Đêm đã thật khuya, Hàn Dư vẫn một mình đứng ở trong thư phòng, suy tưởng với những bức hoạ cuộn tròn, từ ngày hắn ở Thuý Vi các nhìn thấy Trương Cửu bộ dạng khả nghi, liền vội vàng lao tới hoàng cung bẩm báo hoàng thượng, liền không còn nhìn thấy Lâm Vũ. Nghĩ đến Lâm Vũ tiến cung đã bảy ngày, hắn làm thần tử, lại không thể tự tiện thăm, tim của hắn chỉ cảm thấy một trận mất mát, không biết nàng ở trong cung mạnh khỏe hay không. Tuy rằng hắn biết rõ mặt thật của nàng, cũng không nguyện hướng Hoàng thượng báo cáo, hắn biết, một khi hoàng thượng biết được, Lâm Vũ có lẽ sẽ không thuộc về hắn nữa. Nay tim của hắn đã lắp đầy bóng hình xinh đẹp của nàng, rốt cuộc dung không được những nữ nhân khác, từng phong lưu phóng khoáng, vì gặp được nàng mà thay đổi dạng.
Trầm tư, lại nghe ngoài phòng báo: “Đại nhân, đại nội tổng quản Hoàng Cách đến tìm.”
“Nga?” Hàn Dư vừa nghe, nghĩ rằng tới trễ như vậy, hẳn là hoàng thượng có việc gấp, vội đi ra thư phòng, tìm đến tiền thính (như phòng khách).
Vừa thấy Hàn Dư, Hoàng Cách liền nháy mắt ra dấu, Hàn Dư hiểu ý, cho hạ nhân lui.
Hoàng Cách lại nhìn bốn phía chung quanh, xác định không có người khác, lập tức đến gần, bám vào bên tai Hàn Dư nói : “Hoàng thượng bảo Dục Vương cùng Hàn đại nhân tức khắc tiến cung yết kiến.”
Vẻ mặt Hàn Dư ngạc nhiên: “Chuyện gì gấp như vậy?”
“Này. . . . Đại nhân đi thì biết .”
Vội vàng lên xe ngựa từ trong cung đến, chỉ thấy Dục Vương đang ngồi bên trong nhìn hắn cũng là vẻ mặt nghi hoặc, Hàn Dư cảm thấy trầm xuống, “Đêm khuya triệu gấp cận thần, chắc là có chuyện lớn xảy ra.”
Lúc này, ở trong phòng của Lan Cơ, Tiểu Nghiêm một thân trần trụi đang ghé vào trên người Viên Kiệt, nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực của hắn, chỉ cảm thấy một trận tâm thần nhộn nhạo, nàng rốt cục có thể có được người nam nhân này rồi, cho dù chỉ là một khắc nửa khắc, nàng vẫn ái mộ hắn, nhưng mắt hắn vẫn chưa bao giờ nhìn qua nàng, trong mắt người nam nhân này chỉ có kia quyền vị, nàng lại có thể vì hắn mà buông tha cho tất cả của mình. Khi nàng nhìn đến ánh mắt nhiệt liệt kia quăng hướng Lan Cơ thì trong lòng của nàng sẽ không chỉ một trận quặn đau. Nàng hận Lan Cơ, hận nàng chỉ là một kỹ nữ lại còn giả bộmột bộ thanh cao, hận nàng cướp đi tim Viên Kiệt.
Trên giường Viên Kiệt từ từ nhắm hai mắt, tùy ý Tiểu Nghiêm vỗ về chơi đùa như vậy, trong lòng lại nghĩ tình cảnh của Lan Cơ hiện tại, giờ phút này nàng có đang cùng Tào thịnh trêu đùa hay không, hoặc là. . .
“Đáng chết!” Vừa nghĩ tới bọn họ có thể đang tìm vui, tim của hắn lại run rẩy.
Tiểu Nghiêm bên cạnh nghe hắn thở nhẹ, nũng nịu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Viên Kiệt không đáp lời, lại một phen ôm sát Tiểu Nghiêm, liều mạng ngăn lại môi của nàng.
Tiểu Nghiêm nhất thời bị hắn hôn đến khó có thể hô hấp, cũng rất hưởng thụ cảm giác như thế, nàng càng không ngừng giãy dụa thân thể của mình, cũng nhẹ nhàng lấy tay đụng chạm hạ thân của hắn, khiến cho Viên Kiệt ôm ấp nàng lại một lần đứng thẳng, bắt đầu một vòng mới thẳng tiến.
Tiểu Nghiêm thoả thích kêu to, tựa hồ muốn cho tất cả mọi người biết giờ phút này nàng đang có người nam nhân này.
Viên Kiệt từ từ nhắm hai mắt, tận tình hưởng thụ khoái cảm tình cảm mãnh liệt mang đến, hắn chịu không được nhẹ nhàng kêu: “Ngươi là của ta! Ngươi chỉ thuộc về ta!”
Tiểu Nghiêm nhất thời mở cờ trong bụng, cũng tận tình đáp lại: “Ta là của ngươi, ta chỉ vì một mình người mà sống!”
Nghe nói như thế, Viên Kiệt hài lòng nở nụ cười, tinh vật tận tiết.
Hắn vẫn từ từ nhắm hai mắt, rút vật ở hạ thân ra, kéo chăn, nằm vật xuống ở bên cạnh Tiểu Nghiêm, nhẹ nhàng lật người, miệng lầm bầm lầu bầu nhớ kỹ: “Ngươi là của ta. . . Lan Cơ.” Không bao lâu, liền đã ngủ say.
Nghe được hai chữ cuối cùng, trong lòng Tiểu Nghiêm cả kinh, máu nóng toàn thân nhất thời biến lạnh lẽo.
