Editor: phuong thi
Một tiếng này nói ra hiệu quả rất tốt. Đoạn Cẩm Sơ lập tức đưa tay che miệng, đồng thời mơ mồ nói không rõ: "Không muốn không muốn, miệng còn phải giữ lại để ăn cơm!”
''Khụ khụ. . . . . Tam ca, ngũ ca, lục ca, đệ có chút không khỏe, muốn trở về phủ trước '' Sở Vân Hách ho khan chen vào đối thoại của họ, sắc mặt có chút không tốt.
"Bát đệ, ta đưa ngươi trở về phủ.” Sở Vân Trạch lập tức nói.
“Không cần, ngũ ca, huynh vừa mới hồi kinh, hãy ở lại với tam ca và lục ca, ta có thuộc hạ đi theo, sẽ không có chuyện gì.” Sở Vân Hách đứng lên, lắc đầu chắp tay: “Bát đệ cáo từ trước!”
"Bát đệ, vậy ngươi đi đường cẩn thận, nếu không khỏe thì hãy truyền thái ý đến. Đừng có cố gượng, đến lúc muốn chữa lại không trị được!'' Sở Vân Lan ngồi không động đậy mà nói miễn cưỡng.
“Dạ, cám ơn tam ca!” Sở Vân Hách lạnh nhạt cười một tiếng, lại ôm quyền quay sang Sở Vân Tinh, “Lục ca, gặp lại sau.”
"Được, bát đệ hãy bảo trọng thân thể, ngày mai ta đến chỗ ngươi, huynh đệ chúng ta tụ họp.” Sở Vân Tinh đưa tay vỗ nhẹ lên vai Sở Vân Hách hai cái, gật đầu nói.
Sở Vân Hách hơi cúi đầu sau đó chậm rãi đi ra ngoài. Khi lướt qua người Đoạn Cẩm Sơ thì lạnh lùng lên tiếng, "Đi theo bổn vương về Bát vương phủ, ngày mai liền ném ngươi vào cung cho Lộ tổng quản xử trí!”
"Ngươi. . . . .” Đoạn Cẩm Sơ cắn răng xiết chặt nắm tay. Sau khi trái lo phải nghĩ liền tức giận đi theo phía sau hắn, nàng suy nghĩ phải làm sao chạy trốn. . . . . Tuy nhiên, mãi cho đến khi ra khỏi Vọng Thiên tửu lâu, ngay cả cơ hội đổi lại y phục thái giám nàng cũng không có. Bởi vì Sở Vân Hách trực tiếp ra lệnh cho chưởng quỹ mang y phục của nàng đến, nên không cần phải thay bộ đang mặc.
Sau đó nữa, hai cặp mắt sắc bén của Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền luôn nhìn nàng chăm chú, chỉ sợ nàng lại tiếp tục đá vào sinh mạng của chủ tử họ!
Sau khi đi xuống phía dưới, ngoài cửa tửu lâu đã có một cỗ kiệu lớn, thấy bọn họ ra ngoài, tám gã kiệu phu lập tức hành lễ thỉnh an, “Bái kiến Bát vương gia!”
"Miễn lễ! Khởi kiệu hồi phủ!" Sở Vân Hách nhẹ nhàng nói, sau đó xoay người lên kiệu, ngay lúc kiệu phu định hạ màn che xuống thì lại nói tiếp, ''Tiểu Sơ Tử, ngươi cũng lên ngồi cùng để bóp vai hầu hạ bổn vương!'
Đoạn Cẩm Sơ vốn đứng một bên, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh tìm kiếm đường chạy trốn tốt nhất. Ai ngờ nam nhân kia lại như nhìn thấu tâm tư của nàng khiến cho tất cả kế hoạch của nàng nhanh chóng tan thành bọt nước!
Nàng tức tối đứng bất động hung hăng trừng mắt nhìn cỗ kiệu. Tuy nhiên sau một khắc Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền không chút khách khí bắt lấy cánh tay của nàng mà "mời" lên kiệu !
"Ai! thái giám và nam nhân thụ thụ bất thân a, vậy mà các ngươi. . . . .''
Còn chưa đợi nàng mắng xong thì trước mắt tối sầm, màn kiệu buông xuống, cỗ kiệu cũng được nâng lên. Đoạn Cẩm Sơ liền bị một bàn tay chụp tới bã vai bắt nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn nàng cảnh cáo mà nói, "Nếu không ngoan, chút nữ trở về phủ sẽ ném ngươi vào cho A hổ gặm xương ngươi!”
"Ném a ném a, ngươi là vương Gia muốn làm thế nào thì làm như thế nấy! Thấy ta không bị chó ăn thì trong lòng không thoải mái phải không? Vậy thì mau ném ta cho bầy sói để chúng ăn tươi nuốt sống ta đi!'' Đoạn Cẩm Sơ quay đầu sang chỗ khác tức giận gào thét, vành mắt tràn ngập nước mắt, nhưng nàng lại quật cường không cho nước mắt rơi xuống.
Tiếng thét này làm chấn động đám kiệu phu bên ngoài đang khiêng kiệu, chấn động cả Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền.
Vẻ mặt Sở Vân Hách lại bình tĩnh nhìn Đoạn Cẩm Sơ, thật lâu vẫn không nói câu nào, trong ánh mắt kia, lóe ra vẻ thâm trầm mà kẻ khác không nhìn thấy được. . . . . .
Ở trong đám đông ồn ào, có một ánh mắt đang ẩn nấp nhìn chằm chằm vào hướng đi của cỗ kiệu. . . . . .
