-Thiên Hữu quân doanh-
Cổ tay Tần nguyên soái đương nhiên không bị phế bỏ. Sau khi Đông Phương Ngọc giải độc, băng bó xong, nàng cho Tần Tĩnh uống thêm một chén thuốc rồi liền đi nghỉ ngơi. Chỉ khổ Mộ Dung Lạc Cẩn và các tướng quân, từ lúc ấy đến sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ trong lòng lo lắng đề phòng, cơ hồ không thể chợp mắt.
Đến sáng hôm sau, Tần nguyên soái từ từ tỉnh dậy. Thấy nguyên soái sắc mặt tuy còn tái nhợt nhưng tinh thần rất tốt, mọi người mới yên lòng. Ngự y Vương Bình đến bắt mạch xong, xác định Tần nguyên soái không sao nữa, cảm thấy thần kỳ, liền nói cái gì mà muốn cầu kiến Đông Phương Ngọc, muốn nhìn xem rốt cuộc cao nhân này trông như thế nào. Các tướng quân tuy không vội vã như ngự y nhưng đối với vị quân sư đã giải độc cho nguyên soái này cũng có chút tò mò, rối rít hỏi Mộ Dung Lạc Cẩn, khiến cho đệ nhất công tử bận rộn một phen.
Cuối cùng, đích thân Tần nguyên soái lên tiếng giải vây: “Độc trong người ta đã giải được, không còn gì trở ngại nữa, không cần phải tĩnh dưỡng thêm. Chi bằng đêm nay, ta triệu tập mọi người tới nghị sự. Gọi cả Đông Phương tiểu huynh đệ đến ra mắt mọi người một chút. Lạc Cẩn, ngươi thấy thế nào?”
“Lạc Cẩn không có ý kiến khác.”
“Được. Nếu đã tính như vậy, ngươi đi bố trí đi.”
Thật ra cái gọi là bố trí, chẳng qua chỉ là để bảo đảm Đông Phương Ngọc nhất định sẽ đến. Dù sao, vốn dĩ các tướng quân đều ở gần đó, ngoại trừ lúc luyện binh, tuần tra bên ngoài thì mỗi khi cần nghị sự, họ đều nhanh chóng có mặt. Chỉ riêng Đông Phương Ngọc lấy cớ bị trọng thương, sau khi giải độc xong thì ở lì trong lều, cự tuyệt gặp mọi người. Hơn nữa, có Mộ Dung Lạc Cẩn làm chứng rằng nàng quả thật bị nội thương không nhẹ, trên cánh tay cũng bị thương nên mọi người cũng không dám quấy rầy.
Ngày hôm qua, giải độc vừa xong thì Đông Phương Ngọc lại trở về ngủ. Lần này, triệu tập mọi người nghị sự, không biết có thể mời vị quân sư lười nhác này hay không.
Mộ Dung Lạc Cẩn nghĩ đến đây, bất giác cười. Vẫn là nên phái thuộc hạ đi mời trước, nếu không được nữa thì tự mình sẽ đi vậy.
Mạc Ly đứng ở ngoài lều của Đông Phương Ngọc, hỏi to: “Dư quân sư, ta là Mạc Ly, do Lạc Cẩn thiếu gia phái đến, có việc xin cầu kiến quân sư.”
“Vào đi.” Vẫn là chất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy.
Mạc Ly thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận vén rèm từ từ đi vào, trong lòng dè dặt sợ hãi, có khi nào sẽ bị quân sư đánh lén hay không.
Đông Phương Ngọc nhìn dáng vẻ cẩn thận sợ sệt của Mạc Ly, không nhịn được mà cười trong bụng. Sau khi nàng đến quân doanh, có cơ duyên gặp được Mộ Dung Lạc Cẩn, được hắn đãi ngộ tốt, nàng liền cố ý xin một cái lều cỏ nho nhỏ dành cho một người. Tuy lý do là trong lúc dưỡng thương, không muốn bị quấy rầy nhưng thật ra, nàng muốn dùng để chế dược liệu, trong đó có cả độc dược, sợ không cẩn thận sẽ đả thương người khác nên không tiện ở chung lều với ai. Thấy yêu cầu hợp tình hợp lý, Mộ Dung Lạc Cẩn đồng ý.
Mấy ngày trước, mọi chuyện vẫn bình an vô sự. Ngoại trừ lúc một quân y nào đó đến trước lều xin thuốc thì Đông Phương Ngọc, một người cũng chưa gặp.
