Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng
Chương 9: Trước ngực mang dây vải, hỏi Bát Vương gia
/202
|
Editor: Họa Đến Vô Tình
Đoàn Cẩm Sơ nhanh chóng ngồi chồm hổm ở trên giường, may mà trang phục nam nhân đơn giản, cởi đai lưng, liếc nhìn trang phục nô tài trên người, không khỏi cắn răng, một tay kéo xuống ném qua một bên, bên trong mặc áo lót màu trắng, ướt chèm nhẹp dính vào trên người, cảm giác thực khó chịu, lại cởi nữa, mắt lập tức choáng váng, nữ nhân kia lại quấn nhiều dây vải trước ngực như vậy! Khó trách trước ngực lại có cảm giác chật căng, sờ lên giống như Thái Bình Dương!
“Làm sao bây giờ? Tháo dây vải xuống lau thân thể sao?” Đoàn Cẩm Sơ chần chờ không ngừng, ngộ nhỡ tháo ra rồi nàng không quấn lại được làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ Khúc Đại Hưng chờ không được đột nhiên đi vào làm sao bây giờ? Cho nên. . . . . .Không tắm ở ngực, tắm ở nơi khác đi!
Quyết định xong liền cởi quần, quần dễ cởi hơn, chỉ vài cái liền bị Đoàn Cẩm Sơ ném xuống đất, sau đó lại nhanh chóng vắt khăn, vô cùng lo lắng đứng dậy lau, bởi vì lo lắng quá nhiều, nên chỉ kịp để ý khối thân thể này nhỏ gầy, da trắng như tuyết, dáng người rất tốt, cũng không để ý đến những thứ khác, chà lau xong, liền lấy trang phục thái giám màu lam mà Tiểu Thuận tử đem đến mặc lên người, quả thật là quần áo mới, không có mùi là lạ gì, mặc lên người còn rất thoải mái, trừ. . . . .bộ ngực đang bị xiết chặt!
Đoàn Cẩm Sơ xuống đất, nhìn thấy trên mặt đất có để một đôi giày màu đen, nhíu nhíu mày, khom lưng mang vào, lại sờ sờ tóc, thấy rất ẩm ướt liền khó chịu, aiz, nàng như thế nào lại bị dội nước a, than thở không ngừng, cũng không biết có thể lấy thêm nước để gội đầu không đây?
“Khúc công công!”
Kêu một tiếng, Khúc Đại Hưng lập tức vào phòng, “Ngươi tắm xong rồi?”
“Ừ, nhưng mà ta còn muốn gội đầu.” Đoàn Cẩm Sơ gãi gãi mấy cọng tóc ướt đang rủ xuống trên cần cổ, nhíu mày nói.
“Được, ta lại kêu Tiểu Thuận tử đi vào phòng ăn bưng nước đến.” Khúc Đại Hưng nói xong, liền đi ra ngoài, kéo cửa, Tiểu Thuận tử vừa đúng lúc mang canh gừng trở lại, “Tiểu Thuận tử, canh gừng đưa cho ta, ngươi lại đi bưng nước đến đây, Tiểu Sơ tử còn muốn gội đầu.”
“Dạ!”
Ngay sau đó, Tiểu Thuận tử đi vào phòng lấy chậu nước, lại bận rộn chạy về phía phòng ăn.
Đoàn Cẩm Sơ thấy như vậy, đối với việc vừa mới biết hai người ở cùng một phòng cảm thấy chán ghét liền bớt đi một phần, ngược lại cảm kích nghiêng nghiêng khóe miệng, “Tiểu Thuận tử đối với ta thật đúng là tốt!”
“Ừ, ngươi cái gì cũng không còn nhớ, về sau nếu ta không có ở đây, nơi nào ngươi không biết, có thể hỏi Tiểu Thuận tử.” Khúc Đại Hưng nói.
“Ta biết rồi.”
“Vậy được, ta phải đi chỗ Lộ tổng quản một chuyến, ngươi uống canh gừng để trừ khí lạnh đi.”
“A, được.”
