Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 71: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
/202
|
Editor : kaylee
Bị nàng liên tục la mắng làm cho Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền trở nên thất điên bát đảo, không kịp lãnh giáo “Lão tử” và “Mạc chược” là có ý gì. Bọn họ vì mê tín nên chỉ lo lắng Đoàn Cẩm Sơ sẽ thật sự tìm quấn lấy Sở Vân Hách, như vậy tội nghiệt của hai người bọn họ sẽ rất lớn. Nhưng muốn bọn họ tha cho cái tên thái giám hồng nhan họa thủy này, thì quả là vô cùng không được.
Sau một lúc suy nghĩ, trước mắt Nhiếp Phong đột nhiên sáng ngời: “Tiểu Sơ Tử, ngươi yên tâm chết đi, khi ngươi chết, ta sẽ tìm một pháp sư bắt hồn ngươi, giam giữ ngươi lại, ngươi sẽ không làm điều ác được.”
“Cái gì? Cái tên Nhiếp Phong hỗn đản này.” Đoàn Cẩm Sơ ngẩn người, sau đó giận dữ, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận xanh mét bốc hỏa, vì cứu lại tính mạng, vì trước khi chết muốn thỏa chí một chút, nàng mắng lung tung không cần giữ ý:
“Lão tử ta không phải là yêu nghiệt! Lão tử là tiên nữ hạ phàm! Sở Vân Hách ngã bệnh không chịu uống thuốc, Vương Mẫu nương nương trên trời thương xót hắn, liền phái bổn tiên nữ hạ phàm tới cứu hắn, ngày đó do bổn tiên nữ khuyên bảo nên hắn đã chịu uống thuốc, các ngươi không biết sao? Vậy mà các ngươi dám giết bổn tiên nữ, các ngươi sẽ bị trời phạt! Bổn tiên nữ không chết được, bổn tiên nữ vừa chết, hồn sẽ lại lên trời, nhưng Sở Vân Hách không uống thuốc, thì vài ngày sau sẽ bệnh chết!”
“Tiên nữ?”
Nhiếp Phong, Nhiếp Huyền đồng thời lên tiếng, trong mắt là kinh ngạc rất rõ ràng, Nhiếp Huyền giành trước hỏi: “Tiểu Sơ Tử, ngươi là nữ nhân?”
“Ách….Không, không phải! Bổn tiên nữ ở trên trời là nữ nhân, xuống thế gian, hiện tại thân thể là nam nhân, không, là thái giám!” Đoàn Cẩm Sơ ngẩn người, vội vàng chữa lại nói.
Nói đùa! Nếu như bọn họ biết nàng là nữ nhân, nhất định hỏi nàng vì sao giả trang thành thái giám ở trong cung? Đến lúc đó nàng phải trả lời như thế nào? Chẳng lẽ nói ra bí mật của Thiên Anh hội sao? Như vậy bọn Tiêu Nhược Vân chết chắc rồi, nàng cũng theo đó mà chết luôn!
“Hả?” Nhiếp Phong, Nhiếp Huyền trợn mắt há hốc mồm, nhất thời ngây người đứng yên tại chỗ, thật sự không thể tượng tưởng được chuyện nữ nhân có thể biến thành nam nhân thế này. Vì thế, mắt lại nhìn Đoàn Cẩm Sơ, làm cho Đoàn Cẩm Sơ cảm thấy nhiều hơn hai chữ: quái vật!
Trong lòng rất khó chịu, hơn nữa ở trái tim cũng vô cùng khó chịu, Đoàn Cẩm Sơ căm tức nói: “Mau thả ta ra! Nếu các ngươi thả ta, chuyện này ta coi như chưa từng phát sinh qua, cũng không nói với Sở Vân Hách, tiếp tục trở về ngủ. Nếu không thả, trời vừa sáng Sở Vân Hách tìm không thấy ta, khẳng định hắn sẽ tìm các ngươi gây phiền toái!”
Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền đối mặt liếc nhau một cái, làm ra chuyện này, bọn hắn đã chuẩn bị tâm lí phải chết, mặc kệ Tiểu Sơ Tử là tiên nữ hạ phàm hay là yêu nghiệt, bọn họ cũng không thể để Tiểu Sơ Tử hại chủ nhân bọn họ thân bại danh liệt vì cùng thái giám Đoạn Tụ Chi Phích ( đồng tính)! Cho nên, mặc kệ Tiểu Sơ Tử là người phương nào, vẫn là phải chết!
