Hạo Thiên tiến đến bộ ghế sofa, ngồi xuống. anh im lặng quan sát ba mình làm việc với đống giấy tờ lộn xộn.
“Có việc gì không?” Ba anh không ngước lên, chiếc bút máy trên tay vẫn không ngừng chuyển động.
“Không”
Ông nhíu mày ngước lên “Con vào đây làm gì?”
“Con thăm ba” Thiên nhún vai.
Trịnh Hùng cười khẩy “Thế à? Con đã bắt đầu quan tâm đến ba từ khi nào thế?”
Thiên im lặng, đôi mắt xanh thoáng qua tia giễu cợt.
“Ba! Ba có người quen nào tên là Gia Khiết Bội không?”
Nét chữ ngưng lại đột ngột. “Sao con lại hỏi thế?” Mắt Trịnh Hùng tối sầm.
“Vì con muốn biết” Thiên lại thản nhiên nhún vai “Mẹ có quen người này không ạ?”
Trịnh Hùng nheo mắt cảnh giác, sống lưng ông chạy dọc một luồng khí lạnh, cây bút trên tay bị ông siết mạnh. “Mẹ con không quen”
“Vậy còn ba?”
“Có quen. Nhưng….”
“Nhưng…?” Thiên nhíu mày.
“Người đó đã mất từ lâu rồi. con hỏi làm gì?”
“Tại sao lại mất thế ạ?” Đôi mắt xanh của Hạo Thiên khẽ ánh lên thần thái kì dị. Đôi bàn tay đặt lên thành ghế nắm chặt lại.
“Tai nạn máy bay” Trịnh Hùng điềm nhiên lật đống hồ sơ lên, tiếng nói nhỏ gần như tan vào tiếng giấy sột soạt.
“Tai nạn máy bay” Cô cười “Em nghĩ thế”
“Lâu chưa ạ?”
“Lâu rồi.”
Ba…rốt cuộc ba là con người như thế nào? Con thật…chưa bao giờ hiểu nổi ba cả.
Ba….thật không hề đơn giản…và cả quá khứ của ba nữa.
Bước về phòng mình, Hạo Thiên tiến đến bên chiếc bàn sách, lấy ra cuốn Tài chính ngân hàng hôm qua. Anh lật dở trang cuối, nét bút của Trịnh Hùng vẫn nằm yên lặng như thách thức.
Rốt cuộc thì cái gọi là sự thật, nó là gì?
Anh cầm chiếc điện thoại lên, nhìn nó một hồi lâu.
Ngón tay lia nhẹ trên màn hình cảm ứng.
“Thành Vũ, tớ có việc muốn nhờ cậu đây…”
….
“Tội nghiệp con bé!”
Dì Bách Lan khẽ liếc nhìn Thu Hương đang ăn vội vàng chiếc bánh trong phòng bếp, không màng đến những ánh mắt lạ lẫm của bọn trẻ trong cô nhi viện. Cô Tú bên cạnh khẽ nhắc nhở Thu Hương ăn chậm thôi kẻo nghẹn, nhưng dường như con bé chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng kêu réo của dạ dày.
“Vậy mà con đã nghĩ con là người bất hạnh nhất”
Ánh mắt Hạ như phủ một lớp sương mỏng.
“Khi con người ta đau khổ quá, ai cũng nghĩ mình là con người bất hạnh nhất. làm gì còn ai có thể bình tình để suy xét xem mình còn hạnh phúc hơn nhiều người chứ.” Dì Bách Lan khẽ cười “Huống hồ hồi đó con còn quá nhỏ. để mà nói thì, nỗi đau đó cũng quá sức chịu đựng rồi”
“Ba mẹ con rất tài giỏi. họ ra đi vì một vụ tai nạn. Nhưng Thu Hương, ba mẹ cô bé do nợ nần chồng chất, người thì bị đánh chết, người thì tuyệt vọng quá nên tự tử. đối với Thu Hương, con vẫn còn may mắn lắm. Cô bé đã bị khinh thường, chà đạp và hắt hủi…”
“Thế thì sao nào?” Bà Bách Lan đưa tay vuốt má Hạ, xoay mặt cô về phía mình “Dù có bị quá khứ đau thương nhấn chìm như thế nào thì chẳng phải bây giờ con vẫn đứng đây, khỏe mạnh và xinh đẹp đó sao? Thu Hương sau này cũng sẽ như thế thôi”
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Tiếng hét vang lên từ nhà bếp khiến bà Bách Lan và cả Băng Hạ đều giật mình.
