Đêm. Gió lạnh thổi tung rèm cửa như muốn ùa vào căn phòng duy nhất còn để mở cửa sổ trong cả khu kí túc xá nữ của Thánh Huy.
Hạ kéo tấm chăn lên ngang cổ Vy, rồi quay ra đóng cửa sổ lại. ngước nhìn lên chiếc đồng hồ kim ngắn và kim dài đã cùng nhập làm một và chỉ lên trên, cô thở dài. Sắp trở thành cú mèo đến nơi rồi, mấy đêm trước do có việc nên chưa được ngủ, giờ mọi việc tạm qua rồi, vậy mà vẫn chưa thể ngủ được là sao đây.
Ngồi xuống bên mép giường, Hạ lặng lẽ nhìn lồng ngực bên dưới tấm chăn của Vy khẽ phập phồng nhè nhẹ.
“Tớ phải làm thế nào đây? Phải làm thế nào để cậu và ba biết, tớ rất yêu hai người?”
Hàng lông mi khép lặng lẽ yên bình. Con mèo vàng nằm trong chiếc giỏ mây khẽ giật mình ngước lên, đôi mắt màu nâu vàng trong suốt sáng rực trong căn phòng tối tăm, ánh trăng từ bên ngoài dìu dịu chiếu vào khiến không khí mang màu xanh dương thăm thẳm.
“Cả đời này, tớ chẳng thể báo đáp được nổi công ơn dưỡng dục của ba” Khuôn mặt Hạ khuất ánh sáng, không rõ biểu cảm “Tớ yêu ông ấy nhiều đến nỗi, bây giờ vẫn nghĩ ông ấy còn sống, mỗi buổi tối vẫn ngồi uống trà hoa cúc trong căn nhà ấy”.
Mặt trăng hiếu kì ngó vào căn phòng.
“Tớ chẳng hiểu vì sao mình không thể khóc được” Đâu đó vang lên tiếng cười buồn “Nhưng tớ biết và nghe thấy trái tim tớ, nó nói rằng nó đau như thế nào”
“Cho nên…” Giọng nói nghèn nghẹn thầm thì vang lên trong đêm tối tĩnh mịch “Làm ơn đừng nghĩ rằng tớ đang rất sung sướng, có được không?”
Trút một tiếng thở dài nặng nề, Hạ đứng dậy, quay lưng bước ra khỏi phòng.
Đêm rồi, chẳng còn ai nữa, chỉ còn mỗi mình cô thôi. Vậy mà sao nước mắt chẳng chịu rơi ra cho nhẹ lòng.
Bỗng một bàn tay giữ cô lại. Bảo Vy đã ngồi dậy từ bao giờ, đôi mắt mở to nhìn cô, mi mắt chứa đầy nước sẵn sàng trào ra, trong đôi mắt chứa cả ánh trăng vàng mang đầy vẻ hối hận.
“Tớ xin lỗi….!” Vy bật khóc “Tớ sai rồi!”
Hạ yên lặng nhìn Vy, dòng nước mắt trong suốt dưới ánh trăng nhè nhẹ hắt vào phòng như đang lóe lên tia sáng yếu ớt.
Vy cúi gằm mặt xuống, tiếng khóc nức nở đọng lại trong màn đêm cô tịch nghe đặc sệt một cảm giác day dứt khôn nguôi.
Hạ lặng lẽ nhìn Vy, màu đen nhàn nhạt xung quanh hai người khẽ rót vào hốc mắt cô một khoảng màu đen tối tăm, khiến biểu cảm trong đôi mắt chẳng dễ mà nhìn thấy.
Cô từ từ ngồi xuống giường, nghiêng đầu nhìn Bảo Vy đang cúi mặt khóc. cô đưa tay, lạnh ngắt chạm vào má Vy và lau nước mắt.
“Nín đi” Cô cất tiếng khàn khàn như tiếng bản lề cánh cửa lâu ngày được chuyển động “Khóc thế là đủ rồi”
Vy bịt chặt miệng, tiếng khóc vẫn phát ra dai dẳng. Băng Hạ càng quan tâm cô, càng yêu thương cô, cô lại càng cảm thấy mình không đủ tư cách đón nhận. Hạ luôn dành một phần trái tim lãnh cảm của cậu ấy để yêu thương và bao bọc cô, thế mà cô lại có thể nhìn một cách phiến diện về mối quan hệ không cùng huyết thống giữa ba cô và Hạ, mà điên cuồng làm đau lòng cô bạn thân duy nhất của mình như thế.