Sáng hôm qua, sau khi giải độc cho Tần nguyên soái xong thì hết người này đến người khác tới tìm nàng. Tạ Lưu Phong và Ngụy Bân tới trước, đứng ở bên ngoài xin cầu kiến, bị Đông Phương Ngọc từ chối thẳng thừng nhưng cũng không nói gì thêm mà đi về. Tướng quân Triệu Tử Tề vốn tính tình nóng nảy, vừa nghe tin cả hai người kia đều bị cự tuyệt, cảm thấy bất bình, luyện binh xong liền chạy tới la hét: “Ta ghét nhất là loại thầy thuốc lang thang tự cho mình thanh cao này” (dù mới đây chính hắn cũng đã từng khen ngợi tài năng của Đông Phương). Đằng đằng sát khí, hắn xốc mành đi vào.
Đông Phương Ngọc đối với loại lều trại trong quân doanh này có chút bất mãn. Mặc kệ là cổ đại hay hiện đại, nàng đều thích có không gian riêng tư của riêng mình. Thế nhưng, với cái kiểu lều này, dù đã cố tình làm rèm thật dày thì chẳng qua cũng chỉ giống một mảnh vải treo trước cửa, người khác muốn vào thì vào. Nàng vốn không thích có người ở gần nên ngay cả binh lính ngoài cửa cũng không giữ lại. Nhưng mà cái lều trại này, vẫn khiến nàng không cảm thấy thoải mái.
Tạ Lưu Phong và Ngụy Bân vừa đi, Đông Phương Ngọc tiếp tục chế thuốc, đang lúc cảm thán rằng thời điểm này chính là thời điểm rất tốt để luyện dược thì có người lỗ mãng xông đến, hình như còn là tướng quân.
Căn cứ vào nguyên tắc “Giết một người để răn trăm người” của mình, Đông Phương Ngọc giơ tay một cái, thưởng cho Triệu Tử Tề một chút phấn ngứa. Loại phấn ngứa này có hiệu quả cực kì tốt, vượt xa các loại dược thông thường, phải dùng nó nàng cũng có chút tiếc của.
Sau khi vờ lỡ tay xong, nàng lạnh nhạt, nói: “Tại hạ đang nghiên cứu chế tạo một ít thuốc, để tránh không cẩn thận bị ngộ thương, mời tướng quân về cho.”
“Ngươi!..”
Bị nàng không cẩn thận “ngộ thương”, Triệu tướng quân cực kì ngứa ngáy khó chịu nhưng lại sĩ diện không muốn nhờ Đông Phương Ngọc giải độc, đành phải làm theo biện pháp của Vương Bình ngự y, lấy nước ngựa tắm mà ngâm mình. Hắn bị các tướng sĩ trêu ghẹo, gương mặt không biết là do trời lạnh hay do ngượng mà đỏ bừng cả nửa ngày trời.
Tin đồn quân sư không thích có người quấy rầy, chọc đến quân sư thì rất thê thảm nhanh chóng lan truyền trong quân. Thế nên, lúc mấy tên tiểu binh đưa cơm đến cho nàng, thần sắc cũng có vài phần sợ hãi, như thể đề phòng quân sư không biết khi nào lại ném cho hắn một bao thuốc bột.
Ta mới là người bị thiệt hại đây. Đông Phương Ngọc trong lòng bực bội, nhưng cũng lười giải thích, không có người quấy rầy càng tốt, làm cho người ta sợ một chút thì cũng chẳng phải tội lỗi gì. Nhưng mà, dáng vẻ của tên Mạc Ly này thật đúng là buồn cười nha.
“Có chuyện gì sao?” Đông Phương Ngọc không ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi.
“Quân sư, Tần nguyên soái đã tỉnh lại. Tối hôm nay, ngài muốn triệu tập các tướng lĩnh nghị sự. Bởi vậy nên đặc phái tiểu nhân đến mời quân sư. Không biết quân sư…” Mạc Ly nhìn đống xoong, chảo, chum, vại trước mặt Đông Phương Ngọc, cẩn thận lên tiếng.
“Được rồi, ta sẽ đi. Cám ơn ngươi.”
“Vậy tiểu nhân xin cáo lui trước.”
Mạc Ly nói xong, vội vàng lui bước. Đi ra khỏi lều, hắn không nhịn được mà thắc mắc trong bụng. Kỳ quái, thật không nghĩ ra tại sao lần này có người tới gần mà quân sư lại nói chuyện tử tế như vậy.
Cũng phải, tâm tư của đại nhân vật, không phải một tiểu thuộc hạ như hắn có thể đoán được, không cần suy nghĩ cho mệt não. Quân sư này cũng thật là, một chữ cũng không thừa, khách khí nhưng cũng xa cách, rất giống công tử của ta.
Chính là, hai người đều rất lạnh lùng, rất quái lạ, rất không nên chọc vào!