Trong lòng đã quyết, hai người họ không nói cái gì nữa, lại nhanh chóng bắt đầu xúc đất tiếp, một xẻng lại một xẻng chôn Đoàn Cẩm Sơ!
“Hả? Các ngươi còn muốn chôn ta? Không được! Không được! Mau thả ta ra! Mau lên! Sở Vân Hách! Mau đến cứu ta! Sở Vân Hách….”
Đoàn Cẩm Sơ tràn đầy khiếp sợ, tinh thần vì quá sợ hãi mà lâm vào trạng thái kích động khác thường rồi bắt đầu kêu khóc, tiếng la bi thương vang vọng cả trời đất!
Đất, càng đắp càng cao, không chỉ cổ bị chôn, ngay cả cằm cũng bị vùi vào trong đất, cát đất lập tức đã bao trùm miệng và mũi, nếu tiếp tục như vậy, nàng sẽ ngạt thở mà chết! Lúc này, cổ họng hô hấp đã ngày càng khó khăn.
Hai hàng lệ trong veo chậm rãi rơi xuống, nàng sắp chết sao? Thật sự sắp chết sao? Cũng tốt, cũng tốt…. Nếu chết sẽ xong hết mọi chuyện, không cần lo lắng chuyện Thiên Anh hội, không cần lo lắng mình sẽ bị chia năm xẻ bảy vì phản bội người, không cần… Không cần để ý cảm giác phức tạp đối với Sở Vân Hách là gì, không cần… Không cần gặp lại hắn….
Đột nhiên, một ngọn lửa màu lam nở rộ ở phía chân trời, chiếu sáng mặt đất mênh mông!
Động tác xúc đất của Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền hơi chậm lại, vội vàng nhìn lên bầu trời, ngay sau đó, hai người đều cả kinh, xẻng trong tay “Keng” một tiếng rơi xuống đất, rồi hô to một tiếng: “Không tốt, chủ tử bị ám sát!”
Dứt lời, hai đạo bóng đen như tên rời cung, giẫm nhẹ lên cảnh đêm, lăng không mà đi.
Đoàn Cẩm Sơ hơi giật mình nhìn lên trời, lại không nhìn thấy bóng người ở sườn núi, cảm giác giống như đang nằm mơ, bọn họ, tại sao bọn họ lại đột nhiên rời đi? Tại sao không chôn nàng? Hoảng hốt nhớ lại, vừa rồi bọn họ nói một câu gì đó, chủ tử bị ám sát?
Ngây người hồi lâu, Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên phản ứng kịp, là Sở Vân Hách đã xảy ra chuyện! Ánh sang màu lam kia, là Bát vương phủ phát ra tin tức, Sở Vân Hách gặp nguy hiểm!
Cho nên, cho nên Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền mới không để ý mà quay trở về cứu chủ!
“Ta, ta tạm thời không chết được, nhưng mà hắn… Nhưng mà hắn sẽ chết sao? Làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bấy giờ?” Đoàn Cẩm Sơ luống cuống lẩm bẩm nói, ngay sau đó, gấp gáp nghĩ cách leo ra hố đất, nhưng là tay chân đều bị đất dày đè nặng, một chút cũng không nhúc nhích được, sau khi thử nghiệm mấy lần, không khỏi vội khóc lớn: “Có ai không? Ai tới cứu ta? Sở Vân Hách, ngươi không được có việc gì! Sở Vân Hách!”
Ngước mắt, tất cả đều là một mảnh đen, chỉ có ánh trăng chiếu xuống một chút ánh sang có thể làm cho nàng mơ hồ thấy, bốn phía hố đất bị núi vậy quanh, không một bóng người, lọt vào tai, chỉ có tiếng côn trùng kêu…
Bây giờ, đại khái là nửa đêm canh ba, nếu chờ đến hừng đông có người lên núi, còn mấy giờ nữa, nàng bị chôn ở trong đất, ngực nặng trình trịch, đại não choáng váng, hô hấp dồn dập, có thể chống đỡ được đến hừng đông sao?
Sở Vân Hách, ngươi thế nào? Bị thương sao? Biết ta mất tích sao? Sở Vân Hách….
Bát vương phủ, bên ngoài Dự Viên.
Đèn đuốc sáng lên, Sở Vân Hách đón gió đứng thẳng, khuôn mặt lạnh lùng ở trong bóng đêm, làm cho người ta run như cầy sấy!
