Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 145: Hồn thú cho Vũ Hạo

/447


Vương Đông vốn đã cực kỳ anh tuấn, lúc này lại thêm đôi cánh Quang Minh Nữ Thần Điệp tuyệt mỹ, khiến cho ngay cả kiêu nữ Mộ Tuyết cũng ngẩn ngơ. Còn đôi mắt đẹp của Duy Na lại càng mang nhiều cảm xúc khó tả.

Trong các loại vũ hồn có rất nhiều loại đặc biệt, nhưng có thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả thì vô cùng hiếm có, nhất là thú vũ hồn. (DG: không lẽ khí vũ hồn có thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả??)

Quang Minh Nữ Thần Điệp Vương Đông xuất hiện, đôi cánh màu vàng lam hoàn mỹ, toát ra khí chất cao quý, thanh lịch, làm sao mà không khiến người khác chú ý cho được? Đoàn người Mạc Phi Vân chẳng ai có thể nhận ra vũ hồn của hắn là gì.

Nhưng Xích Hỏa Hầu thì không thương hoa tiếc ngọc gì cả, chẳng thèm động tâm với vẻ đẹp kiều mị kia mà đình chỉ tấn công. Chùm hỏa cầu thứ nhất qua đi, lại tung ra đợt công kích tiếp theo. Xích Hỏa Hầu Vương dường như cảm giác được Mạc Phi Vân khó đối phó, dùng tốc độ nhanh như điện chui vào rừng cây trong biến mất không thấy nữa. Còn bầy Xích Hỏa Hầu còn lại triển khai thân pháp bắn tiếp một loạt hỏa cầu nữa.

Đoàn người Mạc Phi Vân bắt đầu thể hiện thực lực, không một ai kinh ngạc hoảng sợ, đồng loạt giải phóng vũ hồn chuẩn bị đáp trả.

Trong đó, có bốn người thu hút chú ý của Vũ Hạo.

Vị Chiến Hồn Vương Mẫn công Bắc Đường có vũ hồn là một cây gậy trúc dài đến ba trượng. Toàn thân gậy trúc sáng lên màu tím, độ dài theo chiêu thức xuất ra lại biến hóa thay đổi, múa may quay cuồng tạo ra vô số trúc ảnh, hỏa cầu bị trúc ảnh quất trúng cũng không nổ, chỉ bị đánh bay đi chỗ khác.

Người thứ hai là vị tọa trấn hậu phương Cừu Hướng Đông. Vũ hồn của hắn cũng khá đặc sắc, là một cái trụ gỗ vuông dài chừng một trượng hai. Thân trụ tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, lấp lánh như kim loại. Không thấy hắn làm như thế nào mà cái trụ luôn xuất hiện ở những nơi cần thiết đón đỡ hỏa cầu. Bị công kích nhiều lần vậy mà không khiến trụ gỗ bị suy suyển chút nào.

Nữ tử Mộ Tuyết lại càng khiến Vũ Hạo kinh diễm. Tu vi không thể so với các vị hồn vương, hồn đế thậm chí là hồn thánh, nhưng vũ hồn của nàng lại khiến Hoắc Vũ Hạo cảm thấy khá thân thiết, hơn nữa hồn kỹ lại có uy lực phi phàm.

Mộ Tuyết giải phóng vũ hồn, mái tóc đen lúc trước liền biến thành màu trắng, đôi mắt càng thêm lạnh lẽo. Hai tay giơ lên, 2 vàng 1 tím, ba cái hồn hoàn xuất hiện, hồn hoàn thứ nhất lóe sáng vô số bông tuyết xuất hiện, tràn ngập trong không khí. Nhiệt độ nhanh chóng bị giảm đi rõ rệt.

Đúng vậy, vũ hồn của nàng là tuyết, tuyết rơi lất phất khiến các hỏa cầu bị suy yếu nhiều ít khác nhau. Khí lạnh khiến cái nóng do Xích Hỏa Hầu mang đến nhanh chóng biến mất. Kỳ lạ hơn nữa, những bông tuyết như có mắt ào ạt thổi đến bầy Xích Hỏa Hầu trong rừng cây. Bất kể con Xích Hỏa Hầu nào chạm đến bông tuyết đều bị giảm tốc độ.

Mộ Tuyết có vũ hồn là tuyết, lại tu luyện theo hệ khống chế. Tuy nàng chỉ thi triển hồn kĩ thứ nhất, cũng đã khiến áp lực giảm đi rất nhiều.

Còn Mạc Phi Vân lại không nóng nảy tấn công những con Xích Hỏa Hầu nhảy ngang nhảy dọc trong rừng, chỉ trấn giữ phía trước, đồng thời đang nhìn chung quanh quan sát tình huống chiến đấu của mọi người. Hồn thú quả thực rất nhạy cảm, nhận biết hắn cường đại nên có rất ít Xích Hỏa Hầu dám tấn công mặt trước, thành ra áp lực đối với nhóm Vũ Hạo trở nên rất ít. Chỉ có mỗi Vương Đông thỉnh thoảng phóng ra vài phát Sí Dực Trát Đao chẻ đôi vài viên hỏa cầu, Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu thậm chí còn chưa giải phóng vũ hồn. Ba cái hồn hoàn của Vương Đông là 1 vàng 2 tím, Mạc Phi Vân nhìn thấy cực kỳ chấn động. Hồn hoàn thứ hai đạt đến cấp bậc ngàn năm, thiên tài này cũng khó có học viện nào đào tạo ra nổi a!

