Do tình hình chiến cuộc ngày càng khẩn trương, hai ngày nay, Đông Phương Ngọc đã chính thức bước vào quỹ đạo cuộc sống của một quân sư thực thụ, công việc lu bù cả lên. Đầu tiên, nàng phải kết hợp thuật cận chiến vốn có trong quân doanh Thiên Hữu với thuật vật lộn hiện đại để tạo nên một loại đấu thuật mới. Đấu thuật này bị Tần Tĩnh nguyên soái đặt cho một cái tên vô cùng không cá tính, đó là: Hổ Uy quyền.
Thật ra, ban đầu Tần Tĩnh định dùng danh hiệu của Đông Phương Ngọc để đặt tên, gọi là cái gì “Dư thị Hổ Uy tất thắng thuật cận chiến”. Đông Phương Ngọc vừa nghe thấy liền toát mồ hôi hột, thầm nghĩ rằng bản thân nàng không phải họ Dư, mà trong tương lai, đấu thuật này cũng có thể được giữ lại dùng. Hơn nữa, quyền pháp dựa trên boxing kiểu này làm sao có thể sử dụng cái tên chán ngắt như vậy. Nghĩ xong, nàng liền liên tục xua tay cự tuyệt, chỉ nói đây là môn võ do sư phụ sáng tạo ra, không dám kể công. Thêm nữa, quyền pháp này lại là do nàng so tài cùng các tướng lĩnh Hổ uy doanh mới có thể áp dụng trong quân, cũng coi như là hữu duyên, nên cứ gọi Hổ Uy quyền là được.
Đông Phương Ngọc không truyền thụ tất cả tinh hoa của thuật cận chiến cho các tướng sĩ, không phải xuất phát từ tâm ích kỉ, muốn giấu diếm cho riêng mình. Mà, là vì, khi các thuộc hạ ở Sa Vũ các và Vô Ảnh lâu mới gia nhập, Đông Phương Ngọc đã truyền thụ đầy đủ thuật cận chiến hiện đại cho họ. Ngoài mặt, Sa Vũ các và Vô Ảnh lâu đều do đại sư tỷ Cổ Linh quản lý. Còn Đông Phương Ngọc, ngoại trừ lúc đeo mặt nạ đi làm nhiệm vụ thì không hề lộ diện. Nay, nếu nàng dạy cho binh lính Thiên Hữu đầy đủ thuật cận chiến, e rằng một ngày nào đó sẽ bị người khác nhìn ra.
Huống chi, Hiên Viên Hạo Thiên, người này đến giờ vẫn chưa rõ thế nào, lại thêm Mộ Dung Lạc Cẩn, kẻ lén nghe trộm nàng, tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng hành vi này thật khiến cho người ta tức giận. Dưới tình hình như vậy, cẩn thận vẫn tốt hơn hết. Bởi thế nên, thuật cận chiến vô cùng công phu này, cứ bị biến thành Hổ Uy quyền đơn giản như vậy.
Tần Tĩnh lại không hề biết những điều Đông Phương Ngọc đang suy nghĩ, trong lòng vô cùng bội phục. Nghe lời nói ngày thường của Đông Phương tiểu huynh đệ thì hẳn là người trong giang hồ, thế nhưng cũng không để ý đến quyền pháp độc môn mà hết lòng truyền thụ. Không giống những người, rõ ràng là võ công đầy mình mà chỉ biết viện cớ “Không truyền cho người ngoài” hoặc là “Bí kỹ gia truyền” để giấu diếm. Hơn nữa, chẳng những thoải mái chỉ dạy thuật cận chiến của môn phái mình, Đông Phương Ngọc còn ra sức cải tiến đấu thuật, không kể công, lại không kiêu ngạo, khiến cho Tần Tĩnh không khỏi cảm khái. Rốt cuộc là sư phụ cao siêu thế nào mới có thể dạy dỗ một đồ đệ tốt như vậy.
Nghĩ đến đây, chút cảnh giác đối với Đông Phương Ngọc trong lòng hắn cũng dần dần tan biến. Nhờ vậy, thái độ với Cổ Linh cũng càng tốt hơn, còn sai người đem tặng một ít vật bổ dưỡng cho nàng.
-Trong lều quân sư-
Đông Phương Ngọc đang dùng bút lông không ngừng viết cái gì đó lên cuộn giấy lớn đã được nàng chia thành từng tờ A4 nhỏ. Một hàng chữ thanh tú nhỏ nhắn nổi trên tờ giấy, vài tờ giấy đã viết xong còn kèm thêm hình vẽ, vừa to vừa rõ ràng.