“Nín đi nào” Bàn tay vỗ nhè nhẹ lên vai Vy “Tớ đang bắt nạt cậu đấy à?”
Vy gục đầu lên vai Hạ, nước mắt thấm đẫm vai áo Hạ nghe lành lạnh.
Sô cô la hài lòng cụp đôi mắt nâu vàng mật ong xuống, lười biếng dụi dụi vào tấm nệm ấm áp lót bên trong chiếc giỏ mây, bên cạnh Tiểu Bảo.
“Chị em sinh đôi, chị em như hoa, tương thân tương ái không rời xa”
[Trích Anh trai em gái – Tào Đình]
….
Biệt thự nhà họ Vương có cánh cổng sơn màu trắng.
“Bà nội!” Cánh cửa bật mở, Hàn Phong tươi cười với bà lão đang ngồi trong phòng tỉ mỉ đan len.
Căn phòng có màu chủ đạo là màu nâu sậm, thứ chiếm diện tích lớn nhất là chiếc kệ sách bóng loáng. Trên chiếc sofa màu nâu sậm, một bà lão đội chiếc mũ len đan tay cầu kì, đeo chiếc kính lão trễ xuống mũi, đôi mắt nheo nheo lại, vắt chân ngồi đan một chiếc khăn len sọc đen trắng. Căn phòng có vẻ ấm cúng thậm chí ngột ngạt, khi cánh cửa nào cũng khép kín và phủ lên một tấm rèm cũng màu nâu như hầu hết đồ đạc trong căn phòng.
“Bà lại đan gì thế?” Phong bước đến, ngồi xuống trước mặt bà.
“Khăn” Bà cười “Bao nhiêu cái khăn bà đan tặng cháu và Yến, chẳng đứa nào quàng cả, chê bà đan xấu à?”
“Không ạ” Phong cao giọng đính chính “Khăn bà đan đẹp nhất”
“Thôi đừng có nịnh ta, ta lại chẳng biết tỏng cái miệng lẻo mép của cháu” Bà lão tủm tỉm cười, tay đánh yêu đứa cháu trai.
Bà Lão phu nhân nhà họ Vương, mẹ của Vương Khôi (tình hình là cái trí nhớ ngắn hạn của Sher, đã quên mất mấy chap đầu đặt tên cho ba Hàn Phong là gì rồi T.T Nên giờ mạo muội đổi là Vương Khôi, mong mn tha thứ T.T) trong quá khứ là một người đàn bà không quá xinh đẹp và quyến rũ nhưng bù lại rất thông minh và sắc sảo. tập đoàn Vương thị những ngày chập chững những bước đi non nớt, Lão phu nhân cũng góp không ít công sức dìu dắt nó ngày một lớn mạnh. nếu bớt chút thời gian đi hỏi một số nhà lãnh đạo lớn tuổi của những tập đoàn đã tồn tại lâu năm, sẽ chẳng có ai là không biết hoặc chưa từng nghe đến tên của Vương lão phu nhân – Nguyễn Tuyết Hoa. Chưa đủ kinh hoàng để có thể trở thành cơn ác mộng, thế nhưng nếu nói về trí thông minh nhạy bén và khả năng tính toán như thần thì ai cũng phải thầm ngưỡng mộ. bộ óc thiên tài đến giờ vẫn còn là bằng chứng hùng hồn khi nay đã quá 70, Lão phu nhân Tuyết Hoa hãy còn minh mẫn và nhạy bén lắm.
Móc một mũi len, bà nội khẽ liếc nhìn Hàn Phong đang chăm chú đọc một cuốn sách có cái bìa xam xám.
“Cháu có bạn gái chưa?”
Câu hỏi làm Phong giật bắn mình, anh ngây ngô hỏi lại “Bà nói gì ạ?”
“Ta hỏi cháu có bạn gái chưa?”
“Chưa” Phong làm bộ nhăn mặt “Bà nội hôm nào cũng hỏi mấy câu ấy là sao?”
“Là ta thèm chắt chứ sao?” Bà nội Phong mỉm cười. nụ cười phúc hậu như Bồ Tát giáng thế.