Nàng nâng cái tay hơi chút run run lên, muốn vuốt ve hắn nữa, tay đã đến giữa không trung lại dừng lại, đột nhiên, một cái ý niệm từ trong đầu bay nhanh hiện lên, nàng nắm chặt nắm tay, đè nén phẫn hận trong lòng, lạnh lùng cười, vươn tay ôm hắn, nghe được tiếng hô hấp đều đều, hưởng thụ ôn tồn khó được, cũng dần dần nhắm hai mắt.
Giờ mẹo hôm sau, trong Hoa Tiển cung, Tào thịnh vừa mới tỉnh ngủ, sau khi súc miệng xong, liền nghe nội thị báo: “Nội vụ tổng quản Hoàng Cách thỉnh cầu yết kiến.”
Hắn dừng một chút, liền nói: “Gọi hắn tiến vào, tất cả các ngươi lui ra.”
“Vâng”
Hoàng Cách mang theo Lan Cơ đi vào, lập tức quỳ xuống.
“Nô tài Hoàng Cách.” “Dân nữ Lan Cơ.”
“Khấu kiến hoàng thượng!”
Tào Thịnh thản nhiên nhìn Lan Cơ quỳ lạy một cái, nói : “Hoàng Cách, gọi bọn họ mang thức ăn lên đi, nhiều hơn một phần bát đũa.”
“Vâng” Hoàng Cách lập tức lui ra.
Tào Thịnh nhìn Lan Cơ, lạnh lùng nói: “Ngươi đứng dậy đi.”
“Tạ hoàng thượng!”
“Sau khi trở về, ngươi có biết nên làm như thế nào không?”
“Hồi hoàng thượng, dân nữ hiểu được, dân nữ sẽ tra xét việc Viên Kiệt tính toán, cũng bẩm báo cho Hoàng thượng từng việc.”
“Uh, Bạch Quyết!”
“Thần ở!” Bạch Quyết liền từ trong phòng đi ra.
“Lan Cơ, người trước mặt ngươi là thị vệ của ta, về sau đem tình huống ngươi biết báo cho hắn.”
Lan Cơ ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy kia dung mạo Bạch Quyết mặc dù không xuất chúng, cũng là vẻ mặt chính khí, khiến cho người ta không dám liếc xéo, thích thú trả lời: “Dân nữ tuân chỉ!”
Ngoài cửa sổ gió thản nhiên thổi tới, Tiểu Nghiêm vẫn buồn ngủ mông lung.
Viên Kiệt mở mắt ra, nhìn đến Tiểu Nghiêm co rút nhanh ở trong lòng mình, không khỏi khẽ nhíu mày, hắn bỗng nhiên đứng dậy, thức tỉnh nàng đang ngủ say. Tiểu Nghiêm nhanh chóng dùng tay khoác ở tay của hắn, cũng ngồi dậy, lại nhìn đến vẻ mặt chán ghét của Viên Kiệt, nàng bất chấp nhiều như vậy, mang tươi cười ở bên tai Viên Kiệt thấp giọng nói: “Điện hạ, ta có chuyện quan trọng bẩm báo.”
“Chuyện gì? Nói mau.”
“Lan Cơ cùng Lâm Vũ quan hệ rất thân, ta sợ nàng đã đem chuyện của chúng ta báo cho Lâm Vũ biết.”
Viên Kiệt dừng lại, quay đầu nhìn lướt qua Tiểu Nghiêm gần sát hắn, “Vậy tìm cách mời nàng biến mất.”
Thấy hắn muốn đứng lên, Tiểu Nghiêm nhanh chóng nói : “Lan Cơ nói ca múa của Vạn Bác hội chủ yếu từ Lâm Vũ biên kịch và đạo diễn, nếu nàng có gì sơ xuất, sợ không thể ăn nói.”
Nghe những lời này, Viên Kiệt chỉ cảm thấy khả nghi, chưa từng nghe nói Lan Cơ có bạn thân gì, Lâm Vũ này, bất kể là đã biết bí mật của bọn họ hay không, nếu không thể trừ bỏ, thận trọng phòng bị lưu trữ lại. Nghĩ vậy, hắn lập tức đứng dậy xuống giường, Tiểu Nghiêm muốn vươn tay giữ lại, cũng đã trễ, nàng bất chấp thân hình lõa lồ của mình, cũng đứng dậy theo, nhặt lên quần áo của Viên Kiệt, gắt giọng: “Để cho ta hầu hạ điện hạ thay quần áo.”
Viên Kiệt không đáp, vẫn yên lặng trầm tư, nhìn cũng không nhìn Tiểu Nghiêm trần trụi bên cạnh, tùy ý nàng vỗ về chơi đùa quần áo trên người, đợi ăn mặc chỉnh tề, Viên Kiệt đột nhiên nói: “Ngươi tiếp tục giám thị hướng đi của Lan Cơ cùng Lâm Vũ.” Nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Hắn đi vào trong phòng Lan Cơ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lan Cơ, chỉ cảm thấy một trận phiền chán. Nguyên lai, khoái ý đêm qua chỉ có thể tạm thời tê dài thể xác và tinh thần, khi đầu dần dần thanh tỉnh, lại phát hiện cảm tình ẩn sâu trong trái tim lại thổi quét mà đến, khiến hắn khó có thể kháng cự.
Lúc này, phòng ngầm mở ra, Trương Cửu báo đã phân phó hạ nhân chuẩn bị tốt bữa sáng. Viên Kiệt yên lặng không nói gì, nhìn thoáng qua cái giường lạnh lẽo kia, thích thú đi vào phòng ngầm.