Bị động ngăn cản Xích Hỏa Hầu công kích một chốc, mọi người đã thăm dò thực lực đàn Xích Hỏa Hầu. Mạc Phi Vân phóng ra mây mù trên không trung thiên biến vạn hóa, công kích của Xích Hỏa Hầu trước mặt căn bản không thể xuyên qua. Ngược lại đám mây mù hóa thành vân tiễn phóng ra, đã có hơn mười con Xích Hỏa Hầu chết dưới tay hắn.

Hoắc Vũ Hạo tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, với hiểu biết của hắn về hồn sư cao giai, liền có thể đoán ra ngay vị Hồn Thánh này chưa xuất toàn lực, hiển nhiên còn lưu lại rất nhiều. (DG: mới vừa chiến đấu gặp toàn cắc ké kỳ nhông ai lại xuất toàn lực làm gì? sơ giai cao giai vụ đó cũng khác quái gì nhau?)

Duy Na bên cạnh Mộ Tuyết lại rất an nhàn, không giải phóng vũ hồn, chỉ hứng thú nhìn ngắm đôi cánh huyền ảo sau lưng Vương Đông.

Đúng lúc này vang lên một tiếng kêu to, một bóng dáng màu lửa đỏ rực vọt ra từ bên cánh. Cùng lúc đó, rất nhiều hỏa cầu to lớn đồng loạt bùng nổ bốn phương tám hướng, toàn lực áp chế mọi người.

Xích Hỏa Hầu Vương nấp trong rừng cây cuối cùng đã xuất hiện, liên tiếp ba viên Đại Hỏa Cầu đường kính trên một thước oanh kích một vị Chiến Hồn Vương Mẫn bên cánh khiến hắn lui về phía sau, tạo ra một khe hở trong đội hình. Tốc độ Xích Hỏa Hầu Vương nhanh vô cùng, lách người vọt qua vị trí Chiến Hồn Vương kia để lại, nhe nanh múa vuốt lao thẳng tới Duy Na.

Mạc Phi Vân nháy mắt đã phát hiện Xích Hỏa Hầu Vương tấn công, tay phải giơ lên, một đám sương mù hóa thành nắm tay bay thẳng đến Xích Hỏa Hầu Vương oanh kích.

Nhưng chính khi đó, một cái bóng màu đỏ vàng nhanh như tia chớp đánh úp, ngang nhiên chặn lại đám mây hình bàn tay, chấn nó tán loạn. Cái bóng đó cũng nhanh chóng xuất hiện trước mặt Mạc Phi Vân.

Biến cố bất ngờ không ai kịp đề phòng, ngay cả hắn là cường giả Hồn Thánh cũng phải chấn động. Mạc Phi Vân trăm triệu lần không thể nghĩ tới, trong đàn Xích Hỏa Hầu còn ẩn nấp một kẻ thực lực cực mạnh như thế. Mây mù màu trắng xung quanh thân thể chợt trở nên u tối, hóa thành một tấm chắn che ở trước người.

"Oanh ——"

Mây mù lại lần nữa tán loạn, Mạc Phi Vân cũng bị oanh kích bay đi.

Mà phía sau, móng vuốt Xích Hỏa Hầu Vương cũng đã đến trước mặt Duy Na.

Hết thảy biến hóa hết sức đột ngột, mọi người không ai nghĩ tới trong đàn Xích Hỏa Hầu còn ẩn giấy cường giả, còn bày ra chiến thuật tinh diệu như thế. Ngay cả Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo cũng không phát hiện được con Xích Hỏa Hầu kia.

Gần Duy Na nhất là Mộ Tuyết, nhưng Mộ Tuyết bất quá tu vi cũng chỉ mới tam hoàn, bình thường đối mặt Xích Hỏa Hầu Vương 5000 năm cũng không phải đối thủ, huống gì bị bất ngờ như lúc này.

Những hồn vương, hồn đế trong đội ngũ do quá tin cậy năng lực của Mạc Phi Vân, lúc này muốn cứu viện đã chậm một bước, chỉ trơ mắt nhìn Duy Na sắp bị công kích. Gương mặt Duy Na cứng đờ, dường như không có ý định ngăn đỡ đòn công kích đó.

Đúng lúc này, ánh sáng màu vàng lợt không hề đoán trước được chợt sáng lên trước người Duy Na, một cái đỉnh lớn đường kính một thước chắn giữa nàng và Xích Hỏa Hầu Vương. Không chỉ như vậy, cái đỉnh nháy mắt biến to hơn, hào quang dày đặc màu vàng lợt tỏa ra bên ngoài, đánh vào thân thể Xích Hỏa Hầu Vương, đồng thời đẩy Duy Na qua một bên.

Chỉ một kích ngăn cản đơn giản, thời khắc sinh tử trong nháy mắt ngăn cản một vài giây đã đủ để thay đổi toàn bộ chiến cuộc.

Cặp móng khỉ của Xích Hỏa Hầu Vương đánh lên Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai, nhưng không thể lay động chút nào cái đỉnh lớn uy nghiêm. Hồn Hoàn Ám Kim Khủng Trảo Hùng đệ tam hồn kỹ Đỉnh Chi Uy của Tiêu Tiêu, lực công kích của nó còn xa xa không đáng để mắt tới.

Mộ Tuyết so với Duy Na thì bình tĩnh hơn, khi Duy Na bị Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh đẩy ra, hồn hoàn thứ ba trên người chớp sáng, dưới chân Xích Hỏa Hầu Vương đột nhiên xuất hiện một vòng tròn ánh sáng màu trắng. Ngay sau đó, lấy trung tâm là thân thể nó, bông tuyết vần vũ, hội tụ thành một long quyển tuyết phong cao tới 3m, giam khốn Xích Hỏa Hầu Vương trong đó.