“Cháu ế rồi, chẳng em nào thèm lấy đâu”
“Vớ vẩn” Bà Tuyết Hoa nguýt anh “Con gái thì thiếu gì, lấy đâu chẳng được vợ. Ông Sa Huỳnh, bạn làm ăn của ba cháu có đứa con gái cũng khá xinh, để ta bảo với nó cho cháu đi xem mặt thử.”
“Thôi thôi bà ơi!” Phong cuống quýt đặt quyển sách xuống “Cháu chẳng dám đụng tới con gái nhà lành đâu. Bà cho cháu xin hai chữ bình yên!”
“Không dám đụng tới con gái nhà lành? Thế cháu định rước về ta một đứa cháu dâu ăn chơi đua đòi à?”
“Không” Phong nhăn mặt “Ý cháu là chẳng dám đụng đến mấy vị tiểu thư đài các, thấy con sâu là run bắn người ấy đâu”
“Người ta là tiểu thư lá ngọc cành vàng, phải yểu điệu thục nữ chút chứ.” Bà Tuyết Hoa đẩy gọng kính “Người ta chăm chỉ dễ thương, ai như con em gái cháu đâu”
“Bà đừng nhắc đến nó, lấy phải vợ như nó thà cháu tự tử còn dễ chịu hơn” Phong làm bộ chán nản.
Bà nội anh tủm tỉm cười “Thế cháu đã có tình ý với con nhà ai chưa? Nói thật bà nghe”
Phong phì cười. “Cháu nói bà không được nói cho ai nghe nhé?”
“Được rồi, bà hứa!” Bà Tuyết Hoa gật đầu lia lịa, mong ngóng được nghe thông tin về cô cháu dâu tương lai.
“Cô ấy là….”
…..
*Cạch*
Băng Hạ giật mình ngước lên, Hàn Phong đã đứng trước mặt cô từ bao giờ, đặt xuống cạnh đống sách của cô một lon nước Coca còn lạnh ngắt, mỉm cười sáng lóa như tia nắng ấm áp giữa mùa đông lạnh giá.
“Học nhiều quá không tốt đâu. Uống chút nước đi”
“Cảm ơn” Hạ mỉm cười như không, môi như mím lại, trả lời khách sáo rồi chăm chú đọc sách tiếp.
Thư viện hôm nay vắng người, Phong chậm rãi lê bước chân đến từng chiếc kệ sách, chọn khá lâu cho mình một cuốn sách, sau đó ngồi xuống đối diện Hạ.
Anh làm bộ như không màng đến cô, nhưng chốc chốc lại ngước lên nhìn cô rồi mỉm cười kín đáo.
*Tinh tinh*
Chiếc điện thoại đặt bên cạnh Hạ khẽ rung, màn hình bật sáng hiển thị tin nhắn mới.
Tin nhắn chúc một ngày mới tốt lành, kèm theo một icon hình trái tim từ một số điện thoại quen thuộc.
Cô mỉm cười tươi tắn, cẩn thận trả lời lại.
Biểu cảm đó không thể qua được mắt Hàn Phong, anh cúi xuống đọc sách như chưa nhìn thấy gì, nhưng trong lòng gợn lên sự khó chịu.
Anh đang ghen ư? Phải rồi, cho dù có là bạn, cô cũng vẫn đưa cho anh một nụ cười gượng gạo và khách sáo như thế.
Đến bao giờ, nụ cười chân thành, trong sáng và tự nhiên ấy, cô mới vui vẻ trao cho anh?
…
Qua gần 30 phút đọc sách, cuối cùng Hạ cũng gập cuốn sách lại và đem đi cất từng cuốn một. Phong cũng vội vàng đứng dậy theo cô.
“Anh không đọc nữa à?”
“À ờ…anh đọc xong rồi!”
Hạ quay sang nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ, tuy nhiên khuôn mặt cũng không quá ngạc nhiên. Anh hơn cô những 8 tuổi, xưng anh cũng đâu có gì lạ, nếu không muốn nói là quá hợp lý. Chỉ là do cô ngang ngạnh nên mới không chịu gọi, chứ cả ngôi trường Thánh Huy này, chẳng thiếu những người tình nguyện gọi anh ta bằng anh một cách ngọt xớt.
“Băng Hạ”
“Tôi nghe?”
“Anh có thể nhờ em một việc được chứ?”
“Việc gì?”
“Em có thể vì anh mà đồng ý không?”