“Này, sao cậu lại cắn tớ thế?”
“Đồ bẩn thỉu xấu tính, bọn tớ đã làm gì cậu hả?”
Bé Bí Ngô và bé Ngọc Anh bỗng dưng quát lên với Thu Hương, vừa lúc Băng Hạ và bà Bách Lan bước đến.
Cô Tú khẽ nghiêm mặt dọa mấy đứa nhóc, quay ra giải thích.
Thu Hương đánh rơi miếng trứng, định nhặt lên ăn, nhưng Bí Ngô đã cản lại, cô bé được dạy là đồ ăn đánh rơi xuống rồi thì cần rửa đi trước khi đưa vào miệng.
Và Thu Hương đã cắn Bí Ngô. Hạ nhìn con bé ngồi thu lu trên ghế, ánh mắt xót xa cực độ.
Nó, giống như một cô bé hoang dã, nó tưởng Bí Ngô giành giật đồ ăn của nó.
Nó, chắc có lẽ quá lạ lẫm với những con người lần đầu gặp mặt, lý trí non nớt của nó đã mách bảo cần giương ra bức tường cảnh giác mỏng manh.
Cô bé 7 tuổi này, cần lắm thật nhiều tình yêu thương.
Hạ ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc Thu Hương. Con bé cúi gằm mặt xúc cơm, nước mắt rơi xuống bát cơm đã vơi….
Toàn bộ nhà bếp tĩnh lặng.
Hình như vừa có thêm một đốm lửa tình thương ấm áp, được nhen nhóm dưới mái của cô nhi viện Thiên Sứ.
Úp chiếc bát cuối cùng lên giá, Băng Hạ tắt vòi nước, với tay lấy chiếc khăn lau tay. Liếc qua đám trẻ đang ngủ trưa ngon lành cùng một nụ cười dịu ngọt.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn khẽ rung lên từng hồi.
Dòng chữ “Hạo Thiên” nhấp nháy trên màn hình, cô lia ngón tay tới nút nghe. 1 giây nào đó, nó có phảng phất sự do dự…
“Băng Hạ!”
“Gì anh?”
“Em đang ở đâu?”
“Em…cô nhi viện Thiên Sứ.”
“Anh có chuyện muốn nói với em. ở yên đó đợi anh.”
Ngắt kết nối, chỉ còn lại tiếng “tút, tút” vang vào trong tiềm thức. Hạ bỗng dưng cảm thấy “hẫng” và bất an.
Không rõ lý do.
Vậy cái thứ cô đi tìm suốt bao nhiêu năm qua, rốt cuộc nó là cái gì?
2h chiều.
Tia nắng hiếm hoi xuyên qua đám mây xốp trắng như kem bông, chiếu xuống chiếc xích đu trắng trước sân cô nhi viện. khẽ đưa bàn tay ra hứng lấy những giọt nắng trong suốt và lặng nhìn nó xuyên qua kẽ tay, trong đầu Băng Hạ bỗng dưng có những suy nghĩ kì lạ phảng phất.
Chỉ khi đánh mất một điều gì đó, người ta mới thấy quý trọng và cần nó biết bao, dẫu rằng thứ đó trước kia mình có hắt hủi và coi thường. Chỉ khi giông bão ập tới khiến con người ta kinh hoàng và sợ hãi, thì họ mới biết quý trọng những ngày bình yên ít ỏi.
Hôm nay là một ngày nắng, bình yên.
Cô có nên quý trọng nó?
Bỗng dưng trong lòng dấy lên một cảm giác bất an vô cùng.
*Bim…bim…*
Tiếng còi xe vang lên giữa buổi trưa yên tĩnh khiến Băng Hạ giật mình. Cô nhìn ra ngoài cổng, nơi chiếc xe Porscher của Hạo Thiên đã xuất hiện từ bao giờ.
Cánh cổng từ từ mở ra, Thiên cho xe tiến vào sân cô nhi viện.