Ở bàn bên cạnh, Cổ Linh đang vẽ lại hình ảnh Hổ Uy quyền quyền pháp theo các bức họa của Đông Phương Ngọc. Nàng cầm bút lông đặc chế cẩn thận vẽ. Bút lông này so với bút lông bình thường thì to hơn, đầu bút có đến hai ngòi. Vẽ một lần có thể được hai nét, tất nhiên là có thể tiết kiệm không ít công sức.
Cuối cùng cũng vẽ xong rồi, Cổ Linh nhẹ nhàng thở ra, cùng trò chuyện câu được câu không với Đông Phương Ngọc. Sau khi vẽ xong bức cuối cùng và thêm chú thích rõ ràng, Cổ Linh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đông Phương Ngọc còn đang viết viết vẽ vẽ thì thắc mắc hỏi: “A Ngọc, muội còn muốn sửa lại đấu thuật sao? Đã viết hơn nửa canh giờ rồi mà lại còn vội vàng như vậy?”
Đông Phương Ngọc ngẩng đầu về phía Cổ Linh, liếc mắt một cái, cười nhẹ, nói: “Không phải, đây là các hạng mục cần chú ý khi mang thai, từ ăn uống đến nghỉ ngơi, cái gì cũng có. Vì an toàn của sư tỷ, tất cả những điều này đều không được bỏ sót. Thứ này đã mất không ít tâm huyết của muội, tỉ nhất định phải tuân thủ đấy.”
Cổ Linh cười bằng ánh mắt, trong lòng cảm động, lên tiếng: “A Ngọc, đứa nhỏ bây giờ còn chưa đến nửa tháng, một chút cảm giác cũng không có, muội sao lại nóng vội như vậy? Còn cố ý dùng bút lông viết, ta nhớ rõ muội luôn không thích dùng thứ này cơ mà.”
Đông Phương Ngọc cũng lộ rõ ý cười trong mắt, đáp đơn giản một câu: “Bút lông chữ to lại rõ ràng, rất thuận tiện cho sau này.”
Sau này có thể bán xấp hạng mục này giá cao, vì trang giấy nhiều hơn.
Cổ Linh nhìn thấy nàng tươi cười, biết nàng lại đang lập ra kế hoạch quỷ quái nào đó, cười hỏi: “A Ngọc, lần này muội nhắm đến ai vậy?”
Đông Phương Ngọc mỉm cười: “Cũng không phải là nhắm đến ai. Lần này, muội chỉ là Khương Thái Công câu cá* – có người sẽ tự mắc câu. Hôm trước, không phải tỷ nói Vô Ảnh lâu hiện đang thiếu tiền sao? Qua một thời gian ngắn nữa, nhất định sẽ có người tới gõ cửa. Lúc đó, mang các hạng mục cần chú ý này đi bán, ít nhất cũng được mấy trăm vạn lượng. Có điều, đến lúc đó, tỷ đừng đau lòng nha.”
Cổ Linh nghe đến đây, trong lòng hiểu rõ, khẽ nháy mắt: “Không đời nào! Vẫn là đến lúc đó rồi nói sau đi.”
Đông Phương Ngọc cười cười, tạm thời dừng viết bản các hạng mục chú ý khi mang thai, cầm các bức vẽ của Cổ Linh rồi hướng về phía thao trường mà đi.
- Trên thao trường -
Mộ Dung Lạc Cẩn đang chiếu theo chỉ thị của Đông Phương Ngọc, chỉ huy mọi người luyện tập Ngũ Hành trận. Còn Ngụy Bân, Tạ Lưu Phong, Triệu Tử Tề và vài tham tướng khác, mỗi người điều khiển một đội nhân mã tập trận rất nghiêm túc.
Từ sau khi bị Đông Phương Ngọc “tổn thương” lần trước, Mộ Dung Lạc Cẩn đã hai ngày không xuất hiện trước mặt nàng. Hắn ngày ngày chăm chỉ luyện binh, đồng thời tăng cường tập luyện võ công của mình, mong sớm đột phá tầng thứ chín. Ngẫm lại, hiện tại, hắn đúng là một lão xử nam đáng thương.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung tướng quân lại trưng vẻ mặt bi phẫn ra, cật lực điều khiển binh lính, chỉ hận không thể lên chiến trường để phát tiết một chút.
