Tuyệt Sắc Yêu Tiên

Chương 87 - Thiên Cơ Bất Khả Lộ

/110




“Ta, ta. . . . . .” Ánh mắt Trúc Nhã phức tạp, nói chuyện lại ấp a ấp úng. Thanh Phạm ngày thường luôn vân đạm phong khinh giờ phút này cũng thay đổi sắc mặt, trong nháy mắt kia ánh mắt sắc bén vững vàng khóa chặt Tú Nhã làm toàn thân hắn đổ đầy mồ hôi!

“Này, này. . . . . .” Trúc Nhã lạnh sống lưng, nương ôi, lão tử đường đường là một thần tiên, sao có thể biểu hiện yếu ớt như vậy, hắn lập tức làm động tác vuốt râu nhưng làm gì có, tay lại để giữa không trung, phiền muộn một lúc mới làm ra một bộ tư thái của thần tiên, chậm rãi phun một câu, “Thiên cơ bất khả lộ!”

Thanh Phạm hừ lạnh một tiếng cũng không nói chuyện, cứ như vậy nhìn hắn.

Tú Nhã ngồi, Thanh Phạm nhìn.

Khi Tú Nhã xoay người gặm đào, ánh mắt kia vẫn đặt trên người hắn, ngay cả đào trong miệng cũng trở nên vô vị.

Tú Nhã phủi mông một cái, định biến thành một khóm trúc cắm trong đất, cười híp mắt vừa quay đầu lại đã thấy Thanh Phạm mang cái ghế ra châm lửa, trên khóe miệng là nụ cười lạnh làm hắn sợ run cả người, lá vàng tuôn rơi.

Không biết nhìn người, âm hồn không tiêu tán a. . . . . .

Tú Nhã khóc không ra nước mắt, biến trở về hình người, gương mặt tiều tụy, “Chuyện đó, thật ra thì ta không nhìn ra. . . . . .”

“Không nhìn ra mà ông còn nhìn lâu như vậy?” Thanh Phạm không vui, ánh lửa trên tay mạnh hơn.

“Cũng là vì không nhìn ra mới nhìn lâu như vậy nha!” Trúc Nhã vội vàng giải thích, “Đáng tiếc vẫn không thể nhìn ra!” Dừng một chút bổ sung một câu, “Có điều tôi biết quá khứ của tiểu cô nương!”

Nói cũng bằng thừa, bản thân gần như nhìn Bạch Ly lớn lên, chút chuyện của nàng ta đây cũng biết rõ, Thanh Phạm khinh thường. Thần tiên này thật vô dụng, năm đó sao lại không biết xấu hổ mở quán coi bói gạt tiền người ta, lại còn đường đường chính chính xem cho mình. Một nhìn không ra, hai cũng nhìn không ra, ánh mắt khinh bỉ của Thanh Phạm làm cho toàn thân Tú Nhã như có đầy côn trùng đang bò lên, lại không thể phản bác câu nào. Cả thân thể run run như lá rụng, nhỏ giọng biện giải cho mình, “Cậu, cậu không thể chất vấn danh hiệu thần toán của tôi!”

“Vậy vận mệnh của chúng ta rốt cuộc như thế nào? Thần toán ông bấm tay tính toán xem?”

Năm đó vận số của Thanh Phạm Trúc Nhã cũng đáp không nhìn ra, cho nên giờ phút này Thanh Phạm rất bất mãn. Mặc dù mệnh là do ta không do trời, nhưng nếu biết một chút cũng không tệ, lúc đầu biết được Bạch Ly sau này có thể thuận buồm xuôi gió hay không, lúc nào thì gặp nạn, có thể có chuẩn bị trước. Thôi thôi, thấy gương mặt đau khổ của Trúc Nhã, Thanh Phạm rốt cục hồi phục sắc mặt, bất kể gặp phải chuyện gì, chỉ cần giữ nàng ở bên người, che chở thật tốt không phải sẽ qua sao. Nghĩ đến đây, hắn ôn hòa cười một tiếng cũng làm cho Tú Nhã lùi nhanh hai bước.

“Cũng có có thể là Tư Mệnh Tinh quân quên sắp xếp, cậu cũng biết người đó đấy, không có chuyện gì lại thích thay kịch bản loạn lên. . . . .”

“Ta làm sao biết Tư Mệnh Tinh quân là người thế nào!” Thanh Phạm trừng mắt nhìn, đưa mặt tới gần, “Nghe ông nói vậy cứ như thể ta biết rõ người đó?”

“A?” Trúc Nhã cắn ngay lưỡi mình. Quay đầu. Quyết tâm không nhìn ác ma có nụ cười xấu xa trước mặt.

“Trúc Nhã. . . . . .”

“Ta thật sự không nhìn ra vận mệnh của hai người, hỏi nữa là ta ném hai thầy trò cậu ra khỏi đây đó!” Tú Nhã đỏ mặt tía tai, thanh âm kiên quyết làm người xấu một lần.

“Ta muốn nhờ ông nói cho Tư Mệnh Tinh quân, không sắp xếp vận mệnh của ta và Bạch Ly, vậy thì không cần phải an bài nữa, vận mệnh của chúng ta, sẽ do chúng ta nắm giữ!”

Tú Nhã tức cười quay đầu, thấy nam tử áo trắng trước mặt trong nháy mắt tản mát ra tự tin cũng chợt cười theo, hắn vẫn là hắn, vẫn tự tin đến tự luyến như vậy. Từ đầu tới cuối cũng không thay đổi, chỉ là không thể nhìn ra vận mệnh nữ oa kia, chỉ biết số phận nàng sẽ rất lận đận, lập tức cũng không muốn giấu giếm, “Đồ đệ của cậu, sẽ chịu nhiều đau khổ!”