“Sao em lại đến đây? Đến mà còn không bảo anh.” Đóng cánh cửa xe lại, Thiên chau mày liếc Hạ.
Băng Hạ im lặng. cô nhìn anh, ánh nắng vàng trong suốt soi vào đáy mắt long lanh.
“Anh nói…có chuyện gì muốn nói với em?”
Nói dứt câu, cảm giác bất an lo lắng lại tràn về trong lòng Băng Hạ. mặc dù chưa biết Hạo Thiên sẽ nói gì, nhưng cái cảm giác đã và đang hiện hữu trong người cô này là thế nào đây?
“Vào trong được không?” Thiên nhìn cô, ánh mắt anh chỉ một màu xanh phẳng lặng, cô không thể kiếm tìm bất cứ cái gì ẩn giấu trong đó. Anh, khó nắm bắt hơn cô. Rất nhiều.
Cô không nói gì, theo anh vào trong.
…
“Anh uống gì?”
“Gì cũng được.”
“Ở đây chỉ có sữa thôi.” Cô lục tìm trong tủ lạnh.
“Thế cho anh nước lọc đi”
Hạo Thiên thì đời nào uống sữa chứ. Cô mỉm cười, rót một ly nước lọc và mang ra cho anh.
Đặt cốc nước xuống bàn, cô ngồi xuống đối diện anh.
“Anh nói nhanh đi. Lát lũ trẻ tỉnh giấc sẽ khó khăn đấy.”
Anh nhìn cô. Ánh mắt như trống rỗng, nhưng lại phảng phất sự xót xa vô bờ. Lo lắng, mệt mỏi, băn khoăn, miễn cưỡng. Hàng trăm cảm xúc mơ hồ chồng chất trong đôi mắt xanh lục được ngụy trang bằng lớp vỏ điềm tĩnh.
“Có chuyện gì?” Băng Hạ nghiêng đầu nhìn anh, đôi môi hơi vẽ thành nụ cười. nhưng cảm giác bất an trong lòng ngày một lớn, như chuẩn bị đè chặt lấy cô trong sự lo lắng và sợ hãi.
“Về ba mẹ em…” Anh nói khẽ.
*Thịch*
Tim trong lồng ngực cô như vừa nhói lên một cái.
“Ba mẹ em…làm sao?”
“Ba mẹ em…mất rồi đúng không?”
“Vâng..” Cô gật nhẹ đầu, đôi mắt cảnh giác.
“Năm đó em 6 tuổi?”
“Vâng.”
“Em có chắc…họ bị tai nạn máy bay chứ?”
Tim cô rung lên từng hồi, nó đập thình thịch như đang muốn nói một cái gì đó.
Nhớ lại nào…
“Bác Thiều! rốt cuộc ba mẹ cháu làm sao? họ sao có thể mất nhanh như vậy? hôm nay là sinh nhật cháu cơ mà!!!”
Băng Hạ 6 tuổi, quỳ bên xác ba mẹ phủ một tấm khăn trắng muốt, nước mắt đầm đìa loang lổ, gào khóc.
“Tai nạn máy bay…” Ông Thiều đưa tay ôm lấy mặt, bờ vai run run “Là tai nạn máy bay cô chủ ạ…”
“Rõ ràng ba mẹ cháu nói dối. họ nói sẽ về dự sinh nhật cháu, họ nói sẽ bay từ Pháp về đây trong tối nay, họ nói sẽ mua quà sinh nhật cho cháu, họ nói sẽ cùng cháu cắt bánh sinh nhật như mọi năm. Rõ ràng họ là những người hứa cuội!”
“Không đâu…cô chủ ơi….”
Nhiều tiếng khóc vang lên bên tai Hạ như một bài đồng ca đưa tiễn linh hồn. Nhưng cô bé chẳng nghe thấy được gì, cũng chẳng rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.