Ăn xong, có hạ nhân báo Lan Cơ đã qua đại sảnh ở chánh đường nghệ phường, Viên Kiệt nhíu nhíu mày, nhìn đến Lan Trùng cúi đứng bên cạnh, liền nói: “Lan Trùng, ngươi nhanh chóng đi tra xét việc của Lâm Vũ trong nghệ phường, buổi chiều hôm nay báo cho ta.”
“Dạ!”
Giờ Thìn, trong Hàn Dư phủ. Vì hôm nay không cần vào triều sớm, Hàn Dư vẻ mặt hưng phấn chậm rãi nhấm nháp bữa sáng trên bàn, vừa ăn còn bất chợt mỉm cười với người bên ngoài, khiến trái tim của bọn nha hoàn hầu hạ loạn nhảy, liên tục hơn tháng nay, cũng không thấy hắn có tâm tình tốt như vậy. Mà hắn đang mất hồn mất vía ăn cơm, đang nghĩ tới chuyện khi đó mới gặp Lâm Phong khuynh quốc tuyệt sắc ở Thuý Vi các, cách xa nhau lâu như vậy, đau khổ tương tư nay đã đến chung kết, hôm nay hắn rốt cục có thể nhìn thấy người trong lòng nữa rồi, nghĩ đến đây, hắn liền không ngăn được một trận cười ngây ngô.
Tối hôm qua hoàng thượng gấp triệu bọn họ vào cung, ở trong Hoa Tiển cung thương nghị chuyện Viên Kiệt, cuối cùng hoàng đế lệnh cho hắn phụ trách làm chủ việc hiến nghệ ở Vạn Bác hội, cũng thuận tiện tra xét nghệ phường, mà Dục Vương cùng Bạch Quyết phụ trách phòng ngự hoàng cung.
Lúc ấy, nhận được hoàng mệnh hắn lập tức biểu hiện hưng phấn dị thường. Thấy thế, Dục Vương trêu đùa: “Hoàng huynh chọn đúng người rồi a, những mỹ cơ trong nghệ phường cũng là báu vật được ngàn chọn vạn lựa vào cung, lúc này Hàn huynh phải hưởng hết ân mỹ nhân.”
Tào Thịnh vừa nghe, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mặt trầm xuống: “Hàn Dư.”
“Thần ở!”
“Ở trong hoàng cung của trẫm, tự mình biết nên làm việc như thế nào chứ.”
Thanh âm lời này mặc dù không nặng, nghe qua lại khiến cho Hàn Dư cảm thấy một trận áp lực, hắn không khỏi quỳ xuống: “Thần cẩn tuân ý chỉ, nhất định cẩn thận làm việc.”
“Tốt! Ta ban cho ba người các ngươi lệnh bài thông hành, từ nay trở đi vvào hoàng cung chỉ cần dùng lệnh bài này thì có thể tùy ý ra vào.”
Trong lòng suy đoán tối hôm qua hoàng thượng ban cho lệnh bài vàng, đợi cho giờ Tỵ, Hàn Dư lấy có tra xét tiến triển ca múa ở nghệ phường, vào hoàng cung.
Trong đại sảnh chánh đường ở nghệ phường, Lâm Vũ đang ở làm mẫu kỹ thuật nhảy 《Thiên Thủ Quan Âm》 cho các vũ cơ, bước chân nàng múa nhẹ nhàng, bàn tay mềm theo vũ khúc uyển chuyển, dáng người duyên dáng kia cùng thân thể thướt tha biểu hiện ra một loại vận luật thanh lịch tường hòa cùng mỹ cảm, khiến người ở chỗ này cũng không khỏi bị nàng hấp dẫn, một khúc múa xong, chúng vũ cơ vẫn còn muốn xem, đều tự than thầm, muốn đạt tới cảnh giới múa cùng tâm tính như thế nào mới có thể giống Lâm Vũ như vậy, hoàn mỹ thể hiện ra loại phong vận này.
Mọi người ngây người, chỉ nghe "Bành bạch” hai tiếng, một người ngâm nói: “Nhướng mày chuyển tay áo như tuyết bay, một mình khuynh thành thế hiếm có. Điệu múa này, khiến người ta say mê!” Mà người nói chuyện kia vẫn đang suy nghĩ trong lòng: “Người này, càng làm người mê say a.”
Lâm Vũ xoay người nhìn về phía người khen ngợi nàng, không khỏi sửng sốt, sao hắn có thể tới đây? Vội vàng mỉm cười thở dài nói, “Hàn đại nhân khen trật rồi, dân nữ sao đảm đương nổi.” Nói xong bỗng nhiên cả kinh, xem thân phận của nàng nên không biết Hàn Dư, nhưng nàng lại chưa suy nghĩ mà nói lời kia, cảm thấy không khỏi âm thầm cầu nguyện, chỉ mong hắn không có nghe ra manh mối gì.
Chỉ thấy Hàn Dư mỉm cười với nàng, hai mắt sáng quắc, Vương nghi trượng một bên đi theo giới thiệu nói: “Đây là hoàng công bộ Thị Lang Hàn dư Hàn đại nhân thượng khâm mạng, về sau hắn phụ trách giám sát việc hiến nghệ ở Vạn Bác hội của chúng ta.”
Vương nghi trượng giới thiệu xong, chúng vũ cơ hơi hơi thở dài, cùng kêu lên nói: “Ta bái kiến Hàn đại nhân.”
“Uh. Miễn lễ. Về sau ta sẽ thỉnh thoảng đến chú ý tình huống tiến triển của các ngươi, các ngươi có gì cần đến, cũng có thể tận lực nói với Vương nghi trượng.”