“Thì tôi cũng phải biết là chuyện gì mới đồng ý được chứ” Cô nhướn mày.
Cất cuốn sách cuối cùng lên kệ, Phong quay sang nhìn cô vẫn đang chậm rãi lật từng cái bìa. Anh bối rối gãi đầu trước vẻ bình thản của Hạ.
“Bà tôi là một người rất yêu thích Violin. Bà rất thích nghe nhạc Vĩ Cầm, tuy nhiên chưa một người nghệ sĩ Violin nào có thể làm vừa lòng bà. Em có thể giúp tôi đến chơi đàn cho bà tôi nghe chứ?”
“Chơi đàn?” Hạ hỏi lại “Để làm gì?”
“Chẳng để làm gì cả” Anh bối rối “À…cũng có. Anh muốn báo đáp lại những tình cảm với Violin mà bà đã truyền cho anh”
Perfect! Nói dối trơn tru!
Hạ nhìn anh, chớp chớp mắt lạ lẫm.
“Nghệ sĩ còn không thể làm vừa lòng, sao tôi làm được.”
“Được chứ!” Anh cao giọng hào hứng.
“Sao anh biết được?”
“Ờ thì…anh thấy em chơi đàn rất hay, rất riêng!”
“Hay và riêng không đủ để khiến cho những người cao tuổi hài lòng đâu” Cô nhẹ nhàng giải thích.
“Chưa thử làm sao mà biết” Anh nháy mắt “Làm ơn giúp anh được không? Sẽ chẳng tốn bao nhiêu công sức đâu mà!”
Phong khẩn khoản thỉnh cầu, Hạ thở dài, cất cuốn sách cuối cùng về đúng vị trí của nó, nhướn mày nhìn anh.
“Kết quả tôi không dám nói trước đâu đấy”
“Vậy là em đã đồng ý đúng không?” Phong mừng rỡ.
Thật là giống trẻ con. Suy nghĩ đó thoáng vụt qua mắt Hạ rồi tắt ngấm.
“Để tôi suy nghĩ.”
Câu nói nửa vời của Hạ không làm Phong cảm thấy thất vọng, anh hào hứng cảm ơn Hạ rối rít, sau đó cùng cô bước lên lớp.
Nắng nhạt!
Hạ kéo tấm chăn lên ngang cổ Vy, rồi quay ra đóng cửa sổ lại. ngước nhìn lên chiếc đồng hồ kim ngắn và kim dài đã cùng nhập làm một và chỉ lên trên, cô thở dài. Sắp trở thành cú mèo đến nơi rồi, mấy đêm trước do có việc nên chưa được ngủ, giờ mọi việc tạm qua rồi, vậy mà vẫn chưa thể ngủ được là sao đây.
Ngồi xuống bên mép giường, Hạ lặng lẽ nhìn lồng ngực bên dưới tấm chăn của Vy khẽ phập phồng nhè nhẹ.
“Tớ phải làm thế nào đây? Phải làm thế nào để cậu và ba biết, tớ rất yêu hai người?”
Hàng lông mi khép lặng lẽ yên bình. Con mèo vàng nằm trong chiếc giỏ mây khẽ giật mình ngước lên, đôi mắt màu nâu vàng trong suốt sáng rực trong căn phòng tối tăm, ánh trăng từ bên ngoài dìu dịu chiếu vào khiến không khí mang màu xanh dương thăm thẳm.
“Cả đời này, tớ chẳng thể báo đáp được nổi công ơn dưỡng dục của ba” Khuôn mặt Hạ khuất ánh sáng, không rõ biểu cảm “Tớ yêu ông ấy nhiều đến nỗi, bây giờ vẫn nghĩ ông ấy còn sống, mỗi buổi tối vẫn ngồi uống trà hoa cúc trong căn nhà ấy”.
Mặt trăng hiếu kì ngó vào căn phòng.
“Tớ chẳng hiểu vì sao mình không thể khóc được” Đâu đó vang lên tiếng cười buồn “Nhưng tớ biết và nghe thấy trái tim tớ, nó nói rằng nó đau như thế nào”
“Cho nên…” Giọng nói nghèn nghẹn thầm thì vang lên trong đêm tối tĩnh mịch “Làm ơn đừng nghĩ rằng tớ đang rất sung sướng, có được không?”