Chẳng thể rơi được nữa…
“Mọi người trong nhà đã nói với em như thế mà!” Hạ nhìn anh thắc mắc, trong đầu ngổn ngang biết bao là suy nghĩ bề bộn “Rõ ràng…”
“Anh đã nhờ một anh bạn của anh, đang làm Công an. Nhờ anh ấy tìm xem hơn 10 năm trước có vụ tai nạn máy bay nào không. Nếu là tai nạn máy bay, thì hẳn số người chết sẽ không ít, vì vậy chắc chắn sẽ có lại lưu lại hồ sơ và danh sách những người tử nạn năm ấy. anh nhờ anh ta, tra giùm xem, có tên ba mẹ em trong đó hay không.” Giọng Hạo Thiên đều đều, mắt anh vẫn dán vào biểu cảm trên mặt Băng Hạ.
“Rồi sao nữa?”
“Nhưng anh ta nói…10 năm trước…thậm chí còn chẳng có vụ tai nạn máy bay nào cả…”
Hình như, mối lo toan về tiền bạc và sự tức giận khi ba mẹ cô bé chết khi còn chưa trả được xong những mối nợ chồng chất, đã che đi bản tính nhân đạo của con người. giờ đây tồn tại trước mắt của cô bé này chỉ còn là những con quỷ khát máu.
“Biến đi nhanh lên con ranh! Còn ngồi đó nữa à?” Một người nào đó kéo con bé dậy và đẩy nó ra ngoài.
Nó sợ, đứng dậy, loạng choạng chạy bán sống bán chết khỏi con ngõ mà nó đã sống trong đó 7 năm đầu tiên của cuộc đời.
*Bộp*
Con bé mặt tái mét, ngước lên.
Một chị gái rất xinh, đang đứng nhìn nó lặng lẽ. khuôn mặt chị ấy chẳng tỏ ra tức giận hay quan tâm đến nó, con bé sợ hãi lùi lại.
Tiếng người ch-ửi bới phía sau nhỏ dần.
Băng Hạ ngồi xuống, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô bé. Nó, là một cô bé rất xinh.
“Em tên gì?”
“Thu…Hương….” Hạ cảm nhận rõ con bé đang run rẩy. giọng nói khản đặc.
“Em mấy tuổi?”
“Mẹ em nói… em …7 tuổi”
“Đừng sợ” Hạ nắm lấy bàn tay nhỏ xíu nhưng lạnh ngắt của Thu Hương “Chị không làm hại em đâu. Ba mẹ em đâu rồi?”
“…Mất….mất rồi….” Con bé mếu máo, nước mắt chảy dài.
“…”
Bỗng cảm thấy nhói lòng.
“Bố em đánh bạc….bị thua…nợ tiền người ta nên bị người ta đánh chết…..Mẹ em cũng nợ tiền….nên đi tự tử….” Con bé òa khóc. Con phố bên ngoài đã tấp nập người, nhưng tiếng khóc của Thu Hương vẫn len qua những tiếng còi xe mà làm thắt lòng Hạ.
“Họ hàng nhà em không còn ai sao?”
“Không…..Xung quanh họ ghét nhà em….nên đuổi em đi….em không biết đi đâu cả…..” Tiếng khóc của cô bé thảm thiết hơn.
Hóa ra, đối với những đứa trẻ mồ côi, cũng phân biệt ra được một đứa bé may mắn nhất. Băng Hạ ngày ấy còn sung sướng hơn nhiều với cô bé Thu Hương bây giờ. Vậy mà qua con mắt của cô bé 6 tuổi ấy, thế giới như đã chẳng còn ai…
*Cộc cộc*
“Vào đi!”
“Ba!”
Trịnh Hùng ngước lên, Hạo Thiên đứng ngay sau cánh cửa vừa được mở ra.
“Con không đi học à?”
“Con không. Còn ba không đến công ty?”
“Ba mệt” Trịnh Hùng cúi mặt xuống tập tài liệu trên bàn.
Hạo Thiên tiến đến bộ ghế sofa, ngồi xuống. anh im lặng quan sát ba mình làm việc với đống giấy tờ lộn xộn.
“Có việc gì không?” Ba anh không ngước lên, chiếc bút máy trên tay vẫn không ngừng chuyển động.
“Không”
Ông nhíu mày ngước lên “Con vào đây làm gì?”
“Con thăm ba” Thiên nhún vai.
Trịnh Hùng cười khẩy “Thế à? Con đã bắt đầu quan tâm đến ba từ khi nào thế?”
Thiên im lặng, đôi mắt xanh thoáng qua tia giễu cợt.
