Tuyệt Sắc Truyền Kỳ Nguyệt Lạc Hồng Trần

Chương 18: Sắc dụ (thượng)

/61


Ban đêm, trong Hoa Tiển cung, Tào Thịnh đang phê duyệt tấu chương khắp nơi. Lúc này, bên ngoài báo: "Nội vụ tổng quản Hoàng Cách thỉnh cầu yếu kiến." Tào thịnh vẫn nhìn tấu chương, "Gọi hắn tiến vào! Tất cả các ngươi lui ra."

"Vâng" Bọn thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh lặng yên rời đi.

Thấy Hoàng Cách đi vào, Tào thịnh ngẩng đầu: "Miễn lễ, ngươi nói một chút tình huống của nàng đi."

"Vâng" Hoàng Cách cúi đầu, mắt liếc Tào thịnh ngồi phía trên, thấy vẻ mặt hắn đang chờ mong nhìn mình, trả lời: "Hoàng thượng, mấy ngày gần đây Lâm cô nương đều ở trong nghệ phường dạy múa, vẫn chưa ra ngoài nửa bước. Trước khi nàng đi ngủ thích tắm rửa, nô tài đã phân phó hạ nhân mỗi ngày chuẩn bị tốt dụng cụ, cho cô nương sử dụng."

Tào Thịnh híp lại con ngươi thu hút, tựa hồ đang nghe theo lệ, khiến người nhìn không ra cảm xúc, "Không có gì khác?"

"Ách, nô tài ngu dốt, chỉ biết nhiều như vậy." Tuy rằng đã hầu hạ hoàng đế hơn mười năm, từ khi hắn chưa đăng cơ đến sau khi đăng cơ, Hoàng Ccách chỉ cảm thấy tính tình người này là càng đến càng đoán không ra, có lẽ, đây là cái gọi là "Lòng dạ đế vương, sâu khó dò."

"Ngươi lui ra đi." Tào Thịnh lạnh lùng nói.

"Vâng"

Thấy Hoàng Cách nhẹ nhàng đóng cửa điện lại, Tào Thịnh không chút để ý lật tấu chương trong tay, lẩm bẩm: "Lâm Vũ, diện mạo thật của ngươi rốt cuộc là cái dạng gì?"

Qua hồi lâu, thị vệ bên ngoài báo: "Nội vụ phó tổng quản Trương Cửu thỉnh cầu yết kiến."

Chân mày Tào Thịnh nhíu lại, gặp tấu chương lại xong, để qua một bên, đứng lên nói: "Gọi hắn tiến vào."

Chỉ thấy cửa điện vừa mở, Trương Cửu cúi đầu quỳ lạy, "Nô tài Trương Cửu khấu kiến hoàng thượng."

"Chuyện gì?"

Trương Cửu liếc nhìn bốn phía, thấy không có người hầu hạ, liền nói nhỏ: "Hoàng thượng, nô tài thấy hoàng thượng cả ngày làm lụng vất vả, thật sự không đành lòng, nên giúp đỡ tìm được một nhân nhi (người đáng yêu), có thể chia sẻ lo lắng với hoàng thượng."

"Nga?" Tào thịnh đến gần hắn, "Đứng dậy nói."

"Tạ hoàng thượng." Trương Cửu thấy hoàng đế vẻ mặt hứng thú, liền nói tiếp: "Hoàng thượng, đây chính là người rất mê người! Vòng eo tinh tế, mắt đẹp đảo quanh, thanh âm dịu dàng mềm yếu, là người hiếm lạ khó gặp."

"Giai nhân như thế, sao trẫm chưa từng nghe qua? Nàng ở nơi nào? Phương danh là gì?"

"Hoàng thượng có điều không biết, người theo như lời của nô tài lúc này đang ở trong cung, đó là Lan Cơ trong nghệ phường a." Thấy hình dáng yên lặng trầm tư của hoàng đế, Trương Cửu lại nói: "Hoàng thượng, người xem, muốn hay không. . ."

"Là nàng? Trẫm trái lại nghe nói nàng có tài múa cực tốt, đáng tiếc bận tâm nàng là người thanh lâu, chưa từng có duyên gặp lại." Tào Thịnh nhẹ nhàng thở dài, trong ánh mắt thâm thuý lóe ánh sáng không biết tên.

"Hoàng thượng, nô tài an bài một chỗ, có thể khiến cho hoàng thượng. . ."