Chúng vũ cơ tuy sống thâm cung, nhưng chưa từng chịu hoàng đế lâm hạnh, lại thấy Hàn dư không chỉ có đầy bụng thơ văn, mạo anh tuấn, không có tác phong quan liêu cao cao tại thượng, giơ tay nhấc chân một bộ phong lưu phóng khoáng, nhất thời sinh lòng hảo cảm, có không ít vũ cơ lại thầm hứa trong lòng, thỉnh thoảng quăng mị nhãn, để có thể khiến cho hắn chú ý.
Mà Hàn Dư lại không có chú ý tới dị trạng của các nàng, chỉ nhìn Lâm Vũ một bộ cúi đầu suy nghĩ sâu xa, cười nói: “Lâm Vũ, ngươi đi ra đây.”
Lâm Vũ giương mắt nhìn hắn, thấy hắn đã xoay người ra cửa, liền theo sau.
Hai người tới một phòng bên cạnh, hạ nhân dâng trà, liền tiện tay đóng của lại, còn lại hai người Lâm Vũ cùng Hàn Dư, một người ngồi thẳng như quan, một người ngồi dưới công đường xử án, nhất thời không nói chuyện.
Lâm Vũ cúi đầu, lại có thể cảm giác được Hàn Dư đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng mình, khiến nàng không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên gặp hắn ở Thuý Vi các. Vì đánh vỡ phần trầm tĩnh này, nàng ho nhẹ nói: “Không biết Hàn đại nhân mang dân nữ đến tận đây có chuyện gì quan trọng?”
Hàn Dư mỉm cười, “Ta thật cao hứng, ngươi còn nhớ rõ ta, Lâm Phong.”
Nghe một lời này, Lâm Vũ nhất thời cả kinh, mạnh ngẩng đầu, nhìn vẻ Hàn Dư mặt trêu đùa, thầm than: nguyên lai, hắn cái gì cũng biết .
Thấy bộ dáng giật mình của nàng, Hàn Dư cười nói: “Không cần kinh hoảng, đây chỉ là bí mật giữa ta và ngươi.” Nói xong, hắn đến gần nàng, nàng muốn đứng lên, lại bị hắn giành trước ngăn lại. Hai tay hắn đỡ hai bên tay vịn ghế, đem Lâm Vũ vây khốn ở cánh tay, cũng nhìn nàng, khiến nàng không thể lảng tránh. Hài lòng nhìn ánh mắt bối rối của nàng, hắn thu hồi vẻ mặt trêu đùa, nghiêm mặt nói: “Lâm Phong, tài tình của ngươi, khí chất của ngươi, tất cả của ngươi, đã khiến ta mê muội thật sâu. Ngươi, có thể cho ta một cơ hội hay không?”
Nhìn ánh mắt tha thiết kia, nghe hắn trắng trợn thổ lộ, Lâm Vũ chỉ cảm thấy đầu óc hạ xuống, nhất thời không có phản ứng.
Hàn Dư thấy giai nhân yên lặng trước mắt không nói gì, bỗng nhiên lấn đến gần nàng, hai tay vây quanh ở thân thể của nàng,thật sâu hôn xuống đôi môi đỏ thắm khiến cho lòng người nhảy loạn.
Lâm Vũ bị hắn vây ở trong lòng, không thể động đậy, lại không dám hô to, nhất thời tùy ý hắn hôn như vậy, cũng không làm bất kỳ phản ứng nào.
Hắn thường lưu luyến bụi hoa, rõ ràng cảm nhận được lạnh nhạt của nàng, hắn không khỏi thầm than, sức quyến rũ từng lấy làm kiêu ngạo ở trước mặt nàng cũng không lên bất cứ tác dụng gì, vẫn chưa hết muốn rời đi môi của nàng, nói nhỏ: “Xin lỗi, là ta không đúng, nhất thời khó kìm lòng nổi mạo phạm ngươi, kính xin ngươi thứ lỗi.”
Lâm Vũ nhìn vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn của hắn, hít một hơi thật sâu, thở dài: “Về sau nếu lại phi lễ như thế, từ nay về sau chúng ta là người dưng.”
Hàn Dư ngẩn ra, “Ta. . .” Nói ra miệng, lại dừng lại, chỉ nghe Vương nghi trượng ngoài cửa kêu lên: “Hàn đại nhân, Hoàng tổng quản đến đây, hắn đang ở chánh đường đại sảnh chờ đợi.”
“Được! Ta tức khắc đi.” Hắn buông Lâm Vũ ra, lấy ra một tờ giấy trong tay áo, liền hướng trong tay nàng nhét, lại thâm sâu nhìn nàng một cái. Ánh mắt muốn nói lại thôi khiến Lâm Vũ cảm thấy căng thẳng, liền thấy hắn xoay người rời đi.
Lâm Vũ mở tờ giấy kia ra, trên viết: “Nhớ hoa dung người ngọc tâm sáng, không do người như si như say; lời bất tận nhớ sầu ngàn vạn, than duyên phận sao có thể đúc thành.” Trong lòng nàng mềm nhũn, lại không biết cảm tưởng ra sao.
Giờ Dậu, Lan Cơ trong phòng ngầm, Viên Kiệt đang ngồi cao trên ghế, nghe Lan Trùng quỳ ở dưới bẩm báo, “Lâm Vũ là đồ đệ của chưởng quầy hiệu thuốc bắc Vương Nhạc Cập trong kinh thành, hoàng đế nghe thấy tài ca múa xuất chúng, triệu vào cung, thêu dệt ra điệu múa 《Thiên Thủ Quan Âm》, vì Vạn Bác hội hiến nghệ.”