“Ba! Ba có người quen nào tên là Gia Khiết Bội không?”
Nét chữ ngưng lại đột ngột. “Sao con lại hỏi thế?” Mắt Trịnh Hùng tối sầm.
“Vì con muốn biết” Thiên lại thản nhiên nhún vai “Mẹ có quen người này không ạ?”
Trịnh Hùng nheo mắt cảnh giác, sống lưng ông chạy dọc một luồng khí lạnh, cây bút trên tay bị ông siết mạnh. “Mẹ con không quen”
“Vậy còn ba?”
“Có quen. Nhưng….”
“Nhưng…?” Thiên nhíu mày.
“Người đó đã mất từ lâu rồi. con hỏi làm gì?”
“Tại sao lại mất thế ạ?” Đôi mắt xanh của Hạo Thiên khẽ ánh lên thần thái kì dị. Đôi bàn tay đặt lên thành ghế nắm chặt lại.
“Tai nạn máy bay” Trịnh Hùng điềm nhiên lật đống hồ sơ lên, tiếng nói nhỏ gần như tan vào tiếng giấy sột soạt.
“Tai nạn máy bay” Cô cười “Em nghĩ thế”
“Lâu chưa ạ?”
“Lâu rồi.”
Ba…rốt cuộc ba là con người như thế nào? Con thật…chưa bao giờ hiểu nổi ba cả.
Ba….thật không hề đơn giản…và cả quá khứ của ba nữa.
Bước về phòng mình, Hạo Thiên tiến đến bên chiếc bàn sách, lấy ra cuốn Tài chính ngân hàng hôm qua. Anh lật dở trang cuối, nét bút của Trịnh Hùng vẫn nằm yên lặng như thách thức.
Rốt cuộc thì cái gọi là sự thật, nó là gì?
Anh cầm chiếc điện thoại lên, nhìn nó một hồi lâu.
Ngón tay lia nhẹ trên màn hình cảm ứng.
“Thành Vũ, tớ có việc muốn nhờ cậu đây…”
….
“Tội nghiệp con bé!”
Dì Bách Lan khẽ liếc nhìn Thu Hương đang ăn vội vàng chiếc bánh trong phòng bếp, không màng đến những ánh mắt lạ lẫm của bọn trẻ trong cô nhi viện. Cô Tú bên cạnh khẽ nhắc nhở Thu Hương ăn chậm thôi kẻo nghẹn, nhưng dường như con bé chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng kêu réo của dạ dày.
“Vậy mà con đã nghĩ con là người bất hạnh nhất”
Ánh mắt Hạ như phủ một lớp sương mỏng.
“Khi con người ta đau khổ quá, ai cũng nghĩ mình là con người bất hạnh nhất. làm gì còn ai có thể bình tình để suy xét xem mình còn hạnh phúc hơn nhiều người chứ.” Dì Bách Lan khẽ cười “Huống hồ hồi đó con còn quá nhỏ. để mà nói thì, nỗi đau đó cũng quá sức chịu đựng rồi”
“Ba mẹ con rất tài giỏi. họ ra đi vì một vụ tai nạn. Nhưng Thu Hương, ba mẹ cô bé do nợ nần chồng chất, người thì bị đánh chết, người thì tuyệt vọng quá nên tự tử. đối với Thu Hương, con vẫn còn may mắn lắm. Cô bé đã bị khinh thường, chà đạp và hắt hủi…”
“Thế thì sao nào?” Bà Bách Lan đưa tay vuốt má Hạ, xoay mặt cô về phía mình “Dù có bị quá khứ đau thương nhấn chìm như thế nào thì chẳng phải bây giờ con vẫn đứng đây, khỏe mạnh và xinh đẹp đó sao? Thu Hương sau này cũng sẽ như thế thôi”
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Tiếng hét vang lên từ nhà bếp khiến bà Bách Lan và cả Băng Hạ đều giật mình.
“Này, sao cậu lại cắn tớ thế?”
“Đồ bẩn thỉu xấu tính, bọn tớ đã làm gì cậu hả?”
Bé Bí Ngô và bé Ngọc Anh bỗng dưng quát lên với Thu Hương, vừa lúc Băng Hạ và bà Bách Lan bước đến.