Hồn kĩ khống chế thật mạnh! Hoắc Vũ Hạo thầm cả kinh trong lòng, thông qua Tinh Thần Tham Trắc hắn có thể cảm giác được, Mộ Tuyết phóng ra hồn kĩ này chỉ trong nháy mắt. Chỉ cần cô nàng thi triển chính xác, căn bản không có biện pháp né tránh, chắc chắn sẽ trúng đòn. Trong số những hồn kỹ khống chế, loại năng lực này gọi là cường khống, ngoại trừ cắn răng chịu đòn thì không có biện pháp khác.

Ánh lửa trên thân thể Xích Hỏa Hầu Vương bùng phát, tu vi quá chênh lệch khiến hồn kỹ Tuyết Long Quyển này của Mộ Tuyết cũng không thể vây khốn nó quá lâu. Nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi đó đã quyết định vận mệnh Xích Hỏa Hầu Vương.

Vị Hồn Vương Mẫn Công bị nó đánh lui trước đó lập tức quay về tấn công, hồn hoàn thứ năm sáng lên, cặp dao ngắn nháy mắt xẹt qua xẹt lại mười ba lần, để lại cho Xích Hỏa Hầu Vương hơn mười vết thương.

Một cái bóng màu tím cách đó không xa đang cao lên, thanh trúc màu tím cong như cánh cung, mang theo tàn ảnh liên tu bất tận ngang nhiên quật xuống.

"Bốp, Chát, Binh, Bụp...."

Xích Hỏa Hầu Vương ăn đòn te tua ngã xuống đất. Tiếng xương gãy, tiếng cơ bắp đứt đoạn rách ra nghe rõ mồn một.

Cái bóng tím thu lại, trở lại trong lòng bàn tay Bắc Đường. Trong khoảnh khắc vừa rồi, thanh trúc côn của hắn dài đến gần 6 trượng. Hai đại hồn vương liên thủ, Mộ Tuyết cường khống hỗ trợ, cuối cùng đánh chết Xích Hỏa Hầu Vương.

Cùng lúc đó, Mạc Phi Vân nổi giận, hàng loạt hồn kỹ mạnh mẽ đồng loạt thi triển. Bầy Xích Hỏa Hầu nhảy ngược nhảy xuôi không còn thong dong nữa, chỉ vài giây đã bị giết thất linh bát lạc.

Xích Hỏa Hầu Vương bị đánh chết, mục tiêu Hoắc Vũ Hạo chú ý cũng chuyển sang bên kia, kẻ ngăn cản đồng thời cuốn lấy Mạc Phi Vân cũng là một con Xích Hỏa Hầu. Không, chính xác mà nói phải là Sí Hỏa Hầu mới đúng.

Bộ lông màu đỏ cho dù không phóng ra hồn lực cũng đã giống Liệt Diễm thiêu đốt. Chiều cao chỉ hơn ba bàn chân(1尺 = 0.32m), nhưng khí thế của nó lại hơn hẳn chiều cao.

Trong tộc đàn Xích Hỏa Hầu, tu vi vượt qua vạn năm sẽ có một quá trình trọng sinh trút bỏ bộ lông, bộ lông sẽ đổi sang màu đỏ vàng. Đổi tên là Sí Hỏa Hầu. Nói cách khác, con Sí Hỏa Hầu đang quấn lấy Mạc Phi Vân mới chân chính là Hầu Vương trong đàn Xích Hỏa Hầu này. Nó cũng là lý do khiến bầy Xích Hỏa Hầu du cảm giác được đoàn người tương đối mạnh mẽ vẫn không hề lùi bước. Chỉ đáng tiếc, hồn thú dù sao cũng là hồn thú, dù có chiết thuật tinh diệu cũng không thể so sánh với trí tuệ của nhân loại. Quy luật tất yếu, kết quả của khinh địch chỉ có một chữ: CHẾT!

Mắt thấy tộc đàn bị giết, Sí Hỏa Hầu cũng nổi giận, trừng mắt. Tính cách có thù tất báo khiến nó căn bản không có ý định lùi bước. Mà Mạc Phi Vân suýt nữa gặp đại họa bởi tình huống vừa rồi cũng đã nổi giận, bộc lộ thực lực chân chính của Hồn Thánh.

Mây mù lại biến thành màu vàng đậm, sau đó lại thành màu tím, lần nữa hóa thành đủ loại công kích, uy lực mạnh hơn trước kia ít nhất mười lần.

Sí Hỏa Hầu Vạn năm tuy có thực lực mạnh mẽ, nhưng bị Mạc Phi Vân áp chế căn bản không có nửa cơ hội. Màn sương tím tỏa ra thật nhanh, Sí Hỏa Hầu vạn năm cũng đã bị che lấp hoàn toàn.

Hoắc Vũ Hạo cũng dừng Tinh Thần Tham Trắc, không có ý đồ tra xét đám mây tím kia, trong tiềm thức hắn cảm giác được nó sẽ có ảnh hưởng với tinh thần của mình. Tuy không đến mức sinh ra hậu quả cắn trả, nhưng chủ yếu hắn chưa muốn bại lộ năng lực của mình.