Trút một tiếng thở dài nặng nề, Hạ đứng dậy, quay lưng bước ra khỏi phòng.
Đêm rồi, chẳng còn ai nữa, chỉ còn mỗi mình cô thôi. Vậy mà sao nước mắt chẳng chịu rơi ra cho nhẹ lòng.
Bỗng một bàn tay giữ cô lại. Bảo Vy đã ngồi dậy từ bao giờ, đôi mắt mở to nhìn cô, mi mắt chứa đầy nước sẵn sàng trào ra, trong đôi mắt chứa cả ánh trăng vàng mang đầy vẻ hối hận.
“Tớ xin lỗi….!” Vy bật khóc “Tớ sai rồi!”
Hạ yên lặng nhìn Vy, dòng nước mắt trong suốt dưới ánh trăng nhè nhẹ hắt vào phòng như đang lóe lên tia sáng yếu ớt.
Vy cúi gằm mặt xuống, tiếng khóc nức nở đọng lại trong màn đêm cô tịch nghe đặc sệt một cảm giác day dứt khôn nguôi.
Hạ lặng lẽ nhìn Vy, màu đen nhàn nhạt xung quanh hai người khẽ rót vào hốc mắt cô một khoảng màu đen tối tăm, khiến biểu cảm trong đôi mắt chẳng dễ mà nhìn thấy.
Cô từ từ ngồi xuống giường, nghiêng đầu nhìn Bảo Vy đang cúi mặt khóc. cô đưa tay, lạnh ngắt chạm vào má Vy và lau nước mắt.
“Nín đi” Cô cất tiếng khàn khàn như tiếng bản lề cánh cửa lâu ngày được chuyển động “Khóc thế là đủ rồi”
Vy bịt chặt miệng, tiếng khóc vẫn phát ra dai dẳng. Băng Hạ càng quan tâm cô, càng yêu thương cô, cô lại càng cảm thấy mình không đủ tư cách đón nhận. Hạ luôn dành một phần trái tim lãnh cảm của cậu ấy để yêu thương và bao bọc cô, thế mà cô lại có thể nhìn một cách phiến diện về mối quan hệ không cùng huyết thống giữa ba cô và Hạ, mà điên cuồng làm đau lòng cô bạn thân duy nhất của mình như thế.
“Nín đi nào” Bàn tay vỗ nhè nhẹ lên vai Vy “Tớ đang bắt nạt cậu đấy à?”
Vy gục đầu lên vai Hạ, nước mắt thấm đẫm vai áo Hạ nghe lành lạnh.
Sô cô la hài lòng cụp đôi mắt nâu vàng mật ong xuống, lười biếng dụi dụi vào tấm nệm ấm áp lót bên trong chiếc giỏ mây, bên cạnh Tiểu Bảo.
“Chị em sinh đôi, chị em như hoa, tương thân tương ái không rời xa”
[Trích Anh trai em gái – Tào Đình]
….
Biệt thự nhà họ Vương có cánh cổng sơn màu trắng.
“Bà nội!” Cánh cửa bật mở, Hàn Phong tươi cười với bà lão đang ngồi trong phòng tỉ mỉ đan len.
Căn phòng có màu chủ đạo là màu nâu sậm, thứ chiếm diện tích lớn nhất là chiếc kệ sách bóng loáng. Trên chiếc sofa màu nâu sậm, một bà lão đội chiếc mũ len đan tay cầu kì, đeo chiếc kính lão trễ xuống mũi, đôi mắt nheo nheo lại, vắt chân ngồi đan một chiếc khăn len sọc đen trắng. Căn phòng có vẻ ấm cúng thậm chí ngột ngạt, khi cánh cửa nào cũng khép kín và phủ lên một tấm rèm cũng màu nâu như hầu hết đồ đạc trong căn phòng.
“Bà lại đan gì thế?” Phong bước đến, ngồi xuống trước mặt bà.
“Khăn” Bà cười “Bao nhiêu cái khăn bà đan tặng cháu và Yến, chẳng đứa nào quàng cả, chê bà đan xấu à?”
“Không ạ” Phong cao giọng đính chính “Khăn bà đan đẹp nhất”
“Thôi đừng có nịnh ta, ta lại chẳng biết tỏng cái miệng lẻo mép của cháu” Bà lão tủm tỉm cười, tay đánh yêu đứa cháu trai.