Một tiếng này nói ra hiệu quả rất tốt. Đoạn Cẩm Sơ lập tức đưa tay che miệng, đồng thời mơ mồ nói không rõ: "Không muốn không muốn, miệng còn phải giữ lại để ăn cơm!”
''Khụ khụ. . . . . Tam ca, ngũ ca, lục ca, đệ có chút không khỏe, muốn trở về phủ trước '' Sở Vân Hách ho khan chen vào đối thoại của họ, sắc mặt có chút không tốt.
"Bát đệ, ta đưa ngươi trở về phủ.” Sở Vân Trạch lập tức nói.
“Không cần, ngũ ca, huynh vừa mới hồi kinh, hãy ở lại với tam ca và lục ca, ta có thuộc hạ đi theo, sẽ không có chuyện gì.” Sở Vân Hách đứng lên, lắc đầu chắp tay: “Bát đệ cáo từ trước!”
"Bát đệ, vậy ngươi đi đường cẩn thận, nếu không khỏe thì hãy truyền thái ý đến. Đừng có cố gượng, đến lúc muốn chữa lại không trị được!'' Sở Vân Lan ngồi không động đậy mà nói miễn cưỡng.
“Dạ, cám ơn tam ca!” Sở Vân Hách lạnh nhạt cười một tiếng, lại ôm quyền quay sang Sở Vân Tinh, “Lục ca, gặp lại sau.”
"Được, bát đệ hãy bảo trọng thân thể, ngày mai ta đến chỗ ngươi, huynh đệ chúng ta tụ họp.” Sở Vân Tinh đưa tay vỗ nhẹ lên vai Sở Vân Hách hai cái, gật đầu nói.
Sở Vân Hách hơi cúi đầu sau đó chậm rãi đi ra ngoài. Khi lướt qua người Đoạn Cẩm Sơ thì lạnh lùng lên tiếng, "Đi theo bổn vương về Bát vương phủ, ngày mai liền ném ngươi vào cung cho Lộ tổng quản xử trí!”
"Ngươi. . . . .” Đoạn Cẩm Sơ cắn răng xiết chặt nắm tay. Sau khi trái lo phải nghĩ liền tức giận đi theo phía sau hắn, nàng suy nghĩ phải làm sao chạy trốn. . . . . Tuy nhiên, mãi cho đến khi ra khỏi Vọng Thiên tửu lâu, ngay cả cơ hội đổi lại y phục thái giám nàng cũng không có. Bởi vì Sở Vân Hách trực tiếp ra lệnh cho chưởng quỹ mang y phục của nàng đến, nên không cần phải thay bộ đang mặc.
Sau đó nữa, hai cặp mắt sắc bén của Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền luôn nhìn nàng chăm chú, chỉ sợ nàng lại tiếp tục đá vào sinh mạng của chủ tử họ!
Sau khi đi xuống phía dưới, ngoài cửa tửu lâu đã có một cỗ kiệu lớn, thấy bọn họ ra ngoài, tám gã kiệu phu lập tức hành lễ thỉnh an, “Bái kiến Bát vương gia!”
"Miễn lễ! Khởi kiệu hồi phủ!" Sở Vân Hách nhẹ nhàng nói, sau đó xoay người lên kiệu, ngay lúc kiệu phu định hạ màn che xuống thì lại nói tiếp, ''Tiểu Sơ Tử, ngươi cũng lên ngồi cùng để bóp vai hầu hạ bổn vương!'
Đoạn Cẩm Sơ vốn đứng một bên, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh tìm kiếm đường chạy trốn tốt nhất. Ai ngờ nam nhân kia lại như nhìn thấu tâm tư của nàng khiến cho tất cả kế hoạch của nàng nhanh chóng tan thành bọt nước!
Nàng tức tối đứng bất động hung hăng trừng mắt nhìn cỗ kiệu. Tuy nhiên sau một khắc Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền không chút khách khí bắt lấy cánh tay của nàng mà "mời" lên kiệu !
"Ai! thái giám và nam nhân thụ thụ bất thân a, vậy mà các ngươi. . . . .''
Còn chưa đợi nàng mắng xong thì trước mắt tối sầm, màn kiệu buông xuống, cỗ kiệu cũng được nâng lên. Đoạn Cẩm Sơ liền bị một bàn tay chụp tới bã vai bắt nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn nàng cảnh cáo mà nói, "Nếu không ngoan, chút nữ trở về phủ sẽ ném ngươi vào cho A hổ gặm xương ngươi!”
"Ném a ném a, ngươi là vương Gia muốn làm thế nào thì làm như thế nấy! Thấy ta không bị chó ăn thì trong lòng không thoải mái phải không? Vậy thì mau ném ta cho bầy sói để chúng ăn tươi nuốt sống ta đi!'' Đoạn Cẩm Sơ quay đầu sang chỗ khác tức giận gào thét, vành mắt tràn ngập nước mắt, nhưng nàng lại quật cường không cho nước mắt rơi xuống.
Tiếng thét này làm chấn động đám kiệu phu bên ngoài đang khiêng kiệu, chấn động cả Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền.
Vẻ mặt Sở Vân Hách lại bình tĩnh nhìn Đoạn Cẩm Sơ, thật lâu vẫn không nói câu nào, trong ánh mắt kia, lóe ra vẻ thâm trầm mà kẻ khác không nhìn thấy được. . . . . .
Ở trong đám đông ồn ào, có một ánh mắt đang ẩn nấp nhìn chằm chằm vào hướng đi của cỗ kiệu. . . . . .
/202
|