Mây tím chỉ một khắc biến thành màu đen. Biến hóa xảy ra chỉ trong tích tắc, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu đều cảm thấy lực nén khủng khiếp như áp lũy phá thành. Một tiếng thét thê thảm thiết từ trong đám mây vang ra. Một ánh lửa đỏ lóe lên một chút giữa mây đen rồi vụt tắt.

Mây tán sương tan, Mạc Phi Vân sắc mặt u ám thong dong bước ra. Trong tay phải, thi thể Sí Hỏa Hầu vạn năm mềm oặt nhão nhoẹt, xương cốt toàn thân dường như đã hoàn toàn bị nghiền nát.

Nhoáng cái, Mạc Phi Vân đến bên cạnh Duy Na đang hoảng sợ với gương mặt tái mét

- Điện... Duy Na, ngươi không sao chứ?

Duy Na đưa tay vỗ vỗ bộ ngực sữa chắc nịch, hít thở dồn dập

- Không sao, may có cái đỉnh to kia đỡ cho ta

Mạc Phi Vân nhìn sang nhóm Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt dừng trên người Tiêu Tiêu, tỏ ra ân cần:

- Tiêu Tiêu, cám ơn ngươi ra tay đúng lúc. Bằng không Duy Na không bị Xích Hỏa Hầu bắt đi, cũng chắc chắn sẽ bị thương. Đều tại ta, là ta sơ suất. Không nghĩ tới đàn Xích Hỏa Hầu này lại gian xảo như thế.

Tiêu Tiêu nhe răng cười:

- Cùng thuyền chung sức thôi. Mạc đại thúc, ngài đừng khách khí.

Duy Na lúc cũng đã bình tĩnh một chút, vội vàng bước nhanh đến trước mặt Tiêu Tiêu, kéo tay nàng, nói:

- Tiêu Tiêu muội muội, cám ơn ngươi, vừa rồi nhờ có ngươi.

Những người khác cũng nhanh chóng xúm lại, ánh mắt nhìn ba người Hoắc Vũ Hạo đã nhiệt tình, ngay cả Mộ Tuyết cũng không còn lạnh như băng nữa.

Hai cánh Quang Minh Nữ Thần Điệp thu lại, ánh mắt tập trung trên thi thể Sí Hỏa Hầu. Bộ lông màu đỏ vàng lấp lánh ánh sáng, đẹp vô cùng.

- Mạc đại thúc, có thể bán con Sí Hỏa Hầu này cho ta không? Da lông Sí Hỏa Hầu cực kỳ trân quý. Khi tu vi đột phá vạn năm, cũng thêm nhiều thuộc tính hỏa và quang minh. Võ hồn của ta cũng có thuộc tính quang minh, nếu dùng da lông của nó làm áo, đối với ta sẽ rất tốt. Ngài ra giá đi.

Mạc Phi Vân mỉm cười

- Giá cả gì chứ? Tiêu Tiêu không phải đã nói rồi sao, chúng ta bây giờ là người cùng một con thuyền. Vừa rồi các ngươi cứu Duy Na, con Sí Hỏa Hầu này nên là chiến lợi phẩm, hi vọng chúng ta tiếp tục phối hợp tốt. Tặng cho ngươi.

Vừa nói, hắn đã đem thi thể Sí Hỏa Hầu đưa cho Vương Đông.

- Vậy cám ơn Mạc đại thúc.

Vương Đông cũng không khách sáo, nhận lấy Sí Hỏa Hầu, bỏ vào trữ vật hồn đạo khí của mình.

Sí Hỏa Hầu thân thể không lớn, làm áo lông có lẽ không đủ, nhưng thuộc tính bộ lông lại tương tự Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt, có hiệu quả hỗ trợ lẫn nhau, làm một đôi bao tay chắc không thành vấn đề.

Tiếp tục di chuyển, vị trí nhóm Hoắc Vũ Hạo thay đổi một chút, cảnh giác ban đầu hầu như biến mất vì Tiêu Tiêu ra tay chính xác kịp thời cứu Duy Na. Hơn nữa Tiêu Tiêu và Vương Đông đều bày ra thực lực tu vi hồn tôn không tầm thường, Mạc Phi Vân sắp xếp bọn họ đi cùng Duy Na, Mộ Tuyết. Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông ở phía trước, ba cô gái ở phía sau.

- Tiêu Tiêu, vũ hồn của ngươi gọi là gì? Hình như là một cái đỉnh lớn, có vẻ rất kiên cố. Xích Hỏa Hầu kia công kích căn bản chẳng làm nó dao động tí nào.

Duy Na tò mò hỏi Tiêu Tiêu. Đối với ân nhân cứu mạng, lúc này nàng cảm thấy vô cùng thân thiết.

Tiêu Tiêu nói:

- Nó gọi là Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, chủ yếu là phòng ngự, nên rắn chắc một chút.

- Vậy còn hắn?

Duy Na nhẹ giọng, chỉ chỉ Vương Đông đi ở phía trước.

Tiêu Tiêu nói:

- Vũ hồn của hắn à? Ngươi nên tự hỏi hắn thì tốt hơn.

Duy Na bĩu môi nói:

- Ta chẳng cần, nhìn hắn mới tí tuổi, mà lúc nào cũng cái tướng mọi người đừng nhìn ta, uổng cho một gương mặt đẹp trai.

Tiêu Tiêu phì cười

- Duy Na tỷ tỷ, ngươi không phải là thích hắn rồi chứ?

Duy Na đỏ mặt, trợn mắt liếc Tiêu Tiêu, nói:

- Đừng có linh tinh.