Nghe tin tức như thế, lại nghĩ tới hôm nay Tiểu Nghiêm vừa nói, Viên Kiệt nói: “Cũng là đại phu, lại biết ca múa, một người không có danh tiếng gì, lại được Tào thịnh khâm chọn. Người này, quả thật khả nghi.”
“Điện hạ thánh minh! Nô tài thiết nghĩ đối với người này không thể khinh thường.”
“Uh.” Viên Kiệt suy nghĩ một chút, “Nếu trừ không được, khiến cho nàng cho chúng ta sử dụng. Đêm nay, ta muốn gặp nàng.”
Trầm tư, lại nghe ngoài phòng báo: “Đại nhân, đại nội tổng quản Hoàng Cách đến tìm.”
“Nga?” Hàn Dư vừa nghe, nghĩ rằng tới trễ như vậy, hẳn là hoàng thượng có việc gấp, vội đi ra thư phòng, tìm đến tiền thính (như phòng khách).
Vừa thấy Hàn Dư, Hoàng Cách liền nháy mắt ra dấu, Hàn Dư hiểu ý, cho hạ nhân lui.
Hoàng Cách lại nhìn bốn phía chung quanh, xác định không có người khác, lập tức đến gần, bám vào bên tai Hàn Dư nói : “Hoàng thượng bảo Dục Vương cùng Hàn đại nhân tức khắc tiến cung yết kiến.”
Vẻ mặt Hàn Dư ngạc nhiên: “Chuyện gì gấp như vậy?”
“Này. . . . Đại nhân đi thì biết .”
Vội vàng lên xe ngựa từ trong cung đến, chỉ thấy Dục Vương đang ngồi bên trong nhìn hắn cũng là vẻ mặt nghi hoặc, Hàn Dư cảm thấy trầm xuống, “Đêm khuya triệu gấp cận thần, chắc là có chuyện lớn xảy ra.”
Lúc này, ở trong phòng của Lan Cơ, Tiểu Nghiêm một thân trần trụi đang ghé vào trên người Viên Kiệt, nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực của hắn, chỉ cảm thấy một trận tâm thần nhộn nhạo, nàng rốt cục có thể có được người nam nhân này rồi, cho dù chỉ là một khắc nửa khắc, nàng vẫn ái mộ hắn, nhưng mắt hắn vẫn chưa bao giờ nhìn qua nàng, trong mắt người nam nhân này chỉ có kia quyền vị, nàng lại có thể vì hắn mà buông tha cho tất cả của mình. Khi nàng nhìn đến ánh mắt nhiệt liệt kia quăng hướng Lan Cơ thì trong lòng của nàng sẽ không chỉ một trận quặn đau. Nàng hận Lan Cơ, hận nàng chỉ là một kỹ nữ lại còn giả bộmột bộ thanh cao, hận nàng cướp đi tim Viên Kiệt.
Trên giường Viên Kiệt từ từ nhắm hai mắt, tùy ý Tiểu Nghiêm vỗ về chơi đùa như vậy, trong lòng lại nghĩ tình cảnh của Lan Cơ hiện tại, giờ phút này nàng có đang cùng Tào thịnh trêu đùa hay không, hoặc là. . .
“Đáng chết!” Vừa nghĩ tới bọn họ có thể đang tìm vui, tim của hắn lại run rẩy.
Tiểu Nghiêm bên cạnh nghe hắn thở nhẹ, nũng nịu hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Viên Kiệt không đáp lời, lại một phen ôm sát Tiểu Nghiêm, liều mạng ngăn lại môi của nàng.
Tiểu Nghiêm nhất thời bị hắn hôn đến khó có thể hô hấp, cũng rất hưởng thụ cảm giác như thế, nàng càng không ngừng giãy dụa thân thể của mình, cũng nhẹ nhàng lấy tay đụng chạm hạ thân của hắn, khiến cho Viên Kiệt ôm ấp nàng lại một lần đứng thẳng, bắt đầu một vòng mới thẳng tiến.
Tiểu Nghiêm thoả thích kêu to, tựa hồ muốn cho tất cả mọi người biết giờ phút này nàng đang có người nam nhân này.
Viên Kiệt từ từ nhắm hai mắt, tận tình hưởng thụ khoái cảm tình cảm mãnh liệt mang đến, hắn chịu không được nhẹ nhàng kêu: “Ngươi là của ta! Ngươi chỉ thuộc về ta!”
Tiểu Nghiêm nhất thời mở cờ trong bụng, cũng tận tình đáp lại: “Ta là của ngươi, ta chỉ vì một mình người mà sống!”
Nghe nói như thế, Viên Kiệt hài lòng nở nụ cười, tinh vật tận tiết.
Hắn vẫn từ từ nhắm hai mắt, rút vật ở hạ thân ra, kéo chăn, nằm vật xuống ở bên cạnh Tiểu Nghiêm, nhẹ nhàng lật người, miệng lầm bầm lầu bầu nhớ kỹ: “Ngươi là của ta. . . Lan Cơ.” Không bao lâu, liền đã ngủ say.
Nghe được hai chữ cuối cùng, trong lòng Tiểu Nghiêm cả kinh, máu nóng toàn thân nhất thời biến lạnh lẽo.
Nàng nâng cái tay hơi chút run run lên, muốn vuốt ve hắn nữa, tay đã đến giữa không trung lại dừng lại, đột nhiên, một cái ý niệm từ trong đầu bay nhanh hiện lên, nàng nắm chặt nắm tay, đè nén phẫn hận trong lòng, lạnh lùng cười, vươn tay ôm hắn, nghe được tiếng hô hấp đều đều, hưởng thụ ôn tồn khó được, cũng dần dần nhắm hai mắt.
