Tuyệt Sủng Quỷ Y Độc Phi

Chương 60 - Q2 - Chương 1.1

/67


Trong Vụ Cốc ——

Sương mù dày đặc tràn ngập , một chút xíu ánh sáng lóe lên, thỉnh thoảng yếu ớt thỉnh thoảng mãnh liệt. Tinh tế nhìn kỹ là một viên đá màu đen tản ra ánh sáng yếu ớt, còn có một vật tròn tròn màu vàng kim từ từ đến gần viên đá màu đen ——

Ưm . . . . . Phong Vân Ngạo chau mày, cả người đau nhức. Nàng che ngực, trong miệng phát ra tiếng rên.

Dưới tình huống Phong Vân Ngạo không biết, viên đá màu đen đã tự động nuốt sống vật tròn tròn màu vàng kim. Cởi ra vỏ ngoài màu đen, khảm vào bên trong da thịt của nàng nhưng không có vào thân thể. Dễ dàng thấy được nơi ngực có một đóa hoa sen màu tím, mà viên đá màu đen treo trước ngực nàng lại vẫn như cũ, không có chút biến hóa nào, chẳng qua là trong này đã không giống lúc trước nữa.

Phong Vân Ngạo chậm rãi theo gân mạch lưu thông, khai thông chân khí, từ từ khôi phục thể lực, nội lực cũng gia tăng không ít. Mở hai mắt ra, so với trước kia càng thêm nội liễm. Nhưng mà trong lòng lại có một chút đau lòng không thiếu được. Chỉ là nàng rất mừng bản thân đã không có nói chuyện Quỷ Môn cho bất luận kẻ nào, ít nhất Quỷ Môn sẽ không có chuyện gì. Chỉ là phản bội chính là phản bội!

Hàn! Trong đầu Phong Vân Ngạo mơ hồ vang lên tiếng nói của đám người kia, ánh mắt chợt lóe. Hắn lại là Minh Vương! Nếu không phải nàng vốn nhạy cảm đối với các loại mùi còn thật không biết Minh Vương chính là Lãnh Tứ Hàn đâu. Ai sẽ nghĩ tới một Ngu Vương lại chính là Minh Vương người người sợ hãi.

Hàn, Hàn! Phong Vân Ngạo đứng dậy tìm kiếm trong sương mù dày đặc. Lúc đợi không được đứng lên, liền thấy tên Vương gia ngu ngốc kia đang hôn mê mà vẫn níu chặt y phục của nàng “Quả nhiên là một tên ngốc!

Thấy được trong tay Lãnh Tứ Hàn siết chặt y phục của mình, dù bị té xuống vẫn thủy chung nắm thật chặt. Phong Vân Ngạo ngẩng đầu nhìn vách núi thật cao. Nàng biết nếu nhảy xuống tuyệt đối không thể còn sống. Những người còn sống kia cũng chỉ là truyền thuyết cùng chuyện trong tiểu thuyết. Mà bọn họ lại còn sống, là vì nam nhân ngu ngốc này dùng hai tay, dựa vào nội lực thâm hậu vừa ôm nàng, vừa ma sát vách đá làm giảm bớt lực lượng rơi xuống. Bọn họ mới may mắn thoát khỏi khó khăn. Nhưng mà, Đứa ngốc!

Mặc dù đây là biện pháp duy nhất, bởi vì công lực của bọn họ không thần kỳ giống như truyền thuyết. Nhưng mà muốn bay lên vách núi hơn vạn trượng này, bọn họ không làm được!

Phong Vân Ngạo run run mở ra cánh tay của Lãnh Tứ Hàn, trên lòng bàn tay đã có không ít thịt. Rõ ràng có thể thấy được không phải chỉ có máu và thịt, mà là xương trắng. Không phải là xương trắng sáng bóng mà là xương trắng mang theo tia máu. Không, là xương hồng!

Lãnh Tứ Hàn! Ngươi khốn kiếp! Phong Vân Ngạo nhìn hắn. Không chỉ là đôi tay, mà ngay cả nửa người cũng đã huyết nhục mơ hồ, có thể nhìn thấy xương trắng nhuộm máu. Sắc mặt nàng lạnh lẽo, hiện tại phải nhanh chóng tìm được thuốc cầm máu. Phải tìm được. Nếu không coi như không đau chết cũng sẽ bị mất máu mà chết.

Phong Vân Ngạo cau mày. Nơi này là Vụ Cốc, tên như ý nghĩa, chính là trong cốc tất cả đều là sương mù dày đặc. Cho dù có người ở trước mặt cũng không nhất định có thể nhận ra. Muốn ở chỗ này tìm được thảo dược, rất khó.

Lãnh Tứ Hàn, ngươi tỉnh táo một chút cho ta! Không cho ngủ! Tỉnh! Phong Vân Ngạo dùng sức vỗ Lãnh Tứ Hàn, ánh mắt nhanh chóng quan sát xung quanh, trong đầu cấp tốc suy nghĩ, có dược thảo gì có thể dễ dàng tìm được, nhanh chóng cầm máu.

Sương mù? Vụ? Vụ! Trong đầu Phong Vân Ngạo chợt lóe. Sương mù dày đặc. Có rồi! Ở trong sương mù dày đặc làm cho một số dược thảo sinh ra biến hóa. Liền có một loại, chỉ là chưa từng thấy qua, chẳng qua là nàng đã nhìn thấy trong máy vi tính, Linh Huyết Thảo! Chỉ cần dùng một chút đã có thể cầm máu. Nhưng nếu dùng nhiều, đạt tới liều lượng nhất định, có thể khiến cho máu trong cơ thể người ta dù còn một chút cũng có thể đạt tới mức bình thường. Loại dược thảo này ở hiện đại, ở nước Mĩ đã có người gặp.