Vào đến vùng hỗn hợp Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, tốc độ giảm xuống rõ rệt, cả Hồn Thánh Mạc Phi Vân cũng trở nên rất cẩn thận. Đều là hồn thú vạn năm, nhưng tu vi thực lực lại chênh lệch rất lớn. Sí Hỏa Hầu 3v năm hắn còn có thể đối phó, tu vi cao thêm một chút, hắn cũng rất khó chống cự. Nếu đổi lại là Ám Kim Khủng Trảo Hùng chủng loại hồn thú cao cấp, dù chỉ đạt tu vi 1v năm, e rằng cả đoàn sẽ gặp tai ương ngập đầu.

Tần suất chiến đấu bắt đầu trở nên thường xuyên hơn. Còn may, chỉ mới vào vùng hỗn hợp chưa lâu, đa phần hồn thú gặp phải chỉ có tu vi ngàn năm. Mà hồn thú mạnh hơn lại có trí tuệ khá cao, tự nhiên có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của đoàn người này, nên không dại dột mà đến gần tìm phiền phức. Dù vậy, cả đoàn vẫn cảnh giác cao độ, chầm chậm mà tiến. Chỉ đi có hơn 10km cũng đã hết cả buổi, sắc trời cũng sắp đến giữa trưa.

Mạc Phi Vân tìm một khu vực tương đối cao, tầm nhìn trống trải, hạ lệnh mọi người nghỉ ngơi và hồi phục.

Tất cả mọi người đều mang theo lương khô ăn trưa, nghỉ ngơi. Ở đây chẳng ai dám nhóm lửa, chỉ ăn đơn giản cho no rồi thay phiên minh tưởng khôi phục hồn lực.

Sau nửa giờ nghỉ ngơi, Mạc Phi Vân tập trung mọi người rồi nói:

- Đến khu vực này, ngẫu nhiên đã có hồn thú vạn năm xuất hiện, không thể tiếp tục xâm nhập sâu hơn, chúng ta bắt đầu đi theo phương ngang, tìm hồn thú thích hợp. Đến chiều gần tối, chúng ta phải rút khỏi vùng hỗn hợp, nghỉ ngơi ở khu ngoại vi, sáng mai quay lại tiếp tục tìm kiếm.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới biết, thì ra đám người Mạc Phi Vân dựa vào thực lực mạnh mẽ, không định buổi tối rời khỏi rừng. Như vậy hiệu suất tìm thấy hồn thú thích hợp không thể nghi ngờ sẽ tăng cao hơn nhiều, nhưng đồng thời cũng nguy hiểm hơn nhiều.

Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục, Mạc Phi Vân đổi hướng di chuyển, không hề tiếp tục đi vào phía trong, mà đi theo phương ngang. Tốc độ so với trước đó càng chậm hơn, thỉnh thoảng phóng ra những đám mây di chuyển tra xét chung quanh, tìm hồn thú thích hợp.

Hoắc Vũ Hạo cũng không nhàn rỗi, có Mạc Phi Vân tìm kiếm phía trước, hắn không bị áp lực gì, Tinh Thần Tham Trắc tập trung một hướng, gia tăng khoảng cách tìm kiếm lớn nhất, lại quét ngang đội hình, cố gắng tránh chạm phải những đám mây di động của Mạc Phi Vân tìm kiếm hồn thú thuộc tính tinh thần.

Khi quan sát, Hoắc Vũ Hạo phát hiện vũ hồn của Mạc Phi Vân có khác biệt rất lớn. Lúc những đám mây được hồn hoàn tăng phúc, thì chủ yếu được tăng phúc chính là cường độ của đám mây. Ban đầu màu trắng, rồi màu vàng đậm, màu tím, cuối cùng màu đen. Tăng phúc khác nhau, uy lực đám mây cũng khác nhau. Có lẽ là khác bội số tăng cường. Một đám mây thiên biến vạn hóa, bao gồm khống chế, trinh sát và cường công trong một thể. Khó trách đồng bọn trong nhóm lại tin cậy hắn cực kỳ. Có thể nói, nguy hiểm dọc đường đi có hơn 70% đều bị hắn loại trừ.

"Gào"

Một tiếng rống giận dữ như biển gầm đột nhiên từ xa truyền đến. Mạc Phi Vân lập tức dừng lại, sắc mặt đại biến, xoay người ra dấu giữ im lặng.

Sau âm thanh rống giận vang trời, một thanh âm lanh lảnh cất lên, không cường hãn như tiếng rống đó, nhưng lại có lực xuyên thấu cực tốt, rõ ràng rành mạch giữa tiếng rống.

Mạc Phi Vân thật cẩn thận lui về sau đến chỗ cả nhóm, thấp giọng nói:

- Dường như có hồn thú đang đánh nhau. Theo thanh âm này, hai kẻ tranh đấu đều có tu vi trên vạn năm, có thể vượt qua 3v năm. Chúng ta tránh đường đi. Mau.

Nói xong hắn lập tức xoay người, đi trước hướng ra ngoài, hành động càng thêm thận trọng, thu hẹp lưu vân lại trong phạm vi 50m.

Hoắc Vũ Hạo có cảm giác cực kỳ mẫn tuệ. Tuy thính giác không bằng thị giác, nhưng vẫn có thể nghe được, âm thanh rống lên cách bọn họ ít nhất 3km.

- Vũ Hạo, đi. Hồn Thú của ngươi đó.

Đúng lúc này, Thiên Mộng Băng Tằm mê ngủ thường ngày trong Tinh Thần Hải đột nhiên nói chuyện với Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo chấn động, giật mình nói:

- Thiên Mộng ca, con đó là hồn thú vạn năm. Chẳng lẽ ngươi cho rằng tu vi của ta có thể hấp thu hồn hoàn vạn năm sao?

