“Nhiếp Phong!” Sở Vân Hách chậm rãi mở miệng, ánh mắt kia cực kì lạnh lùng, con ngươi âm thầm liếc qua, lại lạnh thêm một phần, “Một đám nô tài ở ngoài cửa mà ngay cả một người cũng không cản lại được, lưu lại có ích lợi gì?”
Nghe vậy, Nghiêm Du và Nhiếp Phong đều cả kinh, tiếp theo vội vàng quỳ xuống, Nhiếp Phong cúi đầu chắp tay nói: “Chủ tử bớt giận! Nô tài sẽ lập tức xử trí những thủ vệ thất trách!”
Nghiêm Du cũng nói: “Chủ tử, thân thể quan trọng hơn, ngàn vạn lần đừng tức giận! Nô tài quản lý hạ nhân không nghiêm, xin chử tử trị tội!”
“Nghiêm trị không tha! Lui ra!”
“Dạ, nô tài cáo lui!”
Nghiêm Du và Nhiếp Phong lập tức chắp tay thối lui, lúc rời đi cũng tiện tay đóng cửa thư phòng lại.
“Tiểu Sơ Tử!”
Lạnh lùng gọi một tiếng, thức tỉnh Đoàn Cẩm Sơ đang ngốc trệ, vừa nhấc mắt đã thấy ánh mắt đáng sợ của Sở Vân Hách, thân thể của Đoàn Cẩm Sơ không khỏi run rấy, sau đó máy móc gật đầu, “Ta, ta đây.”
“Quỳ xuống!”
Sở Vân Hách đập tay lên bàn một cái, đôi môi của Đoàn Cẩm Sơ run rẩy, đôi tay run run cầm chén thuốc để lên bàn sách, sau đó sợ hãi quỳ xuống, Sở Vân Hách đứng lên, sắc mặt xanh mét quát: “Tự tiện đi vào phòng ngủ, phòng tắm của bổn vương thì thôi, bổn vương cũng không trừng trị ngươi, hôm nay gan lớn ngay cả thư phòng của bổn vương cũng dám xông vào, ngươi còn muốn làm gì?”
“Ta. . . . . .” Lỗ mũi Đoàn Cẩm Sơ lập tức chua xót, nàng cảm thấy hắn có chút hỉ nộ vô thường âm tình bất định, còn tưởng rằng hắn đối với nàng là tốt nhất, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là chủ tử, là vương gia; hoàng tử cao cao tại thượng. . . . . . Trong lòng thấy khổ sở, hốc mắt lập tức đỏ lên, nước mắt như hạt châu “Bành bạch” rơi xuống, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Ta đưa cho ngươi. . . . . . Ngươi không chịu uống thuốc. . . . . . Ta lo lắng cho ngươi, ngươi còn hung dữ với ta. . . . . . Ta không có cố ý xông vào, ta sợ ngươi không cho ta đi vào. . . . . . . Ô ô. . . . . .”
‘Ngươi!” Sở Vân Hách tức giận đi đến, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, cắn răng nói: “Mới vừa rồi ngươi nghe được cái gì?”
“Ô ô. . . . . . Ta vừa mới đi vào, bưng thuốc còn sợ đổ, làm gì còn chú ý nghe các ngươi nói gì? Ngươi, các ngươi. . . . . . . Ta quản các ngươi nói gì, an thua gì đến ta a!” Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nghẹn ngào nói.
“Ngươi cút ra ngoài cho bổn vương! Cút trở về cung đi!” Sở Vân Hách tức giận không kìm được, khuôn mặt tuấn tú âm u, gằn từng tiếng quát.
Đoàn Cẩm Sơ hơi giật mình nhìn hắn, nhất thời lại không thể tin được, một lúc lâu, rốt cục gầm nhẹ lên tiếng, “Được, ta đi, tùy ngươi uống thuốc hay không uống thuốc, ta không bao giờ quan tâm đến ngươi nữa!”
Nói xong liền đứng lên, cũng không thèm liếc nhìn Sở Vân Hách một cái, chạy thật nhanh ra khỏi thư phòng.
“Phanh!”
Một âm thanh thanh thúy vang lên, chén thuốc bị ném xuống đất, nước thuốc màu đen văng tung tóe đầy đất!
“Ai muốn ngươi quan tâm? Bổn vương không cần bất luận kẻ nào quan tâm!” Một tay Sở Vân Hách vịn góc bàn, cúi đầu, hai mắt đỏ tươi.
Nghe được tiếng đổ vỡ kia, Đoàn Cẩm Sơ vừa chạy qua bụi hoa khẽ run lên, sau đó tiếp tục chạy thật nhanh đến đại môn, xa xa, còn nghe được loáng thoáng tiếng kêu thảm thiết, thị vệ đứng canh gác bên cạnh thở dài, “Ai! Hôm nay các huynh đệ trực thư phòng thật thảm,bị ăn hèo rồi!”
Khổ sở, áy náy, bất an, xin lỗi. . . . . . Đủ loại cảm xúc xông lên, nước mắt của Đoàn Cẩm Sơ càng rơi nhanh hơn, dưới chân bước cũng càng nhanh, cũng vì nàng, cũng vì nàng, nếu không phải vì nàng, mấy thủ vệ kia cũng sẽ không bị phạt!
Hồi cung! Nàng cố tình không trở về cung, cho dù có đi xin ăn nàng cũng không trở về cung!