"Không cần, ngươi an bài đưa nàng đến nơi này đi, nhớ kỹ, nhất định phải làm việc ổn thoả, không thể lọt vào lưỡi dân chúng."

"Này." Trương Cửu chần chờ. "Hoàng thượng muốn nàng ở trong này thị tẩm?"

"Làm sao vậy, ta triệu kiến một mỹ cơ không thể tuựnh chọn địa phương?" Tào Thịnh đề cao âm điệu.

"Dạ, dạ, hoàng thượng bớt giận, nô tài đi làm ngay." Nói xong, liền khom lưng chào muốn rời đi, lại nghe đến ngữ điệu không mang theo cảm tình của hoàng đế truyền đến: "Chậm đã, một canh giờ sau hãy mang nàng lại đây."

"Dạ!"

Cửa điện đóng lại, trong Hoa Tiển cung chỉ còn lại có một mình Tào Thịnh.

"Bạch Quyết!"

"Thần ở!" Một đạo nhân ảnh chói mắt xuất hiện ở trước mặt Tào Thịnh.

"Đi theo Trương Cửu, cần phải tra ra tung tích của chủ nhân phía sau màn này."

"Thần tuân chỉ!" Nói xong, xoay người rời đi.

Bạch Quyết này, vốn là nhất đẳng thị vệ phòng thủ kinh thành, nhờ Dục Vương tiến cử mà được hoàng đế thẳng điều vào hoàng cung, trở thành ngự tiền đái đao thị vệ, mặc dù quan cấp không đổi, đều là tam phẩm, lại trở thành cận thần của hoàng đế, đưa tới một trận oanh động lúc ấy. Bởi vì từng đụng chạm với Tư Mã gia (xem chương 11), chuyện điều nhiệm bị phái học sĩ phản đối, nhưng bởi vì người này làm việc luôn luôn quang minh lỗi lạc, ở dân gian có danh tiếng vô cùng tốt, ở dưới uy thế của hoàng đế, Bạch Quyết đường đường chính chính lưu tại bên người hoàng đế, từ nay về sau trở thành thị vệ bên người hoàng đế.

Trong nháy mắt, vào cung đãbảy ngày. Lâm Vũ không chỉ phải chịu trách nhiệm dạy múa, còn phải thường thường chỉ đạo những nhạc sĩ, khiến cho mỗi ngày nàng đều thực mệt mỏi. Nhưng khiến nàng vui sướng là, mỗi đêm nàng đều có thể thoải mái ngâm nước ấm tắm.

Nhớ rõ ngày ấy sau khi Lâm Vũ tắm xong, thuận miệng nói một câu: "Nếu mỗi ngày có thể như vậy thì tốt rồi." Kết quả sau khi Tiểu Nguyên nghe được, từ nay về sau cứ mỗi buổi tối đều chuẩn bị tốt nước ấm, đợi nàng vừa hồi phòng, chậu gỗ liền được mang tới. Bắt đầu Lâm Vũ có chút không quá thích ứng, dù sao, khi ở hiệu thuốc bắc, trong hiệu thuốc bắc có phòng tắm cho nam và nữ, bình thường Lâm Vũ đều tắm ở trong phòng tắm, nàng chưa từng hưởng thụ đãi ngộ ngày ngày tắm với cánh hoa ở trong phòng tắm.

Hỏi Tiểu Nguyên, nàng lại luôn bảo trì im lặng, Lâm Vũ cũng chỉ hảo mỗi ngày hưởng thụ tắm cánh hoa, cũng may nàng làm chủ huấn luyện, phụ trách toàn bộ ca múa cùng kế hoạch dạy, những người khác thấy nàng được đãi ngộ này cũng không nói cái gì.

Buổi chiều ngày hôm đó, trong nghệ phường vừa tập luyện xong, Lan Cơ liền lôi kéo tay Lâm Vũ tay, đến một ngóc ngách, thấy bốn bề vắng lặng, nhẹ giọng nói, "Muội muội, đêm nay có thể đến nói chuyện với ta một chút không?"

Lâm Vũ nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, nghĩ đến việc nàng trúng độc, liền gật đầu, bám vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Đến trong phòng ta đi."

Hai người vào trong phòng, thấy Tiểu Nguyên đang quét tước, Lâm Vũ liền nói: "Ngươi đi làm ấm trà lại đây đi."