“Ta biết, từ trước nàng luôn chịu nhiều đau khổ, nhưng về sau, ta kiên quyết sẽ không để cho nàng chịu khổ!” Một câu nói hùng hồn vang vọng, dưới ánh mặt trời thật là mềm mại đến ấm áp vô cùng.

Mộc Bạch Ly có một giấc mơ.

Uống Hoa đào túy, trước khi say rượu sư phụ mang theo ánh mắt quan tâm cùng nụ cười mỉm, nhưng trong mộng không hề có sư phụ.

Trong mộng có một cậu bé rơi từ trên xuống, rơi vào bộ thú trận của mình, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Mình mò mẫm khẩn trương, lau gương mặt đầy bùn.

Trong mộng cậu bé nói cử án tề mi nghĩa là cuộc sống hạnh phúc của cha và nương, mọi người sống vui vẻ bên nhau. . . . . .

Trong mộng cậu bé chắn trước mặt mình, đáng nhẽ trước mặt mình là Đoan Mộc Bạch và trướng kiếm trong tay nàng ta.

Trong mộng cậu ấy nắm chặt tay mình, nói rằng đừng sợ, Bạch Ly, đừng sợ.

Bạch Ly cười, nàng vốn rất sợ, nhưng bởi vì có cậu ấy cho nên nàng không sợ nữa.

Nhưng sau đó cậu ấy rời đi, bỏ lại nàng một mình.

Một lần nữa xuất hiện lại giống như thần tiên tuấn mỹ, lại lạnh lùng cao ngạo giống như băng đá vạn năm nhưng hắn đối xử với nàng hoàn toàn khác, những thứ khác biệt trong mộng lại rõ ràng hơn thực tế.

Hắn cho nàng đan dược, ngay lúc sắc mặt hắn tái nhợt.

Hắn xuống núi cùng nàng bởi vì sợ nàng đi một mình bị đồng môn nhạo báng.

Hắn lạnh nhạt với những đồng môn ghét mình, trong lúc khó khăn nguy hiểm hắn che chở nàng, dường như rất rõ ràng lại dường như rất mơ hồ. Mộc Bạch Ly chỉ cảm thấy đầu bắt đầu đau đớn, rất đau, ngay sau đó trong lòng cũng chua xót, hắn đối xử tốt với nàng bởi vì hắn là linh thú của nàng. . . . . .

Giấc mộng cứ kết thúc như vậy, nước mắt Mộc Bạch Ly làm gối ướt đẫm.

Bảo Sinh nói có nhiều loại yêu thích khác nhau, giống như nàng ấy đối với sư phụ nàng ấy, hiện tại Bạch Ly cũng hiểu được một chút, chỉ là yêu thích của nàng còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.

Chỉ cần là thích đã có thể ở chung một chỗ, những thứ khác không cần quan tâm đi. Uống Hoa đào túy, cũng không biết nhiều ý nghĩ kỳ quái từ nơi nào nảy ra như vậy, suy nghĩ một chút, Bạch Ly cũng trở lại bình thường.

Trước kia nàng cảm thấy nếu như chỉ có hai người ở chung một chỗ, như vậy người kia nhất định là Tề Lăng, ý niệm này như mọc rễ trong đầu trong tâm, đó là chuyện đương nhiên, thế nên nàng mới xem nhẹ ý nghĩ của người khác. Hai người ở chung một chỗ có nghĩa là ai cũng không thể làm chủ người kia, cho dù hắn là linh thú của mình thì đó vẫn là đạo lý hiển nhiên, bỏ qua một tầng quan hệ này, hắn còn có thể đối tốt với mình được chứ? Tề Lăng chỉ là sư thúc của mình, Sênh Ca cũng chỉ là sư thúc của mình, hai sư thúc của mình, Mộc Bạch Ly nhẹ nhàng mân mê môi, vẫn còn có chút mê muội. . . . . .

Nhưng hình như nàng cảm thấy bình thường hơn rồi, có một số việc không thể cưỡng cầu được, của mình thì là của mình, không phải của mình thì dù cưỡng cầu đến đâu cũng không giữ được. Chỉ là hai người họ có được kết quả tốt hay không? Mộc Bạch Ly rất lo lắng! Dù sao, nàng vẫn chưa từng thấy qua chuyện này, nam tử cùng nam tử, là do kiến thức của nàng quá ít hay quả thật không có chuyện như vậy? Không ai nói với nàng nha, không nghĩ ra!

Suy nghĩ hồi lâu, Mộc Bạch Ly bò dậy, ngó đầu ra khỏi cửa sổ. thấy sư phụ cùng Trúc Nhã đang ngồi đánh cờ ở đó, sau lưng là một mảnh trúc xanh, hai người phong nhã như họa, trừ bỏ cảnh tượng Trúc Nhã khoát tay muốn đi lại nước cờ, bị sư phụ cầm quạt đánh tay, sau đó Trúc Nhã bị thương rụt tay về, lông mày cũng nhăn thành đoàn, hùng hùng hổ hổ xuống mấy bước bất kỳ, lại muốn đánh lại, cứ lặp đi lặp lại như thế!

Mộc Bạch Ly đột nhiên cảm thấy cho dù là nam nhân cùng nam nhân cũng rất có mỹ cảm a, vì vậy nàng hỏi, “Sư phụ, nam tử cùng nam tử ở chung một chỗ cũng có thể sinh con sao?” Lời này nói ra sao khó vậy, Mộc Bạch Ly thiếu chút nữa cắn phải lưỡi.

/110

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status