Chạy ra khỏi đại môn, nàng chạy về phía đường cái chẳng có mục đích, xe tới người đi, trời đất náo nhiệt, nàng thì cô độc mà đứng, lệ rơi không ngừng. . . . . . Nàng nên đi nơi nào đây?
Nghe vậy, Nghiêm Du và Nhiếp Phong đều cả kinh, tiếp theo vội vàng quỳ xuống, Nhiếp Phong cúi đầu chắp tay nói: “Chủ tử bớt giận! Nô tài sẽ lập tức xử trí những thủ vệ thất trách!”
Nghiêm Du cũng nói: “Chủ tử, thân thể quan trọng hơn, ngàn vạn lần đừng tức giận! Nô tài quản lý hạ nhân không nghiêm, xin chử tử trị tội!”
“Nghiêm trị không tha! Lui ra!”
“Dạ, nô tài cáo lui!”
Nghiêm Du và Nhiếp Phong lập tức chắp tay thối lui, lúc rời đi cũng tiện tay đóng cửa thư phòng lại.
“Tiểu Sơ Tử!”
Lạnh lùng gọi một tiếng, thức tỉnh Đoàn Cẩm Sơ đang ngốc trệ, vừa nhấc mắt đã thấy ánh mắt đáng sợ của Sở Vân Hách, thân thể của Đoàn Cẩm Sơ không khỏi run rấy, sau đó máy móc gật đầu, “Ta, ta đây.”
“Quỳ xuống!”
Sở Vân Hách đập tay lên bàn một cái, đôi môi của Đoàn Cẩm Sơ run rẩy, đôi tay run run cầm chén thuốc để lên bàn sách, sau đó sợ hãi quỳ xuống, Sở Vân Hách đứng lên, sắc mặt xanh mét quát: “Tự tiện đi vào phòng ngủ, phòng tắm của bổn vương thì thôi, bổn vương cũng không trừng trị ngươi, hôm nay gan lớn ngay cả thư phòng của bổn vương cũng dám xông vào, ngươi còn muốn làm gì?”
“Ta. . . . . .” Lỗ mũi Đoàn Cẩm Sơ lập tức chua xót, nàng cảm thấy hắn có chút hỉ nộ vô thường âm tình bất định, còn tưởng rằng hắn đối với nàng là tốt nhất, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là chủ tử, là vương gia; hoàng tử cao cao tại thượng. . . . . . Trong lòng thấy khổ sở, hốc mắt lập tức đỏ lên, nước mắt như hạt châu “Bành bạch” rơi xuống, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Ta đưa cho ngươi. . . . . . Ngươi không chịu uống thuốc. . . . . . Ta lo lắng cho ngươi, ngươi còn hung dữ với ta. . . . . . Ta không có cố ý xông vào, ta sợ ngươi không cho ta đi vào. . . . . . . Ô ô. . . . . .”
‘Ngươi!” Sở Vân Hách tức giận đi đến, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, cắn răng nói: “Mới vừa rồi ngươi nghe được cái gì?”
“Ô ô. . . . . . Ta vừa mới đi vào, bưng thuốc còn sợ đổ, làm gì còn chú ý nghe các ngươi nói gì? Ngươi, các ngươi. . . . . . . Ta quản các ngươi nói gì, an thua gì đến ta a!” Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nghẹn ngào nói.
“Ngươi cút ra ngoài cho bổn vương! Cút trở về cung đi!” Sở Vân Hách tức giận không kìm được, khuôn mặt tuấn tú âm u, gằn từng tiếng quát.
Đoàn Cẩm Sơ hơi giật mình nhìn hắn, nhất thời lại không thể tin được, một lúc lâu, rốt cục gầm nhẹ lên tiếng, “Được, ta đi, tùy ngươi uống thuốc hay không uống thuốc, ta không bao giờ quan tâm đến ngươi nữa!”
Nói xong liền đứng lên, cũng không thèm liếc nhìn Sở Vân Hách một cái, chạy thật nhanh ra khỏi thư phòng.
“Phanh!”
Một âm thanh thanh thúy vang lên, chén thuốc bị ném xuống đất, nước thuốc màu đen văng tung tóe đầy đất!
“Ai muốn ngươi quan tâm? Bổn vương không cần bất luận kẻ nào quan tâm!” Một tay Sở Vân Hách vịn góc bàn, cúi đầu, hai mắt đỏ tươi.
Nghe được tiếng đổ vỡ kia, Đoàn Cẩm Sơ vừa chạy qua bụi hoa khẽ run lên, sau đó tiếp tục chạy thật nhanh đến đại môn, xa xa, còn nghe được loáng thoáng tiếng kêu thảm thiết, thị vệ đứng canh gác bên cạnh thở dài, “Ai! Hôm nay các huynh đệ trực thư phòng thật thảm,bị ăn hèo rồi!”
Khổ sở, áy náy, bất an, xin lỗi. . . . . . Đủ loại cảm xúc xông lên, nước mắt của Đoàn Cẩm Sơ càng rơi nhanh hơn, dưới chân bước cũng càng nhanh, cũng vì nàng, cũng vì nàng, nếu không phải vì nàng, mấy thủ vệ kia cũng sẽ không bị phạt!
Hồi cung! Nàng cố tình không trở về cung, cho dù có đi xin ăn nàng cũng không trở về cung!
Chạy ra khỏi đại môn, nàng chạy về phía đường cái chẳng có mục đích, xe tới người đi, trời đất náo nhiệt, nàng thì cô độc mà đứng, lệ rơi không ngừng. . . . . . Nàng nên đi nơi nào đây?
/202
|