Lãnh Tứ Hàn, nếu ngươi chết, Phong Vân Ngạo ta tuyệt đối sẽ không đau lòng. Ta sẽ tìm một nam nhân anh tuấn, rất tuấn tú, rất tuấn tú, giống như Tiên Y Tử vậy, gả cho. Nếu người ta không quan tâm ta, ta sẽ mạnh tay hơn. Cho hắn tiêu chảy không ngừng. Nếu ngươi không tỉnh lại….” Phong Vân Ngạo cõng Lãnh Tứ Hàn. Kể từ khi có nội lực cực kỳ thâm hậu, nàng dư sức cõng hắn. Về phần nguyên nhân, bây giờ căn bản không có thời gian suy nghĩ.

Không cho! Không cho. . . . . . Không cho đi! Lời từ trong miệng Lãnh Tứ Hàn nhẹ nhàng bay ra.

Hàn! Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, trong lòng thoáng qua vui mừng, lại không có ngừng lại. “Nếu ngươi còn ngủ, ta sẽ đi tìm hắn, còn có những nam nhân tuấn tú khác. Tìm…..”

Tìm ta! Lãnh Tứ Hàn nhếch miệng giương lên nụ cười. Chẳng qua là cười như thế nào cũng mang theo vài phần cắn răng nghiến lợi. Hắn vừa tỉnh lại, toàn thân đau đớn, lại nghe được nữ nhân này muốn đi tìm nam nhân khác. Mặc dù biết dụng ý của nàng, nhưng mà nghe thế nào lại nghĩ muốn đánh nàng.

Nàng là của ta! Ta…… của..….một mình…...một mình ta!

Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy vui vẻ, nhìn nam nhân dù mở mắt không ra nhưng trong miệng vẫn rù rì nói chuyện.

Không cho đi, không cho đi tìm cái tên Tiên Y Tử rất xấu….. rất xấu, rất dơ đó! Giọng Lãnh Tứ Hàn càng ngày càng nhỏ. Chẳng qua là lại nhịn không được vẫn lên tiếng, tranh thủ để cho Phong Vân Ngạo có thể nghe được giọng nói của mình. “Ta muốn chờ, chờ Ngạo Nhi của ta lớn lên. Sau khi lớn, lớn lên, cho một, một…….”

Hàn! Hàn! Phong Vân Ngạo thật lâu không nghe thấy giọng nói của Lãnh Tứ Hàn, bước chân nhanh chóng đi về phía trước, ánh mắt quét bốn phía, khẩn cấp tìm kiếm.

Tiểu Ngốc, ta ở đây! Lãnh Tứ Hàn hơi dùng sức tay trái, làm cho cánh tay vốn chết lặng cảm giác được đau đớn thấu xương. Bởi vì không có thịt bảo vệ, chỉ còn lại xương trắng. Này phải trả giá bao nhiêu! Lãnh Tứ Hàn nhìn cánh tay trái từ từ nhỏ ra máu, ánh mắt không muốn nhắm lại. Chỉ muốn nhìn một chút nữ tử đang cõng hắn, ghi khắc dung nhan này vào thật sâu trong đầu.

Ngạo Nhi, thật xin lỗi. . . . . . Đúng không. . . . . . Khóe miệng Lãnh Tứ Hàn xẹt qua một nụ cười khổ. Trước kia người nào đó nói cho hắn biết, sẽ vì một nữ nhân mà tình nguyện chết. Hắn không tin. Hắn xác định chỉ tin bản thân mình sẽ không. Nhưng mà sau khi ở chung cùng Phong Vân Ngạo. Hắn tin. Hắn còn nhớ đã nói trước khi hắn chết sẽ giết chết nàng. Nhưng mà đợi đến khi thật sự đối mặt với tình huống này, hắn chỉ muốn để lại thứ tốt đẹp nhất cho nàng, để nàng khắc sâu hắn vào trong đầu……

Lúc này Phong Vân Ngạo nghe thấy giọng nói của Lãnh Tứ Hàn, nhưng không nghe được hắn nói cái gì. Bởi vì nàng đang cố gắng tìm kiếm Linh Huyết Thảo, là dược thảo dễ dàng tìm được ở sương mù dày đặc nhất. Nàng vận tất cả nội lực, cõng Lãnh Tứ Hàn trở về chỗ vừa rồi, chẳng qua tất cả đều là sương mù dày đặc làm sao có thể phân biệt phương hướng chứ?

Hàn, chờ ta! Một chút là tốt rồi. Một chút là tốt rồi.” Lúc này, Phong Vân Ngạo cảm giác được Lãnh Tứ Hàn suy yếu, gấp gáp tìm kiếm khắp nơi. Tìm được! Tìm được! Hàn, Hàn!

Phong Vân Ngạo nhìn thấy một đóa hoa màu đỏ máu, vui mừng la, từ từ để Lãnh Tứ Hàn xuống đất. Nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, cả người đều không còn chút máu, mặt liền biến sắc. Sẽ không! Sẽ không! Hàn, Hàn! Không cho, không cho rời đi!

Trong mắt Phong Vân Ngạo tất cả đều là ý lạnh, phi thân hái một nhúm Linh Huyết




/67

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status