Đưa mắt nhìn Khúc Đại Hưng rời đi, sau khi Đoàn Cẩm Sơ uống canh gừng xong, vô lực ngã ngồi ở bên giường, phiền não bứt bứt tóc, rốt cuộc vì nguyên nhân gì nàng lại xuyên qua thời không này? Trên đời này lại thật sự có chuyện ly kỳ, cẩu huyết như thế!
Thật sự không muốn tin, nhưng mà khi đưa mắt nhìn căn phòng được bài trí cổ kính như thế này, rối nhìn thấy trang phục của đám người Khúc Đại Hưng, lại nghe giọng nói của bọn họ một chút, ai ——
Không lâu sau, Tiểu Thuận tử đã trở lại, nhìn nàng, cau mày nói: “Tiểu Sơ tử ngươi làm sao vậy? Tóc muốn cởi bỏ rồi!”
“Ách. . . . .” Đoàn Cẩm Sơ ngây cả người, đần độn cười cười, lại không biết nên nói cái gì.
Tiểu Thuận tử để nước xuống, liền đến giúp nàng bỏ mũ trên đầu, lại tốt bụng xõa tóc cho nàng, rồi an ủi nàng: “Ngươi là đang lo lắng ở phía trên sẽ hạ tội xuống sao? Không cần lo lắng, Khúc công công đã đến chỗ của Lộ tổng quản nói giúp cho ngươi rồi, hơn nữa là do Bát Vương gia ra lệnh cho Tiểu Xuyên tử đưa ngươi trở về, cho nên không có việc gì đâu.”
“A, vậy Tiểu Xuyên tử kia bây giờ đang ở đâu?” Trong đầu Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội hỏi.
Tiểu Thuận tử suy nghĩ một chút, nói: “Cái này, ta cũng không biết, mưa vừa mới ngừng, không biết Bát Vương gia có xuất cung hay không.”
“Tiểu Xuyên tử đang ở đâu cùng Bát Vương gia có quan hệ gì?” Đoàn Cẩm Sơ nghi hoặc không thôi, nói xong, lại vội vàng bổ sung: “Tiểu Thuận tử, ta đã nói với ngươi, ngươi không nên nói cho người khác a, từ lúc ta vừa tỉnh dậy, giống như chuyện gì cũng không còn nhớ!”
Đoàn Cẩm Sơ nhanh chóng ngồi chồm hổm ở trên giường, may mà trang phục nam nhân đơn giản, cởi đai lưng, liếc nhìn trang phục nô tài trên người, không khỏi cắn răng, một tay kéo xuống ném qua một bên, bên trong mặc áo lót màu trắng, ướt chèm nhẹp dính vào trên người, cảm giác thực khó chịu, lại cởi nữa, mắt lập tức choáng váng, nữ nhân kia lại quấn nhiều dây vải trước ngực như vậy! Khó trách trước ngực lại có cảm giác chật căng, sờ lên giống như Thái Bình Dương!
“Làm sao bây giờ? Tháo dây vải xuống lau thân thể sao?” Đoàn Cẩm Sơ chần chờ không ngừng, ngộ nhỡ tháo ra rồi nàng không quấn lại được làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ Khúc Đại Hưng chờ không được đột nhiên đi vào làm sao bây giờ? Cho nên. . . . . .Không tắm ở ngực, tắm ở nơi khác đi!
Quyết định xong liền cởi quần, quần dễ cởi hơn, chỉ vài cái liền bị Đoàn Cẩm Sơ ném xuống đất, sau đó lại nhanh chóng vắt khăn, vô cùng lo lắng đứng dậy lau, bởi vì lo lắng quá nhiều, nên chỉ kịp để ý khối thân thể này nhỏ gầy, da trắng như tuyết, dáng người rất tốt, cũng không để ý đến những thứ khác, chà lau xong, liền lấy trang phục thái giám màu lam mà Tiểu Thuận tử đem đến mặc lên người, quả thật là quần áo mới, không có mùi là lạ gì, mặc lên người còn rất thoải mái, trừ. . . . .bộ ngực đang bị xiết chặt!
Đoàn Cẩm Sơ xuống đất, nhìn thấy trên mặt đất có để một đôi giày màu đen, nhíu nhíu mày, khom lưng mang vào, lại sờ sờ tóc, thấy rất ẩm ướt liền khó chịu, aiz, nàng như thế nào lại bị dội nước a, than thở không ngừng, cũng không biết có thể lấy thêm nước để gội đầu không đây?