Giờ mẹo hôm sau, trong Hoa Tiển cung, Tào thịnh vừa mới tỉnh ngủ, sau khi súc miệng xong, liền nghe nội thị báo: “Nội vụ tổng quản Hoàng Cách thỉnh cầu yết kiến.”
Hắn dừng một chút, liền nói: “Gọi hắn tiến vào, tất cả các ngươi lui ra.”
“Vâng”
Hoàng Cách mang theo Lan Cơ đi vào, lập tức quỳ xuống.
“Nô tài Hoàng Cách.” “Dân nữ Lan Cơ.”
“Khấu kiến hoàng thượng!”
Tào Thịnh thản nhiên nhìn Lan Cơ quỳ lạy một cái, nói : “Hoàng Cách, gọi bọn họ mang thức ăn lên đi, nhiều hơn một phần bát đũa.”
“Vâng” Hoàng Cách lập tức lui ra.
Tào Thịnh nhìn Lan Cơ, lạnh lùng nói: “Ngươi đứng dậy đi.”
“Tạ hoàng thượng!”
“Sau khi trở về, ngươi có biết nên làm như thế nào không?”
“Hồi hoàng thượng, dân nữ hiểu được, dân nữ sẽ tra xét việc Viên Kiệt tính toán, cũng bẩm báo cho Hoàng thượng từng việc.”
“Uh, Bạch Quyết!”
“Thần ở!” Bạch Quyết liền từ trong phòng đi ra.
“Lan Cơ, người trước mặt ngươi là thị vệ của ta, về sau đem tình huống ngươi biết báo cho hắn.”
Lan Cơ ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy kia dung mạo Bạch Quyết mặc dù không xuất chúng, cũng là vẻ mặt chính khí, khiến cho người ta không dám liếc xéo, thích thú trả lời: “Dân nữ tuân chỉ!”
Ngoài cửa sổ gió thản nhiên thổi tới, Tiểu Nghiêm vẫn buồn ngủ mông lung.
Viên Kiệt mở mắt ra, nhìn đến Tiểu Nghiêm co rút nhanh ở trong lòng mình, không khỏi khẽ nhíu mày, hắn bỗng nhiên đứng dậy, thức tỉnh nàng đang ngủ say. Tiểu Nghiêm nhanh chóng dùng tay khoác ở tay của hắn, cũng ngồi dậy, lại nhìn đến vẻ mặt chán ghét của Viên Kiệt, nàng bất chấp nhiều như vậy, mang tươi cười ở bên tai Viên Kiệt thấp giọng nói: “Điện hạ, ta có chuyện quan trọng bẩm báo.”
“Chuyện gì? Nói mau.”
“Lan Cơ cùng Lâm Vũ quan hệ rất thân, ta sợ nàng đã đem chuyện của chúng ta báo cho Lâm Vũ biết.”
Viên Kiệt dừng lại, quay đầu nhìn lướt qua Tiểu Nghiêm gần sát hắn, “Vậy tìm cách mời nàng biến mất.”
Thấy hắn muốn đứng lên, Tiểu Nghiêm nhanh chóng nói : “Lan Cơ nói ca múa của Vạn Bác hội chủ yếu từ Lâm Vũ biên kịch và đạo diễn, nếu nàng có gì sơ xuất, sợ không thể ăn nói.”
Nghe những lời này, Viên Kiệt chỉ cảm thấy khả nghi, chưa từng nghe nói Lan Cơ có bạn thân gì, Lâm Vũ này, bất kể là đã biết bí mật của bọn họ hay không, nếu không thể trừ bỏ, thận trọng phòng bị lưu trữ lại. Nghĩ vậy, hắn lập tức đứng dậy xuống giường, Tiểu Nghiêm muốn vươn tay giữ lại, cũng đã trễ, nàng bất chấp thân hình lõa lồ của mình, cũng đứng dậy theo, nhặt lên quần áo của Viên Kiệt, gắt giọng: “Để cho ta hầu hạ điện hạ thay quần áo.”
Viên Kiệt không đáp, vẫn yên lặng trầm tư, nhìn cũng không nhìn Tiểu Nghiêm trần trụi bên cạnh, tùy ý nàng vỗ về chơi đùa quần áo trên người, đợi ăn mặc chỉnh tề, Viên Kiệt đột nhiên nói: “Ngươi tiếp tục giám thị hướng đi của Lan Cơ cùng Lâm Vũ.” Nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Hắn đi vào trong phòng Lan Cơ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lan Cơ, chỉ cảm thấy một trận phiền chán. Nguyên lai, khoái ý đêm qua chỉ có thể tạm thời tê dài thể xác và tinh thần, khi đầu dần dần thanh tỉnh, lại phát hiện cảm tình ẩn sâu trong trái tim lại thổi quét mà đến, khiến hắn khó có thể kháng cự.
Lúc này, phòng ngầm mở ra, Trương Cửu báo đã phân phó hạ nhân chuẩn bị tốt bữa sáng. Viên Kiệt yên lặng không nói gì, nhìn thoáng qua cái giường lạnh lẽo kia, thích thú đi vào phòng ngầm.
Ăn xong, có hạ nhân báo Lan Cơ đã qua đại sảnh ở chánh đường nghệ phường, Viên Kiệt nhíu nhíu mày, nhìn đến Lan Trùng cúi đứng bên cạnh, liền nói: “Lan Trùng, ngươi nhanh chóng đi tra xét việc của Lâm Vũ trong nghệ phường, buổi chiều hôm nay báo cho ta.”
“Dạ!”