Bà Lão phu nhân nhà họ Vương, mẹ của Vương Khôi (tình hình là cái trí nhớ ngắn hạn của Sher, đã quên mất mấy chap đầu đặt tên cho ba Hàn Phong là gì rồi T.T Nên giờ mạo muội đổi là Vương Khôi, mong mn tha thứ T.T) trong quá khứ là một người đàn bà không quá xinh đẹp và quyến rũ nhưng bù lại rất thông minh và sắc sảo. tập đoàn Vương thị những ngày chập chững những bước đi non nớt, Lão phu nhân cũng góp không ít công sức dìu dắt nó ngày một lớn mạnh. nếu bớt chút thời gian đi hỏi một số nhà lãnh đạo lớn tuổi của những tập đoàn đã tồn tại lâu năm, sẽ chẳng có ai là không biết hoặc chưa từng nghe đến tên của Vương lão phu nhân – Nguyễn Tuyết Hoa. Chưa đủ kinh hoàng để có thể trở thành cơn ác mộng, thế nhưng nếu nói về trí thông minh nhạy bén và khả năng tính toán như thần thì ai cũng phải thầm ngưỡng mộ. bộ óc thiên tài đến giờ vẫn còn là bằng chứng hùng hồn khi nay đã quá 70, Lão phu nhân Tuyết Hoa hãy còn minh mẫn và nhạy bén lắm.
Móc một mũi len, bà nội khẽ liếc nhìn Hàn Phong đang chăm chú đọc một cuốn sách có cái bìa xam xám.
“Cháu có bạn gái chưa?”
Câu hỏi làm Phong giật bắn mình, anh ngây ngô hỏi lại “Bà nói gì ạ?”
“Ta hỏi cháu có bạn gái chưa?”
“Chưa” Phong làm bộ nhăn mặt “Bà nội hôm nào cũng hỏi mấy câu ấy là sao?”
“Là ta thèm chắt chứ sao?” Bà nội Phong mỉm cười. nụ cười phúc hậu như Bồ Tát giáng thế.
“Cháu ế rồi, chẳng em nào thèm lấy đâu”
“Vớ vẩn” Bà Tuyết Hoa nguýt anh “Con gái thì thiếu gì, lấy đâu chẳng được vợ. Ông Sa Huỳnh, bạn làm ăn của ba cháu có đứa con gái cũng khá xinh, để ta bảo với nó cho cháu đi xem mặt thử.”
“Thôi thôi bà ơi!” Phong cuống quýt đặt quyển sách xuống “Cháu chẳng dám đụng tới con gái nhà lành đâu. Bà cho cháu xin hai chữ bình yên!”
“Không dám đụng tới con gái nhà lành? Thế cháu định rước về ta một đứa cháu dâu ăn chơi đua đòi à?”
“Không” Phong nhăn mặt “Ý cháu là chẳng dám đụng đến mấy vị tiểu thư đài các, thấy con sâu là run bắn người ấy đâu”
“Người ta là tiểu thư lá ngọc cành vàng, phải yểu điệu thục nữ chút chứ.” Bà Tuyết Hoa đẩy gọng kính “Người ta chăm chỉ dễ thương, ai như con em gái cháu đâu”
“Bà đừng nhắc đến nó, lấy phải vợ như nó thà cháu tự tử còn dễ chịu hơn” Phong làm bộ chán nản.
Bà nội anh tủm tỉm cười “Thế cháu đã có tình ý với con nhà ai chưa? Nói thật bà nghe”
Phong phì cười. “Cháu nói bà không được nói cho ai nghe nhé?”
“Được rồi, bà hứa!” Bà Tuyết Hoa gật đầu lia lịa, mong ngóng được nghe thông tin về cô cháu dâu tương lai.
“Cô ấy là….”
…..
*Cạch*
Băng Hạ giật mình ngước lên, Hàn Phong đã đứng trước mặt cô từ bao giờ, đặt xuống cạnh đống sách của cô một lon nước Coca còn lạnh ngắt, mỉm cười sáng lóa như tia nắng ấm áp giữa mùa đông lạnh giá.
“Học nhiều quá không tốt đâu. Uống chút nước đi”
“Cảm ơn” Hạ mỉm cười như không, môi như mím lại, trả lời khách sáo rồi chăm chú đọc sách tiếp.