Cô Tú khẽ nghiêm mặt dọa mấy đứa nhóc, quay ra giải thích.
Thu Hương đánh rơi miếng trứng, định nhặt lên ăn, nhưng Bí Ngô đã cản lại, cô bé được dạy là đồ ăn đánh rơi xuống rồi thì cần rửa đi trước khi đưa vào miệng.
Và Thu Hương đã cắn Bí Ngô. Hạ nhìn con bé ngồi thu lu trên ghế, ánh mắt xót xa cực độ.
Nó, giống như một cô bé hoang dã, nó tưởng Bí Ngô giành giật đồ ăn của nó.
Nó, chắc có lẽ quá lạ lẫm với những con người lần đầu gặp mặt, lý trí non nớt của nó đã mách bảo cần giương ra bức tường cảnh giác mỏng manh.
Cô bé 7 tuổi này, cần lắm thật nhiều tình yêu thương.
Hạ ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc Thu Hương. Con bé cúi gằm mặt xúc cơm, nước mắt rơi xuống bát cơm đã vơi….
Toàn bộ nhà bếp tĩnh lặng.
Hình như vừa có thêm một đốm lửa tình thương ấm áp, được nhen nhóm dưới mái của cô nhi viện Thiên Sứ.
Úp chiếc bát cuối cùng lên giá, Băng Hạ tắt vòi nước, với tay lấy chiếc khăn lau tay. Liếc qua đám trẻ đang ngủ trưa ngon lành cùng một nụ cười dịu ngọt.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn khẽ rung lên từng hồi.
Dòng chữ “Hạo Thiên” nhấp nháy trên màn hình, cô lia ngón tay tới nút nghe. 1 giây nào đó, nó có phảng phất sự do dự…
“Băng Hạ!”
“Gì anh?”
“Em đang ở đâu?”
“Em…cô nhi viện Thiên Sứ.”
“Anh có chuyện muốn nói với em. ở yên đó đợi anh.”
Ngắt kết nối, chỉ còn lại tiếng “tút, tút” vang vào trong tiềm thức. Hạ bỗng dưng cảm thấy “hẫng” và bất an.
Không rõ lý do.
Vậy cái thứ cô đi tìm suốt bao nhiêu năm qua, rốt cuộc nó là cái gì?
2h chiều.
Tia nắng hiếm hoi xuyên qua đám mây xốp trắng như kem bông, chiếu xuống chiếc xích đu trắng trước sân cô nhi viện. khẽ đưa bàn tay ra hứng lấy những giọt nắng trong suốt và lặng nhìn nó xuyên qua kẽ tay, trong đầu Băng Hạ bỗng dưng có những suy nghĩ kì lạ phảng phất.
Chỉ khi đánh mất một điều gì đó, người ta mới thấy quý trọng và cần nó biết bao, dẫu rằng thứ đó trước kia mình có hắt hủi và coi thường. Chỉ khi giông bão ập tới khiến con người ta kinh hoàng và sợ hãi, thì họ mới biết quý trọng những ngày bình yên ít ỏi.
Hôm nay là một ngày nắng, bình yên.
Cô có nên quý trọng nó?
Bỗng dưng trong lòng dấy lên một cảm giác bất an vô cùng.
*Bim…bim…*
Tiếng còi xe vang lên giữa buổi trưa yên tĩnh khiến Băng Hạ giật mình. Cô nhìn ra ngoài cổng, nơi chiếc xe Porscher của Hạo Thiên đã xuất hiện từ bao giờ.
Cánh cổng từ từ mở ra, Thiên cho xe tiến vào sân cô nhi viện.
“Sao em lại đến đây? Đến mà còn không bảo anh.” Đóng cánh cửa xe lại, Thiên chau mày liếc Hạ.
Băng Hạ im lặng. cô nhìn anh, ánh nắng vàng trong suốt soi vào đáy mắt long lanh.
“Anh nói…có chuyện gì muốn nói với em?”
Nói dứt câu, cảm giác bất an lo lắng lại tràn về trong lòng Băng Hạ. mặc dù chưa biết Hạo Thiên sẽ nói gì, nhưng cái cảm giác đã và đang hiện hữu trong người cô này là thế nào đây?