Cổ tay Tần nguyên soái đương nhiên không bị phế bỏ. Sau khi Đông Phương Ngọc giải độc, băng bó xong, nàng cho Tần Tĩnh uống thêm một chén thuốc rồi liền đi nghỉ ngơi. Chỉ khổ Mộ Dung Lạc Cẩn và các tướng quân, từ lúc ấy đến sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ trong lòng lo lắng đề phòng, cơ hồ không thể chợp mắt.
Đến sáng hôm sau, Tần nguyên soái từ từ tỉnh dậy. Thấy nguyên soái sắc mặt tuy còn tái nhợt nhưng tinh thần rất tốt, mọi người mới yên lòng. Ngự y Vương Bình đến bắt mạch xong, xác định Tần nguyên soái không sao nữa, cảm thấy thần kỳ, liền nói cái gì mà muốn cầu kiến Đông Phương Ngọc, muốn nhìn xem rốt cuộc cao nhân này trông như thế nào. Các tướng quân tuy không vội vã như ngự y nhưng đối với vị quân sư đã giải độc cho nguyên soái này cũng có chút tò mò, rối rít hỏi Mộ Dung Lạc Cẩn, khiến cho đệ nhất công tử bận rộn một phen.
Cuối cùng, đích thân Tần nguyên soái lên tiếng giải vây: “Độc trong người ta đã giải được, không còn gì trở ngại nữa, không cần phải tĩnh dưỡng thêm. Chi bằng đêm nay, ta triệu tập mọi người tới nghị sự. Gọi cả Đông Phương tiểu huynh đệ đến ra mắt mọi người một chút. Lạc Cẩn, ngươi thấy thế nào?”
“Lạc Cẩn không có ý kiến khác.”
“Được. Nếu đã tính như vậy, ngươi đi bố trí đi.”
Thật ra cái gọi là bố trí, chẳng qua chỉ là để bảo đảm Đông Phương Ngọc nhất định sẽ đến. Dù sao, vốn dĩ các tướng quân đều ở gần đó, ngoại trừ lúc luyện binh, tuần tra bên ngoài thì mỗi khi cần nghị sự, họ đều nhanh chóng có mặt. Chỉ riêng Đông Phương Ngọc lấy cớ bị trọng thương, sau khi giải độc xong thì ở lì trong lều, cự tuyệt gặp mọi người. Hơn nữa, có Mộ Dung Lạc Cẩn làm chứng rằng nàng quả thật bị nội thương không nhẹ, trên cánh tay cũng bị thương nên mọi người cũng không dám quấy rầy.
Ngày hôm qua, giải độc vừa xong thì Đông Phương Ngọc lại trở về ngủ. Lần này, triệu tập mọi người nghị sự, không biết có thể mời vị quân sư lười nhác này hay không.
Mộ Dung Lạc Cẩn nghĩ đến đây, bất giác cười. Vẫn là nên phái thuộc hạ đi mời trước, nếu không được nữa thì tự mình sẽ đi vậy.
Mạc Ly đứng ở ngoài lều của Đông Phương Ngọc, hỏi to: “Dư quân sư, ta là Mạc Ly, do Lạc Cẩn thiếu gia phái đến, có việc xin cầu kiến quân sư.”
“Vào đi.” Vẫn là chất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy.
Mạc Ly thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận vén rèm từ từ đi vào, trong lòng dè dặt sợ hãi, có khi nào sẽ bị quân sư đánh lén hay không.
Đông Phương Ngọc nhìn dáng vẻ cẩn thận sợ sệt của Mạc Ly, không nhịn được mà cười trong bụng. Sau khi nàng đến quân doanh, có cơ duyên gặp được Mộ Dung Lạc Cẩn, được hắn đãi ngộ tốt, nàng liền cố ý xin một cái lều cỏ nho nhỏ dành cho một người. Tuy lý do là trong lúc dưỡng thương, không muốn bị quấy rầy nhưng thật ra, nàng muốn dùng để chế dược liệu, trong đó có cả độc dược, sợ không cẩn thận sẽ đả thương người khác nên không tiện ở chung lều với ai. Thấy yêu cầu hợp tình hợp lý, Mộ Dung Lạc Cẩn đồng ý.
Mấy ngày trước, mọi chuyện vẫn bình an vô sự. Ngoại trừ lúc một quân y nào đó đến trước lều xin thuốc thì Đông Phương Ngọc, một người cũng chưa gặp.