Thư viện hôm nay vắng người, Phong chậm rãi lê bước chân đến từng chiếc kệ sách, chọn khá lâu cho mình một cuốn sách, sau đó ngồi xuống đối diện Hạ.
Anh làm bộ như không màng đến cô, nhưng chốc chốc lại ngước lên nhìn cô rồi mỉm cười kín đáo.
*Tinh tinh*
Chiếc điện thoại đặt bên cạnh Hạ khẽ rung, màn hình bật sáng hiển thị tin nhắn mới.
Tin nhắn chúc một ngày mới tốt lành, kèm theo một icon hình trái tim từ một số điện thoại quen thuộc.
Cô mỉm cười tươi tắn, cẩn thận trả lời lại.
Biểu cảm đó không thể qua được mắt Hàn Phong, anh cúi xuống đọc sách như chưa nhìn thấy gì, nhưng trong lòng gợn lên sự khó chịu.
Anh đang ghen ư? Phải rồi, cho dù có là bạn, cô cũng vẫn đưa cho anh một nụ cười gượng gạo và khách sáo như thế.
Đến bao giờ, nụ cười chân thành, trong sáng và tự nhiên ấy, cô mới vui vẻ trao cho anh?
…
Qua gần 30 phút đọc sách, cuối cùng Hạ cũng gập cuốn sách lại và đem đi cất từng cuốn một. Phong cũng vội vàng đứng dậy theo cô.
“Anh không đọc nữa à?”
“À ờ…anh đọc xong rồi!”
Hạ quay sang nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ, tuy nhiên khuôn mặt cũng không quá ngạc nhiên. Anh hơn cô những 8 tuổi, xưng anh cũng đâu có gì lạ, nếu không muốn nói là quá hợp lý. Chỉ là do cô ngang ngạnh nên mới không chịu gọi, chứ cả ngôi trường Thánh Huy này, chẳng thiếu những người tình nguyện gọi anh ta bằng anh một cách ngọt xớt.
“Băng Hạ”
“Tôi nghe?”
“Anh có thể nhờ em một việc được chứ?”
“Việc gì?”
“Em có thể vì anh mà đồng ý không?”
“Thì tôi cũng phải biết là chuyện gì mới đồng ý được chứ” Cô nhướn mày.
Cất cuốn sách cuối cùng lên kệ, Phong quay sang nhìn cô vẫn đang chậm rãi lật từng cái bìa. Anh bối rối gãi đầu trước vẻ bình thản của Hạ.
“Bà tôi là một người rất yêu thích Violin. Bà rất thích nghe nhạc Vĩ Cầm, tuy nhiên chưa một người nghệ sĩ Violin nào có thể làm vừa lòng bà. Em có thể giúp tôi đến chơi đàn cho bà tôi nghe chứ?”
“Chơi đàn?” Hạ hỏi lại “Để làm gì?”
“Chẳng để làm gì cả” Anh bối rối “À…cũng có. Anh muốn báo đáp lại những tình cảm với Violin mà bà đã truyền cho anh”
Perfect! Nói dối trơn tru!
Hạ nhìn anh, chớp chớp mắt lạ lẫm.
“Nghệ sĩ còn không thể làm vừa lòng, sao tôi làm được.”
“Được chứ!” Anh cao giọng hào hứng.
“Sao anh biết được?”
“Ờ thì…anh thấy em chơi đàn rất hay, rất riêng!”
“Hay và riêng không đủ để khiến cho những người cao tuổi hài lòng đâu” Cô nhẹ nhàng giải thích.
“Chưa thử làm sao mà biết” Anh nháy mắt “Làm ơn giúp anh được không? Sẽ chẳng tốn bao nhiêu công sức đâu mà!”
Phong khẩn khoản thỉnh cầu, Hạ thở dài, cất cuốn sách cuối cùng về đúng vị trí của nó, nhướn mày nhìn anh.
“Kết quả tôi không dám nói trước đâu đấy”
“Vậy là em đã đồng ý đúng không?” Phong mừng rỡ.
Thật là giống trẻ con. Suy nghĩ đó thoáng vụt qua mắt Hạ rồi tắt ngấm.
“Để tôi suy nghĩ.”
Câu nói nửa vời của Hạ không làm Phong cảm thấy thất vọng, anh hào hứng cảm ơn Hạ rối rít, sau đó cùng cô bước lên lớp.
Nắng nhạt!
/82
|