Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 127: Quang Nghê Thường (Thượng,hạ)

/447


Mãi đến lúc này mới có người chú ý đến huynh muội bọn họ, cả hai có thể nói là vô cùng thê thảm, không nói đến Tiếu Hồng Trần, ngay cả Mộng Hồng Trần, mũi miệng đều chảy máu, có điều lúc này cả hai đã có chút tỉnh tảo lại, nhưng ánh mắt ngoại trừ sự sợ hãi ra thì chẳng còn gì nữa.

Tiếu Hồng Trần bỗng nhiên thét lên một tiếng đau đớn, cả người bịch một tiếng rơi thẳng xuống mặt đất, nhưng nháy mắt trước khi hôn mê, ánh mắt của hắn vẫn đầy vẻ si mê.

Còn Mộng Hồng Trần cũng không ngoại lệ, ánh mắt của cô bé đầy sự kích động. Cô hoàn toàn không thể tin được cô gái có dung mạo khiến bản thân cô phải cảm thấy xấu hổ lại là hóa thân của một Vũ Hồn dung hợp kỹ.

Ảo ảnh mỹ nữ tuyệt sắc như từ trên trời giáng xuống mặt đất, lơ lửng trước mặt Mộng Hồng Trần và Tiếu Hồng Trần, đôi mắt màu vàng của cô đầy vẻ lạnh lùng.

Lúc này Mộng Hồng Trần mới có thể thấy rõ ký hiệu trên trán của cô gái xinh đẹp kia. Đó rõ ràng có hình dạng của tam xoa kích, có điều ký hiệu ấy rất nhỏ, dường như chỉ dài khoảng một tấc. Mà cùng lúc cô gái đó hạ xuống, nó cũng lặng lẽ biến mất, nhưng dù thế nào cũng không thể xóa đi khí chất cao quý và uy nghiêm của nó được.

- Tạm biệt.

Đôi môi đỏ mọng của cô gái khẽ mấp máy, đôi cánh sau lưng vung lên, một tầng ánh sáng màu xanh lam xuất hiện phủ xuống người Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần, nhưng lại không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ nhẹ nhàng đỡ hai người bọn họ ra khỏi sàn đấu.

Mà lúc này, Mộng Hồng Trần cũng không giãy giụa gì nữa. Vì Tiếu Hồng Trần đang mang trọng thương, ban nãy sử dụng Quyến Luyến Hồng Trần gần như đều từ hồn lực của cơ thể cô. Hơn nữa, kỹ năng bọn họ đang sử dụng lại bị Tâm Linh Phong Bạo của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cắt đứt nên quay trở lại cắn trả bọn họ để lại hậu quả không nhỏ. Giờ phút này, quả thật cả hai bọn họ đều hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.

Đôi cánh ba màu đã hoàn toàn biến mất, cô gái xinh đẹp kia từ từ bước đến trung tâm sàn đầu và niệm chú, nơi cô đi qua, cả mặt đất lẫn không khí đều được đông tụ và gột rửa.

Bên dưới sàn đấu, Vương Ngôn trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả mọi chuyện đang diễn ra, miệng lẩm bẩm:

- Chúng ta… chúng ta thắng rồi. Huyền lão, chúng ta thắng rồi phải không? Chúng ta là quán quân, là quán quân.

Giọng nói của hắn từ run rẩy chuyển thành gào thét.

Mà Huyền lão đứng bên cạnh hắn cũng không bình tĩnh hơn bao nhiêu, gương mặt chằn chịt nếp nhăn dường như lại một lần nữa bừng bừng sức sống:

- Bọn chúng, rốt cuộc bọn chúng đã làm gì? Vừa rồi chẳng lẽ đều là Vũ Hồn dung hợp kỹ?