Thiên Mộng Băng Tằm hừ một tiếng, nói:

- Bản thân ngươi đương nhiên không được, nhưng có ca ở đây, kỳ tích cũng là chuyện bình thường. Ngươi nghĩ ca dung hợp với ngươi rồi chỉ biết ngủ thôi sao?

Hoắc Vũ Hạo kỳ thật rất muốn cạnh khóe một câu: "chẳng lẽ không phải vậy à?"

Thiên Mộng Băng Tằm đắc ý dương dương tự đắc

- Ca cho dù đang ngủ cũng luôn luôn sử dụng phương pháp nghiên cứu tinh thần lực. Gần đây đã có vài thứ tâm đắc. Ngươi hấp thu hồn hoàn vạn năm đương nhiên còn chưa được, khả năng còn kém không ít. Bất quá, thân thể của ngươi trải qua Sinh Linh Kim của Y lão cải tạo, đã càng thêm cứng cỏi, cho dù là hồn hoàn vạn năm, lúc mới hấp thu cũng không thể ngay lập tức phá tan nát cái thây của ngươi được. Lúc đó ta có thể dùng tinh thần lực giúp ngươi khóa lại một phần lực lượng hồn hoàn vạn năm kia, khiến nó chỉ còn lại uy lực vài ngàn năm, cho ngươi dễ hấp thu. Đợi khi ngươi mạnh lên thì mở khóa, trả lại lực lượng cho nó. Với tốc độ tu luyện hiện giờ, thêm mấy khối hồn cốt, Sinh Linh Kim tăng phúc. Chắc chắn lúc tứ hoàn sẽ có thể hấp thu hồn hoàn vạn năm. Đương nhiên, phong ấn cũng chỉ hạn chế, ta nhiều nhất có thể giúp ngươi phong ấn uy lực giảm niên hạn khoảng chừng 1v năm. Mà trước mắt ngươi có thể hấp thu hồn hoàn cực hạn ước chừng 5000-6000 năm. Nói cách khác, tìm mục tiêu dưới 15000 năm là tốt. Trong hai kẻ đang đánh nhau kia có một kẻ thích hợp với ngươi. Qua đó nhanh, hai tên hàng xóm này không ở trọ lâu đâu.

Hoắc Vũ Hạo cười đau khổ:

- Thiên Mộng ca, ngươi cảm thấy ta có khả năng chiến thắng hồn thú vạn năm sao chứ? Còn tới hai con. Cho dù có Huyền lão bảo vệ, đối với lựa chọn của ngươi, chẳng lẽ không làm người khác hoài nghi? Huyền lão nếu nghi ngờ ta làm sao bây giờ? Trước mặt lão nhân gia ông ta, hấp thu một cái hồn hoàn vạn năm mà không có chuyện gì, cái chuyện này khó giải thích a!

Thiên Mộng Băng Tằm cũng hơi buồn bực.

- Á... cái này cũng là một vấn đề

- Vũ Hạo, ngươi còn làm gì đó? Chạy nhanh đi.

Mạc Phi Vân phía trước đột nhiên phát hiện Hoắc Vũ Hạo dừng bước, vội vàng lên tiếng thúc giục. Thanh âm đã hơi nghiêm khắc. Nơi này là vùng hỗn hợp nguy hiểm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, một chút chần chờ có thể khiến toàn quân bị diệt.

Hoắc Vũ Hạo cắn răng một cái, nói:

- Mạc đại thúc, các ngươi đi trước, ta vừa cảm giác được gần đây có hồn thú thích hợp, ta muốn xem thử một chút. Tiểu Đông, Tiêu Tiêu, các ngươi cũng đi trước theo Mạc đại thúc, ta đi một chút rồi quay lại

Nói xong, hắn cũng không chờ những người khác phản đối, thân hình chợt lóe, chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung nhảy lên biến mất.

Mạc Phi Vân ngẩn ngơ, đây là cái tình huống gì? Tốc độ Hoắc Vũ Hạo đột nhiên bộc phát khiến hắn lắp bắp kinh hãi. Lần trước chiến đấu, Vương Đông và Tiêu Tiêu biểu hiện khá tốt, Hoắc Vũ Hạo trước sau vẫn chưa ra tay, bọn họ đến bây giờ cũng không biết Hoắc Vũ Hạo có vũ hồn là cái gì. Mà lúc này Hoắc Vũ Hạo chỉ vừa lắc mình, thân thể hắn rõ ràng ngay lập tức biến mất không tăm tích.

Vương Đông và Tiêu Tiêu cũng sửng sốt, Hoắc Vũ Hạo lại bỏ bọn họ đi một mình, trăm triệu lần bọn họ cũng không tưởng tượng được.

Hoắc Vũ Hạo quả thật biến mất. Hắn biến mất đương nhiên là do hồn kỹ mô phỏng. Lắc mình nhảy lên, hắn liền mô phỏng hình dáng đại thụ, chớp nhoáng vài cái, lẩn vào rừng thì làm sao mà tìm được a!

- Vũ Hạo.

Vương Đông vội vàng hét lên, Hoắc Vũ Hạo cũng đã mất bóng dáng, muốn đuổi theo cũng không có biện pháp gì. Hắn chưa bao giờ hành động không theo kế hoạch gì như thế này. Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Lại khiến hắn rời bỏ đội ngũ.