“Khúc công công!”
Kêu một tiếng, Khúc Đại Hưng lập tức vào phòng, “Ngươi tắm xong rồi?”
“Ừ, nhưng mà ta còn muốn gội đầu.” Đoàn Cẩm Sơ gãi gãi mấy cọng tóc ướt đang rủ xuống trên cần cổ, nhíu mày nói.
“Được, ta lại kêu Tiểu Thuận tử đi vào phòng ăn bưng nước đến.” Khúc Đại Hưng nói xong, liền đi ra ngoài, kéo cửa, Tiểu Thuận tử vừa đúng lúc mang canh gừng trở lại, “Tiểu Thuận tử, canh gừng đưa cho ta, ngươi lại đi bưng nước đến đây, Tiểu Sơ tử còn muốn gội đầu.”
“Dạ!”
Ngay sau đó, Tiểu Thuận tử đi vào phòng lấy chậu nước, lại bận rộn chạy về phía phòng ăn.
Đoàn Cẩm Sơ thấy như vậy, đối với việc vừa mới biết hai người ở cùng một phòng cảm thấy chán ghét liền bớt đi một phần, ngược lại cảm kích nghiêng nghiêng khóe miệng, “Tiểu Thuận tử đối với ta thật đúng là tốt!”
“Ừ, ngươi cái gì cũng không còn nhớ, về sau nếu ta không có ở đây, nơi nào ngươi không biết, có thể hỏi Tiểu Thuận tử.” Khúc Đại Hưng nói.
“Ta biết rồi.”
“Vậy được, ta phải đi chỗ Lộ tổng quản một chuyến, ngươi uống canh gừng để trừ khí lạnh đi.”
“A, được.”
Đưa mắt nhìn Khúc Đại Hưng rời đi, sau khi Đoàn Cẩm Sơ uống canh gừng xong, vô lực ngã ngồi ở bên giường, phiền não bứt bứt tóc, rốt cuộc vì nguyên nhân gì nàng lại xuyên qua thời không này? Trên đời này lại thật sự có chuyện ly kỳ, cẩu huyết như thế!
Thật sự không muốn tin, nhưng mà khi đưa mắt nhìn căn phòng được bài trí cổ kính như thế này, rối nhìn thấy trang phục của đám người Khúc Đại Hưng, lại nghe giọng nói của bọn họ một chút, ai ——
Không lâu sau, Tiểu Thuận tử đã trở lại, nhìn nàng, cau mày nói: “Tiểu Sơ tử ngươi làm sao vậy? Tóc muốn cởi bỏ rồi!”
“Ách. . . . .” Đoàn Cẩm Sơ ngây cả người, đần độn cười cười, lại không biết nên nói cái gì.
Tiểu Thuận tử để nước xuống, liền đến giúp nàng bỏ mũ trên đầu, lại tốt bụng xõa tóc cho nàng, rồi an ủi nàng: “Ngươi là đang lo lắng ở phía trên sẽ hạ tội xuống sao? Không cần lo lắng, Khúc công công đã đến chỗ của Lộ tổng quản nói giúp cho ngươi rồi, hơn nữa là do Bát Vương gia ra lệnh cho Tiểu Xuyên tử đưa ngươi trở về, cho nên không có việc gì đâu.”
“A, vậy Tiểu Xuyên tử kia bây giờ đang ở đâu?” Trong đầu Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội hỏi.
Tiểu Thuận tử suy nghĩ một chút, nói: “Cái này, ta cũng không biết, mưa vừa mới ngừng, không biết Bát Vương gia có xuất cung hay không.”
“Tiểu Xuyên tử đang ở đâu cùng Bát Vương gia có quan hệ gì?” Đoàn Cẩm Sơ nghi hoặc không thôi, nói xong, lại vội vàng bổ sung: “Tiểu Thuận tử, ta đã nói với ngươi, ngươi không nên nói cho người khác a, từ lúc ta vừa tỉnh dậy, giống như chuyện gì cũng không còn nhớ!”
/202
|