Nghiêm Du lo lắng nhìn mọi nơi. Đạn tín hiệu màu lam thả ra, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền sau khi thấy hẳn là sẽ trở về cứu chủ trước tiên! Chỉ là nếu như bọn hắn trở về, theo tính tình và hành động của chủ nhân, sợ là sẽ lành ít dữ nhiều!
Rốt cuộc, hai đạo bóng đen lăng không tới!
“Chủ tử!”
Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền nhìn thấy Sở Vân Hách không có việc gì đứng ở bên ngoài Dự Viên, giật mình một cái, đồng thời trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chống lại con ngươi lạnh lẽo kia, dại ra mấy giây, liền lập tức kịp phản ứng, quỳ xuống, chắp tay nói: “Nô tài tham kiến chủ tử!”
“Chủ nhân?” Sở Vân Hách cười lạnh một tiếng, tay phải nhấc lên, rút kiếm trong tay thị vệ bên cạnh ra, chỉ mũi kiếm về phía hai người, lạnh lùng nói: “Trong mắt các ngươi còn coi Bổn vương … là chủ nhân sao? Nói! Tiểu Sơ Tử ở đâu? Còn sống hay đã chết?”
“Nô tài làm trái lời chủ nhân, cầu xin chủ nhân ban cho cái chết!” Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền cúi thấp đầu hơn, thê lương trả lời.
Đôi mắt đen của Sở Vân Hách càng thêm lạnh giá như băng, bạc môi khẽ cong, gằn từng chữ một: “Đối với Tiểu Sơ Tử, Bổn vương sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Nhiếp Phong, Nhiếp Huyền các ngươi biết tính tình Bổn vương, đừng chọc đến cực hạn của Bổn vương.”
“Chủ nhân, nô tài tình nguyện chết, cũng không nguyện chủ nhân bởi vì một thái giám mà không để ý sống chết, nếu như việc này truyền ra ngoài, sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, chủ nhân còn mặt mũi nào mà tồn tại?” Nhiếp Phong ngẩng đầu, bình tĩnh nói, trong mắt là quyết tâm làm việc nghĩa không chùn bước.
Bị nàng liên tục la mắng làm cho Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền trở nên thất điên bát đảo, không kịp lãnh giáo “Lão tử” và “Mạc chược” là có ý gì. Bọn họ vì mê tín nên chỉ lo lắng Đoàn Cẩm Sơ sẽ thật sự tìm quấn lấy Sở Vân Hách, như vậy tội nghiệt của hai người bọn họ sẽ rất lớn. Nhưng muốn bọn họ tha cho cái tên thái giám hồng nhan họa thủy này, thì quả là vô cùng không được.
Sau một lúc suy nghĩ, trước mắt Nhiếp Phong đột nhiên sáng ngời: “Tiểu Sơ Tử, ngươi yên tâm chết đi, khi ngươi chết, ta sẽ tìm một pháp sư bắt hồn ngươi, giam giữ ngươi lại, ngươi sẽ không làm điều ác được.”
“Cái gì? Cái tên Nhiếp Phong hỗn đản này.” Đoàn Cẩm Sơ ngẩn người, sau đó giận dữ, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận xanh mét bốc hỏa, vì cứu lại tính mạng, vì trước khi chết muốn thỏa chí một chút, nàng mắng lung tung không cần giữ ý:
“Lão tử ta không phải là yêu nghiệt! Lão tử là tiên nữ hạ phàm! Sở Vân Hách ngã bệnh không chịu uống thuốc, Vương Mẫu nương nương trên trời thương xót hắn, liền phái bổn tiên nữ hạ phàm tới cứu hắn, ngày đó do bổn tiên nữ khuyên bảo nên hắn đã chịu uống thuốc, các ngươi không biết sao? Vậy mà các ngươi dám giết bổn tiên nữ, các ngươi sẽ bị trời phạt! Bổn tiên nữ không chết được, bổn tiên nữ vừa chết, hồn sẽ lại lên trời, nhưng Sở Vân Hách không uống thuốc, thì vài ngày sau sẽ bệnh chết!”
“Tiên nữ?”
Nhiếp Phong, Nhiếp Huyền đồng thời lên tiếng, trong mắt là kinh ngạc rất rõ ràng, Nhiếp Huyền giành trước hỏi: “Tiểu Sơ Tử, ngươi là nữ nhân?”