Giờ Thìn, trong Hàn Dư phủ. Vì hôm nay không cần vào triều sớm, Hàn Dư vẻ mặt hưng phấn chậm rãi nhấm nháp bữa sáng trên bàn, vừa ăn còn bất chợt mỉm cười với người bên ngoài, khiến trái tim của bọn nha hoàn hầu hạ loạn nhảy, liên tục hơn tháng nay, cũng không thấy hắn có tâm tình tốt như vậy. Mà hắn đang mất hồn mất vía ăn cơm, đang nghĩ tới chuyện khi đó mới gặp Lâm Phong khuynh quốc tuyệt sắc ở Thuý Vi các, cách xa nhau lâu như vậy, đau khổ tương tư nay đã đến chung kết, hôm nay hắn rốt cục có thể nhìn thấy người trong lòng nữa rồi, nghĩ đến đây, hắn liền không ngăn được một trận cười ngây ngô.
Tối hôm qua hoàng thượng gấp triệu bọn họ vào cung, ở trong Hoa Tiển cung thương nghị chuyện Viên Kiệt, cuối cùng hoàng đế lệnh cho hắn phụ trách làm chủ việc hiến nghệ ở Vạn Bác hội, cũng thuận tiện tra xét nghệ phường, mà Dục Vương cùng Bạch Quyết phụ trách phòng ngự hoàng cung.
Lúc ấy, nhận được hoàng mệnh hắn lập tức biểu hiện hưng phấn dị thường. Thấy thế, Dục Vương trêu đùa: “Hoàng huynh chọn đúng người rồi a, những mỹ cơ trong nghệ phường cũng là báu vật được ngàn chọn vạn lựa vào cung, lúc này Hàn huynh phải hưởng hết ân mỹ nhân.”
Tào Thịnh vừa nghe, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mặt trầm xuống: “Hàn Dư.”
“Thần ở!”
“Ở trong hoàng cung của trẫm, tự mình biết nên làm việc như thế nào chứ.”
Thanh âm lời này mặc dù không nặng, nghe qua lại khiến cho Hàn Dư cảm thấy một trận áp lực, hắn không khỏi quỳ xuống: “Thần cẩn tuân ý chỉ, nhất định cẩn thận làm việc.”
“Tốt! Ta ban cho ba người các ngươi lệnh bài thông hành, từ nay trở đi vvào hoàng cung chỉ cần dùng lệnh bài này thì có thể tùy ý ra vào.”
Trong lòng suy đoán tối hôm qua hoàng thượng ban cho lệnh bài vàng, đợi cho giờ Tỵ, Hàn Dư lấy có tra xét tiến triển ca múa ở nghệ phường, vào hoàng cung.
Trong đại sảnh chánh đường ở nghệ phường, Lâm Vũ đang ở làm mẫu kỹ thuật nhảy 《Thiên Thủ Quan Âm》 cho các vũ cơ, bước chân nàng múa nhẹ nhàng, bàn tay mềm theo vũ khúc uyển chuyển, dáng người duyên dáng kia cùng thân thể thướt tha biểu hiện ra một loại vận luật thanh lịch tường hòa cùng mỹ cảm, khiến người ở chỗ này cũng không khỏi bị nàng hấp dẫn, một khúc múa xong, chúng vũ cơ vẫn còn muốn xem, đều tự than thầm, muốn đạt tới cảnh giới múa cùng tâm tính như thế nào mới có thể giống Lâm Vũ như vậy, hoàn mỹ thể hiện ra loại phong vận này.
Mọi người ngây người, chỉ nghe "Bành bạch” hai tiếng, một người ngâm nói: “Nhướng mày chuyển tay áo như tuyết bay, một mình khuynh thành thế hiếm có. Điệu múa này, khiến người ta say mê!” Mà người nói chuyện kia vẫn đang suy nghĩ trong lòng: “Người này, càng làm người mê say a.”
Lâm Vũ xoay người nhìn về phía người khen ngợi nàng, không khỏi sửng sốt, sao hắn có thể tới đây? Vội vàng mỉm cười thở dài nói, “Hàn đại nhân khen trật rồi, dân nữ sao đảm đương nổi.” Nói xong bỗng nhiên cả kinh, xem thân phận của nàng nên không biết Hàn Dư, nhưng nàng lại chưa suy nghĩ mà nói lời kia, cảm thấy không khỏi âm thầm cầu nguyện, chỉ mong hắn không có nghe ra manh mối gì.
Chỉ thấy Hàn Dư mỉm cười với nàng, hai mắt sáng quắc, Vương nghi trượng một bên đi theo giới thiệu nói: “Đây là hoàng công bộ Thị Lang Hàn dư Hàn đại nhân thượng khâm mạng, về sau hắn phụ trách giám sát việc hiến nghệ ở Vạn Bác hội của chúng ta.”
Vương nghi trượng giới thiệu xong, chúng vũ cơ hơi hơi thở dài, cùng kêu lên nói: “Ta bái kiến Hàn đại nhân.”
“Uh. Miễn lễ. Về sau ta sẽ thỉnh thoảng đến chú ý tình huống tiến triển của các ngươi, các ngươi có gì cần đến, cũng có thể tận lực nói với Vương nghi trượng.”
Chúng vũ cơ tuy sống thâm cung, nhưng chưa từng chịu hoàng đế lâm hạnh, lại thấy Hàn dư không chỉ có đầy bụng thơ văn, mạo anh tuấn, không có tác phong quan liêu cao cao tại thượng, giơ tay nhấc chân một bộ phong lưu phóng khoáng, nhất thời sinh lòng hảo cảm, có không ít vũ cơ lại thầm hứa trong lòng, thỉnh thoảng quăng mị nhãn, để có thể khiến cho hắn chú ý.