Vương Ngôn kích đông nói:

- Dạ, đúng vậy, đúng vậy. Những Vũ Hồn dung hợp kỹ này đệ tử đã nghe bọn chúng nhắc đến nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên trông thấy. Nếu đệ tử nhớ không lầm thì hôm đó Hoắc Vũ Hạo gọi kỹ năng kết hợp giữa vũ hồn Băng Bích Hạt và Quang Minh Nữ Thần Điệp là Băng Sương trong Độc Vũ – Quang Nghê Thường (độc là cô độc là 1 mình, không phải độc của chất độc). Đệ tử không ngờ kỹ năng này của bọn nó lại đẹp như thế. Nghe hai đứa nói, đây là kỹ năng duy nhất Vương Đông nắm vai trò chủ đạo.

- Chúng tôi thắng.

Ảo ảnh hình cô gái xinh đẹp lướt đến trước mặt Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự khẽ nói.

Mà vị trọng tài kia vẫn còn đang trong trạng thái ngẩn ngơ, giây lát sau lão mới phản ứng lại, giọng nói cũng khàn đặc:

- Ừ, các ngươi, các ngươi thắng.

Nói xong câu đó, cả người lão đột nhiên thoáng lảo đảo, tích tắc sau mới có thể đứng vững trở lại.

Tâm Linh Phong Bạo không chỉ đơn thuần đập vào tinh thần mà còn đâm thẳng vào tận cùng Tinh Thần Hải của đối thủ, làm ký ức của đối thủ không ngừng bị xáo trộn, nó không chỉ đơn giản là gây rối nữa mà quan trọng còn còn ảnh hưởng trực tiếp đến thần trí của họ.

Hoàng Tân Tự mặc dù là cường giả bậc Phong Hào Đấu La nhưng từ nhỏ đến khi trưởng thành lão đã phải trải qua biết bao sóng gió. Người thân, bạn bè lần lượt ra đi trước mắt mình, tất cả những đau đớn đó đều bị lão vùi sâu tận đáy lòng. Nay dưới khi Tâm Linh Phong Bạo tấn công trong tình huống lão không kịp chuẩn bị, ảnh hưởng với lão thậm chí còn lớn hơn huynh muội Tiếu Hồng Trần nữa.

Cô gái xinh đẹp kia lại một lần nữa hóa thành quầng sáng màu sắc rực rỡ, khi quầng sáng ấy tan biến liền xuất hiện hai bóng người đang ôm chặt lấy nhau.

Sắc mặt cả hai người này đều tái nhợt, cả hai tựa vào nhau lặng lẽ đứng yên ở nơi đó.

Hình xăm Băng Bích Đế Hoàng Hạt sau lưng Hoắc Vũ Hạo từ từ biến mất. Còn Vương Đông đã sớm ngủ say trong lòng hắn rồi, cũng trong nhay mắt này, Tam Xoa Kích ánh kim trên trán Vương Đông lại sáng lên rồi biến mất.

Nhưng đáng tiếc Hoắc Vũ Hạo lại không kịp trông thấy hình ảnh ấy, hiện giờ hắn miễn cưỡng lắm mới có thể đỡ lấy Vương Đông mà không ngã xuống, cũng vì thế mà hắn không còn cảm nhận được gì từ xung quanh cả. Có điều, hắn vẫn kịp biết được kết quả trận đấu, cảm giác vui sướng, hạnh phúc mạnh mẽ xuất hiện, đấy cũng là lý do tại sao hắn có thể kiên trì đỡ lấy Vương Đông đứng vững, vì bọn họ, học viện Sử Lai Khắc, đã chiến thẳng ở trận đấu chung kết này.

Tiếp theo, hắn cảm thấy dường như Tinh Thần Hải của mình tràn ngập hạnh phúc, kế đó, hắn không biết gì nữa.

Tiếng hoan hô nháy mắt vang lên, tất cả khán giả bên dưới đều đỏ mặt tía tai vì hưng phấn.

Sự chờ đợi và vất vả mà bọn họ bỏ ra đều xứng đáng. Trận chung kết này không thể dùng hai chữ “phấn khích” để hình dung nữa, nó mãi mãi in sâu vào lòng tất cả mọi người ở đây.