Sáng hôm qua, sau khi giải độc cho Tần nguyên soái xong thì hết người này đến người khác tới tìm nàng. Tạ Lưu Phong và Ngụy Bân tới trước, đứng ở bên ngoài xin cầu kiến, bị Đông Phương Ngọc từ chối thẳng thừng nhưng cũng không nói gì thêm mà đi về. Tướng quân Triệu Tử Tề vốn tính tình nóng nảy, vừa nghe tin cả hai người kia đều bị cự tuyệt, cảm thấy bất bình, luyện binh xong liền chạy tới la hét: “Ta ghét nhất là loại thầy thuốc lang thang tự cho mình thanh cao này” (dù mới đây chính hắn cũng đã từng khen ngợi tài năng của Đông Phương). Đằng đằng sát khí, hắn xốc mành đi vào.
Đông Phương Ngọc đối với loại lều trại trong quân doanh này có chút bất mãn. Mặc kệ là cổ đại hay hiện đại, nàng đều thích có không gian riêng tư của riêng mình. Thế nhưng, với cái kiểu lều này, dù đã cố tình làm rèm thật dày thì chẳng qua cũng chỉ giống một mảnh vải treo trước cửa, người khác muốn vào thì vào. Nàng vốn không thích có người ở gần nên ngay cả binh lính ngoài cửa cũng không giữ lại. Nhưng mà cái lều trại này, vẫn khiến nàng không cảm thấy thoải mái.
Tạ Lưu Phong và Ngụy Bân vừa đi, Đông Phương Ngọc tiếp tục chế thuốc, đang lúc cảm thán rằng thời điểm này chính là thời điểm rất tốt để luyện dược thì có người lỗ mãng xông đến, hình như còn là tướng quân.
Căn cứ vào nguyên tắc “Giết một người để răn trăm người” của mình, Đông Phương Ngọc giơ tay một cái, thưởng cho Triệu Tử Tề một chút phấn ngứa. Loại phấn ngứa này có hiệu quả cực kì tốt, vượt xa các loại dược thông thường, phải dùng nó nàng cũng có chút tiếc của.
Sau khi vờ lỡ tay xong, nàng lạnh nhạt, nói: “Tại hạ đang nghiên cứu chế tạo một ít thuốc, để tránh không cẩn thận bị ngộ thương, mời tướng quân về cho.”
“Ngươi!..”
Bị nàng không cẩn thận “ngộ thương”, Triệu tướng quân cực kì ngứa ngáy khó chịu nhưng lại sĩ diện không muốn nhờ Đông Phương Ngọc giải độc, đành phải làm theo biện pháp của Vương Bình ngự y, lấy nước ngựa tắm mà ngâm mình. Hắn bị các tướng sĩ trêu ghẹo, gương mặt không biết là do trời lạnh hay do ngượng mà đỏ bừng cả nửa ngày trời.
Tin đồn quân sư không thích có người quấy rầy, chọc đến quân sư thì rất thê thảm nhanh chóng lan truyền trong quân. Thế nên, lúc mấy tên tiểu binh đưa cơm đến cho nàng, thần sắc cũng có vài phần sợ hãi, như thể đề phòng quân sư không biết khi nào lại ném cho hắn một bao thuốc bột.
Ta mới là người bị thiệt hại đây. Đông Phương Ngọc trong lòng bực bội, nhưng cũng lười giải thích, không có người quấy rầy càng tốt, làm cho người ta sợ một chút thì cũng chẳng phải tội lỗi gì. Nhưng mà, dáng vẻ của tên Mạc Ly này thật đúng là buồn cười nha.
“Có chuyện gì sao?” Đông Phương Ngọc không ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi.
“Quân sư, Tần nguyên soái đã tỉnh lại. Tối hôm nay, ngài muốn triệu tập các tướng lĩnh nghị sự. Bởi vậy nên đặc phái tiểu nhân đến mời quân sư. Không biết quân sư…” Mạc Ly nhìn đống xoong, chảo, chum, vại trước mặt Đông Phương Ngọc, cẩn thận lên tiếng.
“Được rồi, ta sẽ đi. Cám ơn ngươi.”
“Vậy tiểu nhân xin cáo lui trước.”
Mạc Ly nói xong, vội vàng lui bước. Đi ra khỏi lều, hắn không nhịn được mà thắc mắc trong bụng. Kỳ quái, thật không nghĩ ra tại sao lần này có người tới gần mà quân sư lại nói chuyện tử tế như vậy.
Cũng phải, tâm tư của đại nhân vật, không phải một tiểu thuộc hạ như hắn có thể đoán được, không cần suy nghĩ cho mệt não. Quân sư này cũng thật là, một chữ cũng không thừa, khách khí nhưng cũng xa cách, rất giống công tử của ta.
Chính là, hai người đều rất lạnh lùng, rất quái lạ, rất không nên chọc vào!
/64
|