Mà Hàn Dư lại không có chú ý tới dị trạng của các nàng, chỉ nhìn Lâm Vũ một bộ cúi đầu suy nghĩ sâu xa, cười nói: “Lâm Vũ, ngươi đi ra đây.”
Lâm Vũ giương mắt nhìn hắn, thấy hắn đã xoay người ra cửa, liền theo sau.
Hai người tới một phòng bên cạnh, hạ nhân dâng trà, liền tiện tay đóng của lại, còn lại hai người Lâm Vũ cùng Hàn Dư, một người ngồi thẳng như quan, một người ngồi dưới công đường xử án, nhất thời không nói chuyện.
Lâm Vũ cúi đầu, lại có thể cảm giác được Hàn Dư đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng mình, khiến nàng không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên gặp hắn ở Thuý Vi các. Vì đánh vỡ phần trầm tĩnh này, nàng ho nhẹ nói: “Không biết Hàn đại nhân mang dân nữ đến tận đây có chuyện gì quan trọng?”
Hàn Dư mỉm cười, “Ta thật cao hứng, ngươi còn nhớ rõ ta, Lâm Phong.”
Nghe một lời này, Lâm Vũ nhất thời cả kinh, mạnh ngẩng đầu, nhìn vẻ Hàn Dư mặt trêu đùa, thầm than: nguyên lai, hắn cái gì cũng biết .
Thấy bộ dáng giật mình của nàng, Hàn Dư cười nói: “Không cần kinh hoảng, đây chỉ là bí mật giữa ta và ngươi.” Nói xong, hắn đến gần nàng, nàng muốn đứng lên, lại bị hắn giành trước ngăn lại. Hai tay hắn đỡ hai bên tay vịn ghế, đem Lâm Vũ vây khốn ở cánh tay, cũng nhìn nàng, khiến nàng không thể lảng tránh. Hài lòng nhìn ánh mắt bối rối của nàng, hắn thu hồi vẻ mặt trêu đùa, nghiêm mặt nói: “Lâm Phong, tài tình của ngươi, khí chất của ngươi, tất cả của ngươi, đã khiến ta mê muội thật sâu. Ngươi, có thể cho ta một cơ hội hay không?”
Nhìn ánh mắt tha thiết kia, nghe hắn trắng trợn thổ lộ, Lâm Vũ chỉ cảm thấy đầu óc hạ xuống, nhất thời không có phản ứng.
Hàn Dư thấy giai nhân yên lặng trước mắt không nói gì, bỗng nhiên lấn đến gần nàng, hai tay vây quanh ở thân thể của nàng,thật sâu hôn xuống đôi môi đỏ thắm khiến cho lòng người nhảy loạn.
Lâm Vũ bị hắn vây ở trong lòng, không thể động đậy, lại không dám hô to, nhất thời tùy ý hắn hôn như vậy, cũng không làm bất kỳ phản ứng nào.
Hắn thường lưu luyến bụi hoa, rõ ràng cảm nhận được lạnh nhạt của nàng, hắn không khỏi thầm than, sức quyến rũ từng lấy làm kiêu ngạo ở trước mặt nàng cũng không lên bất cứ tác dụng gì, vẫn chưa hết muốn rời đi môi của nàng, nói nhỏ: “Xin lỗi, là ta không đúng, nhất thời khó kìm lòng nổi mạo phạm ngươi, kính xin ngươi thứ lỗi.”
Lâm Vũ nhìn vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn của hắn, hít một hơi thật sâu, thở dài: “Về sau nếu lại phi lễ như thế, từ nay về sau chúng ta là người dưng.”
Hàn Dư ngẩn ra, “Ta. . .” Nói ra miệng, lại dừng lại, chỉ nghe Vương nghi trượng ngoài cửa kêu lên: “Hàn đại nhân, Hoàng tổng quản đến đây, hắn đang ở chánh đường đại sảnh chờ đợi.”
“Được! Ta tức khắc đi.” Hắn buông Lâm Vũ ra, lấy ra một tờ giấy trong tay áo, liền hướng trong tay nàng nhét, lại thâm sâu nhìn nàng một cái. Ánh mắt muốn nói lại thôi khiến Lâm Vũ cảm thấy căng thẳng, liền thấy hắn xoay người rời đi.
Lâm Vũ mở tờ giấy kia ra, trên viết: “Nhớ hoa dung người ngọc tâm sáng, không do người như si như say; lời bất tận nhớ sầu ngàn vạn, than duyên phận sao có thể đúc thành.” Trong lòng nàng mềm nhũn, lại không biết cảm tưởng ra sao.
Giờ Dậu, Lan Cơ trong phòng ngầm, Viên Kiệt đang ngồi cao trên ghế, nghe Lan Trùng quỳ ở dưới bẩm báo, “Lâm Vũ là đồ đệ của chưởng quầy hiệu thuốc bắc Vương Nhạc Cập trong kinh thành, hoàng đế nghe thấy tài ca múa xuất chúng, triệu vào cung, thêu dệt ra điệu múa 《Thiên Thủ Quan Âm》, vì Vạn Bác hội hiến nghệ.”
Nghe tin tức như thế, lại nghĩ tới hôm nay Tiểu Nghiêm vừa nói, Viên Kiệt nói: “Cũng là đại phu, lại biết ca múa, một người không có danh tiếng gì, lại được Tào thịnh khâm chọn. Người này, quả thật khả nghi.”
“Điện hạ thánh minh! Nô tài thiết nghĩ đối với người này không thể khinh thường.”
“Uh.” Viên Kiệt suy nghĩ một chút, “Nếu trừ không được, khiến cho nàng cho chúng ta sử dụng. Đêm nay, ta muốn gặp nàng.”
/61
|