Hoắc Vũ Hạo ẩn vào rừng cây rồi bắt đầu phát lực chạy như điên. Hồn kĩ mô phỏng được sử dụng hết cỡ, ở trong rừng cây chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một cái bóng vặn vẹo không ngừng biến hóa, lóe lên rồi biến mất.

- Huyền lão có phát hiện ta bỏ đội không nhỉ?

Hoắc Vũ Hạo vừa chạy nhanh vừa hỏi Thiên Mộng Băng Tằm.

Thiên Mộng Băng Tằm nói:

- Có lẽ đã phát hiện. Đang đuổi theo. Đừng chạy, chạy cũng sẽ bị phát hiện. Không bằng cứ thoải mái. Huống gì ngươi cũng không đối phó được hồn thú vạn năm.

Hoắc Vũ Hạo cười đau khổ

- Vậy ngươi nói ta giải thích sao với Huyền lão đây?

Thiên Mộng Băng Tằm tự nhiên như không:

- Bịa chuyện nói dối không phải ngươi am hiểu cái này nhất sao?

Hoắc Vũ Hạo cảm giác bất đắc dĩ

- Bịa thế nào được a! Huyền lão cả đời nghiên cứu vũ hồn, muốn lừa gạt lão dễ quá nhỉ.

Ngoài miệng tuy nói như vậy, Hoắc Vũ Hạo cũng đã dừng bước, đồng thời ngưng dùng hồn kỹ mô phỏng.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, giọng Huyền lão đã vang lên

- Thằng nhóc xấu xa, ngươi muốn làm gì đây? Không làm ta sợ hãi thì lão nhân gia ngươi khó chịu có phải không?

Thân hình Huyền lão cũng đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Huyền lão, vừa rồi kia hai tiếng rít kia ngài cũng nghe thấy. Ta có cảm giác, trong đó một hồn thú vừa thích hợp trở thành hồn hoàn cho ta dung hợp. Một hồn thú hệ tinh thần hiếm thấy.

Huyền lão tức giận

- Dóc tổ, cả hai con đều là hồn thú vạn năm, nhìn khí thế phát ra là biết ngay. Ngươi đột phá hồn tôn, không phải hồn vương, ngươi có thể dung hợp hồn hoàn vạn năm à?

Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ thật nhanh, nói:

- Huyền lão, ngài cũng biết, ta là đệ tử Đường Môn. Con đường ta chọn cũng là Đường Môn. Chúng ta có một loại mật pháp, có thể trấn áp cường độ hồn hoàn, ngài có nghe nói qua chưa?

Bịa thôi, không bịa thì còn cách nào? Cơ hội này dù sao hắn cũng không cam lòng buông tha. Tìm nhiều ngày như vậy, đỏ con mắt mới thấy được. Hoắc Vũ Hạo rất tin tưởng cảm giác của Thiên Mộng Băng Tàm.

Huyền lão sửng sốt, nói:

- Đường Môn còn có mật pháp như vậy? Ta chưa hề nghe nói.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Đường Môn mật pháp này chỉ thích hợp với hồn sư có tinh thần lực mạnh mẽ, đặc biệt hữu dụng với hồn sư dưới Hồn Vương. Trước mắt trong Đường Môn cũng chỉ có một mình ta có thể sử dụng. Mật pháp có thể tạm thời phong ấn uy lực hồn hoàn, chỉ hấp thu một phần. Uy lực còn thừa theo tu vi tăng lên sẽ chậm rãi đồng hóa. Ta hiện tại đã có ba khối hồn cốt, đối với thân thể sức thừa nhận tăng lên rất lớn lại có phong hoàn mật pháp. Chỉ cần tu vi hồn thú không vượt qua hai vạn năm, ta đều có thể thử. Hơn nữa, dung hợp hồn hoàn, ý chí bản thân hồn sư rất quan trọng. Phương diện này ta càng vô cùng tự tin. Thật vất vả mới tìm được hồn thú thích hợp, Huyền lão, ta muốn thử xem.

Huyền lão suy tư một lát, nói:

- Năm đó tổ tiên Đường Môn các ngươi, Đường Tam có hồn hoàn dường như siêu việt cực hạn, chẳng lẽ là dùng phong hoàn mật pháp? Ta thật lần đầu tiên nghe nói, không nghờ Đường Môn còn có tuyệt học như vậy. Đáng tiếc đã mất truyền thừa.

Hoắc Vũ Hạo nghe Huyền lão nói thì trong lòng mừng rỡ, hắn cũng không nghĩ tới mình bịa ra lý do vậy mà lại liên quan đến bí ẩn của Đường Tam, liên tục gật đầu.

Huyền lão cau mày nói:

- Nhưng mà, ngươi sao không mang theo Vương Đông và Tiêu Tiêu. Lão phu cũng không biết phân thân, làm sao đồng thời bảo vệ các ngươi?

Hoắc Vũ Hạo nhức đầu, nói:

- Á.... Lúc ấy cảm nhận được, ta cũng chưa tính toán được gì thì Mạc đại thúc lại hối, nên ta khẩn trương chạy mất. Tiêu Tiêu và Vương Đông đi theo bọn họ, có lẽ không nguy hiểm. Nếu không, ngài đón bọn họ đến đây, ta sẽ chờ chỗ này.

Lời nói Hoắc Vũ Hạo không thể nói là không có sơ hở, nếu hắn là một người trưởng thành, Huyền lão nhiều ít sẽ có hoài nghi. Nhưng hiện tại hắn dù sao còn không đến mười ba tuổi, một đứa nhỏ không đến mười ba tuổi xúc động, bất cẩn là bình thường.