Nhất là Vũ Hồn dung hợp kỹ cuối cùng mà Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã sử dụng, Băng Sương trong Độc Vũ, Quang Nghê Thường, những gì cô gái xinh đẹp ấy đã làm hoàn toàn khắc sâu vào trí nhớ của mỗi người ở đây vào giờ phút này.

Đẹp, thật sự rất đẹp, căn bản nó không còn thuộc phạm trù xinh đẹp của nhân gian nữa.

Trong lòng mỗi người có thể đã có một nữ thần của riêng mình, những từ giây phút cô gái ấy xuất hiện, dường như hình mẫu nữ thần trong lòng mọi người đều tự đông hóa thành hình dáng cô gái xinh đẹp khiêu vũ giữa bầu trời kia. Thậm chí trong lòng một số người, hình ảnh tuyệt đẹp ấy đã trở thành một loại tín ngưỡng.

Đã xinh đẹp lại còn mạnh mẽ, rực rỡ chói lọi, tất cả mọi thứ kết hợp với nhau làm sao lại không rung động lòng người được?

Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự hít sâu một hơi, áp chế hết mọi ký ức vừa bị khơi dậy, cao giọng nói:

- Lượt đấu 2-2-3 chấm dứt, học viện Sử Lai Khắc chiến thắng. Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện cao cấp cũng kết thúc tại đây. Quán quân cuối cùng chính là… học viện Sử Lai Khắc.

Ngay khi lão vừa nói xong, tiếng hoan hô lại một lần nữa bùng nổ, cả quảng trường Tinh La đã hoàn toàn sôi trào, cho dù là các đại thần đang đứng trên đầu thành cùng hoàng đế cũng không kềm được mà hò hét vang trời.

Hoàng đế Tinh La, Hứa Gia Vĩ cũng kích động đỏ bừng mặt, hắn cũng không ngoại lệ, ảo ảnh khuynh quốc khuynh thành kia đã khắc sâu vào nội tâm vị hoàng đế này.

So với hắn, công tước Bạch Hổ lại bình tĩnh hơn, y nhìn chằm chằm hai cậu bé dưới khán đài, lẩm bẩm nói:

- Ý chí cứng như sắt thép. Tương lai tất thành người tài.

Quảng trường Tinh La lúc này đã cực kỳ náo nhiệt, vì học viện Sử Lai Khắc và học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đều có người bị thương nặng, nên lễ trao giải không còn cách nào khác phải để lùi lại sau.

Thao Thiết Đấu La, Huyền lão là người đầu tiên chạy đến chặn được mấy người học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.

- Ai cũng không được đi. Đưa thuốc giải cho đệ tử chúng tôi trước.

Ánh mắt Huyền lão vừa lạnh vừa trầm tĩnh, lúc này lão vẫn còn bế theo Mã Tiểu Đào đang hôn mê bất tỉnh.

Sư phụ dẫn đội của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư lúc này có chút không được bình tĩnh. Lão làm sao cũng không ngờ để sót một sơ hở lớn như vậy, cuối cùng chiến thắng cứ ngỡ đã đến tay lại vuột mất, hơn nữa mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khi bọn họ trông thấy ảo ảnh tuyệt đẹp kia thì nháy mắt sau Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần đều đã bị đưa ra khỏi sàn đấu.

Vì sao Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông lại bỏ qua cho Mộng Hồng Trần? Cũng chính vi muốn để cô ấy giải độc cho các đồng đội của họ.

- Lời ta nói các ngươi không nghe rõ sao?

Dứt lời, Huyền lão liền vươn tay bắt lấy tay Mộng Hồng Trần.

- Chờ chút.

Lão sư dẫn đội của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư vội vàng bước lên chắn trước người Mộng Hồng Trần. Nếu có thể, lão rất muốn phản kháng, rất muốn những thành viên đã trúng độc của học viện Sử Lai Khắc phải chôn theo cùng, hơn nữa bên phía học viện Sử Lai Khắc, không ai không phải thiên tài tuyệt diễm.

Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, cho nên lúc này có thể nói tâm trạng của lão cực kỳ đau đớn. Nhưng thân là lão sư dẫn đội, lão phải biết ở đâu nên phản kháng, ở đâu phải chịu đựng.

Lão dĩ nhiên không dám phản kháng trước mặt Huyền lão rồi. Tiếu Hồng Trần hôn mê, Mộng Hồng Trần bị thương nặng, nếu lúc này còn không thể mang hai đứa nó trở về thì lão không chỉ đơn giản chỉ mất đi tính mạng, thậm chí người nhà cũng bị liên lụy.

- Huyền lão, đây chỉ là thi đấu, chúng ta sẽ giải độc cho bọn họ.

Sư phụ dẫn đội cố gắng áp chế tâm trạng bi phẫn của mình, nặng nề nói lên từng chữ.

Huyền lão gật đầu, lạnh lùng nói:

- Tốt nhất là thế. Còn nữa, đưa chuôi kiếm Mã Như Long vừa sử dụng cho ta.

Sư phụ dẫn đội biến sắc.

- Cái đó không được, đó là kiện Hồn Đạo Khí cấp tám, là sản phẩm của Minh Đức Đường, giá trị rất lớn.

- Ta hỏi ngươi, đưa hay không?

Giọng nói của Huyền lão vẫn lạnh lùng như trước, khí thế mạnh mẽ trên người cũng chưa phát ra nhưng chỉ đơn giản với câu chất vấn này đã làm vị lão sư dẫn đội kia ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Huyền lão không chú ý đến người kia nữa, ánh mắt chuyển sang Tiếu Hồng Trần đang hôn mê.

Lão sư dẫn đội run rẩy nói:

- Huyền lão, ngài là một cường giả Siêu Cấp Đấu La, chẳng lẽ lại định ỷ lớn hiếp nhỏ, làm khó hậu bối như thế này sao?

Huyền lão bình thản nói:

- Lão phu chẳng cần phải làm thế. Nhưng ngươi cũng thấy cô bé ta đang bế đây. Tiểu Đào chính là bị Hồn Đạo Khí của các ngươi ảnh hưởng mà thành ra thế này, Vũ Hồn của nó có bị biến dị hay không cũng không ai biết đừng nói đến chuyện có thể sống được nữa hay không. Ta sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ, chuyện này ta sẽ trực tiếp nói chuyện với Đường chủ Minh Đức Đường của các ngươi. Hai đứa nhỏ này là cháu hắn phải không. Ta sẽ đem bọn chúng về học viện Sử Lai Khắc. Ngươi về nói với lão già kia muốn tìm người thì đến học viện Sử Lai Khắc tìm ta.

Lão nói xong, liền đưa tay định bắt lấy Tiếu Hồng Trần đã hôn mê.

- Đừng đừng, chúng tôi đưa cho ngài.

Sư phụ dẫn đội vội vàng nói suýt chút cắn trúng lưỡi của mình. Lão làm sao dám để Huyền lão bắt Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần đi. Hai đứa nó đến học viện Sử Lai Khắc liệu có thể trở về toàn vẹn hay không? Chuyện này so với Thánh Phán Chi Kiếm rõ ràng huynh muội Tiếu Hồng Trần quan trọng với đế quốc Nhật Nguyệt hơn nhiều.

Rất nhanh sau đó, Thẩm Phán Chi Kiếm đã đến tay Huyền lão. Kế đến, dưới sự giám sát của Huyền lão, Mộng Hồng Trần thông qua Bình Sữa bổ sung Hồn Lực, trong tình trạng vô cùng mệt mỏi, lần lượt giải trừ chất độc của Chu Tình Băng Thiềm trong người các thành viên của học viện Sử Lai Khắc. Cũng may trước đó, Bối Bối dùng Tử Mẫu Truy Hồn Đoạt Mệnh Đảm làm Mễ Già của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư bị thương, Mộng Hồng Trần sợ đồng đội bên mình bị độc chết nên không hạ thủ tàn nhẫn. Nếu không, kịch độc của Chu Tình Băng Thiềm đâu chỉ đơn giản làm mọi người hôn mê như vậy.