"Vâng"

Thấy Lan Cơ muốn mở miệng, Lâm Vũ lại vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ý bảo nàng ngồi xuống trước, "Đừng vội."

Qua một lát, Tiểu Nguyên trở về, phân biệt cho hai người trà đã pha, liền nghe Lâm Vũ nói: "Ngươi đi xuống trước đi, ta muốn cùng Lan Cơ thảo luận việc ca múa."

"Vâng" Tiểu Nguyên ra phòng, đóng cửa, Lâm Vũ lại cài chốt cửa lại, đi đến trước mặt Lan Cơ. Lan Cơ vội la lên: "Muội muội, ta. . ." Lời còn chưa dứt, lại bị Lâm Vũ ngắt, Lâm Vũ chấm nước trà, viết xuống ở trên bàn: "Phòng tai vách mạch rừng."

Lan Cơ gật gật đầu, liền đồng dạng chấm nước trà, "Bọn họ muốn ta dụ dỗ hoàng thượng, cũng nhân cơ hội hạ độc."

Lâm Vũ trừng lớn mắt, còn tưởng rằng Lan Cơ muốn hỏi chuyện trúng độc, lại trăm triệu không nghĩ tới sẽ cùng nàng nói việc cơ mật như vậy.

Lại nghe Lan Cơ nói: "Muội muội, ngươi nói đạo cụ vũ đài lần này, là cái gì đây?" Nói xong như thế, cũng đang viết xuống trên bàn: "Ngày gần đây độc phát đều nặng, sợ thời gian của mình còn không nhiều lắm. Trước kia còn kỳ vọng trong tay bọn họ có giải dược, lại bởi vậy bị bọn họ khống chế." Dừng một chút, nhìn Lâm Vũ, Lâm Vũ chặn lại nói: "Uh, đạo cụ vụ đài, chính là một vài vật dùng để xây dựng ra hoàn cảnh rất thật. Chúng ta muốn nhảy 《Thiên Thủ Quan Âm》, là muốn biểu hiện ra phong thái của Quan Thế Âm, cho nên, sẽ làm toà hoa sen lớn, đây là một trong các đạo cụ." Vừa nói vừa viết ở trên bàn: "Bọn họ là ai? Độc ngươi trúng, cũng chưa chắc cần nhờ bọn họ mới có thể giải."

"Là sao?" Lan Cơ kích động cầm tay Lâm Vũ, kiềm chế lời muốn nói ra miệng..., tiếp tục nói: "Ngươi nói đây chỉ là một trong các đạo cụ?"

Lâm Vũ mỉm cười, nghĩ: "Y theo trên tờ giấy kia thuật lại tình trạng bệnh, trước mắt độc này của Lan Cơ đã vào bệnh tình nguy kịch, cho dù Phó sư phụ cũng chưa chắc có thể cứu trị, nhưng trong tay nàng có ‘Sinh Tức’ Tử Minh cho (xem chương 13), Tử Minh từng nói thuốc này trừ "Diệt thế" ra thì độc khác đều có thể giải, tuy là vật quý báu, nhưng mạng người quan trọng, nàng cũng không thể không cứu. Mặc kệ Lan Cơ có phải trúng độc ‘Diệt Thế’ hay không, nàng muốn đánh cuộc." Thích thú nói: "Một đạo cụ trọng yếu khác, tức là đèn cung đình. Chúng ta cần thật nhiều đèn cung đình, xây dựng ra hiệu quả Phật quang (ánh sáng Phật)." Trên bàn lại viết: "Ở trên tay của ta có một viên thuốc, có thể thử xem."

Lan Cơ nhẹ nhàng thở ra, thở dài: "Phật quang, đài sen thật sự là hay a, tỷ tỷ xem như mở mắt rồi, không nghĩ tới trừ bỏ luyện tốt tài múa, còn có nhiều học vấn như vậy." Hạ tay viết: "Làm chủ là Lục hoàng tử Viên Kiệt của Nhạc quốc trước kia, đại nội phó tổng quản Trương Cửu là thủ hạ của hắn. Bọn họ còn có rất nhiều người, ẩn náu trong cung này."

Lâm Vũ kinh hãi, Lục hoàng tử Nhạc quốc? Chẳng lẽ bọn họ muốn mưu đồ đoạt vị?