Huyền lão nói:

- Chỉ còn cách đó. Có giết lầm, cũng không buông tha. Ngươi ở đây chờ, ta đưa hai tên nhóc kia đến. Hồn kỹ mô phỏng của ngươi tốt lắm, suýt nữa qua mắt lão phu rồi. May là hồn lực dao động không bị mô phỏng che đi mất.

Nói xong, Huyền lão đã lắc mình bay ra, biến mất trong không khí.

Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh túa ra, bịa chuyện nói dối quả nhiên không phải người tốt nên làm a! Phen này nói dối tuy không có ác ý, nhưng khiến hắn cảm giác còn gian nan hơn phải gặp ác chiến nữa.

Đúng lúc này, một tiếng rống đinh tai nhức óc vang lên, bên cạnh đó còn có sóng xung kích khủng bố khí thế dời núi lấp biển.

Hoắc Vũ Hạo thấy rõ ràng, rừng cây bên trái phía trước như lúa mạch bị cắt đồng loạt ngã rạp. Một bóng dáng cực kỳ to lớn cường tráng nhảy tới, ầm ầm rơi xuống đất,khiến cho đất đá rung chuyển dữ dội. Với tu vi Hoắc Vũ Hạo hiện tại, cũng đầu váng mắt hoa, chân đứng không vững, ngã nhào trên đất.

Thân ảnh khổng lồ đang nhắm hướng này mà đến. Lúc này Hoắc Vũ Hạo cũng thấy rõ hình dáng của nó, một Cự Nhân, toàn thân phủ đầy lông màu đen và trắng, trên vai có đến hai cái đầu. Thân thể khổng lồ cao hơn 10 thước. Hai cái đầu đều chỉ có một con mắt phát ra ánh sáng đáng sợ.

Ánh sáng trắng đen hỗn hợp không ngừng phóng ra, sóng xung kích chính là vì luồng sáng này. Sóng xung kích này không phải để tấn công, mà là mở đường cho nó chạy. Chạy như điên, liên tục nhảy như ếch. Khi thế khủng bố là vậy, nhưng lại mang vẻ chật vật chạy trốn.

Này, này chẳng lẽ là Độc Nhãn Cự Nhân biến dị cực kỳ hiếm thấy, Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân?

Hiểu biết về Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân, Hoắc Vũ Hạo có nghe Huyền lão giảng qua. Học tập ở ngoại viện cũng không dạy về loài hồn thú mạnh mẽ này.

Độc Nhãn Cự Nhân xem như một loài tương đối đặc biệt, ngoại trừ trên trán chỉ có một con mắt, những bộ phận cơ thể khác đều giống hệt con người. Chúng nó thậm chí còn dùng nhánh cây, cây mây và dây leo bện quần áo, bảo vệ thân dưới. Chẳng qua, Độc Nhãn Cự Nhân vóc dáng khổng lồ hơn nhân loại nhiều.

Chúng nó vừa ra sinh ra đã cao 2m. Tu vi đạt tới trăm năm, thân cao hơn 5m, xem như Độc Nhãn Cự Nhân trưởng thành. Lúc này chiều cao tăng trưởng chậm lại. Tu vi tới ngàn năm, Độc Nhãn Cự Nhân có thể cao hơn 8m. Nếu tu vi đạt tới vạn năm, chiều cao lại vượt qua 15m. Nhưng vì chúng nó có vóc dáng thật lớn, quá mức rõ ràng nên dễ dàng trở thành con mồi của vài hồn thú đặc biệt manh mẽ, do đó Độc Nhãn Cự Nhân 10v năm hầu như không tồn tại. Bộ não của chúng đối với một vài hồn thú chính là vật đại bổ, những con đó lại không có con nào không phải chủng loài có huyết mạch cao cấp nhất.

Con Độc Nhãn Cự Nhân này tuy rằng chỉ cao khoảng 10m, nhưng Hoắc Vũ Hạo lại hoàn toàn có thể khẳng định tu vi của nó đã hơn vạn năm.

Trong quá trình hồn thú tu luyện, vạn năm là một cánh cửa thật lớn. Một khi vượt qua hơn vạn năm, thực lực hồn thú sẽ bạo tăng. Trong đó có một vài hồn thú đột phá vạn năm sẽ sinh ra biến dị, ví dụ như Xích Hỏa Hầu hướng tiến hóa thành Sí Hỏa Hầu, đã xuất hiện trong đàn khỉ khi trước.

Độc Nhãn Cự Nhân thì khác, biến dị không phải tất nhiên như Xích Hỏa Hầu, mà chỉ có tỉ lệ xuất hiện. Hơn nữa không chỉ có hướng biến dị duy nhất. Trong đó mạnh nhất, chính là con trước mắt Vũ Hạo: Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân.

Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân thuộc tính bản thân hỗn độn hiếm thấy, thuộc tính không rõ ràng, sẽ tùy thời phát sinh biến hóa. Mà sau khi biến dị trở thành Song Tử Độc Nhãn, thuộc tính của nó lại chuyển biến căn bản, thân thể thu nhỏ lại, mọc ra cái đầu thứ hai. Con Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân có lẽ độc nhất vô nhị, có thuộc tính song song quang minh và hắc ám trong cùng một cơ thể. Với sức mạnh hiện tại của nó, đã có thể được xếp vào những hồn thú cao cấp nhất.

Nhưng mà, Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân mạnh mẽ như vậy lại bị kẻ nào truy đuổi chạy trối chết đây?

/447

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status