Sau khi xong xuôi mọi chuyện, Huyền lão cũng xem như cho bọn họ chút mặt mũi. Ít nhất để Bối Bối tỉnh dậy giải độc cho Mễ Già, hơn nữa còn rút những châm độc ra.

Xem như đến lúc này, song phương đã giải quyết hết mọi hệ quả khi thi đấu. Dĩ nhiên đấy chỉ là mặt ngoài, còn vấn đề có di chứng gì hay không thì cũng không phải là chuyện bọn họ quan tâm đến.

Quảng trường Tinh La sôi nổi bàn tán một lúc thật lâu, cuối cùng dưới sự duy trì trật tự của mấy vạn binh lính, dân chúng mới từ từ giải tán.

Vì không muốn thành Tinh La xảy ra tình huống chen lấn nữa, hoàng đế Hứa Gia Vĩ tuyên bố phần trao giải sẽ không diễn ra công khai nữa.

Có thông báo này, các dân chúng không thể không rời đi, dù sao đa số những người ở đây không phải là dân bản xứ, mà vật giá tại thành Tinh La ở thời điểm này đã tăng đến một con số kinh khủng, thi đấu đã xong, trò vui cũng hết, ở lại phí tiền làm gì?

Vì ở trận đấu cuối cùng cả học viện Sử Lai Khắc lẫn học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đều bộc lộ ra tài năng tuyệt diễm nên lúc này, vòng phòng hộ ở Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm đã được tăng gấp ba lần, tránh để dân chúng quá khích liều mạng xông vào.

Mà những chuyện này, căn bản Hoắc Vũ Hạo không hề biết đến.

Khi hắn tỉnh dậy, đã là giữa trưa của ngày hôm sau.

- Khó chịu quá.

Hoắc Vũ Hạo vừa tỉnh dậy đã ho khan một trận, ánh mắt hắn vẫn còn chút mơ màng. Hắn cảm thấy cả người mềm nhũn như toàn bộ sức lực đều bị ai rút đi hết rồi. Không những thế, từng cơn đau nhức không ngừng truyền đến, mà sau một giấc ngủ lâu như thế, không ngờ hồn lực trong cơ thể hắn cũng không có chút dấu hiệu khôi phục.

- Cảm giác mọi thứ đều cạn sạch thật khó chịu.

Tuy vậy, lúc này Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không cảm thấy lo lắng, khi thần trí dần tỉnh táo lại, hắn phát hiện tuy cơ thể không còn chút sức lực nào nhưng ý thức lại vô cùng rõ ràng, thậm chí những chuyện đã xảy ra trước đó còn lần lượt xuất hiện trở lại trong đầu có hắn. Hắn nhanh chóng nhớ đến tình hình lúc mình phối hợp với Vương Đông chiến thắng đối thủ.

- Chúng ta chắc chắn đã thắng. Cuối cùng chúng ta vẫn là quán quân. Vinh quang của Sử Lai Khắc đã không biết mất trong tay chúng ta.

Tâm trạng phấn khởi khiến đôi mắt của hắn sáng rực lên, lúc này hắn mới giật mình nhận ra dường như Tinh Thần Hải của hắn lại thay đổi.

Hắn tập trung quan sát, sau đó vui mừng phát hiện, Tinh Thần Hải của hắn ít nhất đã tăng thêm một phần tư, không chỉ thế, Tinh Thần Lực của hắn càng thêm cô đọng, ánh sáng lấp lóe trong Tinh Thần Hải cũng rạng rỡ thêm mấy phần.

Cũng ngay lúc này, trong đầu Hoắc Vũ Hạo chợt xuất hiện hình ảnh cô gái tóc dài màu lam, đôi mắt màu vàng rực rỡ, dung nhan tuyệt mỹ, trên trán như ẩn như hiện ký hiệu Tam Xoa Kích.

Cô gái ấy, thật sự là nữ thần Quang Minh từ trên trời giáng xuống sao?


/447

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status