"Tỷ tỷ, vũ đạo có thể có rất nhiều học vấn, tài múa giỏi phân rất nhiều loại. Tỷ như, có loại lấy múa bale dùng mũi chân nhảy múa, tư thái này rất là cao quý tao nhã." Nói xong, nàng gở xuống ngọc bội mang theo trên người, vặn cơ quan, lấy ra viên thuốc xuất hiện trong lỗ nhỏ mặt trái, đưa cho Lan Cơ, viết: "Thuốc này, trừ bỏ của ‘Diệt Thế’ độc Vương, độc khác đều có thể giải."

Lan Cơ cảm kích nhìn nàng, không biết nên nói cái gì, trừ bỏ Lâm Vũ, hiện tại nàng đã không thể tin bất luận kẻ nào khác. Trước kia vì độc dược tham sống sợ chết, thường chịu tư vị độc tra tấn, nàng cũng muốn sống sót, nhưng đối mặt tình trạng độc phát càng ngày càng nghiêm trọng, nàng đã không thể tin tưởng lời mà bọn họ nói..., cho dù làm xong chuyện, nàng cũng khó trốn vận mệnh bị giết diệt khẩu, khi nàng tuyệt vọng, Lâm Vũ lại có thể vô điều kiện giúp nàng, khiến nàng cảm nhận được một tia ấm áp. Nàng dứt khoát vươn tay, tiếp nhận viên thuốc của Lâm Vũ, một ngụm nuốt xuống, mặc kệ viên thuốc kia có vô tác dụng, ít nhất, nàng muốn ở trước khi chết làm việc nàng muốn.

Nàng ôm lấy Lâm Vũ, lớn tiếng nói: "Muội muội, ta hôm nay tán gẫu thật sự vui vẻ, cũng thu hoạch không nhỏ, thực tiếc chúng ta quen biết quá trễ a." Nói như vậy, nước mắt lại nhịn không được chảy xuống.

Lâm Vũ nhẹ nhàng vuốt ve tóc của nàng, cảm nhận được thân thể nàng run run , vừa muốn lên tiếng, lại nghe ngoài phòng truyền đến một tiếng động quen thuộc: "Lan cô nương, sao ngươi ở đây a, để cho ta tìm!"

Lan Cơ dừng lại, nhanh chóng lau nước mắt, thu thập xong cảm xúc.

Lâm Vũ dùng ống tay áo lau vết nướctrên bàn, liền đi qua gỡ chốt cửa, cười nói: "Chúng ta đang nói việc ca múa, tán gẫu tận hứng, nhất thời quên thời gian."

"Vậy Lan cô nương cũng nên phái người thông báo ta một tiếng. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, ta không đảm đương nổi." Tiểu Nghiêm mở cửa tiến vào, Tiểu Nguyên cũng cùng theo sau đó.

"Chúng ta trò chuyện với nhau thật vui, quên thời gian, sao còn có thể có thể nhớ rõ còn ngươi." Lâm Vũ cười nói.

Tiểu Nghiêm vượt qua liếc mắt một cái, muốn phát tác, lại nghe Lan Cơ nói: "Thời gian đã tối muộn, ta cũng cần phải trở về, ai, lần này nhất tán gẫu, mới biết mình biết rất ít, múa bale kia, ta thực cảm thấy hứng thú, lần sau lại đến, muội muội cần phải hảo hảo nói cùng ta một chút." Nàng cầm tay Lâm Vũ, cười thật sâu. "Cám ơn ngươi!"

Lâm Vũ cũng cầm lại tay nàng, "Tỷ tỷ, lần sau đến, ta liền nói với ngươi về múa bale."

Buông tay ra, Lan Cơ xoay người, đi ra phòng, ánh mắt ác độc của Tiểu Nghiêm chợt lóe, theo sát sau đó.

Mới ra cửa không xa, Tiểu Nghiêm liền nói: "Ngươi đã biết đêm nay có việc, làm gì còn đến nơi này?"

"Đây là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm, ta có thể đi ra ngoài kết bạn, cũng sẽ trở về."

"Ta chỉ là sợ có trong lòng ngươi còn có dị tâm."

Lan Cơ khẽ cắn môi, "Mạng đều ở trên tay các ngươi rồi, các ngươi còn lo lắng cái gì!"

Trở lại phòng, Tiểu Nghiêm nhanh chóng đóng cửa. Lan Cơ vừa ngồi xuống, đã thấy trong phòng ngầm đi ra một người.

/61

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status