Tuyệt sắc bài phi

Chương 6: Hồ Mạc Sầu? Phủ Đoan vương?!

/7


Chương 6: Hồ Mạc Sầu? Phủ Đoan vương?!

Tôi phản ứng theo bản năng sờ sờ dưới cằm, khốn kiếp, làm gì có nước miếng!"Sắc lang đáng chết."Tôi không nể nang gì mà trừng anh ta, xách túi du lịch lên, đi theo tiểu cô nương rời đi.

Dọc theo đường mòn, xuyên qua một mảnh rừng đào nhỏ liền nhìn thấy một loạt đình viện tĩnh mịch ở bên trong. Toàn bộ đều là kiến trúc thời xưa, cột trụ  xà nhà đều được tràm khắc, so với đình viện cổ đại nhìn thấy trong TV còn tinh xảo hơn rất nhiều.

"Cái đó."Tôi không nhịn được hỏi tiểu cô nương đi ở phía trước."Xin hỏi, nơi này vẫn là hồ Mạc Sầu chứ?" Tôi nhớ lúc đi vào vốn không nhìn thấy loạt kiến trúc có quy mô lớn như vậy mà.

"Đúng vậy, cái hồ mà cô nương vừa nhìn thấy chính là hồ Mạc Sầu."
Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, vẫn may, tôi rơi xuống nước cũng không trôi xa lắm, vẫn còn ở hồ Mạc Sầu.

"Cái đó, xin hỏi, trời nóng như vậy, các người mặc nhiều quần áo như vậy không nóng sao? Còn nữa, xin hỏi, các người là nhân viên công tác ở nơi này sao?" Ngày trước đi qua Tông thành ở Hàng Châu, bên trong đó cũng có một nhóm nhân viên công tác  chuyên môn mặc trang phục cổ đại đến tiếp đón hành khách.

"Nhân viên công tác?" Tiểu cô nương quay đầu nhìn tôi đầy kỳ quái, rồi có chút ngượng ngùng quay đầu đi, cười nói."Nô tỳ không hiểu ý của cô nương."

Sặc, còn tự xưng là nô tỳ, quá chuyên nghiệp rồi đó."Vậy các người là người nơi nào, kỳ lạ quá?"

"Tiểu thư đến phủ Đoan vương, lại không biết chúng tôi là người nơi nào sao?" Tiểu cô nương quay đầu nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.

"Phủ, phủ Đoan vương?" Tôi lắp bắp kinh hãi."Nơi này không phải là hồ Mạc sầu ư, làm sao lại biến thành phủ Đoan vương vậy?"

Tiểu cô nương cuối cùng cũng không nhịn được nữa dừng bước lại."Hồ Mạc Sầu là một hồ nằm bên trong phủ Đoan Vương, tiểu thư không biết sao?Hai vị đại nhân mà người vừa gặp mặt chính là Đoan vương gia và tam công tử của Phượng gia, tiểu thư cũng không phải là không biết đó chứ?"

Tam công tử của Phượng gia? Tên đại sắc lang đó?!

Đoan vương gia? Tuyệt sắc mỹ nam đó?!

Tôi nghĩ lúc đó tôi đã kinh ngạc đến mức há to miệng, đủ để nhét vào một quả trứng gà rồi, do dự một chút, hỏi:"Cô, xác định, cô không phải đang đóng kịch?"

Tiểu cô nương sắc mặt nghiêm nghị lại, nói:"Phủ Đoan vương, không phải là đoàn kịch."

"À, phải phải phải !" Tôi luôn miệng đáp lại, đầu óc trống rỗng đi về phía trước vài bước, rồi lập tức lấy lại tinh thần,  nghĩ đến một khả năng mơ hồ:"Chẳng lẽ, mình xuyên qua rồi?!"Cái đó, tôi muốn hỏi một chút, bây giờ là triều đại nào vậy?"