Vừa lệnh cho các tướng lĩnh nghỉ ngơi tại chỗ xong, hắn đã nhìn thấy Đông Phương Ngọc từ phía xa xa đi đến.
*Khương thái công câu cá ( nguyên văn: Thái ông điếu ngư, nguyện giả thượng câu):
“Thái công” ở đây là chỉ Khương Thái Công, tức Khương Thượng thời đầu Xuân Thu, còn gọi là Khương Tử Nha. Nguyên ý là chỉ Khương Thái Công dùng lưỡi câu thẳng và không có mồi để câu cá, con cá nào cắn câu là tự muốn mắc câu. Thường hay dùng để ví về người vốn biết là cạm bẫy, nhưng vẫn cứ đâm đầu vào
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Vũ vương phạt thảo bình thoại”.
Khương Thái Công là một nhân vật rất nổi tiếng trong thời kỳ đầu Xuân Thu, ông đã giúp Chu Văn Vương và Chu Vũ Vương lật đổ ách thống trị tà bạo của Thương Thảo Vương và dựng nên triều Tây Chu.
Khi còn chưa được Chu Văn Vương trọng dụng, Khương Thái Công vốn sống ẩn cư ở bên bờ sông Vị Thủy tỉnh Thiểm Tây. Đây là khu vực thuộc quyền thống trị của Chu Văn Vương khi còn làm vương chư hầu của triều nhà Thương, Khương Thái Công ẩn cư tại đây là mong có một ngày Chu Văn Vương biết được tài năng của mình. Điều khác đời là ông câu cá bằng lưỡi câu thẳng và không có mồi, lưỡi câu không thả xuống nước mà treo lơ lửng trên mặt nước đến ba thước. Ông vừa ngồi câu cá vừa lẩm bẩm: “Nếu cá không muốn sống thì hãy cắn câu đi”.
Sau khi nghe Khương Thái Công câu cá bằng phương pháp quái đản này, Chu Văn Vương nghĩ người này tất là kỳ tài, bèn thân hành đem hậu lễ đến mời Khương Thái Công ra giúp mình. Khương Thái Công rất cảm động trước thái độ chân thành của Chu Văn Vương liển nhận lời ngay. Về sau, Khương Thái Công đã thực hiện được nguyện vọng lập công dựng nghiệp của mình, giúp Chu Vũ Vương diệt được triều nhà Thương, dựng nên triều nhà Chu.
Thật ra, ban đầu Tần Tĩnh định dùng danh hiệu của Đông Phương Ngọc để đặt tên, gọi là cái gì “Dư thị Hổ Uy tất thắng thuật cận chiến”. Đông Phương Ngọc vừa nghe thấy liền toát mồ hôi hột, thầm nghĩ rằng bản thân nàng không phải họ Dư, mà trong tương lai, đấu thuật này cũng có thể được giữ lại dùng. Hơn nữa, quyền pháp dựa trên boxing kiểu này làm sao có thể sử dụng cái tên chán ngắt như vậy. Nghĩ xong, nàng liền liên tục xua tay cự tuyệt, chỉ nói đây là môn võ do sư phụ sáng tạo ra, không dám kể công. Thêm nữa, quyền pháp này lại là do nàng so tài cùng các tướng lĩnh Hổ uy doanh mới có thể áp dụng trong quân, cũng coi như là hữu duyên, nên cứ gọi Hổ Uy quyền là được.
Đông Phương Ngọc không truyền thụ tất cả tinh hoa của thuật cận chiến cho các tướng sĩ, không phải xuất phát từ tâm ích kỉ, muốn giấu diếm cho riêng mình. Mà, là vì, khi các thuộc hạ ở Sa Vũ các và Vô Ảnh lâu mới gia nhập, Đông Phương Ngọc đã truyền thụ đầy đủ thuật cận chiến hiện đại cho họ. Ngoài mặt, Sa Vũ các và Vô Ảnh lâu đều do đại sư tỷ Cổ Linh quản lý. Còn Đông Phương Ngọc, ngoại trừ lúc đeo mặt nạ đi làm nhiệm vụ thì không hề lộ diện. Nay, nếu nàng dạy cho binh lính Thiên Hữu đầy đủ thuật cận chiến, e rằng một ngày nào đó sẽ bị người khác nhìn ra.