“Ách….Không, không phải! Bổn tiên nữ ở trên trời là nữ nhân, xuống thế gian, hiện tại thân thể là nam nhân, không, là thái giám!” Đoàn Cẩm Sơ ngẩn người, vội vàng chữa lại nói.
Nói đùa! Nếu như bọn họ biết nàng là nữ nhân, nhất định hỏi nàng vì sao giả trang thành thái giám ở trong cung? Đến lúc đó nàng phải trả lời như thế nào? Chẳng lẽ nói ra bí mật của Thiên Anh hội sao? Như vậy bọn Tiêu Nhược Vân chết chắc rồi, nàng cũng theo đó mà chết luôn!
“Hả?” Nhiếp Phong, Nhiếp Huyền trợn mắt há hốc mồm, nhất thời ngây người đứng yên tại chỗ, thật sự không thể tượng tưởng được chuyện nữ nhân có thể biến thành nam nhân thế này. Vì thế, mắt lại nhìn Đoàn Cẩm Sơ, làm cho Đoàn Cẩm Sơ cảm thấy nhiều hơn hai chữ: quái vật!
Trong lòng rất khó chịu, hơn nữa ở trái tim cũng vô cùng khó chịu, Đoàn Cẩm Sơ căm tức nói: “Mau thả ta ra! Nếu các ngươi thả ta, chuyện này ta coi như chưa từng phát sinh qua, cũng không nói với Sở Vân Hách, tiếp tục trở về ngủ. Nếu không thả, trời vừa sáng Sở Vân Hách tìm không thấy ta, khẳng định hắn sẽ tìm các ngươi gây phiền toái!”
Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền đối mặt liếc nhau một cái, làm ra chuyện này, bọn hắn đã chuẩn bị tâm lí phải chết, mặc kệ Tiểu Sơ Tử là tiên nữ hạ phàm hay là yêu nghiệt, bọn họ cũng không thể để Tiểu Sơ Tử hại chủ nhân bọn họ thân bại danh liệt vì cùng thái giám Đoạn Tụ Chi Phích ( đồng tính)! Cho nên, mặc kệ Tiểu Sơ Tử là người phương nào, vẫn là phải chết!
Trong lòng đã quyết, hai người họ không nói cái gì nữa, lại nhanh chóng bắt đầu xúc đất tiếp, một xẻng lại một xẻng chôn Đoàn Cẩm Sơ!
“Hả? Các ngươi còn muốn chôn ta? Không được! Không được! Mau thả ta ra! Mau lên! Sở Vân Hách! Mau đến cứu ta! Sở Vân Hách….”
Đoàn Cẩm Sơ tràn đầy khiếp sợ, tinh thần vì quá sợ hãi mà lâm vào trạng thái kích động khác thường rồi bắt đầu kêu khóc, tiếng la bi thương vang vọng cả trời đất!
Đất, càng đắp càng cao, không chỉ cổ bị chôn, ngay cả cằm cũng bị vùi vào trong đất, cát đất lập tức đã bao trùm miệng và mũi, nếu tiếp tục như vậy, nàng sẽ ngạt thở mà chết! Lúc này, cổ họng hô hấp đã ngày càng khó khăn.
Hai hàng lệ trong veo chậm rãi rơi xuống, nàng sắp chết sao? Thật sự sắp chết sao? Cũng tốt, cũng tốt…. Nếu chết sẽ xong hết mọi chuyện, không cần lo lắng chuyện Thiên Anh hội, không cần lo lắng mình sẽ bị chia năm xẻ bảy vì phản bội người, không cần… Không cần để ý cảm giác phức tạp đối với Sở Vân Hách là gì, không cần… Không cần gặp lại hắn….
Đột nhiên, một ngọn lửa màu lam nở rộ ở phía chân trời, chiếu sáng mặt đất mênh mông!
Động tác xúc đất của Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền hơi chậm lại, vội vàng nhìn lên bầu trời, ngay sau đó, hai người đều cả kinh, xẻng trong tay “Keng” một tiếng rơi xuống đất, rồi hô to một tiếng: “Không tốt, chủ tử bị ám sát!”
Dứt lời, hai đạo bóng đen như tên rời cung, giẫm nhẹ lên cảnh đêm, lăng không mà đi.