“Vào trong được không?” Thiên nhìn cô, ánh mắt anh chỉ một màu xanh phẳng lặng, cô không thể kiếm tìm bất cứ cái gì ẩn giấu trong đó. Anh, khó nắm bắt hơn cô. Rất nhiều.
Cô không nói gì, theo anh vào trong.
…
“Anh uống gì?”
“Gì cũng được.”
“Ở đây chỉ có sữa thôi.” Cô lục tìm trong tủ lạnh.
“Thế cho anh nước lọc đi”
Hạo Thiên thì đời nào uống sữa chứ. Cô mỉm cười, rót một ly nước lọc và mang ra cho anh.
Đặt cốc nước xuống bàn, cô ngồi xuống đối diện anh.
“Anh nói nhanh đi. Lát lũ trẻ tỉnh giấc sẽ khó khăn đấy.”
Anh nhìn cô. Ánh mắt như trống rỗng, nhưng lại phảng phất sự xót xa vô bờ. Lo lắng, mệt mỏi, băn khoăn, miễn cưỡng. Hàng trăm cảm xúc mơ hồ chồng chất trong đôi mắt xanh lục được ngụy trang bằng lớp vỏ điềm tĩnh.
“Có chuyện gì?” Băng Hạ nghiêng đầu nhìn anh, đôi môi hơi vẽ thành nụ cười. nhưng cảm giác bất an trong lòng ngày một lớn, như chuẩn bị đè chặt lấy cô trong sự lo lắng và sợ hãi.
“Về ba mẹ em…” Anh nói khẽ.
*Thịch*
Tim trong lồng ngực cô như vừa nhói lên một cái.
“Ba mẹ em…làm sao?”
“Ba mẹ em…mất rồi đúng không?”
“Vâng..” Cô gật nhẹ đầu, đôi mắt cảnh giác.
“Năm đó em 6 tuổi?”
“Vâng.”
“Em có chắc…họ bị tai nạn máy bay chứ?”
Tim cô rung lên từng hồi, nó đập thình thịch như đang muốn nói một cái gì đó.
Nhớ lại nào…
“Bác Thiều! rốt cuộc ba mẹ cháu làm sao? họ sao có thể mất nhanh như vậy? hôm nay là sinh nhật cháu cơ mà!!!”
Băng Hạ 6 tuổi, quỳ bên xác ba mẹ phủ một tấm khăn trắng muốt, nước mắt đầm đìa loang lổ, gào khóc.
“Tai nạn máy bay…” Ông Thiều đưa tay ôm lấy mặt, bờ vai run run “Là tai nạn máy bay cô chủ ạ…”
“Rõ ràng ba mẹ cháu nói dối. họ nói sẽ về dự sinh nhật cháu, họ nói sẽ bay từ Pháp về đây trong tối nay, họ nói sẽ mua quà sinh nhật cho cháu, họ nói sẽ cùng cháu cắt bánh sinh nhật như mọi năm. Rõ ràng họ là những người hứa cuội!”
“Không đâu…cô chủ ơi….”
Nhiều tiếng khóc vang lên bên tai Hạ như một bài đồng ca đưa tiễn linh hồn. Nhưng cô bé chẳng nghe thấy được gì, cũng chẳng rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.
Chẳng thể rơi được nữa…
“Mọi người trong nhà đã nói với em như thế mà!” Hạ nhìn anh thắc mắc, trong đầu ngổn ngang biết bao là suy nghĩ bề bộn “Rõ ràng…”
“Anh đã nhờ một anh bạn của anh, đang làm Công an. Nhờ anh ấy tìm xem hơn 10 năm trước có vụ tai nạn máy bay nào không. Nếu là tai nạn máy bay, thì hẳn số người chết sẽ không ít, vì vậy chắc chắn sẽ có lại lưu lại hồ sơ và danh sách những người tử nạn năm ấy. anh nhờ anh ta, tra giùm xem, có tên ba mẹ em trong đó hay không.” Giọng Hạo Thiên đều đều, mắt anh vẫn dán vào biểu cảm trên mặt Băng Hạ.
“Rồi sao nữa?”
“Nhưng anh ta nói…10 năm trước…thậm chí còn chẳng có vụ tai nạn máy bay nào cả…”
/82
|