Huống chi, Hiên Viên Hạo Thiên, người này đến giờ vẫn chưa rõ thế nào, lại thêm Mộ Dung Lạc Cẩn, kẻ lén nghe trộm nàng, tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng hành vi này thật khiến cho người ta tức giận. Dưới tình hình như vậy, cẩn thận vẫn tốt hơn hết. Bởi thế nên, thuật cận chiến vô cùng công phu này, cứ bị biến thành Hổ Uy quyền đơn giản như vậy.
Tần Tĩnh lại không hề biết những điều Đông Phương Ngọc đang suy nghĩ, trong lòng vô cùng bội phục. Nghe lời nói ngày thường của Đông Phương tiểu huynh đệ thì hẳn là người trong giang hồ, thế nhưng cũng không để ý đến quyền pháp độc môn mà hết lòng truyền thụ. Không giống những người, rõ ràng là võ công đầy mình mà chỉ biết viện cớ “Không truyền cho người ngoài” hoặc là “Bí kỹ gia truyền” để giấu diếm. Hơn nữa, chẳng những thoải mái chỉ dạy thuật cận chiến của môn phái mình, Đông Phương Ngọc còn ra sức cải tiến đấu thuật, không kể công, lại không kiêu ngạo, khiến cho Tần Tĩnh không khỏi cảm khái. Rốt cuộc là sư phụ cao siêu thế nào mới có thể dạy dỗ một đồ đệ tốt như vậy.
Nghĩ đến đây, chút cảnh giác đối với Đông Phương Ngọc trong lòng hắn cũng dần dần tan biến. Nhờ vậy, thái độ với Cổ Linh cũng càng tốt hơn, còn sai người đem tặng một ít vật bổ dưỡng cho nàng.
-Trong lều quân sư-
Đông Phương Ngọc đang dùng bút lông không ngừng viết cái gì đó lên cuộn giấy lớn đã được nàng chia thành từng tờ A4 nhỏ. Một hàng chữ thanh tú nhỏ nhắn nổi trên tờ giấy, vài tờ giấy đã viết xong còn kèm thêm hình vẽ, vừa to vừa rõ ràng.
Ở bàn bên cạnh, Cổ Linh đang vẽ lại hình ảnh Hổ Uy quyền quyền pháp theo các bức họa của Đông Phương Ngọc. Nàng cầm bút lông đặc chế cẩn thận vẽ. Bút lông này so với bút lông bình thường thì to hơn, đầu bút có đến hai ngòi. Vẽ một lần có thể được hai nét, tất nhiên là có thể tiết kiệm không ít công sức.
Cuối cùng cũng vẽ xong rồi, Cổ Linh nhẹ nhàng thở ra, cùng trò chuyện câu được câu không với Đông Phương Ngọc. Sau khi vẽ xong bức cuối cùng và thêm chú thích rõ ràng, Cổ Linh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đông Phương Ngọc còn đang viết viết vẽ vẽ thì thắc mắc hỏi: “A Ngọc, muội còn muốn sửa lại đấu thuật sao? Đã viết hơn nửa canh giờ rồi mà lại còn vội vàng như vậy?”
Đông Phương Ngọc ngẩng đầu về phía Cổ Linh, liếc mắt một cái, cười nhẹ, nói: “Không phải, đây là các hạng mục cần chú ý khi mang thai, từ ăn uống đến nghỉ ngơi, cái gì cũng có. Vì an toàn của sư tỷ, tất cả những điều này đều không được bỏ sót. Thứ này đã mất không ít tâm huyết của muội, tỉ nhất định phải tuân thủ đấy.”
Cổ Linh cười bằng ánh mắt, trong lòng cảm động, lên tiếng: “A Ngọc, đứa nhỏ bây giờ còn chưa đến nửa tháng, một chút cảm giác cũng không có, muội sao lại nóng vội như vậy? Còn cố ý dùng bút lông viết, ta nhớ rõ muội luôn không thích dùng thứ này cơ mà.”
Đông Phương Ngọc cũng lộ rõ ý cười trong mắt, đáp đơn giản một câu: “Bút lông chữ to lại rõ ràng, rất thuận tiện cho sau này.”
Sau này có thể bán xấp hạng mục này giá cao, vì trang giấy nhiều hơn.
Cổ Linh nhìn thấy nàng tươi cười, biết nàng lại đang lập ra kế hoạch quỷ quái nào đó, cười hỏi: “A Ngọc, lần này muội nhắm đến ai vậy?”