Đoàn Cẩm Sơ hơi giật mình nhìn lên trời, lại không nhìn thấy bóng người ở sườn núi, cảm giác giống như đang nằm mơ, bọn họ, tại sao bọn họ lại đột nhiên rời đi? Tại sao không chôn nàng? Hoảng hốt nhớ lại, vừa rồi bọn họ nói một câu gì đó, chủ tử bị ám sát?
Ngây người hồi lâu, Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên phản ứng kịp, là Sở Vân Hách đã xảy ra chuyện! Ánh sang màu lam kia, là Bát vương phủ phát ra tin tức, Sở Vân Hách gặp nguy hiểm!
Cho nên, cho nên Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền mới không để ý mà quay trở về cứu chủ!
“Ta, ta tạm thời không chết được, nhưng mà hắn… Nhưng mà hắn sẽ chết sao? Làm sao bây giờ? Nên làm cái gì bấy giờ?” Đoàn Cẩm Sơ luống cuống lẩm bẩm nói, ngay sau đó, gấp gáp nghĩ cách leo ra hố đất, nhưng là tay chân đều bị đất dày đè nặng, một chút cũng không nhúc nhích được, sau khi thử nghiệm mấy lần, không khỏi vội khóc lớn: “Có ai không? Ai tới cứu ta? Sở Vân Hách, ngươi không được có việc gì! Sở Vân Hách!”
Ngước mắt, tất cả đều là một mảnh đen, chỉ có ánh trăng chiếu xuống một chút ánh sang có thể làm cho nàng mơ hồ thấy, bốn phía hố đất bị núi vậy quanh, không một bóng người, lọt vào tai, chỉ có tiếng côn trùng kêu…
Bây giờ, đại khái là nửa đêm canh ba, nếu chờ đến hừng đông có người lên núi, còn mấy giờ nữa, nàng bị chôn ở trong đất, ngực nặng trình trịch, đại não choáng váng, hô hấp dồn dập, có thể chống đỡ được đến hừng đông sao?
Sở Vân Hách, ngươi thế nào? Bị thương sao? Biết ta mất tích sao? Sở Vân Hách….
Bát vương phủ, bên ngoài Dự Viên.
Đèn đuốc sáng lên, Sở Vân Hách đón gió đứng thẳng, khuôn mặt lạnh lùng ở trong bóng đêm, làm cho người ta run như cầy sấy!
Nghiêm Du lo lắng nhìn mọi nơi. Đạn tín hiệu màu lam thả ra, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền sau khi thấy hẳn là sẽ trở về cứu chủ trước tiên! Chỉ là nếu như bọn hắn trở về, theo tính tình và hành động của chủ nhân, sợ là sẽ lành ít dữ nhiều!
Rốt cuộc, hai đạo bóng đen lăng không tới!
“Chủ tử!”
Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền nhìn thấy Sở Vân Hách không có việc gì đứng ở bên ngoài Dự Viên, giật mình một cái, đồng thời trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chống lại con ngươi lạnh lẽo kia, dại ra mấy giây, liền lập tức kịp phản ứng, quỳ xuống, chắp tay nói: “Nô tài tham kiến chủ tử!”
“Chủ nhân?” Sở Vân Hách cười lạnh một tiếng, tay phải nhấc lên, rút kiếm trong tay thị vệ bên cạnh ra, chỉ mũi kiếm về phía hai người, lạnh lùng nói: “Trong mắt các ngươi còn coi Bổn vương … là chủ nhân sao? Nói! Tiểu Sơ Tử ở đâu? Còn sống hay đã chết?”
“Nô tài làm trái lời chủ nhân, cầu xin chủ nhân ban cho cái chết!” Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền cúi thấp đầu hơn, thê lương trả lời.
Đôi mắt đen của Sở Vân Hách càng thêm lạnh giá như băng, bạc môi khẽ cong, gằn từng chữ một: “Đối với Tiểu Sơ Tử, Bổn vương sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Nhiếp Phong, Nhiếp Huyền các ngươi biết tính tình Bổn vương, đừng chọc đến cực hạn của Bổn vương.”
“Chủ nhân, nô tài tình nguyện chết, cũng không nguyện chủ nhân bởi vì một thái giám mà không để ý sống chết, nếu như việc này truyền ra ngoài, sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, chủ nhân còn mặt mũi nào mà tồn tại?” Nhiếp Phong ngẩng đầu, bình tĩnh nói, trong mắt là quyết tâm làm việc nghĩa không chùn bước.
/202
|