"Năm nay là năm hai mươi ba Thiên Phượng, nơi này là Vọng quốc Tây quốc, đương kim Thánh Thượng hiệu Vọng Nguyệt, nhân xưng Vọng Đế."Tiểu cô nương kinh bỉ liếc nhìn tôi, hiên nhiên xem tôi là dã nhân (người rừng) vừa từ trên núi xuống. Nàng ta một hơi kể rõ lại toàn bộ tình hình, đại khái là sợ tôi lại hỏi từng câu một, phiền phức.

"Ừm, tôi hiểu rôi. Cảm ơn đã nói cho tôi biết."Tôi nho nhã đáp lại một câu. Tiểu cô nương cũng không hỏi thêm gì nữa, liếc nhìn tôi, nói"Đi thôi", rồi quay người đi luôn.

Quả nhiên tôi đã xuyên qua rồi!

Vọng quốc, trời ạ! Thần linh hãy nói cho con biết đây cái triều đại nào, là cái xó xỉnh nào vậy!

Làm thế nào đây, tôi còn có thể quay trở về được không đây? Máy tính của tôi, trò chơi của tôi, hôm qua mới tải về một trò chơi tình yêu, mới cài xong còn chưa bắt đầu chơi nữa! Còn có Từ Băng, anh ấy không tìm thấy tôi nhất định sẽ lo lắng chứ? Còn cha mẹ anh em tôi ở quê nhà nữa. . . . . . .

"Cô nương, xin đi nhanh một chút." Tiểu cô nương thấy tôi dừng bước liền quay người lại thúc giục tôi.

Tôi bỗng dưng nhớ đến lời Đoan vương gia đó vừa nói, để tôi tắm gội thay y phục khô rồi đưa tôi đi. Trời ạ, tôi không thân không thích tôi biết đi đâu đây? Trong túi du lịch vẫn còn năm trăm vạn tiền mặt, không biết quốc gia này có thu nhận nhân dân tệ không đây? Nếu không, tôi ra bên ngoài chỉ có nước chết đói ở trên đường thôi à. . . . . .

Làm sao bây giờ?!

"Cô nương ____"Tiểu cô nương lại quay người lại lần nữa, có chút không kiên nhẫn thúc giục tôi.

"Tôi___" Tôi nhìn nhìn nàng ta, đã không làm thì thôi mà nếu làm rồi thì phải làm đến cùng, muốn sống một cách tốt đẹp tôi phải dùng một chiêu mà mọi người khá là quen thuộc, thân người bỗng lệch, vô lực ngã xuống đất, tôi té xỉu rồi.

______Khốn kiếp, lúc ngã không nhìn rõ, đụng phải tảng đá rồi. Cứng quá đi, đau chết tôi mất.


"Cô nương, cô nương!" Tôi nghe thấy tiếng bước chân của tiểu nha đầu. Nàng ta chạy đến ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, cầm lấy cánh tay tôi đẩy đẩy, tôi đương nhiên phớt lờ nàng ta, nhắm chặt hai mắt giả bộ bất tỉnh rồi.

"Vương gia! Phượng công tử!"

Tiểu nha đầu hình như đứng lên, nghe giọng nói hình như là Phượng Kính Dạ và soái ca vương gia đều đến rồi. Tiếp theo, soái ca vương gia chắc sẽ đến đặt nhẹ tay lên trán tôi, sau đó lo lắng nói, không phải là bị cảm lạnh rồi chứ? sau đó bế tôi lên. . . . . .

Đang trong lúc YY, quả nhiên thân người bỗng nhẹ, tôi bị bế bổng lên, một mùi hương hoa cúc xông vào mũi. Tôi choáng, sao lại là cái tên đại sắc lang đó.

(YY: Tự sướng đó)

Bỏ đi, vì đại kế sinh tồn của tôi, đành để hắn chiếm chút tiện nghi vậy! Lần khác bà cô nhất định sẽ đòi lại gấp đôi!

/7

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status