Đông Phương Ngọc mỉm cười: “Cũng không phải là nhắm đến ai. Lần này, muội chỉ là Khương Thái Công câu cá* – có người sẽ tự mắc câu. Hôm trước, không phải tỷ nói Vô Ảnh lâu hiện đang thiếu tiền sao? Qua một thời gian ngắn nữa, nhất định sẽ có người tới gõ cửa. Lúc đó, mang các hạng mục cần chú ý này đi bán, ít nhất cũng được mấy trăm vạn lượng. Có điều, đến lúc đó, tỷ đừng đau lòng nha.”
Cổ Linh nghe đến đây, trong lòng hiểu rõ, khẽ nháy mắt: “Không đời nào! Vẫn là đến lúc đó rồi nói sau đi.”
Đông Phương Ngọc cười cười, tạm thời dừng viết bản các hạng mục chú ý khi mang thai, cầm các bức vẽ của Cổ Linh rồi hướng về phía thao trường mà đi.
- Trên thao trường -
Mộ Dung Lạc Cẩn đang chiếu theo chỉ thị của Đông Phương Ngọc, chỉ huy mọi người luyện tập Ngũ Hành trận. Còn Ngụy Bân, Tạ Lưu Phong, Triệu Tử Tề và vài tham tướng khác, mỗi người điều khiển một đội nhân mã tập trận rất nghiêm túc.
Từ sau khi bị Đông Phương Ngọc “tổn thương” lần trước, Mộ Dung Lạc Cẩn đã hai ngày không xuất hiện trước mặt nàng. Hắn ngày ngày chăm chỉ luyện binh, đồng thời tăng cường tập luyện võ công của mình, mong sớm đột phá tầng thứ chín. Ngẫm lại, hiện tại, hắn đúng là một lão xử nam đáng thương.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung tướng quân lại trưng vẻ mặt bi phẫn ra, cật lực điều khiển binh lính, chỉ hận không thể lên chiến trường để phát tiết một chút.
Vừa lệnh cho các tướng lĩnh nghỉ ngơi tại chỗ xong, hắn đã nhìn thấy Đông Phương Ngọc từ phía xa xa đi đến.
*Khương thái công câu cá ( nguyên văn: Thái ông điếu ngư, nguyện giả thượng câu):
“Thái công” ở đây là chỉ Khương Thái Công, tức Khương Thượng thời đầu Xuân Thu, còn gọi là Khương Tử Nha. Nguyên ý là chỉ Khương Thái Công dùng lưỡi câu thẳng và không có mồi để câu cá, con cá nào cắn câu là tự muốn mắc câu. Thường hay dùng để ví về người vốn biết là cạm bẫy, nhưng vẫn cứ đâm đầu vào
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Vũ vương phạt thảo bình thoại”.
Khương Thái Công là một nhân vật rất nổi tiếng trong thời kỳ đầu Xuân Thu, ông đã giúp Chu Văn Vương và Chu Vũ Vương lật đổ ách thống trị tà bạo của Thương Thảo Vương và dựng nên triều Tây Chu.
Khi còn chưa được Chu Văn Vương trọng dụng, Khương Thái Công vốn sống ẩn cư ở bên bờ sông Vị Thủy tỉnh Thiểm Tây. Đây là khu vực thuộc quyền thống trị của Chu Văn Vương khi còn làm vương chư hầu của triều nhà Thương, Khương Thái Công ẩn cư tại đây là mong có một ngày Chu Văn Vương biết được tài năng của mình. Điều khác đời là ông câu cá bằng lưỡi câu thẳng và không có mồi, lưỡi câu không thả xuống nước mà treo lơ lửng trên mặt nước đến ba thước. Ông vừa ngồi câu cá vừa lẩm bẩm: “Nếu cá không muốn sống thì hãy cắn câu đi”.
Sau khi nghe Khương Thái Công câu cá bằng phương pháp quái đản này, Chu Văn Vương nghĩ người này tất là kỳ tài, bèn thân hành đem hậu lễ đến mời Khương Thái Công ra giúp mình. Khương Thái Công rất cảm động trước thái độ chân thành của Chu Văn Vương liển nhận lời ngay. Về sau, Khương Thái Công đã thực hiện được nguyện vọng lập công dựng nghiệp của mình, giúp Chu Vũ Vương diệt được triều nhà Thương, dựng nên triều nhà Chu.
/64
|